Chương 6
Nếu như trước đây câu chuyện của tôi tiến chuyển hơi chậm chạp thì từ nay có lẽ nó sẽ phóng nước đại. Nhưng biết làm sao được, từ cái đêm khủng khiếp ấy các sự kiện diễn ra với một tốc độ làm tôi chóng cả mặt.
Sáng hôm sau, tôi cùng Nađêia sang làng bên, nơi tôi đang ghi lại một số truyền thuyết. Suốt dọc đường tôi chỉ thuyết phục nàng không nên sợ đội săn đến như vậy, kể cho nàng nghe đêm qua tôi đã lừa họ một vố ra sao, tuy nhiên trong đầu tôi vẫn lởm vởn điều thắc mắc: “Nó là cái gì vậy nhỉ? Là cái gì mới được chứ?”
Cô chủ nhân của tôi có vui hơn đôi chút, nhưng vẫn còn lo lắng: tôi chưa thấy nàng lo âu đến như vậy bao giờ. Khi trở về tòa lâu đài, Nađêia còn đứng lại với người gác cổng cạnh nhà ngang, tôi phát hiện một mẩu giấy bẩn thỉu, cắm bằng gai vào thân cây tùng ở nơi lộ liễu nhất. Tôi giật lấy tờ giấy, đọc:
“Cái gì tận số thì phải chết. Mi, một tên lang thang, một kẻ từ phương xa đến, hãy tránh xa. Mi là kẻ khác dòng máu, không liên can gì đến gia tộc bị nguyền rủa này. Đội săn của quốc vương Xtác sẽ đến vào hồi nửa đêm. Hãy chờ đấy!”
Tôi chỉ nhún vai. Sau cơn khiếp đảm đêm qua, tôi thấy lời đe dọa này chỉ là một trò hề diễn tồi, một bước giả tạo. Có điều, nó đã giúp tôi khẳng định lai lịch trần tục của lũ ma quỷ nọ.
Tôi giấu tờ giấy đi. Đêm ấy, xảy ra liên tiếp hai sự kiện. Giờ đây tôi ngủ rất kém, những cơn ác mộng luôn dày vò. Khoảng nửa đêm, những tiếng chân bước làm tôi thức giấc. Lần này, tự nhiên tôi có một niềm tin chắc chắn: đó không chỉ là những âm thanh đơn thuần, vì vậy tôi vùng dậy. Khoác tấm áo choàng, tôi nhẹ nhàng mở cửa bước ra hành lang. Tiếng chân bước vọng lại từ cuối hành lang. Tôi lần bước theo và... trông thấy mụ quản gia, tay cầm nến, đang dò dẫm đi. Tôi thận trọng lần theo, luôn cố ẩn vào bóng tối. Mụ bước vào một căn phòng. Tôi định vào theo nhưng bỗng mụ lại ló đầu ra cửa khiến tôi chỉ kịp áp người vào tường. Lát sau, mon men đến gần căn phòng, tôi thấy trong đó chỉ có một cái bàn làm việc cũ kỹ, một cái tủ trạm trổ. Cây nến để trên bậc cửa sổ. Tôi bước vào phòng, thận trọng ghé nhìn vào trong tủ: nó trống rỗng. Căn phòng cũng trống không. Rất tiếc là tôi không thể đứng lại trong phòng vì có thể làm hỏng hết cơ sự. Vì vậy tôi quay lại nấp vào chỗ ngoặt của hành lang. Khoác vội có một chiếc áo choàng, nên tôi rét run, hai chân lạnh cóng, nhưng tôi vẫn đứng đợi. Có lẽ phải đến một tiếng đồng hồ đã trôi qua thì bỗng một hiện tượng nữa khiến tôi kinh ngạc. Tít tận cuối hành lang, có bóng một thiếu phụ, áo màu xanh, đang di chuyển. Bà ta từ đâu hiện ra – tôi không rõ, hành lang ở đầu ấy cũng rẽ ngoặt. Thiếu phụ di chuyển nhịp nhàng, dường như lướt đi. Tôi tiến mấy bước về phía ấy, nhưng đứng sững ngay lại, kinh ngạc. Gương mặt thiếu phụ giống như in gương mặt Nađêia Janốpxkaia, chỉ biến sắc một cách kỳ lạ. Nó có vẻ trang nghiêm, đĩnh đạc và già dặn hơn. Tôi đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu nhỉ? Tôi đoán ra rồi, nhưng vẫn không dám tin vào mắt mình. Phải rồi, tất nhiên. Đó là chân dung người thiếu phụ đã bị xử tử. Thiếu phụ Áo xanh!
Tôi quên khuấy ngay mụ quản gia, quên cả lạnh, quên tất. Gì chứ cái điều bí ẩn này, tôi phải khám phá ngay tức khắc. Mãi đến lúc này tôi mới phát hiện ra là cái cửa sổ lớn ở hành lang, một cánh mở tung: Thiếu phụ bước lên bậc cửa thấp lè tè và biến mất. Tôi chạy lại bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài, nhưng chẳng thấy gì cả, cứ như có ai cố tình trêu ngươi vậy. Tuy nhiên, góc nhà ở ngay cạnh đó, nhưng gờ tường rất nhỏ hẹp, cũng như chỗ dưới cửa sổ phòng tôi. Tôi bấu mạnh vào tay mình: không, tôi không ngủ mê.
Tôi quá kinh ngạc trước sự kiện mới này, nên suýt bỏ qua mất lần đi trở lại của mụ quản gia. Mụ lần bước đi, tay giơ nến, tay cầm một tờ giấy gì đó. Tôi nép vào hốc cửa, mụ đi ngang qua, dừng lại bên cửa sổ, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm, đoạn đóng cửa lại.
Sau đó mụ lần bước theo bậc thang, xuống tầng dưới.
Mụ ta lên trên này làm gì nhỉ? Tôi đã định về thẳng phòng, nhưng đi ngang qua phòng Nađêia, tôi bỗng dừng lại gõ cửa. Có mà quỷ sứ biết được, chưa chừng đó chính là cô ta cũng nên? Tôi thì thào gọi:
– Tiểu thư Nađêia! Cô ngủ à?
Tôi chỉ nghe tiếng lẩm bẩm mê ngủ đáp lại.
Tôi trở về phòng, ngồi chồm hổm trên giường, không thắp nến. Tôi run lên vì lạnh, đầu thì tưởng chừng đến vỡ toác ra vì hàng trăm ý nghĩ mâu thuẫn nhau.