Chương 12
Angelo Barba ngồi mọp trong ghế bành. Mỗi bận Gabelotti đi qua, gã lại cảm thấy rõ không khí chuyển động do cái khối tạ hai của ông gây nên.
Gabelotti đang tức giận sôi sục. Ông đi ngang đi dọc phòng khách, giận dữ nhìn các cố vấn của mình. Carmine Crimello cũng chẳng còn dám nhởn nhơ. Hơi lui vào trong một góc, Carlo Badaletto chờ cho cơn bão tan.
Cơn giận hình như lại kích thích cái bệnh háu ăn của Don Ettore lên. Một khay lớn những bánh mì nhỏ kẹp thịt và bơ dần dần biến mất, bị nuốt đi bởi Gabelotti mỗi bận đi ngang lại lơ đãng vục tay cầm lên.
Một giờ trước đó, Phillip Diego đã báo với ông là ý đồ của anh ta đã bị thất bại với Homer Kloppe rồi. Don Ettore đã cáu tới cái mức chửi luôn cả ông luật sư, gọi ông ta là bất lực, kết tội ông ta thiếu tài ngoại giao.
- Tại sao ông không đích thân gọi và ra lệnh trực tiếp đi? - Diego lạnh lùng gợi ý.
- Một lời khuyên đấy phải không?
- Không. Có một số vấn đề tốt nhất là không giải quyết qua dây nói.
- Vậy thì là cái gì? Có nói ra với tôi, tôi cũng chẳng chết đâu mà!
Đúng là có một biện pháp vừa đến với đầu óc họ. Nhưng cả hai đều không hé ra. Gabelotti thì vì lẽ không cho ai được lọt vào trong cái vòng tin cẩn bao giờ, dù đó là một luật sư nghiêm túc nhất của ông - mà nếu Volpone lại dành cho hắn ta cũng cái số phận của Mortimer O'Broin nhỉ? Còn Diego thì sợ bị Gabelotti từ chối. Nếu Don Ettore thông báo cho anh con số tài khoản thì anh, lúc đang ở ngân hàng, sẽ dễ dàng ra lệnh cho Kloppe phải tiến hành việc chuyển tiền - nếu như Volpone chưa tự tay làm việc đó.
- Tại sao ông không viết thư?
- Vì làm thế là ngu!
Diego biết thế. Trốn và lậu thuế là hai vấn đề đau đầu của chính phủ Mỹ. Giữa ủy ban chứng khoán và thị trường chứng khoán, cơ quan thuế vụ với FBI, mọi thư tín gửi đi Thụy Sĩ hay bất cứ thiên đường thuế nào khác cũng đều trở nên đáng ngờ và nguy hiểm một cách có hệ thống cho người gửi: thư tín bị thất lạc ngay. Thư từ tạo nên một mối nguy to lớn.
- Rất tiếc là ông lại đã không đến được, - anh chàng luật sư nói bâng quơ.
Một từ nguy hiểm: Gabelotti đặt máy xuống với một câu chửi thề. Một lần nữa tính khiếp sợ máy bay đã ngăn ông không đích thân bắt tay vào đúng cái cốt lõi công việc ngay lập tức được. Điều này vượt quá sức ông: ông không sao ngồi nổi máy bay. Về lô gích mà nói thì đó là điều ngu xuẩn. Nhưng về mặt bản năng thì tất cả con người ông, ngay cả trước khi máy bay cất cánh, đã la toáng lên với ông rằng chỉ cần cửa máy bay đóng lại sau lưng ông là ông lập tức chết liền.
Thật phi lý: ông không thể viết, lẫn gọi dây nói, lẫn giao phó cho ai con số tài khoản O'Broin báo với ông. Tự ông đến Zurich lại càng không. Trừ phi đi châu Âu bằng tàu thuỷ, điều sẽ làm cho ông mất ít nhất năm sáu ngày.
Trong khi đó thì hai tỷ đô la có thừa một trăm lần thời gian để thay đổi chỗ ở.
Hết kiên nhẫn và không thể cứ mù mờ, ông quyết định thử liều lĩnh và có đôi chút tính toán: gọi Kloppe, báo số mã hiệu và đứng ra nhận mình là người đối thoại. Không may, chín giờ sáng ở New York thì ông có được Ngân hàng Thương nghiệp Zurich, nghĩa là ba giờ chiều ở Thuy Sĩ, đúng lúc Kloppe đang vào Grossmünster để thuyết trình.
- Khi nào ông ấy về?
- Thưa ông, không trước buổi sáng mai.
- Có số dây nói nào để tôi gặp được ông ấy bây giờ không? Tôi chỉ muốn làm việc trực tiếp với ông chủ ngân hàng, - Gabelotti nói.
- Thưa ông, không. Ông có muốn chúng tôi chuyển cho ông gặp ông Garnheim, phó giám đốc không?
Gabelotti dằn mạnh máy xuống... ông vơ nốt những chiếc bánh kẹp thịt và bơ còn trên khay, lùa chúng vào mồm, thực tế là nuốt không nhai.
- Nếu ít ra Rico Gatto gọi chúng ta nhỉ...? - Gabelotti phàn nàn.
- Don Ettore, tôi nghĩ chúng ta bỏ quên mất cái chủ yếu - Barba nói. - Tôi hiểu và chia sẻ những lo ngại của ông. Dẫu sao cũng có một điều làm cho chúng ta yên tâm: Bé Volpone đang ở Thụy Sĩ, không à? Ông tin là nếu nó định làm cái gì thì nó đã không phới đến chỗ khác rồi ư?
- Có âm mưu đấy! - Gabelotti quát, vẻ ngoan cố. - Tôi không tin một tí gì những thứ Yudelman đưa ra cả.
Người ta đang định đáng lạc hướng chúng ta. Tôi bị cất đi với mọi cái, chẳng tin tức gì hết.!
- Bao giờ Moshe phải trở lại?
- Tôi đang chờ đây. Nếu nó không có thêm cái gì mới thì ta sẽ cho nó biết tay.
Louis Philippon chăm chăm nhìn từng người một, mười người sắp lên đường với ông. Cảnh này diễn ra ở trong sân danh dự của Mép tắc lẻm, cái tiệm ăn đem lại quang vinh cho ông. Được xếp “ba sao” mười một năm liền trong sách hướng dẫn du lịch Michelin, Mép sắc lẻm là một trong những niềm tự hào của bếp núc Pháp. Một điền trang cũ ọp ẹp lúc ban đầu, trơ trọi trên bờ sông Durance, đã lớn rộng lên nhờ một hiện tượng nổ bùng theo cùng với tháng năm. Tất cả thu nhập của Lucien và Ginette Philippon, vợ ông, đều được đầu tư vào công cuộc mở mang đổi mới và làm đẹp. Ngày lại ngày khi không chễm chệ ở quầy thu tiền, nơi bà làm duyên với khách hàng thì Ginette lại chạy đến các nông trại cũ trong vùng, vét sạch với giá rẻ mạt các bàn ghế cổ, những chiếc đồng hồ từ thời bà nội, những cây nến đồng đen, những chậu đồng, những cái bàn lên nước thời gian mịn bóng được làm từ hai thế kỷ trước bởi những thợ đóng đồ sở tại say sưa với sự hoàn mỹ và tính vĩnh hằng.
Ngày nay, không một người quan trọng nào từ Paris đi Riviera lại không lo bị lỡ chặng đường, lại không rời xa lộ để đi vào những lối mòn có cây kim tước chí viền ôm lấy, hút dẫn tới Mép tắc lẻm. Những bậc lừng danh quốc tế vốn là khách hàng quen thuộc.
Vợ chồng Philippon đã dùng đến quyển Sổ Vàng thứ tám, dày đặc những chữ ký nổi tiếng nhất, xen với nhưng lời khen tràng giang đại hải về chất lượng bếp núc, phục vụ hoàn hảo, hầm rượu tinh tế, đón tiếp nồng nhiệt. Óc a dua thời thượng có chen vào đây. Ở Paris, tiếp vợ chồng Philippon như nhưng ngôi sao, trong các phòng tiếp khách sang trọng nhất... là mốt thượng lưu. Mỗi năm một lần từ giữa tháng Mười đến cuối tháng Mười một, cặp vợ chồng này đi nghỉ. Cao sang chọn chốn cao sang: Louis Philippon không phải đâu cũng tới. Ông săn thú lớn ở Kenya, câu cá kiếm ở vùng biển Bermudes, bắn gấu tại Ba Lan hay đôi khi dự một cuộc bán đấu giá ở Luân Đôn, tại nhà hàng Christie, khi những khách hàng rành tin đã cho ông biết dấu vết một đồ vật hiếm, một bức tranh độc đáo.
Ginette Philippon, nói đúng là bọc trong len dạ, thì mặc những bộ toàn thể hài hoà của Saint-Laurent. Lui cắt áo quần ở Roma hay ở trên bờ sông Tamise. Trong gara, ông có một chiếc Benli bỏ mui được và một Ferrari. Do một thứ ý tứ, để không làm giảm giá một số khách hàng, Louis đã từ chối mua chiếc Rolls Royce mà Ginette mơ tưởng, lý lẽ là máy thì giống nhau có và một sự khác nhau ở mũi xe có thay đổi được mấy tí giá trị của người ngồi bên trong đâu. Do Ginette ngoan cố, ông đã tìm được cái mánh ngôn từ, cái công thức riêng để giải đáp bà:
- Một chiếc Rolls... Một chiếc Rolls!... Họ đã có cả rồi! Em không thấy là như thế thì không chơi độc được nữa à?
Bị lý lẽ này bẻ gẫy, Ginette đã nuốt các viên thuốc làm gầy người của mình mà không nói năng gì. Bà dành năm tháng để cố làm cho mất đi mười hai ký lô thừa lẽo đẽo theo bà từ tuổi dậy thì. Trong cuộc vật lộn âm ỉ cua từng phút, từng giây này, được điểm bằng những lần điều trị làm gầy đi đều kỳ, những xoa bóp, những tắm hơi, những chế độ đa dạng, các ký lô thừa vẫn cứ chiến thắng.
Khi các danh nhân lớn nhất nước Pháp chi nhiều tiền hơn mọi ngày để tiếp vợ chồng Philippon thì chính là nhằm vào người chồng, vốn đỏng đảnh hơn, đối với những thức ăn tuyệt đỉnh dọn ra cho họ. Lui không thiết lắm đến sự ăn ngon. Lại thêm bệnh loét dạ dày ông bị vào cái năm ông bắt đầu chơi khúc côn cầu và làm ăn trong chứng khoán. Hết vụ áp phe này đến vụ khác - sau một bữa ăn lớn, ngay những chủ ngân hàng cũng trở thành ba hoa và che chở - ông đã thấy có trong tay một khoản tiền vững chắc mà Ngân hàng Thương nghiệp Zurich quản lý hộ cho ông. Khi Chimène và Homer Kloppe ở Bờ biển (46), hai người bao giờ cũng chịu cất công tới Mép tắc lẻm. Louis biết bé Renata khi nàng mới mười hai tuổi, và đòi người ta phải nướng cho mình một cái bắp ngô.
Thời đó, Lui mới mở tiệm. Ông bắt đầu từ chân rửa bát trong một hiệu ăn lớn ở Marseille. Rồi dần dần, ông thích thú đến gần bếp lò, được khuyến khích bởi những vị đầu bếp truyền dè xẻn cho ông những bí mật của công thức pha chế. Họ đều nhất trí thừa nhận ông là một học trò có khiếu. Có lẽ hơi cuồng một chút, nhưng có năng khiếu. Anh thanh niên Philippon có xu hướng thích cải tiến cái đã hoàn hảo, lăn vào các cách pha trộn đi ngược lại mọi nguyên tắc, lật nhào các thói quen, đảo lộn những qui tắc của sáng tạo bếp núc: không có năng lực bắt chước, ông đành phải sáng tạo thôi.
Ở tiệm ông, người ta không bao giờ cầm chắc được ăn hai lần cùng một món. Giữa hai lần đó, bị một thứ như cơn điên sáng tạo ám, ông đã uốn sửa thêm thắt, bớt giảm. Việc các người học nghề hay những người tập sự trẻ tuổi gọi ông là “bậc thầy” không hiếm. Không thấy bị xúc phạm, Louis lại ngầm phởn bởi cái sự tôn sùng tự phát đối với thiên tài của mình.
Từ nay, các nhà báo tường thuật những thành công, bình luận những lời lẽ, thông tin những chuyến đi du lịch của ông. Biết rõ sống nghĩa là gì, Louis không bao giờ thô lỗ tính tiền với họ khi họ ngồi ăn ở nhà ông.
Vui vẻ trong quan hệ xã hội, Louis trở thành hung dữ ở trong bếp. Bị quỉ dữ trong ông hành hạ, ông vùng vằng, sủa quát, giẫm chà lên đĩa ốp lết với nấm mà một anh phụ bếp hậu đậu đã làm cho không đủ ướt như ông dạy, tung ra cửa những ông đầu bếp dám đương đầu với ông ở một điểm học thuật, đuổi sáu mụ đàn bà rửa bát đĩa khi một chiếc đĩa xem vẻ không có được độ bóng ánh cần thiết trong con mắt ông.
Tiền bàn của ông thì nổi tiếng nhưng món cá vược cháy cạnh với nước lèo cà chua sống, món thịt cừu nấu với hương liệu xứ Provence món “Xa Lát Ngớ Ngẩn” gan ngỗng, tôm, nấm, nước xốt áctisô và rau má - để lại cho khách một kỉ niệm trong miệng cũng mãnh liệt như cái lỗ hổng lớn khoét vào trong tài khoản của họ ở ngân hàng. Dĩ nhiên Philippon không bao giờ cất chân để xuất khấu tài năng của mình. Thiên hạ đến nhà ông, sau khi đã ăn xin được một chỗ ngồi. Ông chỉ vi phạm cái nguyên tắc cơ bản đó vì tình bạn với Homer Kloppe, người đã trao tận tay ông chiếc chìa mở tóc món khách hàng vàng son Thụy Sĩ vào buổi ban đầu của ông mà thôi.
- Jean?
- Thưa thầy...
- Cái gì đây, đấy, cái cậu có ở quanh cổ đấy?
- Cái cà vạt - Cậu học nghề đỏ chín mặt mày lên.
- Tớ thì gọi nó là cái sợi giây! Cậu muốn mất mặt ở Zurich hả? Còn cậu... (ông lấn lướt nhìn áp đảo đám “lính tráng” của ông). Các ông phụ trách bánh ngọt, nấu bếp, quản rượu, nước xốt, tôi yêu cầu các ông không được quên cái điều khác thường của chuyến đi này. Tôi không dám nói chúng ta là những bậc sứ thần nước Pháp, nhưng cũng chẳng có khác gì như thế đâu. Ở Thụy Sĩ, chúng ta sẽ cho họ thấy, với một thực đơn qui định, các đầu bếp giàu cảm hứng vẫn có thể làm nên những gì. Không tuyên bố gì hết với báo chí địa phương trước khi chúng ta trổ ngón... Tôi trông cậy vào các ông. Nào, lên đường!
Nói đoạn, ông hôn Ginette và đẩy đoàn quân của ông lên một chiếc xe mini Volkswagen mà tự chính tay ông đóng cửa lại. Sau đó, ông leo vào chiếc Ferrari của mình. Hướng: Marignane. Chẳng cần ông yêu cầu - những cử chỉ này đã chứng minh trình độ có hạng của cô dâu tương lai - Renata đã thuê cho ông hẳn một khoang hạng nhất trong chuyến bay Marseille - Zurich. Ít nề hà chuyện đi cùng nhân viên, Louis đã quyết định đi hạng vé du lịch: ông khá là nổi tiếng để tự cho phép mình làm như thế mà không bị hiểu lầm. Thì ra chỉ những vĩ nhân mới không bận tâm đến cái sự nghèo.
Để tới Sonneberg, họ men dọc theo một bãi khúc côn cầu, thoạt đầu rẽ vào bên tay trái rồi lại rẽ trái nữa vào đường Bình Minh.
- Cậu tìm được chỗ khá đấy. - Volpone tán thưởng.
- Ông muốn một chỗ hay hay mà. - Lando lên mẽ.
Hai bên đường là những toà biệt thự tuyệt vời có những bức tường cao che kín.
- No cũng gọi là phố Những Ông Chủ Ngân Hàng, - Lando nói thêm.
- Tại sao?
Lando khoát tay chỉ cái toàn cảnh tuyệt mỹ của con phố, trật tự ngay ngắn của những thảm cỏ lấm tấm hoa thấy thấp thoáng qua các hàng rào bằng sắt đúc màu đen.
Đang bốn giờ chiều, thời tiết dịu và mặc dù sự căng thẳng bóp mạnh lấy thái dương, Italo không khỏi hít nhẹ mùi vị mùa xuân.
- Cậu còn đủ tiền không?
- Tôi còn một nghìn đôla. Tôi đã phải ứng trước chín nghìn đôla. Cho ba tháng chứ không phải sáu.
Gã nhìn trộm Volpone xem hắn có giận không.
- Ở Zurich cậu cũng không đến nỗi chán ốm! - Italo cười phá.
Nhẹ người Lando đưa bàn chân vuốt ve nhẹ cần ga của chiếc Bóng Đẹp P9. Xe thế mới là xe chứ! Cho tới nay, gã mới chỉ là cù nhẹ nó thôi. Khi nào trở lại yên ổn, sẽ thúc nó một cách nghiêm chỉnh trên xa lộ một phen. Gã cảm động nghĩ đến Don Genco Volpone đã cho gã một món quà vương giả thế này. Italo không dễ chịu trong tiếp xúc như ông anh, hay gây gổ, dễ nổi nóng đập phá lung tung chẳng vì cái gì. Nhưng cầm đầu giỏi đây. Khi báo cáo về vụ Ines, Lando ngỡ đọc được ở trong mắt Volpone những lời khen thầm lặng. Hắn bắt nhắc lại hai lần, yêu cầu nói rõ một số điểm làm cho hắn thú vị.
- Mõm thằng cha như thế nào, thằng đạo đức giả í, khi con bé nó chìa cái “hĩm” ra?
- Hình như lòi hết cả mắt ra ngoài!
- Còn những đứa khác, khi nó vạch đít vào mũi?
- Ngẩn tò te!
Italo gật đầu hài lòng. Chắc chắn Lando có khoác lác tí chút. Muốn gì, gã đâu có chứng kiến cái cảnh đó? Còn Ines, khi hắn hỏi, ả chỉ khăng khăng đáp:
- Anh bảo gì tôi làm nấy. Anh để yên cái xác tôi...
Bắt buộc phai tin lời ả thôi.
- Ở đây, Padrone...
Gã lái chiếc P9 qua một cánh cổng đồng đen nặng trịch mà gã đã mở khi đến thăm ngôi nhà cùng với vợ người giới thiệu thuê. Gã đã phải hết sức vất vả để đánh tháo được mụ, ngượng nghịu trong vai con người hào hoa gán lên gã. Nếu không phải đóng nhân vật đó, gã đã chửi mà đuổi mụ ra rồi. Mụ muốn chứng tỏ với gã rằng bản kiểm kê các bộ đồ dao dĩa bạc đúng cả, đến từng con dao và từng cái dĩa một, bắt gã nhận xét rằng không thiếu một cái chổi con nào ở trong kho, các giật nước trong toilet đều hoạt động, bóng đèn đều nguyên vẹn. Mụ nhắc, dai như chão:
- Ân hận đã làm ông mất thì giờ nhưng bà Davis là người rất chi là thắc mắc...
Bực mình, Lando đã phải chịu đựng những lời mụ lải nhải đến nửa giờ.
- Còn có người tệ hơn cơ! - Lando buông ra cộc lốc, đưa con mắt chủ nhân nhìn quanh toà biệt thự.
Nó trông có dáng dấp một lâu đài nhỏ, gồm hai tầng lầu và những tầng nóc có các cửa sổ con con mở ra các mái dốc đứng bằng đá, màu xám. Mặt tiền màu trắng, các cửa chớp cũng vậy! Người ta đi lên thềm tam cấp bằng hai bậc thang uốn tạo thành một cái sân con ở trước một cánh cửa nặng nề màu đen có quả đấm bằng đồng mạ vàng chạm trổ.
- Tôi đưa ông đi thăm! - Lando nói.
Trong khi gã lấy chìa khoá ra, Italo nhìn lướt quanh khu vườn hoa. Cỏ xanh như mặt thảm bàn cờ quay sòng bạc. Những cây trường thọ biếng nhác nở hoa bên dưới những cây bá hương khổng lồ. Hắn nghĩ đến Angela: đây là một chỗ mà nàng thích. Nàng thường bảo không cần cái gì khác cả, để được sung sướng, nàng chỉ cần một thùng sách, một ít cây xanh và nhiều thì giờ cho bản thân mình.
- Vậy anh sao? Anh không ở trong chương trình của em à?
Thay cho trả lời, nàng mỉm cười nép vào hắn và xoa xoa dái tai hẳn. Ngay sau khi ra khỏi cái chuồng chồ này, hắn nhất định sẽ đưa vợ đi nghỉ ở Sicile.
- Xin ông khai mạc! - Lando nói.
Volpone bước vào gian khách sảnh trang trí bằng những cây đuốc và nhiều bức hoạ, loại chẳng ai xem vì vẽ chân dung các đấng tổ tiên mặc võ phục hoặc những cảnh chiến trường lớn rộng. Angela đã hứa sẽ có ngày giải thích cho hắn những của nợ cổ lỗ ấy đẹp ở chỗ nào. Hắn đẩy cánh cửa phòng khách, cửa sổ ở đây mở ra ngoài vườn.
- Bao nhiêu buồng?
- Không rõ nữa, - Lando nói. - Mười ba hay mười bốn gì đấy.
Volpone cau lông mày:
- Mười ba?
- Có lẽ hơn, có lẽ chưa tới.
- Đi đếm và quay lại ngay... Dây nói chạy không?
- Có!
- Ở đâu?
Lando chỉ cho hắn chiếc máy điện thoại ở trên một cái tủ rương cổ.
- Có một máy nữa ở trong phòng ông.
- Phòng tớ? Bây giờ cậu lại chọn cả cho tớ à?
- Đó là phòng đẹp nhất, - Lando thật thà nói.
Italo vẩy vẩy tay để bảo hắn đi. Đúng là Baretto tỏ ra nghe lời và có hiệu lực, nhưng hắn không thích bởi gã là một thằng ma cô. Italo oẹ chúng ra, vì những lý do mù mờ. Vậy mà nghề đĩ, cả nó nữa, lại là một trong những bầu vú của gia tài nhà Volpone. Nhưng là trên một qui mô công nghiệp trừu tượng, trong đó những người đàn bà được đếm như gia súc. Giữa những người bóc lột hàng loạt và những kẻ bị bóc lột không hề có tiếp xúc. Những thống kê dửng dưng của luật số lớn.
Dù sao, chính là nhờ con mọi của Lando mà Homer Kloppe đã mất mặt to trong cái điều mệnh hệ đến lão nhất: lòng tự trọng với xã hội.
Đây mới là bước đầu. Volpone đã dự kiến một cuộc leo thang làm ba giai đoạn để bẻ gẫy sức đề kháng của ông chủ ngân hàng. Giai đoạn đầu: tư cách lão. Giai đoạn hai: hình hài lão. Giai đoạn ba: gia đình lão.
Italo chán nản nhìn chiếc điện thoại. Hắn sắp phải thông báo cho Yudelman việc mà hắn giấu cho tới nay: cái chết của O'Broi. Đã nhiều lần, khi Italo có những bất đồng với Genco, Moshe vẫn mài tròn những góc cạnh và tìm cách dàn hoà. Viên cố vấn mang một tình yêu gần như của người bố đối với Italo. Italo biết thế. Vì lẽ đó, hắn nhịn Moshe những sự không tha thứ được với bất cứ ai. Moshe không lạ điều này, đã chẳng phải gượng nhẹ để phơi hẳn gan ruột mình ra, hoặc quở mắng hắn thẳng thừng. Khi biết Italo đã tầm bậy phá mất cơ may cuối cùng của họ bằng việc giết Mortimer, Moshe sẽ bị một trận đau tim mất thôi...
Lần chần, hắn quay số dây nói của Yudelman, chỉ một hồi chuông đã được.
- Tôi, - Italo nói.
- Trời đất? - Moshe thét lên. - Tôi đã gọi tới anh hàng giờ. Anh ở đâu?
- Vẫn ở chỗ ấy.
- Thôi đi, Italo! Thôi đi! Tình hình xấu, rất xấu! Trở về đi!
- Cậu chỉ có thế để nói với tớ thôi hử?
- Italo, nghe này, tôi sợ. Tôi đã làm lắm cái thối rồi. Một bước nữa là tan tành hết... Anh bị theo dõi đấy.
- Bây giờ thôi rồi. Đã thu xếp xong.
- Thu xếp?
- Tớ bảo là đã thu xếp mà! Volpone cáu. - Rõ chứ, không à?
- Anh gọi từ khách sạn hả? - Moshe ngờ vực hỏi.
- Không, cậu có thể nói. Tự do.
- Gabelotti đang điên. Nói chúng ta đang định lừa ông ấy.
- Cậu để cho con lợn ấy nó đầu độc à? Cậu xuống rồi đấy...
- Con lợn ấy sắp đòm chúng mình! Tất cả.
- Thật à? - Volpone chế nhạo.
- Lão không biết lão nói cái gì nữa đâu. Lão nghĩ là anh cho giết O'Broin.
- Không đúng.
- Tôi biết thế! Nhưng như thế thì có thay đổi được gì chứ?
Italo thở mạnh một cái rồi bình thản buông ra:
- Tớ không cho giết cái thằng thối tha ấy. Tự tay tớ giết!
Đầu dây im lặng một lúc lâu. Rồi giọng Moshe kích động hết sức:
- Nhưng anh điên!...
- Điên? Tai nạn thôi! Tớ hỏi nó, nó lại láo với tớ.
- Ôi, không!... - Yudelman rên rỉ, thất vọng. - Không! Như thế cứt quá... Anh không hiểu gì hết...
- Cậu trút tất cả cho tớ hả?
- Không hề. Từ nay Gabelotti có thể làm bất cứ cái gì! Ủy ban sẽ bênh lão.
- Cậu ngọng à? - Volpone gầm lên. - Tốt hơn là đi hỏi Gabelotti xem O'Broin đến làm chó gì ở Ngân hàng khi tớ tóm được nó. Đi đi! Cái ấy thì cậu nói thế nào nào?
- Italo! Tôi vừa gặp Gabelotti!... Tôi không hiểu xảy ra chuyện gì cả...
- Tớ biết! Thằng cục cứt ấy đã cho giết anh tớ để cuỗm tiền chúng ta. Bây giơ cậu đi tụt quần cậu ra ở nhà nó, nó tưởng rằng nó phủi tay được và có thể nhổ vào mặt tớ nữa à?
- Italo!
- Câm đi! Cậu bồ với nó thế thì bắt nó giải thích cho cậu tại sao lại phái cố vấn riêng đến nhà Kloppe?
- Italo! Thế ngộ như O'Broin thử làm cho riêng mình lão thì sao?
- Thương thay cho cậu - Volpone nghiến răng khinh bỉ. - Cậu tưởng cậu ở trong rạp chiếu phim à?
- Anh quên mất một cái! Tức là Gabelotti cũng có số tài khoảng ngay từ hôm đầu tiên. Lão chỉ cần nói một câu thôi.
- Ai bảo cậu là nó không nói? - Volpone tức nghẹn cả lời. Cậu nghĩ tại sao nó lại phái cái rác rưởi, cái thằng O'Broi ấy đi nào? Hử... Giải thích tớ xem?
- Italo, tôi sẽ nói thật với anh... Tôi không biết nên nói thế nào với anh... Có nhiều điểm không rõ ràng quá...Đập phá nhau sẽ chẳng dẫn chúng ta tới đâu cả. Chúng ta sẽ chết mất!
- Tớ không. Anh tớ chết và tiền thì có lẽ đã bay đi rồi? Tớ chẳng còn gì hơn để mất nữa, chẳng gì hơn nữa!
- Cho tôi một cơ may cuối cùng...
- Anh đừng dính vào.
- Anh về New York đi! Chúng ta giải thích cho Gabelotti.
- Nói thẳng - Tớ thầm hỏi sao Genco lại giữ cậu bên anh ấy lâu đến thế được. Cậu thối quá!
- Vậy thì tôi đi một mình, - Moshe nhẫn nhục nói. - Vì lợi ích của gia đình.
- Gia đình là tớ.
- Italo, tôi xin anh lần cuối cùng: về New York đi.
- Tôi ị vào cậu đấy!
- Chúng giết anh mất! - Moshe nói, giọng trầm và lạnh. - Nhưng tôi sẽ không cho anh làm nguy hiểm đến mạng sống của Francesca, của hai con gái chị ấy, và của cả Angela...
Italo mở mắt thao láo.
- Angela? - Hắn khàn khàn nói.
- Nếu vài giờ nữa anh không về thì Chúa phù hộ cho chúng ta! - Moshe Yudelman nói.
Và đặt máy nói xuống.
Ngơ ngác, Volpone chẳng nghĩ cả tới việc đặt máy. Một lúc, đầu óc hắn bị tê liệt đi bởi một luồng adrênalin trong khi tiếng động rỉa rói của đường dây bị cắt vang lên ở trong tai hắn. Moshe nói đúng: Angela! Cần báo ngay cho Angela biết để ẩn tránh.
- Vỡ bụng mất! - Renata cười phá lên. - Họ phải nằm ra mới có cảm giác là đang đứng đấy nhỉ?
- Hay! - Kurt nói. - Chỉ những ai không say mới có cảm giác là say...
Hai người nằm ngửa ra trong cái trước đây hai giờ là gian phòng khách truyền thống sang trọng của những nhà tư sản lớn ở Zurich. Nhưng rất nhanh, Chimène đã chẳng nhận ra nổi gian phòng hoa mỹ của bà nữa rồi.
Thợ đã bắt đầu tháo các bức tranh ở trên tường để treo chúng lại theo cách lung tung xoè.
- Xem kìa! - Oswald Hepbräuer khoái trá kêu lên. - Khi đã là tác phẩm lớn thì tranh treo trái cũng vẫn cứ là đẹp. Ở Zurich, Oswald đại diện cho quyền uy tuyệt đối trong ngành trang trí. Anh học Mỹ thuật năm 68, tấn công vào trường đại học Sorbone, chiếm Odeon và chuẩn bị các ống sơn mầu để cho các đồng chí cách mạng của mình viết các chữ phục thù lên tường Paris. Ở Thụy Sĩ thì vũ trang các chiến tích như vậy mới là quan trọng trong mắt giới trí thức lầu vàng gác tía. Oswald được hưởng những hai vầng hào quang của người hành động và kẻ ẩn sĩ. Tuyên truyền thuyết chống công thức, anh hào hứng lên bởi cái ý của Renata Kloppe: một hôn lễ “Lộn tùng phèo đầu đuôi!” - Anh đã suy nghĩ ba tuần để dựng dự án.
Bây giờ nó đang thành hình. Thợ của anh đã dính lên trần một bức họa đánh lừa mắt làm thành ra một cái sàn nhà. Để cho thêm hiện thực chủ nghĩa, anh còn mắc vào đấy những chiếc ghế thật ở quán rượu, chổng ngược xuống, chân gắn vào trần bằng những lỗ mộng.
- Liệu có gài vào đấy được hẳn một ghế bành Louis XV không? - Renata hỏi.
- Nặng quá, - Oswald nghiêm trang nói. - Trái lại, cái bàn bằng phóocmica lại hay hơn. Paul! Bàn!
- Có ngay! Có ngay!
- Tại sao không cho vài các rác vào nhỉ? - Kurt đế thêm, anh không muốn lạc hậu về tầm vóc phi lý.
- Nhạt phèo! - Oswald nói. - Quá nhạt... Phải dùng dè xẻn cứt mới được. Đâu cũng chỉ cứt thôi thì lại chóng ngán...
- Oswald! - Renata xen vào... - Quần áo thì thế nào? Tựa như có người vất quần áo xuống sàn ấy mà?
- Chớ bốc!... Những nét lớn trước đã. Chi tiết sẽ đến sau... Nhưng hãy xem bức Pissarro kìa!... Vòm trời lại ở bên dưới... Hay thật 1 Anh đến hôn Kurt và Renata ở trên sàn, uốn người một cách hài hước, mông chổng lên, đầu chui qua hai cẳng.
- Với bức của Vinci thì sẽ thế nào đây? Anh chị có thấy không? Một tranh của Leonard de Vinci mà đầu đuôi lộn ngược! Chưa thấy bao giờ! Nào Paul, cái bàn!...
Họ đến lúc mười giờ. Để cho bố mẹ khỏi quá hốt hoảng, Renata đã định các việc đảo lộn tanh bành phải được làm trong thời gian ngắn nhất.
- Tự do hoàn toàn! - nàng đã nói với Oswald. - Cậu cần bao nhiêu người cứ việc lấy, làm cả ngày lẫn đêm. Sau ngày hội, các anh tháo gỡ tất cả đống nhà thổ này đi càng nhanh càng tốt.
Không lùi trước bất cứ cái gì, nhất là trước một tấm ngân phiếu, Hepbräuer đã tênh tênh nhận lời. Tất cả báo chí đều sẽ nói đến. Vì anh có không ít bạn bè trong các ban biên tập báo chí sở tại, sự kiện này sẽ là một vụ quảng cáo cá nhân dữ dội cho anh đây.
- Còn cái này, cái này, đẹp không? - Anh hỏi, chỉ vào một người thợ đang mang một móc đèn chùm, các sợi rua rua bằng pha lê giả của nó đã được dán bằng keo vào những điểm vô hình thành ra một tư thế bất chấp cả luật sức hút.
- Thân đèn sẽ đi từ sàn... Tớ muốn nói là từ trần đấy! - Anh đính chính và cười hí hí. - Tớ sẽ choang cho vài ba cái như thế trong phòng... Phải xem đã... Hubert!... Trên ấy, bên trái ấy, cái bàn thấp và những chiếc chai ấy! Đã xong chưa?
- Đây, đây!
Những chai rượu mọi kiểu nhãn đã được dính, cũng bằng cách dính các đèn điện, vào mặt một cái bàn thuỷ tinh mịn nhẵn có bốn cái chân ngắn bằng thép mạ kền.
- Thêm vào cho tớ một lọ hoa! Cẩn thận trên ấy! Trọng lượng phải dựa vào những cây đèn áp tường.
Anh quay lại với đôi vợ chồng chưa cưới, nháy mắt một cái đồng loã. A, các người ơi là các người! Việc nó thế kia đấy. Nhưng có dấu ấn lắm. Người ta sẽ còn nói đến mãi cho mà xem, đám cưới của các cậu ấy!
Kurt cầm tay Renata. Ý nghĩ điên rồ của họ ngày càng trở thành hiệu lực, anh càng không khỏi cảm thấy phần nào lo sợ. Cái chất cố hữu tiểu tư sản của anh nổi dậy chống lại cái chất phi lô gích nó từng quyến rũ anh biết bao khi mà nó chỉ có tác động ở mức độ biện chứng kia không thôi. Có điều cỗ máy đã khởi động mất rồi... Quá muộn rồi, không thể vờ vịt tán thành được nữa. Để cho trong lòng khỏi phải khó chịu, anh lại quyết định cứ làm già lên.
- Oswald, cái trần của cậu bao giờ thì dán xuống dưới sàn này?
- Để sau, để sau... Các con ơi, ta không muốn đuổi các con đi đâu, nhưng ta muốn công việc làm nhanh lên...Ta cho phép các người cứ hai giờ lại được đến một lần chiêm ngưỡng. Các người sẽ thấy sự tiến triển. Trong khi chờ đợi thì ta phải hoàn thành cho xong cái màn ở trên trần này đã...
Khi cảm thấy tay Kurt, Renata đã rút tay về, không nghĩ tới. Sự thể hình như đã được tiến hành ngoài ý muốn nàng. Bởi thách thức nàng cho chuyển động ngược tất cả. Bây giờ cái nhà tù đã được dựng rồi, nàng sẽ thấy bản thân mình sa vào bẫy.
- Đi không anh?
- Thì đi! - Kurt nói.
- Renata! - Oswald Hepbräuer hét, - cậu đã khéo nghĩ tới mọi cái đấy, nhưng tớ vẫn cứ sẽ dành cho cậu vài ba cái bất ngờ cuối cùng! Rồi sẽ thấy, các con ạ... Rồi sẽ thấy....
Moshe Yudelman vào bàn giấy của Ettore như người ta vào lò sát sinh. Vẻ dữ tợn, Carmine Crimello, Angelo Barba và Carlo Badaletto lừ lừ nhìn hắn trong một bầu không khí thù địch. Nhưng Moshe không nhìn họ. Hắn đi hai bước lại với Gabelotti, hỏi bằng một giọng điềm đạm và dứt khoát:
- Don Ettore, tôi có thể nói chuyện riêng với ông không?
- Đi ra. - Gabelotti hất tay nói với mấy người kia.
- Một chút thôi, ông chủ! - Badaletto chen vào.
Hắn nhanh nhẹn đưa lướt tay lên người Yudelman đang khinh khỉnh để mặc cho hắn khám.
- Ra ngoài! - Don Ettore nhún vai bảo Badaletto.
Carlo đóng cửa lại ở đằng sau mình. Gabelotti nhướng một lông mày lên về phía Moshe.
- Tớ nghe cậu đây!
Đi đến nhà Ettore sau cuộc nói chuyện không kết quả với Volpone, Moshe cho rằng chỉ riêng sự có mặt đã là một bằng chứng về thiện ý của mình rồi. Ở phần liên quan đến hắn thôi. Nhưng nếu hắn lầm về cách chơi của Gabelotti, nếu Volpone đúng, thì cũng cóc cần, hắn sẽ không còn sống để đi khỏi nhà Ettore đâu.
- Don Ettore, - hắn bắt đầu, - ông bảo tôi trở lại, tôi đã trở lại. Tự ý tôi. Tôi tin ở sự xét đoán và sự khôn ngoan của ông. Có thể tôi không thuộc trong gia đình ông, nhưng tất cả chúng ta đều là những đứa con của một gia đình công đoàn. Chúng ta đã làm việc cho nhau, điều đó khiến súng đạn không lấn át được lý trí.
Gabelotti vừa chăm chú nghe, vừa ăn những hạt pistache (hạt dẻ cười), Yudelman quay lại nộp mình vào tay ông, đó là dấu hiệu tốt. Sau nhiều toan tính vô hiệu, người của ông đã mò ra được số dây nói của Homer Kloppe. Nhưng Ettore cũng chẳng may gì hơn lúc gọi đến ngân hàng. Một giọng đàn bà báo cho ông rằng Kloppe không ở nhà và xin ông cho biết tên tuổi. Lúc này, ông chỉ còn biết chờ và cầu cho Volpone không rút trắng mất tài khoản. Nếu Yudelman đến thì không thể có chuyện nào khác là xác định với ông điều trái lại mà thôi.
- Nói thật, ông hãy biết cho rằng tôi đến thế này là trái với ý Italo đấy.
- Cậu liên hệ được với hắn rồi à? - Ettore hỏi, cố giấu sự tò mò thèm khát của mình.
- Vâng.
- Hắn còn ở Zurich à?
- Vâng.
Gabelotti nuốt chửng một nắm đầy pistache. Ông chìa cái hộp cho Yudelman, hắn lắc đầu.
- Hắn có giải thích với cậu là hắn đang làm gì không?
- Người ta đã ám sát anh của anh ta, - Yudelman nghĩ nhắc lại cái chết này thì hay, nói nhẹ nhàng.
- Hắn bảo như thế?
- Don Ettore, cho phép tôi... Việc này đã làm cho tất cả chúng ta nổi nóng lên. Mỗi chúng ta đều có cớ nói ra những điều vượt khỏi ý nghĩ thật của mình, những lời lẽ vì tức giận mà có. Vừa rồi, ông đã đưa ra những lời buộc tội Italo rất nghiêm trọng. Tôi đã không tán thành. Về phía anh ta, Italo cũng vừa mới đặt vấn đề về ông. Tôi cũng phản đối. Tôi muốn lập lại sự thật và chấm dứt một sự hiểu lầm có hại cho công việc chúng ta.
- Don của cậu chết rồi thì cậu nói nhân danh ai?
- Nhân danh chính bản thân tôi, nhân danh lẽ phải và lợi ích của tất cả chúng ta. Dẫu thế nào, tôi cũng cần nói thêm rằng sau cái chết của Don Genco thì trong lúc này, em của ông ta có cơ sở để kế tục đứng đầu gia đình ấy.
- Italo là một người vô trách nhiệm.
- Không, Don Ettore, Italo chỉ là một người cho tới nay chưa gánh vác trách nhiệm, thế thôi. Không may Italo lại đang trong con đau buồn. Anh ta xốc nổi, bướng bỉnh. Anh ta tin chắc rằng cố vấn của ông đã định vụng trộm ông làm lợi cho riêng lão.
Moshe chịu đựng cái nhìn hằn học của Gabelotti, mặc dù mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng hắn. Nếu lão hộ pháp này biết rằng Mortimer O'Broin đã chết, rằng chính Italo đã tự tay giết O'Broin, thì sẽ là chiến tranh không chút thương xót, cho tới tận kẻ cuối cùng. Trong trường hợp đó, tấm mộ chí đầu tiên sẽ là của Moshe.
- Đấy cũng là ý kiến của cậu? - Gabelotti hỏi, giọng hoàn toàn trung lập.
- Chẳng ai mà không sai sót được, Don Ettore. Ngay ở Mortimer O'Broin cũng không ra ngoài cái qui tắc đó. Italo cho rằng anh của anh ta chết không phải vì ngẫu nhiên...
- Tôi tin là như thế! - Ettore nói, giọng đầy ẩn ý. - Cậu muốn biết tớ nghĩ như thế nào về tất cả cái đó phải không? Chừng nào O'Broin không bằng da bằng thịt đứng trước mặt tớ để tự miệng nói ra với tớ thì không ai làm cho tớ nuốt trôi được cái đó cả. Chụp mũ cho một người không có mặt để tự bào chữa thì ngon lành quá. Dễ quá! Chẳng cần phải láu cá lắm cũng thấy được cái ấy có lợi cho ai... Italo Volpone.
- Có một cách cơ bản để yên trí được về chuyện này, Don Ettore. Đồng thời cho chúng ta ra khỏi được ngõ cụt. Ba người có số tài khoản. Don Ettore, Mortimer O'Broin và ông. Chỉ cần ông gọi dây nói đến Zurich là mọi sự lại ổn.
- Nếu đến bây giờ tớ vẫn chưa gọi, - Gabelotti nói dối, - chính là vì lòng kính trọng ông bạn Genco của tớ. Chúng tớ là hai người cùng chung chiếc thuyền này.
- Nếu Bé Volpone phạm sai lầm là đến ngân hàng mà không báo với ông, - lại đến lượt Yudelman nói dối. - thì chính là cái chết của ông anh đã kích anh ta tin rằng cố vấn của ông đang sắp sửa cho ông vào tròng. Bây giờ, anh ta qua miệng tôi, yêu cầu ông gọi ngay Zurich và cho lệnh chuyển tiền.
Gabelotti vờ mắc mưu Moshe. Ông xem đồng hồ.
- Quá muộn. Gần sáu giờ chiều ở châu Âu rồi. Ngân hàng đã đóng cửa.
- Vậy mai, Don Ettore, ngay khi mở cửa. Chúng tôi hoàn toàn tin cậy ông. - Gabelotti suy nghĩ.
- Nói thật, cậu biết tìm Italo ở đâu không?
- Biết chứ Ettore đẩy phắt ngay máy nói về Yudelman.
- Gọi nó đi! Tớ muốn nói chuyện với nó.
- Được! Moshe nói.
Giấu nỗi thất vọng, Moshe cầm lấy máy. Cho đến nay, hắn vẫn hy vọng chơi khá tế nhị để tránh tai vạ cho bản thân, để ngăn ngừa xung đột, thu về hai tỷ đôla và giữ gìn những mạng người. Hắn đã muốn mình làm lớp đệm giữa hai thùng thuốc súng: nếu hai thùng đó va nhau thì phải nổ. Lại lớp mồ hôi lạnh ấy ở giữa sống lưng. Hắn khẽ mỉm cười thân thiện với Gabelotti từ nãy vẫn không ngừng nhìn hắn.
- Khách sạn Sordi? Tôi muốn nói chuyện với ông Volpone...
- Xin giữ máy...
Kinh hoàng, hắn nhận thấy từ bàn giấy vang lên câu trả lời ở đầu dây: Gabelotti mắc một ămpli gắn với điện thoại ở đấy. Moshe khấn thầm là Italo không ở khách sạn.
- Phòng ông Volpone không trả lời.
- Cho tôi ban tiếp tân... Ban tiếp tân?
- Vâng, thưa ông.
- Chìa khoá ông Volpone có ở trên bảng không'?
- Ông Volpone không ở chỗ chúng tôi nữa rồi, thưa ông.
- Xin lỗi.
- Ông Volpone đã bảo thanh toán cho ông ấy trước đây một hai tiếng. Ông ấy không ở khách sạn nữa.
Yudelman có cảm giác mình tan thành nước.
- Ông ấy có để lại thư từ gì không?
- Thưa ông, không?
Moshe đặt máy xuống, không dám nhìn vào mắt Don Ettore. Từ nay, Italo đã xổng cũi, không kiểm soát, sẵn sàng gây ra mọi sự sai lầm. Moshe nhún vai nhẫn nhục: Thôi, người ta chỉ chết có một lần mà.
- Don Ettore, như thế đấy, ông biết cũng như tôi vậy...
Hắn suýt nói hắn đã lạy van Italo trở về New York, đừng làm cái gì hết trong khi hắn cố dàn xếp mọi sự.
Hắn thình lình mệt bã. Hắn buông ra, do dự:
- Có thể anh ta đang trên đường về New York... Có thể anh ta sắp gọi tôi ở nhà tôi...
Hắn thong thả đứng lên:
- Cậu đi đâu? - Gabelotti hỏi.
- Tôi về. Tôi sẽ báo ông ngay khi hắn gặp tôi.
- Moshe, - Ettore thân mật nói, - cậu có vẻ suy sụp...
Ông đi vòng bàn giấy đến đặt một bàn tay to như tảng giăm bông lên vai hắn.
- Tớ thích là cậu vui lòng nhận lời tớ mời cậu ở lại đây. Với lại tớ có thể cần đến cậu, khi tớ gọi cho ngân hàng. Muốn gì chúng ta cũng là những người liên doanh với nhau. Cậu nghỉ ngơi đi... Simeone sẽ chỉ buồng cho cậu. Simeone!
Simeone Ferro hiện ra ngay tức thì, tưởng đâu gã gắn tai vào cánh cửa.
- Padrone?
- Tớ muốn cậu đi cùng người liên doanh của tớ, Yudelman, đến buồng của bạn bè. Trông để không thiếu một cái gì đấy.
- Vâng, Padrone.
Tim thót lại, Moshe mỉm cười buồn thiu.
- Ông nói đúng đấy, Don Ettore. Tôi đi nghỉ chút xíu. Ông tin là tôi thành thực cảm ơn ông đã cho nghỉ lại đây.
- Nhận lời tớ, cậu làm cho tớ sướng lắm! - Gabelotti nói.
Moshe và Simeone vừa rời gót. Ettore đã bấm nút máy nói nội bộ. ông giật giọng ném ra:
- Tóm lấy Angela Volpone!
(46) Nơi nghỉ mát nổi tiếng ở miền Nam nước Pháp.