ĐOẠN KHÉP
Giữa Lausanne và Morges, đường xe lửa xuyên qua núi dài khoảng hai cây số. Phía tây miệng hầm mở ra một khung cảnh man dại của những rừng thông mênh mông, leo lên sườn một thung lũng dựng đứng; dưới lòng thung, một con suối lạnh ngắt chảy.
Gia đình Hummler đã đến cắm trại và ăn ngoài trời ở bên con suối đó: ông bố, Franz Hummler, đã viện cớ trời đẹp và ngày nghỉ thứ bảy của mình để đưa vợ và hai con, Jean François mười một tuổi, Michel chín tuổi, đi chơi xa.
- Mẹ, - Michel nói, - chúng con leo lên đồi được không?
- Con đã ăn hết bánh ga tô của con đâu nào?
- Con không ăn nữa.
Birghitt gói cẩn thận những thứ thừa lại của bữa ăn vào trong một cái túi nhựa. Lúc lên đường, chị sẽ cất nó vào thùng xe để mang về Morges vất vào thùng rác. Khi chị dọn dẹp xong, không còn một mẩu bánh, một mảnh giấy nào làm bẩn cỏ cả. Nếu không sợ bị cười, chị còn đẩy cái cơn bệnh ám ảnh về sự sạch sẽ lên tới chỗ vuốt phẳng lại cỏ ở chỗ họ ngồi nữa kia.
- Các con đừng đi xa đấy... Jean François nhớ trông em.
Michel khinh khỉnh nhún vai:
- Con cũng lớn bằng anh ấy rồi.
- Đừng để bẩn, - bà mẹ thêm.
Hai đứa trẻ chạy ra xa, thốt lên những tiếng hét của người da đỏ.
- Franz, anh mở cho em cái thùng xe với?
Franz lại bên chiếc Volvo màu đỏ cà chua mới toanh, quỳ xuống, thấm nước bọt vào đầu ngón tay và bắt đầu cọ nhẹ một vết bùn tí xíu ở bên dưới hòm xe.
- Anh mở cho em không? - Birghitt nhắc lại cố giữ không phì cười.
- Tại sao em cười?
- Anh như trẻ con ấy.
- Nó có đẹp không, không à?
- Tuyệt...
- Mà nếu ta cho chạy thử một tí nhỉ, tội gì ở lại đây?
- Franz, ở đây dễ chịu quá chứ... Anh sẽ có bao nhiêu dịp thử nữa cơ mà.
Chị đặt cái túi xuống và định đóng thùng xe lại. Anh vội sấn tới.
- Khoan, đừng sờ vào. Chớ đóng sầm. Chỉ đẩy nhè nhẹ thế này thôi.
- Nào đi! - Birghitt phì cười. - Đi tìm đám quỷ sứ.
Chị cầm tay anh kéo đi. Họ đã uống hết một chai rượu vang Alsace được ngâm cho lạnh buốt ở dưới suối. Không khí dịu, rất tươi lành, nhẹ và trong suốt. Họ leo dốc, len lỏi qua những cây thông, đôi khi trượt chân trên tấm thảm lá kim của chúng.
- Anh có thấy các con không? - Birghitt hỏi.
Franz đưa mắt nhìn theo sườn dốc dựng đứng cắt dừng lại ở suốt dọc con đường xe lửa ngoằn ngoèo. Ở bên dưới kia, rất gần đường sắt, anh trông thấy những vết đỏ và xanh lơ của quần áo con mình. Chúng bất động, tí xíu trong một khe hẻm toàn thông là thông.
- François! Michel! - Franz hét.
Hai đứa trẻ vung tay ra hiệu gọi họ đến chỗ chúng đứng, dưới gốc cây thông, có một bầy quạ cứ bay lượn ở trên. Ở ngọn cây, một mảng tuyết mà mặt trời chói chang mùa này vẫn chưa làm tan đi được.
- Lại đây, - Franz nói.
Họ leo tiếp. Khi họ đến gần, có thể nghe được rồi, Jean François và Michel gọi to lên:
- Bố, mẹ! Lại đây xem... Chim!
- Mẹ tưởng mẹ đã bảo các con không được đi xa cơ mà, Birghitt nghiêm trọng trách.
- Bố! François bảo đấy là quạ! Không đúng phải không bố?
Đứt hơi, Franz ngửng đầu lên. Các con quạ hình như đang tranh nhau một cái gì, cánh chúng sột soạt và những mảnh tuyết cứng rơi xuống vì cuộc tranh giành.
- Chúng làm cái gì đấy bố?
- Chúng ăn cái cây à?
Franz đi xa ra vài mét. Lúc này anh đang ở ngay dưới đường sắt, chỗ miệng hầm đổ ra, nơi ngọn các cây thông chạm tới. Anh nhìn kỹ hơn. Ở một kẽ hở, kẹt giữa hai cành cây, anh trông thấy một người đàn ông, mặt ngửa lên trời. Hai con quạ đang moi mắt cái xác.
Những con khác bay chập choạng bên trên, chờ chiếm lấy chỗ đậu.
- Đi xuống dưới xe đi, - Franz nói, giọng như người ngậm bông.
- Bố trông thấy cái gì thế bố? - Jean Franz lại gần hỏi.
- Con có đi không hử? - Anh cáu.
Anh vẫy vẫy mạnh tay ra hiệu cho vợ.
- Birghitt, dẫn con đi.
Qua giọng anh, chị biết anh đang chứng kiến một cái gì khốc liệt lắm. Chị không muốn biết là gì cả. Chị cầm lấy tay hai đứa con.
- A lê hấp, ta chạy thi nào. Franz thấy ba người chạy đổ xuống dốc, qua những thân cây.
Người đàn ông - cái còn lại của người đó - mặc một bộ complê sẫm màu rất sang. Chiếc đồng hồ đeo tay toé trả lại ánh nắng bằng trăm nghìn mũi tên vàng li ti. Ngay ở cách năm sáu mét người ta đã thấy được chiếc giầy chân trái làm bằng một loại da đắt tiền. Cái xác không có chân phải. Ngang bẹn, nơi bị tiện đứt, đã phủ một lớp vẩy bằng máu đông.
Franz rùng mình và cắm đầu chạy về con suối.
HẾT