Q1 - Chương: 097 Giữ kín như bưng, tựa thật tựa giả. (1)
Lam Đông Mai nào chịu bỏ qua như thế, cũng theo y đi vào văn phòng giám đốc. Soái Lãng không để ý tới cô, ngồi sau bàn, vờ vịt làm việc. Lam Đông Mai đấu tranh tư tưởng lắm, cô định mặc xác y làm cao, nhưng cái chân không chịu đi, rốt cuộc không nhịn được, đe dọa: “Không nói chứ gì? Có tin buổi chiều tôi điều hết người đi không?”
“Ha ha ha tin, sao tôi không tin cơ chứ? Cô thực sự muốn biết à?” Soái Lãng cười rất gian, nhìn chằm chằm Lam Đông Mai.
“Nói thừa, đương nhiên là tôi muốn biết rồi, thật lạ, hôm nay bọn họ làm sao thế? Uống nhầm thuốc à, rốt cuộc anh nói gì với họ?”
“Cô muốn biết đấy nhé, biết rồi không được tức giận, cũng không được mắng nhân viên phía dưới đâu đấy.”
Lam Đông Mai càng thêm hứng thú, thúc giục: “Nói đi, họ chủ động tăng ca, đó là chuyện tốt, sao tôi lại giận.”
“Kỳ thực rất đơn giản, tôi nói với họ, buổi chiều có hai lựa chọn, hoặc là theo cửa hàng trưởng đẹp trai là tôi tăng ca, có trợ cấp có cơm, hoặc là đi theo cô tham gia huấn luyện nâng cao nghiệp vụ... Oa, thật thần kỳ, bọn họ đều chọn theo tôi tăng ca... Xem ra bọn họ rất thích tôi.” Soái Lãng đưa hai tay lên bẹo má lè lưỡi ra làm mặt quỷ trêu tức, y sớm nhìn ra nhân viên ở đây không ưa Lam Đông Mai, hôm nay vừa thử một chút, quả nhiên y như rằng, không cần nhiều lời, họ theo y hết.
Lam Đông Mai chỉ mặt Soái Lãng, cổ họng bị nghẹn tới không nói được, nhưng đã trót hứa rồi, đành nén giận xuống, vòng vo báo thù, mặt âm trầm: “Hừ, anh đừng có mà mừng vội, một đám con gái lười biếng chỉ giỏi làm dáng buôn chuyện thì làm được gì chứ.”
“Cửa hàng trưởng Lam, cô lại nhầm rồi, có các cô bé đó sẽ không thiếu các chàng trai tới, tôi nói cho cô biết, chỉ cần các cô bé đó tăng ca, từ bảo an, nhân viên vận chuyển, công nhân vệ sinh đều sẽ tới, ai mà chả muốn làm việc trong đám oanh yến chứ? Lại còn làm việc rất tích cực nữa là đằng khác: “Soái Lãng ngửa mặt cười, bộ dạng tiểu nhân đắc ý chướng mắt vô cùng.
Đang nói chuyện thì cứ như đề phụ họa Soái Lãng, bảo an tên Tiểu Hành rụt rè tới khu làm việc, vừa thấy hai vị cửa hàng trưởng liền đứng lại, Lam Đông Mai sẵng giọng: “Có chuyện gì?”
Tiểu Hành ấp úng: “Tôi nghe nói hôm nay tăng ca, không biết tôi tham gia được không?”
“Được, hoan nghênh, hoan nghênh.” Soái Lãng rộng rãi đồng ý, đợi Tiểu Hành hớn hở đi rồi, háy mắt với Lam Đông Mai: “Thấy không, chỉ cần cho bọn họ cơ hội tiếp cận cô bé nào đó trong lòng thì không cần tiền tăng ca cũng được, ha ha ha.”
Lam Đông Mai bây giờ mới hiểu ra, Soái Lãng không hi vọng gì vào mấy tiểu cô nương kia, bảo sao thấy y cứ nhè nhân viên ưa nhìn mà chọn, thực sự làm cô dở khóc dở cười.
Buổi trưa ăn sơm cửa hàng trưởng Soái lại bày trò, chỉ mua vài hộp đùi gà rán phát từng người liền mua chuộc được hết đám tiểu cô nương.
Đợi tới chiều làm việc, quả nhiên đúng như dự liệu, tới cả trông kho cũng nhiệt tình sung phong giúp đỡ, rượu được bê từng thùng từng thùng lên sân, lát sau nước rào rào, các cô gái tụ một chỗ ríu ra ríu rít trò chuyện, náo nhiệt vô cùng... hiệu suất thì đâu như Lam Đông Mai nói, rất tốt, miệng nói tay làm, chẳng lỡ việc gì.
Kể cả họ hiệu suất thấp đi chăng nữa thì cũng có hề gì, có đám khác không được trả lương mà làm việc rất tích cực.
Thật kỳ, chỉ cần không phải giờ làm việc chính thức, tinh thần tự nguyện tự do ai muốn làm thì làm không làm thì chơi, chẳng ai quát tháo hay thúc ép, vậy mà năng suất vượt trội, làm như không biết mệt.
Buổi tối lại còn tưng bừng hơn, các cô nương dưới ánh đèn xinh đẹp thêm vài phần, người rửa chai, người dán nhãn, người dán quảng cáo, chỉ đợi mai khai trương...
Ông chủ Vương hay tin cũng tới, nhìn cảnh tượng "quân dân cá nước" trong truyền thuyết, cười không khép miệng lại được, vừa khích lệ vừa tuôn ra tràng hứa hẹn xuông làm không khí lên cao chưa từng có.
Nghe nói cửa hàng trưởng Soái còn làm phục vụ hậu cần, đưa người về nhà, tối còn được bữa ăn khuya, mà người đầu tiên được đưa về à, hình như là Vương Tuyết Na ở khu vật dụng hàng ngày.
Trong bầu không khí ấy, ngay cả Lam Đông Mai cũng về muộn hơn thường ngày, bất giác cô thực sự mong đợi ngày đó tới, không rõ Soái Lãng còn bày ra trò gì.
………. …………. ……………
Khi Cố Thanh Trì và Phùng Sơn Hùng đi chiếc Audi theo sự chỉ dẫn qua điện thoại của Khấu Trọng tới phố Đông Quan đường Thắng Lợi, chẳng mấy khó khăn tìm được siêu thị Gia Hòa.
Bắt mắt quá mà, từ xa xa đã thấy cờ màu bay phất phới, hoa lam từng đóa trang hoang ngoài siêu thị, trông vô cùng gây chú ý, từ ngoài vỉa hè đã thấy đám đông đứng ngoài chỉ trỏ bàn tán, bọn họ phải khó khăn lắm mới kiếm được chỗ gửi xe.
Phùng Sơn Hùng cực kỳ tôn kính thầy cha, xuống xe một cái chạy nhanh đi mở cửa, muốn đỡ thầy cha, Cố Thanh Trì cười từ chối.
Quần áo vải mỏng thoải mái, chân đi giày bệt kiểu cũ, đầu đội chiếc nón che nắng đan bằng mây, Cố Thanh Trì trông chẳng có một chút tiên phong đạo cốt nào nữa, nà giống như một ông già thành phố rảnh rỗi đi dạo. Phùng Sơn Hùng cực kỳ xu nịnh ở bên liên tục bắt chuyện, Cố Thanh Trình chỉ thi thoảng mỉm cười, chẳng thèm để ý, nhìn thoáng qua giống cấp dưới hầu hạ lãnh đạo, nhìn kỹ giống con trai dỗ cha già vui vẻ.
Vừa bước lên trên bậc thềm tiếng nhạc có phần nhức tai, với người trẻ tuổi không sao, nhưng mà thầy cha lại không thích ồn ào, Phùng Sơn Hùng hỏi: “Thầy cha, chẳng qua là tiếp thị rượu thôi mà, có gì đáng xem đâu.”
“Nếu cho cậu ba vạn chai rượu bán ế, cậu sẽ xử lý thế nào?” Cố Thanh Trì không đáp mà hỏi lại.
“Đơn giản thôi ạ, thiếu chỗ này thì bù chỗ khác, ưu đãi trúng thưởng gì chứ, đều lừa người ta thôi.” Phùng Sơn Hùng bộ dạng gian thương, cực kỳ thuần thục đáp.
Cố Thanh Trì bật cười, không biết vì câu này mà cười hay bị thứ trước mắt chọc cười, chỉ thấy trước cửa chính siêu thị treo hàng chữ " Chúc mừng siêu thị Gia Hòa tròn 2 tuổi, tặng quá trị giá 100 vạn, vào cửa có quà, ưu đãi toàn siêu thị". Hai bên thì một dựng biển giảm giá toàn siêu thị, một bên là bảng liệt kê danh sách hàng giảm giá, một thùng dầu cải giảm bao nhiêu, một kg gà giảm bao nhiêu, rồi lò vi sóng, quạt điều hòa... Thôi thì đủ mọi thứ, chữ vàng nền đỏ vô cùng bắt mắt.
Nhìn danh sách kéo dài làm người ta cảm giác ưu đãi thực sự, không giống mấy tấm biển lớn tiếng nào là nhảy lầu đại hạ giá, hộc máu bán hàng, nội dung chung chung chẳng ai thèm tin.
Thật là giảm giá à, đương nhiên là thật, treo giá công khai thế này không thể là giả được.
Ấy là mấy bác gái đứng gần cổng bàn tán với nhau như thế.