← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 069 Chẳng qua là thế, nhàm chán cực kỳ . (2)

Cố Thanh Trì bất ngờ lắm, nghĩ rằng gặp chuyện thế này, Soái Lãng nhất định trong đầu sẽ có vô số dấu hỏi chấm, sẽ truy hỏi không dứt, ai ngờ từ lúc về căn nhà nhỏ này, y lại yên tĩnh khác thường: “Không phải sợ quá mức rồi chứ? Có cần như thế không?”

“Tôi sợ thật ấy chứ.” Soái Lãng gật đầu khẳng định.

“Cái phù này là bí kỹ bất truyền của Loan Sơn phái, tôi năm tuổi đã theo đại sư Tả Minh Thành của Loan Sơn phái học nghệ, mười tuổi vẽ phù...” Cố đại sư vung tay lên minh họa: “Chính là nét bút....”

“Bội phục, thật lợi hại.” Soái Lãng cắt ngang, giơ ngón cái lên khách khí cắt ngang màn tự khoe khoang của Cố đại sư.

Chưa nói hết đã khen rồi, Cố Thanh Trì cảm thấy không ổn, nghẹn mất mấy giây, sau đó lại tiếp tục: “ ... Cậu cũng thấy hiệu quả rồi đấy, chuyện cậu không tin rất nhiều, nhưng không nhất định sẽ không xảy ra, mắt đất đã mở, dơi trời quần tụ...”

“Bội phục, thật lợi hại.” Soái Lãng trừng mắt giơ ngón cái lên, đại sư lại bị cắt lời.

“Ồ, biết lợi hại rồi hả?” Cố đại sư nhất thời không rõ cái thằng nhóc này làm sao, chẳng lẽ là ghen tị rồi, hôm nay ông bận thôi phúc cũng không để ý Soái Lãng làm cái gì mà biến thành cái bộ dạng bụi bặm này, không chừng sợ thật chứ: “Hôm nay tôi suốt dọc đường chỉ điểm, đến đâu tìm đúng long mạch tới đó, bản lĩnh này không phải chỉ một hai ngày tu luyện ra, xem nhiều như thế, ngộ ra điều gì không?”

“Bội phục, thật lợi hại.” Soái Lãng vẫn nói câu đó, chỉ có điều không giơ ngón cái nữa mà bĩu môi ra cả mét.

Cố đại sư càng lúc càng thấy có mùi gì quai quái, thái độ của Soái Lãng làm ông ta chẳng có chút cảm giác thành tựu nào, vì thế mà đôi mắt nhìn thấu âm dương có phần nghi hoặc, con người không ngừng đảo qua đảo lại trên người Soái Lãng.

Không thấu! Có chút nhìn không thấu, với con mắt nhìn người của ông ta, cái thằng nhóc này sẽ không ngốc tới mức để bị dọa như người khác, dù gì theo bên cạnh ông ta vài ngày rồi, thế nào cũng phải nghi ngờ chứ? Sao lại sợ thành bộ dạng ngốc ngốc nghếch nghếch này?

Mà ngốc thật hay giả ngốc?

Cố Thanh Trì có chút trầm mặc, giờ người nảy sinh ra nghi hoặc lại chính là bản thân ông ta, châm chước từ ngữ một lúc rồi thăm dò: “Mới làm được chừng mười ngày thôi, nhưng nhìn dáng vẻ này của cậu, có phải là chuẩn bị đi rồi không?”

“Không phải bác đã nói tôi có thể đi bất kỳ lúc nào, hơn nữa không phải trả tiền à?” Soái Lãng không phủ nhận hỏi lại.

Câu này khiến Cố Thanh Trì thất vọng vô cùng, không còn cả hứng thú uống trà nữa, buông một tiếng thở dài: “Ừ, đi đi, giao hẹn vẫn hữu hiệu, tôi không ngăn cậu.”

“Cám ơn đại sư.” Soái Lãng thật lòng nói câu này, còn học theo tư thế người giang hồ chắp tay một cái, ánh mắt thoáng qua vẻ vui mừng.

Cố Thanh Trì vốn thất vọng rồi, nhưng lại vì sự thật thà này của Soái Lãng mà nhen nhúm một tia hi vọng, ông vẫn biết chàng trai này trông thì đơn thuần vô tâm, thực ra nội tâm phức tạp, suy nghĩ rất nhiều chính bản thân cậu ta có khi còn không biết, nhưng nhìn giảo hoạt lại có sự chân thành, hiền hòa dặn: “Lát nữa Hoàng Hiểu đưa cậu về Đại Đông Quan, bèo nước gặp nhau tình nghĩa cạn, cậu có vẻ không thích tôi, nhưng tôi rất thích cậu... Cậu có ngốc đến mấy cũng nhìn ra tôi không hề có ác ý với cậu chứ?”

“Nếu bác có ác ý thì tôi lấy đồ của bác chuồn mất rồi, cho bác gà bay trứng vỡ, xôi hỏng bỏng không. Bác có thiện chí, tôi cũng không lấy tiền miễn phí, tôi luôn đóng thằng ngốc tới khi vở kịch tàn, không để lộ sơ hở.” Soái Lãng nói chuyện rạch ròi, còn chỉ cái túi ở trên bàn, ý nói tôi không mang cái là bàn ngà voi kia chuồn mất là nể mặt lắm rồi đấy, biết đủ đi.

Cố Thanh Trì í một tiếng, " chuồn sớm rồi" và "vở kịch tàn", hai cụm tự quan trọng làm Cố Thanh Trì hơi nhíu mày, nhìn thằng nhóc vẫn bộ dạng biếng nhác ngốc ngốc như thường ngày, nói chuyện trịnh trọng mà lại như đùa, làm ông ta đôi khi cũng không nắm chắc tâm lý của Soái Lãng: “Cậu hiểu rồi hả?”

Soái Lãng ngậm chặt miệng, rất thành thật lắc đầu, không hiểu, không hiểu gì hết.

“Ồ, làm đúng đấy.” Kệ Soái Lãng có chối thế nào, Cố Thanh Trì vẫn nhìn ra, mỉm cười khen một câu: “Giữ miệng chính là quy tắc đầu tiên trong nghề này, còn nhớ tôi đã nói ưu điểm của cậu không, đó là không mù quáng, không dễ tin...”

“Xem ra cậu nhìn ra không ít rồi, nhưng tôi tin cậu còn chưa nhìn thấu hết đâu, cứ nói ra đi tôi giải đáp cho. Nếu cậu có thể nhìn thấy đủ nhiều, tôi không ngại nâng đỡ cậu. Cậu cũng thấy cái nghề này rồi đấy, thuốc lá ngon rượu ngon, thi thoảng lại ở khách sạn 5 sao một lần, đâu tới mức muốn ngủ với gái cũng chẳng có tiền.”

Mẹ cái lão này, nói chuyện tổn thương tự tôn quá, có điều Soái Lãng quen cuộc sống tổn thương tự tôn rồi, khịt mũi một cái chẳng nói chẳng rằng.

Chính không nói gì mới khiến Cố Thanh Trì cảm thấy khó chơi, không nhịn được trước, giơ cành ô lưu ra: “Thế này đi, chúng ta đơn giản trực tiếp một chút, đúng thế, kịch đã tàn rồi, sắp tới lức chia tay rồi... Ừm, tôi bỏ ra một vạn làm phí chia tay, nếu cậu có thể nói ra được ngọn nguồn đầu đuôi chuyện xảy ra mấy ngày qua, số tiền này thuộc về cậu, đường ai nấy đi. Nói không ra, xin lỗi, cậu cởi chuồng mà ra khỏi đây.”

Một vạn, Soái Lãng run người, lão già bất nhân, sao lại nhè điểm yếu của ca ca mà công kích như thế, nhưng ca ca cũng có tôn nghiêm, không ai được tùy ý chà đạp.

“Bác à, đây là điểm tôi xem thường bác đấy, nếu tôi nói sai, bác cứ cười nhạo, tăng thêm cảm giác thành tựu của bản thân. Nếu tôi nói đúng, bác vòng vèo chế giễu tôi một chập, vừa rồi tôi đã tỏ thái độ tôn kính và bội phục bác rồi. Sao bác lại thả mồi ra dụ tôi. “ Soái Lãng muôn vàn đau khổ nói: “Bác bảo tôi phải làm sao đây?”

Bộ mặt dằn vặt của Soái Lãng làm Cố Thanh Trì cười ha hả vỗ tay vịn ghế: “Tôi bằng tuổi này rồi, có tới mức phải trêu chọc thằng nhóc con cậu không? Sao, sợ tôi không có tiền à?”

“Chẳng phải, vụ này bác kiếm được không ít, một vạn chẳng qua là sợi lông trên người con trâu thôi, bác muốn xác nhận qua tôi là để xem có phải mình thực sự qua mắt được tất cả mọi người không chứ gì, vì sao tôi phải thỏa mãn bác?” Soái Lãng theo thói quen lại đốp chát Cố Thanh Trì một câu, mồi ngon lắm, nhưng y không phải con cá ngốc lao vào đớp bất chấp.