← Quay lại trang sách

Chương 732 Chế độ của Đại Càn 1

Tiêu Danh Sơn bèn đi hỏi, kết quả những người đang thi công ở đây đều không biết gì cả.

Có người nói là xây mộ.

Có người nói là xây cầu.

Có người nói là xây hầm.

Dù sao người áo đen bảo bọn họ làm gì thì bọn họ làm cái đó, bọn họ chỉ cần lấy tiền công, còn làm gì thì bọn họ không biết.

Tiêu Danh Sơn biết người áo đen chính là Long Vệ, là Ám Bộ trực thuộc Tiêu Cát quản lý.

Vì vậy, Tiêu Danh Sơn bèn tìm một tên Long Vệ, nói cho hắn biết hai vị khâm sai đại thần đến đây để xác nhận chiến công, hỏi xem tộc trưởng có gì phân phó.

Sau khi Long Vệ biết chuyện này bèn khống chế một đạo long hình khí kình bay thẳng lên trời cao.

Một tên thủ hạ bình thường mà võ công đã cao như thế, lúc này Phạm Hỉ và Lưu Cảnh Tài mới biến sắc mặt, trở nên trịnh trọng.

Hai tên khâm sai đại thần ngẩng đầu, chờ Tộc trưởng Tiêu gia từ trên trời giáng xuống.

Nhưng mà ngay khi hai người ngửa cổ đến mức mỏi nhừ, một giọng nói non nớt bỗng vang lên bên tai bọn chúng.

“Hơn vạn thi thể hóa Thú Nhân đều đã bị ta chôn sống, thân thể của Mộng Ma Ma Vương, ta còn có tác dụng khác, các ngươi muốn xem chiến quả thì không thể nào thấy được.”

Phạm Hỉ và Lưu Cảnh Tài đồng thời quay đầu, nhìn về phía một thiếu niên có khuôn mặt non nớt, y phục bình thường.

Phạm Hỉ liền hỏi: “Xin hỏi các hạ là?”

“Tiêu Cát.” Tiêu Cát chắp tay sau lưng, thản nhiên đáp.

Phạm Hỉ vội vàng nói: “Hóa ra là Tộc trưởng Tiêu gia, thật sự là thất kính, thất kính! Chỉ là nhân chứng vật chứng đều

Tiêu Cát lạnh nhạt nói: “Vậy thì thôi… Công huân của Thượng Khanh chẳng có tác dụng gì, Hộ quốc Đại tướng quân cũng chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi.”

Lưu Cảnh Tài nghe vậy, liền lớn giọng quát: “Lớn mật! Ngươi có biết báo cáo láo quân công là tội khi quân, tội đáng tru di cửu tộc hay không? Tộc trưởng Tiêu gia, ngươi chẳng lẽ không sợ diệt tộc sao?”

Tiêu Cát nghe vậy bèn hứng thú nhìn về phía Lưu Cảnh Tài.

Tiêu Danh Sơn ở bên cạnh cung kính bẩm báo: “Tộc trưởng đại nhân, vị khâm sai này tên là Lưu Cảnh Tài, là gián quan Ngự Sử Đài, là một tên quan văn trong triều đình.”

Tiêu Cát nhàn nhạt hỏi: “Vương triều Đại Càn ta từ trước đến nay luôn trọng võ khinh văn, từ khi nào bắt đầu trọng dụng quan văn?”

Lưu Cảnh Tài vội vàng đáp: “Hai mươi năm trước, bản triều đã xây dựng lại hệ thống quan văn, hiện giờ quan văn bản triều đã chiếm một nửa triều đình.”

Tiêu Cát cười lạnh nói: “Xem ra hai mươi năm trước, vương triều Đại Càn đã thay đổi quốc sách, lấy dân yếu làm quốc sách. Dân mà mạnh thì thiên hạ đại loạn, dân yếu thì yêu thú hoành hành… Lần này ta đánh trọng thương vạn tên Thú Hóa Nhân, chém giết Mộng Ma Ma Vương, uy hiếp Mông Trạch Yêu tộc, đủ để cho vương triều Đại Càn kéo dài thêm trăm năm cơ nghiệp, để cho bách tính Cửu Châu được an bình thêm trăm năm nữa.”

“Hoang đường, thật là hoang đường… Chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, vậy mà dám khẩu xuất cuồng ngôn! Giang sơn của Đại Càn ta, há lại để cho ngươi tùy ý bình phẩm!” Lưu Cảnh Tài tức giận đến mức gần như muốn phun nước bọt vào mặt Tiêu Cát.

Tiêu Cát nhíu mày, đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh.

Một bàn tay to lớn, đen sì liền xuất hiện, nắm lấy bả vai Lưu Cảnh Tài, sau đó hung hăng ném hắn xuống đất, rồi bắt đầu đánh đập không thương tiếc.

“Đừng đánh chết hắn.”

Bảy, tám quyền sau đó.

Lưu Cảnh Tài đã không còn hình người. Binh bộ Thượng thư Phạm Hỉ đứng ở bên cạnh, sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.

Lúc này, Phạm Hỉ thấy tình hình có vẻ không ổn, liền nặn ra một nụ cười lấy lòng, định lên tiếng giảng hòa.

Ai ngờ Lưu Cảnh Tài kia cũng kẻ có khí tiết, bị đánh cho như vậy mà vẫn cố gượng đứng dậy, chỉ vào Tiêu Cát, nói đứt quãng: “Ngươi… Ngươi… Ngươi dám sai người đánh ta… Ta là khâm sai đại thần… Ngươi… Ngươi tội khi quân phạm thượng, tội đáng tru di!”

Phạm Hỉ thấy vậy, vội vàng chạy tới bịt miệng Lưu Cảnh Tài lại.

Tiêu Cát lạnh lùng nói: “Khi quân phạm thượng? Ha ha… Ngươi có biết Mộng Ma Ma Vương là ai không? Hai tên ngu xuẩn các ngươi đừng ở đây lãng phí thời gian của ta nữa, cút!”

Phạm Hỉ vội vàng khom lưng nói: “Dạ dạ dạ… Chúng ta cút ngay, cút ngay!”

Nói xong, Phạm Hỉ liền vội vàng dựng lên một đạo quang mang, đưa Lưu Cảnh Tài rời đi.

Bay đến giữa không trung.

Phạm Hỉ len lén liếc mắt nhìn về phía sau.

Hắn nhìn thấy một kiến trúc to lớn đang được xây dựng.

Hình như là một tế đàn.

Một thanh thiết đao khổng lồ, rỉ sét cùng với một bộ hài cốt to lớn như núi đang được đặt ở giữa tế đàn. Một cỗ oán khí nồng nặc từ trong tế đàn toát ra, bị những phù văn kỳ dị xung quanh hấp thu.

Quân công là thật…

Tiêu Cát thật sự đã giết chết vạn tên Thú Hóa Nhân cùng với Mộng Ma Ma Vương to lớn như núi.