← Quay lại trang sách

Phần II

Hôm nay, bà lại xách chiếc làn đỏ cũ kỹ đi chợ. Trước khi đi, bà dặn dò ông nhớ đảo ngói chỗ mứt để cho kịp khô nhân được ngày nắng cuối năm.

Ông Thắng thấy bà xách làn đi chợ định bụng gọi lại nhưng thôi. Dù sao, cứ cho bà ấy làm điều mà bà muốn. Cái chợ tạm họp vào dịp Tết ở ngay chỗ xe khách đón trả những người con xa quê về làng. Bà đứng bên hàng đào quất tươi đẹp mà đôi tai lại ngóng về phía xe. Hễ có người xuống là bà lại ngoái về phía đó nhìn. Cũng may, người ngắm cảnh nhiều, nên dù bà đứng tần ngần mãi bên một chậu quất cũng không làm chủ quán thấy tức giận. Thậm chí còn trò chuyện với bà ít câu.

Ở nhà, mặc dù biết con cái hẳn sẽ chẳng về, nhưng ông Thắng vẫn nghe vợ mà đảo nắng chỗ mứt phơi trên giàn. Miếng mứt gừng vàng ươm như mật ong, phủ một lớp đường khô vừa thơm vừa ấm. Miếng mứt cà rốt màu cam rực rỡ như cánh hoa dưới ánh mặt trời. Ông nhìn vô định vào không trung hướng ra ngoài cổng một lúc lâu rồi quyết định vào trong dọn hai chiếc giường bỏ trống đã lâu.

Bên trong căn nhà nhỏ ba gian, hai chiếc giường đã được ông Thắng dọn dẹp sạch sẽ, chăn gối trong tủ cũng được ông hong lại cái nắng to để có hơi nắng ấm áp, vì biết đâu... Đôi mắt ông hướng ra cửa, nơi những cơn gió vẫn mải miết thổi. Đã bao nhiêu mùa Tết trôi qua như thế, lòng ông chẳng nguôi niềm hy vọng được thấy tiếng bước chân của đàn con, tiếng gọi thân thương vọng lại từ đầu ngõ. Tiếng “bố ơi…” quen thuộc thuở còn thơ.

Chợt, một âm thanh lạ vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Tiếng xe máy quen thuộc vọng về từ xa, càng lúc càng rõ hơn. Ông Thắng vội đứng dậy, bước chầm chậm ra cửa như không tin vào tai mình. "Có phải chúng nó không?" – ông hỏi, giọng run run. Bà Nhu cũng dừng tay, nhìn theo ánh mắt chồng mà lòng bỗng chộn rộn lạ thường.

Từ xa, bóng dáng những chiếc xe máy hiện dần trong làn khói chiều. Tiếng cười nói rộn rã vang lên. Đúng rồi, đó là con cháu của ông bà. Một đứa, rồi hai đứa... cả nhà đã về! Đôi mắt già nua của ông Thắng bỗng sáng lên như ngọn lửa vừa được nhóm lại. Bà Nhu vội vàng chạy ra, tay không ngừng lau nước mắt: "Về rồi! Các con về thật rồi!"

Những cái ôm thật chặt, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xen lẫn tiếng cười hạnh phúc. Căn nhà nhỏ ngày Tết bỗng chốc rộn ràng như chưa từng có những ngày cô đơn. Mâm cơm đạm bạc giờ đây bỗng trở nên ấm cúng lạ thường, không phải bởi món ngon, mà bởi sự sum họp, bởi tình yêu thương tràn ngập trong từng ánh mắt, nụ cười.

Tết năm nay, ông bà đã có được điều mà họ vẫn thầm mong ước: một cái Tết đủ đầy với sự hiện diện của cả gia đình. Và với họ, đó chính là hạnh phúc giản đơn nhưng trọn vẹn nhất.

Tiếng điện thoại vang lên, ông Thắng giật mình tỉnh giấc, ánh lửa trong bếp đã tàn tự lúc nào. Hóa ra, ông đang gục trên đầu gối mà thiếp đi. Ông hiểu, tiếng chuông điện thoại chiều 28 tết có nghĩa là gì. Đôi mắt đùng đục ánh lên, có cái gì đó cô đơn chua xót lẫn tủi thân. Đã ba hồi chuông reo, ông cố gắng thẳng lưng, nhéo lại họng mình như cố kiềm chế điều gì đó. Mở điện thoại lên nghe, đúng là con trai cả gọi về:

-Bố mẹ ơi, Tết này vợ chồng con lại không về được rồi. Vợ chồng con bận quá. Con có gửi quà Tết về, lát nữa chắc là họ sẽ chuyển vào cho bố mẹ đó ạ.

-Ừ, công việc mà, bố mẹ hiểu. Thế bố mẹ chúc các con ăn tết vui vẻ nhé…

Ông còn định hỏi thêm vài câu nhưng bên kia đã chào rồi vội tắt đi. Khóe miệng chưa kịp kéo lên đã phải hạ xuống, từng nếp nhăn như sóng chiều xô xuống nhăn nhúm.

Căn nhà lại chìm vào sự yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa như thầm thì những lời xa xôi. Ông đưa tay lên lau đi giọt nước mắt, chợt nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Nỗi nhớ con cháu lại như một cơn sóng dâng lên trong lòng, lạnh lẽo và trống vắng.

Trên thành phố, đứa bé con lớp 3 mang tập làm văn về cho bố mẹ. Đang ăn cơm, con bé liền hỏi:

-Bố mẹ ơi, cô giáo giao bài tập làm văn về nhà, nhưng con không biết làm thế nào ạ. Tết là gì hả bố mẹ?

Câu nói của con gái như đánh thức lại ký ức của anh con trai. Anh Chiến nhớ lại, ngày bé, anh cầm cuốn vở ô ly bé nhỏ, ngồi trong lòng bố mà hỏi: “Bố ơi, Ngày Tết là gì hả bố?”. Tiếng trầm ấm của bố vang lên bên bếp bánh chưng như dội vào trí óc:

"Tết... là ngày cả nhà sum họp, con à. Là ngày bố mẹ mong mỏi được thấy các con quây quần bên nhau, cùng ăn bữa cơm, cùng kể nhau nghe những chuyện vui buồn. Tết không chỉ là ngày đầu năm mới, mà còn là ngày của yêu thương, của cội nguồn, để nhớ rằng dù đi xa đến đâu, các con vẫn luôn có một nơi để trở về."

Càng nói, giọng Chiến càng có cái gì đó khang khác. Vợ anh gật gật đầu đồng ý với câu trả lời của anh. Chiến bỏ đũa xuống, nhìn vào mắt vợ, con gái và con trai nói:

-Tết này, nhà mình sẽ sum họp cùng ông bà nhé.

Hai đứa bé bỏ đũa ra cầm tay nhau xoay vòng tròn, chúng hét toáng lên vui vẻ. Đã ba năm rồi cả nhà anh không về ăn tết cùng ông bà. Nhìn các con vui mừng mà anh Chiến đột nhiên cảm thấy mình quá tồi tệ.

Trong một công xưởng, Hùng đang điều phối công nhân làm việc. Có lẽ, tết này anh lại tăng ca thêm. Vì càng là ngày tết thì mức lương và phụ cấp tăng ca càng cao. Cho nên, Hùng vẫn thường ở lại làm tết. Cũng vì sự nhiệt tình và chăm chỉ đó mà khiến cho anh có mức thu nhập cao hơn cả. Hôm nay đã là 28 tết rồi. Mấy anh em ngồi cùng nhau bên bàn nhậu, uống chén rượu chúc tết hẹn đầu năm mới. Đột nhiên, có người bàn bên cạnh khóc rống lên sau một cuộc điện thoại. Hóa ra, bố anh công nhân kia bị tai biến không qua khỏi. Sự ra đi đột ngột chiều 28 tết như đánh thức điều gì đó. Hùng bất ngờ xin rời cuộc nhậu. Anh đi sắp xếp lại công việc, báo cáo lên trên. Ba lô đã gọn gàng, sẵn sàng về quê.

Chiều 29 Tết, khi ánh hoàng hôn bắt đầu nhuộm vàng cả cánh đồng trước nhà, ông Thắng ngồi lặng lẽ ngoài sân, ánh mắt xa xăm hướng về con đường làng dài hun hút. Lòng ông vẫn canh cánh nỗi nhớ các con, nỗi mong mỏi khó diễn tả thành lời.

Bỗng từ xa, tiếng xe máy vang lên làm phá tan không gian tĩnh lặng. Ông ngẩng đầu nhìn, và trái tim như ngừng lại một nhịp. Là dáng những người con thân thuộc, lần lượt bước xuống xe. Đứa lớn tay xách vali, đứa nhỏ ôm bó hoa tươi, cả hai đều nở nụ cười rạng rỡ:

-“Bố mẹ ơi, chúng con về rồi!”

Cảm xúc vỡ òa, ông Thắng nghẹn ngào không thốt nên lời. Bà Nhu từ trong nhà chạy ra, nước mắt giàn giụa, bàn tay run run chạm vào từng đứa con như không tin đó là sự thật.

-“Sao không báo trước cho bố mẹ? Lỡ bố mẹ không kịp chuẩn bị gì thì sao?” – bà hỏi, vừa mừng vừa trách.

Đứa con trai lớn cười xòa:

-Chúng con muốn bất ngờ mà. Tết này cả nhà mình phải sum họp cho thật trọn vẹn.

Bà Nhu xúc động đáp:

-Chỉ cần các con về, thế là đủ rồi. Tết này mới thực sự là Tết!

Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười nói rộn ràng lấp đầy khoảng trống của những ngày mong ngóng. Bàn tay ông Thắng bỗng chặt hơn trên chiếc điếu cày đã cũ, ánh mắt rạng rỡ nhìn từng đứa con. Đối với ông, niềm hạnh phúc lớn nhất không phải là món quà xa xỉ, mà chính là những gương mặt thân thương cùng quây quần bên nhau dưới mái nhà đơn sơ.

Khi ông bà còn chưa hết mừng thì tiếng con trai thứ hai cũng vang lên. Anh vác một cành đào to uốn lượn rực rỡ. Giọng nói trầm vang khắp khoảng sân.

-Con về rồi bố mẹ ơi.

Bà Nhu lại chạy ra, rưng rưng nước mắt. Ông Thắng nhìn con chỉ mím chặt môi vỗ vỗ lên bả vai cao lớn của anh con trai. Ông sợ khi mình mở miệng, không kiềm được mà khóc trước mặt con thì mất mặt quá.

-Về là tốt, về là tốt rồi. Mau vào nhà đi con. Đi đường xa còn mang theo cành đào to thế này có nặng không. Sao không gọi bố đi xe máy ra đón cho đỡ nặng.

-Con không nặng, con muốn tạo bất ngờ cho bố mẹ mà.

Tết năm nay, ông bà Thắng đã có một điều ước trọn vẹn: gia đình đoàn tụ, yêu thương đong đầy.

Bà Nhu đi ra ngoài vườn, Hùng thấy mẹ đi liền chạy theo, bà nhanh thoăn thoắt hái từng đám mùi già đã trổ bông, mùi hương quen thuộc của tuổi thơ tràn về. Là mùi Tết, hương của đoàn viên. Hùng phụ mẹ đặt một nồi nước rất to để đun mùi già lên.

Nước mùi già thơm nức mẹ thường đun ngày bé để tắm những ngày cuối năm. Mẹ bảo đây là truyền thống, tắm nước mùi già sẽ xua đuổi khí xấu, mang lại may mắn. Lâu lắm rồi Hùng không được tắm nước mùi già nữa.

Trên nhà, ông Thắng và gia đình con trai đang đi ngâm gạo nếp và đỗ xanh. Hai đứa nhóc cũng phụ giúp lau lá dong. Ông bà vui lắm, giống như trẻ ra mười tuổi, sức lực ở đâu cũng tràn về nóng ấm cả người. Tết này, cả nhà bên nhau thật ấm áp.

Sớm mùng một năm mới, trời xanh, mây trắng, nắng vàng ấm áp. Bên ngoài cổng, trên cây ổi, tiếng chim hót ríu rít đón chào một năm hạnh phúc, bình an.

HẾT