← Quay lại trang sách

Chương 3 TIẾNG CƯỜI CỦA QUỶ

Chương 3

tiếng cười của quỷ

a khỏi trà điếm Lý Bằng vượt một chặng đường đầy cam go. Vùng đất bao quanh Tân Độ là một bãi lầy rộng lớn. Nơi đây muốn tìm được một chỗ trú qua đêm, thật là điều không tưởng. Những kiếm khách giang hồ trong hoàn cảnh này thường tìm đến những cổ miếu hoặc hoang tự bỏ không. Hắn chợt liên tưởng đến những ngày thơ ấu bần hàn trong chồi gỗ. Giấc ngủ ở đó xem ra tốt hơn ở đây. Bởi dù sao cũng là nơi mà Lý Bằng quen thuộc và gắn bó trong khoảng thời gian dài…

Một ngôi miếu hoang, bị bỏ phế lâu ngày nằm giữa một rừng mộc tấu (cam chanh) hiện ra trong mắt hắn. Xem ra chỉ còn cách ngủ tạm tại nơi này một đêm. Lý Bằng thầm nghĩ: Dù sao hắn cũng không phải lang thang một cách vô ích trong hoàn cảnh vắng ngắt bóng người.

Cổ miếu chắc đã lâu đời. Những bệ thờ đã sạt lỡ nhiều nơi. Dòng đại tự ghi trong và ngoài miếu, đều đã mờ nhạt theo tháng năm, không sao đọc được. Hắn lẩm bẩm, không hiểu ở đây thờ cúng thổ thần hay Quan Vũ hiển thánh. Mà tất cả những điều này không còn quan trọng đối với hắn. Ước mơ hiện tại là được nằm nghỉ. Lấy lại sức sau những ngày vượt đầm lặn lội. Ở tuổi của hắn, khí lực còn rất xung mãn. Nhưng địa hình và khí hậu khắc nghiệt nơi đây, luôn luôn là điều thách thức đối với những kẻ can trường nhất. Ý chí của hắn cuối cùng cũng phải ngã quỵ trước thiên nhiên hùng vĩ…

Trong miếu rãi đầy túc xác ( vỏ trấu ). Lý Bằng thở dài ngán ngẫm cho hoàng cảnh không may của mình. Tìm mãi cũng không có chỗ nào khả dĩ vừa ý, hắn đành đi tìm một ôm chiêm (rơm), trải một lớp dầy để làm chỗ ngã lưng.

Hắn đang lúi húi làm việc, chợt có tiếng nói vang lên:

- Bằng hữu! Đêm nay chúng ta làm bạn đồng sàng trong miếu vắng…

Lý Bằng phản ứng cực nhanh. Hắn nhảy lùi về phía sau, trong lòng thật sự kinh hãi. Tay cầm ngang thanh kiếm hắn quát lớn:

- Ai!

- Là ta đây mà!

Giọng nói cất lên giữa thinh không làm người nghe cảm thấy kỳ lạ. Cảm giác đó vụt thoáng qua rồi nhường chỗ cho nỗi sợ hãi. Lý Bằng cảm thấy mình đang sợ thật sự. Với công lực của hắn, nếu có người đến gần trong vòng trăm bước, không thể nào thoát khỏi thính lực nhạy bén của bản thân. Vậy mà trong hoang miếu có người, hắn lại hoàn toàn không hay biết. Ngay cả một hơi thở nhẹ Lý Bằng cũng không phát hiện. Người này võ công nhất định rất cao minh. Khả năng kiểm soát chân khí của hắn đã đạt đến chỗ cực kỳ vi diệu. Nhìn về hướng vọng đến âm thanh, hắn chợt sững người kinh ngạc. Trên xà ngang giữa miếu, một thanh niên suýt soát tuổi Lý Bằng đang móc người như một con dơi. Đầu hắn hướng xuống đất. Hai nách tay kẹp một cây lân côn. Đôi bàn tay thanh mãnh đang ôm một bầu rượu lớn đưa lên miệng uống. Cái cách hắn uống rượu, thật có một không hai. Ngược đầu mà hớp rượu, muốn nuốt vào đâu phải chuyện dễ dàng. Thế mà trông điệu bộ hắn rất thoải mái, như làm cái công việc kỳ lạ này đã quen thuộc lắm vậy. Hắn lại cười rồi nói:

- Ngươi không cho ta là quỷ hiện giữa ban ngày đấy chứ! Ta thấy ngươi từ xa, muốn doạ ngươi một mẻ chơi. Không ngờ bản lãnh của ngươi cũng rất cao, không hề hoảng sợ tí nào - Hắn thở dài - Ở đây thật buồn tẻ, ta chỉ sợ tối nay không có ai làm bạn.

Cách nói chuyện của hắn dường như đã xem Lý Bằng là bằng hữu chi giao. Nhìn hắn hồi lâu Lý Bằng cũng phải phì cười:

- Ngươi uống rượu thật khác người! Lần đầu tiên trong đời ta thấy qua. Không hiểu uống như thế có gì ngon?

Người lạ lúc lắc thân người trên không:

- Ngon thì chưa hẳn! Nhưng có một đạo lý mà ít người chịu nghĩ... Nếu hằng ngày phải bỏ tiền ra mua rượu, người ta chợt thấy nó quí vô cùng. Đã vậy khi ngồi uống, rượu chóng hết biết bao. Điều này khiến ta phải bỏ công sức cả năm trời, cuối cùng mới tìm được cách giải quyết. Thay vì ngồi uống, ta chổng ngược đầu lại để thưởng thức. Rượu muốn vào bụng phải đi ngược từ dưới lên trên. Như vậy “hắn” sẽ lâu hết mà hơi men có đủ thời gian ngấm vào tứ chi bách cốt, lan toả khắp châu thân.

Hắn gọi rượu bằng “hắn”như là một con người bằng xương bằng thịt. Xem ra con người này hảo tửu khó ai bì. Lý Bằng xưa nay hành sự đơn độc, không mấy khi cùng người đàm đạo thế sự nhân tình. Nay nghe con người kỳ lạ, lý sự việc uống rượu như là một công việc tốn nhiều công sức, hắn cảm thấy vui tai và lập tức có thiện cảm.

Họ Lý hỏi hắn:

- Người uống rượu cũng phải có tên? Chẳng lẽ đêm nay ta gọi ngươi là con sâu rượu…

- Ta là Cao Phong – Hắn nhìn Lý Bằng cười nói – Còn ngươi là Lý tiểu hiệp, danh tiếng lẫy lừng có đúng không?

Lý Bằng ngạc nhiên nhìn hắn:

- Thì ra ngươi biết ta! Còn ta chưa biết về ngươi một chút gì.

- Ngươi đánh bại lão Vinh Nguyên, giang hồ đã đồn đại rộng khắp. Lúc đầu ta cũng không nhận ra ngươi, sau nhìn lại thanh kiếm thì không thể nào nhầm được. Ta còn nghe nói, lão đầu đà đó rất căm hận ngươi. Không chừng lão sẽ tìm viện thủ đến làm khó dễ ngươi một phen nữa.

Lý Bằng thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sợ lão sao?

Cao Phong nghiêng đầu nhìn hắn:

- Ta không nghĩ thế! Nhưng ngươi cũng nên cẩn thận đôi chút. Nghe nói có rất nhiều cao thủ của Tây Tạng, Quan Ngoại tụ tập về đây vì Long Quân Thần Kiếm. Đại đa số các cao thủ đều là bàng môn tả đạo, tính tình hung bạo. Hành động của bọn chúng thật không ai hiểu nổi…

Lý Bằng nhìn chăm chăm vào mắt Cao Phong:

- Còn ngươi đến đây để làm gì? Không phải vì thanh kiếm cổ kiếm ấy ư?

- Ta không hứng thú với kiếm cho lắm! Bởi một khi cầm lấy nó, sớm muộn gì ngươi cũng phải giết người. Mà giết người có hay ho gì đâu! Cứ nghĩ mà xem, sinh mạng vốn ngang bằng, nhưng người đời lại có sự phân biệt nặng nhẹ. Ngươi giết một số nhân vật có tiếng tăm, bị cho là tạo ác. Còn chiến tranh lấn đất giành quyền, sĩ tốt chết vô số kể, đâu có ai quan tâm. Như vậy phải chăng người giàu, có thế lực, cái mạng to hơn kẻ nghèo! Bởi nghèo mà chết, mấy ai là kẻ khóc than. Giữa trăm ngàn định kiến của cuộc đời, tốt hơn hết là tránh việc thị phi…

Lý Bằng lắng nghe hắn nói dằng dưa, ngẫm lại thấy tức cười. Hắn đột nhiên hỏi Cao Phong:

- Vậy xưa nay ngươi chưa từng giết người bao giờ?

- Chưa! - Cao Phong bình thản nói – Nhưng ta cũng không dám đảm bảo sẽ không làm.

- Tại sao?

Câu hỏi của Lý Bằng có tính chất dồn ép hắn vào thế khó xử. Nhưng Cao Phong trả lời cũng đơn giản:

- Tại vì có ai ngăn cản, không cho ta uống rượu thì đành phải ra tay.

Lý Bằng chợt cười lớn:

- Không cho ngươi uống rượu, có gì khác lạ mà phải giết người?

- Ngươi thật sự không hiểu ư? Không cho ta uống rượu là hắn muốn giết ta. Bởi người chết thì đâu thể nào uống được rượu.

Câu trả lời của Cao Phong làm Lý Bằng sững sờ. Hắn thật sự không hiểu trên đời sao lại sản sinh ra một người kỳ hoặc như thế.

Hai người im lặng hồi lâu như đang suy nghĩ và phán đoán về nhau. Cao Phong chợt nói:

- Này! Ngươi có muốn uống với ta một ngụm không?

Câu hỏi làm Lý Bằng kinh ngạc:

- Ta ư...?

- Ngươi có làm được không?

Lý Bằng nhìn lên chiếc xà. Hắn cảm thấy lúng túng. Bởi từ chối hoá ra là trò cười cho Cao Phong. Còn uống rượu theo cách của hắn, xưa nay Lý Bằng nghĩ không ra. Thôi kệ! Đành thử một phen cùng hắn. Xét cho cùng đây cũng chỉ là một cuộc vui…

Lúc Lý Bằng định nhấc người, đột nhiên ngoài cổ miếu vang đến một tiếng cười...

Lúc này trời đã tối, xung quanh mọi vật tuyệt vắng. Tiếng cười ngắt ngứ thể như bị vật gì cản nơi cổ. Âm thanh nó mới đầu nhỏ, sau đó như gào thét. Nơi xuất phát của tiếng cười lúc đầu ở ngoài cổ miếu sau đó di chuyển về phía sau. Lúc thì vang bên trái, lúc lại như bên phải. Sau cùng nó xoay quanh như một cơn gió lốc rần rộ, đinh tai. Người nghe có cảm giác như đâu đó vang lên âm điệu quỷ gào ma khóc. Nó nỉ non ray rức, có lúc lại thê lương buồn thảm. Rồi sau cùng âm thanh nó như sói hú đêm trăng, vang vọng thăm thẳm giữa bạt ngàn thân tấu…

Cao Phong và Lý Bằng không hẹn mà cùng quát:

- Ai?

Tiếng cườì vụt ngưng bặt. Xung quanh trở nên lặng ngắt. Lúc này tiếng côn trùng vang lên trong miếu cũng nghe thấy được.

Cao Phong vẫn treo người trên xà. Gương mặt của hắn không trông rõ, vì hai người vẫn chưa đốt lửa. Lý Bằng lấy đá đánh lửa lên, đốt vào bó chiêm mà lúc nãy hắn mới ôm vào. Ngọn lửa bùng lên leo lét, một lúc sau cháy to dần.

Đột nhiên tiếng cười lại nổi lên. Âm thanh nó lồng lộng cao. Ngọn lửa vừa nhóm lên bị sức mạnh thổi vào, ngã rạp đi.

Lý Bằng có vẻ mất bình tĩnh. Bàn tay cầm kiếm của hắn vồng lên những mạch máu. Cả hai vẫn bất động, vì biết người cất tiếng cười cố ý dẫn dụ họ ra ngoài. Lúc này nếu khinh xuất, cả hai sẽ lọt vào cái bẫy đang được giăng ra.

Giọng Lý Bằng như băng giá:

- Ngươi là ai sao không hiện thân? Giấu mặt giấu mày, giả ma giả quỷ nhát người, sao gọi là anh hùng hảo hán!

Cao Phong chợt thở dài:

- Hắn không phải là anh hùng hảo hán! Hắn là Quỷ Tiếu Thiên Tôn ở Tây Vực. Quỷ Tiếu vốn sử dụng tiếng cười nhằm lung lạc tinh thần đối thủ mà đoạt mạng. Xưa nay không ai thấy qua mặt hắn và cũng không muốn gặp hắn. Người ta nói rằng hắn không phải con người. Hắn ăn gan và uống máu kẻ tử trận như một phần thưởng chiến thắng. Con người này ai cũng muốn giết, nhưng lại quá kinh sợ hắn.

Lý Bằng mỉa mai:

- Hắn luôn luôn giấu mặt mà hành sự, nên giang hồ nói rằng hắn họ “rùa”. Nghe nói hai mươi năm trước, Quỷ Tiếu đùa giỡn với một cao thủ châu thổ, bị người đánh bại, còn để lại trên gương mặt quỷ của hắn mấy vết sẹo. Từ đấy hắn không dám nhìn mặt ai, suốt đời giả ma giả quỷ hại người.

Tiếng cười vụt ngừng bặt, nhưng trong thoáng chốc lại vang lên.

Cao Phong ngáp dài:

- Hắn thích cười cứ để hắn thoả chí! Cái trò này ta chẳng hứng thú tí nào. Lý huynh đệ hãy mặc xác hắn, cứ lên đây uống rượu cùng ta.

Lý Bằng nhảy lên không trung, lộn người một vòng rồi móc chân lên xà như Cao Phong. Cảnh vật xung quang làm hắn thích thú. Xưa nay có mấy người chọn cách nhìn ngược mà quan sát sự vật. Mọi vật giờ đây đều đảo ngược, quay cuồng theo những động tác lắc lư, lơ lửng...

Cao Phong đưa bầu rượu sang hắn, rồi nói:

- Lý huynh đệ! Ta và ngươi thử chơi một trò mà ngày xưa bọn ta rất thích.

- Trò chơi của trẻ nhỏ thì rất nhiều – Lý Bằng nghi ngờ nói – Không biết Cao huynh muốn đùa cách nào?

Cao Phong nhìn ra cửa miếu, nơi tiếng cười rỉ rả như trêu tức hắn:

- Chúng ta thi phun rượu, xem ai là người thổi được rượu lên cao nhất! Ai thua phải trả tiền cho kỳ uống rượu tới.

- Được! Ta cũng muốn thử xem cho mở rộng tầm mắt. Huynh và ta, ai là người làm trước đây?

Cao Phong định trả lời thì tiếng cười ngưng bặt, nhường cho một giọng nói như vang lên từ cõi âm:

- Hai ngươi chết đã đến đầu mà còn bày trò trước Quỷ Tiếu ư. Để ta xem thịt các ngươi có hương vị khác nhau như thế nào.

Lý Bằng ha hả cười:

- Thịt của ta e rằng ngươi khó nuốt. Bởi vì đã hai ngày rồi ta được chưa tắm rửa đàng hoàng.

Cao Phong tiếp lời hắn:

- Còn ta thì ngươi đừng mơ mộng! Ăn một miếng thịt của ta chỉ sợ ngươi say ba ngày chưa dậy nổi. Ta không cần biết ai nhờ ngươi làm việc này, nhưng xem ra đã uổng công sức một cách vô ích.

Giọng nói như âm hồn dạ quỷ lại vang lên:

- Xưa nay ta chưa bao giờ từ bỏ mục đích của mình. Đã đi buôn thì không thể nào lỗ vốn cho được. Con sâu rượu kia! Việc này không phải của ngươi, hãy tự lo thân mà rời khỏi nơi đây. Đời còn, có rượu mới say, kẻ đã chết còn gì mà thưởng thức.

- Thì ra ngươi sợ hai ta hợp lực đối phó nên tìm điều ly gián – Cao Phong cười rồi nói tiếp - Thật ra để đối phó hạng người như ngươi, không cần phải nhiều cao thủ. Chỉ cần ngươi chịu ra mặt, chúng ta sẽ đơn đả độc đấu một cách công bằng. Ta nghe nói, Quỷ Tiếu xưa nay luôn luôn dùng thủ đoạn hại người, làm sao có bản lãnh đối đầu cùng ai.

Bên ngoài tiếng cười lại cất lên lanh lảnh.

Cao Phong mặc kệ lão, nói với Lý Bằng:

- Lý huynh đệ! Chúng ta hãy bắt đầu cuộc chơi. Ngươi là người phun rượu trước, ai cao hơn sẽ là người thắng cuộc.

- Được!

Lý Bằng vui vẻ cầm lấy bầu rượu, hớp một ngụm rồi vận nội lực phun lên cao. Nội lực của hắn vốn thâm hậu nên rượu phún ra thành vòi, cao khoảng ba xích (thước).

Lúc này tiếng cười cất lên mỗi lúc một cao. Đột nhiên Cao Phong lộn người một cái. Hắn đã đứng vững trên mặt đất. Lân côn lập tức vung ra. Một luồng kình phong mãnh liệt nổi lên quét vào giòng rượu đang rơi xuống. Những tia rượu như trăm ngàn mũi tiễn lấp loáng phóng ra cửa miếu. Sự việc bất ngờ ngoài dự đoán của Lý Bằng và cũng chẳng ai lường được tình huống này.

Quỷ Tiếu cũng thế, hắn làm sao có thể ngờ nguy hiểm đang rình rập trong một trò chơi tưởng như vô nghĩa. Tiếng cười lão tắt vụn thay vào đó là tiếng hét đau đớn. Rồi mọi âm thanh ngừng lại. Từ xa vọng đến giọng nói căm hờn của lão quỷ:

- Hai tên tiểu tử thúi! Ta sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay, hai ngươi hãy chờ đấy…

Cao Phong cất tiếng cười thoả mãn. Lúc này Lý Bằng mới trông rõ dung mạo hắn. Gương mặt thông minh, mài thanh mắt sáng, khí phách hiên ngang. Thế nhưng y phục của hắn lại tệ hại đến không ngờ. Nó không phải màu trắng cũng chẳng phải màu vàng, trông lam lũ như một nông gia.

Sau phút ngỡ ngàng hắn hỏi:

- Quỷ Tiếu Thiên Tôn nổi tiếng gian giảo, sao không tránh được chiêu vừa rồi của Cao huynh?

Cao Phong cười:

- Lão là người mưu mô xảo quyệt, muốn đả thương cực kỳ khó. Đó chính là lý do Quỷ Tiếu sống được đến ngày nay. Nhưng lão không ngờ ta ra tay lúc cao hứng nhất. Tiếng cười khi cất cao sẽ là lúc mắt hắn thu hẹp lại, thậm chí đã nhắm hẳn. Thời điểm ấy mà ra tay, lão không cách nào phòng bị hay tránh được. Giang hồ cho rằng, Quỷ Tiếu Thiên Tôn chuyên dùng giọng cười để lung lạc tinh thần người khác. Nhân lúc đối thủ hoang mang, lão tập kích bất ngờ để thủ thắng. Là người từng trải và ranh ma, xưa nay người thoát được thủ đoạn của Quỷ Tiếu rất ít. Chính vì vậy người giang hồ không ai thích động chạm vào hắn mà chuốt hoạ vào thân.

Lý Bằng thở dài:

- Vậy hôm nay Cao huynh đã gây thù với một người mà ai ai cũng muốn tránh. Không biết lão bị thương có nặng không! Đối diện với những kẻ giấu mặt thật khó đối phó thập phần. Lão lúc nào cũng ẩn mình trong bóng tối, chờ chúng ta sơ hở là ra tay. Kẻ trong tối người ngoài sáng, ưu thế hơn kém thật rõ ràng…

- Điều này thì chưa chắc – Cao Phong cắt ngang lời nói của hắn – Quỷ Tiếu bao giờ cũng cảm thấy an toàn trong vỏ bọc thủ đoạn. Chính điều này là yếu điểm chí mạng của hắn. Cao thủ lúc giao chiến cùng nhau, điều tối kỵ là khinh thường đối thủ. Càng ngạo mạn càng dễ lộ ra nhược điểm của bản thân. Chỉ cần có chút sơ hở, đối thủ lập tức tận dụng cơ hội tấn công vào. Qua ngày hôm nay, ta nghĩ hắn đã có một bài học đích đáng…

Lý Bằng hồi tưởng chuyện đã xảy ra, thật sự kinh sợ. Nếu Cao Phong không nhanh trí nghĩ ra cách đối phó với Quỷ Tiếu Thiên Tôn thì làm sao đuổi được lão. Còn như nóng vội chạy ra, chỉ sợ lọt vào ý đồ tính toán của lão mà thiệt thân… Trường hợp chính diện đối đầu thì không cần phải nói, chỉ sợ lão làm con rùa rút đầu, ngấm ngầm ám tiễn hại người. Con người này thật quá nguy hiểm, lần sau gặp lại nhất định không để lão chạy thoát, di hại cho võ lâm.

Cao Phong nói:

- Tà ma yêu đạo mỗi lúc một đông! Ta sợ rằng có nhiều thế lực còn ẩn mình, xúi giục yêu tà náo loạn châu thổ. Từ đây đến ngày Hùng Đức, sẽ có nhiều người uổng mạng vì những nguyên nhân không chính đáng.

Lý Bằng đã nhảy xuống đứng cạnh Cao Phong:

- Theo ta nghĩ, đây là những khởi đầu của một âm mưu lớn. Từ đây đến lễ hội Quan Kiếm sẽ có nhiều biến cố mà châu thổ chưa từng gánh chịu. Những ân oán xưa cũ, những thất bại về kiếm học, hay những mưu đồ bá vương thiên hạ. Tất cả sẽ cùng nhau sống dậy trong một thế giới đầy bạo lực.

Cao Phong định nói gì bỗng nín lặng. Lý Bằng lập tức phát hiện có bước chân người từ xa đang đi đến.

Ngoài cửa miếu xuất hiện hai người ăn mặc theo kiểu tiều phu. Tay hai gã hán tử cầm thiết kha trông rất ung dung. Thiết kha là loại binh khí nặng khoảng hai mươi cân nhưng hai người cầm rất thoải mái. Chứng tỏ nội lực của hai gã cũng không tầm thường. Gã bước vào trước có râu cằm, mặt mày đen đúa. Tên đi sau trắng trẻo, thân người mảnh khảnh như nữ nhi. Chân vừa đến cửa miếu, giọng hán tử có râu đã ồm ồm:

- Cát Tiểu! Ngươi chẳng hiểu gì chuyện khinh trọng trong thiên hạ. Hai huynh đệ ta cả đời loay hoay kiếm cơm đã khó. Bây giờ có cơ hội thăng quan phát tài, sao lại bỏ qua cho được.

Người kia cãi lại:

- Cát Tử huynh mới là người không biết trọng khinh. Huynh đệ ta có ngoại hiệu là Cát Khương Song Tiều, song về thực lực ai cũng biết không phải thế! Nói đến võ nghệ chúng ta chỉ thuộc loại bậc trung, lo giữ mạng còn chưa được, huống gì đem ra tranh hùng cùng thiên hạ. Còn như chuyện chữ nghĩa học hành thì...viết chữ chưa giáp nhất diệp, sau gọi là lào thông. Xét vậy mà nói, chúng ta chỉ có thể làm người đốn củi kiếm cơm là hợp lẽ. Còn việc giết hổ dữ, giúp đỡ dân lành hãy để cho người có tài họ làm. Chúng ta không can dự vào, là giữ lại cái thân phận nhỏ bé của Tiểu, Tử song tiều vậy.

Lý Bằng và Cao Phong nghe hai gã hán tử nói mà cảm thấy tức cười. Hai người có ngoại hiệu và cái tên thật lạ tai. Cát Khương là loài bọ hung, xem ra phải dữ dằn nhưng họ lại không có cái oai phong đó. Còn tên của họ gộp lại thành hai gã Tiểu Tử, suốt đời không thành người lớn được. Hai huynh đệ họ đang tranh cãi một vấn đề có hai hướng giải quyết, nhưng không sao thống nhất được. Đây là một bước ngoặt đôi khi đưa người ta lên thiên đường lại có khi xuống địa ngục. Nhưng hoàn cảnh sống đôi lúc lại đẩy con người vào tình thế khó xử. Họ buộc phải chọn nguy cơ vươn lên hoặc khốn khó cả đời.

Cát Khương Song Tiều thật sự ngạc nhiên khi thấy Cao Phong và Lý Bằng. Họ không ngờ trong đêm tối, giữa vùng đất hoang vắng lại có người trong giớí giang hồ. Nhìn hai người một lúc, Cát Tử lên tiếng:

- Không ngờ ở đây cũng có người! Hai vị không phiền nếu huynh đệ tại hạ trú đêm tại đây chứ?

- Tứ hải giai huynh đệ! Đều là người một nhà, các vị không cần phải áy náy.

Huynh đệ Cát Khương nhìn nhau giây lát, rồi Cát Tử lên tiếng:

- Lời nói của huynh đệ tại hạ vừa rồi tưởng là vu vơ, không ngờ cũng có người nghe thấy. Hai vị nhân huynh là người độ lượng, chắc không để ý đến lý lẽ của kẻ bần hàn như chúng tôi.

Lý Bằng cười nói:

- Lời nói vô tình lọt tai! Bọn tại hạ cũng tình cờ nghe thấy được, chứ không cố ý can dự vào việc của người. Nhưng đã là nam tử đại trượng phu muốn nói cứ nói, còn sợ gì người ngoài nghe thấy. Thiên hạ vốn trăm phương nghìn lý, xét cho cùng không có chuyện đúng sai…

Cát Tiểu chen vào:

- Huynh đệ tại hạ không bàn chuyện đúng sai! Ở đời nói đúng sai người ta hay dựa vào đạo lý, nhưng bàn đến thành bại, lại không có kẻ làm quân sư. Nếu nói chuyện đi buôn lỗ vốn phải bù tiền, bảo đảm không ai dại mà đưa đầu chịu báng. Người đời vốn thích chứng tỏ mà né tránh trách nhiệm. Cho nên cuộc tranh cãi của huynh đệ tại hạ cũng nhằm chọn ra con đường quyết định tương lai. Thành công là đúng, còn thất bại thì sai lầm, nên chưa quyết được.

Cao Phong ngồi uống rượu như không nghe câu chuyện của mọi người, giờ mới lên tiếng:

- Ta không quan tâm chuyện thị phi ở đời! Chỉ muốn biết việc giết hổ có tầm quan trọng gì để thăng quan phát tài. Sống ở đời phải có ngân lượng mà chi tiêu. Nếu không, chỉ còn nước đi ăn xin độ nhật.

Như tìm được của, mắt Cát Tử sáng lên:

- Ở phía tây nam Tây Thành có một vùng đất gọi là Hồng Kỳ. Liên tục mấy năm gần đây nạn hổ hoành hành, khiến cho dân địa phương phải khốn khổ. Con hổ này giết đã nhiều người nên thành tinh, rất khôn ngoan quỷ quyệt. Nghe nói cư dân trong vùng đã quyên góp rất nhiều tiền, kêu gọi người gan dạ giết nó để lãnh thưởng. Nhưng đến nay vẫn chưa có ai đứng ra diệt hổ, cứu bá tánh khỏi cảnh lầm than. Huynh đệ tại hạ quanh năm khốn quẫn, muốn nhân dịp này hành động để kiếm chút tiền. Ngặt nỗi Tiểu đệ cứ một mực ngăn cản, cho rằng việc quá nguy hiểm, không thuộc khả năng của mình nên còn tranh cãi mãi.

- Không cần tranh biện nữa làm gì! – Cao Phong nói - Tại hạ muốn đi Kim Sa đảo một chuyến nhưng lại thiếu tiền. Nay có việc này, làm một chuyến kiếm chút ít ngân lượng cho lộ phí. Không biết ý hai vị ra sao?

Cát Tiểu thấy có người muốn làm anh hùng thay cho đại huynh thì nhẹ nhõm trong lòng. Hắn chỉ sợ Cát Tử hám tiền lao vào chuyện nguy hiểm. Khi nghe Cao Phong nói muốn đi giết hổ, lòng không khỏi vui mừng.

Nhưng Cát Tử lại nghĩ khác! Hắn thấy công việc hái ra tiền mà mình đã khổ công tính toán, nay bị người khác nhảy vào nẫng không. Vẻ bất bình liền hiện lên gương mặt. Hắn khó chịu nhìn Cao Phong:

- Huynh cho mình có bản lãnh chẳng lẽ anh em tại hạ vô tài! Giết hổ là việc của huynh đệ tại hạ, nếu ai muốn tham dự chỉ được chia phần chứ không thể đầu lãnh. Ở đời đâu có chuyện khi không có kẻ đem việc tặng mình.

Cao Phong hiểu tâm ý của gã nên cười ha hả:

- Ngươi nói rất đúng! Thật ra ta thấy tiền loá mắt nên muốn thử vận một phen. Nếu huynh đệ các người nói vậy, hãy cho ta chung vai để hưởng một phần cũng được. Bất luận ai giết được hổ, những người cùng theo đều có phần như nhau…

- Như thế cũng được! – Cát Tiểu vội lên tiếng, vì bản thân rất sợ việc đi gây hấn với loài ác thú. Hắn vốn nhát gan nên mọi sự muốn cho qua – Ai giết hổ cũng là hành vi trượng nghĩa giúp dân. Ngân lượng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không đáng để quân tử quan tâm.

Cát Tử la lên:

- Nhưng ta lại thấy không công bằng! Bỗng nhiên tiền mất cho một kẻ đang đêm đụng mặt. Hắn có giỏi sao không tự tìm việc mà làm…

Thái độ của hắn làm người ngoài nực cười. Cọp chưa giết được, mà ai hắn cũng xem như ngoài cuộc, không thể xen vào.

Lý Bằng từ đầu vẫn đứng ngoài không xen vào câu chuyện, nay bỗng lên tiếng:

- Tại hạ có ý như thế này, không biết các vị nghĩ sao! Cọp còn chưa biết mặt mũi như thế nào, thôi thì cùng nhau hành sự. Dù gì đi nữa nhiều người vẫn hơn một, mọi người có thể giúp đỡ nhau khi có nguy hiểm. Riêng tại hạ lại không hứng thú trong việc này! Song Tiều các vị và Cao huynh cứ cùng nhau hành động, không phải lo lắng.

Hắn là người tinh tế, quan sát nhanh nhạy. Biết Cát Tử e sợ người khác tranh phần tiền thưởng cùng mình nên nói ra suy nghĩ để tránh nghi kỵ, hiểu lầm. Sự thật trong hai anh em Cát Khương Song Tiều, chỉ có Cát Tử là đỡm lược hơn người, còn Cát Tiểu sư đệ lại nhút nhát, thiếu tự tin. Nên chuyện săn hổ lãnh thưởng chỉ độc nhất Cát Tử quyết định, Cát Tiểu nào dám xen vào. Trên đời anh hùng hào kiệt có nhiều,.Nhưng đủ đỡm lược đối đầu cùng hổ dữ thì chỉ nghe qua truyền thuyết. Sinh hoạt và thói quen khác nhau, người và thú ai đi tìm ai cũng nhận phần bất lợi. Hổ bỏ rừng không còn là hổ, còn người vào rừng...rất dễ trở thành mồi ngon cho mãnh thú hung hăng.

Nghe Lý Bằng nói, thái độ Cát Tử dịu xuống, giọng hắn hoà hoãn hơn:

- Thôi đành chịu! Nhưng từ đây đến Hồng Kỳ bọn ta phải đi chung, tránh có kẻ lén đi ăn mảnh mà bỏ rơi bằng hữu. Ta tuy không có danh phận lớn lao, nhưng xưa nay đã quyết việc gì thì không bao giờ nuốt lời. Còn hơn nhiều kẻ cho mình là thanh cao, nhưng chỉ chực hờ buông lời nói suông…

Cao Phong nghiêng người vòng tay về phía Cát Tử:

- Ta tên Cao Phong! Xin nhận lãnh ân tình của hai vị san sẻ. Nếu đã đồng thuyền thì có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia, quyết không hai mặt nhị lòng.

Sau cuộc chạm trán với Quỷ Tiếu Thiên Tôn và sự tình cờ có mặt của huynh đệ Cát Khương Song Tiều, thời gian cũng gần canh ba. Mọi người bây giờ ai nấy đều thắm mệt nên lăn đùng ra nền miếu, bất kể sạch dơ đánh một giấc đến sáng.

Tờ mờ tinh sương, ai nấy đang mơ màng giấc điệp bỗng vang lên tiếng hét:

- Nó đây rồi! Hãy để Cát Tử ta thanh toán với ngươi trừ hoạ cho dân. Số ngân lượng treo giải, trên đời này còn ai xứng đáng nhận bằng song tiều nhị hung.

Thì ra bị ám ảnh bởi câu chuyện giết hổ nhận thưởng mà ngay trong giấc ngủ Cát Tử cũng mơ thấy mình thảo quần cùng ác thú. Người này tính tình thẳng thắn, trung trực, khiến Cao Phong và Lý Bằng nhìn nhau cùng cười. Không biết lúc đối đầu cùng ác hổ Cát Tử như thế nào, nhưng giọng hét của hắn trong giấc ngủ nghe oai phong lẫm lẫm…

Mặt trời vừa nhú lên trên rặng mộc tấu. Cả bọn đều dậy sửa soạn lên đường hướng về Tân Độ. Đường đi vốn xa xôi hiểm trở, nên câu chuyện trở thành niềm vui tinh thần, làm mọi người gần nhau lúc nào cũng không hay. Một vùng đất bát ngát vi quản (cỏ lau) trước mắt bốn người lại thiếu bóng những ngôi nhà. Hoang cảnh ám buồn và trơ trụi…

ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ VÕ HIỆP
Nguồn: Tác giả - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 16 tháng 1 năm 2015