Chương Tử Đôn nhìn về phía Kiều Phu Sơn.
Kiều Phu Sơn vội vàng giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm… Nam Cực Ông và Trương huynh đệ chỉ là hiểu lầm.”
“Ngươi lại đây.” Chương Tử Đôn vẫy tay.
Kiều Phu Sơn cười gượng, không định đi qua.
Sắc mặt Chương Tử Đôn trầm xuống, lạnh lùng nói: “Vốn định cho ngươi chút chỗ tốt, xem ra là rượu mời không muốn uống muốn uống rượu phạt.”
Dứt lời, Chương Tử Đôn hóa thành một con Ngân Bối Cự Viên cao như ngọn núi, há miệng về phía bảy vị Võ Tiên.
“Rống!”
Một tiếng gầm vang lên.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Cửu Cát, đều ngất đi.
Không biết qua bao lâu…
Cửu Cát tỉnh lại.
Hắn phát hiện Chương Tử Đôn đang vuốt ve Kiều Phu Sơn với vẻ mặt từ ái.
Cửu Cát lặng lẽ gõ lên mai rùa đen.
Bên trong mai rùa…
Bạch Ấu Anh nói: “Sau khi ngươi bị chấn ngất, Chương Tử Đôn đã lục soát trên người tất cả mọi người, bao gồm cả ngươi…”
Lãnh Ngọc Trinh nói: “Hắn còn cho tất cả Võ Tiên trừ ngươi ra ăn Cổ trùng, hiện tại những người này đều đã trở thành Cổ Tiên.”