Q1 - Chương: 079 Ra tay bất ngờ, giành được thắng lợi. (2)
Soái Lãng đem so sánh với mấy nghĩa trang trong trí nhớ, quốc mộ ở Mang Sơn khá có quy phạm nghiêm ngặt, công trình kỳ hai còn đang xây dựng, không có sẵn mộ để bán.
Thanh Long Sơn, Thủy Tổ, Thiên Thượng Nhân Gian đa phần là thế, những nghĩa trang này được xây dựng mấy chục năm, phát triển ổn định, căn bản không cần làm giá.
Cho nên mánh khóe chính là ở ba nghĩa trang xa xôi, vừa hoàn thành chưa lâu, chỉ có bọn họ mới có dư thừa mộ để bán, chỉ có bọn họ mới là phía thu lợi lớn nhất trong làn sóng lên giá này.
Sao có thể làm được như thế, thứ nhất là tin tức Hoa Thần Dật tìm kiếm nơi để chuyển mộ, từng bước từng bước dẫn ông ta tới nghĩa trang cao cấp Danh Lưu, tiếp đó nữa là thần bút gọi dơi, tác thành tang lễ thế kỷ xuất hiện....
Có tấm gương này, các ngôi mộ cao cấp khác lên giá thế nào cũng là hợp lý. Sau đó là đẩy mạnh tuyên truyền dị tượng, phóng đại tình trạng khan hiếm, tạo thành khủng hoảng nho nhỏ, mà mộ chính quy thì không còn mấy để bán nữa, dẫn tới tranh cướp, tin tức cứ từ đó mà lan đi, tất cả nghĩa trang đều tăng giá theo, thu hút số đông mù quáng cùng mấy kẻ đầu cơ nhảy vào...
Kết quả là mộ sống đặt trước khắp nơi, nhà đầu tư kiếm chật túi.
Cái lão già lừa đảo đó, cuối cùng đến cả mình là người sát bên cạnh chứng kiến hết mánh khóe của lão ta mà cũng bị lừa thì nói gì tới người khác.
Nhìn đám đông hồi lâu chẳng hề thấy vắng đi, Soái Lãng đã nghĩ thông điểm mấu chốt trong đó, thầm chửi lão già khốn kiếp, không muốn nhận mình còn quá non cũng không được, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ thấy điều trước mắt.
Tối ngày hôm đó lão già liên tục tỏ ra kinh ngạc, rồi hoang mang xấu hổ vì bị vạch trần, bây giờ nghĩ lại, người ta từng bước từng bước tính toán rõ ràng, đợi mình tự coi mình thông minh nhảy vào hố, đầu tiên cho một vạn, tiếp nữa lấy mười vạn ra dụ mình đánh cược... Giờ thua trắng tay.
Mình nói mà, làm gì có chuyện người ta cho tiền mình dễ thế, một vạn đã khó nói gì tới mười vạn.
Soái Lãng thuận tay vứt hết báo chí vào thùng rác cổng nghĩa trang, nhìn lần cuối đám đông huyên náo cứ như đi họp chợ, lắc đầu cười tự trào, có vài phần bất lực đi ngược hướng bọn họ, chen lấn tới xe bus đã sắp đầy khách.
Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, chuyện trải qua mấy ngày vừa rồi khiến y không biết miêu tả cảm giác bản thân ra sao nữa.
Khi xe khởi động sắp đi, ánh mắt Soái Lãng liếc qua một tờ thông báo dán ở kiến trúc ngoài nghĩa trang, (Thông báo của cục dân chính khu XX thành phố Trung Châu về việc quy phạm quản lý chôn cất, nghiêm cấm hành vi tiêu thụ mộ sống)
Vốn đang buồn bực, Soái Lãng bị chọc cười.
Giờ thông báo còn ý nghĩa gì nữa, dư luận bị người ta thao túng rồi.
Đi đi về về, mất mấy tiếng đồng hồ, vậy là toi luôn cả buổi chiều, đợi xe bus về tới Đại Đông Quan đỗ lại, Soái Lãng lau mồ hôi trộm trên trán, giờ mới nhớ ra, trải qua nửa ngày đầy bất ngờ, khỏi luôn cảm rồi, tuy người còn uể oải, nhưng sảng khoái hẳn.
Trên đường đi suy nghĩ rất nhiều, nói ra vẫn là xót tiền thôi, một vạn đồng trong tầm tay rồi mà vuột mất, còn ù rũ vì không nhìn thấy một âm mưu ngay trước vành mắt, từ bé học hành chẳng ra sao, nhưng mà nói tới bày trò gian xảo thì xung quanh chẳng ai so được với mình.
Về sau lên đại học, rồi ra xã hội lăn lộn, thấy đủ mặt cuộc sống, y rất ít khi phải chịu thua thiệt. Chuyện nữ nhân lừa đảo kia gài bẫy y làm ma thế mạng chính là một minh chứng, muốn chơi xỏ Soái Lãng không phải là dễ. Vậy mà lần này bị người ta đùa bỡn dễ dàng, cảm tưởng cứ như Tôn Ngộ Không trong lòng bàn tay Phật Tổ.
An ủi duy nhất là không phải thua tiền trên người mình, nếu không y dám tới tận nhà mà đòi lắm.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại cũng phục lão già đó thật, chuyện lớn như vậy mà làm một cách âm thầm chẳng lộ ra ngoài mảy may nào, làm người ta không phục không được.
Đúng thế, phục thật chứ đùa à, chuyện này chẳng hề vi phạm pháp luật hay phạm tội, còn chẳng phải bỏ ra mấy vốn liếng, người thường sao mà làm nổi.
Mà cho dù gán cho người ta cái định nghĩa lừa đảo thì sao nào, người ta thành công rồi, ở cái xã hội chỉ lấy thành bại luận anh hùng này, anh cứ chửi người ta đi, hỏi anh sướng hơn hay người ta đóng cửa đếm tiền sướng hơn?
Ài, Soái Lãng thở ngắn than dài đi về phía nhà thuê trọ, không muốn nghĩ mấy chuyện phiền lòng nữa, số mạng mình đã vậy rồi, chỉ có thể húp canh nhìn người ta ăn thịt.
“Soái Lãng.” Có người gọi.
“Này Soái Lãng, vờ vịt gì thế, không nhận ra à?” Người đó tiếp tục gọi.
Soái Lãng lúc này mới quay đầu lại, ở đầu ngõ có chiếc Buick đen bóng bẩy đang đỗ, dựa vào xe là một nam tử, trán thì hẹp, cằm thì nhọn, chính là Hoàng Hiểu trông như nhân vật hoạt hình. Hôm nay mặc vest đàng hoàng, râu ria cạo hết, khác hẳn bộ dạng khỉ đầu chó mà em gái tiếp thị mộ hình dung.
Hoàng Hiểu thấy gọi hai lần mà Soái Lãng không để ý, chạy tới kéo tay: “Làm gì thế hả? Gọi điện thoại mà không nhận máy.”
“A, không mang.” Soái Lãng sờ túi, lúc đó đi vội quá quên béng mất.
“Biết tôi tìm cậu làm gì không?” Hoàng Hiểu nheo mặt cười, cái điệu cười trên đau khổ của người khác.
Soái Lãng làm chuyện y giỏi nhất, làm bộ mặt ngốc nghếch lắc đầu: “Không biết.”
“Bảo cậu không có văn hóa, cậu lại không chịu thừa nhận, thầy cha bảo tôi thông báo với cậu, cậu thua rồi, mười vạn khỏi cần nghĩ tới nữa, ngay cả một vạn cũng đừng mơ luôn.” Hoàng Hiểu cười đểu, đợi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên và thương tâm tột độ của Soái Lãng.
Có điều hắn thất vọng rồi, Soái Lãng ngơ ngơ ngác ngác đáp: “Ừ, biết rồi, cũng chẳng định lấy, có phải tiền của tôi đâu.”
“Này, khoan, khoan...” Thái độ của Soái Lãng làm Hoàng Hiểu chẳng có tí tẹo cảm giác thành tựu nào, nói thẳng luôn: “... Tôi thấy phải nói cho cậu biết, thầy cha nói bây giờ có thể nói cho cậu rồi, kỳ thực ông chủ Phùng Sơn Hùng chính là đệ tử của thầy cha, là huynh đệ của ông chủ tôi Khấu Trọng, mười mấy năm qua luôn là thế.”
“Nghĩa trang Danh Lưu là do Lão Phùng liên hợp với hai nhà Kỳ Phúc, An Trạch đầu tư. Thầy cha nói, cậu đã đoán ra hết, chỉ là không đoán ra phần to là ở ba nghĩa trang kia. Không ngại nói cho cậu, ba nghĩa trang kia bán được hơn 8000 ngôi mộ, mỗi nhà kiếm 1000 vạn, còn kinh hơn cả đầu tư địa ốc, lợi nhuận trên 400%... Có biết ba nhà kia hiếu kính thầy cha bao nhiêu không...”
Nói tới đó cố ý dừng lại, giơ 4 ngón tay lên kích thích Soái Lãng.