← Quay lại trang sách

Chương 15

Điều xảy tới vượt ra ngoài sức hiểu biết của nàng. Gần mười sáu tiếng rồi nàng bị giam trong một gian phòng sang trọng, đầy sách ở trên những ngăn giá chạy suốt chiều dài một bức tường, có dàn máy nghe nhạc nổi, máy thu hình, một loạt nước uống và nhất là một chuông bấm gọi được ngay lập tức một người đàn bà phốp pháp dễ có thiện cảm, sẵn sàng thoả mãn bất cứ ý muốn nào của nàng. Trừ cái chủ yếu: biết tại sao nàng lại ở đây, nhà ai và cho tới bao giờ.

Angela đã cố làm cho bà ta nói. Nhưng bà ta chỉ đáp lại bằng những nụ cười, câm lặng tuyệt đối, chỉ vui lòng đáp ứng những yêu cầu của nàng về tiện nghi sinh hoạt, đồ dùng vệ sinh hay ăn uống.

Hai người bắt nàng cũng không nhiều lời hơn. Sau vài ba câu nói trước khi Angela ngất, họ chẳng còn hé răng ra nữa. Nàng lờ mờ cảm thấy việc bắt cóc này có liên quan đến chồng mình, cách này hay cách khác. Nàng tiếc là đã không hỏi kỹ về các hoạt động của chồng. Suốt ngày nàng đi quanh toà lâu đài - nhà tù thu nhỏ này nhận thấy cửa ra vào không có quả đấm, càng không có cửa sổ mở ra đóng vào được. Những ô vuông bằng kính mờ để lọt qua ánh sáng nhưng không để lộ ra được chỉ dẫn nào hết.

Ngoài người đàn bà phốp pháp, không có ai tới đây.

Vào quãng ba giờ sáng, sau khi gõ cửa, một người đàn ông to lớn đi vào.

- Tôi đến xin lỗi chị vì cái cách không được dễ chịu cho lắm mà những người cộng tác của tôi đã đưa chị đến đây. Chị có đủ các thứ cần thiết chứ?

- Ông là ai?

- Một người bạn của chồng chị. Hơn cả bạn nữa. Italo và tôi là những người liên doanh với nhau. Tôi là Ettore Gabelotti. Nhưng có lẽ tôi đã đánh thức chị dậy?

- Tôi muốn đi khỏi đây.

- Hãy cho phép tôi nhắc chị cẩn thận đã. Tôi vừa mới đến xong. Những dặn dò của tôi đã không được truyền đạt tử tế. Tôi đã đặc biệt yêu cầu người ta giải thích với chị những lý do tôi mời chị đến đây.

- Mời! Người ta cưỡng bức tôi đi, chĩa cả một khẩu súng vào bụng tôi.

- Những người đó sẽ bị trừng phạt. Chị hãy hiểu cho... Italo đang ở Zurich, chị biết đấy, vì một công việc chung. Anh ấy bất hạnh là mất ông anh, người mà tất cả chúng tôi đều rất kính trọng. Mà, có thể cái chết của Genco Volpone không tự nhiên một chút nào hết. Italo lo ngại. Cho nên khi được tin có một số người giận chồng chị và đã nói ra những lời đe doạ đối với chị, tôi xét thấy việc đưa chị đến nhà tôi để cho chị được an toàn là tốt nhất.

- Tôi muốn đi!

- Chị có thể đi nếu chị muốn. Nhưng tôi xin chị không nên, sau này chị sẽ cảm ơn tôi. Lei i Italiana?

- Lo sono, ma...

- Didove? (51)

- Thưa ông, tôi bị bắt đi hồi đầu buổi chiều hôm qua, bây giờ sắp bốn giờ sáng, tôi không muốn lạm dụng lòng hiếu khách của ông. Ông tin rằng tôi sẽ báo với Italo cái cách tôi được chiều chuộng như thế nào ở dưới mái nhà của ông. Bây giờ tôi xin ông cho người đưa tôi trở về!

- Tôi thấy rõ là chị giận tôi, nhưng tình bạn của tôi với Italo quá lớn, cho nên tôi không thể liều lĩnh để chị có cơ gặp nguy hiểm được. Tôi xin chị một lần nữa, vì nể tôi mà qua hết đêm nay ở đây!

Angela cảm thấy nước mắt dâng lên. Nàng cắn môi lại để không khóc. Italo là cái cây che mặt rừng. Nàng chỉ nhìn thấy anh. Bạn của Italo hoặc ở Ý, hoặc ở Anh cả. Ở New York, nàng chỉ biết vài tiệm ăn, hai hay ba nhà bảo tàng. Chiếc giường của vợ chồng họ là trung tâm thế giới. Tất cả những gì quanh nó đều không quan trọng.

Nhưng Italo không ở đây và nàng cảm thấy cô đơn, mỏng manh một cách tuyệt vọng trước một tình huống khó hiểu và đáng hãi hùng. Đằng sau cái vẻ chiều chuộng và lịch sự một cách giả dối của lão béo này, nàng cảm nhận được rất rõ một sức mạnh và một quyết tâm không thương xót.

Cả mối nguy hiểm nữa. Nó toát ra một cách nghịch lý từ người lão, mỗi khi lão cười. Nàng không phải loại đàn bà dễ lên cơn ngất xỉu hay than khóc. Nàng quyết định nhẫn nhục tạm thời trước điều không tránh khỏi. Do sợ và chính vì nàng sợ mà nàng đã buông ra một cách châm biếm.

- Tôi dậy lúc chín giờ, tôi uống cà phê không đường và tôi thích thịt lợn muối, tráng trứng cho tôi phải cháy già.

Gabelotti cúi xuống đến hết cái mức bụng cho phép.

- Tôi biết ơn chị đã nhận lời. Tất cả sẽ như chị yêu cầu Tôi lại xin lỗi chị một lần nữa.

Angela trăn trở trên giường. Với dáng vẻ một con voi hiền lành, lão béo này đã làm nàng sợ hết hồn. Nàng khe khẽ nói:

- Italo?... Italo!... Anh ở đâu?

Bây giờ là năm giờ sáng. Nàng tắt đèn.

Trong gia tộc Volpone, tất cả đều yêu Moshe Yudelman. Vittorio Pizzu cũng như những người khác. Nhưng trong con mắt người trợ thủ của capo này thì viên cố vấn có một cái tật nghiêm trọng: hắn thi sĩ quá. Yudelman quả đã cho rằng lời lẽ tốt đẹp và thương lượng khôn khéo cũng đủ giải quyết được những tình huống gay go nhất. Bằng kinh nghiệm, Vittorio biết thế là sai. Bao giờ rồi cũng tới cái lúc người ta cần trông cậy vào vũ khí để áp đặt quan điểm của mình và làm cho lợi ích của mình được tôn trọng. Cho nên khi Moshe cho biết ý định đến nộp mạng vào tay Gabelotti, Vittorio đã cố ngăn hắn, trình bày chi li những lý do e ngại của mình. Nhưng Yudelman chẳng thiết nghe gì hết.

- Không phải bằng cách đi diễu binh mà chúng ta giải quyết được bất cứ chuyện gì đâu. Nếu cậu đủ ngô nghê để quay trở lại đó thì câu sẽ chẳng còn trở về.

- Tớ đến. Một mình. Và tớ sẽ trở về. Đừng dính vào, Vittorio.

Pizzu vờ nhận lời. Hắn đã giao Vincente Bruttore cấp cho hai tên lính để bí mật đi theo ông cố vấn. Vito Francini và Quinto Favara, quần áo gin, tóc dài và mũ đi xe máy trên đầu, leo lên một chiếc Honda có phân khối lớn mà chúng đã “để cho bị pan”, sau khi ghi lại cẩn thận giờ giấc Moshe Yudelman bước chân vào trong nhà Ettore Gabelotti.

Sau đó, Vittorio đã phái tất cả đám lính tráng có trong tay đặt dưới quyền ba người thủ túc của hắn, Aldo Amalfi, Vincente Bruttore và Joseph Dotto lùng sục khắp New York. Trong mỗi đồn cảnh sát của thành phố ít nhất có một viên cảnh sát ăn lương của nhà Volpone. Nhưng lúc này Vittorio lại không thích nhờ đến luồng lạch này, cái hắn chỉ dùng đến trong trường hợp tuyệt vọng, Angela Volpone - mà không có gì chứng tỏ rằng bị bắt cóc - đã không trở về nhà mình. Ở chỗ này Vittorio có một cái ý nho nhỏ... Hai khả năng. Cái thứ nhất không đưa tới hậu quả gì. Trong các thành viên gia đình Volpone, mối tình điên rồ của Angela và Italo đã là đối tượng thường xuyên của những cuộc trêu ghẹo yêu mến. Trước khi gặp Angela, Bé Volpone thề là sẽ chẳng lấy vợ. Bị hàng chùm đàn bà săn đuổi, nỗi ám ảnh về những tay tư sản có vợ, hắn không thấy tại sao không thể chiếm đoạt được hết họ, mà lại phải đi bập vào mỗi một đứa duy nhất? Thế rồi chỉ cần Angela đặt con mắt vào hắn là đủ để cho hắn cưới chị sáu hay bảy tuần sau.

Từ đó hai người chẳng ngày nào xa cách được nhau.

Biến đổi hẳn, tối tối Italo trở về nhà, thay vì chạy nhào vào các sòng bạc cho tới tận hừng đông rồi kết thúc đêm đó với bất cứ con điếm ba vạ nào gặp trên đường về. Còn Angela, nàng muốn hắn thường trực ở trong tầm hồn. Trong những điều kiện đó có thể nghĩ được rằng do không rõ tính chất những hoạt động của chồng, nàng đã đi gặp hắn ở Thụy Sĩ mà không báo cho ai biết cả.

Cái khả năng thứ hai, mà khốn thay Pizzu lại đánh hơi thấy là đúng, sẽ làm cho cuộc xung đột nổ bùng ra sớm hơn cả dự kiến nữa.

Giành thế chủ động, Ettore Gabelotti hoàn toàn có thể chiếm lấy Angela như một con tin dự phòng. Nếu tình hình diễn ra như thế Italo sẽ không bao giờ tha thứ được cho sự vô lễ của lão béo và dứt khoát cuộc chiến tranh sẽ chỉ chấm dứt bằng cái chết của người này hay người nọ mà thôi.

Vittorio xem đồng hồ: không thể có chuyện nghi ngờ được nữa. Hôm qua Moshe Yudelman đến nhà Gabelotti vào hồi trưa. Ngày hôm sau, năm giờ sáng, hắn ta vẫn không trở lại. Hoặc Don Ettore giữ hắn làm con tin, hoặc trong một cơn giận dữ đã xứ lý hắn mất rồi. Trừ đôi lúc mệt quá ngủ thiếp đi, Vittorio thường xuyên nhận được dây nói của Vito Francini và Quinto Favara thay phiên nhau cứ ba mươi phút lại xác nhận với hắn rằng Yudelman vẫn ở bên trong toà nhà.

Hắn nhăn mặt quay số mới của Italo ở Zurich mà Vicente Bruttore báo với hắn. Đã đến lúc hành động, nhưng Vittorio sẽ chẳng dám cho phép mình hó hé nếu như không được Volpone bật đèn xanh. Hắn may mắn là có ngay gã ở đầu dây.

- Vittorio ở máy đây...

- Cậu ở đâu, mặt nghệt? Tớ tìm cậu khắp cả. Angela? Angela đâu?

- Tôi đã cho sục khắp New York. Chưa có tin gì, Padrone... đang tiếp tục...

Tuy ở cách xa hàng nghìn cây số, Pizzu vẫn giật thót người khi Volpone nổi hung lên:

- Tôi đòi vợ tôi, cậu nghe rõ không? Tôi đòi vợ tôi.

- Vâng, Padrone?

Giọng run lên vì điên dại, Volpone hét:

- Nếu người ta làm hại gì cô ấy, tôi sẽ thịt hết tất cả các người. Hết tất cả! Kể cả cậu. Cậu phải đem đầu cậu ra bảo lãnh cho cô ấy?

Pizzu nuốt khó nhọc nước miếng.

- Tôi đã nghĩ... - Hắn nói quàng.

- Không nghĩ! Tìm ra cô ấy!

- Vâng, Padrone? Tôi sẽ tìm ra. Nhưng tôi thắc mắc... Angela không thể vắng ông, có thể đã tìm cách đi gặp ông chăng?...

- Thì cô ấy đã bảo tôi! Angela cái gì cũng bảo tôi. Cậu khoe là cậu nghĩ, thì Gabelotti, cậu đã nghĩ đến nó chưa?

- Có!

- Vậy cậu còn chờ cái gì mà không húc ngay vào nó đi? Moshe đâu?

- Ở nhà Gabelotti.

- Thằng mặt mẹt! Từ bao giờ?

- Từ trưa hôm qua.

- Cậu điên à? Các người điên hết cả à? Cậu còn muốn phải vẽ ra cho thấy nữa à? Porco Dio di morda (52)! Trong khi tôi vỡ đít ra ở đây.

- Tôi chờ lệnh ông, Padrone...

- Khi tôi ra lệnh thì cậu không ở đấy rồi! Lấy Amalfi, Bruttore, Dotto. Đưa Yudelman về cho tôi.

- Đồng ý...

Và để tỏ rõ hơn với Italo rằng từ nay không còn chút mập mờ nào tồn tại ở trong đẳng cấp tôn ti nữa, Pizzu nói thêm:

- Đồng ý, Don Volpone!

Vấn đề đang quấy đảo trung úy Blesh, con người mê nhạc đến mức tinh tế, cũng quan trọng ngang như vấn đề nốt nhạc kết trong âm nhạc vậy, cái nốt “ut” nổi tiếng khép đóng gam đô lại sau khi người ta đã phát triển nó rồi, cái nốt người ta không thể thiếu nó ở trong tai mà không cảm thấy khó chịu. Đầu óc con người là được cấu tạo như thế đó: nó cần một sự rơi hẫng, một khâu cuối cùng khép vòng đai lại, ở trong một giai điệu, trong một bức tranh và trong lô gích thuần túy. Mà những câu hỏi Blesh đặt ra thì vẫn chưa có trả lời: một cái chân dùng làm chiến lợi phẩm của một đầu máy mà người ta vẫn chẳng tìm ra được thân thể của chủ nó, một cảnh sát Mỹ bốc hơi trong thiên nhiên mà chưa thanh toán tiền khách sạn và bạn đồng nghiệp của anh ta - mà những lần thử máu làm trong khi mổ xác chứng minh rằng anh ta không uống rượu - ngã giập xương ở trên mái nhà đình tạ của khách sạn Sordi, sau khi rơi từ tầng tám xuống. Tất cả chuyện đó ở giữa Zurich trong chưa đầy năm ngày trời.

Từ lần nói chuyện trước, đại úy Kirpatrick không gọi lại anh nữa và Fritz Blesh ra sức phát hiện từ trong những sự việc rải rác, bề ngoài không chút liên quan với nhau, ra những mối quan hệ nhân quả có đặc tính làm cho anh lấy lại được sự êm ả tinh thần. Theo anh, đây là một vụ ma tuý mà các địch thủ, cảnh sát nước ngoài và thành viên của Mafia, đã chọn lãnh thổ Thụy Sĩ làm nơi kết toán với nhau.

Chưa hết. Hôm qua, một trong những viên thanh tra của anh đã báo anh rằng có một cuộc ẩu đả bằng súng diễn ra trong hầm lò của khách sạn Commodore. Nhân viên khách sạn đã được báo động bởi một đám mây hơi nước bốc ra từ dưới gian hầm. Trong một nồi súp de bị thủng, người ta phát hiện ra nhiều viên đạn - hiện đang nằm ở phòng xét nghiệm của cảnh sát, nơi người ta đang gắng xác định ra nguồn gốc của chúng. Nhiều viên đạn rải rác trong hầm lò, trong khách sạn, mà không ai nghe thấy gì cả. Một tia máu vấy lên nồi súpde cùng một vài nơi trên tường và mặt đất. Nhưng chẳng thấy người bị thương lẫn xác chết đâu...

Chỉ tin vào bản thân mình, Blesh rắp tâm đến hiện trường để làm một cuộc điều tra bổ sung. Trong khi chờ đợi thích hợp nhất là phòng ngừa cấp bách nhất. Anh kiểm tra trong sổ tay dây nói cua ông giám đốc hải quan.

Từ nay, không một công dân Mỹ nào mang tên họ có vẻ là Ý lại có thể vào được Thụy Sĩ mà anh không được biết ngay. Còn những ai muốn ra khỏi đất nước này thì người ta sẽ kín đáo giữ lại ở biên giới, với một lý do nào đó, để có thời gian xem họ đến du lịch thật hay giả.

Cái làm cho Mauro Zullino chú ý không phải là chiếc môtô mà chính là hai gã đội mũ bảo vệ và xỏ ủng da cứ đi đi lại lại ở giữa xe chúng với cái quán có nhạc mở ban đêm cách đó khoảng năm chục mét.

Mauro Zullino là dân dao búa của nhà Gabelotti. Gã nhận lệnh của capo qua ba phó trùm quyền lực như nhau: Carlo Badaletto, Frankie Sabatini, Simeone Ferro. Căn hộ riêng của Don Ettore rộng những năm trăm mét vuông, ở trên tầng thứ tám. Ở tầng dưới, cũng diện tích tương tự như thế dành để tiếp khách, các bàn giấy và một đội bảo vệ mà những tên lính chịu trách nhiệm về an ninh của Don ngày đêm canh gác. Người ta chỉ có thể lên tầng tám bằng một thang máy riêng mà cửa thì có người gác. Không ai có thể dùng nó mà không bị khám xét trừ một vài người hiếm hoi như luật sư, nhà kinh doanh hay nhà chính trị có quan hệ nghề nghiệp với Công đoàn.

Toàn bộ toà nhà thuộc về một công ty bất động sản do Ettore kiểm soát. Thomas Merta đã khăng khăng dùng riêng một gian phòng ở tầng một vào việc kiểm tra thường xuyên cổng ra vào chính. Như vậy sào huyệt này được bảo vệ chẳng khác gì một pháo đài. Không cái gì xảy ra ở ngoài đường có thể lọt qua được mắt người canh gác ở tầng một, hắn sẽ chuyển ngay mọi vận động khả nghi cho đám lính ở tầng bảy.

Trong bốn tiếng, từ lúc bắt đầu gác đến giờ, đã sáu lần Mauro Zullino thấy hai tên đi xe máy từ quán nọ quay về nói dăm ba câu với người đang sờ mó vào cácte chiếc Honda. Người này đứng dậy đi về phía quán. Ngạc nhiên về sự đi lại không bình thường lắm vào lúc năm giờ sáng này Zullino quyết định báo việc đó cho người gác trên tầng bảy. Sở dĩ gã chưa báo vội vì gã đang mải xem phim cao bồi ở ti vi và uống bia, nhưng trước hết vì sợ bị chửi là đánh động hão những người ở trên tầng gác cao sang kia. Gã nhấc máy nói, kể lại câu chuyện và hắn bị phang luôn.

Không phải vì đã báo tin này mà vì đã không báo sớm hơn.

- Manuella...

- Cô Renata?

- Tại sao tôi lại lấy Kurt chứ?

Manuella cười hi hí, đặt khay điểm tâm lên giường cô chủ.

- Sáng nào cô cũng hỏi tôi như thế. Tôi bao giờ cũng trả lời cô như thế.

- Nó xấu tính lắm, tôi không thích nó. - Renata vừa nói vừa vò bồng tóc Manuella lên. - Hôm nay chị có thư của Julio không?

- Chưa. Có lẽ trưa nay.

- Chị quên hạt tiêu.

- Sáng nào cũng quên hạt tiêu.

- Đuổi việc! Manuella...

- Thưa cô.

- Anh chị kể cho nhau những gì? Trong thư ấy?

Manuella nghĩ một lát.

- Thật tình... Tôi bảo là tôi nhớ anh ấy...

Renata thầm hỏi liệu mình có thể nói như vậy với Kurt được không đây? Không, không thể. Nàng sẽ chẳng bao giờ viết được một câu như thế.

- Còn anh ấy, anh ấy nói gì?

- Cũng thế, - Manuella cười đáp.

Renata muốn hiểu thực chất mối dây nối buộc hai người lại với nhau khi họ yêu nhau: phải chăng như thế là tình yêu, việc có thể nhắc đến vô cùng tận vẫn những chữ cũ mòn, qua quá nhiều cái miệng, nhưng người kia lại cảm nhận thấy tựa như là mới mẻ?

- Thế thì đơn điệu nhỉ...?

- À, thưa cô không. Biết như thế, chắc chắn như thế thì thích chứ ạ! Julio cũng như tôi, anh ấy cần tôi nói với anh ấy. Nếu cô mà biết cái váy của cô đẹp đến thế nào nhỉ? Hôm nay rồi đấy, cô biết không...

- Đúng, hôm nay đây.

- Một hôn lễ kỳ ảo?

- Đúng - Renata nói. - Chị lấy hạt tiêu cho tôi đi chứ…!

- Không phải cảnh sát, mà là bọn “đao búa” của Volpone, - Thomas Merta nói. - Nó đã chơi Rico Gatto như thế thì ta cũng phải biết đáp lễ chứ?

Sau khi Mauro Zullino báo gọi, hai tên lính gác ở tầng bảy, Giuliano Matarella và Nitto Crisafulli cũng chẳng cần phải đánh thức ông phó capo làm gì. Trong khi Don Ettore và Angelo Barba đi nghỉ, Thomas Merta đã thức cùng với Frankie Sabatini, Simeone Ferro và Carlo Badaletto. Hai tiếng rưỡi trước đó, lúc ba giờ sáng, họ đã cúi gằm đầu chứng kiến cơn điên kỳ lạ nhất của Ettore.

- Thằng O'Broi oắt tì thối tha, cục cứt khốn nạn đã cho tôi một con số giả. Một con số giả. Thằng ấy đấy! Giúp tôi mau!

Im thin thít, ba trợ lý, hai cố vấn và ngay cả Thomas đều cầu mong trận giông bão qua nhanh cho. Trong những trường hợp quá quắt, Gabelotti có thể làm được bất cứ cái gì đặc biệt là trừng trị bất công chính ngay những người thân cận của mình. Badaletto đã giơ đầu chịu báng.

- Cậu muốn thịt thằng Yudelman! Cậu muốn phơ con mẹ Angela Volpone! Cái thằng khốn khổ! Tôi bị phản từ bên trong, bởi những kẻ bố láo mà tôi nuôi nấng!

Tôi đã biết rõ là Italo nghệt lắm, không thể lừa chúng ta đâu mà. Nếu nghe các người thì tôi đã xơi hết cả nhà Volpone rồi. Các người là bọn vô dụng bất tài! Bây giờ nó sẽ đòi ta trả cái giá bắt cóc vợ nó và Yudelman. Mà trong khi đó thì hai tỷ đôla vẫn ngủ khì ở Thụy Sĩ và một thằng khốn kiếp nào đó của Ủy ban Chứng khoán và Thị trường Chứng khoán cuối cùng sẽ đánh hơi ra. Thế mà các người lại muốn làm những thằng lính tí hon chơi trò chiến tranh!

Carlo Badaletto đưa ra một nhận xét có tính vặn vẹo:

- Don Ettore, nếu Italo trong trắng như ông nói thì tôi xin phép hỏi một câu: Nó làm cái quái gì ở Zurich?

Gabelotti hằn học nhìn gã:

- Câm cái mõm cá ngão bẩn thỉu, ngu dốt lại!

Cặp má chảy xệ của ông rung lên, ông đi đến trước viên trợ lý:

- Cậu còn nói gì không? Nghe rõ chứ?... Nào, nói!

Badaletto hiểu là sẽ bị giết ngay nếu hắn hé răng. Hắn hèn hạ lắc lắc đầu, chắp tay lại sau lưng, đi đến ngắm mà chẳng thấy gì, một bức tranh vẽ những người công nhân cảng bốc dỡ rau quả, chờ nhận bất cứ lúc nào một phát đạn vào gáy. Bốn năm trước, Don Ettore đã bắn một tay “đao búa” cả gan nói một câu giễu cợt trong lúc gã ta đang bị mắng mỏ dữ dội là đã không làm theo những chỉ thị của ông. Tay đao búa bị vỡ toang vai, còn cố sức quỳ xuống xin lỗi và hôn tay Gabelotti trước khi ngã xỉu và được bạn bè đưa đến viên bác sĩ của gia đình. Cử chỉ ăn năn là cái duy nhất đã cứu được mạng hắn.

- Tớ phải đi gặp Angela Volpone để cố sửa những cái trò con khẹc của các cậu mới được.

Gabelotti ầm ầm đi ra, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ và cũng vì giận dữ. Các viên trợ thủ của ông nhìn nhau ngượng nghịu: Don Ettore có ngây ngô đến độ tưởng rằng mấy lời tử tế sẽ xóa sạch được sự xúc phạm không nhỉ?

- Frankie, cậu lấy cái Buich ở trong gara ra, - Thomas nói. - Cậu đi qua hai thằng ấy, không nhìn chúng và phóng thẳng. Khi đã ra khỏi tầm nhìn của chúng, cậu quay về đằng kia khối phố rồi đỗ vào một đường ngang, không tắt máy. Đếm bảy phút từ khi cậu ở đây ra. Còn Simeone, sáu phút rưỡi nữa, cậu ngồi vào chiếc Pontiac, từ từ đi ra đường, dọi thẳng đèn pha vào mặt cho chúng nó nhận ra cậu rồi lao thẳng vào chúng và tăng tốc lên. Chúng sẽ nhảy lên cái xe máy khốn kiếp để chuồn. Frankie, thấy chúng đến thì cậu cho xe lao ra, đè chết chúng.

Hắn xem đồng hồ.

- Sẵn sàng chưa? Frankie, nào đi!

Ở quán nhạc ra, Quinto Favara rảo chân, bộ quần áo xe máy làm cho hắn đi lại khó khăn. Khi đến chỗ Vito Francini có thể nghe được mình, hắn nói:

- Vừa có người gọi tớ ở nhà Vicente. Chúng ta phới!

Hắn hạ mạnh kính mũ xuống và leo lên xe. Vito Francini chẳng mất thì giờ hỏi tại sao. Hắn đạp cần kích chiếc Honda, máy lập tức ro ro. Hắn nhẹ nhàng cài số một, nhổm mông để buông chân chống rồi cho xe chạy. Hắn cảm thấy Quinto đập vào vai bèn quay lại. Sau chúng, một chiếc xe hơi lớn màu đen đang phóng tới, tăng tốc ầm ầm, đèn pha sáng quắc. Mỉm cười, Vito dấn ga: trên thế giới không có chiếc xe nào, cả xe thể thao thi đấu, lúc bắt đầu chạy lại có thể bám đít được một xe máy có phân khối lớn như xe hắn. Cho tới bao giờ nó lên được hai trăm cây số giờ. Sau đó thì khoảng cách ổn định và chiếc xe hơi lại phải leo lên trên hai trăm.

Tăng tốc hung bạo, Vito dứt bung chiếc Honda lên, buộc Quinto phải dán chặt vào lưng hắn, hai tay quàng ôm lấy ngực hắn. Trong sáu giây đồng hồ, kim tốc độ chỉ một trăm sáu mươi và đường phố diễu quanh chúng nhanh vun vút như một cơn lốc điên rồ. Một giờ nữa trời mới sáng. Không có xe cộ qua lại. Vito sang số bốn trong tiếng động cơ rú rít. Lúc đó, trước mặt hắn tám chục mét, ở góc cái ngã tư đầu tiên, Francini kinh hoàng thấy đầu một chiếc xe hơi khác từ từ nhô ra khỏi một ngách đường ngang để chặn hắn lại.

Phanh thì muộn quá rồi, phải lách qua thôi. Chiếc xe lớn, một cái Pontiac nằm im, bít lấy một phần tư lòng đường. Francini biết cái mánh này ngay khi chiếc Honda định rúc vào cái khe do chiếc Pontiac chừa ra kia, người lái nó chỉ việc nhàn hạ nhấn tí ga là sẽ nghiền nát chiếc xe máy.

Trong chớp mắt, Vito quyết định lừa đối phương là cơ may duy nhất để hòng thoát thân. Hắn nhào sang trái để cho đối phương ngỡ rằng hắn mắc bẫy. Quả nhiên chiếc Pontiac tiến lên năm mét để bịt lối. Đó là điều Vito chờ đợi. Hắn vụt về số ba, buông hết tay ga để bật tung lên dữ dội hơn nữa, đồng thời quặt xe sang tay phải. Hắn ngỡ đã thành công, nhưng ngay lúc đó, đầu chân chống chạm phải đầu thanh chắn và húc vào phía sau chiếc Pontiac. Mặt phải bánh trước của chiếc Honda quệt vào vỉa hè. Chiếc môtô chòng chành và với tốc độ gần một trăm tám mươi cây số, nó bay vút vào những mặt nhà bê tông đang lao tới, nổ tung ra ở trước mặt Francini và Favara.

Chimène không muốn nói chuyện ấy ra với chồng, nhưng càng gần tới giờ hôn lễ, nỗi sợ của bà lại càng lớn lên.

Khi Renata cười cợt kể với bà cách nàng và Kurt rời cuộc lễ thì bà đồng tình. Để không có cảm giác “lạc hậu”, bà đã vờ tán thành không chút bảo lưu những ý ngông cuồng nhất của con gái. Chimène sợ làm tất cả là bị tụt hậu, “lỗi thời”.

Thế rồi giữa đêm bà có một cơn ác mộng: chiếc máy bay lên thẳng nhấc cái khoang lên, trong đó cặp vợ chồng mới cưới rạng rỡ đang vung tay làm hiệu từ biệt với đám đông quan khách còn lại ở trên sân trời và mái nhà. Máy bay từ từ cất lên trong khi tiếng vỗ tay của đám đông nổ ran đến độ che lấp cả tiếng động cơ. Và thình lình sợi dây đứt! Kỳ lạ thay, cái khoang lại vẫn giữ thăng bằng ở giữa đất và trời, rồi nó bắt đầu động đậy từ từ hạ xuống, do sự đung đưa như một chiếc lá rụng. Ở trong khoang, tựa như chẳng hề có chuyện gì, Renata và Kurt vẫn tiếp tục vung tay chào. Lúc ấy, cái khoang vụt bốc rất nhanh lên trời rồi rơi xuống như một hòn đá, bẹp dí trên mái Ngân hàng Thương nghiệp Zurich.

Chimène thầm hỏi ai sẽ có thể giải cho bà được nghĩa của giấc mơ này: một vị mục sư, một bác sĩ tâm thần hay một mụ hành nghề bói toán?

Sau khi nói chuyện với Angela, Gabelotti về phòng mình: nếu tiếp tục không ngủ thì ông sẽ phát điên. Không thể lấy ngẫu hứng mà quyết định những công việc ông phải đặt ra cho ngày mai, dưới ánh sáng của việc O'Broi phản bội. Ông cần phải được nghỉ ngơi và bình tĩnh. Không may, chẳng làm sao ngủ được. Năm giờ rưỡi sáng, không thể chợp mắt, ông khoác áo choàng đi thẳng từ giường mình sang phòng khách, cau có, trong trạng thái hung tợn và dễ giết người: nhưng không phải lúc! Trái lại thích hợp hơn cả là lấy lòng Yudelman để lập lại hoà bình giữa hai gia đình - muốn gì cũng phải giữ được cho tới lúc tiến hành xong trận đánh TROY này. Mặc dù ý đồ nắm quyền của Bé Volpone, chỉ Yudelman, và chỉ có hắn ta thôi, mới là bộ não của gia đình ấy. Italo không có kinh nghiệm lẫn óc lì lợm cần thiết để giữ cho mình cầm đầu cái băng đó lâu dài được. Sau hắn, chẳng còn ai nữa để kế tục. Điều đó mở ra những triển vọng tốt đẹp, tới cái ngày Ban sẽ họp để xác định số phận của Volpone, kẻ mà những trách nhiệm của capo hóa thành một mối hiểm họa cho toàn thể Công đoàn.

- Đi tìm Moshe cho tôi! - Gabelotti ngán ngẩm nói.

Thomas Merta đưa cho ông một bộ cà phê và một chồng bánh do Carlo Badaletto phết bơ, hắn đang muốn chuộc lại ơn huệ của chủ. Ettore liền nuốt như máy mấy cái sau khi đã nhúng chúng vào cà phê. Badaletto trở lại cùng với Yudelman. Xem bên ngoài thì viên cố vấn cũng chẳng ngủ được nhiều hơn người khác là mấy. Da hắn xạm lại, mắt ủ dột, những bọng túi dưới mắt. Cách đi đứng của hắn bộc lộ sự mất tinh thần và thất bại.

Don Ettore thân mật vỗ vào vai hắn.

- Moshe, xin lỗi là đã đánh thức cậu dậy sớm! Cậu có vui lòng uống cà phê cùng tớ không?

Gabelotti tự tay rót cà phê và đẩy khay bánh đến trước Yudelman.

- Đã đến lúc tớ phải giải thích với cậu rồi. Tớ còn thiếu cậu cái đó. Tớ yêu cầu cậu hãy tin những điều tớ nói trước những nhân chứng như thế này.

Carlo Badaletto và Thomas Merta kinh ngạc nhìn nhau.

- Chúng ta là liên doanh, Moshe. Chuyện xảy ra với người này là dính lây cả sang người kia. Vụ này đã làm tất cả chúng ta điên đầu lên. Cậu nhìn tớ đây, tớ có ngủ được tí nào đâu. Tại sao? Tại vì tớ nghĩ: Có những cái cậu không biết, và tớ thì không muốn tâm sự với cậu trước khi giải quyết được công việc của chúng ta. Và cũng để cho cậu khỏi lo ngại. Hôm qua, tớ được hai đứa của tớ cho biết người ta định bắt cóc Angela Volpone. Cậu ngờ là sao lại thế được... Ai sẽ là người bị quy án trong con mắt của chồng chị ta, hử?... Tớ? Don Ettore! Người ta đang tìm cách chia rẽ chúng ta, Moshe. Nhiều tin tức bị dò rỉ. Hai nhà chúng ta đánh nhau thì không ít kẻ được lợi đấy...

Gabelotti giận dữ liếc nhìn Badaletto.

- Thế nào? Bánh? Không thấy là hết rồi à?

Carlo lủi.

- Cái chết của Genco Volpone làm cho rất nhiều kẻ thèm thuồng. Cho nên, thú thật với với cậu, khi biết chuyện bắt cóc, tớ sợ đấy. Tớ chỉ còn một ý nghĩ trong đầu: bảo vệ vợ Italo. Tớ liền cho ngay hai tên đến đưa chị ấy về nhà tớ cho yên ổn. Cậu tán thành với tớ không?

Để không bị nghẹn, Yudelman vục đầu vào tách cà phê. Khi thấy mình đã đủ bình tâm lại rồi, hắn nghiêm trang nói:

- Don Ettore, không còn cách nào tốt hơn thế được nữa. Tôi xin ca ngợi sự khôn ngoan và thận trọng của ông và xin thay mặt Italo cảm ơn ông.

- Giữa chúng ta sự giúp đỡ đó là tự nhiên thôi! - Gabelotti phân trần không ngượng mồm. - Đêm hôm ấy, tớ đã giải thích cho Angela việc tớ làm. Hẳn là chị ấy muốn về nhà, tớ thông cảm với chị ấy. Chị ấy trẻ, bộc trực và dẫu gì thì cũng không biết tớ. Đúng thế! Với chị ta thì tớ là cái gì nếu không phải là một “rifardu”, một người xa lạ? Tớ đã nài để chị ấy tỏ tình hữu nghị với tớ mà ở nhà tớ hết đêm. Chị ấy đã nhận lời. Chốc nữa chị ấy thức dậy cậu sẽ gặp.

Yudelman có thể hỏi Don Ettore tại sao ông lại bắt giữ cả mình. Nhưng hắn chẳng dại. Một yếu tố mới đã len vào, đẩy Gabelotti phải dàn hoà.

- Don Ettore, khi tôi ngủ ông đã tiếp xúc được với ngân hàng chưa?

- Tớ đã cố, Moshe... Tớ đã cố, - Don nói dối, mắt nhìn vào mắt Moshe. - Kloppe không có ở đấy. Tớ không muốn thông báo con số cho người dưới quyền ông ta. Lúc nữa tớ lại gọi.

Gabelotti rời ghế, đi vài bước lại gần cửa sổ. Ông lơ đãng nhìn ra phố, tám tầng gác bên dưới. Cách hai trăm mét, ở góc ngã tư, ông thấy cảnh sát mặc đồng phục vẽ những vạch phấn lên vỉa hè, nơi có hai hình người nằm ở bên dưới một tấm chăn tạm dùng làm khăn liệm. Ông quay lại Thomas Merta:

- Cái gì thế kia, bọn cảnh sát ở bên dưới đó?

Merta nhún vai, vẻ bất lực.

- Don Ettore, một vụ tai nạn môtô. Bây giờ bọn trẻ chúng lái như lũ rồ ấy mà...

Một tiếng rì rầm ngưỡng mộ, tán dương và kín đáo đón Louis Philippon khi ông bước vào trong bếp. Những người hợp tác và môn đệ của ông ngừng tay hoạt động một lúc, bị mê hoặc bởi chiếc áo ngoài bằng da dê đen, chiếc cà vạt câu lạc bộ có gạch vàng, nếp li hoàn hảo của chiếc quần phlanen màu than đá, màu lơ dịu của chiếc sơmi được làm tôn giá trị lên bằng một miếng lụa vuông màu nguyệt bích thò ra ngoài miệng túi. Philippon bênh vực cái ý bếp núc là một nghệ thuật mà người ta thực hành trong bộ lễ phục smoking chẳng khác nào nhạc thính phòng vậy. Trong bếp đang hoạt động túi bụi, ông xuất hiện; toàn mỹ và xa cách, lượn đi lượn lại giữa những cái nồi, trong bộ com lê sang trọng mà mùi bơ, các thứ mùi vị khác nhau hay khói bếp đều chẳng hề có ảnh hưởng gì đến sự ăn vận hoàn chỉnh của ông. Trong khi ở quanh ông, những người phụ giúp thì mồ hôi mồ kê, dầu mỡ vấy đầy, ngột ngạt trước những cái lò.

- Thế nào? - ông hỏi, vờ không biết tại sao đám học trò nhìn mình.

Ông cầm vài con tôm xám đã bóc vỏ, nghiền chúng thành mảnh không lớn hơn hạt gạo. Ông cho một đầu ngón tay bơ và một củ hẹ vào trong một cái xoong rồi dìm một quả trứng, sau khi đã soi nó không thấy bị rạn, vào trong nước sôi. Ba phút sau, ông đem quả trứng ra, đập bỏ chỏm, lấy thìa nạo khoét lòng trắng đi mà thay vào đó bằng những mẩu tôm nghiền. Ông đặt úp quả trứng vào một cái cốc nhỏ dùng để đựng trứng rồi nhanh nhẹn bóc một nhát, róc bong vỏ trứng nhồi đầy tôm ở bên trong ra. Đoạn ông véo hai mẩu nhọn dài ở một chiếc bánh mì kiểu ống sáo, đặt một khăn ăn nhỏ trắng tinh lên một góc bàn và ngồi xuống xơi quả trứng.

Louis Philippon không quan niệm nổi rằng mình làm cho kẻ khác ăn mà bản thân mình thì lại chẳng được hưởng một cái gì ngon lành cả.

Vittorio đã báo trước cho các trợ thủ của mình:

- Đây là việc chúng ta phải tự tay, không được để bọn lính làm. Italo muốn thế và tôi cũng muốn thế! Đây là một vấn đề danh dự. Không kẻ nào đụng đến một thành viên của gia đình mà lại không bị trả giá đắt.

Aldo Amalfi, Vincente Bruttore và Joseph Dotto đều tán thành không do dự. Chức vụ capo ngon lành của họ đã buộc họ vào một công việc hành chính: trông nom cai quản việc giết người chứ không phải tự tay giết. Bạo lực và chết chóc đã là số phận chung của họ trong những năm học nghề còn trẻ trung.

- Chúng giam giữ Moshe. Chắc là chúng cũng bắt cóc luôn cả Angela Volpone nữa rồi.

- Ta thịt cả Gabelotti chứ? - Amalfi hỏi.

- Ta thịt tất cả cái gì chống cự lại. Vicente, phái ngay bốn tên lính đến đó. Cho chúng mặc giả làm công nhân móc bùn. Chúng sẽ ngồi trên một chiếc xe ben chở rác và quét hè để yểm hộ. Mang tiểu liên và lựu đạn.

Bruttore nhận lời. Xe ben thì không thành vấn đề. Ở mỗi bậc thang của bộ máy thành phố, nhà Volpone đều nuôi hậu hĩ quanh năm những người sẵn sàng phục dịch hắn mà không cần tìm hiểu gì cả. Gác cổng của nhà kho trung tâm sở công chính New York là một người như vậy.

- Tôi đi báo! - Bruttore nói.

Sau đó chúng hội ý chớp nhoáng để phân công. Bây giờ chúng đang đi bộ qua những mét vuông cuối cùng ngăn cách với toà nhà Ettore. Chiếc xe đưa chúng đến đỗ phía trên kia một chút. Một tài xế đã được dặn là cho xe từ từ đến trước cửa toà nhà để đón chúng khi trận đánh kết thúc.

Vittorio thấy những người làm vệ sinh lơ đãng lia chổi trước cổng nhà. Họ gồm bốn người, vờ không để ý thấy Pizzu, Bruttore, Dotto và Amalfi đi lại. Đỗ ven hè, một chiếc xe ben hót rác mang dấu hiệu cơ quan thành phố. Pizzu liếc mắt tán dương về phía Vincente Bruttore. Hắn không khỏi rùng mình khi trông thấy chiếc xe cảnh sát. Trời chưa sáng và chiếc đèn quay đặt trên mui loe loé những tia sáng gay gắt đứt đoạn.

Vittorio liếc nhìn dò hỏi một trong những người làm vệ sinh.

- Tai nạn môtô, - gã nói qua kẽ răng, vẫn không ngừng tay quét. - Ông có thể cứ đến...

Vittorio cau mày:

- Cậu đã bảo Francini và Favara về rồi chứ? - Hắn hỏi Bruttore.

- Ừ, tại sao?

- Chẳng sao cả... Ta đi!

Chẳng biết nhờ gì, lúc đó họ có một dịp may rất lớn.

Theo bản năng, họ men sát tường để tới toà nhà. Trong văn phòng ở tầng một, Mauro Zullino đã thông báo về hai tên đi xe máy cho Giuliano Matarella và Nitto Crisafulli, hai tên gác trên tầng bẩy thì vẫn luôn luôn đứng canh bên cửa sổ. Nhưng sự chú ý của bọn hắn đã có phần lơi lỏng. Hắn đã được là nhân chứng thú vị của trận đánh kỳ tài rũ bỏ bọn đi xe máy. Ngay sau đó, hắn tắt ti vi: muốn thế nào thì hiện thực cũng vẫn khác hơn! Hắn lơ mơ xem hoạt động của cảnh sát đang lùa các cái xác vào trong một xe cứu thương và sắp sửa rời đi.

Đường phố hoàn toàn yên tĩnh. Dưới cửa sổ, vài tên mặc đồng phục đỏ và đeo găng cao su vàng đổ những thùng rác và quét hè. Khi Pizzu và ba trợ thủ lẻn qua cửa vào thì Mauro Zullino đã quay đầu sang dẫy bên kia nên không trông thấy.

Trong thang máy đưa họ lên gác bẩy, Amalfi, Bruttore, Dotto và Pizzu không nói không rằng. Họ biết cửa thang máy mở thẳng vào gian tiền sảnh, nơi ít nhất có hai tên thường trực đứng canh, cuộc tập kích thành công hay không tùy thuộc vào phản ứng của bọn đó...

Thang máy dừng lại ở tầng gác trong một tiếng thở dài. Lại dịp may thứ hai: Matarella và Crisafulli không nghi ngờ gì mở cửa ra, tin rằng đó là những người chỉ huy của mình, Frankie Sabatini và Simeone Ferro, trở về sau vụ xuất kích trừng phạt đám xe máy. Cửa vừa hé ra, Pizzu, người lộ ra trước tiên, đã cho ngay mỗi đứa một phát đạn vào đầu. Chúng khuỵu xuống, mặt đầy máu trong khi Dotto, Bruttore và Amalfi gạt Pizzu ra để nhẩy bổ vào trong phòng khách, súng lục lăm lăm. Tức khắc họ nhìn thấy toàn cảnh gian phòng. Trước khi họ đột nhập một giây, Gabelotti đang nhai một miếng bánh phết bơ, ông ta chẳng kịp nuốt nữa khi nghe tiếng súng nổ. Carlo Badaletto, chân nhún một nửa, vục tay vào dưới áo vét tông cũng như Thomas Merta mà khẩu súng gần như đã rút ra khỏi bao. Nhưng trông thấy Pizzu và người của hắn, hai gã lập tức ngừng tay và đứng im như phỗng. Ngồi trước mặt Don Ettore, Moshe Yudelman tái mét, vùng đứng phắt lên hét:

- Chớ bắn!

- Ổn chứ, Moshe? - Vitorio hỏi, khẩu Smith & Wesson Parabellum 39 vẫn không đi trệch một ly khỏi mục tiêu mà nó nhằm vào: tim Gabelotti.

Moshe gật đầu. Don Ettore quay lại hắn và nói với một vẻ buồn:

- Moshe, các bạn của cậu có cách vào nhà tớ lạ quá à. Có phải cậu đã mời họ không?

Ông lạnh lùng ngồi xuống và uống một ngụm cà phê.

- Đây là một sự hiểu lầm. - Moshe nói.

- Angela Vittorio ở đâu? - Pizzu hỏi, mắt lừ đừ.

- Chị ấy ngủ... nếu như các ông không làm chị ấy thức giấc. Moshe, cậu giải thích cho họ đi...

- Đúng đấy, - Yudelman nói.

- Đi tìm chị ấy! - Pizzu ra lệnh.

- Carlo! - Gabelotti nói.

- Tôi đi đây, Padrone?

- Đứng im! - Pizzu nói. - Aldo, đi với nó.

Amalfi ấn nòng súng vào sườn Badaletto và đẩy gã ra cửa.

Ettore Gabelotti đánh hơi thấy mùi chết chóc, biết rất rõ là chính giây phút này, mạng mình không đáng giá hai xu. Nhưng ông vẫn làm ra vẻ bất bình, tay chân run lên vì sợ.

- Bây giờ các ông, tôi yêu cầu giải thích ngay về thái độ không thân thiện của các ông.

- Chúng ta đã dàn hoà - Moshe vội nói. - Cất súng đi! Chẳng ai động đậy.

- Có thể! - Pizzu nói.

Rồi bảo Gabelotti:

- Hai người của ông ở cửa vào đã định bắn chúng tôi vô cớ. Họ chết rồi!

Don Ettore ngước nhìn trời và nói với Moshe, giọng trách móc:

- Không may cho họ và cho cả chúng ta. Giuliano Matarella và Nitto Crisafulli chính là hai tên lính sắp cho tôi biết tên những đứa khốn nạn định bắt cóc Angela Volpone!

Sau khi đọc cho Ines viết, Italo Volpone lại xích ả vào dàn lò sưởi. Lando và hắn sang bên phòng khách.

- Nếu thằng anh em họ mất dạy của ả đến thì tôi làm gì? - Lando hỏi.

- Cậu cởi khóa cho nó. Cậu ngồi ở một góc. Nếu có cái gì khả nghi thì bắn ngay qua túi áo. Con mọi của cậu tong rồi. Tớ giữ nó thêm vài giờ dự trữ nữa thôi, nhưng cậu muốn người ta làm gì cho ả nào? Ả không phải người của bọn ta. Ả sẽ nói.

Lando cắn môi. Hắn không dám phản đối việc thủ tiêu người tình nhưng chẳng cái gì trên đời này bắt hắn nhúng tay vào việc đó được.

- Tớ có những dự án cho cậu, - Volpone nói tiếp. - Bellinzona sẽ đến thay cậu ngay bây giờ đây. Nó đã làm xong một việc tớ giao cho. Cậu trở về nhà, cạo râu, thay quần áo và làm cho thật điển trai vào. Cậu cần phải đẹp. Tớ cần cậu tán một người.

- Ai, Padrone?

- Con gái lão chủ ngân hàng, Renata Kloppe.

Tuy kính trọng Italo, Lando vẫn nhìn hắn như nhìn một người Sao Hoả.

- Nhưng Padrone, ả lấy chồng tối nay mà! Cả thành phố nói đến chuyện đó!

- Thêm một lý do để cậu cho tớ thấy bản lĩnh của cậu.

- Trước hôm lấy chồng? Thật thà, Padrone tôi ngủ với nó thì quan trọng hay không quan trọng gì đối với chúng ta cơ chứ?

- Không thảo luận! - Volpone hầm hầm quát. - Cậu cứ chơi nó trước rồi tớ lo phần sau.

- Vâng, Padrone...

Hắn đi ra soi gương. Từ hôm qua đến nay hắn chưa về nhà và nom như người rừng, với cái mặt không cạo và bộ quần áo nhàu nát. Chơi nó... Nói thì dễ... Hắn cũng chẳng biết con nỡm ấy như thế nào nữa. Ngoài ra, hắn chẳng còn tâm trí cho cái loại tập tành đó, số phận Ines đang làm cho hắn lo âu. Hắn đang nghĩ cách nào ăn diện đẹp nhất để cho mình nổi giá lên thì đúng lúc có chuông cửa: ba tiếng ngắn, một tiếng dài, theo mật hiệu qui ước giữa các thành viên của gia đình. Bước vào phòng, Bellinzona mỉm với hắn một nụ cười đểu:

- Ả đâu, con ả xinh đẹp của cậu ấy? Tớ muốn làm lại ả lắm.

- Ở trong phòng ấy. Khóa. Italo muốn không ai đụng đến ả. Nghe giọng lạ lùng ấy, Pietro làm ra vẻ ngạc nhiên.

- Tớ nhẩy nó, cậu lại giận à?

- Không!

- Theo lệnh mà! Tớ có làm ả bị hủy hoại đâu, cậu biết đấy... Không muốn làm cậu khó chịu vì nó là đệm của cậu. Với những cái nó đã xơi thì thêm một bớt một có nghĩa lý quái gì...

Lando nhún vai:

- Đồng ý, cho qua... Có thể hai thằng anh ả sẽ đến thăm đấy.

Bellinzona nhìn hắn sửng sốt.

- Ở đây? Không, cậu điên à?

- Volpone biết rồi.

- Ông ấy cho phép cậu để bọn ấy vào đây?

- Ừ! Nếu chúng đem đầu đến, cậu tháo còng cho ả và cậu canh gác.

- Bọn mọi à?

- Những nhà ngoại giao.

- Nhà ngoại giao cái con khẹc!... Bọn mọi! Italo bảo như thế nào? Tớ phải làm gì?

Lando ngập ngừng. Hắn tiếc rẻ nói hết ra.

- Nếu cái gì đó khả nghi, cậu cứ bắn vung vào cả đám.

- Nếu tiếp tục như thế thì cảnh sát nước này sẽ ở cả sau lưng chúng mình mất. Chưa nói đến cảnh sát Mỹ... Không nên cho bọn khỉ ấy đến.

Lando chọi lại, mặt căng thẳng vì tức tối.

- Đừng có mà bảo tớ nên thế này nên thế kia nữa? Họ không hỏi ý kiến tớ. Ả trò chuyện với họ qua dây nói chứ không phải tớ.

- Nhưng này, - Pietro châm biếm, - cậu cay à?

- Chào, - Lando nói, cầm lấy chiếc áo vét ở lưng ghế.

- Khoan, - Bellinzona nói. - Chỉ ả cho tớ đã.

Lando cáu kỉnh mở cánh cửa phòng.

- Chào, búp bê, - Pietro nói.

- Nếu có người gọi ả thì để cho ả nói. Cậu cầm ống nghe. Lệnh của Italo.

- Nếu ả muốn tè thì tè ra đất à?

Lando đưa cho gã chìa khóa còng. Lúc ấy tiếng đập cửa thình thình vang lên, kèm theo tiếng cười và tiếng reo vui.

- Hừ, chúng nó đấy! - Lando nói và đút tay vào túi.

Bellinzona bắt chước gã. Trước khi chúng kịp phản ứng, Ines đã hét lên bằng một cái giọng tươi tỉnh và ngạc nhiên:

- Hey boys! I’m coming!

- Bellinzona hục hặc liếc nhìn ả.

- Bảo là bận! Tao cho năm phút để tống cổ chúng nó ra! Sau đó để tao làm nốt! Để cho lời nói mình thêm trọng lượng, gã trương ra khẩu Walther PP vùi trong túi. Lando phủ phục xuống để mở khóa còng. Bellinzona quay lại ngồi vào cái ghế bành cạnh cửa, tay phải trong túi, một tờ tạp chí trên đầu gối, Lando kéo Ines theo sau lưng, ngồi vào cái đi văng rồi đẩy ả về đằng trước.

- Ra mở!

Ines thong thả vặn chốt cài an toàn. Trong khung cửa, chỉ thấy trong chớp mắt, một bó hoa lilas um tùm. Rồi hai người quái dị không ra thể thống gì cúi xuống để chui lọt qua khung cửa. Kinh hoàng, Bellinzona nhìn chân họ để xem họ có đi cà kheo không. Lại một cái choáng nữa: đúng là chân họ thật và hai anh da đen này khéo phải đi giầy cỡ năm hai, năm ba mất. Để tin là mình không mê hoảng, Bellinzona đứng lên: lần đầu tiên trong đời hắn, chiều cao một mét tám mươi tám của hắn xem ra hài hước và trọng lượng chín mươi tám ký của hắn thì như chẳng có kí lô nào. Hắn ngơ ngác nhìn Lando. Đứng thẳng, chùm tóc Lando chỉ vừa chạm tới nút cà vạt của người da đen thấp hơn, anh ta mặc một cái áo vét bằng dạ tuýt màu vỏ đỗ xanh, soạn trắng và quần phlanen.

Người kia mặc quần gin, giầy bátxkết, bludông và áo Ti-sớt.

Họ buông những bó hoa ra, ôm chầm lấy Ines và lần lượt đưa ả đi mấy bước van, vừa cười ầm ầm, vừa vỗ thân mật lên vai ả.

- Bọn mọi khốn kiếp!... - Ines cười hì hì, vờ đánh họ. - Các người định ăn thịt ta hả?

Thình lình hai gã khổng lồ đứng im: họ vừa nhận ra hai người khác nữa đang ở trong phòng,

- Sorry! - Người mặc bludông nói.

Người mặc quần phlanen gật gật đầu lễ độ và Bellinzona bần thần ra vì những kích thước quá khổ này, đang thắc mắc liệu chúng có sắp đụng đầu phải trần nhà không.

Lạ thay, vốn đứng vào hàng ngũ những người cao, thình lình, hắn hiểu được tâm tình những người thấp nhỏ, cảm thấy những đợt sóng gây gổ đang dâng lên trong người mình.

Thấy các anh mình bối rối, Ines rất tự nhiên đến đỡ đần. Quay sang Pietro và Lando, ả nói, hồ hởi:

- Tôi có thể giới thiệu các anh tôi được không? Kouakou, Rocky...

Hai người da đen mỉm một nụ cười trắng lóa. Hoàn toàn tự nhiên, họ đi một bước về phía Baretto và Bellinzona, bàn tay chìa ra, mở rộng. Chính lúc đó, mặc dù tính đa nghi bẩm sinh, hai người của Volpone vẫn bị choáng váng vì hiện thực của những hiện tượng người kia, đã phạm phải một dại dột chết người: họ rút tay ra khỏi túi, do đó rời súng. Điều xảy ra sau đó nhanh đến mức một con rắn hổ mang cũng không hòng thoát khỏi.

Với sự đồng bộ hoàn hảo, thình lình, nhẹ như những bong bóng, Bellinzona và Baretto bay bổng lên trên không để hoàn thành một đường cung nhanh như chớp. Trước khi rơi chạm đất, một đứa đã nhận được một nhát chém bằng cạnh bàn tay vào gáy, đứa kia một cú đá vào mỏ ác Chúng ngã dập xuống trong một tiếng động trời giáng làm rung cả ngôi nhà. Lập tức, những tạ hai của Rocky và Kouakou nghiền chúng như một cỗ xe lăn. Trong nháy mắt, súng của chúng đã nhảy sang tay những người khổng lồ. Rocky đứng dậy:

- Nó hử? - Hắn chỉ vào Baretto nói.

- Không, - Ines nói, - thằng bự.

- Thế thằng kia?... - Rocky hỏi.

Ả liếc một con mắt khinh miệt về phía Lando đang ngu nga ngu ngơ vì cái ngã lộn nhào.

- Chẳng gì cả... Một thằng lùn...

Đi chuẩn bị vali và ở trong phòng. Khi nào xong thì ta gọi ra, - Kouakou nói.

Ines quay gót, không ngoái đầu. Người ta nghe thấy tiếng cửa phòng ả đóng lại. Bây giờ Rocky và Kouakou không còn cười nữa.

Bellinzona làu bàu, lắc lắc người rồi hé một mắt ra.

- Bọn mọi thối nát!

Cả hai người chẳng ai thiết trả lời. Họ thảo luận khe khẽ với nhau một lát, cũng chẳng chĩa súng tịch thu được vào hai tên đao búa của Volpone nằm bẹp dí trên thảm.

Trong khi Lando tỉnh dần lại, Bellinzona thấy Kouakou tung một đồng tiền lên không.

- Sấp? - Kouakou nói.

Cùng lúc Rocky cúi xuống để kiểm tra.

- Cậu thua rồi! Ngửa đấy chứ!

Pietro cười khẩy.

- Mọi con, chơi gì đấy? Cái đít chúng mày à?

- Đít mày ấy, - Kouakou lạnh lùng nói.

- Bọn mọi mặt mẹt! - Bellinzona văng ra.

Rocky và Kouakou phá lên cười ròn tan, tươi trẻ và Pietro chẳng hiểu vì sao. Gã nặng nề đứng dậy. Những người khổng lồ mặc hắn làm, nhìn liếc về hắn. Đến lượt Rocky lấy một đồng bạc ra.

- Sấp hay ngửa?

- Tớ cứ sấp! - Kouakou nói.

Rocky hất đồng xu frăng Thụy Sĩ lên:

- Thôi, cậu được! - Hắn phàn nàn.

Kouakou ném khẩu súng lên chiếc đi văng và đến đứng trước Bellinzona. Lớn lên trong cảnh lúc nhúc không biết xót thương của các bến cảng New York, Pietro nào có biết sợ ai. Mười ba tuổi, hắn đã thống trị bằng khủng bố những băng thiếu niên khu phố hắn. Nhưng tất cả bọn thuộc vào đẳng cấp đường phố đều có một điểm chung: chúng không xài được da đen. Đôi phen Công đoàn cũng có dịp dùng đến họ vào những việc hèn kém mà ngay bản thân đám “đao búa” cũng không thiết: thu tiền đánh đề, bán lẻ những lượng ma tuý cỏn con, không bao giờ hơn thế.

Quá lắm người ta coi họ như một cái gì giữa giống khỉ babouin và con chó nhà nuôi. Những chó - người...

- Em gái tao cho rằng mày đã thiếu lễ độ với nó, - Kouakou nói rất nhẹ nhàng.

- Cái con gầm gừ ấy là em mày đấy à? - Pietro cười phá. - Tao lắp nó và nó thối lắm!

Tuy đã giữ miếng và sẵn sàng chiến đấu, hắn vẫn chẳng có thì giờ để nhìn thấy được cái gì. Cũng chẳng giơ nổi tay lên đỡ. Ba cú đánh liên tiếp xuất phát từ những góc độ khác nhau với một tốc độ tên bắn đã trúng vào gan, hàm và tim hắn, mạnh và chính xác như một quả pítxtông. Bellinzona rụt cái cổ bò tót vào trong vai và lao đầu về đằng trước, với tất cả trọng lượng chín mươi tám ký của hắn, một cái húc mù quáng không còn để cho đối thủ có được một cơ may tránh khỏi. Sọ Pietro rắn như hoa cương. Mười tám tuổi, hắn húc đổ thành các toa xe lửa để làm bạn bè vui. Hắn nhào... Kouakou chỉ đơn giản khẽ xoay người. Khi Pietro chạm tới, hắn bèn thò chân ra. Tất cả cái khối nặng nề của Bellinzona vọt đi song song với mặt đất. Dưới sức va đập của cái ngã, một chiếc bàn thấp vỡ tan tành. Cùng lúc, Lando man rợ lao vào Kouakou đang quay lưng lại hắn. Trong tay hắn, cái cổ lởm chởm của một bóng đèn vừa đập vỡ xong.

- Son of a bitch! - Rocky bình thản nói.

Chẳng đứng lên khỏi chiếc ghế bành mà hắn vẫn chưa thèm rời đi, hắn thò một cánh tay dài thượt ra đớp lấy cổ tay Lando rồi vặn trái tước lấy cái cổ bóng đèn đồng thời tiện chân làm cú đá vào bụng. Rồi hắn đứng lên.

Cả hai anh em đều vẫn thở bình thường. Duy có mắt họ long lanh căm thù và khinh miệt. Kouakou nhấc bổng Bellinzona lên bằng một tay, như một bọc giẻ bẩn vậy. Hắn cởi thắt lưng của tên hộ pháp, tụt quần gã ra. Bellinzona ra khỏi cơn mê lúc Kouakou đang giận dữ dứt chiếc quần đùi của gã xé nó ra như một mảnh vải mục.

Pietro khiếp đảm trợn tròn mắt và toan vùng gỡ ra.

Kouakou đẩy dúi gã về đằng trước rồi đập đầu gã ba lần vào cái bệ đá của bức tượng. Ngã khuỵu xuống dưới chân Rocky, người giật giật, Lando nôn ra mật xanh, mật vàng.

Kouakou cúi xuống Bellinzona và thì thầm cái gì đó vào tai gã. Nhìn hắn qua một lớp sương mù đỏ quạch, Pietro lắc đầu phản đối. Rocky đứng vào một góc, quay lưng lại mọi người, lúi húi làm những động tác kỳ lạ tựa như đang đái, dửng dưng với tất cả mọi sự xảy ra ở sau lưng mình.

Những ngón tay có thể quặt dễ dàng một quả bóng rổ của Kouakou ghê tởm túm lấy sọ Bellinzona.

- Nghe tao đây! - Hắn nói không cao giọng. - Mày sắp phải chịu đựng cái mày đã bắt em gái chúng tao phải chịu. Không phải bọn da đen bị thối hoắc... Sẽ là mày!

Bellinzona tuyệt vọng nhận ra mình mất hết vũ khí và yếu như một đứa bé. Hắn lại lắc đầu. Thân hình đồ sộ của hắn trần truồng một nửa nằm dài trên thảm. Mắt hắn nhoà đi vì nước mắt, vì bất lực.

- Don’t do that, brother, don’t do that ! (53)

Kouakou không nghe, nói với Lando đang mặt mũi xanh mét như tàu lá, mồ hôi đầm đìa, - Mày, không sao cả... Chúng tao chỉ muốn mày xem bạn của mày bị đóng cọc thôi. Mày biết tại sao không? Vì nó sẽ chẳng bao giờ tha cho mày cái tội đã là nhân chứng. Nó sợ mày sẽ nhắc lại chuyện đó.

Hắn im một chút rồi kết luận:

- Nó sẽ giết mày!

- Don’t do that ! - Bellinzona rên rỉ. - Kill me but don’t do that! (54).

- Câm, pig (55)! Rocky?...

- Ready ! - Rocky nói.

Mọi người quay đầu lại phía hắn. Bây giờ hắn đã đối diện với tất cả và cái mà Bellinzona và Lando nhìn thấy đã làm cho chúng thất kinh. Kouakou quỳ nhanh xuống, lật ngược Bellinzona như một chiếc bánh rán, lấy hết sức nặng đè dìm vai gã xuống và chĩa vào gáy gã khẩu súng của chính gã.

- Bắn đi, thằng khốn kiếp? Bắn đi. - Bellinzona kêu to.

Kouakou túm một tai gã hất dúi đầu gã xuống đất. Đờ đẫn, Lando muốn nhắm mắt lại, nhưng liền mở ra ngay, bị cái cảnh tượng hãi hùng kia mê hoặc. Hắn thấy Rocky đè sấp Bellinzona đang nức nở như một đứa trẻ, móng tay cào cấu trên sàn nhà.

- Đừng thế!... Đừng thế Thằng con hoang! - Rocky vừa càu nhàu vừa cưỡi lên gã.

Hai anh em ruột giờ không còn chút nào là thạc sĩ vật lý hạt nhân và vô địch nhà nghề nữa: bây giờ họ là hai con vật đã hóa điên, gầm gừ và thở hự hự, con vật đang áp dụng luật báo thù. Trong gian phòng đàn bà êm ấm ở giữa Zurich này, thình lình người ta vụt trở về với cảnh man rợ của những bộ tộc nguyên thủy. Đáp vọng lại tiếng rú đau đớn của Bellinzona là tiếng rống chiến thắng của Rocky đến từ đáy sâu thăm thẳm một thời.

(51) Nguyên văn tiếng Ý: - Chị là người Ý? Đúng! Ở đâu?

(52) Nguyên văn tiếng Ý: một lời chửi thề có cả Chúa lẫn cái bẩn thỉu.

(53) Đừng làm thế, người anh em.

(54) Giết tao chứ đừng làm thế.

(55) Con lợn.