← Quay lại trang sách

Chương 794 Hy Vọng Cổ và Thiên Ý 1

Cự Ma?

Bảo vật!

Có sức ngăn sóng dữ, tái tạo thiên địa?

Lư Hạo Cường ánh mắt lộ vẻ kinh hỉ, trong lồng ngực thiêu đốt dã tâm ngùn ngụt.

Thê tử Liễu thị ngoại tình, khổ nỗi người ngoại tình kia lại có thực lực cường hãn, Lư Hạo Cường tự thấy không phải là đối thủ.

Nhưng chỉ cần có được con Cổ trùng này, mình nhất định có thể giết lên Kim Đô, rửa sạch nhục nhã, giẫm chết Cửu Cát.

Lão già nói xong, hóa thành điểm điểm tinh quang, biến mất không thấy.

Lư Hạo Cường cắn răng bay qua.

Có điều khi tới gần trung tâm, Lư Hạo Cường lại ẩn nấp trong sa mạc.

Lư Hạo Cường không dám tới gần nữa.

Hắn đã nhìn rõ Cự Ma.

Cự Ma kia là một đầu Mộng Yểm Cự Ma mọc mười hai cặp mắt kép.

Thể hình của đầu Mộng Yểm Cự Ma này, so với ghi chép trong 《Cửu Châu Anh Hùng Truyện 》 còn lớn hơn rất nhiều.

Trăm năm trước.

Tiêu Cát bằng thần thông cửu long cùng xuất đã đánh bại hai con Mộng Yểm Cự Ma.

Giết tại chỗ một con, một con khác chạy thoát, chắc hẳn đây chính là con Mộng Yểm Cự Ma còn lại.

Mộng Yểm Cự Ma không chỉ có thực lực cá nhân cực mạnh, hơn nữa còn có thể mê hoặc lòng người.

Lư Hạo Cường do dự, hắn căn bản không dám tiến lên…

Đúng lúc này.

Lão già tóc bạc lại xuất hiện.

Lão già tóc bạc: “Bảo vật có thể khiến ngươi có sức ngăn cơn sóng dữ, chiến thắng tất cả ngay dưới chân Cự Ma, đi đi… dũng sĩ.”

Lư Hạo Cường: “Ta đi sẽ bị giẫm chết.”

Lão già tóc bạc: “Ngươi không cần lo lắng, tất cả chướng ngại vật đều sẽ biến mất, mà ngươi sẽ giành được thắng lợi cuối cùng, trở thành chủ nhân của thế giới.”

Lão già vừa dứt lời.

Biến động không gian quỷ dị xuất hiện.

Mộng Yểm Cự Ma có mười hai cặp mắt kép vậy mà biến mất một cách đột ngột.

Lão già tóc bạc: “Nhanh lên! Chính là lúc này.”

Lư Hạo Cường gầm lên một tiếng, cửu điều long hình khí kình bao bọc hắn lao về phía trung tâm.

Trên đỉnh đầu, một cái mâm tròn màu đen khổng lồ từ từ hạ xuống, giống như một mặt trời đen sắp chạm đất.

Lư Hạo Cường vỗ một chưởng xuống đất, mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố lớn.

Lư Hạo Cường chui vào trong, men theo lối vào hang động một đường đi xuống.

Trong mâm tròn khổng lồ, một con Mộng Yểm Ma vương đã dùng móng vuốt mở ra cánh cổng không gian, nửa người đã chui ra ngoài.

“Ngươi phải nhanh lên! Nếu để tên Cự Ma kia bò tới đây, thế giới này sẽ rơi vào nguy hiểm cực lớn.”

Âm thanh của lão già vang lên trong lòng Lư Hạo Cường…

Khi Lư Hạo Cường chui vào hang động, Cự Ma bị kẹt trong thông đạo không gian phun ra một ngụm khí đỏ.

Khí đỏ men theo thông đạo đuổi theo Lư Hạo Cường…

Bên ngoài Lư phủ.

Cửu Cát vừa mới vượt qua thiên kiếp từ trong Tiên Khiếu của mình trở về đại thế giới.

“Chết đi! Cặn bã.” Lư Lê Hoa mặc áo đỏ một kiếm đâm tới.

Cửu Cát đưa hai ngón tay ra đỡ lấy kiếm.

Tiếp đó điểm điểm ngón tay, phong bế huyệt đạo của Lư Lê Hoa.

Lư Lê Hoa lập tức không thể động đậy.

Cửu Cát: “Thế giới này sắp hủy diệt, chỉ có ta mới có thể cứu vớt thế giới này.”

Xích Hải Sa Mạc.

Sa mạc.

Trong hang động phức tạp dưới lòng đất.

Lư Hạo Cường bị thương nặng rốt cục cũng đã đến được sâu trong lòng đất, nhìn thấy một khối pha lê hình thoi.

Dùng một tay chạm vào pha lê.

Tay của hắn vậy mà xuyên qua.

Pha lê hình thoi trong nháy mắt phóng to bao bọc Lư Hạo Cường vào trong pha lê…

Ngay sau đó, pha lê hình thoi vỡ vụn, Lư Hạo Cường nắm trong tay Số Mệnh Cổ xuất hiện.

Số Mệnh Cổ đột nhiên sụp đổ…

Số Mệnh Cổ là điểm tựa của thế giới này, thế giới này đã vỡ vụn, điểm tựa cũng tất nhiên không còn tồn tại.

Pha lê hình thoi là phong ấn thời không, Lư Hạo Cường tuy rằng chỉ cầm trong nháy mắt, nhưng lại bị nhốt trong pha lê suốt một năm.

Một năm thời gian, thương hải biến thành ruộng dâu.

Cái gì cũng không kịp nữa rồi…

Thế giới này đã bị hủy diệt.

Một năm trước.

Cửu Cát mang theo Liễu thị và Lư Lê Hoa trở về hoàng cung.

Cửu Cát thay thế vị trí Bàn Đế…

Dù sao thế giới này sắp hủy diệt rồi, Cửu Cát mỗi ngày đều mở đại hội…

Còn triều chính?

Thế giới sắp hủy diệt rồi, còn quản cái khỉ gì nữa.

Tiền cung hậu cung đều là cung, tiền triều hậu triều đều là triều.

Mấy ngày sau.

Ban ngày ban mặt đột nhiên tối sầm.

Sau khi trời tối thì không bao giờ sáng lại nữa.

Âm dương hỗn loạn, lưỡng cực đảo ngược.

Bách tính hoang mang lo sợ, ngày đêm bất an.

Cửu Cát đóng cửa lại, chỉ lo hưởng thụ, mặc kệ trời đất tối tăm.

Động đất liên miên, núi lửa phun trào, sông ngòi đổi dòng, tháng sáu tuyết rơi.

Chỉ trong vòng mấy ngày, bách tính chết không đếm xuể…

Cửu Cát vô vi mà trị, mặc kệ trời sập đất nứt, hồng thủy ngập trời.

Chỉ dồn hết tâm trí vào tam cung lục viện.

Nửa tháng sau.

Bách tính Kim Đô kinh ngạc phát hiện đường ra khỏi thành đều bị đứt, cả Kim Đô, trung tâm của Cửu Châu và Thương Sơn, cứ như vậy lẻ loi lơ lửng trên thế giới.