← Quay lại trang sách

PHẦN HAI Chương 9

Renata bấm chuông gọi Manuella dọn bữa điểm tâm - cà phê đặc, nước bưởi tươi, mứt dâu, trứng tráng, thịt ba chỉ - cố không ngáp và đứng lên mở một cánh tủ, lấy đầu ngón tay xoá đi một trong ba cái vạch phấn vẽ trên đó.

- Còn hai - nàng nói - còn hai...

Hôm Kurt và nàng định ngày cưới, nàng đã vẽ một trăm hai mươi lăm cái vạch như những người tù vẫn làm để tính những đêm họ còn phải nằm lại trong tù. Nàng vẫn không hiểu vì sao nàng lại lấy Kurt. Anh là phản đề của tất cả những gì thông thường quyến rũ nàng. Nàng yêu những gã trai đẹp, nông nổi, lừng khà lừng khừng, lời biếng, tóc vàng.

Kurt thì người trung bình, tóc nâu, thường xuyên bị dồn nén và Renata hết sức gạt đi cái từ thích hợp nhất với anh mà nàng không chịu nói ra: nghèo hèn. Luôn luôn giữ miếng chống lại những nguy hiểm giả tưởng, không dám buông bỏ sự thực, không có gan làm một việc điên rồ, anh đeo đến hết đời gánh nặng của thế giới ở trên hai vai, nhào vào các vấn đề tập thể để không bao giờ nhìn thẳng vào cái vấn đề của chính bản thân mình.

- Chào cô! Cô ngủ có ngon không? Còn có hai ngày nữa thôi!

- Chào Manuella? Chị quên mất hạt tiêu rồi.

- Tôi đi lấy đây!

- Manuella! Một câu hỏi một nghìn frăng đây...Tại sao tôi lại lấy anh ấy nhỉ?

- Vì cô yêu anh ấy.

- Thua rồi!

- Tôi đi lấy hạt tiêu cho cô nào... Cô phải xem qua thực đơn chứ.

- Nó ở đấy à?

- Trên mâm ấy!

Nàng cười phá lên một lần nữa trước khi cầm lên một miếng bìa mỏng sang trọng trên có viết bằng chữ gô tích tiến trình bữa tiệc cưới của nàng, cái tác phẩm có tính lật đổ cỏn con nàng đã cùng với Kurt dựng ra rất là chu đáo.

26 tháng Tư năm 1977

SÂM BANH THƯỢNG THẶNG 1936

CÀ PHÊ

KEM ĐAM MÊ

BÁNH RÁN SÔCÔLA

PHÓ MÁT

LƯỜN CỪU PROVENCE

CÁ VƯỢC RÁN CHÁY CẠNH

NƯỚC LÈO TRONG VỚI CÀ CHUA SỐNG

GAN NGỖNG BÉO VÙNG LOT

SÒ HUYẾT VÙNG BELON

RƯỢU KHAI VỊ

DOM PERIGNON 1936

CLICQUOT HỒNG 1929 (39)

Louis Philippon, tay đầu bếp người Pháp hôm sau sẽ đến nhà Kloppe cùng với binh đoàn đầy đủ quân số của mình, đã từ chối mọi bình luận khi Renata nộp ông ta bản thực đơn. Con người thích đua đòi thời thượng này, không bắt được với đầu óc hài hước của Thụy Sĩ, đã tỏ ra hoàn toàn băng giá trước cái trò “lộn tùng phèo” kia.

Renata đã tự hỏi rằng đi được tới đâu thì là không quá xa. Nàng đã tra vặn Kurt để hiểu được giới hạn của anh. Anh đã đầu hàng trước kiến nghị của nàng, mà nàng sẽ chẳng theo đâu - là bản thân anh sẽ mặc váy áo bằng mútxơlin, còn nàng thì lễ phục smoking. Nàng đã vờ khinh miệt, kết tội anh là đánh bài chuồn. Anh bốc lên, thề thốt một cách nghiêm chỉnh nhất trên đời rằng nếu như anh từ chối thì đó không phải là vì anh mà là vì “các học trò của anh”.

Xét cho cùng, có lẽ cái đó đã làm Renata thích: Kurt sa vào cái bẫy của hệ thống thách thức nàng áp đặt vĩnh viễn với anh, nhận nó theo đúng nguyên xi lời văn, sợ bị thua kém nếu như không hoàn thành được cái mà nàng có thể làm nổi. Kurt tội nghiệp!

- Hạt tiêu, thưa cô...

- Manuella, biết rồi đấy nhé! Tôi biết tại sao tôi lấy anh ấy. Tôi cần một người tôi có thể suốt ngày hành hạ được.

- Cho tới cái ngày cô cũng tự hành hạ cô nốt. - Người hầu phòng nói với đôi chút ranh mãnh - Tôi đã tự sửa soạn cho cô bộ đồ màu be.

- Cảm ơn, tôi sẽ mặc bộ đồ xanh da trời!

- Không may! Nó cũng đã sẵn sàng!

Renata phá lên cười. Nàng yêu Manuella và khuyến khích chị ta ăn miếng trả miếng. Khi thật sự vui nhộn, mà chuyện đó thường xảy ra, nàng tuồn cho Manuella những cái váy không mặc nữa. Điều làm cho Kurt tức điên.

- Em đối xử với chị ấy chẳng khác với một đầy tớ!

- Này Manuella! Chồng chưa cưới của tôi bảo tôi coi chị như đầy tớ kìa.

- Nhưng tôi là đầy tớ mà! - Manuella hi hí lên trong một trận cười đồng loã.

Có một cái Renata thích ở Kurt: trên giường, anh hoàn toàn bị động. Nàng dùng anh như một đồ vật quen thuộc, sẵn sàng tuân theo bất cứ một trò càn rỡ nào. Trong các kinh nghiệm thu được qua nhiều dịp ngao du, nàng đã thấy có những kẻ lấy dương vật làm uy quyền, quen chinh phục và tự tin, thế nhưng họ cũng vẫn chẳng làm cho nàng được thoả mãn. Thề là sau lễ cưới sẽ không lừa dối chồng nữa, đôi khi nàng cũng tiêng tiếc là chưa gặp những cơn sấm sét tình dục mà các bạn gái của nàng khoe đã từng trải qua.

Bọn chúng có nói thật không nhỉ?

Dẫu sao vẫn còn một dịp may nho nhỏ cho nàng. Đành liều là điên hoặc để cho cả thành phố bàn tán, trong hai cái cần phải dứt khoát một thôi: Renata đã thề chôn vùi “cuộc đời con trai” của mình, sự điên rồ cuối cùng trước khi bước vào những niềm vui tẻ ngắt của cảnh vợ chồng và tã lót. Buổi chiều trước lễ cưới, nàng sẽ ra đường. Người đàn ông đầu tiên nào nàng thích sẽ được nàng ngủ liền.

Bởi vì cơ hội đẻ ra được thằng ăn cắp thì tại sao hoàn cảnh lại không đẻ ra được khoái lạc cơ chứ.

Từng đợt lưỡi cưa trở lại phía hắn, cách nhau đều đặn, điểm nhịp bằng tiếng rung khó chịu mỗi khi nó tiện đứt một mẩu tay chân của hắn. Italo giẫy giụa để thoát ra khỏi cơn đau, kêu to lên một tiếng rồi mở mắt. Người hắn đầm đìa mồ hôi, ánh sáng tràn qua các khe cửa chớp.

Tối qua, hắn cũng chẳng nghĩ cả tới việc buông rèm. Hắn nhấc chiếc máy nói vẫn đang tiếp tục khoan xoáy vào màng nhĩ hắn. Chẳng cần biết ai gọi cho mình, hắn cứ quăng đại một câu: “Đừng bỏ máy...”, rồi loạng choạng đi vào buồng tắm vừa đái vừa dấp nước lạnh lên mặt: cơn tỉnh giấc khốn nạn! Hắn chỉ ngủ có hai giờ đồng hồ, cả đêm thức bói bài nhưng đều không trúng. Đến cả bàn cò quay tí hon cũng chẳng làm cho hắn yên tâm chút nào. Không con số nào hắn thầm chọn trong đầu xuất hiện cả. Hắn đã cay cú với con số không liên tục, những một trăm linh tám lần mà không kết quả. Khi hắn thôi con số không, lấy con số mười một thì cứ như tình cờ vậy, hòn bi lại đến nằm vào ô đó ba lần liền. Hắn không sao tập trung được đầu óc. Ý nghĩ hắn luôn luôn trở lại với cái đầu máu me của O'Broin.

Tại sao hắn lại cho lão một cái chết nhẹ nhàng như thế, nhanh lẹ như thế? Hắn đã định hành hạ lão hàng giờ để lão trả giá cho cái việc giết chết anh hắn, sau khi đã làm cho lão nói ra. Chết đi, cái lão đó đã chơi khăm hắn một keo kinh khủng. Genco chết. O'Broin cụt đầu, sợi đây đã đứt. Hai tỉ đôla của hai nhà Volpone và Gabelotti có thu hồi được vào tay chủ nhân hay không, chỉ còn nhờ ở quyết định của lão chủ ngân hàng mà thôi. Italo đã biết sơ sơ về ý định tốt đẹp của lão ấy rồi.

Hắn cầm lấy máy nói đặt trên giường:

- Ai? - Hắn kêu to.

- Italo?

Hắn nhận ra tiếng Moshe và nghĩ rằng mình sắp bị nghe gã cằn nhằn đây.

- Italo? Anh có nghe thấy tôi không?

- Đừng hét to như thế.

- Với Genco, có gì mới không?

- Không!

- Không hay... Nghe tôi... Tình hình xấu đi đấy! Karl Deutsch đã đi gặp lão chủ ngân hàng.

- Rồi sao?

Hắn đã bị tống khứ với những bông hồng.

Volpone cảm thấy cổ mình thắt lại: lại một cơ may nữa bị mất!

- Ở phía ấy hết cách rút ra rồi. - Yudelman nói thêm. - Xấu! Xấu!

- Tất cả chuyện hay ho cậu nói với tớ chỉ có thế thôi, phải không?

- Không! Gabelotti vừa mới cho gọi tôi gấp.

- Thế nào?

- Tôi bảo anh là lão gọi tôi mà.

- Và cậu sắp đi? Italo tức sặc lên. - Cái thằng béo sưng ấy ra lệnh cho cậu từ bao giờ đấy?

- Anh quên rằng chúng ta liên doanh với nhau à?

- Bảo lão là dẹp.

- Lão sẽ hỏi tôi việc kia làm đến đâu rồi. Đó là quyền của lão mà.

- Đừng có đi - Anh thấy chúng ta chưa đủ phiền sao? Anh muốn cả lão cũng chống lại anh à?

- Hãy hoãn binh! Trưa tôi sẽ giải quyết tất cả.

- Tôi tưởng là đã bảo anh...

- Câm đi! Tớ biết phải làm gì.

- Italo! Nếu Genco còn sống, ông cũng bảo anh như tôi thôi. Với phương pháp của anh, anh không đạt tới được cái gì đâu.

- Xem ra các phương pháp của tên Karl Deutsch nhà cậu cũng chẳng hay ho gì! - Volpone độc địa nói toạc ra.

- Cái may duy nhất để chúng ta thoát ra một cách vinh dự là tìm thấy được O'Broin.

- Đừng bỏ máy! - Italo nói.

Thình lình hắn không dám nói với Moshe cái gì đã đến với Mortimer. Hắn có lẽ cần phải có thì giờ để suy nghĩ. Sự tình đi nhanh quá. Hắn lại nói:

- Một thằng vừa đem aspirin đến cho tớ. Tớ đau cái sọ.

- Tôi sẽ nói gì với Ettore đây? Về Genco? Nếu anh đồng ý thì tốt nhất là cho lão biết đi. Đằng nào rồi lão cũng sẽ biết cơ mà...

Italo xem đồng hồ. Chín giờ mười. Chưa đầy ba giờ đồng hồ nữa, hắn sẽ chơi quân bài cuối cùng với Kloppe. Buồn là hắn không thể nào cho thực hiện được những lời đe doạ. Từ nay, cái mạng của tay chủ ngân hàng vô cùng quý báu với hắn. Nhiều lắm là hắn chỉ có thể làm cho lão ta sợ. Cố...

- Moshe, nếu cậu không nghe tớ, cậu sẽ không ở trong gia đình nữa đâu.

- Đó là quyền của anh. Nhưng tôi có nghĩa vụ với Genco, ông ấy không muốn chiến tranh. Tôi sẽ làm mọi cái để cho những dặn dò của ông ấy được tôn trọng. Vì ông ấy, vì anh, để bảo vệ anh!

- Cút cha anh đi!

- Nếu tôi thất bại thì lúc ấy, muốn gì anh cứ làm.

- Cậu phá quấy tớ!

- Để yên cái ngân hàng đấy, nghe tôi. Chờ tôi gặp Ettore đã... Tôi cần nói với ông ta, tôi cần...

Italo Volpone đặt mạnh máy xuống. Nghe thêm nữa thì bằng là ngả theo những lập luận của Yudelman. Nhưng hắn từ chối việc đó, tuy ngấm ngầm hắn tin là Moshe đúng.

Cho đến nay, chưa ai, cả anh hắn, đã ngăn được hắn làm theo ý thích. Bất kể hậu quả ra sao.

Hắn đã hứa với Kloppe là đến nhà lão buổi trưa: hắn sẽ ở nhà lão.

Ở buồng tắm hơi kề phòng tắm ra. Ettore Gabelotti leo lên bàn cân. Bĩu môi chán ngán, ông nhận thấy chiếc kim đi vào trong vùng không ghi số, vùng tối đa. Vậy mà đã có lúc ông xuống được dưới 125 ký, ngoài con số đó, kim kẹt cứng lại không nhúc nhích nữa. Khi mà mọi sự đều ổn. Nếu không, ông sẽ bù lại cơn căng thẳng thần kinh và nỗi lo sợ bằng cách nốc mọi đồ loãng, đồ đặc ông thấy trong tầm tay. Bác sĩ điều trị đã giải thích cho ông rằng bệnh háu đói của ông không tương ứng với một cái đói thực tại, mà là rối loạn “tâm thể” - cái từ nghe lạ quá, thành ra ông nhớ. Dĩ nhiên, ông đã tìm hiểu nghĩa của nó ở trong một cuốn từ điển y học ngỡ rằng đó là một sự suy giảm tiềm năng trí tuệ nên đã nhào vội đến chiếc tủ lạnh trong bàn giấy để nốc cả một hộp thịt lợn đông: nếu điên thì ông làm sao thống trị được cái đế quốc của ông cơ chứ?

Ông kinh tởm ngắm thân hình khổng lồ với cái bao tủ phồng nở mà những đống mỡ dẫu sao vẫn không che đi nổi những bắp thịt của ông. Ngày xưa, khi ba mươi tuổi, ông có thể mỗi tay túm một người rồi ném ra ba mét như một gói lạc rang rỗng. Ngày nay, ông vui lòng để cho đám “đao búa” của ông hoàn thành công việc thay ông.

Carmine Crimello và Angelo Barba, hai “cố vấn” của ông chờ ở phòng bên cạnh, một phòng khách nhỏ kề sát phòng ông. Ông mặc một sơ mi trắng, một bộ com lê màu lơ xám làm cho ông mảnh đi được ba chục ký, thắt quanh cổ một cà vạt đen và tẩm nước hoa lên người. Ông đã miễn cưỡng nhượng bộ những vật nài của Moshe Yudelman đứng ra mối lái để ông chấp nhận sự liên hiệp tài chính tạm thời giữa nhà Genco Volpone và nhà ông. Trong vòng mười năm, hai nhà đã giáng cho nhau nhiều tổn thất nặng nề, bởi các vụ án mạng xen kẽ nhau. Khi họ hiểu ra rằng các quyền lực liên bang đã vớ bở trong cuộc huynh đệ tương tàn của họ, họ liền ký một hiệp ước không xâm phạm, sau khi đã phân chia chi li những vùng ánh hưởng tương lai của mỗi bên. Nhưng từ đó thì đến hùn chung vốn liếng? Ettore Gabelotti, không tin một ai - và càng không tin Genco hơn cả - đã có dự cảm rằng Volpone sẽ cố lừa ông, thì bây giờ đang là thế đó. Crimello và Barba cùng đứng lên khỏi ghế khi thấy ông vào. Ông ra hiệu cho họ ngồi xuống. Ông mở tủ lạnh, lấy cho mình một hộp bia mà ông rưới thêm ba đốt cô nhắc, nuốt hai khoanh dăm bông mà ông quấn lại như bánh xèo rồi quan sát hai thuộc hạ với một vẻ chua chát và giễu cợt.

- Hừ, bị lôi dậy, từ ba giờ sáng thế này, không thích hả?

Rất nhũn, Carmine và Angelo phác một cử chỉ phủ định.

- Các anh muốn gì nữa, tôi không ngủ được. Khi các anh không ở đây, tôi nhớ... Tôi thấy đơn độc... các anh phải lấy thế làm sướng chứ, đúng không nào?

Ông nuốt một hớp bia pha rượu rồi lại như máy rót đầy ly cô nhắc.

- Thế là vì tớ phiền, tớ đã rỡn, rỡn... Không vui lắm...Ông tốp hết một nửa chỗ cô nhắc.

- Nào, vào việc, các anh có tin gì của O'Broin không?

- Lẽ ra là phải có rồi à? - Crimello hỏi.

Ettore không trả lời trực tiếp vào câu hỏi.

- Rico Gatto đã gọi tôi từ Thụy Sĩ. Theo các anh thì Bé Volpone đi làm cái trò gì ở Zurich?

Ông lắc nhè nhẹ chỗ cô nhắc ở đáy li. Biết quá rõ vẻ lừng khừng vờ vịt của ông, Crimello và Barba cho rằng thời tiết hiện đang giông bão.

- Nó đến nhà xác. - Ettore nói.

- Nhà xác?

- Ừ, nhà xác! Tất cả ai cũng đều có lúc cần yên lặng mặc niệm chứ.

- Mặc niệm cái gì vậy?

- Một cái chân.

- Chân ai? - Angelo nài hỏi, trao đổi vội với Crimello một cái nhìn không hiểu.

- Nếu tôi có những người cộng tác đủ bản lĩnh, tôi sẽ biết là của ai. - Gabelotti nhẹ nhàng nói. - Rico Gatto báo tôi điều đó cũng không kém lắm. Hài hước đấy nhỉ, phải không?

Crimello và Barba vặn vẹo người, không thoải mái.

Barba nhào vào lửa:

- Don Ettore, tốt hơn là ông cho chúng tôi biết ông đang bận tâm về việc gì chứ?

- Bị lừa rồi! - Gabelotti hét lên, đập li đánh chát xuống bàn. - Và nếu tôi bị lừa thì là vì chung quanh tôi toàn bọn đầu b. cả! Các người, không cái gì làm cho các người ngạc nhiên cả phải không? Em của người hợp tác với tôi đi du lịch ở nhà xác, còn người tâm phúc của tôi, trong khi đó, thì mất tích!

- O'Broin?

- Phải, O'Broin! Nếu bọn Volpone chỉ chạm đến một sợi tóc của ông ấy thôi là tôi cho chúng mất ngáp hết?

Carmine Crimello hắng giọng:

- Padrone, ông chủ, ông căn cứ cái gì để...

- Chẳng cái gì hết! - Gabelotti ngắt lời, giận dữ. - Cái mũi chứ cái gì? Trong lúc người ta đang cho chúng ta vào tròng thì chúng ta xuôi tay ở đây. Như chuyện giời iơ vậy, tự nhiên Mortimer chẳng có tăm hơi gì nữa, từ khi đến Nassau tới giờ. Cũng không đến văn phòng luật của ông ta, bà vợ ông ta cũng không gặp lại, cả con bồ của ông ta cũng chẳng thấy. Các anh muốn tôi phải vẽ ra cho các anh rành rọt nữa à? Bọn Volpone đang nẫng tiền của chúng ta.

- Khoan, - Barba xen vào, - khoan...

Hắn rất mực kính trọng Don Gabelotti, nhưng năm năm làm ở ngành y tế trước khi vào hầu hạ ông đã nhét vào trí nhớ hắn cái triệu chứng đã được diễn đạt ra với con bệnh thần kinh phân lập có xu hướng trội về diễn giải kèm theo hoang tưởng bức hại.

- O'Broin có thể chỉ về nhà quê nghỉ với bồ?

Gabelotti dữ tợn nhìn hắn chằm chằm.

- Khi mà lão biết hai tỷ đôla đang nằm trong cuộc ư?

- Tôi nghĩ là ông hơi vội lo lắng, ông chủ. - Carmine nhắc thêm.

- À, cậu thấy như thế hả? Nếu như bọn khốn nạn kia đã giết O'Broin thì cái gì ngăn cản chúng chuồn đi với bọc tiền nào?

- Nhưng Don Ettore, chính ông chứ ai? - Angelo bất bình. - Ông cũng có con số cơ mà. Chỉ cần ông gọi dây nói cho ngân hàng để rút tiền ra thôi.

- Miễn là nó còn ở đấy! - Gabelotti càu nhàu.

- Kiểm tra thì có lẽ còn dễ hơn nữa.

- Tôi vừa gọi Phillip Diego. - Ettore miễn cưỡng thừa nhận. - Hắn quen tay chủ ngân hàng. Hắn đến đó rồi.

- Vào ba giờ sáng? - Crimello ngạc nhiên.

- Ở Zurich là chín giờ! - Barba tìm một ẩn dụ, nhưng bằng những lời kính cẩn hơn, để bảo cho Don biết rằng lý luận của ông ngu lắm. Hắn chỉ tìm được một ẩn dụ tương đương.

- Ông muốn gọi bọn Volpone là cái gì cũng được, nhưng chúng không phải bọn điên. Sau một cú như thế, chúng sẽ bị kết án tử hình hết.

- Trước hết phải tìm thấy họ đã! - Gabelotti nói vẻ ngang bướng.

- Họ có đi ẩn đâu? Chính ông vừa nói Italo đang ở Thụy Sĩ đấy thôi.

- Cậu cứ ngáng tớ - Gabelotti quát, sốt ruột và đuối lý - Khi tớ nói là có chuyện gian tà thì cậu phải tin tớ.

Angelo rúc ẩn vào một sự im lặng khôn ngoan. Không ai có thể công kích Gabelotti từ chính diện được, nhất là khi ông để cho bản năng chứ không phải lô gích nói chuyện.

Cần phải đi vòng quanh ông, từng nhát một, nhẹ nhàng, không va, không vấp...

- Moshe Yudelman?... - Crimello ướm thử.

- Tớ không phải chờ cậu nói rồi mới nghĩ đến hắn. - Ettore gay gắt càu nhàu. - Hắn sắp tới ngay bây giờ đây!

- Vợ Italo có ở thành phố không? - Carmine cạnh khoé.

Một miếng, Gabelotti tống cả nửa gói bánh qui vào mồm. Vừa nhai, ông vua khinh bỉ liếc nhìn hắn.

- Cậu tưởng đó là thứ đánh đổi được chắc? Khi mà hai tỷ đôla nằm trên mặt chiếu thì một con nhãi có nước mẹ gì đâu?

- Nhưng nó có ở đây không cơ chứ? - Crimello nhấn thêm.

- Có! Ettore buông ra. - Với hai đứa của tớ bám đít rồi.

Cuộc hội kiến đáng chú ý ở chỗ ngắn ngủi. Phillip Diego được Marjorie đưa vào bàn giấy của Homer Kloppe hồi chín giờ một phút. Hồi chín giờ bốn phút, anh ta đi ra. Nói đúng là bị bàng hoàng về cái cú táo bạo của mình đã thất bại trăm phần trăm. Phillip Diego chưa đến cả bốn mươi tuổi. Nhưng anh là một trong những luật sư về kinh doanh xuất sắc nhất của thế hệ mới. Ở tuổi mà các nhà thơ tự tìm kiếm, các hoạ sĩ ngờ vực, các nhạc sĩ tìm các thanh âm, anh đã mướn tới hai mươi ba người cộng tác, chiếm bốn trăm mét vuông bàn giấy trông xuống con sông, cách Rathaus - trụ sở nghị viện phường và quận - có hai bước; anh có một căn hộ ở Paris, một nhà tạm ở Luân Đôn, một nhà bằng gỗ ở Gstaad, một cơ ngơi ở Saint-Paul-de-Vence và nhiều đất đai ở Bahamas. Người thành đạt, anh tập hợp ở riêng mình anh những lợi thế của tuổi trẻ, và sự thành thục, duyên dáng, kinh nghiệm, cân bằng sinh lý, đầu óc quỉ quái và một chút hoài nghi vừa phải, làm cho khách hàng hoa mắt.

Kloppe và anh gặp nhau đã nhiều nhân các vụ làm ăn quốc tế, trong đó, thích thú về hiệu lực của nhau, cả hai đều rất có lợi từ sự hợp tác.

Trong khi lọt vào sào huyệt của ông chủ ngân hàng, Diego đã cho phát huy đến hết các đức tính của người trực tính, châm chọc và tốt bụng ở bản thân mình.

- Ông bạn thân mến, tôi hiểu quá rõ tục lệ, cho nên tôi nghĩ ông khó mà có thể trả lời tôi. Dẫu sao, một chỉ dẫn của ông cũng là rất quí báu với tôi để làm một người khách hàng của tôi, mà cũng lại là khách hàng của ông nữa, được yên lòng. Ông ta vừa gọi từ New York đến cho tôi, ông ta lo lắng lắm. Tên ông ta: Ettore Gabelotti. Ông có biết ông ta không?

Trước việc Homer Kloppe không có phản ứng gì, Phillip Diego tiếp theo luôn, với một nụ cười:

- Trong một vụ làm ăn nào đó, một vụ duy nhất và rất quan trọng, ông ta đã gắn bó về lợi ích với Genco Volpone. Câu chuyện trở nên buồn cười chính là ở đây... Gabelotti sợ máy bay, điều làm cho ông ta rất khó khăn trong việc đi kiểm tra tại chỗ tình hình hay dở của các vụ kinh doanh, ông chắc cũng thấy cái chỗ đó. Còn về công chuyện liên quan tới ông thì chính ông ta đã ra mắt ngân hàng của ông rồi, qua người đại diện là Mortimer O'Broin. Nhưng mà sự thể là từ ba hôm nay rồi, người liên doanh với ông ta, Genco Volpone chẳng hề có tăm hơi gì nữa, cả O'Broin cũng vậy. Khách hàng của tôi hục hặc lắm. Trước khi ra lệnh cho lấy tiền ở chỗ ông ra, ông ta đã có nhã ý, bởi lòng kính trọng với người hợp tác, bảo tôi tiếp xúc với ông. Ông ta muốn yên lòng rằng cả O'Broin lẫn Volpone đều không làm gì qua mặt mình. Vậy thì câu hỏi của tôi - câu hỏi của ông ta là: khoản tiền chuyển kia có vẫn còn ở trong tay Ngân hàng Thương nghiệp Zurich không?

Homer Kloppe rời ghế, đi đến một cửa kính rộng nẹp gỗ màu hung vàng, ngước lên bầu trời xanh ngắt lướt thướt một vài đám mây nhẹ. Ông buông ra, giọng dửng dưng:

- Trời đẹp quá?

Lúng túng, Phillip Diego bèn giấu thất bại của mình vào một trận cười không thể cưỡng nổi.

- Thế thì thôi, chẳng cần! Dẫu sao tôi sẽ nói với khách hàng là tôi đã cố...

- Tôi rất thích là đã được gặp ông. - Homer nói, mặt kín bưng.

- Tôi cũng thế! Muốn gì thì Gabelotti cũng có con số của chính tài khoản ông ta cơ mà. Tôi sẽ bảo ông ta đích thân đến vậy?

- Chào tạm biệt, luật sư!

Hội kiến kết thúc.

Nếu Moshe Yudelman đến vào ba giờ sáng, theo lời mời của Ettore Gabelotti, thì chỉ cố để cho chiến tranh không nổ ra ngay lập tức giữa hai nhà. Trong vòng có vài tiếng đồng hồ, tình hình trở nên căng thẳng đến mức một sai sót nhỏ cũng có cơ châm lửa vào thuốc súng: khi Don Ettore đã nghe những gì mà Moshe phải nói thật với ông thì không ai có thể liệu trước được cái phản ứng của ông đâu.

Sau cuộc nói chuyện với Italo, Yudelman đã lưỡng lự mãi xem mình có nên nói hết với Gabelotti, cố làm yên lòng ông, để cho ông nguôi dịu đi, hay chỉ nói vài ba chi tiết chứ không phải là nộp cho ông toàn bộ. Một thoáng cân nhắc đã đẩy hắn chọn giải pháp thứ nhất. Nếu Gabelotti đòi gặp hắn tức là ông đã ngửi thấy có một cái gì gian tà đây Thà cứ toạc móng heo.

Việc Ettore hẹn gặp vào cái giờ như thế này không làm cho hắn yên tâm. Bởi một phản xạ vừa con nít, vừa vô tích sự, Moshe đã bảo Vittorio Pizzu đi cùng với mình. Pizzu là “trùm phó” trong nhà Volpone từ mười lăm năm nay.

Hắn có quyền sai phái ba trợ thủ của Genco Volpone: Aldo Amalfi, Vincente Bruttore, Joseph Dotto.

Ba trợ thủ này trong quá khứ thường thường vẫn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với băng Gabelotti. Họ nhận lệnh của Vittorio Pizzu và gõ xuống đám “lính”, mỗi lính lại cai quản nhiều “dao búa”. Thời trước, khi còn đều đặn đi hành sự, họ đã phô ra những bằng chứng tốt đẹp về lòng can đảm và trung thành. Trước khi chiếm giữ những chức vụ cao cấp, Pizzu đâu có ghê những việc hạ đẳng, trong đó nổi bật lên một cách tuyệt vời cái đầu óc tàn ác tự nhiên cộng với một sự lì lợm hoàn toàn đối với mọi xúc động của hắn. Khi xe hai người đỗ ở trước dãy nhà kho rộng lớn của ke số tám, một ý nghĩ thoáng qua đầu Yudelman.

- Cậu có súng không? - Hắn hỏi Vittorio.

- Luôn luôn có.

- Để lại trong xe.

- Tại sao?

- Hãy làm vui lòng tớ? Không phải thời chiến mà lại?

- Cậu còn muốn ra khỏi đây nữa à?

- Vittorio! Đừng trẻ con. Nếu họ muốn làm gì ta thì họ chẳng phải vất vả chút nào đâu, dù cậu có hay không có súng. Nhét nó vào trong túi ở cửa xe ấy!

Pizzu gật đầu với một vẻ thất vọng.

- Tại sao cậu mang mình đi?

- Tớ muốn có một nhân chứng và nếu cần thì cậu ủng hộ tớ. Không bằng súng đạn.

Với Gabelotti, tớ chẳng chắc cái gì cả. Hắn có một mình thôi chứ?

- Vittorio, tớ không rõ.

- Cái gì?

- Bỏ nó ra! Hãy nghe tớ...

Pizzu miễn cưỡng cho khẩu Smith Wesson Parabellum 39 tuột ra khỏi bao da. Hắn vùi nó vào trong túi cửa xe, dưới tấm bản đồ đường xá.

- Láu cá nhỉ! - Hắn than thở. - Với những trò như thế này, chẳng khác gì tớ cởi truồng!

- Đi!

Hai người lừng khừng đứng gác ở phòng ngoài không đến mức khám xét kiểu chửi vào mặt họ. Vittorio Pizzu vì thế đã có một chút tiếc rẻ thừa. Nhưng khi vào trong bàn giấy Gabelotti sau gót Moshe, hắn ngạc nhiên và lo ngại nhận thấy Don Gabelotti ngồi giữa ba người: Angelo Barba, Carmine Crimello, hai cố vấn và Carlo Badaletto, kẻ đã quay súng đổi thầy. Nó trước ở dưới quyền Pizzu và hắn khoái trá khi nghĩ đến bộ răng giả mà thằng phản phúc phải mang từ sau cú húc của Italo Volpone.

Thấy họ vào, Ettore Gabelotti nghiêng đầu chào thay vì mở miệng. Rõ ràng ông đã qua một đêm trắng. Trên làn da mịn nhẵn của bộ mặt nhợt nhạt, những bọc mỡ làm thành hai cái túi nặng trịch nổi lên ở bên dưới hai con mắt sắc sảo của ông. Yudelman cảm thấy lập tức sự thay đổi không khí. Trước đây ba hôm, ở Nassau, trong cuộc họp của những người phụ trách hai băng, thời tiết gần như là mê li. Bây giờ trùm phủ tất cả là một không khí đe doạ và nghi ngờ.

- Ngồi đi? - Gabelotti nói.

Yudelman và Pizzu ngồi mớm xuống ghế, cạnh nhau, trước mặt Gabelotti, có Crimello và Barba kèm ở bên phải, Carlo Badaletto ở bên trái.

Ettore không để thì giờ chết.

- Moshe, tôi cho gọi cậu đến để đặt ra với cậu vài câu hỏi liên quan đến tiền của chúng ta.

- Tôi nghe anh. - Yudelman nói.

- Khi Genco gửi cho chúng ta bức điện “TROY” là tiền phải được quá cảnh ngày hôm sau rồi, cho muộn hơn là hai hôm nữa phải ra khỏi cái ngân hàng Thụy Sĩ đó. Nhân đây, tôi nhận xét rằng cậu đã làm cho tôi lo lắng. Ở một người bạn như cậu, tôi chờ cậu gọi dây nói để cho tôi tin tức. Cậu đã không. Don Genco cũng thế, không! Tôi thất vọng. Vậy, tôi hỏi cậu: hai tỷ của chúng ta đã được chuyển chưa, đã hay chưa nào?

- Don Gabelotti, chưa!

- Tôi có thể hỏi cậu là tại sao không?

- Ngay như anh không bảo gọi, tôi cũng đã sửa soạn xin gặp để nói với anh chuyện đó.

- Tại sao cậu lại mang Pizzu đi theo?

Moshe không dám trả lời ông rằng bản thân ông đã tiếp hắn với ba người trong công ty chất xám của ông.

- Cậu sợ là không được đón tiếp tử tế à? - Gabelotti chế nhạo một cách nhẹ nhàng.

Yudelman mỉm cười lễ độ trong khi Badaletto, dưới cái nhìn lạnh lùng của Pizzu, thì lại ngỡ là phải cười phá lên.

- Tôi có thể đi ra. - Pizzu nhìn mọi người, nói.

- Yên đấy - Gabelotti bác lại. - Cậu được hoan nghênh, Vittorio. Chúng ta chẳng phải là đang hợp tác với nhau đấy ư? Rồi nói luôn với Moshe:

- Tớ nghe cậu.

Moshe tập trung tư tưởng, chắp hai bàn tay lại ở trước mặt và buông ra:

- Có hơi bị muộn một chút.

- Tại sao? - Gabelotti khuyến khích hắn, vẻ rất chăm chú.

- Vừa xảy ra một bất hạnh to lớn. - Hắn thấy Gabelotti nhìn nhanh Crimello và Barba, - Don Genco Volpone chết rồi.

Sự căng thẳng tăng lên vài độ, nhận ra được qua chất lượng của bầu không khí câm lặng thình lình trùm lên gian phòng.

- Đúng là một bất hạnh rất lớn! - Gabelotti nói. - Chuyện như thế nào?

- Don Genco bị một tai nạn ở Zurich. Người ta đã phát hiện ra chân của ông ấy trên bàn chắn một đầu máy xe lửa.

- Chân ông ấy? - Ettore ngạc nhiên, vẻ thương cảm. - Còn ông ấy, ông ấy ở đâu?

- Chưa tìm thấy ông ấy. Em ông ấy đang ở bên đó.

- Làm sao anh ta biết được tin này?

- Ở đây, ở New York. Nhờ cảnh sát.

- Cậu muốn nói là cảnh sát đã nhận ra cái chân của Don Genco?

- Don Genco đi giày của tiệm Biasca. Cảnh sát Thụy Sĩ đã gửi chiếc giày tới cảnh sát ở đây. Biasca đã chứng nhận đúng là chiếc giày mình làm cho Don Genco. Và khổ nỗi Italo cũng đã xác nhận: cái chân người ta tìm thấy là chân của anh mình thật.

- Tôi rất buồn, Moshe. - Ettore nói. - Về các người cộng tác của tôi cũng vậy. Don Genco là một người hiền, un uomo di répecto(40) Nhân danh tôi, nhân danh tất cả gia đình tôi, tôi gửi lời chia buồn thành thật và đau lòng. Bao giờ thì lễ tang?

- Tôi nghĩ Italo sẽ chưa quyết định gì cả trước khi tìm thấy toàn bộ thân thể ông anh anh ta.

- Nếu trước đây ba ngày người ta bảo tôi như thế, tôi không tin đâu. - Gabelotti khẳng định - Chính xác ra thì Don Genco chết vì cái gì?

Không mắc lừa bởi cái vẻ ngọt ngào của Gabelotti, Yudelman thầm hỏi rất nhanh là có nên đi xa hơn nữa không. Gabelotti nhận thấy chỗ lưỡng lự của hắn.

- Nói đi, Moshe, nói đi... Ở đây chúng ta là bạn bè với nhau, cái chết rình rập chúng ta và chúng ta phải giúp nhau khi có thể được.

- Don Ettore, lúc này chưa ai thấy rõ được cái gì ở trong câu chuyện này...

- Cậu nói rõ ra, Moshe.

- Mặc dù buồn phiền, và trước cả khi đi làm cuộc điều tra của mình, Italo đã nghĩ tới lợi ích chung của chúng ta.

- Tức là?

- Anh ta đã đến cái ngân hàng, nơi chúng ta gửi tiền để cho chuyển đi như chúng ta đã thoả thuận.

Gabelotti buông ra một vẻ sửng sốt ở trên mặt.

- Italo? Anh ta dính gì đến đó nhỉ? Có ai chỉ định là anh ta thay tôi làm những việc của tôi mà tôi không được biết nhỉ?

- Không! - Yudelman cắt là - Không, Don Ettore? Italo chỉ muốn đỡ đần cho chúng ta khỏi mất thì giờ thôi...

- Tớ xin lỗi, Moshe, tớ chẳng hiểu cậu nói cái gì với tớ cả đâu. Ai bảo Italo đỡ đần? Nếu quả thế, thì đỡ việc gì hả, Moshe? Và ai đã bảo anh ta chứ?

Tuy nỗi lo âu đang xâm chiếm hắn, Vittorio Pizzu vẫn khép mình vào sự bất động hoàn toàn: cuộc hỏi cung - vì đây chính là thế - đã quay sang một cung cách tệ hại.

Nếu Moshe không ép hắn bỏ súng lại thì họ đã có một cơ may sống sót ra khỏi cái tổ vò vẽ này. Vittorio thầm lén lấy đầu ngón tay trỏ xoa xoa một cò súng tưởng tượng.

Yudelman bối rối, dặng hắng.

- Italo bị xúc động bởi cái chết của Don Genco. Tôi nhận ra là anh ấy đã hành động theo cảm tính, quá vội vàng, nhưng anh ấy chỉ nghĩ làm xong được cái việc mà lẽ ra ông anh mình phải làm. Xúc tiến thủ tục chuyển tiền đi.

- Anh ta đến ngân hàng vì cái lý do đó?

- Vâng, Don Ettore. Để đẩy nhanh công việc lên.

- Mà chẳng có ai trong chúng ta trao quyền cho anh ta cả ư?

- Chắc anh ta nghĩ rằng...

- Rằng sao?

Yudelman nặng nhọc nuốt nước miếng.

- Rằng vì Genco chết rồi, anh ấy phải đảm nhiệm lâm thời vai capo ở trong gia đình.

- Anh ta có cho anh, với tư cách cố vấn của nhà Volpone, biết ý đồ của anh ta không?

- Anh ta chỉ báo tôi sau khi đã thực hiện.

- Anh ta đến ngân hàng với tư cách gì vậy?

- Như là em của Don Genco.

- Và như thế đủ cho ông chủ ngân hàng quá cảnh tiền cho chúng ta à?

- Không, Don Ettore. Ông ta đã từ chối.

Trong bầu không khí im lặng nặng nề tiếp theo, Gabelotti lấy một chai cô nhắc, rót cho mình một li đầy, chẳng mời mọc ai. Ông cho nó quay giữa các ngón tay, vẻ mặt xa vắng. Lúc đó Pizzu có thể thề được là hắn nghe rõ cả tiếng đồng hồ tích tắc. Gabelotti nốc rượu không thở, đưa tay áo lên lau mép rồi rọi mắt vào trong mắt Yudelman, nhìn một lúc lâu, dò xét.

- Có một cái làm tôi khó hiểu, - cuối cùng ông nói, giọng mơ màng. - Tại sao Italo chỉ là em của anh hắn và bản thân chẳng đại diện cho cái gì, mà lại có thể cho phép mình thay thế tôi được? Sự buồn phiền không giải thích được cho tất cả...

- Don Ettore, xin nghe đây, cứ nói thật với anh thôi... Italo nghĩ rằng người ta đã có thể làm hại Don Genco.

- Làm hại? Cậu nói nghiêm túc đấy chứ? Ai lại có thể không bằng lòng với một người được kính trọng như thế, một người chỉ có bạn bè thôi?

- Tôi không rõ. - Yudelman nói.

- Cậu thấy rõ là không nghiêm túc. Nhưng tớ cảm ơn cậu là đã nói cho tớ hay. Dẫu gì cậu cũng là kẻ chịu trách nhiệm về sự làm ăn chung giữa hai nhà chúng tớ, nhưng trong bất kỳ trường hợp phản ứng xốc nổi nào của em ông chủ cậu, cậu cũng không thể không chịu trách nhiệm phần nào. Trở lại, cậu có biết là tớ không có tin tức gì của Mortimer O'Broin không?

- Tôi không biết. - Moshe nói với một giọng mà hắn hy vọng là hoàn toàn trung lập.

- Rất đáng chán. - Gabelotti nói tiếp. Như cậu biết đấy, người cố vấn của tôi biết con số tài khoản của bọn mình. Cậu không có tin tức gì về ông ta cả à?

- Tôi ấy à? - Yudelman quang quác lên.

- Cậu hay Italo...

- Sao mà tôi biết được cơ chứ?

- Ừ, đúng thế, tớ xin lỗi... Tớ tự đặt câu hỏi ra cho tớ đấy, cậu nên biết! Cậu báo tớ là Don Genco bị ám sát, cậu cho tớ hay là em ông ta đang nắm lấy quyền và tớ thấy O'Broin mất tích. Những cái đó cậu nghĩ thế nào, Moshe?

- Tôi nghĩ tất cả các cái đó là khó hiểu.

- À Cậu xem! Tớ cũng vậy!

Moshe vặn vẹo người, từ chối không thốt ra những lời đã mấp mé ở miệng hắn. Hắn có nên thú thật với Gabelotti rằng người được lợi duy nhất trong cái chết của Genco là Mortimer O'Broin không?

- Cậu định nói với tớ cái gì?

- Không, không...

Vậy mà hắn bồn chồn muốn nói: nên một ai đó đã thật sự giúp cho Genco Volpone chết thì chỉ có thể là O'Broin. Nói ra như thế nào nhỉ? Làm sao thú với một Don rằng chính cố vấn của ông đã định xoay tiền của ông chứ nhỉ?

- Nói, Moshe, nói đi... Đây là sự yên ổn của tất cả chúng ta mà!

- Thế này... - Yudelman bắt đầu bối rối vì con mắt cảnh giác và vẻ con trẻ của Ettore. - Căn cứ vào tầm quan trọng của cái vụ đang diễn ra, tôi thắc mắc liệu có phải là một sự tình cờ mà...

- Mà?

- Mà trong ba người lấy được tài khoản thì một người chết, một người mất tích.

Nói xong, Yudelman cúi xuống nhìn chằm chằm vào móng tay mình. Gabelotti gật mạnh đầu tán thành:

- Moshe, cậu hoàn toàn đúng. Nhưng hãy bảo tớ, Moshe nếu ở địa vị tớ, cậu có lo không? Tớ là người thứ ba đây...Tớ hy vọng là sẽ không xảy ra cải gì với tớ hết!

Gabelotti phởn quá, tự cho phép cưới hích hích. Moshe vờ không nghe thấy.

- Thế nào, Moshe? Cậu nghĩ thế nào về cái đó?

Yudelman chợt thoáng nghĩ rằng Gabelotti đang pha trò cho cả đám đây cười sau khi đã dựng ra một trò bẩn thỉu chống lại nhà Volpone. Khi Italo đưa khả năng đó ra, Yudelman đã có cái sai là gạt bỏ nó. Hắn thấy nó phi lý quá. Nhưng bây giờ, trước sự chế nhạo lúc lộ lúc ẩn này thì hắn phải cân nhắc may rủi để sống mà ra được khỏi cái văn phòng này. Vậy hắn chẳng còn gì để mất nữa, hắn bèn nhảy ào xuống nước.

- Don Ettore, ông không thể đến Zurich với Don Genco đã là một bất hạnh rất lớn...

- Cậu biết rất rõ là tớ không thể đi máy bay được mà. - Gabelotti phân trần.

- Tôi biết, Don Ettore, tôi biết... Nhưng nếu được hưởng sự có mặt của anh bên cạnh thì có lẽ Don Genco vẫn còn ở với chúng ta...

- Cậu định nói gì thế, Moshe?

- Hai capo thôi và không ai biết.

- Cậu muốn nói với tớ là Mortimer O'Broin không ngang tầm chăng?

- Không, không, Don Ettore! Năng lực của cố vấn anh không thành chuyện gì cả.

- Vậy thì cái gì?

- Mortimer O'Broin luôn luôn có một đạo đức không thể chê trách được. Nhưng đó là một con người, anh hiểu đấy ông ta có những chỗ yếu của ông ta...

Gabelotti nhìn hắn với một vẻ ngạc nhiên hoàn toàn vờ vịt. Ông nói thong thả, giọng ngọt ngào:

- Cậu nghĩ là Mortimer có thể phản lại Padrone của ông ta?

- Tôi không nói như thế! - Yudelman mạnh mẽ thanh minh. - Sao tôi lại có thể đưa ra một lời buộc tội nghiêm trọng đến thế mà không có bằng chứng nào được chứ? Không! Tôi chỉ tìm hiểu sự thật...

Lờ Pizzu, Ettore nhìn lần lượt vào mặt Angelo Barba, Carmine Crimello và Carlo Badaletto.

- Tôi không thấy gì hết, Don Ettore. Tôi không cho phép mình được phán xét ai cả.

- Khoan, tớ giúp cậu... Giả dụ Mortimer bị điên... vì cậu đồng ý với tớ là phải điên mới dám làm một cái gì kinh khủng đến như thế; nhưng thôi, không quan trọng lắm! Giả dụ ông ta định nẫng tiền của chúng ta...

Ông hất cầm về Yudelman ra ý hỏi có theo được lập luận của mình không.

- Vâng, ta giả dụ như thế. - Moshe nhân nhượng.

- Tốt lắm... Theo cậu thì sự thể đã diễn ra như thế nào? O'Broin có đi tới chỗ giết người để chiếm đoạt tiền của chúng tớ được không?

Yudelman cố giữ cho mình câm nín. - Gabelotti mỉm cười, hỏi lại. - Có thể như thế không?

- Đó là một khả năng. - Yudelman thận trọng chấp nhận.

- Được, được…Ít nhất cậu cũng thật thà, Moshe... Vậy thì Mortimer cho ám sát Don Genco, tháu tiền của Công đoàn ở ngân hàng rồi biến... Đúng thế không, Moshe?

Yudelman dang hai bàn tay tỏ ý ngờ vực.

- Tôi không có ở đấy, Don Ettore, anh nói ra như thế thôi.

Gabelotti đứng phắt dậy, mặc dù một tạ hai mươi nhăm cân của thân thể, đá chiếc ghế bành của mình văng ra đầu phòng đằng kia.

- Cậu nói chúng tớ là những thằng mặt mẹt à?

Pizzu cứng người lại dưới cái nhìn của bộ hạ Ettore, chú ý giữ cho tay không nhấc lên khỏi mặt bàn, cố không làm một cử chỉ đột ngột nào có thể làm cho người ta suy luận hấp tấp. Bàng hoàng, Moshe lắp bắp...

- Don Ettore... tôi không hiểu...

- Cậu sẽ hiểu? - Gabelotti hét lên, mặt nhăn nhúm lại vì giận dữ.

Ông nắm lấy hai vai Moshe và lắc hắn như một cái cây con.

- Nếu Genco chết thật thì đó là thằng em rác rưởi của ông ta đã giết? Hắn cũng đã giết O'Broin. Hắn đã tra tấn ông để lấy con số. Và cái thằng giặc ấy lại tưởng tượng rằng cố vấn của ta sẽ gánh lấy vụ giết người ấy hộ nó! Nghe đây! Nếu sự thể diễn ra đúng như tớ vừa nói thì tớ không cho nó hai ngày để sống nữa đâu. Và không chỉ nó. Tớ thề với cậu là các cậu lần lượt từng đứa sẽ như thế hết, đàn ông, đàn bà, trẻ con, tất cả các người, đám nhà Volpone ấy?

Yudelman tái nhợt, đần độn, ngơ ngẩn: còn hơn cả những lời đe doạ, sự suy luận điên loạn của Gabelotti đối với các sự việc đã làm cho hắn không nói nên lời. Không thể thốt lên được một câu, hắn nhìn ông với hai con mắt tròn xoe kinh ngạc. Hắn cảm thấy Pizzu kín đáo giật tay áo hắn.

- Đi! Moshe... Đi!

Yudelman đứng lên, chân bủn rủn. Chung quanh bàn, mọi người cũng đứng cả lên. Mạch máu cổ căng lên vì tức giận, hai tay nắm lại, Gabelotti khạc ra một lời nguyền rủa cuối cùng:

- Nói với cái thằng Italo sọt rác ấy là nó làm gì tao biết hết! Tất!... Nếu nó ho he, tao cho nó tiêu ngay! Từ hôm nay, tao nắm lấy công việc. Còn mày, tao chờ mày ở đây, ba giờ nữa! Cút!

Sau đó khi ở trong xe rồi, việc đầu tiên Vittorio Pizzu làm là lấy lại khẩu súng ở trong túi cửa xe.

- Tớ sẽ làm bất cứ cái gì để tránh chiến tranh. - Moshe nói, giọng run run. - Nhưng Italo điên và Gabelotti cũng điên!

Pizzu làm dấu vắn gọn.

- Trước hết hãy báo Italo rằng Gabelotti đã cài vào đít hắn ở Zurich một quả thuỷ lôi. Thằng đểu lại bảo chúng mình là hắn biết tất cả rồi cơ chứ!

- Tớ sẽ xem... Tớ sẽ xem. - Moshe thở dài.

Chẳng việc gì phải bi quan quá đáng, có khi cũng chỉ là sự tồi tệ thường nhật mà thôi.

(38) Hoạ sĩ Tây Ban Nha.

(39) Hai thứ rượu sâm banh nổi tiếng của Pháp. Bản thực đơn này có “tính lật đổ”, cho nên thứ tư món ăn, thức uống đều đặt lộn tùng phèo.

(40) Nguyên văn tiếng Ý: một người đáng trọng.