← Quay lại trang sách

Chương 6 (tt)

Đêm hôm ấy, mãi đến mười hai giờ Tấn mới về. Thấy Thúy chong đèn ngồi may đợi cửa, Tấn hỏi:

- Sao em không đi ngủ? Tại sao em biết hôm nay anh về mà đợi?

Thúy nói:

- Linh tính cho em biết hôm nay anh về. Trong ngày nay xảy ra nhiều chuyện quá khiến em không sao ngủ được.

Tấn ngồi xuống chiếc ghế đối diện:

- Những chuyện gì đã xảy ra?

Thúy chậm rãi nói:

- Em vừa nhận được thư của Sơn.

- Chuyện ấy là bình thường.

- Nhưng lần này có điều mới. Em Sơn cho biết nghỉ hè năm nay em sẽ về nước chơi vài tuần.

- Như vậy thì cũng vui. Còn chuyện gì nữa?

- Chị Ngọc đến thăm em và ở lại dùng cơm với em.

Tấn nhún vai:

- Chị Ngọc cũng thường đến đây lắm. Đâu có gì lạ.

- Nhưng lần này chị Ngọc đã giúp em thoát khỏi một tai nạn lớn.

- Tai nạn gì vậy?

- Ông Châm đến đây và đòi bắt bé Lộc, cũng may lúc ấy có chị Ngọc ở đây.

Tấn ngồi thẳng người lên:

- Sự việc xảy ra như thế nào, kết thúc ra sao?

Thúy liền kể hết cho Tấn nghe. Tấn ngồi cúi đầu nghe không ngắt lời của Thúy, nhưng Thúy kể xong, Tấn cười lạt và nói:

- Thì ra chị Ngọc đã đánh trúng tâm lý những ông sợ vợ. Dù nó có yêu thương bé Lộc đến đâu, dù biết chắc bé Lộc là con của nó, nhưng nếu vợ nó hay biết thì nó cũng không có đủ can đảm chống lại vợ nó, nó cũng không đủ nghị lực để làm lại tất cả. Chị Ngọc giỏi đấy. Như vậy chú Tư không còn dám đến đây nữa.

- Chú Tư đã xin lỗi em và chú nói sẽ viết thư cho anh để nói về lỗi lầm của chú. Chú sẽ đi ngoại quốc và rồi đây chưa chắc về SàiGòn nữa.

- Ai đày chú mà chú phải làm kẻ vong quốc?

- Thì chú tự đày mình còn gì nữa...

Thúy nhìn Tấn thấy Tấn có vẻ suy nghĩ thì nói để cố phá tan không khí yên lặng của căn phòng:

- Khi chiều anh bảo làm cơm rồi anh không về.

- Anh có bảo làm cơm sao? Anh quên bẵng đi mất. Thế em chờ cơm có lâu không?

- Đến giờ này em cũng chưa ăn.

- Vậy thì anh có lỗi quá. Nhưng anh đã ăn với bạn bè rồi, em đi ăn đi kẻo đói.

Thúy nói đầy nhẫn nhục:

- Giờ này thì còn ăn gì nữa?

- Vậy em đi nghỉ đi. Bé Lộc ngủ rồi phải không?

- À quên, bé Lộc hôm nay hơi ấm đầu. Em đã ẵm nó đi bác sĩ.

- Nó đỡ chưa?

- Đở rồi. Nhưng không ăn cơm. Anh cần gì thì nói em lấy. Anh đi tắm hay thay áo quần.

- Được, em cứ để anh. Khuya rồi em hãy đi nghỉ. Anh ngồi đây hút thêm vài điếu thuốc rồi đi ngủ sau. Anh cần sự yên lặng để lấy lại bình tỉnh.

Thúy vội vã đi lên lầu để mặc Tấn ngồi trầm ngâm bên tách nước trà nóng mà Thúy vừa đem đến theo lời yêu cầu của chàng.

Khi Thúy đi rồi. Tấn nằm trên chiếc ghế dài, hai chân để trên thành ghế ngáp mấy cái, hai mắt lim dim rồi chàng ngủ đi lúc nào không hay.

Một giờ sau, Thúy không thấy Tấn lên liền nhè nhẹ đi xuống phòng khách. Thúy vô cùng buồn bả khi thấy Tấn nằm ngủ để y cả giày và cả quần áo. Đèn ở phòng khách sáng choang, ly trà vẫn còn đầy, chứng tỏ Tấn rất mệt mỏi.

Thúy đi lại cởi giày cho Tấn và tắt đèn chỉ để ngọn đèn nhỏ ở trên cái mom mốt. Thúy muốn đánh thức Tấn dậy nhưng rồi ngần ngại không làm.

Nhưng cũng vừa lúc ấy Tấn cựa mình, chiếc ghế quá chật. Tấn không thể trở mình nên Tấn ngồi ngay dậy. Tấn nhìn ngơ ngác khắp phòng.

- Lạ thật, ta ngủ ở đây tự bao giờ...

Lúc này, Tấn đã nhận ra Thúy đứng gần đó liền hỏi:

- Em chưa đi ngủ sao?

- Thấy anh nằm ngủ ở đây, em xuống cởi giày cho anh.

- Thật anh làm phiền em quá. Em đi ngủ đi.

- Tại sao anh không lên lầu ngủ?

- Anh nằm suy nghĩ và ngủ quên.

- Ly trà vẫn còn đầy...

- Em pha trà cho anh rồi à?

Tấn bưng trà uống cạn ly. Lúc ấy Thúy chán chường nghĩ:

- Ra đi là vừa!

Thúy năn nỉ Tấn hãy đi thay đồ và lên lầu ngủ. Tấn không làm theo lời Thúy, ngủ ở phòng đọc sách như mọi khi …

Tấn còn bảo Thúy:

- Đưa cho anh một viên thuốc an thần. Ngày mai nếu anh còn ngủ thì đừng đánh thức anh dậy. Mấy hôm nay anh mệt không ngủ được.

Thúy đưa cho Tấn một viên Mogadon, loại thuốc an thần nhẹ nhưng rất công hiệu. Rồi Thúy khép cửa phòng cho Tấn, trở về phòng mình.

- Ngày mai ta đi sớm, một dịp may để ta đi.

Thế là đêm ấy Thúy không ngủ. Áo quần đồ đạc Thúy thu xếp đâu vào đó. Hộp nữ trang Thúy để vào cái tủ của Tấn và xâu chìa khóa Thúy sẽ để cùng bức thư trên bàn giấy của Tấn.

Thúy sẽ sai chị bếp đi chợ sớm và trong lúc ấy Thúy ẵm bé Lộc ra đi.

Mọi việc Thúy xếp đặt thật chu đáo. Tấn không thể nào biết để ngăn cản. Thúy và Tấn mỗi người đều có chìa khóa riêng của các cửa trong nhà, khi Tấn thức dậy thì Thúy đã đi rồi.

Chị bếp đi chợ về thấy cửa đóng thì bấm chuông, nhưng đợi mãi không thấy ai ra mở cửa. Chị qua nhà hàng xóm hỏi:

- Bà có thấy cậu hay cô tôi đi đâu không?

Bà Năm đáp:

- Hôm nay sao chị đi chợ sớm quá vậy? Chị không biết mợ Tấn ẵm bé Lộc đi nghỉ mát sao? Tôi thấy mợ đi thì đón lại hỏi. Mợ nói đi nghỉ mát gì đó. Và mợ có vẻ vội vàng.

Chị bếp sửng sốt:

- Thảo nào mợ sai tôi đi chợ sớm. Cậu ấy còn ngủ ở trên lầu.

- Tôi thấy vài tháng nay bên ấy dường như có chuyện gì lộn xộn. Mợ ấy ít khi ẵm bé Lộc qua đây chơi như trước. Và cậu Tấn thì ít về nhà lắm phải không chị?

- Hai ông bà dường như có chuyện gì xích mích hay sao ấy. Bà thấy mợ tôi đi bao lâu rồi? Tôi phải đánh thức cậu dậy may ra cậu đi tìm kịp... Có phải mợ tôi đi Đà Lạt không?

- Tôi nghe dường như vậy...

Chị bếp về nhấn chuông ở cửa thêm hai lần nữa rồi đập cửa ầm ầm. Lúc bấy giờ Tấn đang ngủ, giật mình thức dậy hốt hoảng không hiểu việc gì, dụi mắt ngồi ngay lên và lấy tay đập trán. Tấn đã nhớ những gì đã xảy ra đêm qua. Tấn xỏ chân vào giày và đi qua phòng Thúy. Cửa phòng đóng kín, xâu chìa khóa ở cánh cửa phía bên ngoài. Tấn mở cửa, không thấy Thúy và bé Lộc đâu cả trên bàn có một xâu chìa khóa khác và một phong thư. Tấn chưa kịp cầm phong thư lên thì ở dưới nhà tiếng chuông lại kêu inh ỏi.

Tấn đi xuống lầu, tay cầm phong thư, thấy nét chữ của Thúy. Tấn ngạc nhiên nhưng chưa mở ra đọc vì còn phải mở cửa để xem ai gọi. Khi Tấn thấy chị bếp thì không khỏi kinh ngạc:

- Chị đi đâu giờ này mà kêu cửa ầm vậy?

Tấn nhìn thấy cái giỏ chợ thì hỏi tiếp:

- Giờ này đã đi chợ về rồi à?

Chị bếp nói:

- Mợ đi rồi!

Tấn nạt lớn:

- Chị biết sao chị không đánh thức tôi dậy?

- Tôi đâu có biết. Mợ dậy sớm và bảo tôi đi chợ mua lòng heo về nấu cháo cho cậu ăn. Khi tôi về bấm chuông mấy lần không thấy mở cửa, tôi qua hỏi bà Năm. Bà nói sáng nay bà dậy sớm quét sân thì thấy mợ ẵm bé Lộc xách va-li đi. Bà Năm hỏi mợ đi đâu thì mợ nói đi Đà Lạt hay về quê gì đó.

Tấn vừa nghe đến đây thì la lên:

- Thôi đừng nói nữa!

Rồi Tấn quay vào lấy thư ra đọc, Tấn như điên như dại khi đọc xong thư của Thúy. Tấn ngồi sững sờ cả buổi và sau đó mới trở lên lầu, lấy xâu chìa khóa mở tủ và lấy hộp nữ trang ra xem. Thúy đã giao trả hết những món nữ trang Tấn sắm cho Thúy, kể cả chiếc nhẩn cưới. Tấn đậy cái hộp lại để vào tủ, khóa kín lại quay ra phòng khách, cầm lá thư đọc lại.

Chị bếp thấy Tấn đọc thư thì lại gần hỏi:

- Có phải thư của mợ không cậu? Mợ viết thư cho cậu? Mợ có nói mợ đi Đà Lạt không?

Tấn từ từ bỏ thư xuống và nhìn chị đọan nói:

- Không, mợ không nói đi đâu hết, nhưng chắc chắn không phải đi Đà Lạt. Tiền đâu mà đi? Mợ không lấy tiền cũng không lấy nữ trang.

Chị bếp kêu lên:

- Vậy thì lấy tiền đâu mà nuôi bé Lộc? Cậu đi tìm mợ gấp đi! Để tôi pha cà phê cho cậu uống và đi tìm mợ.

Nói xong chị bếp đi pha cà phê, Tấn đi rửa mặt thay áo quần, không còn biết phải làm gì. Tấn không hề đề phòng chuyện Thúy có thể ra đi. Ngọc cũng không cho Tấn biết là có thể Thúy rời khỏi nhà Tấn và ẳm theo bé Lộc.

Tấn vào phòng Thúy, ngồi lên giường và thở dài:

- Mấy tuần nay ta không ngồi lên cái giường này! Đầu đuôi tại ta tất cả. Ta làm cho Thúy buồn và tuyệt vọng...

Tấn đi lại mở tủ của Thúy. Thúy chỉ đem theo một ít áo quần, những chiếc áo dài đắt tiền vẫn còn trong tủ.

Khi chị bếp đem cà phê lên, Tấn uống từ ngụm và thấy đầu óc trở nên sáng suốt hơn…

Tấn nói:

- Chị ở nhà coi nhà nhé. Tôi tin cậy ở chị. Trong khi tôi đi khỏi, nếu mợ Thúy về thì đừng nói gì hết... Nhưng chắc chắn mợ ấy không về. Tôi vô lý lắm. Làm sao về được, tôi phải đi tìm cô Ngọc.

Chị bếp nói:

- Cậu nên lên phi trường. Nếu mợ đi Đà Lạt thì giờ này chắc còn đợi máy bay.

- Không, mợ không đi ĐàLạt.

- Thì cậu cứ đi hỏi thử.

Tấn ra đi, nghe lời chị bếp đến Hàng không Việt Nam ở đường Phạm Ngũ Lão hỏi xem có tên Thúy trong danh sách đi ĐàLạt trong ngày ấy không, nhưng tại đây sau khi xem qua các bản danh sách, người ta cho Tấn biết không có ai tên Thúy.

Tấn liền đi thẳng tói nhà Ngọc. Ngọc vừa thức dậy, thấy Tấn mặt mày bơ phờ, hai mắt mệt mỏi thì không khỏi ngạc nhiên:

- Việc gì vậy anh Tấn?

Tấn nói:

- Thúy ẳm bé Lộc đi rồi!

- Đi lúc nào?

- Đi lúc sáng sớm, sau khi sai chị bếp đi chợ.

- Ngày hôm qua tôi đã thuyết phục được ông Châm rồi. Tôi không hề nghe Thúy nói gì về chuyện ra đi.

- Cũng tại tôi cả. Tôi vẫn không thể vui vẻ và tin yêu như trước, mặc dù tôi biết Thúy không làm gì nên tội cả. Thúy yêu tôi và bé Lộc vô tội.

Ngọc thở dài:

- Đêm qua chắc Tấn vẫn lạnh nhạt với Thúy chớ gì?

- Vẫn lạnh nhạt. Không vui vẻ được như mọi khi. Tôi biết tôi đã làm Thúy khổ, nhưng tôi không thể làm khác hơn được.

Ngọc giậm chân kêu:

- Nếu vậy thì hỏng tất cả rồi, Thúy nhiều tự ái. Anh bảo Thúy không lấy tiền bạc nữ trang?

- Không lấy gì hết, kể cả cặp nhẫn cưới. Như vậy là Thúy không còn thương yêu tôi nữa.

Bỗng Tấn hốt hoảng nói:

- Hay là Thúy đã...

Ngọc cười lạt:

- Tôi biết anh đang nghĩ gì rồi. Anh cho rằng Thúy có thể đi tìm ông Châm phải không? Không bao giờ, thà chết chớ Thúy không làm như vậy. Tôi đang điên đầu không biết Thúy đi đâu, làm sao Thúy sống...

Ngọc lấy tay đập mạnh lên trán và nói:

- Cả tuần nay tôi thường nghe Thúy nói Thúy đang đợi thư của em Sơn. May ra em Sơn sẽ giúp cho Thúy một lối thoát. Thôi phải rồi...

- Chị nói gì? Thúy chờ thư của Sơn? Vậy bức thư ấy đã đến với Thúy chưa?

- Dường như Thúy đã nhận được thư cách đây vài hôm.

- Thế Sơn nói gì trong thư?

- Thúy không cho tôi biết. Vả khi đến đây tôi chưa kịp nói gì với Thúy thì ông Châm đến. Ông ấy cứ đòi bắt bé Lộc vì cho rằng bé Lộclà con của ông. Tôi phải hăm dọa, phải thuyết phục cả buổi, ông ấy mới chịu tin. Rồi ông Châm vừa ra thì anh về tới đâu có kịp nói gì ….

Tấn nói:

- Cậu Sơn ở bên Úc thì làm sao tìm cho Thúy được một giải pháp? Hay là Thúy ẵm con về sống ở cái xóm cũ ngày nọ?

Ngọc lắc đầu:

- Không, Thúy không trở về đó vì hai lẽ. Lẽ thứ nhất, Thúy không dại gì đến đó để anh biết chỗ mà đi tìm. Lẽ thứ hai, anh không hiểu tâm lý đàn bà mới nói như vậy. Thúy từ khi gặp anh sống trong nhung lụa, ai cũng thấy Thúy có phúc, Thúy may mắn, thì bây giờ không khi nào Thúy trở về đó để người ta tò mò thương hại Thúy một lần nữa. Có nghèo đói Thúy cũng đi nơi khác mà sống, mặc dù những người ở đó, nếu Thúy trở lại cũng có thể giúp đỡ Thúy và thương hại Thúy.

Tấn gắt:

- Vậy thì biết kiếm Thúy ở đâu?

Ngọc cười lạt:

- Kiếm làm gì? Tình nghĩa gì mà kiếm? Tôi tưởng anh cao thượng, chớ tôi đâu ngờ anh cũng hẹp hòi và tầm thường như bao người đàn ông khác. Anh đã làm khổ Thúy vô lý lắm. Tôi hiểu anh muốn Thúy giao trả bé Lộc cho ông Châm, nhưng nếu Thúy bằng lòng làm điều đó thì cũng không chắc gì anh có thể yêu thương Thúy như cũ được, và như vậy không ích gì. Để Thúy ra đi là phải.

- Chị cũng chủ trương như vậy sao? Vậy thì tôi sống ra sao đây, sống với ai đây?

Ngọc tức giận:

- Sống với cái tánh hẹp hòi và ích kỷ của anh, chớ còn sống với ai nữa!

Tấn than:

- Chị nỡ lòng nào nói như vậy sao chị Ngọc?

Ngọc ngồi làm thinh không nói gì. Lúc ấy Ngọc giận Tấn và muốn đuổi Tấn về cho khuất mắt:

- Tôi thấy mặt anh giống ông Châm thật đấy. Chú cháu mà...

Tấn đứng lên:

- Chị đuổi khéo thì tôi về. Tôi sẽ viết thư cho cậu Sơn để năn nỉ cậu ấy cho tôi biết chỗ ở của Thúy.

- Vô ích. Thì anh cứ tập sống không có Thúy một thời gian xem sao. Nếu cam chịu không được, anh có thể cưói vợ khác. Còn Thúy thì cứ để cho Thúy lo làm nuôi con... Một mình bé Lộc, Thúy dư sức nuôi, huống chi nay mai Sơn học thành tài về thì chị em sẽ sống trong đoàn tụ với nhau. Sơn là một kỹ sư …

- Tôi biết, người ta không cần tôi nữa. Tình đời mà chị.

Ngọc tức giận:

- Tôi cấm anh không được nói như vậy. Thúy đâu có phụ anh và Sơn đâu có ăn ở bạc với anh. Bé Lộc cũng yêu thương anh hết sức, anh mới xứng đáng làm cha của nó. Tội nghiệp thằng bé nó đâu đã hiểu cái gì! Thôi anh về nghỉ đi, tôi thấy anh cần nghỉ ngơi nhiều để tìm lại sự bình tĩnh cho tâm hồn.

Tấn ra về, lòng buồn khó tả.