← Quay lại trang sách

Chương 594 Thăm dò

“Chẳng lẽ bản thân ngươi không thể đi hái Thanh Quả đó sao?”

“Đương nhiên là có thể! Nhưng mà tốc độ của ta không nhanh bằng ngươi, ngươi đi hái sẽ an toàn hơn. Túy Hồn Hương kia tà môn lắm, cho dù ta có nín thở, đến gần Quỷ Hương khí đó nó cũng sẽ chui vào mũi ta. Chậc chậc chậc… Mỗi năm đều có không ít Cổ Tiên phải bỏ mạng vì hái Thanh Quả đấy.”

Hoắc Thọ Giáp đến cây đa lớn này có hai mục đích, một là hái Thanh Thánh Quả, hai là giết Man nhân, lấy gan người cho Huyết Ti Cổ ăn.

Còn về phần có mục đích nào khác hay không, hiện tại vẫn chưa rõ.

Chỉ thấy Cửu Cát đảo mắt, tiếp tục hỏi: “Thanh Quả kia có tác dụng gì?”

“Khà khà… Tác dụng của Thanh Quả lớn lắm đấy, có thể dùng để luyện Cổ.”

“Bồi dưỡng tân Cổ trùng sao?”

“Không! Là dùng để nâng cấp Bản Mệnh Cổ.” Hoắc Thọ Giáp cười thần bí nói.

Chỉ thấy Hoắc Thọ Giáp thần bí mở miệng.

Xì xì xì…

Một con trùng màu đỏ máu me từ trong miệng hắn thò ra nửa cái đầu.

Hoắc Thọ Giáp ngậm miệng lại, thu hồi Huyết Ti Cổ.

Vừa rồi Hoắc Thọ Giáp cũng có phần mạo hiểm, đem Cổ trùng của mình phun ra ngoài, chẳng khác nào đem mạng của chính mình ra để lộ.

Nhỡ như tên tiểu tử này không có võ đức, đưa tay cướp đi mạng căn của hắn, vậy thì hắn tiêu đời.

May mà Cửu Cát cũng không hề động.

Xem ra tên này chỉ khi biến thành lang nhân mới có tốc độ nhanh như vậy, lúc chưa biến thân thì tốc độ cũng bình thường.

Hoắc Thọ Giáp ngậm miệng, cất kỹ mạng căn.

“Khà khà… Ngươi thấy không?”

“Đây chính là Huyết Ti Cổ của ta, vốn dĩ nó ký sinh ở đây.” Hoắc Thọ Giáp vỗ vỗ lên lá gan của mình.

“Chỉ cần ngươi tấn cấp lên Cổ Tiên, Bản Mệnh Cổ trùng có thể tự do đi lại trong cơ thể ngươi. Ngoài ra, nó còn có thể tự ăn…”

“Bản Mệnh Cổ trùng của Cổ Tiên không chỉ có thể tự mình ăn, mà còn có thể rời khỏi cơ thể Cổ Tiên, hóa thành Trùng Yêu độc lập…”

“Hai trăm năm trước, có một Cổ Tiên tên là Phương Vân Sinh, xuất thân từ Ngọc Hồ Đan Minh, là một Luyện đan sư đỉnh cấp của Ngọc Hồ Đan Minh. Sau khi trở thành Cổ tu, ông ta vẫn không quên thuật luyện đan của mình, chuyên tâm nghiên cứu, luyện chế ra một loại đan dược dành riêng cho Cổ trùng ăn, gọi là Cổ Đan. Sau khi Cổ trùng ăn loại đan dược này, có thể tăng tu vi rất nhiều, thậm chí có thể trực tiếp tăng lên một cấp bậc…”

“Phương Vân Sinh tổng cộng đã nghiên cứu ra được hai loại Cổ Đan, một loại gọi là Thiên Thanh Đan, có thể giúp Bạch Ngân Tiên Cổ thăng cấp thành Hoàng Kim Tiên Cổ; một loại khác gọi là Tử Nguyên Đan, có thể giúp Hoàng Kim Tiên Cổ thăng cấp thành Tử Kim Tiên Cổ…”

“Mà Thanh Quả của Thiên Đằng Vương có thể dùng để luyện chế Thiên Thanh Đan, ngươi nói xem Thanh Quả có phải rất trân quý hay không?” Hoắc Thọ Giáp cười gian xảo nói.

Cửu Cát bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Tác dụng của Thanh Thánh Quả là khiến người ta hôn mê, mất đi ý thức, đây là do Cửu Cát sưu hồn đám Man nhân kia mà biết được. Bọn Man nhân sùng bái Thiên Đằng Vương tuyệt đối sẽ không nuôi Cổ trùng, bởi vì bản thân Thiên Đằng Vương đã ăn côn trùng rồi, cho nên những Man nhân này căn bản không thể nào biết đến sự tồn tại của Thiên Thanh Đan, bọn họ chỉ biết Thanh Thánh Quả có thể khiến người ta hôn mê, chỉ có vậy.

“Ta cũng là một Luyện đan sư, ta muốn biết đan phương của Thiên Thanh Đan và Tử Nguyên Đan.” Cửu Cát không chút che giấu nói.

“Ngươi cũng là Luyện đan sư sao! Ha ha ha ha…” Hoắc Thọ Giáp lại cười to.

“Xem ra ta nhặt được bảo bối rồi… Khà khà… Tiểu huynh đệ, ngươi nhất định phải đi theo ta, có thứ gì tốt ta sẽ chia cho ngươi.” Hoắc Thọ Giáp vỗ ngực nói.

Hiển nhiên, khi Cửu Cát để lộ thân phận Luyện đan sư.

Hoắc Thọ Giáp cảm thấy có thể khai thác được giá trị càng lớn hơn từ người này.

Cửu Cát nhàn nhạt cười…

“Phiền đại ca… đi bắt cho ta mấy tên Man nhân.”

“Đơn giản vậy sao?” Hoắc Thọ Giáp lộ vẻ nghi hoặc.

“Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

“Khà khà… ngươi muốn đuổi ta đi, sau đó nhân cơ hội chạy trốn sao?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi… Nếu ta muốn chạy trốn, cần gì phải đuổi ngươi đi?” Cửu Cát dùng ngữ khí châm chọc nói.

Hoắc Thọ Giáp đảo mắt, đúng là có lý.

“Được! Hoắc mỗ ta tin tưởng ngươi một lần, ngươi đừng có mà khiến ta thất vọng đấy.”

“Ta ở đây chờ ngươi, đại ca nhất định phải nhớ đấy, ta muốn Man nhân còn sống.” Cửu Cát dặn dò.

Hoắc Thọ Giáp lập tức hóa thành một đạo độn quang rời đi.

Chưa đến nửa chén trà nhỏ sau.

Hoắc Thọ Giáp đã xách theo hai tên Man nhân bay trở về chỗ cũ.

Hai tên Man nhân này đều đã hôn mê bất tỉnh, hiển nhiên là bị đánh ngất.

“Đại ca, động tác của ngươi nhanh thật đấy.”

“Chuyện nhỏ mà thôi.” Hoắc Thọ Giáp thấy Cửu Cát không chạy trốn, trong lòng cũng mừng ra mặt.