← Quay lại trang sách

Chương 630 Sa Mạc Thạch Hạt 1

Thanh Thải Thỏ nuôi dưỡng trong mai rùa, đã bị con rắn không đầu này giết chết ba con.

Cửu Cát hoài nghi cứ tiếp tục như vậy, Thạch Xà yêu có thể sẽ mọc lại đầu, chết mà phục sinh.

Có thể lột da xà của Thạch Xà yêu, dùng Tiên Thiên luyện khí pháp, đem trận văn trên da xà rút ra, từ đó chế tạo ra một kiện pháp y có thể ẩn nặc.

Mà mặc lên người kiện pháp y này nhất định có được năng lực ngụy trang thành đá.

Cùng lắm cũng chỉ tương đương với một kiện Lục Mao Thần Trang cấp bậc pháp khí.

Luyện chế thi thể Thạch Xà yêu thành pháp y dạng sống chó như vậy không có chút độ khó nào, có điều như vậy sẽ lãng phí những tài liệu khác trên người Thạch Xà yêu.

Quan trọng hơn là Cửu Cát đã có thần khí sinh tồn mai rùa, Dạ Kiêu Pháp Y am hiểu ẩn nặc trong bóng tối kỳ thật cũng rất cẩu.

Luyện chế thành một kiện pháp y sinh tồn, công năng trùng lặp…

Có thể luyện chế thành Cổ trùng hay không?

Thạch Xà yêu có thể xem như một kiện tài liệu thuộc tính thổ.

Dựa theo hợp đan cần âm dương tương phối, thành đan cần ngũ hành tương sinh, như vậy còn cần một ít phụ tài gì?

Phụ tài không phải trọng điểm.

Trọng điểm là dùng Cổ trùng nào để luyện?

Còn có phương pháp luyện chế cụ thể…

Cứ như vậy vừa nghĩ vừa ngủ…

Cửu Cát liền nằm vật xuống giường ngủ say.

Trong mộng.

Đều là luyện Cổ chi pháp.

Có luyện Cổ chi pháp rất có lý, có luyện Cổ chi pháp lại hoang đường kỳ quái.

Dù sao đây cũng chỉ là mơ.

Trong mơ cái gì cũng có.

Ngày hôm sau.

Cửu Cát ngồi trên giường thật lâu không nói.

Hắn đang hồi tưởng lại luyện Cổ chi pháp trong mộng cảnh đêm qua…

Hồi vị thật lâu, lại không thu hoạch được gì.

Cửu Cát chỉ có thể mặc quần áo tử tế, đeo mai rùa vào bên trong y phục rồi rời khỏi khách điếm.

Ty Quân vụ.

“Hoắc Tướng quân vẫn chưa ghi hai ngàn điểm công huân kia xuống sao?” Cửu Cát hỏi.

“Đúng vậy… Hoắc Tướng quân vẫn chưa xác nhận nhiệm vụ của ngươi có hoàn thành hay không.” Tham tướng lại một lần nữa xác nhận.

Họ Hoắc sẽ không quỵt nợ chứ…

Cửu Cát bất mãn rời khỏi ty Quân vụ, đi về phía chợ.

Đi dạo một vòng trong chợ, cũng không phát hiện được luyện Cổ tài liệu thích hợp.

Trong mai rùa…

Minh Uy Tướng quân Bạch Ấu Anh nhìn con rắn không đầu bò qua bò lại, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Ta thấy không ổn, hay là đốt con rắn này thành tro cốt cho rồi, miễn cho đêm dài lắm mộng, chết mà phục sinh.”

“Đừng ra tay… Ta muốn dùng con rắn này để luyện Cổ.” Cửu Cát ở trong chợ người đến người đi ngồi xổm xuống, hạ giọng nói.

Cửu Cát ngồi xổm xuống có thể để đầu mình tới gần mai rùa được giấu đi, truyền âm thanh vào trong mai rùa.

“Ta sợ nó chết mà phục sinh.”

“Cho ta vài ngày, nếu không được ngươi lại đánh nó tàn phế.”

“Được!” Bạch Ấu Anh gật đầu đáp ứng.

Bên ngoài…

“Các ngươi nơi này có bán Thanh Thực không?”

“Tiệm bán Thanh Thực ở đâu?”

Một nam tử đầu đội khăn vải màu xám lớn tiếng hô hào, có vẻ rất gấp gáp.

Thanh Thực là kịch độc thuộc tính mộc, có hiệu quả phá cương, ăn mòn.

Khác với những loại độc ăn mòn khác, Thanh Thực bôi lên đao kiếm, sẽ không ăn mòn tinh thiết, tương đương với việc tăng thêm lực sát thương cho đao kiếm, bởi vậy là một loại kịch độc thường dùng, rất đắt tiền.

“Ngươi muốn Thanh Thực làm cái gì?” Một lão bản trong tiệm mở miệng hỏi.

“Ta muốn cứu người! Cứu huynh đệ của ta!”

“Thanh Thực là kịch độc ăn mòn, làm sao cứu người?” Lão bản kia lấy làm lạ hỏi.

Chỉ thấy tráng hán kia mang theo giọng nghẹn ngào nói: “Ta cũng nghe người ta nói nếu trúng độc của Sa Mạc Thạch Hạt, có thể dùng Thanh Thực lấy độc trị độc, ta cũng chỉ là chó cùng rứt giậu.”

“Ta có Thanh Thực hàng có sẵn, hai miếng Ngũ Trảo Kim Nguyên, bán cho ngươi.” Một lão bản trong tiệm hô lớn.

“Lão bản có thể châm chước cho được không, chúng ta là người đi buôn bán, trên người không có nhiều tài vật như vậy.” Người nọ đáng thương lấy từ trong người ra mấy lượng bạc vụn.

“Hừ! Ngươi có biết Thanh Thực là loại độc dược thượng hạng, há có thể dùng mấy lượng bạc vụn mua được.” Lão bản kia khinh thường, người xung quanh cũng cười vang.

“Thanh Thực ta có, dẫn ta đi xem.” Cửu Cát lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh hán tử kia, vỗ vai hắn nói.

“Ngươi thật sự có Thanh Thực?”

Cửu Cát vỗ nhẹ một cái vào mai rùa giấu trong người, lấy ra một cái bình ngọc.

Mở bình ngọc ra, bên trong bình ngọc chính là kịch độc Thanh Thực.

“Dám… Dám hỏi bằng hữu muốn bán với giá bao nhiêu?” Hán tử kia hỏi.

“Giúp người làm niềm vui, há có thể đòi hỏi tiền tài?” Cửu Cát vẻ mặt chính trực nói.

“Đại ca… Ngươi thật ấm áp.”

“Giúp người làm niềm vui là nguồn gốc của hạnh phúc, nhân gian vốn dĩ có tình người, chúng ta mau đi gặp huynh đệ của ngươi đi.” Cửu Cát vẻ mặt quan tâm nói.

“Ừm… Được.”