← Quay lại trang sách

Chương 670 Sông Vô Nguyên 1

Đám trẻ nghe thấy giọng nói này đứa nào đứa nấy đều kinh hãi vô cùng, bọn chúng kêu la chạy vào trong cung điện.

Cửa vào cung điện có một màn sáng màu vàng đất rủ xuống, Tiểu Đản Nhân sau khi đi vào màn sáng liền biến mất không thấy đâu nữa.

Cửu Cát cũng không đuổi theo, bên trong cung điện có gì hắn không biết, mà những Tiểu Đản Nhân này càng không có giá trị, chi bằng chờ Cổ trùng ngũ chuyển trong cơ thể Chương Tử Đôn ấp nở, sau đó lấy Cổ trùng rời đi, đỡ phải tiến vào trong bí cảnh, gặp phải nguy hiểm khó lường.

Ba đạo độn quang đuổi theo phía sau cũng thu lại.

Độn quang thu lại.

Là ba gã Võ Tiên xa lạ.

Trong đó có một lão già tay cầm mộc trượng, dùng đầu trượng chỉ vào Cửu Cát, hung dữ hỏi: “Vì sao ngươi không ngăn đám Đản Nhân kia lại?”

“Vì sao ta phải ngăn bọn chúng?” Cửu Cát ngược lại hỏi.

“Tên ngu xuẩn này, ngươi có biết mình đã phạm phải sai lầm gì không?” Lão già kia mặt đầy giận dữ, tức giận xông về phía Cửu Cát.

Còn hai gã Võ Tiên khác thì đứng một bên xem kịch vui.

Cửu Cát nheo mắt.

Chờ đến khi lão già kia tới gần.

Địa Phược Cổ: Đại Địa Trói Buộc.

Một luồng lực vô hình gia trì lên người lão già.

Hỏa Diễm Đao!

Thanh Hỏa Diễm Đao đỏ rực chém ngang tới.

Lão già kia tránh né không kịp, chỉ có thể giơ trượng lên đỡ.

Mộc trượng trong tay, bị Hỏa Diễm Đao chém một nhát đứt làm đôi.

Một vầng hồng nhật xuất hiện, Hỏa Diễm Đao đầy trời.

“Đao hạ lưu tình!”

Trong hang động, lại có độn quang bay tới.

Có người hô to đao hạ lưu tình.

Nhưng Cửu Cát không có ý định lưu tình, hắn muốn lập uy, muốn lập uy thì phải giết người.

Hôm nay không thấy máu, đám người này sẽ cho rằng hắn là quả hồng mềm.

Mấy nhát đao sau.

Hộ thể huyền cương của lão già kia bị đánh nát, thân thể bị chém thành mấy đoạn.

Hai gã Võ Tiên còn lại từ đầu đến cuối không dám ra tay, chỉ dám đứng một bên quan sát.

Mấy đạo độn quang đáp xuống.

Mấy người kia nhìn Cửu Cát đều tràn đầy kính sợ.

Cửu Cát ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Bọn họ đều cười gượng.

Trong đó có một người cười rực rỡ nhất.

Người này không phải ai khác, chính là Du Kích Tướng quân đào tẩu - Kiều Phu Sơn.

Mới chỉ ngắn ngủi hơn một tháng không gặp Kiều Phu Sơn, trông hắn ta già đi rất nhiều, xem ra bên ngoài cũng không dễ sống.

“Ây dô… Thì ra là Trương huynh, thật là lâu rồi không gặp.” Kiều Phu Sơn chủ động chào hỏi, vừa rồi chính là hắn ta hô to dao hạ lưu tình.

“Khà khà… Vị này là bằng hữu của Kiều Tướng quân sao?” Cửu Cát chỉ thi thể cháy đen trên mặt đất hỏi.

“Ừ… Không tính, không tính, chỉ là gặp gỡ tình cờ.”

“Vậy hắn ta là bằng hữu của ai?” Cửu Cát lại hỏi.

Bảy gã Võ Tiên có mặt đều ngửa đầu nhìn trời.

“Ồ… Nếu không ai quen biết, vậy thì ta không khách khí nữa.” Cửu Cát cúi người nhặt túi trữ vật của người nọ lên, sau đó nhét vào bên hông, lặng lẽ khởi động Thiên Tàn trận văn, đưa nó vào trong mai rùa.

Sâu trong lòng đất.

Vô Danh thần điện.

Rầm!

Hạt cát sau lưng Cửu Cát nổ tung, một lão già thân mặc áo trắng từ trong cát nhảy ra.

Lão già lắc đầu, thần sắc có phần hoảng hốt.

Vừa rồi lão già này nhất định đã ngất đi, hiện tại mới tỉnh lại.

“Gia gia… Người tỉnh rồi.” Cửu Cát kinh ngạc nói, sau đó lui về phía sau, nhường chỗ cho Chương Tử Đôn.