← Quay lại trang sách

Chương 72

Một ngày kia, Hương Hương đang chuẩn bị ra ngoài bán đậu hoa, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thị vệ mặc thường phục, nói với nàng: “Phu nhân, bây giờ bên ngoài không yên ổn, phu nhân mấy ngày nay… không mở hàng nữa được không?”

Hương Hương không hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì sao?” đang yên đang lành tại sao không cho ta kinh doanh? Bình thường Mộ Dung Lệ ở đây cũng mặc kệ mà.

Thị vệ muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Thưa phu nhân, bây giờ ngài là người có thai, không thích hợp vất vả, kính xin phu nhân vì dòng dõi của Vương gia mà suy nghĩ, không nên ra khỏi cửa.”

Thái độ này có chút cứng rắn, Hương Hương dừng một chút, hỏi: “Vương gia dặn dò sao?”

Thị vệ cúi đầu, suy nghĩ một chút, nói: “Đúng thế.”

Hương Hương khẽ thở ra một hơi, nói: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta đi.” Thị vệ không nói lời nào, Hương Hương nói: “Không cho ta ra ngoài, là sợ ta nghe thấy tin tức gì sao?”

Thị vệ cũng chưa quá mười mấy tuổi, người rất nhỏ, xưa nay rất câu nệ. Đột nhiên lập tức ngăn cản nàng ra ngoài như thế, chỉ sợ không phải chuyện tốt đẹp gì.

Thị vệ không am hiểu nói dối, hắn hơi cắn răng, vẻ mặt hơi suy tư một chút, rồi nói: “Không có chuyện gì, phu nhân yên tâm đi.”

Hương Hương nói: “Vương gia chiến bại ư? Không, nếu như chiến bại, bách tính sẽ rút lui khỏi thành. Vương gia bị thương?”

Thị vệ không nói lời nào, Hương Hương nói: “Nói đi, ta chịu đựng được, bất luận kết cục thế nào cũng không thể so với việc ta tự ngồi đoán lung tung được.”

Tiểu thị vệ chỉ đành phải nói: “Phu nhân, Vương gia mất tích ở thành Ngư Dương.” Mà không dám nói Mộ Dung Lệ bị truyền ra đã bỏ mình.

Hương Hương hơi lùi về sau một bước, trầm mặc. Tiểu thị vệ cũng không biết nên động viên nàng thế nào, chỉ được vội la lên: “Chỉ là mất tích, Vương gia cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ chuyển nguy thành an. Phu nhân nhất định phải bảo trọng bản thân!”

Hương Hương nhẹ nhàng đỡ lấy bàn vuông, hít sâu một hơi, nói: “Ta sẽ bảo trọng.” Đứa bé trong bụng mình, không chỉ có huyết mạch của Mộ Dung Lệ, mà cũng là cốt nhục của mình. Chuyện của Mộ Dung Lệ, nàng làm sao cũng không giúp được. Nhưng ít ra, nàng có thể bảo vệ đứa bé.

Tiểu thị vệ lo âu liếc mắt nhìn nàng, Hương Hương nói: “Ngươi đi làm chuyện của mình đi, ta không sao.”

Thị vệ do dự lui xuống, Hương Hương không ra ngoài bán đậu hoa nữa, chỉ tự mình nấu một bát mì. Nàng ăn gì cũng không cảm nhận được mùi vị, sợi mì mà nhai như bột phấn. Nhưng nàng vẫn là ép bản thân ăn nửa bát.

Bên ngoài tin tức lưu truyền đến mức nhốn nháo, mọi chuyện xấu hơn nhiều so với tưởng tượng.

Hai ngày sau, Tấn Dương thành thất thủ. Mộ Dung Bác và đám người Hàn Tục, Chu Trác rút hết về Đại Kế Thành. Bách tính ở Đại Kế dồn dập trốn về phía sau. Thế nhưng Bình Độ quan cũng đang có chiến sự, Đại Yến giờ đây không có một chỗ thái bình.

Mộ Dung Thận và quân đội của người Hồ đồng thời vào Tấn Dương. Người Hồ vốn quen sống nơi đồng cỏ dã ngoại, bây giờ đến chốn phồn hoa, quả thực giống như dã thú vào rừng. Quân đội người Hồ tàn sát già trẻ trong thành, tùy ý gian dâm, cướp giật tài vật. Mộ Dung Thận vẫn luôn giao thiệp với Khả Hãn Thiết Mộc Cát. Nhưng giờ Thiết Mộc Cát đã mang đại quân tiến sâu vào đô thành Đại Yến, sao lại để lời nói của hắn lọt vào tai?

Yến quân bỏ chạy không tới nửa ngày, Tấn Dương đã máu chảy thành sông, tiếng kêu than dậy khắp trời đất. Nơi này chỉ là một tòa thành địch quốc bị chiếm cứ, không phải lãnh thổ của mình, không cần yêu quý.

Thành Ngư Dương, khi Yến vương Mộ Dung Tuyên tỉnh lại, chỉ cảm thấy đau đầu. Bên cạnh có người đang bưng trà sâm tới, hắn quay đầu liếc mắt nhìn, thì ra là Thư Phi. Mặt mày Thư Phi thảm đạm, trong mắt còn có tơ máu, dễ dàng nhận ra là một đường này, vương hậu không đối xử tử tế với bà.

Yến vương nói: “Lệ nhi đến rồi à?” Trong số sáu đứa con trai của ông, chỉ có trưởng tử Mộ Dung Bác và ngũ tử Mộ Dung Lệ là do Thư Phi nuôi lớn, nếu như kẻ đến không phải là một trong hai người kia, Thư Phi vốn không thể gặp được ông. Mà Mộ Dung Bác không phải nhân tuyển tốt nhất để tới Ngư Dương.

Thư Phi nghe thấy ông nói chuyện, nước mắt rơi xuống, lúc này cũng không quên cáo trạng: “Bệ hạ! Vương hậu vì thay Thái tử dọn đường, không tiếc hạ độc trong cơm nước của bệ hạ! Mấy ngày nay, bà đối xử với nô tì, đều tìm mọi cách lăng nhục đánh đập, bệ hạ…”

Bà vừa nói vừa chực khóc. Mộ Dung Tuyên nói: “Được rồi, người có thể đứng trên đầu kẻ khác, thông thường đều phải nhẫn những việc kẻ khác không thể nhẫn. Một chút oan ức này không tính là gì. Lệ nhi đâu?”

Trong bóng tối bên cạnh, có người lúc này mới nói: “Phụ vương.”

Mộ Dung Tuyên thấy hắn vẫn mạnh khỏe, vẫn chưa cụt tay thiếu chân, hỏi một câu: “Hiện ở tình huống bên ngoài thế nào?”

Giọng nói của Mộ Dung Lệ vẫn bình tĩnh như thường: “Thái tử xui khiến Tây Tĩnh phát binh với Bình Độ quan, lại cấu kết với Đông Hồ, hiện đã công phá thành Tấn Dương.” Ngôn ngữ ngắn gọn, Thư Phi bên cạnh đã bén nhọn nói: “Bệ hạ, người Hồ tàn sát toàn bộ thành Tấn Dương, nơi đó đã biến thành địa ngục trần gian rồi!!”

Mộ Dung Tuyên nhắm mắt lại, một lúc lâu, khẽ thở dài một hơi, hỏi Mộ Dung Lệ: “Nhi tử, con có thượng sách gì không?”

Mộ Dung Lệ nói: “Đông Hồ tuy có Thiết Mộc Cát làm khả hãn, nhưng em trai Cửu Hiền vương của hắn cũng không chịu phục. Bây giờ hắn mang binh ở bên ngoài, Cửu Hiền vương tọa trấn phía sau. Con muốn đi một chuyến đến Đông Hồ, thuyết phục Cửu Hiền vương. Một khi Cửu Hiền vương có dị động, Thiết Mộc cát một mình ở bên ngoài, tất nhiên sẽ trở về. Để bọn họ nội đấu trước, họa Đông Hồ sẽ có thể tạm tránh được.”

Mộ Dung Tuyên gật đầu, hỏi: “Binh lực ở Bình Độ quan không đủ để chống lại Tây Tĩnh chứ?”

Mộ Dung Lệ trầm mặc, sau đó nói: “Võ lâm giang hồ của Đại Yến, kể từ khi Tàng Kiếm sơn trang diệt môn, Thiếu trang chủ Tàng Ca tạ thế, gia tộc Đoan Mộc đã quật khởi. Có người nói rằng tạo nghệ kiếm thuật của bọn họ không hề thua kém Tàng Kiếm sơn trang năm xưa. Nếu như quả thực không có đối sách, con sẽ để người của gia tộc Đoan Mộc tới Bình Độ quan một chuyến.”

Mộ Dung Tuyên hỏi: “Ám sát?”

Mộ Dung Lệ nói: “Lần này Tây Tĩnh và Đại Yến là tình thế bắt buộc, mà Bình Độ quan đang do Nghiêm Thanh trấn thủ. Nghiêm Thanh trước nay chỉ chuyên về phòng thủ, tuyệt không là kẻ làm việc kích động. Tây Tĩnh chắc chắn sẽ phái Quý Mộc Trạch mang binh. Chỉ cần Quý Mộc Trạch bỏ mình, hoặc dù là trọng thương, Tây Tĩnh lâm trận đổi tướng, trong thời gian ngắn tuyệt đối không phá được Bình Độ quan.”

Mộ Dung Tuyên nói: “Nhưng là những kẻ sĩ trong võ lâm này, vốn mắt cao hơn đầu. Năm đó Tàng Kiếm sơn trang như vậy, bây giờ gia tộc Đoan Mộc, chỉ sợ càng là như thế. Bọn họ sẽ đồng ý ám sát Quý Mộc Trạch cho con sao? Làm chó săn cho triều đình, là chuyện mà bọn họ coi như sỉ nhục.”

Mộ Dung Lệ cúi đầu, một lát sau mới nói: “Hắn sẽ làm.” Thấy Mộ Dung Tuyên còn đang nhìn hắn, tựa hồ chờ đợi câu nói tiếp theo, Mộ Dung Lệ nói: “Thê tử của hắn là người thâm minh đại nghĩa, sẽ thuyết phục hắn. Nếu như không thể, Vân Chu sẽ mang theo con trai của hắn, lần thứ hai đi tới thuyết phục hắn. Hắn sẽ làm.”

Lúc hắn nói câu nói này, ánh mắt của hắn u ám, khuôn mặt kiên nghị không nhìn ra vẻ mặt. Mỗi lần hắn muốn che giấu tâm tình trong lòng, sẽ cắn chặt hàm răng, có vẻ đặc biệt bình tĩnh, cũng đặc biệt vô tình.

Bắt đầu từ giờ phút tiến vào Tấn Dương, hắn đã bày ra các loại dự định. Làm sao để cứu được Yến vương và Thư Phi, ứng đối ra sao với sự chỉ trích của chư thần trong triều. Nếu như mình là Thái tử, sẽ làm thế nào? Vạn nhất hắn bí quá hóa liều, sẽ làm sao…

Hành quân đánh trận, đi một bước tính mười bước, địch ta phản ứng đều ở nằm trong tính toán.

Thái tử sẽ lập một tấm lưới chờ hắn ở hành cung thành Ngư Dương, hắn làm sao có thể không biết? Thế nhưng cha mẹ vẫn bị giam hãm tại đây, đại trượng phu há có thể không cứu người đang lâm nguy. Hắn một mặt để người hầu đào tẩu, một mặt lại dàn xếp Mộ Dung Tuyên và Thư Phi ở trong Ngư Dương. Thái tử lần theo thân vệ của hắn, cũng không biết nhóm hai mươi người kia, vốn không phải thân vệ. Mà là tử sĩ. Là những kẻ hắn trước nay chưa từng biết, tử sĩ của Tốn Vương phủ.

Mộ Dung Tuyên nói: “Là đứa nhỏ Lam Dụ kia sao? Con sẽ không làm vậy, con không nỡ.”

Mộ Dung Lệ nói: “Còn chưa tới thời khắc cuối cùng, con cũng không biết.”

Mộ Dung Tuyên nói: “Nếu con làm như vậy, không sợ bọn họ mắng con đê tiện sao?”

Mộ Dung Lệ nói: “Con có thể đê tiện, nhưng Đại Yến không thể vong quốc. Con đi đây, nơi này tạm thời vẫn an toàn, không nên rời khỏi đây.”

Trong thời khắc tồn vong, kẻ hung ác nhất lại dễ dàng khiến người ta cảm thấy an toàn nhất. Mộ Dung Tuyên nhìn theo bóng lưng của hắn, bóng dáng kia kiên cường vĩ đại, phảng phất như một con sói mới tái sinh.

Mộ Dung Tuyên nói: “Con trai.” Mộ Dung Lệ quay đầu nhìn ông, ông nói: “Trên tiểu tuyền sơn ở thành Túc Nghiệp, khoảng chừng có 70 ngàn người sơn dã. Con sai Nghiêm Thanh phái người đi tìm bọn họ. đây là thời điểm họ phát huy tác dụng.”

Mộ Dung Lệ choáng váng, một lúc lâu mới hỏi: “Cái gì?”

Mộ Dung Tuyên cười: “Cái gì cái rắm ấy, lão tử nhà ngươi năm đó cũng là kẻ mang binh đánh trận, sao có thể không có một chút của cải nào? Đi thôi.”

Mộ Dung Lệ chầm chậm hiểu được, một lúc lâu, hắn quỳ xuống, nặng nề dập đầu lạy ba cái.

Cho dù không muốn đến cỡ nào, thực sự ở thời khắc cuối cùng, hắn phải xé rách gần mười năm ôn nhu. Hắn tìm được Lam Dụ ở Ngọc Hầu quan, đương nhiên cũng điều tra cuộc sống mấy năm gần đây của nàng.

Nàng thích Đoan Mộc Chính Dương, sinh cho hắn một đứa con trai. Nhưng Đoan Mộc Chính Dương mê muội kiếm thuật, hai người nhanh chóng nảy sinh vết nứt. Sau những ngày tháng không ngừng tranh chấp, Lam Dụ không thích bầu không khí ngột ngạt trong gia tộc Đoan Mộc kia, nàng mang theo nhi tử chạy trốn tới Ngọc Hầu quan, hai mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau. Đoan Mộc Chính Dương vẫn đi khắp nơi tìm kiếm, muốn cướp con trai trở về.

Cho nên khi nàng nhìn thấy Mộ Dung Lệ, phản ứng đầu tiên chính là nàng muốn đi với hắn. Nàng không muốn con trai nàng sau khi lớn lên sẽ biến thành loại quái vật chỉ biết đến kiếm pháp! Mà sau khi đứa trẻ đi theo Mộ Dung Lệ, gia tộc Đoan Mộc quả nhiên không dám đắc tội triều đình, vẫn không có hành động gì.

Cuối cùng Mộ Dung Lệ lại ghi tên Mộ Dung kha vào gia phả Mộ Dung thị, lại phong Lam Dụ làm trắc phi. Có thể nói là triệt để trả Đoan Mộc Kha lại cho nàng. Từ nay về sau, Đoan Mộc gia muốn đòi người thì phải kiêng dè đến Tốn Vương.

Nàng cho rằng hắn cái gì cũng không biết, thế nhưng hắn kỳ thực biết tất cả mọi chuyện.

Nếu đã muốn trở về, hắn đón nhận nàng trở về. Nếu như không muốn, hắn vẫn cứ dang rộng cánh chim, bảo vệ nàng. Nhưng dịu dàng mười năm chưa thay đổi này, cuối cùng lại biến thành âm mưu tính toán xấu xí không chịu nổi.

Nhưng không nói ra là có thể không đau lòng ư?

Mộ Dung Tuyên đưa tay ra, muốn xoa xoa đầu hắn, cuối cùng lại thành nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn.

Hài tử đáng thương, con lòng có thiên hạ, nhưng trong lòng có con, thiên hạ được mấy người? Có thể ít thương một kẻ, thì ít thương một kẻ đi.

Ngày Mộ Dung Lệ đi về phía Đông Hồ, thành Đại Kế bị phá.

Mộ Dung Thận ngay lập tức đi tới Ích Thủy trấn ở thành Tiểu Kế, đuổi bắt Hương Hương. Hắn biết sau khi Mộ Dung Lệ trúng kịch độc, vẫn luôn ở lại đây cùng nữ nhân này. Không nghi ngờ chút nào, nữ nhân này đối với hắn mà nói, có thể nói là người quan trọng nhất.

Mà đúng lúc này, người Hàn Tục phái tới đón Hương Hương đi vừa vặn cắn giết không tha. Hai bên lao vào một hồi chém giết ở trấn Ích Thủy.

Hương Hương không mang theo bất cứ cái gì, tiểu thị vệ đỡ nàng, một đường chạy ra khỏi trấn Ích Thủy. Ngọn lửa chiến tranh đã lan đến nơi này, đâu đâu cũng có người Đông Hồ. Nhà cửa bị thiêu hủy, khói lửa khắp nơi. Trên đường phố ngày xưa người đến người đi tùy ý có thể thấy được thi thể đổ nát cùng máu đã khô đét, biến màu.

Phảng phất trong chớp mắt, nhân gian đã luân hãm. Ác quỷ tà ma từ địa ngục tranh nhau bò ra ngoài, quang minh nhuốm máu.

Trong đống cỏ khô bên cạnh, có một cô bé mới mười ba mười bốn tuổi bị ném xuống, trên người có ba tên lính Đông Hồ đè lên. Tiếng rên rỉ tuyệt vọng lúc sắp chết của nó làm cho người ta kinh hãi.