← Quay lại trang sách

Chương 682 Chợ ốc đảo 1

Vừa cứu vớt Cửu Châu Nhân tộc khỏi nơi tối tăm, vừa có được thọ nguyên dài lâu, cớ sao không làm?

Còn về phần thọ nguyên ba ngàn năm, đó là giấc mộng của bậc đế vương, hiện tại Cửu Cát còn chưa có tư cách mơ tưởng đến.

Đời người như một giấc mộng, cỏ cây chỉ một thu.

Làm xong việc mình muốn làm, có thể rời đi mà không còn gì hối tiếc là đủ rồi.

Cửu Cát: “Tiếp theo chúng ta hãy đến Bắc Lộc Châu, ta muốn về Vi gia xem một chút… Sau đó sẽ đến Lộc Lô Phong Tiêu gia đoạt lấy 《 Thiên Võ Bí Quyển 》.”

Bạch Ấu Anh: “Vậy ba tỷ muội chúng ta thay phiên nhau dùng mai rùa đưa phu quân bay về Bắc Lộc Châu, chàng ở trong mai rùa tập trung suy nghĩ về luyện cổ chi đạo.”

Một lát sau.

Lý Tiểu Thúy mang theo mai rùa bay xuyên qua sa mạc Xích Hải.

Cửu Cát trước tiên phong ấn Hỏa Độc Cổ và Phong Lang Cổ, sau đó ngồi trên ghế mây trong tiểu viện, đặt 《 Vô Dụng Kinh 》 lên mái tóc Lãnh Ngọc Trinh, lật giở thư tịch.

Lãnh Ngọc Trinh ngồi xổm trước mặt Cửu Cát, làm bàn cho hắn…

Đc lại một lần 《 Vô Dụng Kinh 》 từ đầu đến cuối, lần này Cửu Cát nhìn nhận vấn đề đã khác xưa rất nhiều.

Nhẹ nhàng khép 《 Vô Dụng Kinh 》 lại…

Cửu Cát: “Ngọc Trinh… Nhẹ một chút.”

Lãnh Ngọc Trinh: “Ưm ưm…”

Cửu Cát: “Gọi Ấu Anh đến đây.”

Cửu Cát nhấc 《 Vô Dụng Kinh 》 trong tay lên, Bạch Ấu Anh quỳ xuống trước mặt hắn.

Cửu Cát đặt 《 Vô Dụng Kinh 》 trong tay lên mái tóc Bạch Ấu Anh.

Lãnh Ngọc Trinh bưng một chén nước đến.

Ực ực ực…

Một hơi uống cạn, thật là sảng khoái!

Cửu Cát đưa tay nhéo nhéo vành tai Bạch Ấu Anh.

Bạch Ấu Anh phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Trước kia Cửu Cát lĩnh ngộ: Trị Cổ như trị người, trị người như trị Cổ, lấy đạo quân vương ngu dân, dùng nó để ngu hóa Cổ trùng, lấy yếu chế cường.

Lĩnh ngộ này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, hiện tại Cửu Cát đã hoàn toàn khống chế được Bạch Ấu Anh…

Vuốt ve vành tai Bạch Ấu Anh, nhìn nàng từng ngụm từng ngụm nuốt xuống…

Một cảm giác thành tựu dâng lên trong lòng.

Cửu Cát lấy yếu chế mạnh, dùng thuật Ngu Cổ quả nhiên không sai, nếu không Bạch Ấu Anh sao có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn như vậy?

《 Vô Dụng Kinh 》 càng không sai, nếu làm sao không Cửu Cát có thể khai khiếu thành công?

Công thức Khúc Dẫn chẳng qua là giúp hắn đứng ở một tầm cao hơn để nhìn xuống quy tắc thời không, là đại đạo được viết vắn tắt, tác dụng lớn nhất là dùng để chỉ đạo bản thân sáng tạo ra Thời Không đại đạo thuộc về riêng mình.

Thời Không Đại Đạo của Cửu Cát lấy Công thức Khúc Dẫn làm chỉ đạo, lấy 《 Vô Dụng Kinh 》 làm cơ sở.

Nhìn vào những điều lớn lao, bắt đầu từ những việc nhỏ bé.

Vũ trụ, nhật nguyệt, âm dương, tinh quang…

Ba ngày sau.

Một đạo độn quang rơi xuống một ốc đảo.

Trong ốc đảo sa mạc này có rất nhiều thú nhân, lại có không ít Cổ Tiên Nhân tộc.

Lý Tiểu Thúy treo mai rùa ở bên hông, ung dung rơi vào trong một đám thú nhân.

Đám thú nhân này đưa ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Lý Tiểu Thúy.

Lý Tiểu Thúy thôi động công lực, đồng tử của nàng mơ hồ biến thành trùng đồng.

Đây chính là phương pháp tự bộc lộ thân phận của Cổ Tiên hợp nhất Nhân Cổ.

Người là Cổ, Cổ là người. Sau khi hợp nhất Nhân Cổ ắt có dị tượng, chỉ cần hơi biểu hiện một chút đặc thù của Cổ tu, sẽ không khiến cho Cổ Tiên khác hoài nghi.

Một khi không thi triển được dị tượng của Cổ tu, sẽ bị tra hỏi, thậm chí sẽ gặp phải Cổ Tiên Ngũ chuyển lợi hại.

Thú nhân xung quanh đều tản đi…

Lý Tiểu Thúy hoàn toàn dung nhập vào trong đám Cổ Tiên.

Đây là một cái chợ.

Chợ Cổ Tu.

“Đầu khôi, hộ giáp, các loại đao cụ!”.

“Hiệu úy Nhân tộc Hắc Giáp bán rẻ đây!”.

“Thịt người thượng hạng, tim gan phổi thận đều có…”

“Rượu ngâm pín… Nhìn một chút xem một chút…”

“Túi trữ vật dễ dùng…”

“Một vại phân, phân người mới đây!”.

“Bán Thú Hóa Cổ… Đều là Nhị chuyển”.

“Bán Song Độc Cổ… Ta có Độc Khí Cổ”.

Lý Tiểu Thúy mang theo mai rùa lần lượt đi khắp chợ. Bởi vì Cửu Cát trốn trong mai rùa không thể kịp thời liên lạc với Lý Tiểu Thúy, nên chỉ có thể để Lý Tiểu Thúy xem trước, sau khi xem xong, lại đến chỗ yên tĩnh không người trò chuyện.

“Lý Tiểu Thúy!”.

Lý Tiểu Thúy thân thể khẽ run lên, nàng lại bị người gọi tên.

Lý Tiểu Thúy quay đầu lại phát hiện một đại hán thô kệch đầu đội mũ giáp màu đen, mình mặc giáp đen.

Đại hán thô kệch cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao đứng trước một cửa hàng, bên trong cửa hàng đều là khôi giáp và vũ khí thu được từ tướng sĩ Nhân tộc, ngoài ra còn có không ít ngọc bài thân phận được cắm vào giỏ trúc, hiển nhiên đều là thương phẩm.

Chỉ thấy đại hán kia tháo mũ giáp của mình xuống, lộ ra một khuôn mặt râu ria xồm xoàm.

Lý Tiểu Thúy nhìn kỹ, rốt cuộc nhận ra người này.