Chương 674 Mãn Cầu
Bạch Ấu Anh không hề chống cự.
Không chống cự là tốt nhất.
Nếu nàng dám chống cự, Cửu Cát sẽ lập tức khởi động Thiên Tàn trận văn đưa nàng ra ngoài.
Thần điện bên ngoài quỷ dị, ở trong mai rùa lấy bất biến ứng vạn biến chắc chắn là an toàn nhất.
Mặc dù mai rùa là một nhà tù, nhưng cũng một pháo đài an toàn.
Lúc này mà không ức hiếp nữ nhân này, chẳng lẽ còn đợi đến khi nào?
Nếu như đã ra khỏi thần điện này, Cửu Cát nào dám làm càn như vậy?
Bạch Ấu Anh cắn môi, yên lặng chịu đựng.
Lý Tiểu Thúy thấy vậy cũng chẳng hề kinh ngạc.
Lãnh Ngọc Trinh cau mày đi về phía đất hoang, tìm thỏ Thanh Thái chơi.
Lãnh Ngọc Trinh ôm một con thỏ nhỏ.
Thỏ Thanh Thái cong cái mông nhỏ, trông giống như một chậu rau xanh.
Lãnh Ngọc Trinh vuốt ve cỏ xanh.
Trong đầu toàn là cảnh tượng mà Cửu Cát và Lý Tiểu Thúy từng diễn.
“A a a…”
Bên tiểu viện.
Truyền đến tiếng của Bạch Ấu Anh.
Thanh thúy dễ nghe lại uyển chuyển như rót mật vào tai.
E là Bạch Tướng quân có trăm cái mạng cũng bằng lòng.
“A! Đừng… Đừng biến thành tinh tinh…”
“Tinh tinh to quá…”
Một tiếng “ầm” Vang lên.
Lãnh Ngọc Trinh nuốt nước bọt, ném thỏ Thanh Thái đáng yêu trong tay đi, quay đầu lại thì thấy một con Hắc Mao Cự Viên khổng lồ.
Hắc Mao Cự Viên đó nâng Bạch Ấu Anh lên…
Tóc tai Bạch Ấu Anh tung bay, thần sắc mê ly.
Không biết qua bao lâu…
Cửu Cát ôm Bạch Ấu Anh nằm trên giường đá.
Cửu Cát: “Lát nữa ta sẽ giác hơi cho nàng.”
Bạch Ấu Anh: “Ừm.”
Cửu Cát: “Nàng nói xem rốt cuộc Đôn Tử là chết hay sống?”
Bạch Ấu Anh: “Nô… Không biết.”
Cửu Cát: “Để ta bóp một cái là biết ngay.”
Bạch Ấu Anh: “A… Ghét, nhẹ một chút.”
Bên ngoài mai rùa…
Trong màn sáng màu vàng đất.
Một đứa bé bốn năm tuổi bước ra.
Tuy đứa bé đó có vẻ ngoài mũm mĩm, nhưng vẻ mặt nghiêm túc khiến nó trông giống hệt một gã trung niên ba mươi mấy tuổi, mặt mũi bóng nhẫy dầu mỡ.
Không cần phải nghi ngờ!
Đây chắc chắn là Mãn Cầu.
Cửu Cát vừa xoa quả cầu, vừa nhìn Mãn Cầu.
Chỉ thấy Mãn Cầu quan sát một lát, rồi lại chui vào màn sáng màu vàng đất.
Một lát sau.
Mãn Cầu xuất hiện.
Lúc này trong tay Mãn Cầu đang cầm một cây trường thương làm bằng gỗ.
Đầu thương cột một thanh chủy thủ tẩm độc.
Trên chủy thủ tẩm độc đó có vẻ là Thanh Thực.
Tuy Thanh Thực là loại độc thường gặp, nhưng đáng lẽ ra không nên xuất hiện trong thần điện này.
Cửu Cát vuốt cằm.
Đúng rồi… Vừa rồi bảy tên Cổ Tiên mới tấn thăng đã chết trong thần điện này, bọn chúng đều có túi trữ vật, trong túi trữ vật chưa chắc đã không có Thanh Thực.
Chỉ thấy Tiểu Đản Nhân Mãn Cầu mặt mũi hung ác, hai cái sừng nhỏ xoay như chong chóng.
Sau một lát, nó đã đi đến trước mặt Chương Tử Đôn.
Hai tay cầm thương.
Đâm mạnh một cái.
Phập!
Chủy thủ tẩm độc vậy mà không đâm thủng da của Chương Tử Đôn.
Nhưng dù sao trên chủy thủ cũng có bôi Thanh Thực, Thanh Thực gặp máu, máu tươi lập tức hóa thành độc tố màu đen.
Trong cơn đau đớn tột cùng đó, mí mắt Chương Tử Đôn đang hôn mê run lên, nguy cơ tử vong khiến hắn tỉnh lại từ trong hôn mê, hắn bỗng nhiên ngồi dậy, túm lấy mặt mình xé mạnh một cái.
Một con mắt cùng với thịt thối trên trán và máu đen bị hắn xé một cái sạch sẽ.
Còn lại một con mắt, nhìn chằm chằm Mãn Cầu.
Mãn Cầu hoảng sợ muốn chết.
Cơn đau khiến Chương Tử Đôn hoàn toàn mất đi lý trí, hắn sẽ không chút do dự mà ra tay giết người.
Bành!
Một quyền đấm mạnh.
Giáng thẳng vào mặt Chương Tử Đôn, suýt chút nữa đánh nát cả con mắt còn lại của hắn.