Chương 2.
Buổi sáng, ở công ty Hạnh Nguyên tiếng xầm xì vang lên không ngớt. Thông tin không biết từ đâu làm mọi người hoang mang.
Chiếc xe từ đâu làm mọi người hoang mang.
Chiếc xe Cao Nguyên vừa trở vào sân, nâNhư Hạnh viên ùa ra. Minh Dũng trưởng nhóm kinh doanh lên tiếng trước:
– Chúng tôi chờ giám đốc đã lâu.
Cao Nguyên hiểu mọi người cần gì ở anh. Anh đưa tay lên:
– Mọi người nghe đây. Mọi người vẫn làm việc bình thường. Như Hạnh chỉ thay tôi một tháng. Sau đó đâu vào chỗ ấy. Không có gì phải hoang mang, lo lắng.
– Giám đốc đi đâu ạ?
Cao Nguyên đành nói dối:
– Ba tôi đang bệnh, tôi phải sang bên đó một thời gian. Mọi người phảo cố gắng làm việc nhé.
Chào các nhân viên bán hang, anh bước từng bước nặng nề về phòng anh. Như Hạnh đang chờ anh ở đó. Giọng anh cố bình thản:
– Em đã ăn gì chưa Như Hạnh?
Như Hạnh trơ trẽn:
– Cả đên qua em không ngủ được. Chờ mọi chuyện xong xuôi, em mới ăn và ngủ bù luôn.
Cao Nguyên thở dài:
– Em nôn nao làm giám đốc đến như vậy sao?
Như Hạnh nhún vai:
Sống trên đời này ai không ham mình có chút địa vị. Ước mơ làm bà giám đốc không được thì thôi làm vài hôm xem thế nào.
Cao Nguyên hất cằm:
– Bây giờ em cần gì?
Như Hạnh nói to:
– Một tờ giấy ủy quyền là đủ.
Có tiếng gõ cửa, Cao Nguyên nói ngắn ngủn:
– Mời vào.
Nhìn người mới bước vào, Cao Nguyên hỏi:
– Anh tìm ai?
Người khách lạ móc danh thiếp đưa cho anh:
– Tôi là luật sư do cô Như Hạnh mời tới làm chứng.
Cao Nguyên tái mặt, anh nhìn Như Hạnh trách móc:
– Tôi nghĩ không cần đâu.
Như Hạnh chen vào:
– Anh sao vậy hả Cao Nguyên? Anh nghĩ đám nhân viên nghe lời em à? Một tháng sau vẫn là của anh mà. Luật sư chỉ làm đúng theo thủ tục thôi.
Cao Nguyên thấy mình có sự chuẩn bị chu đáo cho nên dễ dãi:
– Được rồi. Nhờ anh ký làm chứng.
Cầm tờ giấy ủy quyền trong tay. Như Hạnh phe phẩy:
– Anh định đi đâu trong thời gian sắp tới hả?
– Anh ở đây tư vấn cho em.
Như Hạnh phụng phịu:
– Em không cần. Anh không tin em hả?
– Em có tham gia thương trường bao giờ đâu.
Như Hạnh cười to:
– Dễ thôi. Làm ăn không có lời em không làm đâu. Anh yên tâm đi!
Thấy Cao Nguyên về sớm, bà Hoàng Mỹ ngạc nhiên nhìn anh:
– Con bỏ quên đồ ở nhà hả?
Cao Nguyên buồn xo:
– Dạ không.
– Sao con quay về?
– Con hơi mệt.
– Vậy à! Còn xe con đâu?
Anh nói dối:
– Con cho một người bạn mượn rồi.
Bà hấp tấp:
– Con lên phòng nằm nghỉ đi. Bao giờ Mỹ Duyên tới, mẹ bảo Mỹ Duyên chăm sóc cho con.
Nghe tên Mỹ Duyên, anh khoát tay:
– Đừng mẹ.
Bà chớp mắt:
– Con không thích nó à?
– Con đang mệt mà cô ấy như cái đài phát thanh. Mẹ nghĩ xem con thế nào?
Bà Mỹ cười:
– Như vậy con càng ngủ ngon hơn chứ sao, con bé dễ thương lắm.
Cao Nguyên đi vội về phòng. Đóng cửa, khóa trái anh yên tâm nằm vật ra giường.
Buổi sáng, ki đang ngồi trên xích đu. Ôn Phương lại gần con gái:
– Đang suy nghĩ gì vậy con gái?
– Hôm nay con lên mục rao vặt trên mạng. Con thấy công ty Hạnh Nguyên rao bá.
Ông Phương nhổm lên:
– Bán gì?
– Toàn bộ.
– Không thể nào. Giấy tờ chúng ta đang giữ, cậu ấy đâu làm như vậy được.
Giọng cô trở nên nghiêm trang:
– con có chuyện nhờ ba.
– Con nói đi.
– Chuyện của công ty Hạnh Nguyên, ba giao cho con xử lý. Nếu họ muốn bán, mình là người đầu tiên mua lại nó.
– Sao con có hứng thú với công ty này vậy?
Thoáng bối rối cô đáp:
– Ba quên là anh ta từng nói xấu con thậm tệ à? Con còn nghi anh ta dùng giấy tờ giả lừa cha con mình.
– Có thật con nghĩ cậu ta như thế không?
Phương Lam mím môi, gật đầu. Ông thở dài:
– ba nhìn lầm người rồi à?
Sáng mai con theo ba đến công ty.
Sáng sớm, Phương Lam thức dậy sớm để chuẩn bị đến công ty của ba. Đây là lần đầu tiên cô đến công ty ông Phương làm việc, với tư cách là người đại diện của giám đốc, để tiếp đại diện của công ty Hạnh Nguyên.
Vừa đến công ty cũng là lúc Vũ chạy chiếc Max vào sân, Phương Lam đã đến gần khoác tay anh:
– Em nè anh Vũ!
Thấy mọi người nhìn, Vũ vội gỡ tay cô ra:
– Em đến đây làm gì?
Phương Lam tự nhiên ôm cánh tay anh lại, cười nũng nịu:
– Em đến tìm anh.
Bao nhiêu cặp mắt nhìn Vũ tò mò. Anh biết chỉ cần năm phút sau là thông tin đến tai Mỹ Chi. Thời đại bùng nổ thông tin mà.
Nguyên Vũ chắp tay xá xá:
– tha cho anh đi Phương Lam. Mọi người đang nhìn anh kìa.
Phương Lam đùa dai:
– Ai nhìn kệ họ.
Vũ nhăn mặt:
– Họ cười.
– Ai cười hở mười cái răng.
Nguyên Vũ rụt cổ:
– Em muốn làm gì hả?
Phương Lam cười khúc khích:
– Theo anh vào phòng làm việc.
Chuông điện thoại của Vũ reo inh ỏi. Anh gỡ tay cô ra, cô vẫn bám chặt lấy anh. Nguyên Vũ nừa nhấn nút xanh thì cô liền chộp lấy:
– Alô. Ai đó!
Im lặng khá lâu, Phương Lam nũng nịu gọi:
– Anh Vũ, điện thoại anh nè!
Vũ nhăn trán, cầm lấy máy, giọng anh như thanh minh:
– Alô! Mỹ Chi hả?
– Anh còn biết tên tui hả?
Vũ cười:
– Sao em lại nói vậy?
– Lúc nãy anh đưa điện thoại cho ai vậy? Một cô gái mặc váy xám phải không?
Vũ nhìn Phương Lam khổ sở:
– Là con gái giám đốc. Em đừng nói bậy bạ.
– A! Anh muốn làm rể ông ta phải không?
– Đừng suy diễn lung tung. Hẹn gặp em sau nhé!
Phương Lam cười khúc khích:
– Tiêu hết một phần ba tháng lương để năn nỉ.
– Em ác thật.
Phương Lam vui vẻ cặp kè với anh vào văn phòng làm việc.
– Anh Vũ nè! Hôm nay có người ở công ty Hạnh Nguyên sang làm việc, anh đừng có làm phiền ba mà hãy cho họ gặp em.
Vũ trợn mắt:
– Em làm việc với họ?
– Sao hả? em không đủ tư cách à?
– Không. Nhưng…
– Không nhưng gì hết. OK?
Nguyên Vũ lấy làm khó hiểu. anh biết ông Phương yêu chiều con gái nhưng để cô tiếp xúc với khách hàng thì quả là khó tin.
Nguyên Vũ ló đầu vào:
– Họ đến rồi!
– Mời họ vào.
Phương Lam khựng người lại, trước mặt cô không phải là Cao Nguyên mà là Như Hạnh. Có lẽ Như Hạnh cũng nhận ra cô nên đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc. Như Hạnh hất mặt:
– Tôi cần gặp giám đốc.
Nguyên Vũ lên tiếng:
– Cô Lam đây thay mặt giám đốc tiếp chị đó, cô ấy sẽ trực tiếp giải quyết công chuyện với chị.
Nhưng Như Hạnh không tin, cô khăng khăng:
– Tôi cần gặp giám đốc.
Phương Lam nheo mắt:
Cần gặp với tư cách gì?
– Người đại diện của công ty Hạnh Nguyên.
Phương Lam bật cười:
– Tôi cũng là người đại diện, chúng tan gang hang nhau đó. Sao hả, có cần xem giấy tờ hay vật chứng không hả?
– Cô không thể giải quyết chuyện này đâu.
– vậy à! Cô nói thử xem!
– Với cô hả? Với cô gái bán cơm có đầu óc hoang tưởng hả?
Phương Lam nghiêm giọng:
– Thế cô không hoang tưởng à?
– Tôi hả? Không bao giờ!
Phương Lam rời ghế, cô đến ngồi đối diện với Như Hạnh:
– tôi nghĩ người hoang tưởng chính là cô. Cô nghĩ rằng cô có thể đến đây để yêu cầu chúng tôi trả lại những giấy tờ liên quan đến công ty Hạnh Nguyên à?
Như Hạnh long mắt lên:
– Tôi chuộc bằg\ng tiền.
– Xin lỗi, không thể được!
– Cô định làm khó tôi à?
– Không, đó là nguyên tắc. Nếu ai cầm giấy tờ đến chuộc chúng tôi đều đáp ứng thì công ty chúng tôi phá sản từ lâu rồi. Đích than người cầm cố tài sản đến đây, chúng tôi hân hạnh phục vụ.
Như Hạnh cong lớn:
– Cô muốn gặp Cao Nguyên?
– Đó là suy nghĩ của riêng cô. Tôi chỉ làm theo nguyên tắc.
– Tôi sẽ gọi anh ấy đến.
Phương Lam đứng lên:
– Chúng ta kết thúc ở đây nhé. Anh Vũ đưa cô ta ra ngoài dùm em nha.
Như Hạnh hằn học:
– Lần sau tôi không mong gặp lại cô đâu.
Phương Lam so vai:
– Rất tiếc hồ sơ quý bà do tôi quản lý đấy.
Nguyên Vũ ngơ ngác:
– Hai người nói cái gì anh không hiểu.
Vỗ vai Vũ, Phương Lam cười:
– Bao giờ anh hiểu chị Mỹ Chi muốn gì hãy đến tìm em.
– Đúng là lòng dạ đàn bà.
Buổi chiều, Phương Lam tha thẩn trong nhà Cao Nguyên. Đến đây khá lâu nhưng mãi đến hôm nay cô mới thong thả như thế.
Góc sân có đám hoa sao nhái vàng rực. Những cánh hoa mong manh nhưng rực rỡ. Phương Lam ngắt một cành cài lên tóc cười tủm tỉm.
Chợt từ phía sau, một tiếng tằng hắng nổi lên Phương Lam giật mình quay lại. Như Hạnh đang nhìn cô, ánh mắt không thiện cảm:
– Cô mò đến tận đây à? Sao hả? Chuyện tình của cô và Cao Nguyên thế nào rồi. Anh ta có bố thí cho cô chút tình yêu nào chưa?
Phương Lam đã lấy lại bình tĩnh, cô ngẩng cao đầu:
– Cô lấy tư cách gì hỏi tôi câu đó?
Như Hạnh đung đưa chiếc sắc tay, cười mỉa:
– Cô nổi giận à? Sao lại thế? Cao Nguyên không thích lọai phụ nữ đanh đá như cô đâu. Đừng có trèo quá cao.
Phương Lam cười khẩy:
– Cao hả? Cô lầm rồi. Nhờ có một cô bạn gái dịu dàng đoan hậu như cô mà anh ta sắp chìm xuống tận đáy sông đấy.
Như Hạnh trừng mắt nhìn Phương Lam:
– Anh ta có ngày hôm nay cũng là do có cô nhúng tay vào.
– Tôi?
– Nếu không có cô bám theo như ma ám thì tôi và anh ấy đâu có chia tay.
Phương Lam kêu lên:
Tôi không hiểu cô đang nói gì. Tại tôi à? Tôi cứ tưởng khi yêu nhau người ta gắn bó như keo sơn. Xem ra cô gặp keo giả rồi.
Như Hạnh cảm thấy mình luôn yếu thế trước cô gái mà từ lâu cô cho là hèn kém. Càng giận cô càng lộ sơ hở cho cô ta châm chọc.
– Cô đến đây làm gì?
– Còn cô?
Như Hạnh hếch mũi lên vẻ kêu ngạo:
– Tôi là con dâu tương lai ở đây. Tôi đến lúc nào mà không được. Còn cô?
Phương Lam cười to:
– Con dâu tương lai hả? Chả phải cô vừa nói đến chia tay sao.
– Tôi đã suy nghĩ lại. Tôi không để cô thỏa mãn đâu.
– Tôi xin báo cho cô biết, cô là con dâu tương lai. Còn tôi hả? Tôi cũng vậy, nhưng tương lai cô phải gọi tôi là chị Hai.
Như Hạnh lùi lại:
– Cô quen Cao Thăng à?
– Nếu không đứng trên cô một bậc, tôi không tốn công đâu. Tôi thích vậy đó.
Như Hạnh tức cành hông, cô cố châm chọc:
– Cao Thăng không có ở nhà, cô đến đây định tranh thủ em chồng hả?
Phương Lam hất mái tóc ra sau, cô nói tỉnh bơ:
– Tôi đến đây vì công việc. Tôi đang định giá tài sản trước khi phát mãi.
Như Hạnh nhìn cô không chớp mắt:
– Phát mãi. Tại sao?
Phương Lam so vai:
– Cô nghĩ xem, nợ quá hạn, không có khả năng thanh tóan, tôi làm gì để thu hồi vốn?
Như Hạnh tái mặt, cô nói như la lên:
– Cô không được làm vậy!
Phương Lam nghiêng đầu nhìn Như Hạnh:
– Cô lo lắng cho mẹ con Cao Nguyên hay sợ mất phần?
Như Hạnh quay mặt đi:
– Cô hỏi làm gì?
– Nếu cô lo cho họ thì tôi cũng mừng. Còn ngược lại thì tôi khuyên cô, tỉnh ngủ lại đi. Tài sản của họ không đủ trả nợ cho tôi, còn đâu chia cho đứa con dâu chưa bước vào gia tộc đã đòi chia tài sản.
Như Hạnh giận căm gan, cô đỏ mặt, tía tai, miệng gọi to:
– Cao Nguyên! Cao Nguyên đâu rồi?
Phương Lam thong thả từng bước một:
– Căn nhà không còn thuộc quyền anh ấy. Cô nôn nóng làm gì. Nếu cô không có việc gì thì từ từ ra về.
Như Hạnh không tin, cô quay nhanh vào nhà, lùng sục khắp nơi. Mặt cô đanh lại:
– Họ đi đâu hết rồi?
Phương Lam nhẩn nha không trả lời. Như Hạnh quát to:
– Tôi hỏi cô, họ đã đi đâu?
Phương Lam ngắm nghía bông hoa sao nhái trong tay, cô nói tưng tửng:
– Có lẽ đóan trước tai họa nên họ đi hết rồi. Còn đi đâu hả?
Cô ngừng lại, nhún vai nói tiếp:
– Trời mới biết.
Giọng Như Hạnh hằn học:
– Muốn trốn tôi hả? Tôi sẽ tìm cho bằng được.
Phương Lam nhỏ nhẹ:
– Để làm gì? Cô không thấy họ sắp khánh tận hay sao. Cô đeo bám họ làm gì khi cô biết rõ họ không thể đáp ứng nguyện vọng của cô. Cô không thấy mình vô lý à? Nó không thuộc về cô tại sao cô lại cố chấp.
– Cao Nguyên đã nói với cô như vậy à?
– Anh ấy luôn lo lắng cho cô. Anh ấy đến công ty năn nỉ khất nợ để lấy một tỷ giao cho cô vì anh ấy sợ xa anh ấy rồi cô không tạo được cuộc sống của mình. Còn cô? Đối với anh ấy ra sao? Chỉ là tham vọng.
Như Hạnh có vẻ nghĩ ngợi. Phương Lam nói tiếp:
– Cô có thể lấy một tỷ nhưng nên thay đổi cách cư xử và cách nghĩ của mình. Cao Nguyên rất quan tâm đến cô.
Như Hạnh thóang bâng khuâng, cô cắn môi suy gẫm lời Phương Lam nói. Cô khẽ nhíu mày:
– Cô có thật là không mang bệnh hoang tưởng không?
Phương Lam nhướng mắt:
– Hoang tưởng?
– Cao Nguyên đã nói với tôi là cô mắc bệnh hoang tưởng.
Máu nóng dồn lên mặt, Phương Lam quay ngoắt đi, không thèm trả lời:
Như Hạnh gọi với theo:
– Tôi có chuyện muốn hỏi cô.
Phương Lam dừng lại, cáu kỉnh:
– Cô tin lời một cô gái hoang tưởng như tôi à?
– Tôi thật sự không biết cô là ai?
Phương Lam khoanh tay, mắt nhìn Như Hạnh không chớp:
– Vậy cô nói thử xem, tôi là ai?
Như Hạnh phát một cử chỉ thất vọng:
– Tôi đóan không ra.
– Nếu vậy thì đừng đóan.
Bây giờ tôi phải đi, tôi phải đóng cửa.
Như Hạnh có quá nhiều thắc mắc nhưng không có Cao Nguyên thì làm sao có câu trả lời. Cô nuốt cái giận vào lòng, ngoe nguẩy đi ra xe.
Phương Lam ngồi bệt xuống bậc tam cấp, cô ngắt từng cánh hoa bỏ rơi vãi. Tên Cao Nguyên chết tiệt! Dám nói cô bị hoang tưởng. Hèn gì lúc nào ánh mắt anh ta nhìn cô cũng rất lạ. Cứ như thông cảm, thương hại vậy.
Thật là nổi giận.
Chợt từ ngòai cổng, một thanh niên xách va li đi vào. Thái độ anh ta đường hòang và ngang nhiên như đi vào nhà mình. Đang bực mình nên dáng điệu anh ta làm Phương Lam không kiềm được. Cô hỏi cáu kỉnh:
– Anh tìm ai vậy?
Anh ta nhìn cô, ngạc nhiên:
– Cô là ai?
Phương Lam đáp trổng không:
– Chủ nhà!
– Gì hả? Cô là chủ nhà? Cao Nguyên cưới vợ rồi hả?
Đến lượt Phương Lam chưng hửng:
– Anh nói bậy gì đó, vợ con gì ở đây! Tôi hỏi anh tìm ai?
Anh ta nhìn dáo dác, rồi nói từ tốn:
– Tôi đâu có già đến nỗi không nhận ra nhà mình. Cô ơi! Cô là gì ở đây vậy?
Phương Lam bực mình:
– Là chủ nhà, anh không nghe rõ hả?
– Cả nhà đâu hết rồi cô?
Phương Lam gắt gỏng:
– Vì họ đi vắng cho nên tôi làm chủ. Anh lộn xộn quá.
– Nói vậy cô là …
Phương Lam nhướng mắt:
– Sao hả? Người giúp việc không có quyền hỏi anh là ai à?
Anh ta đặt chiếc va li xuống đất, rồi dõng dạc ra lệnh:
– Mang nó lên phòng cho tôi.
Phương Lam nhướng mắt:
– Anh ra lệnh cho tôi hả?
Anh ta sửa lại cà– vạt, tuyên bố:
– Tôi là Cao Thăng con trai lớn của chủ nhà này. Cô biết rồi chứ?
Phương Lam hếch mặt ngó chổ khác:
– Không biết, chưa từng nghe.
Anh ta cụt hứng:
– Cô làm việc ở đây lâu chưa, tại sao không biết tôi là cậu Hai nhà này.
Bĩu bờ môi ương bướng của cô ra, cô khinh khỉnh:
– Thời buổi bây giờ vàng thau lẫn lộn. Ai biết anh mạo danh đi lừa gạt thì sao?
– Thì tôi bóp cổ cô từ lâu.
Phương Lam đứng lên:
– Xin mời anh đi cho.
– Nhưng tôi …
– Tôi chưa từng nghe tên anh, biết mặt anh. Đừng để tôi gọi điện cho công an.
Cao Thăng móc bóp lấy giấy tờ ra:
– Đây là giấy tờ tùy thân của tôi. Cô đọc đi!
Phương Lam hờ hững ngó chỗ khác:
– Tôi không biết chữ.
Anh ta phì cười, rồi nhận xét:
– Đẹp vậy mà dốt hả?
Phương Lam nổi khùng lên, cô đỏ mặt:
– Không biết chữ nhưng tôi biết chửi đó.
– Cô nhất định không cho tôi vào nhà?
– Đúng vậy.
– Mẹ tôi đâu?
– Ở đây ai là mẹ của anh?
– Cao Nguyên đâu?
– Không có ở nhà.
Cao Thăng thất thế, anh nài nỉ:
– Cô làm ơn đi. Tôi ngồi máy bay suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Tôi cần nghỉ ngơi.
Cô hất cằm:
– Có bằng tôi hai mươi bốn giờ canh giữ ở đây không?
– Cô thức suốt ở đây hả?
– Không, mỗi ngày ba tiếng, tám ngày.
Cao Thăng so vai:
– Tôi mệt lắm, cô cho tôi vào phòng đi. Tôi xin cô.
– Bao giờ họ chưa về, thì anh đứng mong vào nhà.
Phương Lam lăm le chiếc điện thọai trong tay như sẵn sàng gọi điện cho cảnh sát.
Cao Thăng ngồi bệt xuống tam cấp. Màn đêm dần buông xuống. Nhìn đồng hồ, cô nôn nóng. Cao Thăng nằm dài xuống nền gạch, gối đầu lên chiếc va li ngủ ngon lành.
Phương Lam mong ngóng ra cửa. Cô đi tới đi lui chờ đợi. Cao Nguyên vẫn bặt tăm. Anh ta chết rồi hay sao ấy.
Phương Lam ngồi xuống bên Cao Thăng, áy náy:
– Muốn ngủ vào phòng mà ngủ. Chìa khóa nhà anh đây.
Cao Thăng cười cười:
– Cô không ngồi quạt muỗi cho tôi nữa hả?
– Đừng có mơ!
Phương thảy xâu chìa khóa cho Cao Thăng rồi đi ra sân. Cô dẫn chiếc xe đạp của mình ra, đạp hối hả.
Mười hai giờ đêm. Giờ mọi người chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày làm việc mệt nhọc. Giờ của giới trẻ dừng chân sau khi nhảy nhót hay phóng như điên trên đường. Giờ của những người mới trở về nước thao thức vì chưa quen múi giờ giữa hai nơi.
Cao Thăng gọi taxi đến quán “ Thùy Dương”, nơi tập trung mọi thành phần sau mười hai giờ đêm.
Gọi một ly Whisky, anh nhâm nhi, đưa mắt quan sát khắp nơi. Trong các chòi lá, tiếng cụng ly, tiếng cười nói vang lên xóa đi màn đêm tĩnh lặng.
Chợt một giọng nói vang lên bên cạnh Cao Thăng:
– Anh đi có một mình à?
Bàn tay mềm mại của ai đó đặt lên vai anh. Không quay lại, anh khẽ gật đầu:
– Cho em ngồi cùng cho vui nhé?
– Tùy cô!
Cao Thăng khẽ cười khi cô gái ngồi chéo chân sát anh. Mùi nước hoa thoang thỏang.
– Cô uống gì?
Giọng nói có vẻ hờn dỗi:
– Anh không nhìn em hay sao?
Cao Thăng so vai:
– Nhìn để làm gì?
Dang tay gác lên vai anh, cô nũng nịu:
– Để biết em là ai.
Cao Thăng để yên tay cô trên vai mình, anh cười khì:
– Tôi không quen tán tỉnh phụ nữ:
– Có phải anh như vậy vì cô ta không?
Cao Thăng ngạc nhiên:
– Cô nào?
– Quay lại nhìn em đi Cao Thăng!
Anh sững sờ khi có người biết tên anh ở chỗ xa lạ như giờ này. Anh quay lại, rồi mừng rỡ kêu lên:
– Như Hạnh! Là em hả? Vậy mà anh không nhận ra.
Như Hạnh phụng phịu:
– Vậy chứ anh ngỡ ai hả?
Cao Thăng nhìn quanh, rồi hỏi:
– Cao Nguyên đâu?
Bưng má, cô buồn rầu:
– Em với Cao Nguyên chia tay rồi.
– Sao lại thế hả?
– Chuyện dài dòng lắm. Anh về khi nào?
– Lúc chiều.
– Vậy anh đã gặp cô ấy?
– Cô nào?
Như Hạnh nhìn Cao Thăng với vẻ khó chịu:
– Cô gái trong nhà anh chứ.
Cao Thăng đưa Như Hạnh về, rồi lái xe về nhà. Trong nhà tối thui. Vậy là mọi người vẫn chưa về. Cả cái cô bé ngộ nghĩnh kia cũng không tới. Anh phải tự mở cổng rồi lái xe vào sân.
Ánh đèn pha chiếu vào nhà, làm Cao Thăng nhận ra Cao Nguyên. Anh ngồi một mình trên thềm hút thuốc. Thấy xe vào sân anh cũng không buồn quan tâm. Có nghĩa là Cao Nguyên đã quá ngán ngẩm Như Hạnh.
Cao Thăng mở cửa bước xuống, đi về phía Cao Nguyên. Trong bóng tối, anh thấy Cao Nguyên cố nhìn như đã nhận ra anh.
Cao Thăng lên tiếng:
– Anh đây, sao nhà vắng hoe vậy?
Cao Nguyên đứng bật dậy, bước tới một bước:
– Anh về hồi nào vậy? Sao không gọi điện cho em.
– Em khỏe không?
– Khỏe. Còn anh?
– Vẫn tốt. Mẹ đâu?
– Em đang tìm. Mấy ngày rồi em lo lắm, không hiểu tại sao mẹ đi mà không nói với em.
Cao Thăng giật thót:
– Tại sao phải tìm?
– Mẹ đi mà không hề nói với em lời nào. Mẹ bệnh như vậy, em lo lắng.
– Có phải mẹ biết chuyện em với Như Hạnh, nên bỏ đi không?
Cao Nguyên sửng sốt:
– Sao anh biết?
– Anh vừa gặp Như Hạnh.
– Cô ta nói gì với anh?
– Tóm lại một câu: ân hận.
Cao Nguyên nhún vai:
– Thật hả?
– Em hận Như Hạnh lắm phải không?
Cao Nguyên ngồi tựa vào cột, nói một cách mệt mỏi:
– Em chỉ lo cho mẹ, không bận tâm cô ta nữa.
– Ai có thể biết thông tin của mẹ?
Cao Nguyên vò vò tóc:
– Mỹ Duyên!
– Mỹ Duyên là ai?
– Là cô gái vào đây giúp việc, mẹ thích cô lắm.
Cao Thăng nhíu mày:
– Là cô ta à? Có phải cái cô nàng hoang tưởng không?
Đến lượt Cao Nguyên ngạc nhiên:
– Anh cũng biết cô ấy hả?
– Gặp rồi.
Anh trở nên trầm ngâm:
– Nhà cô ta ở đâu?
– Em không biết.
– Em yêu thích người ta mà không biết sao?
Cao Nguyên nhướng mắt nhìn Cao Thăng. Anh mới về mà biết nhiều thông tin thật. Như Hạnh chắc đã thêu dệt nhiều lắm.
Anh nhún vai:
– Như Hạnh nói với anh như vậy à?
– Như Hạnh gây ra bao nhiêu chuyện cũng là do ghen mà ra. Cô ấy ghen với cô gái tên Mỹ Duyên mà em nói.
Cao Nguyên phì cười:
– Ghen với một cô gái hoang tưởng à?
– Theo lời Như Hạnh thì cô gái này không đơn giản như em nghĩ. Cô ta không bị tâm thần đâu.
Cao Nguyên xua tay:
– Anh đừng nói hay cho Mỹ Duyên. Cô ta luôn làm cho người khác bực mình vì những lời nói không đâu ra đâu.
– Anh đã gặp qua lúc chiều. Cô ta nhất định không cho anh vào nhà. Anh cũng khó chịu vì tính cố chấp của cô ta. Nhưng Như Hạnh ân hận là do cô ta thuyết phục. Em nghĩ sao về chuyện này.
Cao Nguyên cười buồn:
– Cô ấy có một cô chủ nhỏ. Muốn lọai đi một đối thủ thì phải bỏ chút công sức. Cô chủ ấy lọai Như Hạnh để một mình giành lấy công ty Hạnh Nguyên.
Cao Thăng ngạc nhiên đến sửng sốt, anh kêu lên:
– Có chuyện này sao?
– Anh mới về, từ từ anh sẽ hiểu. Trước tiên anh phải giúp em tìm mẹ.
Cao Thăng gật đầu:
– Anh biết tìm mẹ ở đâu rồi.
Cao Nguyên lắc đầu:
– Em đã tìm khắp nơi rồi.
– Nhưng em bỏ qua một chỗ.
– Ở đâu?
– Mỹ Duyên! Cô ta biết mẹ đi du lịch thì dĩ nhiên cô ta biết mẹ đi đâu.
Vỗ trán, Cao Nguyên kêu lên:
– Đúng rồi. Sao em không nghĩ đến chứ.
– Bây giờ trời cũng sắp sáng. Em vào nghỉ một lát đi. Chuyện của mẹ để anh lo.
Cao Nguyên do dự:
– Mỹ Duyên là cô gái ương bướng. Không dễ bắt nạt cô ta đâu.
Cao Thăng cười cười:
– Anh không bắt nạt, chỉ dùng lời dịu dàng thôi.
Cao Nguyên nhún vai:
– Tùy anh!
Hai anh em im lặng ngồi dưới thềm mát lạnh. Trời mỗi lúc một khuya mà không có ai có ý nghĩ vào nhà. Mỗi người đắm chìm trong ý nghĩ riêng, mà trong đó hai cô gái đáo để là nhân vật chính.
Buổi chiều trong bệnh viện tim mạch thật tĩnh lặng. Buồn buồn những tán lá đủ để lao xao một cảm giác yên bình. Cụm hoa sao nhái vàng rực dưới nắng chiều. Bà Hòang Mỹ đưa mắt nhìn mông lung trên nền trời. Nhìn mấy chú chim táo tác tìm tổ, bà chợt nhớ chồng, nhớ con.
Phương Lam ngồi cạnh giường, chăm chỉ gọt cam. Cô đưa qua bà Mỹ, nói một cách ân cần:
– Bác ăn múi cam này đi!
Cầm múi cam đưa lên miệng, bà Mỹ thở dài. Phương Lam ngẩng đầu nhìn bà:
– Bác nhớ nhà hả?
Bà Mỹ cười:
– Cháu tinh ý lắm, bác không giấu được cháu.
Phương Lam đặt túi cam xuống ghế, ngửa mặt nhìn trời:
– Giá như cháu có người mẹ yêu cháu như bác.
– Ba cháu không yêu cháu à?
Cô mỉm cười:
– Ba cháu rất yêu cháu. Chỉ có điều dù sao ba cháu cũng là đàn ông. Những điều thầm kín của một thiếu nữ, ba cháu làm sao hiểu được.
Bà Mỹ nhìn cô trìu mến:
– Tội nghiệp cho cháu quá. Cháu lại chăm sóc cho bác chu đáo như vậy, nếu cháu không chê từ nay có gì cứ nói cho bác nghe.
– Bác chịu nghe cháu nói lung tung vớ vẩn à?
Bà Mỹ cười:
– Bác thấy cháu không vớ vẩn lúc nào. Ngược lại cháu rất sâu sắc.
Phương Lam hơi ngượng, cô cười mím:
– Chỉ có bác là nói cháu như vậy thôi.
– Vậy à!
Phương Lam bẻ bẻ những ngón tay mềm mại của mình, cô phụng phịu:
– Ai cũng nói cháu hoang tưởng. Nghèo mà mơ mình cao sang.
Bà Mỹ vuốt tóc cô:
– Đã là mơ sao lại hà tiện. Nếu là bác, bác mơ mình là một nữ hòang. Người ta luôn có ước mơ để tự hòan thiện mình. Bác cũng mong sao cho cháu trở thành người giàu có để không ai bảo cháu là hoang tưởng.
Phương Lam nói ngây thơ:
– Cháu đâu cần mơ vì sự thật là vậy mà.
Bà Mỹ phì cười. Phương Lam biết với nụ cười đó, bà không tin là cô nói thật. Sao kỳ vậy, bộ cô giống tâm thần lắm sao, sao không ai tin lời cô hết vậy.
– Mấy hôm nay Cao Nguyên thế nào hả cháu?
Phương Lam nói dối:
– Chuyện công ty bận rộn nên anh ấy không thể đến thăm bác. Ngày nào cũng hỏi thăm bác, đòi gọi điện cho bác. Cháu sợ bác lo nên không cho anh ấy biết số.
Bà Mỹ chép miệng:
– Không biết nó với con bé Như Hạnh thế nào rồi mà con bé dạo sau này ít đến gặp ta.
Phương Lam vung tay:
– Cô ấy nghe đâu cũng lo làm ăn gì đó với bạn bè. Bác đừng lo cho họ, họ lớn cả rồi tự lo cho bản thân được. Bệnh của bác tiến triển tốt vài hôm là bác có thể về được rồi.
Bà Mỹ cầm lấy bàn tay cô, xúc động:
– Nhờ cháu chăm sóc cho bác, giới thiệu cho chỗ này, bác mới mau khỏe.
– Bác quá lời rồi. Tất cả là do anh Cao Nguyên yêu cầu. Cháu biết chỗ này là do tình cờ lúc đi xin việc. Cháu lo cho bác vì anh Cao Nguyên tăng thù lao cho cháu. Cháu không tốt như bác nghĩ đâu.
– Dù sao bác cũng cảm ơn cháu.
Phương Lam chợt nói:
– Bác à! Anh Cao Thăng về rồi.
Mắt bà Mỹ bừng sáng:
– Vậy hả! Cháu thấy nó thế nào? Mập ốm, có khỏe không?
Mỹ Duyên gặp Cao Thăng lúc nhập nhọang tối, lúc đó tâm trạng lại không vui. Cho nên cô đâu có rãnh mà nhìn xem anh ta thế nào. Nhưng bà Mỹ yên tâm cô đáp bừa:
– Rất khỏe bác ạ, mập như cái hột vịt.
– Bác nôn nao về nhà quá cháu ạ! Đã lâu ta không gặp nó rồi.
– Để cháu đưa anh ấy đến đây.
Bà Mỹ suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
– Thôi. Vài hôm nữa bác về rồi. Để chúng nó tới đây e cản trở việc ta luyện tập. Ta muốn trở về khi tim ta vào thời kỳ tốt nhất.
– Vậy cháu sẽ không nói với anh ấy chỗ bác ở.
– Cứ vậy đi.
Bà chợt săm soi Phương Lam, giọng vui hẳn lên:
– Mỹ Duyên nè!
– Dạ!
– Chuyện Cao Nguyên với Như Hạnh bác chưa biết thế nào. Còn Cao Thăng, nếu bác nói ta chọn cháu cho nó cháu nghĩ thế nào?
Hai mắt Phương Lam nhìn bà Mỹ, tròn xoe như hai viên bi. Cô mà được chọn cho Cao Thăng à? Sao không là Cao Nguyên mà là cái người cô chỉ mới gặp lần đầu? Sao bà không nghĩ chọn cô cho Cao Nguyên. Thật khổ!
Mà làm sao mở miệng nói ra bây giờ. Xấu hổ chết đi được.
Thấy Phương Lam ngậm miệng như hến, bà Mỹ nói tiếp:
– Cháu thấy sao? Bác không hề chê thân phận của cháu. Ta muốn có cháu ở cạnh ta.
Phương Lam ngắc ngư:
– Cháu … chắc gì anh ấy chịu cháu.
Bà Mỹ cười:
– Cao Thăng rất ngoan và có hiếu. Bao năm qua nó chỉ lo bôn ba làm ăn, chưa có bạn gái. Lần này để bác ra tay.
Phương Lam luống cuống:
– Đừng bác. Đừng dùng hình thức nào bắt buộc anh ấy. Cháu không thích như thế.
– Cháu yên tâm, bác chỉ tạo điều kiện cho cháu gặp nó thôi.
Lòng cô ngổn ngang. Nếu từ chối thì làm bà buồn, còn chấp nhận thì làm sao cô mang mối tình thầm kín của cô dành cho Cao Nguyên sang Cao Thăng được. Mình phải làm sao đây.
– Trời sắp tối rồi, cháu về đi. Từ nay đừng cho mình có thân phận thấp hèn nữa. Cao Thăng sẽ cho cháu một danh phận đàng hòang.
Phương Lam đáp ỉu xìu:
– Dạ!
Đạp xe như kẻ mất hồn. Cô lan man suy nghĩ, bao nhiêu công sức cô bỏ ra bỗng chốc tan biến. Cao Nguyên bỗng trở thành Cao Thăng. Tự dưng đi làm chị Hai người ta. Cô có dám cả gan nói “ Chú Ba ơi! Tôi yêu chú Ba” không?
Mãi nghĩ đi đâu, thay vì về nhà, xe cô quen đường cũ đến cổng nhà Cao Nguyên.
Khi nhận ra Phương Lam quay đầu xe trở ra, nhưng lúc đó có tiếng gọi lớn:
– Này! Cô … Mỹ Duyên!
Phương Lam ngóai đầu nhìn, cô vô ý đâm xe vào vỉa hè. Chiếc xe lăn kềnh, cô nằm dài dưới đất. Cao Thăng chạy tới đỡ cô lên:
– Cô có sao không hả?
Phủi bụi trên tay và quần, cô nổi cáu:
– Trăng sao gì! Làm gì gọi tôi như kêu đò vậy?
Cao Thăng cười, giọng anh rất ấm:
– Gặp cô, tôi mừng quá.
Cô lại sừng sộ dù anh rất dịu dàng:
– Tôi chứ có phải bác đi chợ về đâu mà mừng.
– Tôi đang chờ cô.
Liếc anh, cô hỏi:
– Chờ tôi làm gì?
– Coi như tôi làm cô té, tôi mời cô ly nước xin lỗi được không?
Nhìn anh, cô nghi ngờ:
– Sao anh tốt vậy hả?
Cao Thăng cười tươi:
– Tôi tốt lâu rồi. Từ từ cô sẽ biết.
Cô bĩu môi:
– Hổng dám biết đâu.
– À, mà lúc trưa có người tới đây tìm mợ Hai. Cô ở đây có biết mẹ tôi chọn vợ cho tôi rồi hả?
Hai má Phương Lam đỏ ửng, cô co chân đá vào chiếc xe đạp:
– Tôi không biết. Ai mà hỏi vô duyên vậy?
– Như Hạnh.
Quê không thể tả, cô chống nạnh gây sự với Cao Thăng:
– Ừ, tôi mạo nhận đó, anh có tức thì đi thưa đi. Làm mợ Hai là hay lắm hả, tôi chỉ muốn cô ta đừng có lên mặt với tôi.
Cao Thăng cười tủm tỉm:
– Làm mợ Hai mà có người kiêng nể cũng nên lắm chứ.
Cô ngúyt anh:
– Xì, ai thèm!
– Còn chuyện tôi mời cô ly nước. Cô không từ chối chứ?
– Đáng lẽ tôi không thèm uống ly nước của anh. Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi phải uống cho bỏ ghét.
– Vậy xin mời.
Cô tròn mắt:
– Anh đi bằng gì?
Giằng chiếc xe đạp trong tay cô, anh nói tỉnh bơ:
– Tôi chở cô đi!
Cô lùi lại:
– Xe tôi không có yên sau.
Leo lên xe, Cao Thăng chỉ vào đòn dông:
– Cô ngồi đây.
Phương Lam tái mặt, lắc đầu lia lịa:
– Không được đâu. Ai lại ngồi thế.
Cao Thăng nói khích:
– Cô sợ người ta nói cô là mợ Hai hả?
Cô cong môi:
– Hứ! Cây ngay không sợ chết đứng.
Cô leo lên đòn dông. Ngồi vào rồi cô mới ân hận. Cả lồng ngực Cao Thăng như áp vào lưng. Hơi thở, mùi mồ hôi của anh thỏang vào mũi cô gây cảm giác khó chịu. Còn hai tay cô không biết bám vào đâu, đành ôm lấy cánh tay anh. Một tư thế quá tình tứ.
Cả Cao Thăng cũng không sáng súa gì hơn. Mùi hương từ mái tóc đen như nhung và mùi hương từ con gái từ cô xộc lên mũi anh ngây ngất. Cả người cô tóat lên vẻ quý phái không phải là một cô gái giúp việc bình thường. Tim anh như thắt lại.
Chiếc Camry lao vào cổng, dừng lại. Kính xe hạ xuống, Cao Nguyên thò đầu ra. Bốn mắt chạm nhau sững sờ, bối rối. Phương Lam đau thắt tim.
– Anh ra ngòai một lát, em ăn cơm trước đi.
Ném ánh mắt sang Phương Lam, anh đáp:
– Hai người đi chơi vui vẻ nhé!
Tự dưng cô đâm quạu:
– Vui hay không mắc gì đến anh.
Bàn chân Cao Thăng nhấn lên bàn đạp, chiếc xe lao đi. Tâm hồn cô chơi vơi, hụt hẫng.
– Cô uống gì Mỹ Duyên?
Hỏi đến lần thứ ba, cô mới giật mình:
– Gì hả?
Cao Thăng tì cằm lên bàn đan vào nhau, nhìn cô:
– Cô đang toan tính gì đó hả?
Cô cười:
– Đóan xem trong túi anh có bao nhiêu tiền.
Cao Thăng bật cười:
– Đủ đãi cô lần này.
– Vậy hả! Phục vụ đâu?
Người phục vụ bước đến với cây bút sẵn sàng trên tay:
– Cô cần gì?
– Napoléon X.O lọai nặng.
Cao Thăng nhướng mắt nhìn cô.
– Lọai rượu này không dành cho giới lao động. Thật ra cô là ai?
Phương Lam nghiêng đầu:
– Tôi tự cho mình là mợ Hai, tôi không xứng được thưởng thức nó hay sao?
Cao Thăng gật đầu:
– Vậy tôi phải say với cô vợ ngang hông này rồi.
– Tôi có điều kiện đó.
– Gì hả?
Đưa bàn tay ra, cô nói:
– Tù tì! Ai thua sẽ uống. Xem con người bôn ba hải ngọai như anh có mất gốc không?
– Trò chơi trẻ con. Bắt đầu đi!
Cô đếm:
– Một, hai, ba!
Cô ra kéo, anh ra bao. Anh uống một ly trong tiếng cười trong trẻ của cô.
Được một lúc, anh ngà ngà.
– Sao tôi thua cô hòai vậy hả?
Cô cười khúc khích:
– Do sĩ diện đàn ông của anh đó. Không muốn thắng con gái vì sợ mất lòng. Nhưng tôi nói cho anh biết dù anh có cố ra sức lấy lòng tôi thì điều kiện anh cần biết vẫn không biết được đâu.
Cao Thăng nhướng mày:
– Cô biết tôi cần gì à?
Nhịp ngón tay lên bàn, cô hỉnh mũi:
– Với anh và Cao Nguyên, bác gái là tất cả. Còn với tôi chữ tín là hàng đầu. Mình tiếp tục đi! Một, hai, ba …
Cao Thắng cười ngất:
– Cô thua rồi.
– Tôi đang muốn uống. Rượu ngon thế này chẳng lẽ để một mình anh uống.
Phương Lam cầm chai, cô ngửa cổ tu ừng ực. Cao Thăng la lên:
– Cô sẽ say đó.
– Tôi muốn say.
– Lúc say cô sẽ nói ra tất cả, cô không sợ tôi moi thông tin từ cô hả?
– Yên trí đi. Tôi có say thì tôi sẽ ngủ. Ngủ để quên hết sự đời.
Chai rượu X.O cạn dần, tinh thần Phương Lam xuống thấp. Cô bắt đầu chếch chóang. Cô đứng lên:
– Tôi phải về.
Cao Thăng dìu cô:
– Để tôi gọi xe taxi cho cô.
Gạt tay anh ra, cô lè nhè:
– Ba tôi đang chờ, tôi phải về.
– Mẹ tôi cũng vậy.
Cô quơ tay:
– Bác cũng nhớ anh lắm.
– Cô không thấy đau lòng khi mẹ tôi nhớ con à?
Cô cười:
– Nhớ để mà nhớ chứ bác ấy đâu có chịu gặp các anh.
– Sao lại thế?
– Đi mà hỏi bác ấy.
Cao Thăng hấp tấp:
– Mẹ tôi đang ở đâu?
Cô liêu xiêu:
– Bác ấy ở … đâu ai mà biết.
Cao Thăng nài nỉ:
– Mẹ tôi có bệnh, tôi xin cô.
– Còn tôi muốn ngủ, tôi xin anh.
Cô khụyu người xuống. Cao Thăng hốt hỏang đỡ cô lên. Anh gọi điện về nhà nhờ Cao Nguyên đến đón.
Một lát sau Cao Nguyên lái xe tới. Phương Lam ngồi gục bên bàn. Say không biết trời đất, Cao Nguyên bế cô đặt lên xe. Anh nghĩ thầm nếu cô tỉnh nhất định cô sẽ đếm đây là lần thứ ba, anh bế cô. Cô ta nhanh chóng làm thân với anh Hai. Có lẽ Cao Thăng mềm mỏng hơn anh. Một chút tiếc nuối dâng lên. Tự nhiên anh thấy khó chịu.
…
Cao Nguyên đưa Phương Lam về nhà mình, vì anh chẳng biết nhà cô ở đâu. Xe vào sân, Cao Thăng định bế cô vào nhà. Nhưng Cao Nguyên đã giành lấy cô, đưa lên phòng anh.
Anh đặt Phương Lam lên giường. Cô ta vẫn say quên trời đất. Anh sửa cô nằm ngay ngắn, rồi tắt đèn, đóng cửa.
Cao Nguyên đi qua phòng Cao Thăng. Anh cởi sơ mi quăng bừa trên ghế. Cao Thăng hỏi một cách quan tâm:
– Cô ấy ra sao rồi?
– Say quá, ngủ rồi. Anh có tra ra chỗ ở của mẹ không?
Cao Thăng lắc đầu:
– Như em nói cô ta rất bướng bỉnh. Chẳng hé miệng gì hết.
– Anh đi nghỉ đi, để em canh cô ấy cho.
Cao Thăng lắc đầu:
– Dẫu sao anh vẫn chưa quen giấc, để anh canh cô ấy.
Cao Nguyên không dám lên tiếng vì anh Hai nói đúng. Anh ấy chưa quen giấc ngủ, để anh ấy canh là đúng.
Quay vào phòng nhìn Phương Lam lần nữa Cao Nguyên thấy cô còn ngủ, anh yên tâm để cô ở lại. Nhưng vừa ra đến cửa đã nghe tiếng cô:
– Đừng đi, anh Nguyên!
Cao Nguyên quay phắt lại, mắt Phương Lam vẫn nhắm nghiền. Anh thở ra nhè nhẹ. Chỉ là cơn mơ, sao cơn mơ lại có tên anh? Cao Nguyên do dự nhìn Phương Lam. Nhưng thấy cô ngủ say, anh quyết định đi ra.
Trở về phòng anh không sao ngủ được. Tấm tường hoen ố do bàn tay cô làm vẫn còn đây. Anh biết từ nay cô không còn là của riêng anh. Cao Thăng có vẻ quan tâm đến cô mà Cao Thăng là anh Hai. Anh thở dài.
Chống hai tay lên ban công, Cao Thăng đưa mắt nhìn xuống phía cổng ra vào. Chỉ cần một dáng người gò lưng trên chiếc xe đạp cũng làm tim anh thót lại.
Mẹ anh đã về, những gì mẹ anh nói làm cho anh và cả Cao Nguyên phải suy nghĩ. Cũng từ hôm mẹ anh về, cô không còn tới lui nhà anh. Tuy gặp cô không bao lâu, trò chuyện không nhiều nhưng ở cô để lại lòng anh một chút vương vấn.
Chợt giọng Cao Nguyên vang lên phía sau:
– Anh chờ Mỹ Duyên hả?
Cao Thăng quay lại:
– Cô ấy không đến nữa.
Cao Nguyên cười:
– Cô ấy là vậy đó. Thích thì đến không thì thôi. Mẹ chúng ta cư xử rất dễ dãi với cô ấy.
– Cao Nguyên nè! Em nghĩ sao về những lời mẹ nói.
Ma71t Cao Nguyên vương một chút buồn buồn. Anh nói chậm rãi.
– Mẹ không phân biệt hèn sang đó là chuyện đáng mừng. Nhưng anh gặp cô ấy vài lần, anh yêu rồi hả?
Cao Thăng lại xoay người nhìn xuống phía dưới:
– Anh cũng không tin mình có thể thích cô ấy nhanh như vậy. Theo em, cô ấy có thích anh không?
– Phong lưu, tao nhã như anh thiếu gì người đeo bám. Em không tin là cô ấy cứng cỏi.
Cao Thăng cười to:
– Em lầm rồi. Để giữ bí mật về mẹ, lúc cô ấy say cũng không hề tiếc lộ.
– Em biết chỗ chủ cô ấy, anh có muốn đến đó tìm không?
– Con gái bác Phương hả?
Cao Nguyên nhắc nhở:
– Nè, người anh đang đuổi là Mỹ Duyên đừng thấy con gái bác Phương rồi sang ngang nhé.
– Biết đâu chừng.
Cao Nguyên nổi nóng:
– Anh mà để Mỹ Duyên buồn không yên với mẹ đâu.
Cao Thăng đùa:
– Còn em? Chắc là đứt mấy khúc ruột.
Thì ra anh Hai cũng nhận biết mình yêu thích Mỹ Duyên. Nhưng mẹ đã chọn cô ấy cho anh Hai, anh không được tranh giành.
Cao Nguyên vẽ đường cho Cao Thăng rồi nói:
– Cô ấy giúp việc ở đó. Nếu không anh hỏi bác Phương hoặc con gái bác ấy thì sẽ rõ.
Cao Thăng hăm hở ra đi, khi Cao Nguyên trăn trở với bao suy nghĩ.
Đứng trước ngôi biệt thự rộng lớn xinh đẹp, Cao Thăng thầm tưởng tượng ra khuôn mặt đẹp của cô chủ nhỏ. Chắc là một tiểu thư khuê các.
Một khuôn mặt xinh xắn ló ra làm anh hồn xiêu phách tán. Giọng cô cụt ngủn:
– Tìm ai hả?
Cao Thăng mỉm cười:
– Cô không nhớ tôi hả. Cao Thăng nè!
Bờ môi hồng cong lên, cô nói nhấm nhẳng:
– Cao Thăng là ai? Tôi không quen.
Anh ngẩn người ra:
– Cô có phải là Mỹ Duyên không?
– Mỹ Duyên nào?
Cánh cửa mở rộng, Cao Thăng nhìn thấy cả người cô gái và anh lại ngẩn ngơ nhìn. Chiếc đầm màu mỡ gà, đôi chân thon với đôi giày xinh xắn nhìn cô đẹp như một thiên thần.
Mỹ Duyên nhìn nhìn Cao Thăng:
– Tôi hỏi lại, anh tìm ai?
Cao Thăng cười:
– Tôi tìm bác Phương.
– Mời vào.
Anh ngắm cô từ phía sau. Sao lại có người giống nhau như vậy. Anh vô cùng thắc mắc.
– Anh quen ba tôi hả?
Cao Thăng giật mình:
– Cô là con gái bác Phương?
Phương Lam quay lại:
– Chứ anh nghĩ tôi là ai?
Cao Thăng gãi đầu:
– Một cô gái có tên là Mỹ Duyên.
Phương Lam nhếch môi:
– Nó lại gây ra chuyện gì cho anh nữa hả?
– Nói vậy cô …
– Sao hả?
– Hai người …
– Quan hệ chủ tớ. Anh quen với nó vậy nên gọi tôi là cô chủ.
Cao Thăng nhìn cô:
– Có cần như vậy không?
– Cần chứ. Như vậy anh mới biết thân phận của mình, đừng với cao.
Chủ tớ giống nhau quá! Ăn nói ngang như cua. Nhưng họ lại đẹp và ấn tượng. Cao Thăng thầm nghĩ lúc đó ông Phương đi xuống. Phương Lam nắm tay ông, kéo tới trước mặt Cao Thăng:
– Đây là ba tôi.
Ông Phương ngạc nhiên:
– Cậu là …
– Dạ, cháu là Cao Thăng, anh của Cao Nguyên.
Ông Phương bật cười:
– Vậy à! Cậu ngồi đi. Cậu tìm tôi có việc gì?
Cao Thăng lễ phép:
– Dạ, cháu thay mẹ đến đây cảm ơn bác thời gian qua đã giúp đỡ Cao Nguyên giữ vững công ty Hạnh Nguyên.
Ông phì cười:
– Cậu nên cám ơn con gái tôi.
Cao Thăng ngớ người:
– Dạ, bác nói gì ạ?
– Thời gian qua nó tới chăm sóc mẹ cậu, nó quý bà ấy lắm.
Cao Thăng nhíu mày, rồi nói ngờ ngợ:
– Là cô ấy?
– Tên nó là Phương Lam.
– Dạ!
Cao Thăng không còn nghi ngờ gì, so với Mỹ Duyên, Phương Lam nhìn ra dáng danh giá, xinh đẹp hơn, nếu là diễn viên chắc cô phải thuộc hàng ngôi sao. Những biến đổi trên khuôn mặt Cao Thăng, Phương Lam đã nhìn thấy. Cô cười thầm.
Trò chuyện với ông Phương một lúc, anh từ giã. Phương Lam đón anh bên ngòai.
– Sao hả? Anh có còn cho tôi là cô gái gì đó không?
Cao Thăng thích thú nhìn cô:
– Xin lỗi lúc nãy tôi lẫn lộn. Bây giờ tôi phải về.
Phương Lam buột miệng:
– Cho tôi gởi lời thăm bác.
Cao Thăng bắt chẹt:
– Cô quen mẹ tôi hả?
Cô ngẩn người, nói tránh:
– Câu xã giao mà.
– Vậy hả! Cô Lam nè, tôi muốn hỏi thăm cô Mỹ Duyên.
– Gì hả? Nó ăn cắp đồ của anh à?
– Vâng! Không ngờ cô ta là một kẻ ăn cắp.
Phương Lam nổi nóng lên cô hét:
– Nè, anh đừng có vu khống nha. Tôi lấy gì của anh hả?
– Ơ … cô nói gì tôi không hiểu. Tôi có nói cô ăn cắp đâu.
– Anh mới vừa nói, còn chối hả?
Cao Thăng bật lên cười:
– Như vậy là rõ rồi nhé. Cô là Phương Lam, cũng là Mỹ Duyên. Tự cô nói ra không phải tôi lầm lẫn nhé.
Phương Lam rút cổ. Cô định chuồn nhưng anh đã gọi lại:
– Cô ơi!
– Tôi có tên.
– Nhưng tôi gọi cô là gì? Mỹ Duyên hay Phương Lam?
Phương Lam quê quá quê, cô đành im lặng. Cao Thăng tấn công:
– Tôi không hiểu tại sao một tiểu thư như cô lại đến nhà tôi làm người giúp việc.
– Tôi đi thực tế.
– Cô đang học môn gì mà đi thực tế cực khổ quá vậy?
– À, xã hội học.
– Có môn học này à?
– Có chứ.
– Cô đã rút ra được gì khi ở nhà tôi?
Chắp hai tay sau lưng, Phương Lam đi tới đi lui:
– Rút ra nhiều thứ lắm. Nhất là hai cậu con trai của bác Mỹ. Khó ưa, hách dịch, không biết tôn trọng người khác.
Cao Thăng tủm tỉm cười:
– Tôi luôn tôn trọng cô đó chứ. Mẹ tôi còn muốn cô làm con dâu. Sao cô lại nói vậy.
Cô quắc mắt:
– Nhưng tôi không thích anh.
– Cô thích Cao Nguyên hả?
Mặt cô đỏ bừng, cô với tay ngắt mộtchiếc lá đưa lên môi:
– Ai thèm thích hắn chứ. Tôi chỉ là nghiên cứu tâm lý thôi. Không ngờ những người nhà anh tâm lý bất thường quá. Còn dám cho tôi là bệnh hoang tưởng.
– Cô giận chúng tôi hả?
– Không, chỉ giận anh thôi.
– Tại sao?
– Vì anh dám mơ mộng tôi sẽ là mợ Hai.
Cao Thăng cười ngất:
– Có gì sai. Tôi thích cô, muốn tiến tới hôn nhân với cô. Đó là chuyện bình thường.
– Nhưng tôi không muốn. Tôi cấm anh nghĩ tới điều đó.
Một cô gái lạ lùng. Cao Thăng lắc đầu.
– Tôi không đôi co với cô. Hy vọng sau này cô sẽ thay đổi cách nhìn với tôi.
Đôi mắt cô mở to hết cỡ:
– Tôi sẽ dành đôi mắt này nhìn anh vì vậy cho nên không bao giờ thay đổi.
– Tôi chỉ nhìn thấy mắt cô rất đẹp và đôi mắt đẹp thì không bao giờ nghĩ người khác xấu cả.
Phương Lam cụp mắt xuống. Cao Thăng cười thầm, anh ung dung ra về. Với một cô gái ương ngạnh dùng lời lẽ tình cảm sẽ không khuất phục được. Anh nghĩ Phương Lam cũng thế, bí mật của cô, anh sẽ giữ cho riêng mình.
Ngước mắt nhìn giàn hoa thiên lý đang nở rộ hoa. Từng chùm màu hồng thật đẹp. Phương Lam nhún người đẩy chiếc xích đu.
Cao Thăng không từ bỏ ý định bám theo cô cho nên cô không thể quay về chỗ cũ. Cô nhớ bậc thang nhà anh, nhớ căn phòng Cao Nguyên, nhớ tấm tường mà cô bỏ công tô vẽ. Cô nhớ anh. Nhớ quay quắt và nao lòng.
Thay chiếc quần jeans và chiếc áo thun, cô đẩy xe ra cổng. Ông Phương nhìn cô hỏi:
– Con đi đâu vậy?
– Con muốn ra phố một chút.
– Để ba gọi điện bảo cậu Vũ đưa con đi.
Phương Lam nghiêng đầu:
– Con lớn rồi. Ba làm như con còn nhỏ lắm vậy.
– Vậy cẩn thận và về sớm nha con.
– Dạ!
Chiếc xe lăn bánh, Phương Lam vẫn chưa biết mình nên đi đâu vào lúc này. Cô chỉ muốn đạp xe cho tâm hồn khuây khỏa còn đi đâu thì cô không định trước.
Con đường quen thuộc, ngôi biệt thự thân quen dần hiện ra. Phương Lam chợt thấy bồi hồi cô đứng lặng yên, tự hỏi có nên vào không?
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:
– Đến rồi sao không vào?
Phương Lam giật mình quay lại. Cao Nguyên đứng sau lưng cô lúc nào cô không hay. Tim cô đập lọan nhịp, môi cô nở nụ cười mà cô cho là đẹp nhất:
– Cô tìm anh Hai tôi hả?
Nụ cười chưa tròn mà vụt tắt. Phương Lam trở nên chua ngoa:
– Ừ! Nên tập gọi tôi là chị Hai đi.
Cao Nguyên không khỏi sửng sờ khi nghe cô nói như vậy. Anh làm thinh. Cử chỉ đó làm Phương Lam thấy hả hê. Cô hếch mặt lên:
– Sao hả? Khó chịu lắm à? Nên có tôn ti trật tự một chút, chứ không người ta chê cười, hiểu chưa?
Cao Nguyên cứng cỏi:
– Xin lỗi, tôi không thể gọi cô như thế. Mà cũng không thích. Đừng có mơ!
Phương Lam gạt chống dựng xe, cô hất mặt lên:
– Anh vẫn còn coi thường tôi chứ gì? Vẫn cho là tôi hoang tưởng phải không? Không xứng đáng làm dâu mẹ anh, làm chị dâu của anh à?
Cao Nguyên lầm lì:
– Tôi không có ý đó. Nhưng tôi không quen.
– Không quen thì tập. Hãy gọi đi: chị Hai.
Cao Nguyên mấp máy đôi môi. Phương Lam giận dỗi chờ nghe. Anh lúng túng một lúc mới nói nên lời:
– Phương Lam!
Phương Lam lùi lại nhìn anh không chớp mi. Anh cũng nhìn cô đăm đắm. Cả hai im lặng nghe tim đập khác thường. Cuối cùng Phương Lam lên tiếng:
– Anh … đã biết?
Anh cười buồn:
– Quá muộn rồi phải không?
– Tại sao anh lại nói vậy?
Cao Nguyên mở rộng cửa ra, anh với tay đẩy xe cô vào sân, một cử chỉ chưa bao giờ cô nhìn thấy ở anh.
– Cô uống gì, coca nhé!
Vào nhà lấy ra mấy lon nước ướp lạnh. Anh khui một lon cho cô. Giọng anh đều đều:
– Tôi vừa biết chuyện sáng nay. Tôi đã giao tòan bộ lại cho anh Hai quản lý. Tôi sắp đi xa.
Ngụm nước ngọt như nghẹn lại ở cổ. Phương Lam nhìn anh trân trối:
– Anh đi đâu. Sao lại đi hả?
Cao Nguyên cười, nụ cười làm cô xao xuyến cả lòng.
– Đi đâu thì tôi vẫn chưa biết. Còn tại sao thì có quá nhiều lý do. Lý do chính là tôi không có gì lưu luyến ở đây nữa.
Phương Lam kêu lên:
– Có. Anh có rất nhiều. Đừng bỏ tất cả mà đi.
Cao Nguyên nói với một chút mỉa mai:
– Tôi có gì vậy?
Phương Lam hấp tấp kể:
– Anh còn bác gái, còn cả tấm tường anh chưa sơn lại, còn có Như Hạnh đành lòng hay sao?
Cao Nguyên phì cười:
– Trong số đó không có cô sao?
– Có, là tấm tường của anh đó.
– Tôi xin lỗi.
– Về chuyện gì?
Cao Nguyên nhìn cô, ánh mắt ấm nồng:
– Tôi đã xem thường cô, hay tranh chấp với cô, còn nói xấu cô, tóm lại là xin lỗi về tất cả.
– Nhưng tôi đâu có giận anh.
– Tôi giận tôi, tôi không biết quý trọng tình cảm chân thật của cô, còn lên án cô, chê bai cô. Bây giờ nghĩ lại thì tôi vẫn còn xấu hổ. Còn ở lại đây tôi mặt mũi nào nhìn cô.
Giọng Lam Phương ủ rũ:
– Anh đi mà không một chút luyến tiếc à?
– Rất nhiều nhưng đã muộn. Anh Hai tôi đôn đốc mẹ tôi đến nhà cô.
Phương Lam nhướng mắt:
– Đến làm gì?
– Hỏi cưới cô.
Phương Lam đứng phắt lên:
– Ai chịu mà cưới với hỏi. Cao Thăng này thật quá đáng, tôi đã cấm anh ấy nghĩ đến việc này sao còn bày lắm trò.
– Con gái đẹp được người ta ngỏ lời là phúc phận. Cô nổi giận làm gì?
Phương Lam quát lên:
– Tại sao người đến hỏi tôi không phải là anh?
Cao Nguyên sững người ngồi im Phương Lam nín bặt. Cả hai bối rối không dám nhìn nhau. Phương Lam quê không dám tưởng, cứ mong sao mặt đất nứt ra cho cô chui vào đó. Sao mình dám nói ra điều đó. Vô duyên chưa từng thấy.
Cao Nguyên trấn tĩnh lại, rồi nhìn Phương Lam đăm đăm:
– Em vừa nói gì?
Giọng nói của anh ngọt ngào đến bất ngờ làm Phương Lam xao xuyến đến nao lòng. Cô ngồi xuống uống nước liên tục.
Cao Nguyên nhắc lại:
– Anh có nghe lầm không Phương Lam?
Phương Lam vứt chiếc lon vào sọt rác, cô dằn dỗi đứng lên. Cao Nguyên nắm tay cô kéo lại:
– Đừng đi Phương Lam!
Phương Lam mím môi:
– Người muốn đi là anh mà.
– Nếu em nói vậy, anh sẽ không đi nữa.
– Tôi có nói gì đâu?
– Đừng làm anh khổ nữa. Em có biết là anh đang sợ lắm không.
Phương Lam hinh hỉnh mũi:
– Sợ gì?
– Sợ mất em.
– Có hồi nào đâu mà sợ mất.
Cao Nguyên vui mừng thật sự. Lúc nghe Cao Thăng và bác Phương nhắc đến Phương Lam anh có linh cảm cô là Mỹ Duyên. Anh sợ vô cùng, chưa bao giờ anh có cảm giác như thế. Anh sợ mấ