← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 090 Em xinh anh soái, nói chuyện tình ái. (1)

Văn phòng cách đó hai gian, Lam Đông Mai gần như là xông vào phòng, đóng sầm cửa lại, như sợ người khác nhìn thấy, hổ thẹn vô cùng.

Cởi áo khoác ngoài ra, cô bị bị kích thích tới tim đập tăng tốc, nhưng mà trong xấu hổ cũng có chút thỏa mãn, bình tĩnh lại cảm xúc mới dâng lên, lần đầu tiên có một nam nhân thổ lộ tình cảm với cô một cách trắng trợn như thế, làm cô phải uống liền hai cốc nước mới bình tĩnh được.

Đợi khi toàn bộ cảm xúc đã lắng dịu, Lam Đông Mai theo lối tư duy nghề nghiệp nhìn lại sự việc, có chút ngạc nhiên, có chút bất ngờ nghĩ ...

Anh ta không phải thực sự vì mình mà tới chứ?

Tất nhiên không phải rồi, một giờ 50 phút, chính chủ tới nơi.

Vương Tuyết Na từ cửa chính đi vào ngọt ngào đáp lại lời chảo hỏi của bảo an, cô gái nhỏ mặc váy liền thân vàng nhạt, bước chân hơi nhún nhảy như nai con, vòng eo nho nhỏ, bím tóc đong đưa, giữa trưa hè nóng n ực, nụ cười của cô khiến lòng người như có làn gió mát lịm phớt qua tim.

Cô gái này không quá xinh đẹp, nhưng bất kỳ ai tiếp xúc cũng cảm thấy dễ chịu, sinh thiện cảm.

Cô đi lên tầng ba, thay đồng phục làm việc, áo sơ mi xanh nhạt và gile màu đỏ tươi. Khi tới khu vực đồ dùng thường ngày, nghe thấy đồng nghiệp nói cửa hàng trưởng mới muốn gặp, Vương Tuyết Na lại quay về tầng ba, gõ gõ cửa phòng giám đốc.

“Vào đi.” Một giọng nam trầm, rất có sức hút truyền ra.

Vương Tuyết Na đầy cửa đi vào rụt rè như học sinh phạm lỗi bị gọi lên phòng giáo viên, len lén liếc mắt nhìn tân cửa hàng trưởng mới đang đọc báo, không nhìn rõ mặt, khẽ giọng hỏi: “Cửa hàng trưởng tìm tôi ạ?”

“Ừ, cô là Vương Tuyết Na phải không?”

“Vâng, mã số nhân viên 005 ạ, tôi phụ trách khu đồ dùng thường nhật.”

“Làm việc thế nào?” Người kia hỏi.

“Rất tốt ạ.” Vương Tuyết Na trả lời máy móc, không hiểu sao cô thấy quai quái.

“Tôi nghe nói cô tốt nghiệp Đh Trung Châu, có phải thế không?”

“Tôi chưa tốt nghiệp ạ, vẫn còn đang thực tập.”

“Chỗ chúng ta có quy định, trong giờ đi làm không được phép yêu đương, cô biết chứ?” Người kia lại hỏi.

“Tôi biết ạ, tôi không vi phạm quy định.” Vương Tuyết Na tim đập thình thịch, có một suy đoán nổi lên tựa hồ được chứng thực, có điều sợ đường đột, cô nén xuống, lại nhìn cửa hàng trưởng vẫn lấy báo che mặt không nhìn thấy, nghi ngờ càng lớn.

“Vậy thì tốt, tôi hỏi cô, ở trường có bạn trai không?” Giọng cửa hàng trưởng không có chút sắc thái tình cảm nào.

Vương Tuyết Na không biết vì sao lại hỏi câu cổ quái như thế, quên cả trả lời.

“Câu này khó trả lời lắm sao? Đương nhiên, đây là cuộc sống riêng của cô, không ai có quyền can thiệp, thế nhưng công ty gần đây có khả năng an bài hoạt động thúc đẩy tiêu thụ tăng ca cả ngày, cần lựa chọn vài nhân viên tham gia. Nếu cô có chỗ không tiện, tôi phải cân nhắc trước”. Cửa hàng trưởng cao giọng hỏi, lý do rất đầy đủ.

“Tôi chưa có bạn trai, dù có thì cũng ảnh hưởng gì tới việc tăng ca chứ ạ?” Cô gái nhỏ rốt cuộc cũng đặt ra nghi vấn.

“Không ảnh hưởng gì cả, giống suy đoán của anh thôi.” Cửa hàng trưởng nói rồi hạ tờ báo xuống, sau đó khuôn mặt cùng đôi mắt hơi nhướng lên xuất hiện, nụ cười đó vừa thành thật lại có chút hạ tiện, cực kỳ đặc sắc.

“Á ... Á ...” Vương Tuyết Na tay chỉ về phía trước, choáng váng luôn rồi, mất cả phút mới nói ra một câu hoàn chỉnh với mười hai phần kinh ngạc: “Anh, sao anh lại tới đây?”

“Em quên anh biết chen hàng à? Đừng chỉ biết kinh ngạc như thế, gặp anh không vui hả?” Soái Lãng làm mặt lạnh hỏi.

Vương Tuyết Na trải qua phen kinh ngạc thì nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt, nụ cười khiến chàng trai đối diện thấy trời thật xanh, nước thật trong, thế giới thật mỹ hảo. Nhiều ngày không gặp, cô tiểu học muội nho nhỏ xinh xinh mặc đồng phục công tác có vẻ bớt đi vài phần non nớt, đôi mắt trong càng thêm linh động, mọi cảm xúc đều thể hiện rõ ra ngoài.

“Ngồi đi, đừng câu nệ.” Soái Lãng rót cốc nước đưa tới.

Vương Tuyết Na bấy giờ mới tỉnh ngộ, cô nhát, cô đơn thuần, cô dễ xấu hổ nhưng không ngốc, thì ra trò đùa kia mang dụng ý nào đó, khiến cô có chút mất tự nhiên, ngồi xuống chuyển đề tài: “Soái Lãng, sao lại là anh chứ, làm em giật mình.”

“Trùng hợp thôi mà, anh được ông chủ của bọn em mời tới tổ chức hoạt động, anh xem danh sách nhân viên còn giật mình, chỉ nghĩ là trùng tên, ai ngờ là em thật ... Em nói có trùng hợp không?” Soái Lãng nói không có ngượng mồm nào hết.

“Trùng hợp.” Vương Tuyết Na tuy có chút hoài nghi cái trùng hợp này, song không nhìn ra sơ hở nào, lại nhất thời không biết nói gì, chỉ nhìn Soái Lãng cười bẽn lẽn.

Soái Lãng lúc chưa gặp thì lo được lo mất, hồi hộp bứt rứt, khi gặp rồi bản tính cứ thế phát huy, miệng không cần bôi tí mỡ nào vẫn trơn tuồn tuột: “Phải rồi, thời gian trước anh bận tối mắt, quên cả hẹn em ... Hôm nay trùng hợp gặp nhau thế này vừa vặn, hết giờ làm anh mời em đi ăn cơm nhé?”

“Hết giờ làm là 8 giờ rồi.” Vương Tuyết Na khó xử.

“Vậy không phải tốt à, ăn xong cơm anh đưa em về nhà.” Soái Lãng thuận đà lấn tới.

“Chuyện này ...” Vương Tuyết Na chần chừ, không phải là không muốn, mà là không ổn.

“Xem em kìa, anh không thích em khách khí như thế, vừa là bạn học lại là cấp trên, sau này em làm việc phải xã giao rất nhiều đấy.” Soái Lãng không vui.

“Vậy ... Được ạ ... Vốn là em phải mời anh.” Vương Tuyết Na mấp máy môi, cô thực sự không cách nào từ chối, ngẩng đầu lên, không ngờ gặp ánh mắt chiếu thẳng vào mình, cứ như bị bỏng, làm cô theo bản năng né tránh.

“Ừ, cứ quyết định thế đi, hết giờ chúng ta cùng về ... Đi nào, vừa vặn anh muốn đi xem xét một vòng chuẩn bị hoạt động ngày mai.”

Soái Lãng tùy ý nói, vài câu kết thúc cuộc gặp gỡ, mục đích đã đạt được, tất nhiên là vui mừng hết sức, hai người một trước một sau xuống siêu thị, giống cấp trên chỉ đạo nhân viên, không ai chú ý cả.

Thế là hôm đó mọi người được chứng kiến sự cần mẫn của cửa hàng trưởng mới tới, quanh quẩn khu đồ dùng thường nhật suốt buổi chiều, đem kem đánh răng, xà phòng, nước rửa tay vốn xếp ngay ngắn rồi, xếp lại lần nữa, gặp khách hàng thì tiến cử kem đánh răng có muối, có thảo dược, loại giúp trắng răng ... Khỏi nói, hiệu quả lắm, bán không ít.

Hết giờ làm lại một phen bất ngờ, chiếc Buick bóng bẩy tới đón Vương Tuyết Na kinh ngạc vô cùng, chiếc xe đạp màu phấn hồng bị Soái Lãng nhét vào cốp sau.

Nhân lúc trăng lên đầu cành, lái xe hẹn hò ...