Chương 23
Chính Bạch Liên cũng không thể tự giải thích được tại sao tên họ của mình cả thảy dài đến tám chữ: Cù Huy Phán Tiêu Lâm Thuỵ Bạch Liên. Nhưng Bạch Liên cảm thấy chỉ riêng cái tên rất lạ tai này đã mang sẵn trong nó một sự quyến rũ huyền bí...
Bạch Liên không làm sao biết được mẹ mình là ai, ngoài bức ảnh chụp cách đây hơn một nửa thế kỷ. Trong ảnh là một người phụ nữ rất đẹp, trạc dưới ba mươi tuổi, có nhiều nét rất giống Bạch Liên. Chẳng ai giải thích, Bạch Liên cũng không đoán được bức ảnh này có trước khi Bạch Liên sinh ra là bao nhiêu năm...
Khi sinh Bạch Liên được mươi ngày, thì mẹ cô bị băng huyết nặng. Biết mình không sống được nữa, trong những ngày hấp hối, người thiếu phụ ấy trăn trối những lời cuối cùng với người tình của mình là Lâm Thuỵ. Ông này hơn cô ta gần ba mươi tuổi, là triệu phú người Việt gốc Hoa, một tay chơi nổi tiếng Sài Thành hồi đó là làm khai sinh đặt tên cho con em là Cù Huy Phán Tiêu Lâm Thuỵ Bạch Liên và đừng cho con bé biết tên mẹ nó. Trước lúc lâm chung, người sinh Bạch Liên còn cho Lâm Thuỵ chuyển giao tài khoản của bà vào tên người nhận nuôi Bạch Liên để đảm bảo điều kiện nuôi con bà trở thành người có học hành tử tế. Bà còn cắt nghĩa cho người tình cuối cái tên dài thườn thượt của con bé là do bà đã ghép tên cả 7 người tình mà bà không muốn quên và cả cái tên cha của con gái, bà cũng giữ kín và đem theo xuống mồ.
Nghĩa tử nghĩa tận, Lâm Thuỵ làm đúng lời mẹ Bạch Liên dặn.
Bố mẹ nuôi Bạch Liên chính là hai vợ chồng làm kế toán cho hiệu buôn của Lâm Thuỵ, cũng người Việt gốc Hoa. Lâm Thuỵ chọn gia đình này gửi Bạch Liên vì biết rõ họ là người tốt và thuận lợi hơn nữa là họ hiếm hoi, không đẻ được một mụn con nào.
Lâm Thuỵ cũng không cho gia đình hai vợ chồng già này biết mẹ Bạch Liên là ai, mặc dù ông ta biết đích xác mẹ Bạch Liên là một con hoang của một vị quan to xứ Nam Kỳ, bị đem cho các bà sơ(°) [(°) Seurs: các nữ di tu trong nhà thờ công giáo.] nuôi trong một cô nhi viện ở Sài Gòn. Lâm Thuỵ biết quá rõ cuộc đời mẹ Bạch Liên, một người đẹp kỳ lạ, với những ý chí cuồng phá khác người.., bắt đầu vào đời là nghề tự chọn làm một gái nhảy, rồi là nàng hầu, vợ ngoài giá thú, là người tình...
Các áp-phe ái tình động trời của mẹ Bạch Liên với một vị tổng trưởng, đại sứ nước châu Âu, một tỷ phú người Malaixia... đã một thời làm chao đảo cả Sài Gòn và Gia Định. Ngoài ra, người thiếu phụ này có nhiều người tình thuộc các quốc tịch Việt, Hoa, Á, Âu...
Lâm Thuỵ còn cho gia đình này thêm một món tiền nữa phòng khi sa cơ lỡ vận, nhưng gởi ở nhà băng nước ngoài. Khoảng hai năm sau, Lâm Thuỵ chuyển hẳn sang sinh sống và kinh doanh ở Macao và từ đó không liên hệ gì với gia đình này nữa.
Bố mẹ nuôi Bạch Liên làm đúng những việc Lâm Thuỵ giao, như người làm thuê giữ trọn chữ tín với chủ, song còn vì lẽ Bạch Liên là niềm hạnh phúc lớn cho gia đình cô quạnh của họ. Cặp vợ chồng già này phiêu dạt từ Thạch Lâm ở Vân Nam đến Thành phố này kiếm sống. Họ không có họ hàng thân thích nào ở đây, máu mủ ruột thịt ở quê cha đất tổ ai còn ai mất, họ cũng không biết, nên dành hết tình thương yêu cho Bạch Liên…
Vào tuổi dậy thì, Bạch Liên đã nổi tiếng là người đẹp trong đám nữ sinh cùng học, bắt đầu có những mối tình rất học sinh, rất lãng mạn. Sắc đẹp và tư chất thông minh của Bạch Liên cùng với tính tình ngang bướng đã gây nên cho hai hay ba trường học của Sài Gòn hồi đó lâm vào cảnh trời nghiêng đất lệch, vì các buổi dạ hội, các cuộc phiêu lưu ái tình, các cuộc kéo bè kéo cánh đánh ghen giữa học sinh với nhau... Một thời gian dài dư luận Sài Gòn đủ loại hết bàn tán, ca ngợi người đẹp Lệ Xuân rồi đến nữ tiếp viên Tuyết Mai. Dù còn ở tuổi học sinh, không ít lần Bạch Liên đã so sánh mình với hai người phụ nữ này, trong lòng tự nhủ...Vận mình chưa đến thôi!.. Lớn lên ta có kém gì họ? Nếu được chọn số phận cho mình, ta sẽ chọn madame Nhu chứ không thèm chọn madame Nguyễn Cao Kỳ... Ta sinh ra là để làm siêu sao nữ tướng hay nữ tặc mà!..
Có lẽ vì thế Bạch Liên sớm có khát vọng chinh phục sự ngưỡng mộ của người đời đối với sắc đẹp của mình.
Một năm trước khi giải phóng Sài Gòn, bố nuôi Bạch Liên qua đời. Năm ấy Bạch Liên khoảng mười tám mười chín tuổi. Theo lời trăn trối của chồng, bà mẹ nuôi lúc này mới trao cho Bạch Liên tấm ảnh mà hai ông bà vẫn giấu kín: "Đây chính là mẹ đẻ của con. Tên của con do chính mẹ đẻ con đặt cho. Bây giờ mẹ mới có thể nói cho con rõ điều này. Mẹ con chết khi sinh con chưa đầy ba tuần...”. Bạch Liên khóc rất nhiều, làm rất nhiều việc để biết bố mẹ mình là ai, nhưng vô ích.
Bạch Liên học xong đại học ngoại ngữ tiếng Anh thì người mẹ nuôi mất. Sự bơ vơ đơn độc càng nung nấu khát vọng chinh phục đời, Bạch Liên cho đấy là lẽ sống duy nhất của mình, với quyết tâm tự lập rất lớn.
Bạch Liên đã làm nhiều nghề: thư ký, nhân viên tiếp tân, phiên dịch, viết báo... Có lúc đã quay ra mở cửa hàng giải khát, đi buôn, chung tiền mở tiệm may... Từ khi có người nước ngoài vào đầu tư, Bạch Liên chuyển hẳn sang nghề phiên dịch, cho đến khi gặp Thắng...
Cuộc hôn nhân đầu tiên của Bạch Liên, bắt đầu từ một điếu thuốc lá Camel và một chuyện tình lãng mạn, kéo dài được gần bốn tháng, do Bạch Liên chủ động chấm hết. Bạch Liên không chịu nổi sự gò bó của khuôn phép hình thành từ ngàn đời nay cho cuộc sống vợ chồng. Khi câu chuyện lãng mạn trở nên buồn tẻ, tính nết si tình của người chồng trở thành thứ thuốc điên kích thích những cuộc cãi cọ ghen tuông, cả hai cùng ra toà xin ly hôn. Khoảng gần một tháng sau khi ly hôn, người chồng tự tử bằng thuốc ngủ. Sở Khoa học, Công nghệ và Môi trường của Thành phố cáo phó mất một chuyên gia giỏi về bảo vệ nguồn nước sạch.
Bạch Liên vượt qua sự khắc khoải của áy náy bằng thuốc lá Camel, vì câu chuyện tình này khởi đầu từ một điếu thuốc Camel. Bạch Liên nghiện nặng rất nhanh.
Cuộc hôn nhân thứ hai sau đó khoảng hai năm, ngắn ngủi hơn nhiều so với cuộc hôn nhân lần đầu, nhưng nó mở mắt cho Bạch Liên: Hôn nhân và chinh phục đời không thể chung sống với nhau!
Cắt đứt cuộc hôn nhân lần thứ hai, Bạch Liên bỏ hút thuốc lá, đồng thời bỏ luôn cái chân phiên dịch trong biên chế Bộ Giao thông vận tải mà người chồng thứ hai đầy quyền thế vừa mới xin cho gần một năm trước khi làm lễ cưới. Bỏ tất cả bằng ấy thứ trong một lần được ngay, trong cùng một ngày toà cho phép ly hôn...
Bạch Liên làm như vậy để đánh dấu quyết tâm dứt khoát của mình ra đi chinh phục đời...
Con đường chinh phục đời của Bạch Liên qua nhiều gian truân, có lúc không còn một xu dính túi, không phải vì nghiện hút, mà vì hàng ngày phải chăm lo cho cái đẹp của mình. Hôm nào không còn tiền mua vé vào phòng tập thì chạy bộ trên công viên hoặc tập ở nhà vậy.., mãi cho đến khi gặp Thắng, cùng với Thắng làm những áp-phe của Trung tâm Bình Tiên.
...Đứng lên cân sau khi tập, Bạch Liên chờ cho cái kim của bàn cân hết dao động, đọc con số, gật gật, rồi xem đồng hồ. Tuy đã tập đủ giờ, song vẫn còn nán lại ít phút trước những tấm gương lớn phía trước, phía sau và hai bên để tự ngắm nghía. Khuôn mặt trái soan, tầm vóc dong dỏng cao, thon đẹp, làn da trắng hồng hào, Bạch Liên chỉ mặc cái xu-chiêng nhỏ, cái xi-líp hẹp xíu, để dễ kiểm tra trong gương các thao tác tập luyện của mình cho từng phần của thân thể. Bạch Liên hất làn tóc dài đen nhánh ra sau lưng, đứng thử một vài tư thế khác nhau để nhìn lại toàn thân trong gương cho rõ hơn. Lúc ưỡn ưỡn ngực lên một tý, lúc nhích mông cong cong lên... Chỉ riêng kiểu chít tóc đuôi ngựa vồng ra phía sau đủ làm cho Bạch Liên trông trẻ ra ba bốn tuổi. Thấy cặp vú vẫn khá thẳng nhọn ra phía trước, eo cong mỹ mãn, hai mông tròn gọn, Bạch Liên gật gật. Thử thêm mấy động tác sức bật, một vài đường quyền nhanh, mạnh tung bay trong gió... Bạch Liên mỉm cười hài lòng với chính mình... Về mặt nào đó, cách tập thể dục thẩm mỹ của Bạch Liên có một số yêu cầu không nặng như tập thể dục thể hình, song lại có những điểm khó và phức tạp hơn tập thể dục thể hình, nhất là phải giữ được các đường cong mà không để cho các cơ bắp nổi lên, phải thuộc một số bài võ để giữ được sự uyển chuyển mềm mại mà vẫn có sức bật, phải nghiêm ngặt tuân theo lịch tập và những kiêng khem bắt buộc của chế độ dinh dưỡng... Tất cả do Bạch Liên mày mò tự học qua sách vở, báo chí... Nếu chuyển nghề, Bạch Liên hoàn toàn có khả năng là một người thầy giỏi về môn thể dục thẩm mỹ.
Buổi tập bao giờ cũng mang lại cho Bạch Liên cảm giác sảng khoái...
...Đã ngoài bốn mươi mất rồi, thời gian sao mà đi nhanh thế! Nhưng ta vẫn có thể ăn đứt các cô gái hai, ba mươi tuổi! Xin cảm ơn bàn tay thần tiên của tập luyện!..
Bạch Liên trườn xuống bể bơi, đẹp như một con cá heo lượn trong biển, thả cả thân hình và tâm hồn lung linh trong nước...
Tiền bạc, thời giờ và kiến thức về tập luyện đem lại cho Bạch Liên khả năng nâng lên hết mức cái đẹp trời cho của mình. Không phải người phụ nữ nào cũng có cái đẹp trời cho như vậy, lại càng không phải người phụ nữ nào cũng có được kiến thức, nghị lực và biết tận dụng những điều kiện mình có trong tay để nâng cao vẻ đẹp của mình như Bạch Liên, dù cho đấy là bà hoàng hay công chúa đi nữa. Phòng tập của Bạch Liên chiếm hết tầng thượng của ngôi nhà, được trang bị đầy đủ các tiện nghi, máy móc, dụng cụ tập hiện đại nhất mà thị trường khu vực Đông Nam Á này có thể có được, đủ tập các môn cho từng phần của thân thể như giữ eo, bắp, thon, dẻo, sức bật, máy kiểm tra tim mạch, huyết áp. Trên tầng này còn có sauna và một bể bơi nhỏ…
Nếu không có máu đam mê của người thợ săn, ý chí chinh phục không mệt mỏi những gì mình thích chinh phục, Bạch Liên không thể có nghị lực và kỷ luật tập luyện như vậy. Chế độ ăn uống, các mỹ phẩm dùng hàng ngày, một trăm phần trăm theo các thông tin mới nhất trên phim ảnh và sách báo quảng cáo nổi tiếng trên internet. Chỉ vì lý do này, khi còn tuổi học sinh Bạch Liên đã chọn học môn ngoại ngữ tiếng Anh, còn tiếng Hoa do bố mẹ nuôi Bạch Liên dạy cho. Tất cả cho một vẻ đẹp khỏe mạnh, hiện đại và quyến rũ của Cù Huy Phán Tiêu Lâm Thuỵ Bạch Liên...
Bạch Liên ghếch đầu lên cái phao cao su cho thân thể bồng bềnh nửa chìm nửa nổi trong nước mát dịu, đang mơ màng trong cảm khoái và ảo giác nào đấy của thư giãn sau khi tập, thì người hầu gái từ dưới nhà chạy lên, trong tay bịt chặt cái điện thoại di động Thắng gọi.
Bạch Liên chỉ giữ được cái giọng dịu dàng trong hai ba câu đầu tiên. Tần số và âm lượng những câu sau tăng lên rất nhanh.
- Bạch Liên hôm qua đã bàn với anh hết mọi chuyện rồi. Chuyện khu dân cư cụm 9 coi như xong, những việc còn lại cứ thế mà làm.
- Khổ quá, chuyện mới thì xong rồi, nhưng chuyện cũ lại đẻ số.
- Đẻ ra cái gì?
- Sáng nay tự nhiên nổ ra tranh chấp rất găng. Ai cũng thích mặt tiền trên mảnh đất của xí nghiệp 23-9.
- Việc này dứt điểm rồi còn gì.
- Bà Chín sáng nay giở quẻ, tự nhiên xưng xưng đòi cả hai xuất đều phải là mặt tiền thì mới chịu nhận. Em ở lại đi thuyết phục bà Chín hộ anh được không?
- Thuyết phục thế nào?
- Ưu tiên bà ấy phần mặt tiền đẹp nhất là quá đủ rồi.
- Anh có hoãn được Hội nghị ngành Hải quan ở Hà Nội không?
- Hỏi gì mà kỳ thế?
- Không hoãn được hội nghị của người ta hả?
- Đừng làm anh điên lên.
- Đi gặp bà Chín mà điên. Bạch Liên nghỉ một chút rồi sửa soạn ra sân bay đây.
- Thế thì anh làm thế nào bây giờ!?
Nghe giọng nói gần như gào lên trong điện thoại, Bạch Liên hình dung Thắng đang vừa nói vừa giãy nảy lên.
- Anh ngu lắm, mới chỉ biết nghĩ bằng bụng, chưa biết nghĩ bằng mắt! Câu chuyện kéo dài đến cả năm nay rồi! Cả cụm 9 đã bán hết từ lâu rồi, cánh anh em nhà Vũ đã xây xong xí nghiệp mới, thế mà các anh vẫn chưa chia nhau xong mấy cái mảnh đất xí nghiệp 23-9 bằng cái vạt áo! - Bạch Liên gào lên như nuốt chửng cả cái điện thoại di động đang cầm trong tay.
- Chỉ tại vướng mấy hộ đất thổ cư, chưa thoả thuận được giá đền bù, đâu phải tại anh. Thôi đừng cãi nhau nữa, ở lại đi!
- Không ở! Có định còn vui vẻ nhìn thấy nhau nữa hay không thì bảo? - Bạch Liên vừa hăm doạ, vừa nói lóng, vì sợ nghe trộm trên đường dây điện thoại. Thắng hiểu ngay lôi thôi nữa sẽ mất ăn những bữa tiệc lớn mới như đã từng xảy ra ở Tân Chánh Nhất.
- Nhất định là như thế rồi. Anh có bao giờ bội bạc đâu. - Thắng cũng nói lóng. - Thế nhưng nán lại một hôm giúp anh làm dứt điểm chuyện này đi.
- Một giờ cũng không được! Quá đơn giản, bà Chín là thượng đế của mọi thượng đế. Bà ấy muốn thế thì cứ thế mà làm. Ai thắc mắc thì đi gặp bà Chín mà thắc mắc. - dứt lời Bạch Liên cúp máy.
Bạch Liên đi Hà Nội dự Hội nghị toàn ngành Hải quan mở rộng, với tư cách là khách mời thuộc giới doanh nghiệp nhà nước. Nhưng cái chính là để gặp hổ xám, có thư mời đích danh hẳn hoi. Hơn nữa sau phi vụ Cụm 9, Bạch Liên thực sự muốn đi nghỉ ít hôm. Phi vụ này đậm hơn những phi vụ trước, nhưng Bạch Liên cũng phải bỏ công sức nhiều hơn trước.
Hội nghị họp ở Hà Nội hai ngày, nhưng Bạch Liên chỉ dự hội nghị đến lúc mình phát biểu xong thì xin phép vắng mặt, với lý do bận một số công việc ở Hà Nội. Bạch Liên cần thời giờ cho việc chấn chỉnh lại cơ quan đại diện của Trung tâm ở Hà Nội. Cái chính là Bạch Liên muốn nắm trọn đầu mối thông tin ở Hà Nội, còn mọi việc khác để Thắng lúc nào ra Hà Nội sẽ làm tiếp.
Hổ xám rất chu đáo, chuẩn bị cho Bạch Liên một bài phát biểu ngắn trong hội nghị Hải quan. Bạch Liên không chịu đọc nguyên văn, bổ sung thêm hiểu biết của mình vào bài nói. Không ngờ bài nói của Bạch Liên trở thành một "sự kiện", một "hiện tượng"... - bài nói hay nhất trong hội nghị. Lần đầu tiên người ta được nghe một doanh nhân, là một giai nhân, sắc sảo, nói năng mạch lạc. Người nghe khâm phục Bạch Liên nói rất trúng những yếu kém lớn của ngành Hải quan, nhưng không hề mang thái độ đả kích, đưa ra những kiến nghị rất xây dựng và dễ thực hiện. Kiến nghị nổi bật nhất Bạch Liên nêu lên là cải tiến cơ chế hải quan kiểm tra tại kho trước khi xuất xưởng, nhằm giảm bớt tiêu cực và phiền hà trên cảng đối với hàng xuất khẩu... Giờ giải lao, các nhà báo xúm lại chung quanh Bạch Liên, xin đăng toàn văn bài nói của Bạch Liên, nhưng Bạch Liên thoái thác: "Tôi chỉ có đôi ba kinh nghiệm nhỏ mọn, nói theo gạch đầu dòng, xin các anh miễn cho đăng báo...”.
Cuối cùng thì Bạch Liên vẫn khéo léo thoát khỏi cánh nhà báo một cách khiêm tốn, nhưng thực ra là đầy kiêu hãnh.
...Đẹp và có trình độ như chị xứng đáng giữ một lúc hai ghế bộ trưởng!...
Cái câu nịnh ấy của một tay nhà báo như một mũi dao vô hình, khía sâu vào ham muốn săn mồi của Bạch Liên.
...Sao lại không như thế được nhỉ? Nhìn vào đời, mình thừa sức làm như thế chứ! Chỉ tiếc là lúc còn trẻ không có cái bằng bổ túc công nông, cũng chưa bao giờ đi Thanh niên xung phong, thậm chí vào Đoàn cũng không nốt... Đã thế lại không cha không mẹ, thân cô thế cô... Số phận đã định đoạt cho mình như vậy! Lại đi mất quá nửa đoạn đường đời rồi. Nếu không thì... Sợ gì...
Bạch Liên tìm mọi cách xua đi cái dư âm buốt lạnh của câu nịnh bông lông.
...Mấy bà bộ trưởng đương thời đáng gì? Làm sao mà so bì được với ta!.. Chỉ tại cái số và cái mệnh của mình không bao giờ chiều lòng nhau... Thôi được, nếu không làm bộ trưởng thì ta tính xem sẽ đánh đổ được mấy bộ trưởng! Sau hổ xám sẽ là ai đây? Nếu cho được vào ống ngắm...
Sau hội nghị, Bạch Liên và hổ xám đã sắp xếp lịch đi làm việc với nhau một tuần, tại Trà Cổ.
- Em xứng đáng được thưởng một tuần ở Trà Cổ! - hổ xám ca ngợi Bạch Liên.
- Anh thưởng em hay chính em mới là người ban thưởng cho anh?
- Ban thưởng anh vì lẽ gì?
- Cho cái thư mời em ra dự hội nghị này!
- Ừ, ừ... Có lẽ em thưởng mới đúng.
- Anh nhận chứ?
- Anh nhận, bà chủ yêu dấu của anh ạ. Chưa bao giờ anh gặp một người phụ nữ nào như em. Anh thú nhận... - những cái hôn cuồng nhiệt ngắt quãng câu nói...
- Thú nhận bị khuất phục?
- Đây là câu trả lời. - lại những cái hôn kéo dài. -...Anh không ngờ những điều em bổ sung trong bài nói của em hay quá. Anh cũng phải thưởng em.
- Vì sao?
- Bài nói của em tăng thêm uy tín lãnh đạo cho anh, trúng với những hướng anh đang muốn làm... Sau hội nghị này, địa vị của anh trong ngành khác hẳn. Hình như trời còn phú cho riêng em sự thông minh kỳ lạ...
Dưới nền trời xanh thẳm, hai người lại xoắn lấy nhau một hồi nữa trên bãi cát thanh vắng, phi lao chung quanh vây kín, như thể trên thế giới này chỉ tồn tại có Adam và Eva... Từng cơn gió mát rượi từ ngoài biển rì rào, mơn trớn...
...Rồi cả hai cùng nhau trườn ra biển mênh mông. Họ bơi đẹp như đôi cá kình lướt sóng, bơi đi khá xa.., cho đến khi trên bờ thỉnh thoảng mới thấy họ như hai cái chấm nhỏ giữa các đợt sóng trắng xoá, nhấp nhô...
Cuộc vui dài nhiều ngày, mãi cho đến khi...
Ví tổng giám đốc Đoàn Danh Thắng bây giờ là con trâu kéo cày của Bạch Liên kể cũng không oan là bao.
Theo cái nguyên tắc phân công đã thoả thuận: Bạch Liên chỉ làm khâu kinh doanh cơ chế, còn thực hiện các phi vụ cụ thể thì do Thắng lo. Đây là sự thoả thuận hoàn toàn tự nguyện của hai bên, theo cái mạnh riêng của mỗi người và sự tính toán riêng của mỗi người. Thắng rất thích sự phân công này, vì luồn lách tìm ra thông tin là việc khó nhất đã có Bạch Liên, còn khi vào cuộc thì Thắng kinh nghiệm đầy người, mặc dù đây là công việc đầu chày đít thớt. Việc ăn chia như thế nào do Thắng tính toán, tiền nong nắm đằng chuôi...
...Chia phần là việc mình quyết, chia cho bao nhiêu được bấy nhiêu, có đếch gì mà lo!..
Sự hào hiệp ban đầu của người tình trong con người Thắng đối với Bạch Liên cùng với thời gian chuyển hoá dần thành các con số cộng trừ nhân chia... Thắng đinh ninh mình nắm đằng chuôi, tình hình có lẽ cũng diễn ra đúng như vậy. Riêng có một điều Thắng không thể tự dối lòng mình mãi được: Tham vọng hoàn toàn làm chủ Bạch Liên ngày càng xa vời, mà dùng tiền thì Bạch Liên không màng...
Thắng hiểu, đêm cuồng nhiệt với nhau mấy hôm trước khi Bạch Liên đi dự hội nghị ngành Hải quan ngoài Hà Nội đã đánh dấu một bước ngoặt trong quan hệ giữa hai người... Những mũi kim vô hình nhọn buốt từ lời lẽ và cử chỉ của Bạch Liên đã giết mất phần linh hồn của sự cuồng nhiệt đêm ấy, giết luôn cả hy vọng làm chủ Bạch Liên mãi mãi...
Từ cái ý định ban đầu chỉ là phá đám mấy anh em Vũ, đến lúc Bạch Liên xoay xở được thành chuyện điều chỉnh quy hoạch của Thành phố là cả một kỳ công. Khi phần điều chỉnh quy hoạch được phê duyệt, tự nhiên tòi ra trên bản đồ ít nhất là 24 mảnh đất rơi vào tay cả một đường dây ăn chia với nhau trong Thành phố, nếu tính chi li ra có thể là 26 mảnh chứ không phải là 24. Mảnh đất xí nghiệp 23-9 thuê của xí nghiệp bê tông đúc sẵn Thới Trạch là bự nhất. Trâu bò nhất là việc chạy chọt các cửa, mặc cả thiệt hơn để ngã giá với nhau trong việc chia chác nội bộ đường dây. Việc này Thắng lo được, vì có nhiều "quan hệ". Nhiều người thừa nhận Thắng có biệt tài ngăn chặn nguy cơ không ăn được thì đạp đổ. Ăn chia xong, chỉ cần làm thêm vài động tác hợp pháp hoá, nói cho đúng hơn là đi mua mấy cái mảnh giấy có cái triện đỏ là màn trình diễn kết thúc, có thể mở các tràng pháo sâm banh!.. Điều kiện duy nhất trong việc ăn chia giữa Thắng và Bạch Liên là trong quá trình kinh doanh cơ chế, Bạch Liên cần bao nhiêu tiền để hoàn thành công việc Thắng cũng phải đưa. Cho đến nay, Thắng tính toán mình vẫn lãi, chia nhau rồi mà vẫn lãi to. Lãi to nhất là "phi vụ đẻ ra phi vụ”!..
Mở đầu câu chuyện “phi vụ đẻ ra phi vụ” này diễn ra cách đây ngót nghét hai năm. Đó là qua chạy chọt các việc thực hiện phi vụ điều chỉnh quy hoạch xoá sổ xí nghiệp 23-9, cùng một lúc Bạch Liên mang về cho Thắng thông tin về một phi vụ lớn gấp bội.
Tại huyện Tân Chánh Nhất có khu công nghiệp Tân Chánh Nhất I. Khu công nghiệp này đã hoạt động từ nhiều năm, 17 công ty nước ngoài đã xây dựng nhà máy ở đây, chiếm khoảng trên 70% diện tích của khu. Những nhà máy này mang lại việc làm cho trên 10 nghìn lao động, đặc biệt là sản xuất khối lượng hàng xuất khẩu khá lớn. Nhân đà này cấp trên muốn mở thêm khu công nghiệp Tân Chánh Nhất 2. Bạch Liên nắm được thông tin này từ những người làm quy hoạch, trao đổi với họ, rồi gợi ý nhiều phương án hấp dẫn.
- Các anh ước lượng xem, từ khi thiết kế xong quy hoạch một khu công nghiệp như vậy, đến khi được trên duyệt, tính sát nhất hết bao nhiêu thời gian? - Bạch Liên hỏi
- Nhanh nhất là một năm, nhưng đấy là chuyện khoa học viễn tưởng. Theo kinh nghiệm bản thân, tôi dự tính có thể sẽ là từ một đến hai năm, nếu không nói là lâu hơn. - một cán bộ quy hoạch trả lời. Anh ta gầy như que củi, điệu bộ nói năng có vẻ rụt rè.
- Các anh chắc không?
- Chắc... như dao chém cột. Hai khu công nghệ cao ưu tiên hàng đầu của cả nước, thế nhưng gần một chục năm nay đã xong đâu? - Vẫn cái anh chàng gầy như que củi này trả lời thay cho mọi người.
- Các anh có ý niệm gì về địa điểm chưa?
- Có hai hoặc ba địa điểm có thể đưa vào nghiên cứu, khảo sát được rồi.
- Các anh nên tranh thủ ông Chín giúp cho một tay thì mới chóng vánh được.
- Chị liên kết với chúng tôi nhé. Hiệp đồng chiến đấu?.. - Cái que củi gợi ý.
- Xong ngay. - Bạch Liên trả lời, trong đầu theo đuổi một ý đồ khác.
Bạch Liên giao cho Thắng chuẩn bị mạng lưới đầu nậu kinh doanh đất, chờ phát lệnh là hoạt động. Đồng thời Bạch Liên bố trí cho bên Quy hoạch đến trình bày với Chín Tạ, chuẩn bị kỹ cho cuộc gặp khởi sự.
Trong phòng làm việc tại nhà ông Chín, cuộc họp khởi sự diễn ra chóng vánh, mỹ mãn.
- Được anh Chín ra tay thế này, công việc quy hoạch khu công nghiệp II thuận lợi lắm. Xin hứa với anh Chín chúng tôi sẽ cố gắng rút ngắn thời gian thiết kết để sớm có quy hoạch trình bẩm các cấp trên. - Người phụ trách nhóm quy hoạch đứng dậy cảm ơn.
- Anh ạ, chưa có đề án khu công nghiệp nào được quyết gọn như thế này! Anh nêu một gương sáng về tác phong làm việc mới!
- Ôi nếu anh là thủ trưởng trực tiếp của chúng em!.. - một cán bộ xuýt xoa.
Mọi người lục tục ra về trong niềm vui hồ hởi. Hầu hết đã bước ra khỏi phòng, còn một người trong nhóm quy hoạch cố ngồi nán lại trong phòng, chính là anh chàng cái que củi. Đến khi đứng dậy bước ra phía cửa để chia tay với ông Chín, anh ta rụt rè:
- Thưa anh Chín, em còn một ý kiến, nhưng ngại lắm...
- Bàn xong hết trọi rồi, còn gì nữa mà ngại.
- Anh cho em mạo muội nói ra thế này để anh cân nhắc thêm...
- Nói đi!
- Đằng nào cũng là quy hoạch xây dựng, chẳng nước nào để đồng rừng cứ nằm hoang mãi sát địa giới Thành phố. Anh Chín tính xem có nên thay đổi một chút không ạ?
- Thay đổi thế nào?
- Anh cho phép thì em mới dám nói!
- Đã bảo nói đi! Sao cứ ấp úng mãi vậy?
- Dạ, biến quy hoạch khu công nghiệp II này thành quy hoạch khu dân cư mới.
- Cái gì? Nhắc lại đi! - Chín Tạ chưa hiểu đầu đuôi ra sao.
- Dạ... Làm như thế dân thành phố sẽ chịu ơn anh Chín nhiều lắm đấy ạ. Vì đáp ứng được yêu cầu về nhà ở của dân, còn anh lại được tiếng là người mở mang đô thị... Nếu ý kiến này là vô bổ, xin anh bỏ ngoài tai... - cái que củi có vẻ rụt rè, vừa nói, vừa chăm chăm thăm dò nét mặt ông Chín.
Cái ý kiến đột xuất đưa ra vào phút chót nọ đảo ngược hoàn toàn suy nghĩ của Chín Tạ. Ông loáng choáng, rồi bặm môi lại.
...Thằng cha này ý kiến độc đáo thật. Để xem ai thắng trong cuộc thử sức này!..
Ông Chín quay ra ghé sát vào tai Bạch Liên trao đổi vài điều gì đó. Gần đây ông có thói quen thường trao đổi ý kiến với Bạch Liên những công việc hệ trọng.
- Này, nhưng làm sao vô hiệu hoá được cái quy hoạch khu công nghiệp II? - Ông Chín quay ra hỏi lại cái que củi, trong lòng vẫn chưa yên tâm lắm.
- Khổ quá chuyện ấy anh để chúng em lo. Dự án khu công nghiệp II diện tích trên 100 hécta, phải do cấp Thủ tướng ký duyệt. Bọn em cứ làm cà rịch cà tang theo cái kiểu khu công nghệ cao thì có đủ thời gian làm xong hai hay ba chứ không phải là một khu dân cư này. Mà khu dân cư này chỉ nên giới hạn khoảng 40 hécta thôi, thuộc thẩm quyền phê duyệt của lãnh đạo Thành phố anh ạ... Trong tay em đã có sẵn ba chứ không phải hai dự án về khu dân cư này, do lãnh đạo Thành phố đã phê duyệt hẳn hoi, nhưng hồi đó bất đồng ý kiến nên xếp xó.
- Duyệt bao giờ?
- Em nhớ không rõ, nhưng ít nhất cũng cả chục năm nay rồi!
- Bây giờ lôi ra mần lại?
- Có sao đâu anh. Dấu đỏ đàng hoàng! Xào xáo lại tý chút, thời sự hoá một chút là ngon lành!
Ông Chín lại thì thào một lúc với Bạch Liên rồi mới quay ra hỏi cái que củi:
- Chắc không?
- Dự án cũ như thế càng dễ được thông qua anh ạ. Bọn em sẽ có cách sớm bưng bê lên bàn lãnh đạo Thành phố quy hoạch này. Khi nào lãnh đạo Thành phố họp bàn, chỉ cần anh nói vài câu vun vào, thế là đi vào biểu quyết, thế là lãnh đạo Thành phố sẽ nghiêng về phía chúng ta!..
- Tôi chỉ cần nói vài câu vun vào?
- Thế là đủ rồi ạ.
- Nhưng còn khu công nghiệp…
Cái que củi không để ông Chín dứt lời:
- Quy hoạch khu công nghiệp II ta cứ tuần tự vi tiến anh ạ, đúng trình tự quy định, trong khi đó cụm dân cư 9 sẽ trở thành việc đã rồi, tập thể lãnh đạo thông qua, không tai tiếng vào đâu được.
- Hay! Kế này hay. Cậu nói thế thì mình yên tâm. - Chín Tạ bắt tay lắc lắc, cái que củi toàn thân rung lên.
Chưa đầy vài phút, đám cán bộ quy hoạch bị gọi quay trở lại phòng họp ở nhà ông Chín, kể mấy cả người đã lên xe ngồi chờ ngoài đường để sẵn sàng ra về cũng phải quay lại...
Một lát sau mọi người lại lục tục bước ra cổng, hoan hỉ.
Trong vòng chưa đầy mươi phút, quyết định quy hoạch khu công nghiệp II của Trung ương bị cấp địa phương Chín Tạ tống giam. Trước khi quyết định này bị tống giam, nó bị xé lẻ ra để thai nghén thành cái quyết định quy hoạch khu dân cư cụm 9 ở Tân Chánh Nhất. Vào lúc thích hợp chẳng ai để ý, mắt cái que củi nháy nháy với Bạch Liên một cách tinh nghịch...
Chờ mọi người ra về hết, Chín ông tranh thủ ôm hôn Bạch Liên được một cái thật đã, hai tay vít mông Bạch Liên thật chặt vào người mình, day đi day lại với tất cả gân cốt, nói sát vào tai Bạch Liên: "...Một khu này chứ, ôm em như thế này ba khu một lúc anh cũng duyệt!".
Chiều lòng để cho Chín ông vui vẻ một chút, rồi Bạch Liên gỡ mình ra khỏi tay Chín ông, kịp trở về chỗ ngồi của mình, nhưng chưa đủ thời giờ gạt lại những sợi tóc rối còn xoã trước mặt, Chín bà đã xồng xộc bước vào: "Thế nào, vui vẻ thoả mãn cả với nhau chứ?".
Câu hỏi hoàn toàn vô tình, nhưng Chín ông rụng rời. Ông cố làm ra vẻ nghễnh ngãng, ngồi vân vê cái bút bi. Chợt cúi nhìn thấy đũng quần mình ươn ướt, ông giả vờ gãi, thò tay xuống gầm bàn kéo dài cái vạt áo sơ-mi để che kín.
Bạch Liên cao thủ hơn, cúi thấp đầu xuống quyển sổ trước mặt cho tóc xoã nhiều xuống nữa, rồi đàng hoàng lấy hai tay hất lên, ngửng mặt nói: "Hoàn toàn vui vẻ, thoả mãn, chị Chín ạ. Câu chuyện quá bất ngờ. Ngoài sức tưởng tượng!".
Ngồi nghe, Chín ông vừa mừng thoát nạn cái hôn vụng, vừa toát mồ hôi về sự thông minh của Bạch Liên. Ông không sao hiểu được, đấy là Bạch Liên ứng khẩu nói ra, hay là cô Bạch đã đạo diễn cuộc chạy thi này từ lâu rồi… Nếu mà như thế… ta sẽ chỉ là một con rối?.. Mà có lẽ là như thế?..
Bạch Liên nói xong, Chín bà vỗ bộp bộp xuống mặt bàn, suy nghĩ của ông Chín bị đứt đoạn: “Cao thủ! Cao thủ!”.
Chín ông mừng rơn trong bụng... câu chuyện hài ngày xưa "úm ba la ba ta cùng khỏi!" thế mà đúng như in vào cảnh ngộ của mình, miệng thế gian tài thật... Đang nghĩ thế, ông bỗng dưng lại giật bắn người.
-...Em là em cấm. Em cấm từ nay trở đi anh Chín không được làm như thế... - Bạch Liên sôi nổi, tay chỉ chỉ vào mặt ông Chín.
Vì không để ý theo dõi câu chuyện, ông Chín ngơ ngác:
- Nhưng cô Bạch cấm tôi cái gì mới được cơ chứ? - ông Chín lập bập, hai mắt trợn tròn.
Trong nhà ông Chín từ lâu đã gọi Bạch Liên với cái tên thân mật là cô Bạch.
- Em cấm anh từ nay không có mảnh giấy viết tay viết chân nào cả. Không bút phê bút phiếc gì hết!
Ông Chín cố nín hơi, thở ra từ từ để cho cái thở phào của mình khỏi bật thành tiếng...
Đù mẹ, làm ông hết hồn...
- Cô Bạch nói phải, ông là ông còn ngu lắm. Nói thôi! Việc của ông là chỉ được phán! Phán! Lời nói qua cầu gió bay được!
- Cái mảnh giấy viết tay lần ấy chính cô Bạch xin tôi mới viết chớ. Suýt bỏ mạng!..
- Em cũng dại, em rút kinh nghiệm rồi. Vì vậy lần này em phải dặn kỹ. Trong phi vụ này công việc của anh coi như chấm hết, xong hoàn toàn rồi! Anh không phải viết, không phê phiếc gì nữa, dù là một chữ!
- Cô Bạch dặn kỹ như thế, ông nhớ chưa?
- Nhớ.
- Có gì đã có tôi a-lô! Một mình tôi thôi... Nhớ chưa?
- Nhớ! Nhớ!
- Mọi việc còn lại cứ để hai chị em chúng em lo.
- Đù mẹ... - ông Chín lần này buột miệng thành tiếng khá to giữa bàn, vì cả mừng đã thoát nạn.
Chín bà say sưa tính toán chia cô-ta (quota) trong phi vụ mới này, tâng bốc Bạch Liên lên mây xanh. Bạch Liên leo thêm một nấc thang mới trong quan hệ với Chín bà.
Từ sau chuyện này, Chín bà giao hẳn cho Bạch Liên toàn bộ công việc mối manh liên hệ với "hoa tiêu" dẫn dắt các tàu buôn của mình. Được hổ xám phù trợ, việc nào ra việc nấy, mỹ mãn. Tình chị em thắm thiết hẳn lên, trừ một việc: không lúc nào bà rời mắt canh chừng mỗi khi Chín ông mon men đến gần Bạch Liên...
Dưới tay Bạch Liên, công việc đầu mối “hoa tiêu" của Bạch Liên trở thành cái máy in tiền, ăn chia phân miêng. Phần của mình Bạch Liên đều để trong tài khoản riêng ở nước ngoài, nhất là những khoản từ những phi vụ buôn xăng dầu, đồ điện lạnh, phân bón...
...Một hai năm trước ngày có Khu công nghiệp I, nghĩa là cả chục năm về trước, rồi nhiều năm sau đó… đã có nhiều lời đồn toàn bộ khu vực quy hoạch mới khoảng hơn 100 hécta này ở Tân Chánh Nhất sẽ được xây cất thành cái kia cái nọ. Rồi đến vài ba cái dự án xé lẻ từ cái dự án quy hoạch lớn này… Rồi tất cả lần lượt cùng nhau xếp xó... Nguyên nhân dẫn tới xếp xó có hàng đống, nhất là một khi đụng vào những chuyện đất đai… Song chung quy cả đống nguyên nhân này có thể gói gọn trong dăm ba chữ “chuyện hàng ngày ở nước ta mà!". Lúc thì do quy hoạch không đến nơi đến chốn nên không thực thi được, lúc thì do mâu thuẫn nội bộ, lúc thì do thiếu ngân sách...
Những chuyện ấy bẵng đi, rộ lên, rồi lại bẵng hẳn đi... Mấy cái dự án quy hoạch để trong kho lưu trữ hồ sơ đã bị mối mọt ăn thủng lỗ chỗ... Khu công nghiệp Tân Chánh Nhất I đã đi vào hoạt động và gần lấp kín rồi mà nơi đây vẫn là đồng rừng hoang vắng, chẳng ai thèm để ý đến nữa. Một số dân tứ chiếng đến kiếm sống ở Thành phố không có chỗ ở, đã bắt đầu nhảy dù vào. Chỗ này chỗ khác đã mọc lên những nhà tạm, những khu nhà tạm...
Cho đến một ngày, tự dưng có một hai nhóm người nào đó bỏ tiền ra mua đất cả vùng, giá rẻ như bèo. Việc mua bán vô cùng đơn giản, người mua chẳng đòi hỏi gì ngoài mảnh giấy sang tên viết tay, có chính quyền xã đóng dấu cũng được, không cũng được, bán rồi vẫn được tiếp tục canh tác cho đến khi người mua dùng đến thì trao đất cho người mua. Trong vòng vài tuần việc mua bán cả khu vực mấy chục hécta như vậy hoàn tất, chóng vánh như ta đi chợ mua con chó, con mèo...
Cho đến một hôm bỗng nhiên đâu đó trong Thành phố, rồi ở ngay huyện Tân Chánh Nhất xuất hiện một vài photo copy bản đồ quy hoạch khu dân cư này, không tiêu đề, không dấu má gì cả. Người ta chuyền tay nhau xem, thì thì thào thào, kín kín hở hở còn hơn cả tài liệu tối mật quốc gia… Thậm chí có người muốn xem phải trả tiền. Không ai được sao chụp lại... Tuy vậy những gì vẽ trên bản đồ photo copy này, các lời chú giải… rõ ràng phải do một cơ quan chuyên môn nào đó về nhà đất hay về quy hoạch đô thị mới dựng lên được, không phải chuyện bịa...
Một ít lâu sau nữa, tiền của đổ về đây như nước, việc mua đi bán lại các lô đất được chính quyền huyện giao cho một đường dây làm ăn, chuyên nhiệm vụ ký tên, đóng dấu, chứng thực... Một công ty đấu thầu xây dựng cụm dân cư 9 được dựng lên... Đường dây bỏ túi bạc tỷ. Họ phải chia lại cho những ai và chia như thế nào thì không ai biết. Nhưng ai cũng biết việc ký tên đóng dấu của chính quyền xã thực ra là bán việc chứng nhận đây là chữ ký của ông A, bên cạnh là chữ ký của bà B, trên các tờ giấy sang tay thoả thuận mua bán với nhau giữa ông A và bà B... Nghĩa là chính quyền địa phương thu không biết bao nhiêu là tiền từ việc bán một thứ dịch vụ công rất khó truy cứu trách nhiệm hình sự sau này nếu cần...
Rồi ba tháng sau, sáu tháng sau.., cả khu vực là một công trường xây dựng tấp nập. Ngày đêm hàng trăm lượt xe vận tải đầy ắp vật liệu xây dựng hoặc các thứ phế thải đến và đi... Các đội quy tắc xây dựng của xã, công an, trật tự viên, quản lý vệ sinh công cộng, phòng thuế... tha hồ thu phạt, thu đi thu lại theo nguyên lý phạt và cho tồn tại... Ai ai cũng rủng rỉnh. Ai ai cũng vui vẻ, người đi phạt vui, người bị phạt cũng vui... Có đội quy tắc tự nhiên cao hứng rủ nhau đi nhậu và tươi mát một bữa, nhưng không có tiền. Họ xông bừa vào một ngôi nhà đang xây nào cạnh đó, hoạnh hoẹ một lúc, rồi ra đi với một nắm tiền, để lại cho chủ xây nhà một mảnh giấy trời ơi đất hỡi, đọc hiểu thế nào cũng được, vì nguyên lý phạt và cho tồn tại chỉ đòi hỏi có vậy, chủ nhà lại tiếp tục công việc xây cất của mình...
Thấm thoắt khoảng một năm sau trong khu vực hoang vắng này gần sáu trăm ngôi nhà mới mọc lên, không một ngôi nhà nào có giấy phép xây dựng hợp lệ. Cư dân mới đến biến nó thành một khu nhộn nhịp. Ai hiểu biết vùng này thì cứ ngỡ là có một bàn tay phù thuỷ nào đó trong một đêm tạo nên sự thần kỳ này, vì không dám tin vào mắt mình. Có một số gia đình bán đất tiền tiêu hết rồi, chưa biết làm ăn sinh sống bằng gì, thì quay ra làm thợ hồ hay phụ hồ ngay cho công trường xây cất đang tự mọc lên này... Trong khu này còn khoảng vài trăm ngôi nhà nữa, cái thì san xong nền, cái thì xây xong móng, cái thì đang xây đến lưng chừng... Khi quy hoạch khu công nghiệp Tân Chánh Nhất II được thiết kế xong để chuyển lên trên xin phê duyệt thì khu dân cư mới Tân Chánh Nhất trở thành sự việc đã rồi. Rất hoàn hảo, nó còn có cái tên là Cụm 9, chẳng hiểu ai đặt cho...
Nói nôm na trong cuộc chạy thi này, ông Chín Tạ đã về đến đích.
Lúc công việc kết thúc, Bạch Liên và cái que củi ngồi vớiu nhau trong tiệm ăn sang trọng của khách sạn Sofitel Saigon. Bạch Liên rút từ phong bì plastic tập đề án giấy nát rơi lả tả để trả lại cho cái que củi, anh cán bộ quy hoạch rụt rè:
- Sao anh tài thế, hỏi đến các hồ sơ từ đời cổ lai hy nào rồi mà anh vẫn có, cả cái đề án quy hoạch mối mọt ăn mục hết cả chữ này?
- Nghiệp vụ chuyên môn mà chị. Nếu bà chị cần những hồ sơ về xe máy, gỗ pơ-mu, các chỉ thị về cô-ta xăng dầu, phân bón, chỉ thị về cô-ta phân bổ hàng may mặc xuất khẩu, cô-ta cho xuất khẩu gạo... tôi sẵn sàng cung cấp. Đương nhiên với điều kiện nó phải đẻ ra tiền.
- Anh là kiến trúc sư cơ mà?
- Phải.
- Nói thật đi, nghề chính của anh là gì?
- Chị hỏi hay đấy. - anh ta cười, một lúc mới nói tiếp: - Qua "canh ty" với chị phi vụ Cụm 9 này, tôi có thể nói thật tôi là kiến trúc sư có hạng. Nhưng trong thời buổi thông tin này, nghề chính của tôi là nghề tự do! Nghề tự do một trăm phần trăm! Chị cũng thế thôi, nhưng chị khôn hơn nên không nói ra miệng như tôi.
- Tôi thực không hiểu? - Bạch Liên chỉ lo cái que củi cài bẫy mình.
- Có gì mà không hiểu? Xu thế chính hiện nay là gặt hái ra tiền rồi thì đưa vào đất là an toàn nhất. Có sốt đất thì đất lại càng đẻ ra tiền, đất càng thu hút mọi luồng tiền. Đầu cơ đất có khả năng hấp dẫn mọi luồng tiền…
- Tôi đang hỏi về nghề tự do của anh cơ mà…
- Vì tiếp xúc được với mọi luồng tiền đổ vào đất, nên tôi tiếp xúc được mọi nghề mọi ngành nghề trong cả nước, nghề nào có luồng mạnh thì tôi chọn làm nghề nấy, luồng nào hết cơ hội thì tôi bỏ. Vì thế nghề chính của tôi là nghề tự do! Nói rõ ngọn ngành như thế đã hiểu chưa?
- Trời ơi, tôi học hết đại học rồi, nhưng hôm nay mới được nghe anh định nghĩa rành rọt thế nào là nghề tự do! - Bạch Liên đưa tay ngang qua bàn, thưởng cho cái que củi một cái bắt tay thật dài nhiều ý nghĩa, sau đó rót thêm rượu cho anh ta... - Nhưng mà...
- Còn nhưng cái gì nữa bà chị?
- Anh không phải thủ trưởng, lại có vẻ rụt rè nhất đám, tại sao anh lại có uy tín lớn với cả đám bên anh như thế? Già trẻ lớn bé bên cơ quan anh cứ nghe anh răm rắp.
Lời khen của người đẹp làm cho anh cán bộ quy hoạch dụt dè không kiềm chế nổi sự tự mãn:
- Đơn giản. Nói gọn một câu, đấy là tài có thông tin và tài sử dụng thông tin. Sở trường số một của tôi đấy.
- Bây giờ thông tin nào mà chẳng mua được, thiếu gì? - Bạch Liên ướm đối thủ của mình.
- Đúng thế, nhưng phải luôn luôn đi trước. Mọi câu chuyện của tôi là chỉ cần đi trước vài ngày thôi, ví dụ đi trước một quyết định gì đó sắp được công bố, như chuyện linh kiện xe máy vừa qua chẳng hạn... Thế là kiếm được bạc tỉ ngay, phần của tôi không nhỏ. Ăn nhau là ở chỗ ấy.
- Trâu chậm uống nước đục, có phải không?
- Bà chị hiểu ra vấn đề rồi đấy. Tôi không phải đụng tay đụng chân gì, nhưng mấy cửa hàng xe máy đầu cơ trúng to, tự nguyện mang tiền đến tận nhà "Campuchia" cho tôi kha khá. Đơn giản là họ còn muốn làm ăn lâu dài với tôi mà. Rời tôi họ mất ăn hoặc phá sản như chơi! Tất cả những điều này tôi gọi là thông tin sử dụng.
- Bài bản lắm! - Bạch Liên khen.
- Một khi chúng tôi biết cấp trên định ban hành một quyết định gì đó, chúng tôi tìm đường dây đưa thông tin của mình vào để góp phần định hướng quyết định ấy. Tôi gọi đấy là thông tin định hướng, các Bộ thích chúng tôi tham gia trò chơi này lắm, có tỷ lệ "campuchia" sòng phẳng. Trước đây ít năm, lúc cho, lúc cấm nhập xe ô-tô tay lái nghịch, gần đây có quyết định về đội mũ bảo hiểm xe máy... Các thông tin định hướng như thế này của chúng tôi hay lắm! Chúng tôi gọi những quyết định này loại quyết định được đẻ ra theo cách điều khiển từ xa. Đám cu-ly cu-leo thợ viết thảo nghị quyết của các Bộ mê chúng tôi lắm!.. - hơi rượu phả ra từng đợt từng đợt theo các lời nói.
Anh cán bộ này gầy gò đúng như cái que củi, nhưng ăn như ngốn, uống như đổ. Loáng một cái đĩa bít-tết, rồi thêm đĩa lườn gà quay sạch trơn, Bạch Liên phải gọi tiếp thức ăn. Chai vang đỏ trên bàn riêng anh ta phải làm đến quá nửa, trong khi đó Bạch Liên chỉ nhấm nháp tiếp khách, gợi cho anh ta nói là chính.
-...Thế nhưng vào trường hợp khác, ví dụ như khi đã có quyết định của trên rồi về một chuyện gì đó, thì chúng tôi lại tìm cách thực hiện như cái công trình Cụm 9 chúng ta đã làm. Tôi gọi đấy là thông tin vận dụng. Chị xem, 3 loại thông tin như thế là nguồn tài nguyên vô tận của tôi! Thủ trưởng và các đồng nghiệp của tôi thì lo chia chác là chính, nhưng tôi lại có cái võ tìm ra cái để chia chác. Tôi hơn đứt họ vì tôi là cái đầu của họ trong những chuyện này. Họ trọng vọng tôi là vì thế, mặc dù tuổi đời tuổi nghề tôi đều thua xa họ!
Bạch Liên lắc đầu thè lưỡi:
- Trông anh bề ngoài, và những điều anh nói ra, anh làm cho tôi nghĩ cứ như là cùng một lúc anh là hai con người khác nhau, anh bạn trẻ ạ.
- Đồng nghiệp thì trọng vọng thế đấy, nhưng vợ con thì kêu ca lắm bà chị ạ. Tôi thuộc diện lao động nặng nhọc và độc hại, 24 giờ trên 24 giờ, chứ không phải chỉ có ca 3!
- Anh nói gì lạ vậy?
- Ngoài giờ đi làm, không bao giờ tôi ở cơ quan quá mười giờ, là tôi đi tối ngày tối đêm! Nghề phải như thế mà bà chị! La cà nhậu nhẹt, du di đủ các kiểu... Hết đám này đến đám khác... Đi riết như thế trở thành ghiền mất rồi mới chết chứ! Lúc thì họ rủ mình đi, lúc thì mình phải chủ động rủ họ đi...
- Sẽ có ngày gặp ma đấy...
- Nhưng như thế mới có thông tin... Chỉ có bọn ma tuý và đánh bạc thì tôi không vời tới.
- Hãy còn tỉnh táo nhỉ.
- Đẹp như bà chị, có thích đi cùng với bọn tôi không? Xin mời!
- Sợ không đủ tài, lại càng không thể mưu cao kế sâu như anh!
- Bà chị chúa khiêm tốn! Tôi kính nể, chứ tôi không coi thường như mấy cái ông giáo sư rởm, tiến sĩ rởm.
- Anh có quá tự cao tự đại không đấy? - Bạch Liên chủ động rót thêm cho anh ta một ly rượu nữa và lại giục "can-pê!"
- Nghề tự do của tôi phải biết chơi với mọi hạng người, từ con điếm cho tới ông bộ trưởng, đến nay tôi chỉ chưa vời được đến phó thủ tướng, thủ tướng! Nghề của tôi tự cao tự đại là hỏng việc liền. Có lẽ cái số tôi nó chỉ đến mức nấy! Tôi biết có mấy thằng cha leo cao hơn. Tôi bắt mình phải khiêm tốn, nhưng lại hết sức coi khinh mấy thằng cha trí thức rởm.
- Anh khinh họ thì họ yêu anh à? - Bạch Liên gợi chuyện để hiểu rõ con người này.
- Những người này nói, viết mà họ chẳng hiểu họ nói họ viết những gì. Toàn là những điều cóp nhặt được của nước ngoài, mà hiểu thì hời hợt. Họ nói bây giờ là thời đại kinh tế tri thức, nào là xã hội thông tin, nào là nước ta phải thế này, phải thế nọ để vươn tới... Nói thật với bà chị nhé, xã hội ta là xã hội thông tin từ lâu rồi, không có thông tin thì chúng ta sống và làm ra tiền bằng cái gì? Họ là những thằng ngu!
- Thế mà tôi lại coi anh là điếc không sợ súng đấy! - Bạch Liên khích vào.
- Để xem ai lành, ai điếc! Nói thẳng cho bà chị nghe nhé: Thông tin mà không có công nghệ cao, không có đầu óc táo bạo làm sao ra của cải? Thế có hơn gì bãi cứt trâu không? - Ấy chết, xin lỗi bà chị!
- Anh vẫn còn phải giữ ý với tôi cơ à?
- Nói được như thế là bà chị chơi đẹp đấy! Đầu tư cho công nghệ cao của mấy nhà khoa học rởm này có thể lượng hoá được, tính được thành tiền. Bọn tôi đi xa hơn nhiều, bà chị biết không?
- Bọn anh còn phải làm gì hơn? Anh càng nói tôi càng mê. - Lại thêm một chai vang được bật nắp.
- Đầu tư vào công nghệ cao của chúng tôi đi xa hơn nhiều, phải đầu tư cả đời mình vào đấy nữa cơ, tiền bạc không thể mua được. Nói thì cao siêu như thế, để bà chị dễ hiểu, tôi mô tả sơ sơ thế này: Cái công nghệ sơ lược nhất để đi từ đầu vào là thông tin, đến đầu ra là của cải, phải qua các khâu như... phải có thằng phê, phải có thằng ký, rồi...phải có thằng dí, có thằng bưng bê điếu đóm... Nghe thế bà chị có sáng lên tý nào không?
Bạch Liên hiểu, nhưng vẫn lắc đầu, tay rót thêm rượu cho cái que củi.
- Đúng là bà chị vẫn còn trong trắng quá!.. Thông tin phải biến thành một cái gì đó và tìm được người phê chuẩn nó. Sau đó lại phải tìm được cho ra cái thằng ký nó thành quyết định. Có được quyết định rồi mà không có người đi dí thì cũng chỉ là tờ giấy lộn thôi, không đi vào cuộc sống được đâu. Cái khâu dí này phức tạp lắm bà chị ạ. Muôn hình muôn vẻ! Cái dí đơn giản có thể là tiền, là lợi, là trao đổi một cái gì đó có lời lớn cho người mình đi dí. Đôi khi là một mảnh bằng đại học hay tiến sỹ gì đó, một cái ghế.., có khi là xoá một bản án...
- Khâu dí là quan trọng nhất có phải không?
- Từ từ, bà chị đừng sốt ruột! Không một đầu óc siêu việt nào liệt kê được hết các loại hình của công nghệ dí của chúng tôi đâu bà chị ạ. Bởi vì công nghệ dí phát triển cùng nhịp thở với cuộc sống, bà chị hiểu không?
- Cùng nhịp thở với cuộc sống?
- Phải. Hỏi được như thế là bà chị không đến nỗi có cái tai gỗ! Nhưng hãy nghe cho thủng đã… Một khi công việc đòi hỏi đến một cái dí tổng hợp, thì phức tạp lắm. Trong những trường hợp như thế, thường phải có những nghệ nhân tiếp sức. Chí ít đấy phải là nghệ nhân vào cái cỡ được báo chí tôn vinh cấp bậc đại loại như “dám đốc” Lã Lê Lai gì đó.., thì việc dí mới hiệu quả... Bà chị ơi, chung quanh cái dí có nhiều chuyện ly kỳ tuyệt trần đời bà chị ạ! Công nghệ mới bây giờ làm cho cái chuyện Lã Bố hí Điêu Thuyền ngày xưa hiện đại gấp ngàn lần, ly kỳ đến vạn lần... Chỉ cần nghĩ đến mà không tự kiềm chế được mình thì cũng đủ chết vì cười! - Cái que củi đã nhấc ly rượu lên mà lại phải đặt xuống, cười sằng sặc một mình, cười rũ rượi...
Không biết bao nhiêu con mắt ở các bàn chung quanh đổ xô nhìn.
Mặc! Cái que củi cứ cười toáng lên một mình, từng tràng, từng tràng dài..
Bạch Liên ngồi yên, nhưng mặt tự nhiên cũng đỏ ửng lên đến tận mang tai, rồi trên hai bên thái dương... Những cái nhìn chung quanh biến Bạch Liên thành chả nướng… Bạch Liên cố bặm môi lại.
- … Bà chị ơi, thực hiện xong được cái cung đoạn dí thì phải có một xâu một chuỗi những thằng bưng bê điếu đóm cho chúng ta như trong cái khâu chót của khu dân cư cụm 9 thì mới thu hoạch được! Ap-phe càng lớn, cái công nghệ này càng phức tạp. Cụm 9 của chúng ta mới chỉ là cái áp-phe thường thường bậc trung thôi bà chị ạ!
- Không thể ngờ được là nghề tự do của anh lại là nghề lao động cực kỳ nặng nhọc cả trí óc và thể xác!
- Ôi bà chị nhận xét hay quá! Chính xác tuyệt đối! Nhiều khi mệt chết rũ ra rồi mà vẫn phải bò lê bò càng đến chỗ này, đến chỗ nọ, chạy thi với thời gian. Người ta mới chỉ biết đến các ca sĩ chạy sô (show), một tối biểu diễn ba bốn nơi, nhưng bây giờ có công nghệ “play back” nên hát sô cũng nhàn rồi, ăn gian được.
- Khoa học và công nghệ bây giờ vẫn chưa nghĩ ra cách gì cho người làm nghề tự do có thể chạy sô (show) ăn gian được như đám ca sĩ nhỉ? - Bạch Liên tỏ ra đồng cảm.
- Ôi nghĩ được như thế bà chị thật là có tấm lòng! Bà chị tính, vừa mới nhậu nhẹt với đám bên A, tống chúng nó được vào mấy cái buồng karaôkê từ A đến Z, lại phải lao ngay đi nhậu nhẹt và làm đủ các trò từ A đến Z với đám bên B. Có khi đấu thầu chưa vào cuộc, chúng tôi đã buộc phải biết ai trúng thầu, nếu không thì ăn cám. Có khi phải hùn sức loại ngay từ đầu gói thầu nào đấy...
- Công nghệ cao siêu nhỉ?
- Bây giờ chúng tôi hiện đại hoá lên nhiều, làm cho A và B đều là họ hàng, là vợ chồng, là con cái của nhau, ngon lành hơn nhiều!
- Thế thì còn kêu ca gì nữa?
- Nhưng mà càng nhiều áp-phe cũng chết! Chị xem, tôi có thiếu gì tiền bạc, ăn uống có kham khổ gì đâu, thế mà người cứ gầy đét như que củi thế này!
- Vì truỵ lạc trác táng quá có phải không? - Bạch Liên nói vui.
- Sinh ư nghệ, tử ư nghệ mà bà chị! Ngoài ra ăng-ten phải làm việc hai bốn giờ trên hai bốn giờ chị ạ. Dò la thu thập đủ loại thông tin vỉa hè. Gọi là vỉa hè thôi, nhưng quan trọng đáo để, sốt dẻo vô cùng. Ai ở ai đi, ai vào ai ra, ai rơi ai lên, ai đến ai về.., nhất là mỗi khi có Đại hội hay có cải tổ Chính phủ, đổi mới lãnh đạo Thành phố... Mệt lắm, nhưng cũng vui lạ bà chị ạ. Nghe nói ông thủ tướng Mahathir ở Malaysia đã phải bỏ ra nhiều tỷ đô-la để xây dựng siêu xa lộ thông tin, tôi dám cam đoan với bà chị tôi yêu thích cái vỉa hè thông tin của tôi hơn cái siêu xa lộ thông tin của ông Mahathir gấp nhiều lần!
- Rượu đang nói phải không?
- Vô tư đi! - cái que củi dứ dứ ly rượu vào sát tận mặt Bạch Liên. Anh ta bắt đầu chuếnh choáng rồi.
- Giỏi như anh, có lúc nào thua không?
- Thắng nhiều, nhưng thua cũng nhiều chứ. Làm gì có toàn thắng ắt về ta hả bà chị? Mấy nhà lý luận kinh tế cứ hô hào đất nước phải tăng khả năng cạnh tranh, nhà nước bỏ bao nhiêu tiền cho đoàn này đoàn nọ ra nước ngoài học cái võ này. Nói thực với bà chị nhé, phong cho tôi cái bằng giáo sư hay tiến sĩ gì đó, tôi sẽ dạy cho, chẳng phải đi Tây đi Tàu gì cả. Có những trường hợp chúng tôi thua hẳn rồi, vì phe cánh mình lép hơn, nhưng không đầu hàng.
- Một trăm phần trăm rượu đang nói! - Bạch Liên chủ ý tránh dùng từ "bốc phét".
- Tôi chưa say đâu, bà chị yên tâm. Nghề tự do của tôi không có khái niệm đầu hàng. Nếu không chiếm được vị trí bên A thì chấp nhận làm bên B. Nếu thua không làm được B1 thì tụt xuống cố vớt làm B2, B3. Tiếng nhà nghề gọi là B một phẩy, B hai phẩy... Chị không tưởng tượng nổi tính ngoan cường của cánh làm nghề tự do chúng tôi đâu. Đã có lúc tôi chịu tụt xuống phẩy thứ 13 chứ không đời nào chịu ra về tay không!
- Anh nói sao, B phẩy 13 là thế nào?
- Có chuyện ấy đấy! Công trình siêu vĩ đại, thời gian hoàn thành thi công trên giao cho lại quá gấp, nên phẩy 13 cũng tốt chán!
- Toàn là rượu nói thôi!
- Bà chị khôn quá, bà chị toàn khai thác tôi. Bước chân ra khỏi nhà tôi đã biết ngay là bà chị đòi chủ chi thì hôm nay tôi lõm to rồi, thế nhưng cái máu vớt vẫn giục tôi ra đi. Bà chị xem tôi như thế đã đủ ngoan cường chưa?
- Sao anh tham lam thế?
- Bỏ mọi công việc để đi như thế này mà không lôi kéo được bà chị là lõm to.
- Hôm nay anh định vớt cái gì mà anh cứ kêu mãi là bị lõm vẫn cứ đi?
- Vớt bà chị! Quyết vớt bằng được! - câu trả lời tỉnh queo, không có một tý nào mùi rượu.
Bạch Liên ngả người ra sau mà cười, trong đầu nghĩ rằng đũa mốc mà chòi mâm son:
- Đường còn dài. Phải thử thách lòng chung thuỷ chứ!
- Bà chị ngoan, nhưng chưa khôn. So với bà chị, thì Lã Kim Cương chỉ là thứ nhà quê một trăm phần trăm. Phương pháp tư duy của bọn tôi là cái gì cũng phải tính theo phần trăm... - Anh ta làm một tợp hết cả ly rượu, rồi mới nói tiếp. - Bà chị xem nhé, Lã Kim Chi... hay Lã... Lã Lê Lai gì đó... Đù mẹ, sao báo chí đặt cho cái mụ này lắm tên thế... Nhớ rồi, Lã Kim Cương.., phải mụ Lã này văn hoá thì mới khoảng quá lớp bốn bao nhiêu phần trăm gì đó, nhan sắc so với chị thì chưa được lấy vài chục phần trăm. Tài nghệ thì được xếp vào loại cao thủ đấy, nhưng chưa biết hết tài nghệ của bà chị nên chưa đánh giá được là bao nhiêu phần trăm...
- Cái gì cũng phần trăm?
- Tuốt luột!.. Bà chị nhan sắc thì nghiêng nước nghiêng thành như thế này, ngoại ngữ Tây Tàu làu làu. Bà chị mà đi với cánh chúng tôi, nói thật cho bà chị biết nhé, không một thâm cung kín cổng cao tường nào trên cái đất nước này là chúng ta không ra vào được! Có trăm phương nghìn kế ?