← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 095 Tích cực chuẩn bị, méo mó tính kế. (2)

Hôm qua Soái Lãng mất cả tối còn tốn không ít nước bọt mới thuyết phục được đám anh em giúp đỡ một tay, có cả tiền lẫn tình cảm thì làm việc tất nhiên nhanh gọn. Soái Lãng cầm bàn vẽ thiết kế của Bình Quả lên tầng ba, vừa đi vừa gọi điện thoại cho ông chủ Vương, còn không quên thi thoảng gật đầu với nhân viên chào hỏi mình, thực sự nhập tâm vào vai trò tân cửa hàng trưởng.

Lên tầng ba tới phòng tài vụ lấy bảng biểu, rồi tới văn phòng Lam Đông Mai gõ cửa, vừa vào trong không nhiều lời, đập tờ giấy lên bàn: “Giấy bên tài vụ cần cô ký tên.”

Tiền khởi động hạng mục chứ sao, 5000.

Lam Đông Mai bĩu môi, đúng là không thiếu chuyện phải dự chi hoặc trợ cấp, nhưng mà người này mới tới một ngày đã ngang nhiên vay tiền của siêu thị rồi, cô cầm giấy lên: “Anh bày trò gì thế hả, chưa làm gì đã vay tiền rồi là sao?”

“Binh mã chưa hành động lương thảo phải đi trước, không cấp tài chính khởi động thì làm việc thế nào, ông chủ Vương đồng ý rồi, chi phí dùng cho các cô mà, về sau còn bố trí phần thưởng, mai còn cần nhiều tiền hơn.”

“Thứ này anh bảo tôi ký thế nào? Soái Lãng, không phải anh định ôm tiền của chúng tôi mà chuồn chứ? Chức cửa hàng trưởng của anh không thủ tục, không hợp đồng, tôi còn chưa thấy cả CMT của anh, nếu xảy ra chuyện, tôi đi tìm ai?”

“Tôi vì chuyện này mà vất vả lo nghĩ, không than phiền oán trách gì, vậy mà trong mắt cô lại thành kẻ lừa đảo à?” Soái Lãng như bị đụng chạm vào vảy ngược, đưa tay vào hông rút đồ ra, Lam Đông Mai sợ hết hồn tưởng y hành hung, ai ngờ là một cái chai rượu được thay bao bì. Soái Lãng nhìn Lam Đông Mai sợ tái mặt mà đắc ý.

“Cô thấy tôi làm thế nào? Phương án được ông chủ thông qua rồi, không tin cô gọi điện mà hỏi... Tôi lừa tiền cũng không tới mức lừa 5000 chứ, ít nhất phải thêm vào ba số 0.”

“Cái này ấy à?” Lam Đông Mai cười nhạt, trong mắt dân nhà nghề thì giống trò trẻ con, tuy thay đổi hẳn bề ngoài, nhưng nhìn kỹ vẫn là kỹ thuật nhiều năm trước, bề mặt chai thủy tinh còn chẳng bằng phẳng, trong vẫn có bọt khí.

Hàng hóa và người giống nhau, anh có trang trí thế nào cũng không có khí chất của nhà máy lớn, làm đẹp mắt hơn cũng là thứ bán đầy ngoài đường được tô màu lòe loẹt thôi. Cũng giống như Soái Lãng, khoác lên mình bộ trang phục cửa hàng trưởng, nhưng người trong nghề nhìn là thấy trình độ thật thế nào.

Cười xong Lam Đông Mai khách khí hơn: “Soái Lãng này, tôi nhắc anh một câu, tôi rất phục sự nhiệt tình của anh, nhưng chuyện kinh doanh không phải làm như thế. Một món hàng có tiêu thụ được không phải xem nó có đúng nhu cầu không, có hợp với thói quen tiêu dùng của đại chúng hay không, chuyện này cần kiểm nghiệm lâu dài của thị trường. Đống hàng tồn này là do chủ cũ ép ông chủ Vương mua trọn gói khi nhượng lại siêu thị. Đây rõ ràng là thứ đã không phù hợp với thị trường, anh có gia công thế nào cũng không bán được, hơn nữa làm thế chỉ tăng thêm chi phí tiêu thụ.”

“Cô có ý gì nói thẳng đi.” Soái Lãng nghe một đống thuật ngữ chuyên nghiệp mà choáng, ông chủ đã đồng ý mà cấp dưới lại không đồng ý là sao.

“Tôi hỏi anh có đáng không? Đây rõ ràng là một vụ làm ăn lỗ vốn, dù là anh tặng, dù anh lái xe đi bán, dù là anh nghĩ ra trò gì, cũng được không bằng mất. Nếu có thể bán được, siêu thị chúng tôi có nhân tài marketing chuyên nghiệp, đã chẳng để tới bây giờ.” Lam Đông Mai nói rất ôn hòa thiện chí.

“Ồ...” Soái Lãng nghe Lam Đông Mai nói thế, không còn thấy em gái này quá đáng ghét nữa

Tính y là thế, đối phương cứng, y chẳng sợ, đối phương dùng thủ đoạn, y thủ đoạn lại gấp mười, nhưng cảm nhận được sự quan tâm chân thành của đối phương dù chỉ là một chút là liền không biết phải làm sao.

Tay chống cằm ngẫm nghĩ, hai người như thể cách bàn thâm tình nhìn nhau, Lam Đông Mai bị ánh mắt cực man, cực thâm tình đó làm cho bối rối, vội lùi ra sau một chút, như sợ y đụng chân đúng tay vậy.

Dần dần ánh mắt kia trở nên kiên định, như chiến sĩ ra trận, trăm khó không sờn, trong lồng ngực Lam Đông Mai như nhét con thỏ nhỏ đang nhảy loạn xạ, Soái Lãng khẽ gật đầu: “Đáng, cực kỳ đáng.”

Vì vụ kinh doanh kia, hay là vì cô gái trước mặt mà hi sinh cũng không hề oán tránh, động tác đó thành công lẫn lộn hai việc làm một. Lam Đông Mai cảm giác mặt mình hơi nóng, vừa hồi hộp vừa lúng túng, rất muốn giống trước kia chỉ cửa quát:" Ra ngoài!". Nhưng không đành lòng, mà muốn biểu thị gì đó cũng không nói ra được, quan trọng là, quan hệ hai người chưa tới mức đó, chẳng có gì để biểu thị.

“Nếu cô không ký cũng không sao, tôi bỏ ra trước, đánh cược một phen, tôi muốn thay đổi ấn tượng của người ta về mình, cho nên tôi thấy rất đáng. Thắng thì phải thắng cho lớn, thua thì thua sạch luôn, đều đáng cả.” Soái Lãng đã ra quyết định, rất hào sảng.

Lam Đông Mai khẽ cắn răng kéo tờ giấy lại, chẳng nghĩ gì cả, ký cái roẹt một cái đưa lại cho Soái Lãng.

Ớ, thành công rồi, Soái Lãng mặt mày hớn hở, đưa tay lên môi tặng Lam Đông Mai một nụ hôn gió, Lam Đông Mai hừ một tiếng ngồi ngay ngắn tiếp tục xem bảng biểu.

Soái Lãng rút tờ giấy, đi ra tới cửa còn hôn chụt cái nữa lên đó mới cười ha hả đi mất.

Cái mặt nhăn nhở làm người ta phát ghét.

Chỉ là …

Mình có xinh đẹp không? Mình có gợi cảm không?

Cửa vừa đóng lại, Lam Đông Mai không khỏi nảy sinh ra suy nghĩ đó trong lòng, đứng thẳng lên đi tới trước dương chình trang lại y phục, kéo thẳng áo vest nữ, hai nghiêng người, nhìn bầu ngực nhô lên khiến cô cũng rất hài lòng, tay vuốt xuống eo, nơi đó đã có thịt thừa rồi. Tiếp tục nhìn xuống, chiếc quần ống đứng làm cô hơi cau mày, có vẻ hơi cứng quá, quay đi quay lại, muốn tìm cảm giác yểu điệu từng có, chẳng sao tạo ra cảm giác đó nữa.

Ở trong gương là khuôn mặt đoan trang nghiêm nghị, tóc búi cao sau đầu không rối dù một sợi, thiếu đi một chút nhu hòa, vóc dáng nóng bỏng bị trang phục có phần trung tính, khiến cô mạnh mẽ có thừa lại không đủ nữ tính, tựa như mỹ nhân khắc trên gỗ.

Chính gương mặt này đã dọa chạy không biết bao nhiêu đối tượng đi xem mắt, mà người không chạy, đều là nam nhân khiến cô buồn nôn giống ông chủ Vương Tiểu Soái.

Nữ nhân đối với nam nhân giống nam nhân đối với nữ nhân, không có gái để tán rất buồn bực, mà gái không có người quấy nhiễu e là càng thêm buồn bực.

Lam Đông Mai sống trong cảnh buồn bực ấy bị quấy nhiếu hết lần này tới lần khác, tựa như ám thị hết lần này tới lần khác, mất tự nhiên hồi ức lại vị vừa rồi trong phòng, lông mài rậm, gương mặt đường nét rắn ròi, không phải đẹp trai, nhưng cũng không khiến người ta phản cảm, hơn nữa...

Hơn nữa bất kể làm gì, từ mày dày mày dạn xin vào làm việc hay là biết lỗ vốn vẫn cương quyết làm, thực sự rất nam tính, hợp khẩu vị của cô.

Chẳng lẽ là vì mình? Anh ấy muốn mình thay đổi cái nhìn về anh ấy ư?