← Quay lại trang sách

Chương XII TRÌ HOÃN KẾ HOẠCH

London đang mưa, kiểu mưa như không bao giờ dứt.

Mới chập tối thôi mà giao thông ở đây đã ùn tắc, chẳng còn chỗ để len chân, ông Alan Blunt đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài đường thì có tiếng gõ cửa. Một cách miễn cưỡng, ông Blunt quay người lại, hình như khung cảnh ẩm ướt và ảm đạm của thành phố đã hút mất hồn ông ta. Bà Jones đang bước vào. Trên tay bà ta là một tệp giấy. Sau khi đã ngồi xuống phía sau bàn làm việc của mình, ông Blunt mới chú ý thấy hai chữ KHẨN CẤP in bằng chữ đỏ nằm phía trên cùng của tệp giấy.

- Chúng ta vừa nhận được liên lạc của Alex - Bà Jones lên tiếng.

- Ồ, thế à?

- Ông Smithers đã cho thằng bé một máy truyền tín hiệu cho vệ tinh Euro đặt trong một máy nghe đĩa bỏ túi. Sáng nay, Alex đã gửi tín hiệu cho chúng ta, lúc mười một giờ hai mươi bảy phút, tính theo giờ của thằng bé.

- Nghĩa là...?

- Thằng bé gặp nguy hiểm hoặc nó đã tìm ra được bằng chứng đủ để chúng ta nhúng tay vào. Mặt khác, chúng ta phải đưa nó ra.

- Tôi không rõ là...

Ông Blunt ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, vẻ mặt trầm tư. Từ thời còn trai trẻ, ông ta đã nhận được bằng danh dự về toán học ở trường Đại học Cambridge. Ba mươi năm sau, ông ta vẫn chỉ nhìn cuộc đời như nhìn một loạt các phép toán phức tạp. Ông ta hỏi:

- Alex đã ở Đỉnh Tuyết được bao lâu rồi?

- Một tuần.

- Khi tôi cho gọi, nó đã chẳng muốn đi. Theo ngài David Friend, thái độ của nó ở lâu đài Haverstock, nói giảm nhẹ đi thì cũng là phản xã hội. Cô có biết nó đã hạ gục cô con gái của ông Friend bằng một mũi tên có tẩm thuốc mê không? Hình như nó còn làm cho cô bé suýt chết trong một tai nạn không may xảy ra ở đường hầm xe lửa nữa.

Bà Jones ngồi xuống.

- Ông đang nói gì vậy, ông Alan? - Người phụ nữ gặng hỏi.

- Tôi chỉ muốn nói rằng không thể tin cậy Alex một trăm phần trăm được.

- Nhưng nó đã gửi tín hiệu - Bà Jones không giấu được nỗi khó chịu trong giọng nói - Theo những gì chúng ta biết thì có khả năng nó đang gặp phải một vấn đề nghiêm trọng. Chúng ta đã đưa cho nó một thiết bị phát tín hiệu báo động, để báo cho chúng ta biết rằng nó cần được giúp đỡ. Nó đã làm điều đó. Chúng ta không thể ngồi nhìn mà chẳng chịu làm gì như thế.

- Tôi không có ý đó - ông Alan Blunt nhìn người chỉ huy các hoạt động đặc biệt của mình một cách hiếu kỳ - Cô không hề bắt đầu cảm thấy gắn bó với Alex Rider đấy chứ, phải không? - ông ta hỏi.

Bà Jones quay mặt đi:

- Đừng có lố bịch như thế.

- Xem ra, cô đang rất lo lắng cho nó.

- Thằng bé chỉ mới có mười bốn tuổi thôi, ông Alan ạ! Nó là một đứa trẻ, trời ạ.

- Cô đã quen sử dụng trẻ con rồi mà.

- Đúng - Bà Jones quay đầu lại để nhìn thẳng vào mặt người đối diện - Tuy nhiên, điều này hoàn toàn khác. Ngay cả ông cũng thừa nhận rằng nó rất đặc biệt mà. Chúng ta không có một điệp viên nào như nó cả. Một cậu bé mười bốn tuổi! Một vũ khí bí mật tuyệt vời. Tôi chẳng có tình cảm gì với nó. Nhưng chúng ta không thể để mất nó được.

- Tôi không ngớ ngẩn đến nỗi đi tới Đỉnh Tuyết mà trong tay không có lấy một thông tin chắc chắn nào đâu - Ông Blunt nói - Trước tiên, đây là nước Pháp - cô cũng biết người Pháp thế nào rồi đấy. Nếu chúng ta mà đụng chạm đến lãnh thổ của họ thì họ sẽ làm nhặng xị cả lên. Thứ hai, ông Grief đang giữ những cậu bé, con của các gia đình giàu có nhất trên thế giới. Nếu chúng ta để Quân chủng Không quân Đặc biệt hay là gì gì khác đột kích vào, thì toàn bộ chuyện này sẽ bùng nổ thành một vấn đề mang tính quốc tế.

- Ông muốn có bằng chứng rằng trường học này liên quan đến cái chết của ông Roscoe và ông Ivanov mà - Bà Jones đáp trả - Chắc là Alex đã tìm được rồi.

- Có thể nó đã tìm được nhưng cũng có thể là chưa tìm được. Hoãn lại hai mươi bốn giờ cũng chẳng khác biệt gì mấy.

- Những hai mươi bốn tiếng đồng hồ kia à?

- Chúng ta sẽ đưa đơn vị trực chiến vào. Họ có thể theo dõi mọi thứ. Nếu Alex gặp chuyện, họ sẽ ra tay ngay. Nếu nó xới tung được mọi thứ thì càng được việc cho ta. Đó mới chính xác là điều chúng ta cần. Buộc Grief phải lòi đuôi.

- Nếu Alex liên lạc lại với chúng ta thì sao?

- Thì chúng ta sẽ đến.

- Lúc đó chắc cũng đã trễ rồi.

- Cho Alex à? - Ông Blunt vẫn chẳng biểu lộ một cảm xúc nào - Tôi nghĩ cô không cần phải lo lắng cho nó đâu, cô Jones ạ. Nó tự biết lo cho bản thân mình.

Chuông điện thoại reo vang, ông Blunt nhấc máy. Cuộc tranh cãi giữa ông ta và bà Jones kết thúc. Bà Jones đứng lên, chuẩn bị thu xếp cho một đơn vị trực thuộc Quân chủng không quân Đặc biệt bay đến Geneva. Ông Blunt nói đúng, dĩ nhiên rồi. Trì hoãn kế hoạch có thể sẽ có lợi cho họ. Mọi thứ ở Pháp sẽ sáng tỏ. Họ sẽ biết được điều gì đang diễn ra. Chỉ còn hai mươi bốn tiếng đồng hồ nữa thôi.

Bà Jones chỉ biết cầu mong cho Alex có thể sống sót qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ này.

☆☆☆

Alex nhận ra mình đang ăn sáng một mình. Lần đầu tiên, cậu bé thấy James Sprintz quyết định nhập bọn vởi những người kia. Các cậu bé đó, cả sáu người, tự nhiên trở những người bạn tốt của nhau. Alex nhìn cậu bé đã từng là bạn của mình một cách chăm chú, có gắng nhận ra xem cậu ta đã thay đổi điều gì. Và cậu đã biết được câu trả lời. Đó là mọi điều và cũng là không có gì cả. James vẫn là James nhưng đồng thời cũng đã trở thành một người hoàn toàn khác.

Alex đã ăn xong nên đứng dậy. James bỗng nói to:

- Alex, sao hôm nay cậu không đến lốp? Hôm nay học tiếng Latinh đó.

Alex lắc đầu:

- Tiếng Latinh chỉ làm mất thời gian.

- Cậu nghĩ thế à? - James không giấu được sự nhạo báng trong lời nói của mình.

Mãi một lúc sau, Alex vẫn còn cảm thấy bàng hoàng. Chỉ một giây thôi, nhưng không phải James đã nói những lời đó. James chỉ nhép môi thôi, chính Tiến sĩ Grief đã nói ra những lời lẽ đó.

- Cậu cứ vui học nhé - Alex trả lời rồi vội vã rời khỏi phòng.

Kể từ lúc cậu bé nhấn nút FAST FORWARD trên máy nghe đĩa đến giờ đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ trôi qua. Alex không biết mình đang mong đợi điều gì. Có lẽ là một phi đội máy bay trực thăng, tất cả đều gắn quốc kỳ Anh. Nhưng đã lâu rồi mà chưa có gì xảy ra. Cậu nghi ngờ, không biết máy phát tín hiệu báo động có trục trặc gì không. Ngay lúc này đây, cậu cảm thấy bực dọc với chính mình. Đúng là cậu đã trông thấy ông Grief bắn chết người đàn ông tên là Baxter trong phòng mổ, cậu đã rất sợ hãi. Cậu bé biết rằng ông Grief là kẻ giết người. Cậu cũng biết rằng trường đào tạo đặc biệt này đã vượt quá giới hạn của một trường dành cho con nhà giàu mà nó tự giới thiệu. Tuy nhiên, cậu không có các câu trả lời cần thiết. Chính xác thì Tiến sĩ Grief đang làm gì? Ông ta có dính dáng đến cái chết của ông Michael J. Roscoe và ông Viktor Ivanov không? Nếu có thì tại sao?

Sự thật là cậu bé chưa biết được đầy đủ. Khi MI6 đến, xác của bác sĩ Baxter đã được chôn ở đâu đó trong núi rồi và cũng không có gì cho thấy là ở đây có vấn đề cần phải can thiệp cả. Alex lúc đó sẽ giống như một tên ngốc. Cậu có thể tưởng tượng ra được Tiến sĩ Grief sẽ kể một câu chuyện như thế này...

- Vâng. Ở đây đúng là có một phòng mổ. Nó được xây từ nhiều năm trước. Nhưng chúng tôi không hề dùng đến hai lầu trên cùng, ở đây có thang máy, đúng thế. Nhưng nó đã có từ trước khi chúng tôi đến. Chúng tôi cũng đã giải thích với cậu Alex về những người bảo vệ được trang bị vũ khí rồi. Họ có mặt ở đây là để bảo vệ cậu ấy. Như các ngài thấy đó, ở đây chẳng có gì xấu cả. Những cậu bé khác rất ngoan. Baxter à? Ồ không, tôi không quen ai có cái tên như thế. Chắc cậu Alex đã nằm mơ thấy ác mộng. Tôi ngạc nhiên khi biết được rằng các ngài gửi cậu ấy đến đây để dọ thám chúng tôi. Khi các ngài rời khỏi đây, xin các ngài hãy đem cậu ấy đi luôn cho...

Cậu phải tìm ra nhiều hơn - có nghĩa là phải lên lầu. Hoặc là đi xuống. Alex bỗng nhớ lại các ký tự trong thang máy. R là Rez-de-chaussée. S hẳn phải là viết tắt của Sous-sol - trong tiếng Pháp, nó có nghĩa là tầng hầm.

Cậu đi ngang qua lớp học tiếng Latinh, bất giác nhìn vào cánh cửa khép hờ. Tuy không trông thấy Tiến sĩ Grief nhưng cậu bé có thể nghe thấy tiếng ông ta:

- Felix qui potuit rerum cognoscere causus...

Hòa trong giọng nói đó là tiếng phấn viết lên bảng. Có sáu cậu bé đang ngồi ngay ngắn nơi bàn học, chăm chú lắng nghe. James ngồi giữa Hugo và Tom, cắm cúi ghi chép. Alex nhìn đồng hồ. Họ sẽ còn ở trong lớp những một tiếng đồng hồ nữa. Cậu phải hành động ngay.

Cậu bé bước đến cuối lối đi rồi rẽ vào thư viện. Mùi bồ hóng thoang thoảng vẫn luôn bám theo cậu khiến cậu không còn ý định trở lại ống khói nữa. Thay vì thế, cậu sẽ đi qua bộ áo giáp. Giờ thì cậu đã biết cái hốc tường đó chính là cửa thang máy được ngụy trang. Từ trong thang máy, có thể mở được hai cánh cửa ấy thì hẳn bên ngoài cũng phải được trang bị một bộ phận điều khiển nào đó.

Cậu bé mất mấy phút mới tìm ra được nút điều khiển. Trên giáp che ngực có ba cái nút. Thật ra, trông chúng cũng như những bộ phận của chiếc áo giáp... những thứ mà hiệp sĩ Trung cổ phải dùng để mặc nó vào. Khi Alex nhấn vào nút chính giữa, nó bắt đầu chuyển động. Một lúc sau, bộ áo giáp tách ra làm hai, trước mặt Alex là một chiếc thang máy đang ở chế độ chờ.

Giờ là lúc cậu bé phải đi xuống, không phải là đi lên. Có lẽ chiếc thang máy đã phải di chuyển một quãng đường rất dài như thể tầng hầm của tòa lâu đài nằm sâu dưới lòng đất. Cuối cùng, cửa thang máy cũng mở ra. Alex nhìn thấy một hành lang hẹp, uốn cong với những bức tường xây bằng gạch vuông, chúng làm cậu nhớ đến hình ảnh nhà ga xe điện ngầm ở London. Dưới này rất lạnh. Lối đi được thắp sáng bằng những bóng đèn không có chụp gắn trên trần nhà, nằm cách nhau từng khoảng đều đặn.

Cậu bé cứ đứng nhìn như thế, chợt cậu loạng choạng lùi lại phía sau. Ngay cuối lối đi có một tên bảo vệ ngồi sau cái bàn, hắn đang chăm chú đọc báo. Liệu hắn có nghe thấy tiếng cửa khoang thang máy mở ra không? Alex nhô người tới phía trước. Tên bảo vệ vẫn đang dán mắt vào những trang thể thao. Hắn không hề nhúc nhích. Cậu bé lẻn ra ngoài và rón rén đi theo hướng ngược lại, tránh xa khỏi tên bảo vệ. Đến một góc tường, cậu gặp

một hành lang thứ hai, ở đây có một loạt các cửa ra vào làm bằng thép. Không thấy bóng dáng ai cả.

Cậu đang ở đâu thế này? Dưới này hẳn phải có một cái gì đó, nếu không thì chẳng cần đến bảo vệ rồi. Alex tiến đến một cái cửa ra vào gần nhất. Trên cánh cửa có một cái ô nhỏ, cậu bé nhìn vào thì thấy một căn phòng trống trải với một chiếc giường hai tầng, một chỗ đi vệ sinh và một lavabô. Trong phòng có hai cậu bé. Một người, cậu chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng người kia thì cậu nhận ra. Chính là cậu bé tóc đỏ, Tom McMorin. Nhưng chỉ mới vài phút trước, cậu còn nhìn thấy cậu ta trong lớp học tiếng Latinh kia mà! Cậu ta đang làm gì ở đây thế nhỉ?

Alex đi tiếp đến cửa thứ hai. Ở đây cũng nhốt hai cậu bé. Một cậu tóc vàng, thân hình cân đối, có đôi mắt xanh, và có tàn nhang. Còn cậu kia, cậu cũng hoàn toàn nhận ra. Chính là James Sprintz. Alex kiểm tra cánh cửa. Cửa chỉ có hai chốt và không hề khóa. Cậu kéo then ra rồi vặn tay nắm cửa. Cánh cửa bật mở. Cậu bé bước vào.

James đứng phắt dậy, sững sờ nhìn người mới vào.

- Alex! Cậu đang làm gì ở đây?

Alex đóng cửa lại.

- Chúng ta không có nhiều thời gian - Cậu nói khe khẽ, mặc dù điều này có thể đem đến rủi ro cho cậu - Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?

- Đêm hôm trước, bọn họ đến chỗ tôi - James kể - Họ lôi tôi ra khỏi giường rồi đưa vào thư viện, ở đó có cái thang máy...

- Đằng sau bộ áo giáp.

- Ừ. Lúc đó, tôi không biết họ đang làm gì nữa. Tôi nghĩ họ sẽ giết mình. Nhưng rồi tôi bị ném vào đây.

- Cậu ở đây hai ngày rồi à?

- Ừ.

Alex lắc đầu.

- Mười lăm phút trước, tôi còn thấy cậu đang ăn sáng ở trên lầu mà.

- Họ đã sao chép chúng ta - Bây giờ, cậu bé mới kia lên tiếng. Cậu này nói giọng Mỹ - Tất cả chúng ta! Tôi không biết họ làm cách nào và tại sao - Cậu ta tức tối nhìn ra cửa - Tôi đã ở đây mấy tháng rồi. Tôi tên là Paul Roscoe.

- Roscoe! Bố cậu...

- Là Michael Roscoe.

Alex lặng người đi. Cậu không thể kể với Paul về những gì đã xảy ra với bố cậu ấy, cậu quay đi, sợ Paul đọc thấy điều đó trong mắt mình.

- Làm thế nào mà cậu xuống đây được? - James hỏi.

- Các cậu nghe đây - Alex nói. Và lúc này thì cậu nói nhanh hơn - MI6 đã cử tôi đến đây. Tôi không phải là Alex Friend. Tôi là Alex Rider. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Họ sẽ đưa người tới và tất cả các cậu sẽ được giải thoát.

- Cậu là điệp viên sao? - Có thể thấy là James đang sửng sốt.

Alex gật đầu, trả lời:

- Tôi chỉ dám nói rằng mình là một loại điệp viên thôi.

- Cậu đã mở cửa rồi. Chúng ta hãy ra khỏi đây đi! - Paul Roscoe đứng dậy, chuẩn bị bước đi.

- Không được! - Alex đưa hai tay ra cản lại - Cậu phải đợi đã. Không có đường xuống núi. Giờ, cậu hãy ráng ở lại đây, tôi sẽ quay trở lại để cứu các cậu. Tôi hứa đấy. Đó là cách duy nhất.

- Tôi không thể

- Cậu phải làm như thế. Hãy tin tôi, Paul ạ. Tôi sẽ nhốt các cậu lại để không ai biết là tôi đã ở đây. Nhưng không lâu nữa đâu. Tôi sẽ quay trở lại.

Alex không nán lại để tranh luận thêm nữa. Cậu bé bước tới cửa và mở ra.

Bà Stellenbosch đang đứng ở bên ngoài.

Cậu bé chỉ kịp bàng hoàng khi nhìn thấy bà ta. Cậu cố đưa một tay lên để tự bảo vệ mình, đồng thời sẽ xoay người thực hiện một cú đá karatê. Nhưng quá trễ.

Bà ta đã vung tay ra, cạnh bàn tay giáng ngay vào mặt cậu bé, giống như bà ta đang chặt gạch. Alex cảm thấy mọi khớp xương trong người mình kêu lên răng rắc. Mắt cậu bé nảy đom đóm. Rồi cậu rơi vào trạng thái bất tỉnh.