Q1 - Chương: 073 Chuyện trong ý liệu, mừng ngoài dự liệu. (2)
Nói tới đây mọi chuyện đã hai năm rõ mười, Soái Lãng nhìn Cố Thanh Trì đầy kỳ vọng, mong ông ta khảng khái như ở công viên, cho mình 1 vạn để tiêu. Mà lão già cứ như quên mất chuyện đó vậy, cứ ngồi im như thể đang theo đuổi suy tính nào đó, Soái Lãng chịu không nổi nữa rồi, nhắc khéo: “Bác ơi, không còn sớm nữa, chúng ta phải đi thôi.”
“Xong ngay đây.” Cố Thanh Trì ra hiệu cho y bình tĩnh, cực kỳ nghiêm túc hỏi Soái Lãng: “Cậu tin chắc vào phán đoán của mình chứ?”
Soái Lãng gật đầu cái rụp: “Đương nhiên.”
“Chắc chắn thế hả?”
“Vâng.”
“Có tự tin không?”
“Rất tự tin.”
“Được, tôi cho cậu một cơ hội.” Cố Thanh Trì tựa như châm chước rất lâu mới xác định cho Soái Lãng cơ hội này, ngồi ngay ngắn nói: “Cậu nói rất hay, nhân vật chính không phải người mà là tiền, có điều lời cậu nói mới chỉ là suy đoán, chưa xảy ra. Chúng ta lấy ba ngày là giới hạn đi, nếu mọi thứ diễn ra đúng như lời cậu nói, tôi sẽ cho cậu thêm 10 vạn, dù sao chúng ta là đồng bọn như cậu đã nói, cậu diễn vai của mình không tệ.”
“Chuyện này ...” Soái Lãng trong tích tắc không nói lên lời nữa, bị hạnh phúc quá to lớn làm cho choáng váng, cảm thấy ông già này còn đáng yêu hơn cả thần tiên, đỏ mặt bẽn lẽn như gái về nhà chồng: “10 vạn cơ ạ … thế, ngại lắm bác ơi.”
“Đừng vui mừng quá sớm, kèm theo một điều kiện.” Cố Thanh Trì đưa ra một lựa chọn khó khăn: “Còn nếu như chân tướng không giống như cậu nói, vậy một vạn tiền chia tay như tôi hứa cũng không đưa cậu nữa. Rất đơn giản, lấy một vạn ra đánh cược khả năng thu về gấp 10.”
“Cậu dám không hả?”
Má lão già, tiền tới tay lão lại giở trò, Soái Lãng tức điên nhưng chớp mắt bình tĩnh lại, cảm giác trong lời này có thành phần âm mưu, nhất thời nhìn lão già không phân biệt nổi thật giả.
“Ha ha ha, dù sao cũng đâu mất gì, nếu như cậu đã khẳng định chắc chắn như thế, nếu như tự tin như thế, vì sao lại không dám? Nguyên nhân duy nhất khiến cậu không dám là vì cậu không chắc. Tới bây giờ tôi vẫn chưa phủ định lời cậu nói, nhưng tôi cũng không khẳng định, cậu thực sự cho rằng mình đã nhìn thấu tất cả mánh khóe à?”
“Tôi nói cho cậu biết, đây là chuyện được bố cục mấy tháng, sự xuất hiện của Hoa Thần Dật chỉ là một thời cơ, cậu cũng vậy.” Cố đại sư đã lấy lại phong độ, từ phòng thủ chuyển sang phản kích.
Soái Lãng bị khiêu khích, tức thì buột miệng: “Ra vẻ thần bí, chẳng qua chỉ vì tiền thôi, bác bày ra được trò gì nữa chứ?”
“Được, chẳng còn trò gì cả, giờ chỉ xem cậu muốn 1 vạn hay là 10 vạn mà thôi ... Nếu đã nhìn thấu, với cách tính của cậu, một ngôi mộ hơn 200 vạn, theo phần của 28 ngôi mộ, 10 vạn còn chưa phải là số lẻ, cậu sợ tôi không trả cho cậu hay sao?” Cố Thanh Trì càng nói càng ung dung như nắm hết thiên cơ trong bàn tay, thấy mắt Soái Lãng bắt đầu đảo qua đảo lại, tâm trí hiển nhiên đã bị nhiễu loạn rồi, anh chàng này điểm yếu cũng rất rõ ràng, đó là tâm lý tiểu thị dân, chỉ ham lợi nhỏ, không dám mơ ước xa vời, như thế sao có thể dùng vào việc lớn.
Ông ta muốn bồi dưỡng lên dã tâm của Soái Lãng, bổ xung thêm một câu: “ Đương nhiên phải bảo mật, bất kể là cậu lấy 1 vạn, hay 10 vạn thì chuyện này đều coi như chưa từng xảy ra, điểm này tôi tin cậu làm được. Nếu như không làm được thì cái khác cũng miễn bàn.”
Hử, phí bịt miệng? Hay là cố ý bẫy mình? Nếu mình chỉ dám lấy một vạn, ông ta sẽ chê cười mình nhát gan, tủn mủn không phải hảo hán, nhưng nếu mình đánh cược lấy 10 vạn, lỡ còn ẩn tình thì sao?
Ông ta đang đào hố mình, hay muốn kéo mình nhập bọn.
Nếu thuần túy chỉ là lừa, đợi mình lấy 1 vạn rồi, phát hiện ra có thể dễ dàng lấy 10 vạn, còn chẳng phải sẽ hối hận chết sao?
Chỉ trong tích tắc Soái Lãng đã nghĩ ra mấy khả năng liền, nhưng bất kể là khả năng nào thì y cũng không dám khẳng định chắc chắn nữa rồi, cũng không nhìn ra thêm manh mối nào.
Lão già thật ác, chỉ vài câu đã xoay y như chong chóng, giờ Soái Lãng đã hiểu cảm giác của Hoa Thần Dật, ngồi ngoài nhìn thấy đơn giản, nhưng một khi bị lão già này nhắm vào mới biết cái mùi vị bị thao túng tâm lý trong đó không dễ nuốt.
“Ha ha, đi thôi, xem ra cậu chỉ xứng lấy một vạn, lát nữa vào thành phố chúng ta đường ai nấy đi. Tôi nói rồi mà, tầm mắt cậu quá cạn, tự cho mình là đúng nữa chứ.” Cố Thanh Trì đứng dậy, dùng giọng điệu khinh miệt ra mặt nói, còn ném cho ánh mắt, cậu chỉ đáng một vạn.
“Khoan đã.” Soái Lãng không phục gọi, dù sao vẫn là thanh niên máu nóng, dễ bị khích bác: “Cược thì cược, tôi không tin bác còn giấu được trò gì nữa.”
“Được, ba ngày nữa sẽ thấy kết quả cuối cùng, tới khi đó Hoàng Hiểu sẽ liên hệ với cậu.” Cố Thanh Trì đi thẳng ra cửa, chẳng quay đầu lại.
“Làm sao tôi có thể thấy được kết quả cuối cùng?” Soái Lãng chất vấn.
Cố Thanh Trì lại giở giọng điệu khinh bỉ ra: “Tôi bảo đảm cậu sẽ thấy, tôi cũng bảo đảm tôi không hứng thú đi lừa một thằng nhóc con chẳng có tí phân lượng nào.”
Soái Lãng nghiến răng trèo trẹo, nhưng không còn cách nào khác đi theo sát lão già, trở tay khóa cửa lại. Hai người lên xe không nói một lời, Hoàng Hiểu hơi động xe rời thôn Kỳ Khất Đang trong đêm tối, lên đường thôn, từ đường thôn ra quốc lộ, lại từ quốc lộ về thành phố Trung Châu.
Cố Thanh Trì ngồi ở ghế phụ lái không giống mọi khi kể câu chuyện vui về phong thổ nhân tình các nơi, hay hỏi chuyện Hoàng Hiểu, mà ngồi im lìm, không khí vô cùng quỷ dị.
Hoàng Hiểu cũng không dám hỏi, mặc dù tướng mạo của hắn có chút hung ác, nhưng luôn kính sợ Cố Thanh Trì. Cho tới tận bây giờ Soái Lãng vẫn chưa hiểu làm sao lão già có thể đưa Hoàng Hiểu, Khấu Trọng, hội trưởng Vương, ông chủ Phùng, những người có thân phận khác nhau vào cùng một nhóm, đám người này tới giờ trong mắt y vẫn đầy cảm giác thần bí.
Soái Lãng cũng không nói gì cả, yên ổn ngồi đó, thi thoảng nhìn ra cửa sổ, chẳng bao lâu xe đã đi vào thành phố, cái không khí mang chút mùi xăng dầu quen thuộc, xem đồng hồ thì đã 10 giờ đêm rồi.
Bình thường Soái Lãng ghét đường phố đông người ồn ào, giờ lại thấy thân thiết làm sao, dù gì cái cảnh bia mộ đàn dơi, rồi thôn yên ắng kia khiến người ta có cảm giác bất thường. Bây giờ y lại có vài phần hối hận, những ba ngày, đêm dài lắm mộng, chẳng bằng lấy một vạn cho rồi, y cũng chẳng đòi hỏi cao như thế, lấy 1 vạn rồi tiếp tục kiếm việc làm, quay về cuộc sống bình thường không phải tốt hơn sao?
Chỉ là nói rồi lại nuốt lời, y không làm được.
Huống hồ Soái Lãng còn trẻ, có chút không cam lòng, mơ hồ cũng muốn trở thành ông chủ oai phong như Hoa Thần Dật, đi xe sang, được tiền hồ hậu ủng, còn có một cô vợ xinh đẹp mê người như thế.