Chương 690 Bảo khố địa cung 3
Theo tu vi của hai người cùng nhau đạt đến nhất phẩm, trên da bắt đầu nổi mẩn đỏ, sau đó dần dần biến thành vảy đen.
Cổ sư có bốn kết cục.
Một là giống như Cửu Cát, hoàn toàn khống chế Cổ trùng.
Hai là người và Bản Mệnh Cổ cực kỳ phù hợp, đạt đến cảnh giới người là Cổ, Cổ là người.
Ba là người và Bản Mệnh Cổ không phù hợp, Cổ trùng cải tạo thân thể người, biến thành một con Trùng yêu khoác da người.
Bốn là người và Bản Mệnh Cổ không phù hợp, Cổ trùng không muốn cải tạo thân thể con người, trực tiếp thoát ra, vứt bỏ chủ nhân cũ.
Hai tỷ muội nhà họ Hạ chính là thuộc về hai trường hợp sau, hiện tại hai người bọn họ đã không còn tu luyện nữa, nhưng Thiết Bì Cổ tam chuyển trong cơ thể các nàng lại đưa tu vi của các nàng đến nhất phẩm, rất nhanh sẽ thành tiên…
Nhưng khi thành tiên, ý thức của các nàng sẽ bị tiêu diệt, thậm chí ngay cả thân thể cũng sẽ bị Thiết Bì Cổ vứt bỏ.
Ba vị Võ Tiên của Vi gia tuy rằng đã phát hiện ra thân phận Cổ sư của hai người, nhưng niệm tình cũ nên không nỡ xuống tay, chỉ có thể nhốt hai người lại, tự mình trông coi.
Trong màn đêm…
Một con Kim Mục Thần Điêu bay đến bên cửa sổ.
Cửa sổ rất nhỏ.
Kim Mục Thần Điêu căn bản không vào được, chỉ có thể ném con thỏ đang ngậm trong miệng vào trong.
“Gù gù…” Kim Mục Thần Điêu kêu lên.
Tuy rằng mẫu thân đã thay đổi, nhưng Kim Đồng và Ngân Mâu vẫn luôn nhớ đến mẫu thân, mỗi ngày đều mang con mồi ngon nhất về cho mẫu thân.
“Kim Đồng… Đừng quay lại nữa, sớm muộn gì ta cũng sẽ mất đi ý thức, đến lúc đó ta sẽ giết ngươi.” Hạ Huân Nhi với cơ thể đầy vảy đen thê lương kêu lên.
“Đi mau! Cút đi!”
Hạ Linh Nhi từ trong góc tối đi ra, nàng ta khom lưng nhặt con thỏ đầy máu trên mặt đất lên, ném về phía cửa sổ.
Con thỏ đầy máu đập vào mặt Kim Đồng.
“Gù gù…” Kim Đồng kêu lên ủy khuất, sau đó vỗ cánh bay đi.
“Quạc… Quạc… Quạc…”
Trên bầu trời đêm.
Hai con Kim Mục Thần Điêu kêu lên những tiếng thê lương, bi thương và ủy khuất.
“Tỷ tỷ… Ta cũng muốn được bay lượn như bọn chúng, không muốn bị nhốt ở đây.” Hạ Linh Nhi nhìn trăng sao trên trời qua song sắt cửa sổ, đột nhiên nói.
“Ta cũng muốn… Nhưng mà sau khi chúng ta chết, linh hồn có thể bay lượn trên bầu trời, có lẽ khi đó chúng ta sẽ được tự do.”
“Tỷ tỷ… Hay là chúng ta, thừa dịp còn ý thức bản thân…” Ánh mắt Hạ Linh Nhi đột nhiên sáng quắc nói.
“Muội muội… Muội nghĩ kỹ chưa?”
“Ta đã nghĩ kỹ.”
Đúng vào lúc này.
Một cái bóng chợt lóe lên trên cửa sổ.
Loảng xoảng…
Một cái mai rùa rơi xuống đất lao tù.
Nhìn thấy mai rùa này, hai tỷ muội Hạ gia vui mừng không thôi, khó có thể tin nổi.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Cửu Cát xuất hiện, không nói lời nào kéo hai chị em nhà họ Hạ lại.
Khởi động Thiên Tàn trận văn.
Ba người đồng thời biến mất.
Trong mai rùa đen…
Hai tỷ muội Hạ gia cả người mọc đầy vảy đen, ngồi co quắp trên mặt đất, lộ vẻ xấu hổ không thôi.
Cửu Cát một trái một phải đè cổ tay hai tỷ muội.
Vân Kính Tâm Hồ, soi rõ bản thân.
Trên mặt hồ gợn sóng lấp lánh.
Phản chiếu ra ba bóng người…
“Tà Cổ nhập thể, thần hồn dây dưa, các nàng không cứu được, giết có lẽ mới là giải thoát tốt nhất.” Lãnh Ngọc Trinh chỉ nhìn thoáng qua rồi nói.
“Câm miệng! Vô Tình Cổ Đạo của phu quân có chỗ đặc biệt, có lẽ có cách?” Bạch Ấu Anh nói.
Thật lâu sau.
Cửu Cát buông tay ra, cau mày.
Hai chị em nhà họ Hạ nhìn Cửu Cát, trong thần sắc tràn đầy chờ đợi và hy vọng.
Lý Tiểu Thúy: “Tướng công… Hay là dùng không gian này phong ấn hai vị muội muội lại?”
Cửu Cát: “Nói hươu nói vượn! Làm vậy thì có ích lợi gì?”
Lãnh Ngọc Trinh: “Các nàng còn cứu được sao?”
Cửu Cát: “Đương nhiên là cứu được.”
Lãnh Ngọc Trinh: “Tà Cổ nhập thể, thần hồn dây dưa, thật sự cứu được sao?”
Cửu Cát: “Trên Linh Đài, hai đạo thần hồn, một là ký chủ, một là Cổ trùng, Cổ trùng và ký chủ phẩm chất bất hòa, dây dưa trên Linh Đài cũng chỉ là bằng mặt không bằng lòng, muốn tách ra không phải việc khó.”
“Thần hồn dây dưa trên Linh Đài cũng có thể tách ra sao?” Lãnh Ngọc Trinh cảm thấy có phần khó tin.
Cửu Cát không nói chuyện nữa mà đi lại tại chỗ…
Thật lâu sau.
“Có nguy hiểm!”
Lý Tiểu Thúy: “Nguy hiểm gì?”
Cửu Cát: “Đương nhiên là nguy hiểm đến tính mạng.”
Hạ Linh Nhi: “Công tử… Hai người chúng ta đều đã là bộ dạng này, vốn cũng không còn muốn sống nữa.”
Hạ Huân Nhi: “Đúng vậy… Chết chẳng qua là giải thoát mà thôi.”
Hai tỷ muội Hạ gia, ngươi một lời ta một câu, trong giọng nói hoàn toàn không sợ sinh tử.
Cửu Cát nghe vậy, lông mày càng nhíu chặt hơn.
“Vốn dĩ các ngươi có chín phần cơ hội sống sót, hiện tại chỉ còn ba phần.” Lời nói của Cửu Cát vô cùng nghiêm túc, thậm chí có phần hận sắt không thành thép.