← Quay lại trang sách

Chương 4 Sống có mục đích và đam mê

Khi tôi còn nhỏ, cha mẹ tôi đã cố gắng nhìn về phía trước và mường tượng ra tương lai của tôi sẽ như thế nào. Cha tôi là một nhân viên kế toán và ông đã gợi ý rằng tôi nên theo nghề của ông: “Con giỏi toán, và con có thể thuê người khác để giúp con trong công việc”. Gặm những con số là thú vui đối với tôi. Việc làm tính bằng ngón tay và ngón chân không phải là một sự lựa chọn dành cho tôi, nhưng nhờ có kỹ thuật hiện đại và nhờ mẩu bàn chân bé xíu của mình, tôi có thể sử dụng máy tính và máy tính điện tử một cách dễ dàng. Vậy nên ở trường đại học tôi thực hiện theo kế hoạch của cha mẹ, học ngành hoạch định tài chính và kế toán. Ý nghĩ giúp mọi người đưa ra những quyết định hợp lý liên quan đến tiền bạc, góp phần vạch ra những kế hoạch tài chính chiến lược giúp họ giàu có đã hấp dẫn tôi. Tôi cũng thích hoạt động trên thị trường chứng khoán, nơi tôi đã có những trải nghiệm cả vui lẫn buồn.

Làm một người hoạch định tài chính dường như là một cách tốt để vừa phục vụ người khác vừa có thể nuôi sống được bản thân, và (tôi hy vọng) nuôi sống được cả gia đình. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn tâm huyết với kế hoạch đó. Tôi luôn có cảm giác rằng Chúa đang gọi tôi đi theo một con đường khác. Tôi bắt đầu thực hiện các buổi nói chuyện chia sẻ kinh nghiệm vượt lên nghịch cảnh của mình với các bạn cùng lớp ở trường trung học. Các bạn học của tôi quan tâm và đáp lại những lời tôi nói. Tôi đã chạm được đến trái tim họ. Dần dần tôi chia sẻ niềm tin của mình với mọi người nhiều hơn. Việc truyền giáo và khích lệ người khác trở thành niềm đam mê lớn nhất của tôi.

Đó là một món quà tuyệt vời. Nhiều người đã phải rất vất vả để tìm ý nghĩa và hướng đi trong cuộc đời. Họ nghi ngờ giá trị của bản thân bởi họ không biết chắc chắn mình có thể cống hiến hoặc tạo dấu ấn trong cuộc đời bằng cách nào. Có lẽ bạn không xác định được tài năng, khả năng, mối quan tâm của bạn nằm ở đâu. Thử cái này, thử cái khác trước khi xác định được tiếng gọi của cuộc đời bạn cũng là điều thường xảy ra. Thay đổi hướng đi vài lần cũng không phải là điều lạ.

Tôi khuyến khích bạn xác định rõ điều gì khiến bạn hạnh phúc, khiến bạn muốn dồn tất cả tài năng, năng lượng của bạn vào. Hãy theo đuổi con đường mà bạn đã xác định được, không phải để đạt được danh vọng và sự giàu có cho bản thân bạn, mà là để cống hiến. Hãy kiên nhẫn nếu như thực tế đòi hỏi phải có thời gian để tìm ra con đường của bạn. Bạn nên biết rằng việc xác định được thời điểm thích hợp để khởi đầu là rất quan trọng, và rằng nếu bạn có niềm đam mê thực sự trong trái tim, niềm đam mê ấy sẽ không lụi tàn. Bạn cũng nên hiểu rằng ngay cả những đam mê cũng có thể đi cùng với sự rủi ro. Và nếu một niềm đam mê nào đó trong bạn cạn kiệt, thì đó có thể là vì Chúa có kế hoạch lớn lao hơn, tốt đẹp hơn dành cho bạn.

TÌM NIỀM ĐAM MÊ CỦA BẠN

Bạn sẽ biết mình đã tìm được niềm đam mê khi tài năng, hiểu biết, năng lượng, sự tập trung và sự tận tụy của bạn đều hội tụ vào một việc gì đó theo một cách khiến bạn phấn khởi, hào hứng giống như một đứa trẻ say sưa chơi một trò chơi mà nó thích. Công việc và thú vui của bạn hòa làm một. Bạn cảm thấy như thể các cơ hội dành cho bạn là vô biên. Việc bạn làm trở thành một phần con người bạn, và những lợi ích do công việc bạn làm mang đến cho người khác khiến bạn thỏa mãn hơn những phần thưởng dành cho bản thân bạn.

Niềm đam mê của bạn dẫn bạn đến với mục đích sống. Cả hai yếu tố đó được kích hoạt khi bạn đặt niềm tin vào khả năng của mình và chia sẻ nó với thế giới. Bạn tồn tại trên đời này vì mục đích của cuộc đời bạn, cũng như tôi sống trên đời này vì mục đích của tôi. Từng phần của con người bạn – từ tâm hồn, thể xác, sức mạnh tinh thần, những tài năng độc đáo và trải nghiệm sống – đều tồn tại để thỏa mãn mục đích sống.

Bạn biến niềm tin của mình thành hành động bằng cách sống với niềm đam mê, xác định rõ mục đích của mình và xây dựng cuộc sống, phát triển và sử dụng tài năng của mình một cách đầy đủ, trọn vẹn nhất. Việc gì thúc đẩy bạn? Việc gì khiến bạn phấn khởi mỗi ngày? Việc gì bạn làm một cách tự nguyện, chỉ mong sống với nó mà thôi? Việc gì khiến bạn làm mãi không chán? Có việc gì đó mà bạn sẵn sàng từ bỏ mọi việc khác để làm? Việc gì khiến bạn cảm thấy thực sự bị thôi thúc để thực hiện và hoàn thành cho bằng được?

Nếu những câu hỏi mà tôi đã nêu ra ở đoạn trên vẫn không giúp bạn xác định được một niềm đam mê trong đời, thì hãy thử hỏi những người thân của bạn để họ đưa ra những đánh giá và gợi ý. Họ thấy bạn có tài năng, sở trường gì? Họ nghĩ bạn có thể tạo dấu ấn trong lĩnh vực nào? Họ thấy bạn nhiệt tình, hăng hái nhất trong việc gì?

CHỌN THỜI ĐIỂM LÀ RẤT QUAN TRỌNG

Chọn thời điểm thích hợp để trở thành một diễn giả là điều quan trọng đối với tôi bởi vì khi ấy tôi không có gia đình ở bên để giúp đỡ và cũng không có sự đảm bảo quan trọng nào về tài chính. Trong nhiều năm tôi đã diễn thuyết miễn phí, nhưng thật may mắn có những người sẵn sàng trả tiền để nghe tôi nói. Tiền đó giúp tôi trang trải cuộc sống và thanh toán chi phí cho những chuyến đi diễn thuyết phục vụ những người nghèo khó mà tôi muốn giúp đỡ, những người không có tiền trả thù lao cho tôi.

Dẫu vậy, đôi khi chúng ta nôn nóng lao vào một việc gì đó ta thích mà không tính toán xem liệu thời điểm ta bắt đầu có thích hợp hay không. Tôi chính là một ví dụ điển hình.

Vấn đề nợ nần của công ty tôi một phần là kết quả của sự chi tiêu vượt quá khả năng thanh toán, nảy sinh từ việc sản xuất video ca nhạc mà tôi muốn thực hiện vì đam mê ca hát mà không cân nhắc kỹ về thời điểm. Ca khúc tôi trình bày trong video là “Something More”, và đó là một điều mỉa mai bởi chi phí sản xuất video đó hóa ra cao hơn mức tôi dự tính – cao hơn nhiều. Tôi đã nôn nóng muốn làm video ca nhạc, và trong khi quá hăng hái, tôi đã để cho chi phí vượt quá tầm kiểm soát. Tôi muốn biến một ước mơ thành hiện thực. Đáng lẽ tôi phải được ai đó nhắc nhở rằng những ước mơ không chết chừng nào bạn còn nuôi dưỡng nó bằng niềm đam mê.

Không phải tôi cho rằng video ca nhạc đó là một trải nghiệm không tuyệt vời. Chúng tôi có một ê-kíp tài năng, trong đó có ca sĩ kiêm nhạc sĩ sáng tác Tyrone Wells giữ vai trò chỉ đạo sản xuất. Chúng tôi đã tạo ra một video ca nhạc có chất lượng dành cho người Cơ Đốc. Jon và Esther Phelps đã làm cho video đó trở thành video hạng nhất được thu tại phòng thu của họ với một ban nhạc đáng nể đến từ Nashville. Tôi coi video ca nhạc này là một sự thành công bởi vì với thông điệp về niềm hy vọng của nó đã thu hút được 1,6 triệu lượt xem. Tuy nhiên qua việc sản xuất video này, tôi cũng đã học được một bài học giá trị. Lựa chọn thời điểm là một điều quan trọng trong bất cứ việc gì, đặc biệt đối với người đang tạo dựng một doanh nghiệp, một thương hiệu cho giai đoạn lâu dài. Khi đó tôi vừa mới chia lực của mình cho việc đóng phim, tham gia diễn xuất trong bộ phim ngắn được giải thưởng mang tên The Butterfly Circus . Việc tôi quay sang làm một video ca nhạc ngay sau thành công đó có thể khiến nhiều người ngạc nhiên đặt câu hỏi Nick giờ đây trở thành gì nhỉ? Anh ấy vẫn là một nhà truyền giáo, một diễn giả truyền cảm hứng cho mọi người hay là một diễn viên, một ca sĩ? Tôi hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ đạt được tất cả những điều đó, nhưng rõ ràng tôi không nhất thiết phải vội vàng như thế. Tôi mới ngoài hai mươi tuổi. Tôi vẫn còn đủ thời gian. Tất nhiên tuổi trẻ thường thiếu kiên nhẫn. Từ năm mười sáu tuổi tôi đã nôn nóng khẳng định bản thân trong nhiều lĩnh vực đến nỗi tôi thường tự làm cho mình mệt nhoài, và đôi khi tôi làm việc quá sức đến mức không thể chịu đựng nổi. Những khó khăn về tài chính xảy ra với công ty đã nhắc nhở tôi rằng tôi không cần phải thực hiện tất cả mọi việc cùng một lúc.

Hôm nay bạn có khả năng không có nghĩa hôm nay là thời điểm thích hợp để bạn làm mọi điều mình muốn. Nguồn năng lượng mạnh mẽ và tham vọng lớn lao đã khai sinh nhiều doanh nghiệp và tạo nên nhiều sự nghiệp vĩ đại, đó là điều không có gì phải nghi ngờ. Nhưng việc lựa chọn thời điểm thích hợp là cực kỳ quan trọng. Đó là lý do tại sao kiên nhẫn lại được coi là một phẩm chất tốt và việc tạo một bước nhảy vọt luôn là điều mạo hiểm. Tôi không phản đối sự mạo hiểm; thực ra, tôi tự hào vì bản thân mình đã không ít lần lựa chọn sự mạo hiểm có tính toán kỹ lưỡng, trong đó tôi làm tất cả những gì có thể để giảm thiểu rủi ro. Tuy nhiên, trong việc sản xuất video ca nhạc tôi đã không phân tích kỹ mọi yếu tố.

Bạn hãy nhớ lường trước mọi rủi ro có thể xảy ra. Hãy làm tất cả những gì có thể để giảm thiểu những rủi ro trên con đường theo đuổi niềm đam mê của mình.

CÁI GIÁ CỦA NIỀM ĐAM MÊ

Việc theo đuổi niềm đam mê có thể sẽ mang lại nhiều phần thưởng, nhưng điều đó không có nghĩa là cuộc sống của bạn sẽ không có những thách thức hoặc những cuộc đấu tranh.

Bất cứ một người tận tụy nào, dù là một y tá, họa sĩ, nhà xây dựng, linh mục hay diễn viên, đều có thể nói với bạn rằng sự chăm chỉ, sự hy sinh và nỗ lực to lớn là những điều cần thiết, ngay cả với những người yêu thích công việc họ làm. Tôi đã dùng hầu hết thời gian của mười năm qua trên máy bay, trong các khách sạn trên khắp thế giới trong những chuyến đi diễn thuyết để khích lệ và gieo niềm tin tới nhiều người nhất có thể. Mặc dù tôi có thể là hành khách duy nhất thường xuyên đi máy bay mà chưa bao giờ phàn nàn về chỗ duỗi chân trên máy bay, việc đi đây đi đó liên tục cũng khiến tôi mệt lử như bất cứ ai. Tôi đã đến được với hàng triệu người, và tôi đã thấy nhiều người trong số họ tìm lại được niềm tin, thậm chí cảm thấy được tái sinh, và tôi vô cùng biết ơn vì những trải nghiệm đó. Tuy nhiên việc theo đuổi đam mê không dễ dàng chút nào. Tôi đã phải hy sinh không ít.

Hầu hết những người được niềm đam mê thúc đẩy đều chấp nhận sự hy sinh và tranh đấu. Helen Keller đã vượt lên khuyết tật mù và điếc để trở thành niềm cảm hứng, nguồn khích lệ đối với triệu triệu người trên khắp thế giới. Bà đã từng nói: “Trong sự dễ dàng và bình lặng, tính cách không thể phát triển được. Chỉ qua khó khăn thử thách, tâm hồn mới trở nên mạnh mẽ, khát vọng mới được khơi nguồn, và thành công mới được gặt hái”.

“Thành công bất ngờ” thường là kết quả của nhiều năm lao động chăm chỉ và âm thầm. Ỷ lại vào vinh quang thoáng chốc thường không phải là một sự lựa chọn. Tuy nhiên có lẽ không có phần thưởng nào lớn hơn được làm việc mà bạn được sinh ra để làm trong khi phục vụ một mục đích lớn lao hơn bản thân bạn. Trong các chuyến đi của mình tôi đã gặp rất nhiều người, cả đàn ông và phụ nữ, đang thực hiện sứ mệnh tạo ra sự thay đổi tích cực bằng cách chia sẻ tài năng và sự hiểu biết của họ. Chúng ta chia sẻ những câu chuyện về những cuộc đấu tranh vượt qua nghịch cảnh và khích lệ người khác vượt lên nghịch cảnh mà họ đang phải đối mặt.

SỐNG CÓ MỤC ĐÍCH

Một trong những người đầy đam mê và cùng chí hướng với tôi trên con đường truyền giáo là Victor Marx. Anh có câu chuyện đời rất ấn tượng. Victor phục vụ trong lực lượng Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ và là một chuyên gia võ thuật đai đen bậc bảy của môn Keichu-Do tự vệ, một môn võ kết hợp các yếu tố của karate, judo, jujitsu, kung fu, và kỹ thuật tự vệ đường phố.

Anh đã huấn luyện hơn ba mươi nhà vô địch thế giới về võ thuật cũng như nhiều người thuộc đội đặc nhiệm của thủy quân lục chiến, biệt kích Hoa Kỳ, lực lượng chống khủng bố. Vợ của anh, Eileen, là cựu vô địch thể hình của Mỹ và như bạn có thể hình dung, Victor là người có thể hình lý tưởng. Nhìn anh ấy bạn có thể sẽ sửng sốt khi biết rằng anh đã từng coi bản thân mình là tài sản đã bị hủy hoại. Anh kể với tôi rằng tôi và anh có nhiều điểm chung ngoại trừ một điều rằng những khuyết tật của tôi là những khuyết tật có thể nhìn thấy trong khi khuyết tật của anh là những khuyết tật ẩn sâu trong trí óc và tâm hồn anh.

Mọi người thường nói rằng họ không biết làm thế nào mà tôi có thể tạo dựng được cuộc sống hạnh phúc và đầy ý nghĩa mặc dù tôi không có chân, không có tay. Tuy nhiên xét theo nhiều góc độ, những may mắn mà tôi có được là nhiều không thể kể xiết. Tôi nghĩ cuộc sống của một người thiếu tình yêu thương của gia đình chắc chắn khó khăn hơn cuộc sống của tôi. Thật buồn, Victor lớn lên trong một gia đình tan vỡ, và không ngạc nhiên khi anh từng cảm thấy suy sụp và tuyệt vọng. Victor trở thành người theo đạo Cơ Đốc khi anh phục vụ trong quân đội. Mười năm trước, anh thực hiện những khóa huấn luyện võ thuật rất thành công ở Hawaii song song với việc truyền đạo Cơ Đốc tới những người trẻ tuổi. Dạo đó, khi đang tận hưởng cuộc sống rất tốt đẹp cùng với Eileen và ba đứa con, anh nghe được tiếng gọi của Chúa: Focus on the Family (Hướng về gia đình), một tổ chức thúc đẩy các giá trị của đạo Cơ Đốc có trụ sở ở Colorado, gọi điện tới mời anh vào vị trí lãnh đạo.

Không một ai trong gia đình anh muốn rời khỏi Hawaii, nhưng Victor và Eileen đã hành động theo niềm tin, chọn cách tin tưởng và tuân theo lời Chúa. Victor khi ấy không có hứng thú gia nhập tổ chức Focus on the Family vì như thế là anh phải từ bỏ công việc hiện tại. Anh không thể hiểu được kế hoạch của Chúa dành cho mình, nhưng giống như Noah đóng thuyền trong cơn đại hồng thủy, anh tuân theo tiếng gọi của Chúa.

Bạn thấy đấy, Chúa biết điều mà Victor không biết về bản thân anh.

Victor đã phải chịu đựng những cơn ác mộng và nỗi lo âu. Anh cho rằng sở dĩ mình phải chịu đựng những điều đó là do những ngày làm việc trong lực lượng thủy quân lục chiến và vì anh từng trải qua những trận đánh nhau có sử dụng võ thuật. Anh cũng có những hồi tưởng về cảnh bạo lực mà anh không thể hiểu nổi, bởi vì chúng hoàn toàn không liên quan đến quân đội hay võ thuật. Một số cảnh hồi tưởng đã được kể trong một nhóm nghiên cứu Kinh Thánh mà anh và Eileen tham gia cùng với những thành viên trong ban lãnh đạo của tổ chức Focus on the Family. Cuộc nghiên cứu đã tạo một môi trường an toàn để họ nói một cách cởi mở và chân thực về cuộc sống và tâm tư, tình cảm của mình. “Chúng tôi được yêu cầu chia sẻ chuyện đời mình, những chuyện mà tôi chưa từng nói một cách công khai”, Victor nói với tôi. “Trước đó tôi luôn tin rằng chuyện một người biết thì mười người cũng hay”. Victor quy sự thiếu lòng tin của anh là do anh đã trải qua thời thơ ấu đầy sóng gió ở một vùng xa xôi thuộc miền Nam. Ban đầu anh chỉ chia sẻ sơ sơ câu chuyện của anh với các đồng sự. Anh đã kể với họ rằng cha mẹ anh ly dị trước khi anh chào đời. Khi còn bé anh không biết mặt cha mình, người từng dính dáng đến những vụ buôn bán ma túy và hoạt động mại dâm. Lớn lên Victor cứ nghĩ cha dượng của mình là cha ruột. Sau đó mẹ anh ly dị và kết hôn sáu lần. Anh và các anh chị em của anh lớn lên trong hoàn cảnh bất thường và luôn bị xáo trộn. Vì cách sống buông thả của người mẹ, trước khi tốt nghiệp trung học Victor đã học ở mười bốn trường học và sống ở mười bảy nơi khác nhau.

Khi Victor kể xong câu chuyện đời vắn tắt của mình, một người bạn nói: “Bây giờ chúng tôi muốn nghe phần còn lại của câu chuyện đời bạn”.

Victor bối rối và trở nên mất bình tĩnh.

“Tất cả mọi người nhìn tôi như thể tôi bị nghi ngờ vì một chuyện gì đó”, anh nhớ lại.

Khi anh hỏi người bạn kia rằng “phần còn lại của câu chuyện đời bạn” là có nghĩa gì, người đó nói: “Anh đã gặp phải những chuyện đó trong đời thì chắc chắn câu chuyện của anh không chỉ có vậy”.

Victor biết mọi người quan tâm đến anh. Khi họ tìm hiểu cuộc sống của anh theo cách ân cần ấy, “sự thật về cuộc đời tôi tuôn ra - những chuyện mà tôi chôn sâu trong lòng và chẳng bao giờ nói với ai, thậm chí cả với vợ”.

Buổi tối đó đánh dấu sự khởi đầu của một giai đoạn giãi bày, hòa giải, và chữa trị vết thương lòng cho Victor. “Phải mất vài năm nữa, những lớp màn bí mật mới được vén lên và tôi mới bắt đầu chấp nhận tất cả những chuyện đã xảy ra với mình”, anh nói.

Victor đã giữ kín những ký ức kinh hoàng từ thời thơ ấu của anh, trong đó có những ký ức mà anh gọi là “không thể chứng minh được” – sự xâm hại và ngược đãi không có nhân chứng. Một trong những người cha dượng của anh đã đánh đập anh, dìm đầu anh xuống nước, gí súng vào đầu anh. Trong khoảng thời gian từ khi ba tuổi cho đến khi bảy tuổi, anh đã từng bị xâm hại tình dục và bị hành hạ thể xác. Một lần anh bị quấy rối và bị nhốt trong một chiếc thùng làm lạnh. May nhờ người nhà “tìm thấy tôi và đưa tôi ra khỏi cái thùng làm lạnh đó tôi mới thoát chết”. Victor đã phải chịu đựng những hành động tàn nhẫn và độc ác đến mức không thể diễn tả bằng lời. Giống như hầu hết các nạn nhận của các vụ xâm hại, anh chôn sâu những tổn thương tâm lý và sự căm phẫn trong lòng. Nhiều ký ức được anh giấu kín bằng sức mạnh ý chí. Thật đáng kinh ngạc, anh đã thành công trong việc sử dụng sự căm phẫn và sự thôi thúc bạo lực theo những cách tích cực qua việc phục vụ trong quân đội, việc huấn luyện cũng như thi đấu võ thuật.

Tuy nhiên, nhiều ký ức vẫn hành hạ anh một cách khủng khiếp đến nỗi Victor không thể kiểm soát được tất cả những đau đớn. Anh tìm đến các bác sĩ và họ nói với anh rằng những hồi tưởng, cũng như một số rối loạn về sức khỏe thể chất và dạng nhẹ của hội chứng Tourette phát sinh từ chấn thương tâm lý của anh có liên quan đến chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý, một chứng bệnh phổ biến ở những nạn nhân bị ngược đãi và xâm hại khi còn bé. Một chuyên gia tâm thần nói với anh rằng não của anh bị những nỗi kinh hoàng mà anh đã chịu đựng làm cho rối loạn, vậy nên đầu óc anh không sản sinh ra những ý nghĩ theo cách bình thường.

Cùng với sự chữa trị theo khoa học, niềm tin mạnh mẽ của Victor đã giúp anh học cách đương đầu với sự quay trở lại của những ký ức kinh hoàng và sự tổn thương mà những ký ức đó gây ra. Qua thời gian, anh đã chia sẻ chuyện thời thơ ấu cũng như con đường đến với niềm tin của anh. Anh tìm được sự tiếp thu đặc biệt ở những người trẻ tuổi đang có những ẩn ức, trong đó có những người phạm tội đang ở tuổi vị thành niên, những người được coi là găng-xtơ, những tù nhân trẻ tuổi, những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi và những người sống tại những trung tâm cai nghiện ma túy. Trước hết anh thu hút sự chú ý của họ bằng những màn biểu diễn võ thuật và sự hài hước, nói với họ: “Tôi là một đường chéo nối giữa diễn viên võ thuật Jackie Chan (Thành Long) và nhân vật hài Barney Fife”.

Hầu hết các thanh thiếu niên mà Victor nói chuyện đều không có đủ kiên nhẫn dành cho những bài học về cuộc đời mà những diễn giả là người lớn giảng cho họ, nhưng bạn tôi phát hiện ra rằng câu chuyện của anh chạm đến tâm tư tình cảm của những người trẻ tuổi bởi vì nhiều người trong số họ cũng đã từng phải chịu đựng sự lạm dụng và ngược đãi về thân thể và tình dục khi họ còn bé.

“Tôi đã sống cùng với sự phủ nhận, tôi thậm chí không hiểu được rằng mình có một câu chuyện, và tôi không biết liệu tôi có nên kể nó ra hay không”, anh nói. “Một hôm tôi đang thực hiện màn múa côn trước một nhóm phạm nhân ở tuổi vị thành niên thì không may tôi vô tình đập côn vào cằm một trong những người tình nguyện hỗ trợ tôi biểu diễn và làm vỡ cằm người đó! Tôi đã nghĩ Chúa đang cố bảo tôi dừng lại, và tôi lo mình sẽ phải ngồi tù vì chuyện đó, nhưng ngày hôm ấy năm mươi ba trong số bảy mươi lăm người phạm tội có mặt ở đó đã tình nguyện theo Chúa”.

Thật ngạc nhiên, nhiều nhà thờ cũng mời anh đến nói chuyện với giáo đoàn của họ để chia sẻ câu chuyện về sự cứu chuộc của anh. Chuyện của anh đã cung cấp bằng chứng về sức mạnh của niềm tin trong hành động qua sự chiến thắng những bi kịch thời thơ ấu và sự theo đuổi niềm đam mê giúp đỡ, khích lệ những người trẻ tuổi từng vấp váp trên đường đời.

Giờ đây Victor hiểu tại sao Chúa lại kêu gọi anh rời bỏ cuộc sống thoải mái ở Hawaii. Rất ít người có thể chạm đến trái tim của các thanh thiếu niên có vấn đề cũng như những người phạm tội ở tuổi vị thành niên như Victor có thể làm, một phần vì nhiều người trong số những tội phạm ấy cũng từng bị ngược đãi và lạm dụng thân thể, tình dục, tinh thần. Khi một người như Victor nói một cách cởi mở về nỗi đau của anh, anh mang đến cho những người khác sự hàn gắn. Anh nói: “Chúa đã ban cho tôi một trái tim dành cho những con người này. Tôi hiểu được những gì ở đằng sau nỗi đau của họ. Tôi khích lệ họ đón nhận sự giúp đỡ bằng cách tạo cho họ cơ hội chia sẻ chuyện đời mình một cách cởi mở và tìm kiếm những lời khuyên và sự hướng dẫn phù hợp”.

Khi Victor bắt đầu kể chuyện đời anh trước sự có mặt của nhiều người, anh nhận được nhiều lời mời đi nói chuyện đến mức anh không đáp ứng kịp. Thật ngạc nhiên, sự ủng hộ bằng vật chất đã được gửi đến anh. Năm 2003 anh và vợ đã thành lập một tổ chức truyền giáo phi lợi nhuận mang tên All Things Possible (Không gì là không thể), và hai năm sau họ nhận được một khoản tiền ủng hộ 250.000 USD từ một cặp vợ chồng tình cờ được biết về tổ chức của anh.

“Chúng tôi cứ lo rằng với loại công việc này chúng tôi không thể tự nuôi sống bản thân được, nhưng chúng tôi đã thấy những điều không thể tin được đã xảy ra từ khi chúng tôi dồn tâm huyết cho công việc này và đặt niềm tin vào Chúa”, Victor nói. “Chúng tôi nghĩ Chúa yêu những đứa trẻ đang lâm vào cảnh bế tắc và đang bị tổn thương. Rất ít người có thể chạm tới trái tim của những đứa trẻ ấy trên khắp đất nước, vậy nên chúng tôi lập kế hoạch tiếp tục theo đuổi việc này cho đến chừng nào còn có thể”.

ĐỔI HƯỚNG

Vậy là Victor và tôi đều trở thành những nhà truyền giáo, và tôi xin nói rằng có nhiều cách để đóng góp cho cuộc đời trong khi bạn theo đuổi niềm đam mê của mình. Tài năng độc đáo của bạn, kiến thức, kinh nghiệm của bạn có thể phù hợp với việc kinh doanh, phục vụ cộng đồng, nghệ thuật, hoặc các lĩnh vực khác.

Tôi đã từ bỏ kế hoạch trở thành một nhân viên kế toán để theo đuổi niềm đam mê diễn thuyết. Victor đã từ bỏ một cuộc sống ổn định và thoải mái của một giảng viên võ thuật có uy tín để thực hiện kế hoạch của Chúa. Một ngày nào đó trên đường đời bạn có thể cũng sẽ tới một ngã ba. Không bao giờ là quá muộn để điều đó xảy ra.

Kinh Thánh kể cho chúng ta nghe câu chuyện của Saul, một nhân vật chịu khổ của người Cơ Đốc, người bị mù vì ánh sáng quá chói trên đường đến Damascus. Chúa Jesus sau đó đã nói chuyện với Saul và hướng dẫn ngài đến thành phố nơi ngài sẽ tìm thấy con đường mới trong cuộc đời. Sau ba ngày, Chúa phục hồi thị lực cho Saul. Sau đó Saul được rửa tội và được ban cho tên mới là Paul. Ngài trở thành một nhà truyền đạo Cơ Đốc chủ chốt, được đam mê thúc đẩy để truyền tin về cái chết và sự phục sinh của Chúa Jesus tới khắp nơi. Chúa đã chỉ cho ngài thấy mục đích sống, và ngài đã hành động theo niềm tin, tận tâm theo đuổi mục đích sống trong suốt phần còn lại của cuộc đời.

Bạn có thể tạo dấu ấn trong cuộc đời này bằng cách làm điều tương tự. Hãy tin vào điều đó, và bạn nên biết rằng việc thay đổi hướng đi của bạn vì điều tốt đẹp hơn là chuyện luôn luôn có thể xảy ra. Sự thay đổi của Paul từ một người đau khổ trở thành một nhà truyền giáo là một điều kỳ diệu. Tôi tin rằng sự thay đổi tuyệt vời như vậy có thể xảy ra với bất cứ ai trong chúng ta.

Thông điệp của tôi dành cho bạn là cho dù hiện giờ bạn đang ở trong hoàn cảnh nào chăng nữa thì bạn cũng đừng bao giờ nghĩ rằng bạn đã mất tất cả. Có thể giờ đây bạn chưa tìm được hướng đi thích hợp cho cuộc đời mình. Thậm chí có thể bạn đã làm những điều tồi tệ, nhưng như vậy không có nghĩa rằng bạn không thể thay đổi hướng đi của cuộc đời, không thể tìm niềm đam mê mới và trở thành động lực giúp tạo nên những điều tốt đẹp.

Ở những trang trước tôi chưa kể với các bạn rằng người đã dẫn dắt Victor Marx đến với Chúa Jesus chính là cha đẻ của anh, ông Karl. Vâng, người cha đã bỏ rơi Victor trước khi anh chào đời, người dính dáng đến các vụ mua bán ma túy và hoạt động mại dâm, đã làm lại cuộc đời và giúp đưa đứa con trai của mình đến với Chúa.

Hồi đó Victor đang phục vụ trong lực lượng hải quân thì anh nhận được một bức thư của ông Karl. Trước đó Karl không thừa nhận Victor là con mình, ông đã bỏ mẹ của Victor và chối bỏ trách nhiệm đối với anh. Lần đầu tiên Karl gặp Victor khi con trai ông sáu tuổi, nhưng trong nhiều năm ông rất ít liên lạc với anh. Thế rồi ông viết cho anh một bức thư. Khi Victor mở thư ra đọc, anh cảm thấy phẫn nộ khi thấy bức thư viết tay đó bắt đầu bằng mấy chữ “Con trai yêu quý”. Đối với anh, người đàn ông đó chưa bao giờ là một người cha. Tuy nhiên anh vẫn đọc toàn bộ bức thư.

Trong thư cha của Victor bày tỏ sự ăn năn của ông về cuộc đời lầm lỗi và sự thiếu quan tâm của mình đối với Victor. Ông là một kẻ phạm tội và đã từng phải ở trong bệnh viện tâm thần. Tin đó không khiến Victor bị sốc, nhưng câu tiếp theo thì có: “Cha biết con đang nghĩ cha bị điên, nhưng cha phát điên vì Chúa Jesus”.

Trong thư ông Karl mời Victor đến thăm ông vào kỳ nghỉ phép sắp tới của anh. Victor đồng ý. Họ cùng nhau đi nhà thờ và tại đó Victor đã cảm nhận được tình yêu của Chúa một cách mãnh liệt hơn bao giờ hết. Anh cảm thấy trong lòng tràn ngập niềm đam mê đối với việc đưa những người khác đến với Chúa, và từ đó anh đã hành động theo niềm đam mê này.

SỨC MẠNH ĐỂ TẠO NÊN NHỮNG ĐIỀU TỐT ĐẸP

Một trong những mối nguy hiểm của xã hội hiện đại là rất nhiều người coi trọng những gì họ làm hoặc những gì họ sở hữu hơn là giá trị bản thân họ. Tất cả chúng ta đều phải kiếm sống, nhưng chúng ta thường để mất cái nhìn khách quan và đúng đắn về những gì thực sự quan trọng nhất. Vị trí trong công việc, tổng số tiền mà chúng ta kiếm được, danh tiếng, những tài sản mà chúng ta tích lũy được không phải là những vị thần thực sự.

Tuy nhiên niềm tin trong hành động đã thay đổi nhiều cuộc đời theo các cách đáng kinh ngạc. Một trong những tấm gương mà tôi yêu mến và khâm phục là bạn của tôi, Eduardo Verástegui, người có chuyện đời càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.

Eduardo lao vào vòng xoáy của tiền tài, danh vọng khi anh mười bảy tuổi. Từ sự khởi đầu khiêm tốn tại một làng nhỏ ở Mexico, anh đi theo con đường đó đến tận Hollywood. Tôi gặp Eduardo trong lần đầu tiên tôi tham gia đóng phim. Khi ấy tôi tham gia diễn xuất trong bộ phim ngắn mang tên The Butterfly Circus . Anh là một diễn viên được nhiều người biết đến, đặc biệt ở các nước Mỹ La tinh. Trong bộ phim The Butterfly Circus , anh thủ vai người chỉ đạo biểu diễn xiếc giàu lòng nhân từ, người đã đón chào tôi đến với một gánh xiếc đặc biệt, một gánh xiếc tôn vinh tất cả mọi người cùng tài năng độc đáo của họ.

Khi chúng tôi bắt đầu thực hiện bộ phim, tôi hơi ngại gặp Eduardo, nhất là vì trong cảnh đầu tiên chúng tôi diễn cùng nhau – cảnh đầu tiên của bộ phim – theo kịch bản tôi phải nhổ nước bọt vào mặt anh ấy! Tôi xin đạo diễn hoãn quay cảnh đó cho đến khi tôi cảm thấy thoái mái hơn chút ít. Đạo diễn đồng ý, nhưng việc hoãn cảnh quay đó có thể là một sai lầm, bởi vì tôi càng thân thiết với Eduardo thì tôi lại càng chẳng muốn làm cái chuyện thô tục kia với anh.

Tôi không biết chuyện đời anh cho tới khi chúng tôi trở thành bạn bè, điều đã diễn ra dễ dàng hơn tôi nghĩ. Trong cuộc trò chuyện đầu tiên, tôi bị sốc khi biết rằng người diễn viên nổi tiếng đó là một người yêu thích những video của tôi.

TÌM NIỀM ĐAM MÊ THỰC SỰ

Khi chúng tôi gặp nhau, Eduardo đã trải qua nhiều đau khổ và đã có một sự biến đổi kỳ diệu. Anh lớn lên ở một làng quê nghèo, là con trai của một nông dân trồng mía. Cha anh muốn anh trở thành luật sư, nhưng Eduardo bỏ trường luật sau khi học xong năm thứ hai “bởi vì tôi hiểu rằng tôi không có niềm đam mê dành cho lĩnh vực đó”, anh nói. Anh có đam mê theo đuổi tiền tài và danh vọng từ khi còn là một cậu bé mới lớn, và anh quyết định đi theo con đường đó. “Tôi muốn trở thành một diễn viên, một ca sĩ, một người mẫu, nhưng tôi muốn tương lai đó vì những lý do không chính đáng”. “Lý do của tôi cho thấy sự ích kỷ. Tôi thích thực hiện những gì tôi ao ước, nhưng tôi chưa đủ chín chắn. Tôi muốn thành công, muốn có được mọi thứ - tiền bạc, danh vọng, phụ nữ, và tất cả những thứ mà tôi cho là sẽ khiến tôi hạnh phúc. Tôi muốn trở thành một nhân vật quan trọng”.

Vào đầu những năm chín mươi, anh cùng với hai người khác thành lập ban nhạc Kairo, trong tiếng La tinh có nghĩa là “ban nhạc của những chàng trai”. Họ đã đạt được thành công đáng kể ở khu vực Mỹ La tinh, bán được các đĩa nhạc, thực hiện các buổi biểu diễn ở năm mươi nước, được các khán giả nữ mến mộ. Mặc dù vậy, năm 1997 Eduardo đã rời ban nhạc để theo đuổi sự nghiệp diễn xuất. Anh mau chóng trở thành diễn viên nam chính trong các bộ phim truyền hình, liên tục xuất hiện trong năm bộ phim dài tập.

Sau đó, vào năm 2001, anh chuyển đến Miami và ký hợp đồng thu âm với tư cách là nghệ sĩ hát đơn. Khi anh được chọn đóng vai người tình trong mộng của Jennifer Lopez trong một video ca nhạc rất lãng mạn, anh đã có trong tay một album riêng. Cũng trong năm đó, lần đầu tiên anh được mời thủ vai chính, vai một gã ăn chơi cùng lúc hẹn hò với ba người phụ nữ trong bộ phim hài Chasing Papi . Anh cũng được Tạp chí People bình chọn là một trong những ngôi sao Hispanic (dân nói tiếng Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha) được yêu thích nhất.

“Tôi say sưa trong bong bóng của sự phù hoa, tự cao tự đại, trong dục vọng. Và khi bạn chìm đắm trong những thứ đó, nếu bạn không tỉnh ra thì sớm muộn gì những điều đó cũng sẽ giết chết bạn về mặt tinh thần và cảm xúc”, anh nói với tôi. Một hôm trên chuyến bay từ Miami đến Los Angeles, Eduardo ngồi cạnh người phụ trách phân vai của hãng phim 20th Century Fox. Sau khi họ giới thiệu bản thân với nhau, người phụ trách phân vai nói rằng xưởng phim của ông đang tìm một diễn viên người Mỹ La tinh có giọng nói đặc trưng cho một bộ phim mới của hãng. Ông mời Eduardo thử đọc kịch bản, và anh đã giành được vai diễn đó.

Vậy là Eduardo chuyển tới Los Angeles và thuê một gia sư dạy tiếng Anh cho mình. Cô gia sư không chỉ làm tròn vai trò của một gia sư mà còn làm được hơn thế. Cô đã làm thay đổi cuộc đời anh.

Ở tuổi hai mươi tám, Eduardo dường như được định mệnh sắp đặt để trở thành một diễn viên và một ca sĩ nổi tiếng. Hollywood tuyên bố anh là “Antonio Banderas của thế hệ tiếp theo”. Anh thuê các đại diện, người quản lý, các luật sư – hơn mười lăm người – để cố vấn cho anh trong sự nghiệp. Nhưng anh không có được sự bình yên và thanh thản. “Tôi cảm thấy mình bị lạc đường và rất bối rối, và điều đó biến thành nỗi tức giận khiến tôi khó tập trung vào công việc”, anh nói.

Eduardo không cảm thấy hạnh phúc như anh hằng mong đợi bởi vì anh đã lạc ra khỏi kế hoạch của Chúa. Anh cứ nghĩ niềm đam mê của anh là trở thành một diễn viên, một ca sĩ; nhưng khi trưởng thành, anh hiểu ra rằng việc sử dụng tài năng để theo đuổi tiền tài danh vọng cho bản thân không phải là con đường dành cho anh. Anh nhận ra không phải anh đang sống một cuộc sống của người ngoan đạo, và sự tồn tại trong phù hoa đang gặm mòn anh.

Đó là những gì xảy ra khi chúng ta đi chệch khỏi mục đích sống thực sự của mình. Khi ngọn lửa đam mê của chúng ta lụi dần, những hành động của chúng ta không phù hợp với những giá trị, những nguyên tắc của bản thân. Chúng ta mất đi lòng nhiệt tình và nghị lực. Chúng ta cảm thấy chênh chao vì đã lạc khỏi con đường của mình. Có thể đã nhiều lần bạn cảm thấy như vậy hoặc thậm chí ngay lúc này bạn đang cảm thấy như vậy. Khi bạn nhận thấy rằng cảm giác không hạnh phúc ăn sâu và đeo bám bạn một cách dai dẳng như Eduardo đã cảm thấy, bạn có thể hiểu rằng sở dĩ bạn ở trong tâm trạng như vậy là vì bạn không sống một cuộc sống mà bạn thực sự muốn; tài năng, khả năng của bạn đã không được sử dụng đúng mục đích.

Đừng phớt lờ những cảm giác đó đi. Hãy suy nghĩ để xác định do đâu mà bạn lại có những cảm giác đó để bạn có thể quay trở lại con đường đúng. Thường thì trong tình huống bạn lạc khỏi con đường mà Chúa muốn bạn đi, Người sẽ phái một ai đó đến để giúp bạn trở lại con đường mà Người dành cho bạn. Trong trường hợp của Eduardo, đó chính là gia sư dạy tiếng Anh của anh. Trong các buổi dạy, người gia sư đã phát hiện thấy rằng Eduardo không hạnh phúc và cô đã giúp anh tìm ra nguyên nhân của tình trạng đó, khuyến khích anh cầu nguyện để tìm sự dẫn dắt. “Tôi cứ nghĩ mình là một người Cơ Đốc ngoan đạo bởi vì tôi đi lễ Mi-xa vào dịp Giáng sinh và Phục sinh”, anh nói. “Tôi cho phép mình làm bất cứ điều gì mình muốn miễn là tôi không làm hại ai và không lấy của ai cái gì”.

Trong những lần trò chuyện với gia sư của mình, Eduardo hiểu ra trong cuộc tìm kiếm tiền tài và danh vọng, anh đã lạc lối về mặt tinh thần. Anh đã lầm tưởng sự phấn khích, sự tư lợi theo chủ nghĩa khoái lạc là niềm đam mê thực sự mà Chúa ban cho anh. Anh đã ví mình như một con chó săn đang săn một con thỏ giả trên đường đua dành cho những chú chó. Nếu một con chó bắt kịp một con thỏ, nó sẽ cắn phải vật cứng và làm đau chính mình.

“Tôi đang săn đuổi phù hoa”, anh nói. “Khi tôi đạt được những gì mình tìm kiếm, tôi chỉ cảm thấy đau khổ mà thôi. Giáo viên tiếng Anh của tôi là một người theo đạo Cơ Đốc tuyệt vời, người đã khiến tôi phải suy xét để xác định điều gì thật sự quan trọng đối với tôi, thành công thực sự là gì, và bấy lâu nay tôi đã sử dụng tài năng của mình như thế nào.”

Anh đã từng tin rằng “càng cặp với nhiều phụ nữ thì mình càng ra dáng đàn ông hơn”. Nhưng khi giáo viên tiếng Anh của anh hỏi rằng liệu anh có phải là loại đàn ông mà một bà mẹ muốn con gái của mình lấy làm chồng hay không, anh hiểu ra mình đã ngu ngốc đến mức nào.

Người gia sư đó đã giúp Eduardo hiểu ra rằng anh không chỉ đang sống theo một kiểu rập khuôn để chứng tỏ mình là đàn ông mà còn tự cho phép mình đóng những vai cổ xúy cho kiểu sống tiêu cực của đàn ông Mỹ La tinh bị ám ảnh bởi tình dục, hoặc những kẻ buôn bán ma túy và những kẻ đầu trộm đuôi cướp ưa bạo lực.

“Giáo viên của tôi nói rằng thay vì ngợi ca Chúa bằng cách thúc đẩy các giá trị của gia đình và những hình ảnh tích cực, tôi đã trở thành một phần của vấn đề”, anh nói. “Cô giáo đã làm cho tôi tỉnh ngộ. Thật buồn khi tôi nhận ra rằng tôi đã không sử dụng những gì Chúa ban cho tôi để tạo ra sự đóng góp tích cực cho cuộc đời. Những gì tôi đã làm gây tổn hại một cách ghê gớm cho niềm tin của tôi và cho văn hóa Mỹ La tinh.”

Sau đó Eduardo đã trải qua một giai đoạn ăn năn. Lần đầu tiên trong nhiều năm anh đã đi xưng tội, hứa với Chúa rằng anh sẽ bắt đầu hành trình biến niềm tin thành hành động bằng cách sống theo niềm tin. Anh thề, trong mọi việc làm từ đó về sau, anh sẽ tôn vinh Chúa và những điều tốt đẹp mà anh được thừa hưởng. Anh thề sẽ tôn trọng phụ nữ và phẩm giá của họ.

Anh nói: “Giờ đây tôi nhận ra rằng tình dục là một món quà của Chúa. Tình dục thiêng liêng, và món quà đó phải được giữ gìn, được chia sẻ với người quan trọng nhất của cuộc đời tôi – ngoài Chúa – và là người sẽ trở thành mẹ của các con tôi. Tôi đã khám phá ra giá trị của sự trong trắng, và tôi hứa với Chúa rằng tôi sẽ không bao giờ quan hệ với phụ nữ cho đến khi tôi cưới vợ”.

HÃY NHÌN VÀO BÊN TRONG

Sự tỉnh ngộ của Eduardo cũng bắt nguồn từ những lời nói của mẹ anh.

Bà kể với anh rằng một hôm bà đã nói với cha của anh: “Tôi không biết phải làm gì với con trai của chúng ta. Tôi sợ rằng rồi nó sẽ phải ở trong tù, trong bệnh viện, hoặc sẽ chết sớm mất thôi. Lối sống của nó chẳng tốt đẹp chút nào”.

Khao khát thay đổi cuộc sống, Eduardo đã rời xa sự nghiệp diễn xuất mà anh mới bắt đầu chưa được bao lâu. Anh cho toàn bộ nhóm cố vấn của mình nghỉ việc và từ chối mọi lời mời đóng phim trong bốn năm sau đó. Anh không còn cảm thấy thích làm người nổi tiếng nữa. Eduardo nỗ lực đưa niềm tin của anh trở lại trung tâm của cuộc sống. Anh đọc Kinh Thánh và những cuốn sách có nội dung khích lệ tinh thần và tự rèn luyện để củng cố niềm tin. “Tôi không có tiền để trả tiền thuê nhà. Tôi không có gì cả, nhưng tôi đã có tất cả”, anh nói.

Eduardo định tham gia vào công việc của nhà thờ để giúp đỡ những người nghèo trong vùng rừng nhiệt đới Amazon trong hai năm như một cách để gột rửa tâm hồn đã vướng tội lỗi trong quá khứ, nhưng linh mục của anh nói: “Hollywood sẽ là khu rừng của con. Nơi ấy thuộc về Chúa, chứ không phải thuộc về các xưởng phim, và chúng ta cần khôi phục điều đó. Con cần phải trở thành ánh sáng trong bóng tối, bởi Hollywood có ảnh hướng lớn trên khắp thế giới và Chúa chạm vào trái tim của con ở Hollywood là có lý do đấy”.

Linh mục của anh khuyên anh hãy sử dụng tài năng và những mối quan hệ sẵn có để làm những bộ phim chứa đựng những thông điệp tích cực. Mẹ Teresa đã từng nói rằng chúng ta không được kêu gọi để trở nên thành công, nhưng chúng ta được kêu gọi để trở nên trung thành với Chúa. Nếu thành công đến cùng với sự trung thành, thì hãy tạ ơn Chúa. Tâm niệm như vậy, Eduardo đã lập ra công ty sản xuất phim độc lập Metanoia, theo tiếng Hy Lạp có nghĩa là “Sự ăn năn”. Mục đích của anh là làm những bộ phim có nội dung tích cực, khích lệ tinh thần của khán giả đồng thời phục vụ mục đích của Chúa.

Dự án phim quan trọng đầu tiên của công ty Metanoia là phim Bella . Bộ phim tâm lý chứa đựng một thông điệp tích cực về cuộc sống được sản xuất với kinh phí ba triệu đô la và đạt doanh thu bốn mươi triệu đô la trên toàn thế giới. Kết quả tốt nhất của bộ phim là những bức thư viết tay, thư điện tử, những cuộc điện thoại mà Eduardo nhận được từ những người phụ nữ, những người cho anh biết rằng bộ phim đã làm thay đổi cuộc sống của họ. Thêm vào đó, hơn năm trăm phụ nữ đã liên hệ với nhân viên của Eduardo nói rằng bộ phim đã thuyết phục họ sinh con thay vì nạo thai.

Thành công của phim Bella đã cho phép Eduardo thực hiện thêm những bộ phim có thông điệp tích cực, trong đó có bộ phim mới nhất mang tên Little Boy (Cậu bé). Niềm vui của anh tăng lên và niềm đam mê sử dụng tài năng cho mục đích cao cả và tốt đẹp cũng tăng lên.

Thành công đáng chú ý nhất của anh có lẽ là tổ chức Manto de Guadalupe (tên tiếng Anh: Mantle of Faith - Tấm áo của niềm tin), một tổ chức thúc đẩy giá trị của con người và sự giúp đỡ dành cho những người bất hạnh. Công việc của anh ở tổ chức này gồm các chuyến đi đến những nơi có nhiều người đang gặp khó khăn, trong đó có Sudan (Darfur), Haiti, Peru. Anh cũng tìm thấy niềm đam mê trong việc dẫn dắt những cô gái trẻ tránh xa việc nạo thai. Anh tận tâm với việc này đến mức anh đã bắt đầu dùng thời gian rảnh rỗi của mình ở bên ngoài các cơ sở nạo phá thai tại những khu dân cư nghèo nhất của Los Angeles. Ở đó, anh tìm gặp những cô gái và những phụ nữ mang thai, trò chuyện với họ, nói cho họ biết những giải pháp và giúp họ có được sự chăm sóc y tế, thức ăn và việc làm. Những nỗ lực biến niềm tin thành hành động của anh không chỉ dừng ở đó. Thông qua tổ chức Mantle of Faith của anh và qua việc quyên góp không biết mệt mỏi, Eduardo đã xây dựng được một trung tâm y tế ở Los Angeles, một trung tâm chăm sóc sức khỏe chất lượng cao miễn phí cho phụ nữ mang thai và những đứa con chưa chào đời của họ. Trung tâm này được đặt ở khu dân cư La tinh, nơi có đến mười cơ sở nạo thai trong bán kính hơn một kilômét.

“Tôi muốn phát điên và thực sự đau đầu khi thấy nhiều cơ sở nạo thai như vậy ở khu dân cư của người Mỹ La tinh này, và sau một năm có mặt ở đó vào các ngày thứ bảy để khuyến khích phụ nữ không nạo phá thai, tôi đã quyết định cung cấp cho họ các điều kiện chăm sóc để giúp họ sinh con và chăm sóc em bé”, anh nói.

Eduardo đã vượt qua những trở ngại to lớn để đưa trung tâm y tế này vào hoạt động. Với vai trò là một người quyên góp, tôi vinh dự được góp sức cùng anh trong việc xây dựng trung tâm y tế Mantle of Faith , một cơ sở y tế có các trang thiết bị đạt tiêu chuẩn quốc gia và một đội ngũ y bác sĩ tuyệt vời. Eduardo cho thiết kế cơ sở này giống như một trung tâm thẩm mỹ y khoa, vậy nên khi phụ nữ đến cơ sở này, họ lập tức cảm thấy thoải mái và được chăm sóc chu đáo. Từ khi đi vào hoạt động, trung tâm này đã cứu được nhiều mạng sống.

Eduardo và tôi coi nhau như anh em, nhưng hồi chúng tôi tham gia diễn xuất trong phim The Butterfly Circus , anh đã phải la toáng lên bắt tôi phải thực hiện việc nhổ nước bọt vào anh cho cảnh quay đáng nhớ của chúng tôi. Tôi cứ cố xin đạo diễn hãy dùng kỹ xảo điện ảnh cho cảnh đó. Là một diễn viên chuyên nghiệp, Eduardo đã khích lệ tôi thực hiện việc đó cho đến khi tôi đồng ý – tất nhiên, anh chẳng ngạc nhiên khi một diễn viên nghiệp dư phải diễn đi diễn lại cảnh đó tới bảy, tám lần mới đạt yêu cầu! Thực ra người ta phải cho tôi những viên kẹo đặc biệt để tôi có thể tạo ra một bãi nước bọt cho cảnh quay đó.

Tôi cảm thấy biết ơn vì Eduardo không vì thế mà ghét tôi, và biết ơn vì tình bạn của chúng tôi đã phát triển theo năm tháng. Mới đây anh hoàn thành một bộ phim mang tên Cristiada , nói về cuộc phản kháng của người Cơ Đốc chống lại sự ngược đãi ở Mexico vào những năm 20 của thế kỷ XX, với sự tham gia diễn xuất của các ngôi sao nổi tiếng như Andy Garcia, Eva Longoria, Peter O’Toole. (Trong năm 2012, bộ phim đã được trình chiếu ở Mỹ với tên tiếng Anh For Greater Glory - Vì niềm vinh quang to lớn hơn). Sự nghiệp của Eduardo một lần nữa lại khởi sắc, nhưng giờ đây anh có thể sống trong niềm tin và sự thanh thản bởi anh đi theo niềm đam mê được phụng sự ý Chúa bằng cách cho ra đời những bộ phim có nội dung tích cực.

Khi tôi gặp Eduardo lần đầu tiên trong dự án thực hiện bộ phim The Butterfly Circus , anh đã làm tôi kinh ngạc khi nói rằng anh treo ảnh tôi trên tường trong căn hộ của anh để cảm thấy được khích lệ, động viên trong giai đoạn khó khăn của đời mình. Khi anh kể cho tôi nghe chuyện đời anh, tôi nhận thấy rằng chính anh đã khích lệ và truyền cảm hứng cho tôi.

Sự trở về với hướng đi tốt đẹp của bạn tôi là một bằng chứng cho thấy không bao giờ là quá muộn để bất cứ ai trong chúng ta khám phá ra niềm đam mê và mục đích sống đích thực của đời mình.