Q1 - Chương: 071 Chẳng qua là thế, buồn chán cực kỳ . (4)
“Được, vậy tôi nói tiếp.” Soái Lãng chỉ bức tranh mãnh hổ hạ sơn: “Tôi đã tìm hiểu trên mạng rồi, treo tranh mãnh hổ thượng sơn hay mãnh hổ hạ sơn có điều phải chú ý, vì hổ xuống núi sẽ làm bị thương con người, bác hiểu âm dương sao có thể không biết kỵ húy này?”
“À, đó là sơ hở tôi để kiểm tra xem Hoa Thần Dật có hiểu phong thủy hay không còn có phương án đối phó phù hợp, hắn không nhìn ra mà cậu lại nhìn ra... Đúng, tôi biết cái kỵ húy đó, nên tôi có ở đây đâu.” Cố Thanh Trì đưa ra một giải thích không thể bới móc được, chặn đứng Soái Lãng lấy đây làm cơ sở chứng minh bất kỳ điều gì.
Soái Lãng chẳng nao núng, y có nhiều cách chứng minh cái trò âm dương của Cố Thanh Trì là giả: “Nói chuyện đi tìm long huyệt, bác tới đâu là chỉ ra nơi có an táng đạt quan quý nhân, điều này đủ thuyết phục người khác phong thủy là có thật. Song vẫn là giả, vì nơi bác chỉ Hoa Thần Dật không mua được, không phải mộ quan lớn thì cũng là cự phú, bác làm thế để khích hắn ta, khiến hắn nhất định muốn chọn cái mộ hơn người. Tâm lý so sánh ganh đua không phải chỉ người nghèo mới có, người giàu càng nặng.”
“Ừm, nghe cũng có lý ra phết nhỉ?”
“Nói cho bác phục thì thôi, có người hình như đã tới nghĩa trang Thanh Long Sơn, Thủy Tổ thăm dò trước, nghe ngóng rõ ràng, chuẩn bị đầy đủ, cho nên bác chỉ đâu đúng đó, chỉ chỗ nào là chỗ đấy không thể mua được... Thực ra bác à, thủ đoạn này chẳng phải cao minh gì, Hoa Thần Dật bị lừa chẳng qua vì như đúng bác nói, vì hắn có điều vướng bận trong lòng nên bị bác tác động vào lối tư duy.”
Tới đây lần đầu tiên Cố thanh trì tỏ ra ngạc nhiên, điều này vượt ngoài dự liệu của ông ta rồi, châm điếu thuốc hút, nhả ra vài hơi khói mới bình thường lại, vẫn không khẳng định hay phủ định: “Vậy chuyện ở nghĩa trang Danh Lưu thì sao? Mấy chục người nhìn thấy, e là chẳng mấy ngày, toàn bộ trấn Tẩu Mã đều biết.”
Với ông ta mà nói, Soái Lãng nhìn được tới bước này là vượt cả kỳ vọng rồi, hỏi xong không thấy Soái Lãng tỏ ra hoang mang đỡ đẫn như mấy lần nghe ông giảng giải học thuyết, hơi chột dạ, đừng nói cả chuyện đó mà thằng nhóc cũng nhìn ra nhé.
Soái Lãng đứng dậy, đi tới góc nhà lục lọi bộ y phục vừa mới thay ra, lấy ra hai thứ, là chiếc bút lớn và hộp mực chất lượng thấp, còn nữa, không ngờ là vài trang giấy vàng, mang ba thứ ra bàn, tự mình trải giấy chấm mực viết chữ.
À không phải viết chữ, làm ra vẻ vậy thôi, y chỉ chấm một dấu chấm, chấm rất nhẹ, sau đó lật giấy lên, tức thì dị tượng tái hiện, từng tờ giấy xuất hiện dấu chấm y hệt nhau.
Soái Lãng ưỡn ngực, vòng tay nói: “Ta là đệ tử thân truyền đời thứ N của phái Loan Sơn, đại sư thế sao?”
Cố Thanh Trì hít một hơi như đau răng, không biết thứ khi đó mình thuận tay vứt đi làm sao mà lại rơi vào tay Soái Lãng, còn có cả mực nữa, tên nhóc này tay chân còn nhanh nhẹn hơn cả Phùng Sơn Hùng, ông ta đã nhắc Phùng Sơn Hùng thu dọn thứ này rồi cơ mà: “Tại sao đồ lại ở trong tay cậu?”
“Bác nói cho tôi thành phần, tôi sẽ nói vì sao tôi có được.” Soái Lãng đặt điều kiện.
“Nói cho cậu thì cậu cũng chẳng pha nổi, lấy nhựa của thương nhĩ, nước đái rùa làm dung môi, hòa vào nước trước rồi pha mực, mực phải là loại dùng mực tùng yên...” Cố Thanh Trí lướt sơ qua, vỗ đúi trách Phùng Sơn Hùng làm việc không tốt.
“Màn kịch này tôi cũng liên thủ phối hợp nhé, bác cho tôi một vạn cũng chẳng oan đâu, người của bác ra tay chậm quá, khi hắn bóc phét về phù là tôi thấy có vấn đề rồi, vì thế tôi luôn chú ý, lén lút nhặt về... Sau đó họ chỉ chú ý tới chuyện bác đi lên núi, tôi liền lấy luôn hộp mực, về sau càng không ai chú ý, tôi tới ban quản lý lục lọi một hồi, tôi mới phát hiện... Úi da, mình cũng có thể làm đại sư... há há há.”
Soái Lãng hài hước nói, cầm bút bước chước động tác rồng bay phượng múa của Cố Thanh Trì khi đó, rồi thuận tay hất ra sau, bút bay đi đập vào cửa.
Cố Thanh Trì lần này im lặng lâu hơn một chút, giọng nói mất đi đôi phần tự tin: “Cậu sẽ không ngay cả chiêu gọi dơi cũng học được rồi chứ?”
“Cái này...” Soái Lãng ngần ngừ.
Chiêu gọi dơi này ngay cả Phùng Sơn Hùng, Vương Tu Nhượng cũng chẳng giải thích nổi, cuối cùng cũng làm khó được thằng nhóc... Cố Thanh Trì vớt vát được chút tự tôn, lại bắt đầu pha trà, thong thả đưa lên môi...
Không ngờ đúng lúc này Soái Lãng cười nham hiểm: “Là máu lươn phải không?”
Cạch...
Cố Thanh Trì vừa nghe một cái tay không vững đánh rơi chén trà nhỏ xuống bàn, nước trà vương vãi cũng không để ý, chấn kinh hoàn toàn nhìn Soái Lãng.
Vốn còn vài phần không chắc, có điều biểu hiện của lão già làm Soái Lãng tin trăm phần trăm rồi: “.... Bác nghĩ toàn thân tôi bụi bặm để làm gì, người khác không tin chứ tôi thì tin chắc dị tượng chắc chắn sẽ xuất hiện, vì từ đầu tới cuối chẳng có ai để ý tới tôi, nên tôi thoải mái lên núi, phát hiện ra dơi bay ra đều tập trung vào mấy chỗ, tôi sờ thấy dính nhơm nhớp, chả biết là cái gì. Có điều ngửi một cái là ra, máu lươn …”
“Ha ha, bác chắc là chưa biết đâu, tôi thích ăn cơm máu lươn lắm, cho nên cực kỳ mẫn cảm với thứ này... Lại nhớ ngày tôi tới gặp bác, có một đám người Cty thủy sản Khấu Trọng đang giết lươn lấy máu. Thế là hợp lý rồi, muốn gọi dơi ra thì vài chục con lươn là đủ, có điều chơi lớn như bác, trừ bán thủy sản ra người khác không làm nổi.”
Tất cả chẳng qua chỉ là như thế, vớ vẩn vô cùng, chẳng có gì thần bí cả, ví dụ như bức ảnh hổ Hoa Nam làm xôn xao toàn quốc một thời là chụp lại ảnh treo tường. Cũng như nhiều năm trước chuyện lấy dầu trong nước, trò ngụy khoa học truyền khắp nam bắc. Rồi như vị đại pháp sư Mật Tông hiển hách nhất thời, sau khi vạch trần ra là đại sư nông dân trình độ văn hoa tiểu học thì đã lừa được 200 triệu, đúng là trò hề.
Cố Thanh Trì không nói, vẻ mặt chấn động dần chuyển thành tán thưởng, trong tán thưởng có vài phần nghiêm túc, trước đó trong tích tắc ông từng nghĩ, nói không chừng chiêu cuối cùng cũng bị chàng trai tướng máo không có gì nổi bật này nhìn thấu.
Không hẳn là thông minh hơn người, nhưng sự tỉ mỉ, trái tim biết nghi ngờ đó, cái bề ngoài ít gây chú ý cùng một chút tinh thần bất khuất, lật nhào vở kịch ngay cả người trí tuệ như Hoa Thần Dật cũng bị lừa chóng mặt.