← Quay lại trang sách

Chương 602 Công ơn tái tạo 1

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngày hôm sau.

Trong vực sâu.

Bả vai của Kiều Phu Sơn bị vỗ nhẹ.

“Huynh đệ… Từ hôm nay trở đi, ngươi đã là người một nhà với chúng ta rồi.” Một Cổ Tiên mặt mày bóng nhẫy lên tiếng.

Kiều Phu Sơn có vẻ rất chán nản, chỉ có thể cười khổ.

“Huynh đệ… Ngươi đừng như vậy, không phải chúng ta không muốn cho ngươi Cổ trùng khác, mà với tu vi như ngươi, ít nhất phải cần một con Tiên Cổ cấp Bạch Ngân, mà trên tay chúng ta chỉ có Độc Dịch Cổ.”

“Huynh đệ yên tâm… Độc Dịch Cổ là một loại Cổ trùng rất lợi hại, chỉ cần ngươi làm được Nhân Cổ hợp nhất, lập tức có thể đột phá Bạch Ngân cấp, trở thành Cổ Tiên Hoàng Kim cấp.”

“Chờ ngươi thăng cấp thành Cổ Tiên Hoàng Kim cấp, ba người chúng ta còn phải gọi ngươi một tiếng đại ca.”

“Đúng vậy… Đại ca, sau này ngươi ra ngoài phát triển, có thể nâng đỡ ba huynh đệ chúng ta.”

“Nào… Đây là bữa sáng ba huynh đệ chúng ta chuẩn bị cho ngươi, Độc Dịch Cổ chính là ăn cái này, ngươi mau ăn đi, nếu không để Độc Dịch Cổ đói, nó sẽ từ đại tràng của ngươi ăn lên, một đường ăn đến ruột non, cuối cùng ăn đến tận khoang miệng ngươi…”

“Bữa sáng ở đây, ngươi từ từ tán thưởng, chúng ta không quấy rầy nữa.”

“Ha ha ha…”

Ba tên Cổ Tiên cười lớn sau đó hóa thành ba đạo độn quang rời đi.

Ba tên Cổ Tiên này hôm qua không có đi theo Đại Chùy Yêu Vương, mà ở lại, đặc biệt vì Kiều Phu Sơn từ bỏ bóng tối hướng về phía ánh sáng cấy ghép Độc Dịch Cổ.

Độc Dịch Cổ cấy ghép xong, ba vị Cổ Tiên đại công cáo thành, phi độn mà đi.

Tại chỗ chỉ còn lại một mình Kiều Phu Sơn tiều tụy, và một đĩa đồ ăn nóng hổi…

Thứ trên đĩa tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, nhưng Kiều Phu Sơn lại cảm thấy đặc biệt thơm, nhịn không được muốn ăn.

Nhưng vừa nghĩ đến việc mình phải ăn thứ này, Kiều Phu Sơn liền rưng rưng nước mắt.

Không!

Ta tuyệt đối không thể ăn.

Ta là một gã Võ Tiên.

Chiến sĩ của quân viễn chinh Nhân tộc.

Niềm tự hào của Kiều gia.

Làm sao ta có thể ăn thứ này được!?

Ta thà chết chứ không ăn!

Một lát sau…

“Kiều Tướng quân? Là ngươi sao?”

Giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến.

Kiều Phu Sơn quay đầu lại thì thấy Cửu Cát mình trần.

Lúc này trong tay Kiều Tướng quân đang cầm một cái đĩa trống không.

Kiều Tướng quân rụt lưỡi lại. Sau đó theo bản năng giấu chiếc đĩa đã được liếm sạch sẽ ra sau lưng.

“Cửu Cát… Ngươi còn sống? Ặc… Ngươi làm sao sống sót được?” Kiều Phu Sơn hơi luống cuống hỏi.

“Kiều Tướng quân… Tối hôm qua động tĩnh lớn như vậy, Cổ Tiên có đến hàng trăm vị, thậm chí Đại Chùy Thánh Hoàng cũng xuất hiện, ngươi cho rằng một gã Võ sư có thể sống sót sao?” Cửu Cát cười khổ hỏi ngược lại.

“Nói như vậy… Ngươi cũng giống ta?” Kiều Phu Sơn lộ vẻ đau khổ.

“Ừm…” Cửu Cát gật đầu.

“Ài… Ta nằm mơ cũng không ngờ cứt lại thơm như vậy.”

“Cái gì?”

Cửu Cát và Kiều Phu Sơn bốn mắt nhìn nhau.

“Ngươi không bị cấy ghép Cổ trùng?” Kiều Phu Sơn nheo mắt hỏi.

“Ặc… Ta có.” Cửu Cát suy nghĩ một chút rồi gật đầu thừa nhận.

“Cổ gì?”

“Ừm… Lang Thú Cổ.”

“Ồ… Cái Lang Thú Cổ đó ăn gì?” Kiều Phu Sơn hỏi.

“Ừm… Ăn thịt sói.”

“Ở Mông Trạch thịt sói không nhiều, ngươi e là sẽ bị chết đói, ta nghe các Cổ Tiên khác nói có thể đổi Bản Mệnh Cổ, ngươi có biết làm thế nào để đổi không?” Kiều Phu Sơn hỏi.

Nghe vậy…

Cửu Cát trầm mặc một lát rồi nói: “Bản Mệnh Cổ của Hữu Tình Chi Đạo không thể đổi được, người chính là Cổ, Cổ chính là người, đổi Cổ không khác gì tự sát.”

Lời vừa nói ra.

Kiều Phu Sơn nghiêng đầu dùng tay dụi mắt.

“Kiều Tướng quân… Ngươi làm sao vậy?” Cửu Cát quan tâm hỏi.

“Không có gì… cát bay vào thôi.”

“Có điều lúc này ngươi mới vừa có được Cổ trùng, căn bản chưa làm được Nhân Cổ hợp nhất, muốn đổi Cổ trùng vẫn còn rất dễ.” Cửu Cát chuyển giọng nói.

“Thật sao!?” Kiều Phu Sơn quay đầu lại nhìn Cửu Cát, hai mắt hắn đã bị chính mình dụi đỏ hoe.

Cửu Cát vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

“Nên đổi thế nào?”

“Rất đơn giản… Ngươi chỉ cần cấy ghép thêm một con Cổ trùng mới, sau đó ta dạy ngươi một bí pháp, ngươi dùng Cổ trùng mới, luyện hóa Cổ trùng cũ là được…”

“Thật sao?”

“Thiên chân vạn xác.”

Kiều Phu Sơn xoa xoa tay, đảo mắt một cái rồi nói: “Cái kia… Cửu Cát huynh đệ, không bằng ngươi dạy ta phương pháp luyện hóa Cổ trùng trước.”

Cửu Cát liếc nhìn Kiều Phu Sơn, cười khà khà nói: “Kiều Tướng quân… Ngươi sẽ không muốn cướp Lang Thú Cổ của ta chứ?”

“Huynh đệ, sao ngươi có thể nói ra lời này, chúng ta là đồng đội, ta sao có thể làm ra chuyện như vậy?” Kiều Phu Sơn giậm chân.

“Kiều Tướng quân, ta tin tưởng không phải ngươi loại người như vậy.” Cửu Cát vỗ vai Kiều Phu Sơn nói.

Lúc này trong mai rùa…

Bạch Ấu Anh lạnh lùng nói: “Tên này đã vô phương cứu chữa, chi bằng từ nay về sau để hắn như súc sinh ăn cứt, còn không bằng sớm ngày giúp hắn giải thoát, mau mau đưa hắn vào mai rùa, ta tự mình tiễn hắn một đoạn đường.”