← Quay lại trang sách

Những Hoàng Hôn Dốc Ngủ Quên.

Những con dốc trải dài

Chiều Ðà Lạt hoang hoải

Dã quỳ thôi say ngủ

Người tình bỏ ra đi

Ðà Lạt mà anh nhớ

Không có anh, có em

Chỉ úa màu kí ức

Hoàng hôn dốc ngủ quên

Một con chiều tuổi trẻ

Giữa thung lũng nông cạn

Mải miết đi qua đường

Trên triền dốc tìm nhau

Một mùa hoa bỏ lại

Anh tiếc ngày em ngủ

Và cành pensé tím

Quên chiều trên vai anh

Con dốc đầy hoàng hôn

Vẫn nằm đó chờ nhau

Nhưng người tình đi mãi

Bỏ anh chiều bơ vơ.