Chương 84 Chương cuối
Tên cẩu vật Hàn Tục cũng đúng là đáng chết, nhiều năm như vậy mà không cưới vợ nạp thiếp, chẳng lẽ còn tơ tưởng nữ nhân của lão tử?
Càng nghĩ càng thấy đáng chết!
Đến lúc cho hắn lấy vợ rồi, nếu không cứ như cóc nhếch miệng thế, lão tử không an lòng. Có điều thuộc hạ của lão tử, cũng không thể vơ bừa chỉ cần là nữ nhân thì lấy, làm sao cũng phải tìm một người xứng đôi.
Chớp mắt, nhìn thấy nữ nhân đang đi theo phía sau mình.
Ồ… Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. (Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đắc được chẳng tốn công)
Tiên vào cung, Mộ Dung Bác đã sớm chờ hắn. Lúc này thấy hắn đi vào, phía sau còn mang theo một nữ nhân, không khỏi ngẩn ra, sau đó hiểu được, hỏi: “Đây chính là Ngọc Nhu công chúa của Tây Tĩnh sao?”
Ngọc Nhu đương nhiên cũng rõ ràng vị trước mắt này là ai, người ở dưới mái hiên, lúc này cũng chỉ phải hành lễ nói: ‘Yến vương thánh an.”
Mộ Dung Bác ra hiệu cho nàng ngẩng đầu lên, thấy tướng mạo cũng không tệ lắm, hỏi Mộ Dung Lệ: ‘Trong phủ đệ còn chưa lập trắc phi, nếu không liền…”
Mộ Dung Lệ đáp: “Không.” Gọn gàng nhanh chóng.
Lão tử mới nuôi một người, đến giờ vẫn còn nháo loạn, không rỡ trong đầu kẻ hỗn trướng này đang suy nghĩ gì. Còn muốn thêm một kẻ nữa? Lão tử có bệnh à!
Mộ Dung Bác cau mày, Mộ Dung Lệ còn nói: “Có điều thần đệ có một bộ hạ, tuổi đã không nhỏ, chưa cưới vợ. Nếu hoàng huynh thật sự có ý định, không bằng gả nàng ta cho hắn.”
Mộ Dung Bác hỏi: “Là ai? Nàng dù sao cũng là công chúa Tây Tĩnh, bảo mã không nên phối với yên nát mới được.”
Mộ Dung Lệ nói: “Hàn Tục.”
Mộ Dung Bác ngẫm lại, gật đầu: “Hàn tướng quân cũng là nhân tuyển tốt.”
Mộ Dung Lệ cũng tán thành, là không tệ, trước tiên nhét nữ nhân cho hắn, miễn cho hắn cứ tơ tưởng nữ nhân của lão tử.
Đáng thương Ngọc Nhu công chúa, một câu cũng nói không lên lời, người xa lạ trước mặt đã định đoạt chuyện đại sự cả đời cho nàng.
Mộ Dung Lệ vẫn ở trong cung, trời cũng tối rồi, còn không thấy hắn hồi phủ. Đám hạ nhân trong vương phủ sôi nổi bàn tán — chủ tử mình lần này dẫn cái vị công chúa gì gì đó vào cung, không phải là muốn thỉnh phong trắc phi chứ?
Đương nhiên, những câu nói này không dám để lọt vào tai Hương Hương. Cho dù phong trắc phi thì như thế nào, người ta là chính phi, ngay cả tiểu quận chúa, tiểu vương gia cũng có. Cũng không uy hiếp được địa vị của nàng, sợ là sau này trong phủ sẽ náo nhiệt hơn một ít.
Kỳ thực Hương Hương có nghe được, vốn biết rõ ràng chính mình không nên suy nghĩ nhiều. Nhưng không biết tại sao, vẫn thấy khổ sở.
Mãi đến khi thời gian cơm tối qua đi, Mộ Dung Lệ rốt cục hồi phủ. Ngay lập tức đi đến Tẩy Kiếm các, phát hiện hai đứa nhỏ đều không ở đây. Hỏi Quản Giác, mới biết Hương Hương đã đưa người đến chỗ Nhiễm Vân Chu. Hắn hơi run: “Đưa tới làm gì?”
Quản Giác cẩn thận từng li từng tí một nói tất cả những chuyện phát sinh ở Tấn Dương mấy ngày qua, Mộ Dung Lệ nổi trận lôi đình: “Nàng uống thuốc độc? Mẹ nhà nó uống độc làm cái gì!
Lập tức nhanh chân đi vào trong vườn, Hương Hương đang thêu hoa lên một cái áo ngắn, Mộ Dung Lệ đã đến đây, giật đồ quăng xuống đất. Hương Hương lấy làm kinh hãi, hắn cả giận nói: “Lão tử là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, cần nàng uống thuốc độc tranh thủ sự đồng tình của kẻ khác à? Có phải đầu óc nàng hỏng rồi không?!”
Hương Hương bị mắng ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, Mộ Dung Lệ chưa tiêu cơn giận: “Nếu nàng thật sự có chuyện gì, còn hi vọng người khác tới chăm sóc đám nhãi con nàng bỏ lại hay sao?’
Hương Hương mắt thấy hắn thật sự giận điên rồi, đám hạ nhân cũng không có một kẻ dám nói chuyện. Nhất thời nói: ‘Chàng muốn đánh thì đánh đi, có phải chàng sớm nghĩ muốn đánh chết ta, để chàng mang người mới về làm chính phi phải không?’
Trái lại Mộ Dung Lệ sửng sốt, cái gì thế này?
Nước mắt Hương Hương rơi xuống: ‘Ta chỉ là một tiểu dân, trứng chọi đá. Chàng đánh chết ta là được rồi!”
Mộ Dung Lệ thả tay xuống, cả giận nói: ‘Nói bậy cái gì đó!’ Lão tử có động đến đầu ngón tay nàng sao?
Hương Hương khóc nói: ‘Chàng đi bao nhiêu ngày, ngay cả thư cũng không gửi một lá về nhà. Thật vất vả về đến nơi liền muốn đánh muốn giết, không phải là có người mới, nhìn ta không thuận mắt nữa sao!’
Mộ Dung Lệ bị chọc tức giận, nói thêm gì nữa chứ, cãi nhau cùng nữ nhân rất vô vị. Hắn cả giận nói: ” Không phải lão tử đã sai người gửi còn gì? Câm miệng!”
Hương Hương không để ý tới hắn, chỉ ngồi khóc. Lửa giận trên đầu Mộ Dung Lệ chậm rãi nhỏ dần, vẫn cứ cả giận nói: “Khóc cái rắm mà khóc!” Giọng nói vẫn nhỏ hơn.
Bọn hạ nhân mắt thấy hắn nổi trận lôi đình vọt vào, chỉ lo đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ vừa nhìn điệu bộ này, chà chà, đúng là con cọp giấy mà. Khẽ hừ một tiếng, đều tản đi, ai làm việc nấy.
Mộ Dung Lệ ôm lấy nàng, Hương Hương quay đầu không để ý tới hắn. Cái áo kia vẫn còn vứt trên đất, Mộ Dung Lệ thấy người đều đi hết, cũng không giữ cái giá của Vương gia nữa, coi như không có chuyện gì xảy ra nhặt lên, ngay ngắn đặt lên bàn. Hương Hương lúc này mới lau lau nước mắt, hỏi: “Khát không?”
Mộ Dung Lệ nói: ‘Phí lời!”
Hương Hương liền rót rượu trái cây cho hắn, rồi cắt hoa quả ướp lạnh. Sau đó để hạ nhân chuẩn bị nước nóng.
Mộ Dung Lệ nằm ở trong bồn tắm, giai nhân dùng đôi tay nhỏ xoa bóp cho hắn. Hắn thoải mái thở ra một hơi dài, Hương Hương hỏi:
‘Muội muội mới tới… Tên gì, được phong vị gì?”
Quên đi, không khổ sở nữa. Hắn muốn nạp người thì tùy hắn đi. Ta có tiểu Kiệt và Huyên Huyên, làm sao mà không phải sống. Nàng coi như nghĩ rõ ràng.
Mộ Dung Lệ nói: ‘Cái gì phong vị chứ, hoàng huynh vô ý, vừa vặn Hàn Tục còn chưa cưới vợ bèn thưởng cho hắn.”
Hương Hương hơi run, Mộ Dung Lệ mở mắt ra nhìn nàng, đột nhiên hiểu được: ‘Nàng cho rằng là cái gì?’
Hương Hương cúi đầu, không lên tiếng. Mộ Dung Lệ nổi giận, mẹ nó lão tử mặc dù là một đường mang về, nhưng một đầu ngón tay cũng không chạm qua! Cái dáng vẻ cá chết này của nàng là có ý gì!!
Hương Hương thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, mặt nổi giận dữ vẻ, khóe miệng hơi cong, không biết tại sao lại bật cười.
Mộ Dung Lệ đang muốn phát hỏa, Hương Hương cúi đầu, môi mềm nhẹ nhàng phủ lên môi hắn. Lửa giận vô tận của Mộ Dung Lệ đột nhiên toàn bộ bị ép xuống.
Nàng hôn hắn. Mộ Dung Lệ khẽ vuốt lưng nàng, thầm nghĩ, quên đi, lão tử là nam nhân, có thể tính toán với nữ nhân của mình chứ?
Quên đi.
Hương Hương nhẹ nhàng bóp vai cho hắn, thấy trên eo một vết máu, không khỏi nói: ‘Nơi này… Bị thương?”
Mộ Dung Lệ xem đều chẳng muốn xem:
“Cắt một chút da ấy mà.”
Chút xíu này cũng gọi là bị thương? Không có kiến thức.
Hương Hương tắm cho hắn xong, chờ thay quần áo, mới cầm thuốc mỡ bôi cho hắn. Mộ Dung Lệ miễn cưỡng ôm nàng, nói: “Vương huynh lấy ba quận quanh Bình Độ quan làm đất phong phân cho ta, nàng có nguyện rời khỏi Tấn Dương, tới sống ở biên thành không?”
Hương Hương tựa trong lồng ngực của hắn, bàn tay thon dài mềm mại như hành non nhẹ nhàng vẽ lên những vết sẹo đan xen trên người hắn, nói: “Vương gia và bọn nhỏ ở nơi nào, ta đương nhiên cũng ở chỗ đó.”
Mộ Dung Lệ ừ một tiếng, cũng không nghe ra được đây chính là lời tâm tình. Chỉ nói: “Sau này nàng sẽ không phải lo lắng đề phòng nữa.”
Thì ra, hắn cũng biết nàng ở Tấn Dương không an lòng sao? Hương Hương kề sát gò má vào ngực hắn, trong lòng nảy lên một loại bình tĩnh và hạnh phúc nhàn nhạt. Nàng nói: “Ta chỉ sợ hãi, sợ Vương gia vì đại nghĩa quốc gia, ngay cả đầu lâu cũng hiến dâng.”
Mộ Dung Lệ ôm con người mềm mại không xương vào trong lồng ngực, hừ lạnh: “Nói láo.’ Lão tử vì đại nghĩa hiến thân, để nàng đi vụng trộm với tiểu bạch kiểm à? Lão tử có bệnh chắc! Suy nghĩ một chút, còn nói, “Nàng sau này đừng tiếp tục đầu mày cuối mắt cùng cái tên cẩu vật Hàn Tục kia đó.”
Hương Hương giẫy giụa lên, cả giận nói: ‘Ta nào có!”
Mộ Dung Lệ lại ôm nàng vào lồng ngực, một lúc lâu sau mới nói: “Đừng tiếp tục gặp hắn.”
Hương Hương ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mặt hắn, vẻ mặt đặc biệt thật lòng. Mộ Dung Lệ cảm giác được ánh mắt của nàng, cúi đầu, khẽ nói: “Đừng tiếp tục gặp hắn.” Âm thanh rất nhỏ, chăm chú, cũng dẫn theo một tia khẩn cầu.
Hương Hương không khỏi đáp: “ừm.”
Mộ Dung Lệ lại ghì nàng vào trong lồng ngực, ừ, nữ nhân của lão tử, từ đầu đến chân, từ trong đến ngoài, mỗi một sợi tóc, đều là của lão tử… Phải bảo vệ cả đời. Hắn nhắm mắt lại, từ từ ngủ giữa mùi hương nhàn nhạt trên tóc nàng.
Lòng bàn tay Hương Hương vuốt nhẹ lên vết thương trên người hắn, một lúc lâu sau, tựa đầu lên hõm vai hắn, ngủ.
Tháng sau, Tốn Vương phủ dời đến Mã Ấp thành ở Bình Độ quan. Hàn Tục phái binh sĩ xây phủ, Hương Hương mang theo bọn nhỏ tạm thời sống trong quân.
Ngày đó, Mộ Dung Lệ xuất môn, Hương Hương dỗ bọn nhỏ đi ngủ, nàng ra Bạch Lang hà giặt quần áo. Lúc đi qua đồng cỏ lau, nghe thấy có tiếng bước chân. Nàng dừng lại, khẽ nói: “ Hàn tướng quân.”
Cách cỏ lau rậm rạp, giọng nói của Hàn Tục vẫn trong sáng như trước: “Vương phi nương nương.”
Hương Hương cười yếu ớt: “Tướng quân gần đây vẫn khỏe chứ? Nghe Văn tướng quân nói ít ngày ngươi sẽ thành thân với Ngọc Nhu công chúa, vẫn chưa chúc mừng tướng quân.’
Giọng của Hàn Tục âm truyền đến từ bên kia cỏ lau: “Tạ Vương phi nhớ đến, thuộc hạ tất cả đều tốt.”
Hương Hương gật đầu, nói: “Tướng quân, bảo trọng.”
Hàn Tục nhẹ giọng nói: ‘Nhất định.” Nàng cũng phải bảo trọng.
Hai người cách bụi lau sậy, đi ngược chiều, bước chân xa dần. Hương Hương bưng quần áo đi tới Bạch Lang hà, Hàn Tục trở lại quân doanh.
Hắn lập lời thề độc trước mặt Mộ Dung Lệ, đời này sẽ không gặp mặt Hương Hương nữa. Từ lúc phát hạ lời thề, hai người nửa đời sau nếu có gặp nhau, hoặc cách bức rèm che, hoặc do hạ nhân truyền lời.
Chưa từng gặp lại.
Có lần Hương Hương tình cờ đi ngang qua chợ Ngư Ma ở Mã Ấp thành, sẽ nhớ tới lúc trước khi nàng giơ lên một viên ngọc thạch trong suốt màu đỏ, bên trong xuyên thấu ra, là thiếu niên ngọc thụ lâm phong kia.
Chim én bay về chốn cũ, người có khoẻ hay không.
Đáng tiếc năm tháng phai nhòa bể dâu, há có thể không có việc gì? Hàn Tục và Hương Hương của năm đó, từ lâu đã biến mất. Đương nhiên sẽ có tiếc nuối, đương nhiên sẽ có người hoài niệm từ bỏ đường cũ bước nhầm vào phong quang.
Nhưng một đời người, cũng không phải mỗi đoạn tình cảm đều có kết quả.
Ngày mùa thu đầy rẫy trái ngọt cùng ngày xuân muôn hoa rực rỡ, đều không uổng công sống một lần. Kẻ trí giả sẽ bỏ qua nỗi tiếc nuối văn chương, mà lưu lại những vẻ đẹp đơn thuần mà nhỏ bé kia, ấp ủ thành niềm nhớ nhung, ghi khắc suốt một đời người,.
Cảm tạ vì đã từng gặp ngươi, với ánh thiều quang rực rỡ nhất.
—–THE END!—–