← Quay lại trang sách

Chương 12 Tình Yêu Ăn Sâu Vào Xương Tủy

Hắn tiếp tục sàm sỡ Minh Khê, chỉ mấy giây sau áo của Minh Khê đã bị xé toạc và vứt qua một bên. Trong tiếng cười thô bỉ của mấy gã đàn ông, Minh Khê gào lên những tiếng khản đặc và thê lương, chói tai vô cùng, khi lọt vào tai tôi thì dần biến thành một tiếng rít hết sức kỳ dị.

Đúng vào khoảnh khắc cái tên này sắp đi từ khu vực bên rìa tiềm thức vào trong ký ức, đầu óc tôi lại đau nhói lên lần nữa. Tôi không kìm được kêu to một tiếng, đưa tay lên ôm đầu theo bản năng, trước mắt lại một lần nữa xuất hiện bóng dáng của cô gái trẻ tuổi kia. Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, bên trong ánh mắt chất chứa đầy tình cảm và nỗi sợ hãi. Tôi nhìn vào mắt của cô ta, lại một lần nữa rơi lệ. Theo sự tuôn trào của những giọt nước mắt, dòng ký ức vốn đã đứt đoạn kia rốt cuộc đã lại tiếp diễn.

“Cô ta tên là...” Chiều ngày 12 tháng 9 năm 2011, trong phòng bệnh của Tần Quan, Diệp Thu Vi chầm chậm mở miệng, nói ra một cái tên đánh thẳng vào nhược điểm trong tâm hồn của tôi: “Trương Minh Khê.”

Tôi đột ngột quay trở về thực tại, thân thể không kìm được run lên lẩy bẩy, đầu óc thì đau đến nỗi cơ hồ muốn nổ tung. Tôi không ngừng rơi nước mắt, khóe miệng đã trở nên mặn chát từ lúc nào, nước mũi thì dường như đã chảy tới tận ngực. Tôi ngẩn ngơ đưa tay bám vào chiếc ghế bên cạnh, gắng gượng ngồi thẳng người dậy trên mặt đất. Chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi, vô số ký ức như tới từ kiếp trước không ngừng ùa vào đầu và xâm lấn ý thức của tôi từ nhiều phương diện, những ngọn lửa nóng bỏng như thể cháy bùng lên ở khắp nơi, khiến tôi không có chỗ nào để đặt chân, không có chỗ nào để né tránh. Tôi ngồi bệt ở đó, vừa ngẩn ngơ lại vừa bất lực, để mặc cho hai dòng ký ức cũ mới dung hòa vào nhau, từ đó tạo ra một bản thân hoàn chỉnh hơn, chân thực hơn.

“Trương Minh Khê...” Tôi hơi hé mắt ra, lẩm bẩm đọc lại cái tên này một lần nữa, trước mắt thì toàn là hình bóng của cô gái trẻ tuổi kia. “Minh Khê, Minh Khê...”

Diệp Thu Vi thở phào một hơi, chậm rãi đứng dậy, xử lý sơ qua vết thương, sau đó thì mặc áo váy vào và ngồi trở lại chiếc ghế mây, sắc mặt từ đầu chí cuối vẫn nguyên vẻ bình tĩnh tột cùng.

“Trương Minh Khê.” Một lát sau, cô ta nói tiếp. “Anh Trương, sự phân ly giữa bản năng và bản ngã của anh chính là do cô ta mà ra.” Khi nói ra những lời này, cô ta cố tình dùng giọng nhấn mạnh khi nhắc đến hai chữ “Trương”.

Tôi đã trở nên hoàn chỉnh, do đó đương nhiên hiểu được cô ta muốn nói gì. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự chỉ mong rằng mình không hoàn chỉnh, chỉ mong rằng mình vẫn đang sống trong trạng thái phân ly như trước. Có lẽ, trạng thái đó mới là thích hợp nhất đối với tôi. Tôi liều mạng phản kháng tiến trình hoàn thiện trong tâm lý, nhưng chỉ vô ích mà thôi. Tôi không khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ không ngừng rơi.

Diệp Thu Vi gõ nhẹ mấy cái vào bức tường thủy tinh, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng rất mực: “Anh vẫn chưa quên cô ta chứ?”

Lẽ nào lại có thể quên được? Nhưng tôi thật lòng không muốn nghĩ đến. Tôi khẽ lắc đầu, nhìn Diệp Thu Vi bằng ánh mắt sợ hãi, hy vọng cô ta đừng tiếp tục làm trái tim của tôi nhỏ máu.

“Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện.” Cô ta hờ hững nhìn tôi, không hề có ý định dừng lại. “Tháng 10 năm 1977, qua sự giới thiệu và tác hợp của người thân, một nhân viên tạp vụ làm việc ở bến xe tên là Trương Vĩnh Kiệt và một nữ công nhân sản xuất tên là Phùng Du đã nên duyên vợ chồng với nhau. Ngày 14 tháng 5 năm 1979, con trai của hai người họ ra đời, được đặt tên là Trương Nhất Tân, ngụ ý là sự khởi đầu của một cuộc sống mới. Để thực hiện mục tiêu có một cuộc sống mới này, Trương Vĩnh Kiệt đã nghỉ việc ở bến xe, cố gắng gom góp lấy một khoản tiền, sau đó cùng mấy người bạn lớn gan đi buôn bán nông sản.”

Tôi uể oải ngồi trên mặt đất, không nói năng gì, nội tâm đột nhiên bình lặng trở lại.

“Trong giai đoạn đầu của công cuộc Cải cách [30], gần như mỗi vụ buôn bán đều có thể kiếm được tiền.” Diệp Thu Vi lại nói tiếp. “Trương Vĩnh Kiệt tuy không có học vấn gì hết nhưng vẫn làm ăn rất thuận lợi, chỉ sau chưa đầy một năm đã trở nên giàu có. Anh ta trẻ tuổi háo thắng, ý chí dạt dào, không ngừng mở rộng quy mô buôn bán, cuộc sống của nhà họ Trương cũng theo đó mà ngày một tốt lên. Thế nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, đến năm 1982, Trương Vĩnh Kiệt đầu tư mù quáng, bị lừa gạt trong một vụ thu mua ngô, thế là mất sạch vốn liếng. Anh ta không hề vì thế mà nhụt chí, lập tức đi vay mượn tiền, sau đó tiếp tục buôn bán nông sản. Nhưng lúc này thời gian đã qua được mấy năm, số người tham gia buôn bán càng lúc càng nhiều, tiền chẳng còn dễ kiếm như trước nữa. Sau khi dựa vào vận may mà giậm chân tại chỗ được một năm, Trương Vĩnh Kiệt vốn mê tín nên đã dẫn theo vợ mình về quê, đi tìm một bà đồng nổi tiếng trong vùng để xin được chỉ cho một lối đi đúng đắn. Bà đồng đó tính toán một hồi, cuối cùng liền tính ra được là Trương Vĩnh Kiệt có số giàu sang tột bậc, bảo anh ta cứ việc yên tâm mà tiếp tục xông pha trên thương trường, nhưng có một điều kiện là phải sinh thêm một đứa con nữa, mà tốt nhất là con gái.”

Tôi đờ đẫn lắng nghe, nước mắt vẫn cứ tiếp tục chảy dài.

“Nhưng...” Diệp Thu Vi đưa mắt liếc nhìn tôi, cố ý dừng lại một lát. “Từ hai năm trước đó, vào mùa hè năm 1981 Phùng Du đã đi làm phẫu thuật thắt cổ tử cung rồi, không thể sinh nở được nữa. Hai vợ chồng do dự một chút rồi liền nói ra nỗi khó xử của mình, bà đồng đó liền bảo bọn họ không cần phải lo lắng làm gì, không sinh được thì nhận nuôi một đứa cũng không sao.”

Tôi nhớ tới Minh Khê, trái tim bất giác đau nhói thêm lần nữa.

Diệp Thu Vi lại kể tiếp câu chuyện về tôi: “Tháng 10 năm 1983, hai vợ chồng họ chi ra hai nghìn nhân dân tệ, nhận nuôi một đứa bé gái vừa đầy tháng ở vùng khác, đặt tên là Trương Minh Khê. Một năm sau, việc buôn bán của Trương Vĩnh Kiệt lại một lần nữa thất bại, không chỉ mất hết vốn liếng mà còn nợ nần đầm đìa. Nhưng anh ta cực kỳ tin tưởng vào lời chỉ dạy của bà đồng kia, thế là lại đi mượn thêm tiền để tiếp tục buôn bán. Lần này, anh ta từ bỏ việc buôn bán nông sản vốn có rủi ro khá lớn, và rồi dưới sự xúi bẩy của một nhân viên kinh doanh chuyên bán thiết bị cơ giới đã quyết định đầu tư mở một công xưởng chuyên gia công, sơ chế các sản phẩm hóa học. Nhưng, Trương Vĩnh Kiệt hoàn toàn không hiểu gì về cách kinh doanh, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi công xưởng đã bị các công nhân và ban ngành có liên quan đục khoét sạch sẽ từ trong ra ngoài. Trương Vĩnh Kiệt lấy công xưởng làm vật thế chấp, vay được một khoản tiền lớn, sau đó quay trở lại buôn bán nông sản, không ngờ lại may mắn kiếm được khoản tiền lớn thứ hai trong đời. Về sau, anh ta tiếp tục thử đầu tư vào đủ các hạng mục, nào là bao thầu công trình xây dựng, mở nhà hàng lớn, mở công ty chế biến thực phẩm, có một lần thậm chí còn đầu tư vào việc khai khẩn đất trồng trọt ở biên giới. Khoản tiền đầu tiên trong đời kiếm được quá dễ dàng, điều này khiến anh ta nảy sinh ảo tưởng về việc không làm mà hưởng, và đây cũng là hình ảnh phản chiếu chân thực của rất nhiều người trong thời đại đó. Nhưng đến cuối cùng, anh ta chỉ có thể lấy khoản vay mới để bù vào khoản nợ cũ, số tiền cần vay càng lúc càng nhiều, số tiền nợ cũng càng lúc càng nhiều hơn, dần dần đẩy cả gia đình vào tuyệt cảnh.”

Tôi lẳng lặng rơi nước mắt, nỗi căm hận vốn đã biến mất từ lâu với cha lại một lần nữa trào lên từ nơi đáy lòng.

Diệp Thu Vi nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cánh tay, sau đó lại nói tiếp: “Khi con gái được ba tuổi, Phùng Du bỏ việc ở nhà máy, một lòng giúp chồng kinh doanh buôn bán. Kể từ đó về sau, hai vợ chồng họ bắt đầu chẳng quản ngày đêm bôn ba, lăn lộn bên ngoài. Phùng Du nhờ mẹ mình giúp đỡ chăm sóc con cái, nhưng tư tưởng trọng nam khinh nữ của bà cụ quá nặng nề, do đó căn bản không buồn quan tâm chút nào tới anh em nhà họ Trương. Có lúc, bà cụ thậm chí còn bỏ mặc hai đứa trẻ ở nhà để ra ngoài chơi suốt cả ngày. Trong tình huống như vậy, Trương Nhất Tân ngay từ nhỏ đã học được tính tự lập. Có thể nói, em gái gần như là do Trương Nhất Tân một tay nuôi lớn.”

Toàn thân run lên lẩy bẩy, trước mắt tôi ngợp đầy hình bóng của Minh Khê, trong đầu thì vảng vất từng chi tiết nhỏ trong quá trình hai chúng tôi trưởng thành.

“Ngay đến cuộc sống thường nhật cũng thiếu mất sự chăm sóc, liệu có ai lại đi quan tâm đến quá trình phát triển tâm lý của hai anh em họ đây?” Diệp Thu Vi bỏ kính xuống, từ trong mắt ánh lên những tia sáng khiến người ta không thể kháng cự. “Phùng Du tính tình thẳng thắn, khi ở trước mặt con cái chưa từng né tránh nói đến tình hình tài chính trong nhà. Bắt đầu từ khi hiểu chuyện, hai anh em họ đã phải sống trong cảm giác nguy cơ cao độ. Khi còn ít tuổi, họ cần đến sự quan tâm và khích lệ của cha mẹ nhưng khi ở nhà, cha mẹ họ không những không mang lại cho họ cảm giác an toàn, thậm chí còn thường xuyên vì sự thất bại trong việc làm ăn mà nổi nóng, coi con cái của mình là chỗ trút giận như một lẽ đương nhiên. Sự thiếu thốn cảm giác an toàn cực độ khiến hai anh em họ trở nên tự ti, nhạy cảm, không biết biểu đạt tình cảm. Chính vì nguyên nhân này, họ đã trở thành chỗ dựa duy nhất của nhau, chỉ còn biết nương tựa vào nhau mà sống.”

Tôi rốt cuộc đã không đè nén được tình cảm của mình, bật khóc nức nở sau một tiếng nấc nghẹn. Tôi tì trán vào bức tường thủy tinh, chờ mong Diệp Thu Vi kể tiếp.

“Anh cả cũng như cha, càng huống chi, phần lớn những sự chăm sóc mà Minh Khê nhận được từ nhỏ đều tới từ anh trai của mình.” Giọng nói của Diệp Thu Vi vang lên một cách đều đều hờ hững từ phía bên kia của bức tường thủy tinh. “Đứng từ góc độ tâm lý mà nói, địa vị của anh trai trong lòng Minh Khê chẳng khác nào một người cha. Minh Khê từ nhỏ đã hết sức ỷ lại và sùng bái anh trai mình, sau khi bước vào giai đoạn đầu của quá trình phát triển tâm lý tình dục và nhận thức được sự khác biệt giữa nam và nữ, trong lòng cô ta lại càng chất chứa sự tò mò và yêu thương đối với anh trai. Chính quá trình trưởng thành đặc biệt đã khiến cô ta bị mắc phải chứng mặc cảm Oedipus đặc biệt, đối tượng chính là anh trai của cô ta. Tình yêu của cô ta với anh trai không ai phát giác, ngoài ra khi đó anh trai cô ta còn nhỏ, chưa có bạn tình, thế nên chứng mặc cảm Oedipus đã không được ngăn chặn một cách kịp thời, thêm vào đó sự lạnh lùng của mẹ và bà ngoại cũng đã khiến cô ta không thể nảy sinh tâm lý mô phỏng đối với bề trên cùng giới tính. Hồi sáu, bảy tuổi, Minh Khê đã yêu anh trai của mình sâu sắc, thậm chí còn viết vào trong nhật ký là sau này muốn trở thành vợ của anh trai. Nhưng, ai lại đi coi điều này là thật chứ?”

Tôi đưa tay lên ôm chặt mặt, tiếp tục phát tiết tình cảm, đã chẳng còn sức để phản kháng nữa rồi.

Diệp Thu Vi thở dài một tiếng, nói tiếp: “Một cô bé đang ở trong giai đoạn đầu của quá trình phát triển tâm lý tình dục khao khát được cưới cha mình, đây là biểu hiện hết sức bình thường của chứng mặc cảm Oedipus. Nhưng, nếu chứng mặc cảm Oedipus không được ngăn cản kịp thời thì nó sẽ bén rễ và không ngừng phát triển, dần dần trở thành một phần trong tâm lý của cô bé đó. Tình yêu của Minh Khê với anh trai tăng dần từng ngày, đến năm mười ba tuổi, Minh Khê chính thức bước vào tuổi dậy thì, bầu vú bắt đầu nhô lên rất rõ, hơn nữa còn có kinh nguyệt, ham muốn tình dục trong tiềm thức theo đó mà bùng lên, khiến cô bé trở thành một người phụ nữ thực sự xét về mặt sinh lý. Lúc này, tình yêu của cô bé đối với anh trai đã dần có những sự biến hóa mang tính thực chất. Đối với cô bé mà nói, đã đến lúc mình thực sự có thể trở thành vợ của anh trai rồi.”

Tôi đau khổ đưa tay lên vò đầu bứt tóc.

“Cùng với đó, tâm lý của Trương Nhất Tân cũng rất có vấn đề.” Diệp Thu Vi lại nói tiếp. “Tuy không cần phải kiếm tiền, vậy nhưng việc chăm sóc em gái vẫn khiến cậu bé cảm nhận được sự vất vả của cuộc sống ngay từ khi còn nhỏ. Cậu bé tràn đầy ý thức trách nhiệm, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé, rất khao khát nhận được sự chăm sóc của cha mẹ, tiếc rằng sự khao khát này lại chẳng được đáp lại chút nào, vậy nên trong tiềm thức của cậu chỉ có nỗi căm hận với cha mẹ. Nỗi căm hận này khiến cậu bé không thể nào nảy sinh tình yêu với mẹ, đối tượng yêu trong giai đoạn đầu của quá trình phát triển tâm lý tình dục đã được chuyển dời sang em gái như một lẽ đương nhiên. Nhưng, cậu bé khi đó vẫn còn sợ cha mình, hơn nữa khi ở trước mặt em gái, cậu bé cũng giống như một người cha thực sự, cho nên, cậu bé đã thành công vượt qua được giai đoạn đầu của quá trình phát triển tâm lý tình dục, dần dần quên đi tình yêu với em gái. Đến thời trung học, cậu thích một người con gái, nhưng ngay đến chính bản thân cậu cũng không ý thức được nguyên nhân thực sự khiến mình thích người con gái đó chính là cô ấy có tướng mạo và khí chất khá giống với Minh Khê. Sự xuất hiện của người con gái đó khiến chứng mặc cảm Oedipus vốn lắng xuống đã lâu lại một lần nữa bùng lên, nhưng Trương Nhất Tân lại gửi gắm toàn bộ tình cảm lên người cô gái mà mình thích, thế nên không hề có biểu hiện lạ thường nào.”

Tôi hít sâu một hơi, nhớ đến bà xã, nhưng bóng dáng của cô ấy rất nhanh đã bị thay thế bằng nụ cười của Minh Khê.

“Các hoạt động tâm lý bất thường nghiêm trọng vẫn luôn diễn ra, mãi đến năm 1998 mới hoàn toàn bùng phát.” Diệp Thu Vi hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp: “Mùa hè năm 1998, Trương Nhất Tân mười chín tuổi, vừa mới thi đại học xong. Cha mẹ càng ngày càng bận, tính khí cũng càng ngày càng tệ, anh ta vẫn chịu trách nhiệm chăm sóc em gái như cũ. Lúc này, Minh Khê cũng đã thi đỗ vào cấp ba, trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Cha mẹ bọn họ tuy nợ nần chồng chất, vậy nhưng các khoản chi tiêu trong cuộc sống thường nhật thì không hề keo kiệt. Để thưởng cho thành tích học tập của hai con, bọn họ đã cho hai anh em Trương Nhất Tân mỗi người một khoản tiền nhỏ. Trương Nhất Tân đã dùng khoản tiền này để mua quà cho em gái, đó là một chiếc váy liền xếp nếp kiểu bohemian. Minh Khê rất vui mừng, liền cởi quần áo và thay đồ ngay trước mặt anh trai. Có lẽ từ trên người em gái, Trương Nhất Tân đã nhìn thấy bóng dáng của cô gái mà mình thích, cũng có thể anh ta đột nhiên ý thức được rằng người con gái mà mình yêu kỳ thực vẫn luôn là em gái. Tóm lại, sự việc trở nên mất kiểm soát hoàn toàn. Anh ta ôm chầm lấy Minh Khê, Minh Khê thì có lẽ không hề phản đối. Những tình cảm được tích lũy từ nhỏ theo đó mà bùng phát, hai anh em bọn họ rốt cuộc đã phát sinh quan hệ tình dục với nhau.”

Tôi buông thõng hai tay, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc váy liền xếp nếp kiểu bohemian trên người Diệp Thu Vi, dòng suy nghĩ bất giác quay trở về mùa hè năm 1998.

Đó là dịp cuối tháng 6 năm 1998. Cha tôi tới Ma Cao - có tin đồn rằng ông ta đã mang theo một khoản tiền lớn, muốn kiếm lại vốn bằng việc đánh bạc. Mẹ tôi thì đã chuyển qua ở cùng với một người đàn ông khác, tôi và Minh Khê thậm chí còn từng tận mắt nhìn thấy cảnh hai người bọn họ thân mật với nhau. Trong ấn tượng của tôi, cha mẹ mấy ngày không về nhà là việc bình thường, tôi và Minh Khê sớm đã quen với cuộc sống như vậy rồi. Mà mỗi lần trước khi rời nhà, cha đều nói với tôi: “Con trai, cha thực sự quá bận chuyện làm ăn, việc chăm sóc em con đành nhờ đến con vậy. Chờ sau khi tiền về đến tài khoản rồi, cha sẽ gửi cho các con một khoản lớn, để các con có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.”

Từ nhỏ đến lớn, những lời tương tự như vậy tôi đã được nghe thấy vô số lần, nhưng mỗi lần cha đều chỉ nói vậy mà thôi. Cho dù tiền có về tài khoản thì ông ta cũng phải lập tức mang đi trả nợ, chẳng giữ lại được là mấy. Đương nhiên, tôi rất khao khát cha có thể kiếm được một khoản tiền lớn, bởi đó gần như là thứ duy nhất mà ông ta có thể mang lại cho tôi và Minh Khê. Mười mấy năm qua đi, tôi và Minh Khê sớm đã quen với sự thất vọng rồi. Chúng tôi không có điều mong cầu gì cả, thậm chí còn không mong nhận được sự quan tâm từ cha mẹ. Nếu bọn họ đột nhiên quan tâm đến chúng tôi, có lẽ chúng tôi sẽ cảm thấy không thoải mái cũng chưa biết chừng. Chúng tôi chỉ hy vọng cha mẹ đừng mắc nợ thêm nữa, từ đó mang tới cho cuộc sống của chúng tôi một chút cảm giác an toàn ít ỏi đến đáng thương, nhưng ngay cả điều này cũng là mơ tưởng hão huyền.

Sự tuyệt vọng của cha mẹ đối với cuộc sống được thể hiện ra rõ ràng qua lời nói và vẻ mặt, điều này khiến bầu không khí trong gia đình lúc nào cũng nặng nề. Khi ở nhà, bọn họ thường xuyên cãi nhau, sau đó còn trút giận lên người con trẻ. Trong mười mấy năm đó, tôi và Minh Khê giống như phải đi trong một khu rừng tối tăm thò tay ra không nhìn thấy năm ngón, lại càng chẳng nhìn thấy cửa ra và tương lai. Chỗ dựa duy nhất để chúng tôi có thể đi tiếp về phía trước chính là những tia sáng yếu ớt ở trên người nhau.

Tôi vẫn còn lờ mờ nhớ được, đó là một buổi chiều ánh dương rạng rỡ, còn có những cơn gió mát không ngừng thổi tới. Tôi mang theo món quà vừa mới mua về nhà, Minh Khê mở cửa phòng mình rồi thò nửa cái đầu ra nhìn xem là ai. Khi nhìn thấy tôi, cô bé thoáng nở nụ cười nhè nhẹ. Tôi chậm rãi đi tới trước cửa phòng Minh Khê, hé miệng mỉm cười, sau đó lại giơ chiếc túi trong tay lên lắc khẽ, trước khi nói còn thở dài một hơi theo thói quen. “Haizz, Minh Khê, anh mua váy cho em này.”

Minh Khê lấy chiếc váy liền xếp nếp kiểu bohemian đó ra, lại ướm thử trước gương mấy bận, đồng thời nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng hiếm gặp. Một lát sau, em cởi quần áo ra ngay trước mặt tôi, sau đó liền mặc chiếc váy đó vào người. Trong quá trình thay quần áo, tấm thân tuy non nớt nhưng vẫn đầy vẻ quyến rũ của Minh Khê phô bày ra hết trước mắt tôi. Tôi biết cô bé là em gái tôi, vậy nhưng vẫn nảy sinh ham muốn tình dục vô cùng mãnh liệt. Cảm giác phạm tội và cảm giác xấu hổ cuồn cuộn trào dâng trong lòng nhưng rốt cuộc vẫn bị ham muốn tình dục đánh bại.

Tôi đi tới trước mặt Minh Khê. Em mặc váy và ngồi bên mép giường, nơi đầu giường là một ô cửa sổ đang mở rộng. Gió và ánh dương không ngớt ùa vào qua cửa sổ, váy áo và mái tóc của Minh Khê theo đó tung bay, từ bên trên lấp lánh ánh lên những tia sáng khiến lòng người xao động. Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm đặt tay lên bờ vai Minh Khê, trái tim đập thình thịch không ngớt. Em nhẹ nhàng đưa tay trái lên định ngăn cản, nhưng mới đưa được nửa chừng thì đã lại buông xuống. Sắc mặt em hồng hào, nhịp thở của em hơi nhanh, ánh mắt thì bất an tột độ, nhưng bên trong đó cũng ẩn giấu một sự mong chờ khó có thể miêu tả bằng lời.

Chúng tôi ôm lấy nhau thật chặt, cảm giác cuồng si dần được thay thế bằng sự trầm lặng. Sau khi bình tĩnh trở lại, tôi tát mình mấy cái thật mạnh, trong lòng tràn đầy cảm giác hối hận và tự trách. Em cũng đã tỉnh lại, đang nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp vô cùng, sau mấy lần do dự liền khẽ ôm lấy tôi, áp sát mặt vào thân thể tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi nhắm mắt lại, trong lòng xảy ra những sự biến hóa vừa kịch liệt lại vừa vi diệu. Tình yêu và sự ham muốn đối với Minh Khê bấy lâu nay vẫn luôn bị tôi kìm nén ở nơi đáy lòng, ngay chính bản thân tôi cũng không ý thức được. Sau chuyện xảy ra hồi chiều, thứ tình yêu bất thường này phá kén chui ra, đồng thời khống chế tâm lý của tôi, trở thành một bộ phận bản năng mà tôi khó có cách nào kháng cự và né tránh. Nhưng cùng với đó, cái bản ngã mà xã hội và lý tính tạo dựng nên cũng khiến tôi biết rõ rằng tình yêu giữa hai anh em là trái với luân thường đạo lý, thậm chí là dơ bẩn, đê hèn. Giữa dục vọng và đạo đức, giữa cảm tính và lý tính, giữa bản năng và bản ngã, sau nháy mắt đã phát sinh một sự mâu thuẫn không thể điều hòa.

Trong sự mâu thuẫn dữ dội, tôi dần dần nảy sinh một thứ cảm giác kỳ quái, đó là trong cơ thể tôi có tồn tại một “người” khác. Anh ta dơ bẩn, đê hèn, vô liêm sỉ, đã bất chấp luân thường đạo lý để phát sinh quan hệ tình dục với Minh Khê - anh ta không phải là tôi thật sự. Tôi thực sự là một con người lý tính và tôn trọng đạo đức xã hội, đối với em gái thì hết lòng yêu thương như một người cha hiền từ. Hơn nữa, người mà tôi yêu sâu sắc là cô nữ sinh cùng trường chứ tuyệt đối không phải em gái của mình. Tôi...

Nghĩ đến đây, tôi lại một lần nữa tự tát mình một cái thật mạnh. Khi đó, tâm lý của tôi còn chưa phát sinh sự phân ly hay phân liệt nào cả. Tôi biết rất rõ rằng cảm giác phân ly trong lòng mình chẳng qua chỉ là cái cớ cho sự hối hận và vô trách nhiệm, là sự ảo tưởng trong vô thức được tiến hành để né tránh hiện thực mà thôi. Tôi chính là tôi, tất cả những việc đã làm với Minh Khê đều là do tôi tự tay thực hiện, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm về điều này.

Nhưng, cho dù đã có được một sự nhận thức chính xác và rõ ràng về cảm giác phân ly, tôi vẫn không thể loại trừ cảm giác phân ly này từ góc độ lý tính. Tôi muốn nhìn thẳng vào bản thân, vậy nhưng lại không có đủ dũng khí. Tôi một mặt tự khiển trách chính mình, nói với mình rằng cần phải đứng ra chịu trách nhiệm, nhưng một mặt khác lại tiếp tục đùn đẩy trách nhiệm cho một “người” khác trong cơ thể, đồng thời thông qua anh ta để trốn tránh dục vọng đối với Minh Khê.

Trong vòng mấy năm sau đó, dục vọng của tôi liên tiếp mất kiểm soát. Mỗi lần ôm Minh Khê trong lòng, sự ảo tưởng của tôi về một “người” khác trong cơ thể lại càng trở nên nặng nề hơn. Ban đầu, thứ cảm giác phân ly này quả thực chỉ là một loại ảo giác trong tâm lý, được sinh ra nhằm mục đích trốn tránh trách nhiệm. Nhưng theo thời gian, thứ cảm giác này ngày càng mãnh liệt, ngày càng chân thực, đến cuối cùng thì làm lung lay kết cấu trong tâm lý của tôi. Tôi bắt đầu quan sát tình yêu và dục vọng của mình đối với Minh Khê từ góc độ của một người ngoài cuộc, bắt đầu cảm thấy những thứ đó đều không thuộc về tôi mà thuộc về một con người khác hoàn toàn độc lập. Anh ta thường ngày luôn ẩn nấp ở nơi đáy lòng tôi, né tránh sự khống chế của tôi, nhưng cứ khi gặp Minh Khê là sức mạnh của anh ta sẽ lại đột ngột bùng phát, khiến tôi khó lòng chống cự được.

Sự mâu thuẫn giữa dục vọng và bản ngã ngày một sâu sắc hơn, cuối cùng đã làm nảy sinh sự phân ly thực sự. Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, tôi bất tri bất giác quên đi mọi chuyện về Minh Khê, chỉ những khi trực tiếp mặt đối mặt với em mới sực nhớ ra. Mà khi phát tiết dục vọng với em, tôi cũng không còn cảm thấy hổ thẹn và tự trách nữa, cả thể xác và tinh thần đều chìm đắm trong khoái cảm do dục vọng mang lại, không thể tự rút mình ra được. Dần dà, cuộc đời của tôi hoàn toàn tách ra làm hai bộ phận, trong đó một bộ phận chịu sự ràng buộc của đạo đức xã hội, là một người bình thường chỉ có tình cảm anh em với Minh Khê, bộ phận còn lại thì là kẻ loạn luân, cứ khi gặp Minh Khê là lại để cho dục vọng chi phối thân xác.

Ban đầu, hai bộ phận đó của tôi còn có chút qua lại với nhau, nhưng theo thời gian, đặc biệt là sau khi tôi rời khỏi quê nhà tới nơi khác học đại học, sự qua lại này không ngừng suy yếu, đến cuối cùng thì biến mất hoàn toàn. Dục vọng của tôi đối với Minh Khê cũng bị phân ly hoàn toàn ra khỏi cái bản ngã chịu sự ràng buộc của đạo đức xã hội.

Nhưng đúng như Diệp Thu Vi đã nói, trên người tôi, sự phân ly giữa bản năng và bản ngã không hề triệt để, thứ phân ly với bản ngã chỉ là bộ phận bản năng dục vọng có liên quan tới Minh Khê mà thôi. Ngoài ra, tình yêu của tôi đối với nữ sinh cùng trường kia cũng đã xây dựng cho tôi một bộ phận bản năng hoàn toàn bình thường. Do đó, tuy tâm lý đã phát sinh sự phân ly, vậy nhưng mặt bình thường kia của tôi vẫn có thể sống một cuộc sống hoàn toàn bình thường. Trong thời gian học đại học, tôi một mặt tiếp tục duy trì mối quan hệ hỗn loạn với Minh Khê, mặt khác lại cùng cô nữ sinh cùng trường mà mình đã thích nhiều năm xác lập mối quan hệ yêu đương.

Tự bản thân tôi không ý thức được sự tồn tại của hai bộ mặt của mình, vậy nhưng đối với Minh Khê và bạn gái của tôi, quả thực là có hai Trương Nhất Tân tồn tại. Sau khi biết về tình yêu giữa tôi và bạn gái, Minh Khê ngày càng trở nên u uất và quái dị. Em thường xuyên trốn một mình trong phòng, trên tay bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều vết cắt. Có lẽ em đã phát hiện ra sự phân ly của tôi, cho nên khi tôi hỏi em vì sao lại tự cắt vào tay mình như thế, em chưa bao giờ chịu trả lời. Phần dục vọng đã bị phân ly kia vẫn tiếp tục khống chế tôi tiến hành tiếp xúc với Minh Khê, và chỉ có những lúc như thế bộ phận bản năng này mới nảy sinh sự giao cắt với bản ngã, khiến tôi nhận ra nguyên nhân thực sự khiến Minh Khê tự hủy hoại mình. Có điều, sau khi phát tiết dục vọng xong tôi sẽ lại từ từ quay trở về trạng thái phân ly, và rồi quên mất mối quan hệ thực sự giữa mình và Minh Khê. Em nhất định là đã vô cùng đau khổ, thế nên mới hết lần này tới lần khác tự hủy hoại mình, mong có thể khiến mình chìm đắm trong nỗi đau khổ của thể xác, từ đó quên đi nỗi đau khổ trong tâm hồn. Em...

Từ nơi trái tim đột ngột truyền đến một cơn đau dữ dội, tôi đưa tay ấn mạnh vào ngực mình, khẽ ho lên mấy tiếng, sau đó quay trở về thực tại với hai hàng nước mắt chảy dài. Diệp Thu Vi đắm mình giữa ánh dương, những vết thương trên hai cánh tay vẫn đang từ từ rỉ máu, mỗi một giọt máu đều như muốn bóp nghẹt trái tim tôi.

“Anh là một con người mâu thuẫn.” Diệp Thu Vi cất giọng nhẹ nhàng. “Một mặt, quá trình trưởng thành đặc biệt đã xây dựng cho anh một thứ tâm lý tình dục bất thường, khiến Minh Khê trở thành đối tượng mà anh gửi gắm tình yêu với người khác giới. Mặt khác, anh lại chịu sự ảnh hưởng sâu sắc từ xã hội, có ý thức trách nhiệm và quan niệm về luân lý mãnh liệt, từ đó hình thành nên một bản ngã khá kiện toàn. Dục vọng bất thường và bản ngã kiện toàn vốn như nước với lửa, một khi xuất hiện cả hai thứ này thì tâm lý chỉ có hai con đường để lựa chọn mà thôi, hoặc là có một bên phải biến mất, hoặc là hai bên phải phân ly. Trước tiên hãy nói về con đường thứ nhất, chỉ cần không thoát ly khỏi xã hội, bản ngã và quan niệm về luân lý sẽ không thể nào biến mất, cho nên, nếu thực sự có một bên phải biến mất thì đó ắt sẽ là dục vọng bất thường. Kỳ thực trong cuộc sống thường nhật, dục vọng bất thường là thứ không hề hiếm gặp, nhưng đúng như câu nói một bàn tay không thể nào vỗ lên tiếng, trong đại đa số các trường hợp, thứ dục vọng bất thường này không những không thể nhận được sự đồng tình mà chỉ cần thể hiện ra thôi là ắt sẽ phải nhận về sự bất mãn và khiển trách mãnh liệt, theo đó, dưới sự ràng buộc của xã hội và bản ngã, nó sẽ suy yếu dần, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất. Cho nên, rất nhiều người kỳ thực từng nảy sinh tình yêu và ham muốn tình dục với cha mẹ, anh chị em, thậm chí là những người thân khác nữa nhưng lại có biểu hiện hoàn toàn bình thường. Nhưng còn anh...” Cô ta hơi nghiêng người về phía trước, ghé lại gần và nhìn chằm chằm vào tôi. “Anh thì lại khác. Minh Khê cũng yêu anh. Tuy tình yêu bất thường của cô ấy cũng phải chịu sự ràng buộc nhất định từ luân lý và đạo đức, nhưng cô ấy dù sao cũng là một cô gái, lại cô đơn, trầm uất và khao khát được yêu, cho nên tình yêu của cô ấy với anh mãnh liệt hơn tình yêu của anh với cô ấy nhiều. Dục vọng bất thường của anh nhận được sự đáp lại từ cô ấy, đồng thời dưới sự hùa theo của cô ấy còn có cơ hội giải tỏa và bùng nổ, thế là đã phá vỡ được sự trói buộc của bản ngã, trở thành một sức mạnh tâm lý không thể biến mất.” Cô ta hít vào một hơi vừa chậm rãi vừa nặng nề. “Cho nên, như tôi đã nói, dục vọng bất thường và bản ngã kiện toàn giống như nước với lửa, hoặc là có một bên phải biến mất, hoặc là hai bên phải phân ly. Khi cả hai bên đều không thể nào biến mất, vậy thì đương nhiên chỉ còn một lựa chọn là phân ly.”

Dưới sự dẫn dắt và ám thị của Diệp Thu Vi, sự nhận thức của tôi về lịch trình tâm lý của bản thân càng lúc càng trở nên rõ ràng. Theo sự hoàn thiện không ngừng của tâm lý, tôi lại một lần nữa cảm nhận được sự mâu thuẫn dữ dội giữa dục vọng bất thường và bản ngã kiện toàn. Tôi yêu Minh Khê, yêu cả linh hồn và thể xác của em. Nhưng cùng với đó, cảm giác tội lỗi và cảm giác hổ thẹn mãnh liệt không ngừng giày vò tôi. Đó là một nỗi đau khổ khó lòng kháng cự và giải tỏa, nó bắt đầu mọc rễ nơi đáy lòng tôi. Tôi vô thức rơi nước mắt, đồng thời túm chặt lấy quần áo của mình và không ngừng đập mạnh đầu vào bức tường thủy tinh trước mặt.

Diệp Thu Vi dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt hiền hòa. Tôi vô tình ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô ta, tâm trạng bỗng trở nên bình lặng hơn một chút.

“Sự phân ly này mới chỉ là khởi đầu mà thôi.” Cô ta chậm rãi nói tiếp. “Sự biến hóa của anh còn lâu mới tới hồi kết thúc.”

Tôi bất giác sững người, bên tai lại một lần nữa vang lên tiếng rít vừa chói tai vừa quái dị kia. Rất nhiều ký ức bắt đầu ùa về, khiến tôi ngoài băn khoăn và đau khổ ra còn đột nhiên nảy sinh cảm giác xót xa và phẫn nộ tột bậc. Tôi ngẩng đầu lên, hai mắt nhạt nhòa, vầng mặt trời ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên ảm đạm, dần biến thành một ngọn đèn leo lét giữa đêm khuya.

Ngọn đèn đó sau nháy mắt đã mang tôi quay trở lại cơn ác mộng mười năm trước.

* * *

Đó là dịp tháng 7 năm 2002, vì chuyện nợ nần của cha mẹ mà tôi bị giam giữ trong một tiểu khu đô thị mới xây dựng có tên là Cẩm Tú Hoa Viên. Giam giữ tôi là một nhóm năm người gồm Vu Khang, Trần Đồng Kính, Mã Thạch Nguyên, Dương Dũng và Dương Hạo. Trong quá trình giam giữ, mỗi ngày tôi đều bị dọa nạt, chửi mắng và đánh đập, có hai lần thậm chí còn phải chịu sự giày vò không cho ăn uống kéo dài trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Sáng ngày 17 tháng 7, tôi đã hơn ba mươi tiếng đồng hồ không được ăn uống, ý thức dần trở nên mơ hồ. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi chợt nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai: “Cố gắng lên, anh có thể cầm cự được mà. Hãy gọi điện thoại cho Cố Thành Kiệt, nhờ ông ta nghĩ cách cứu anh.”

Tôi mơ mơ màng màng hỏi: “Anh là ai?”

Giọng nói đó không vang lên nữa, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của “anh ta”, thậm chí từng có mấy khoảnh khắc tôi còn cảm thấy “anh ta” chính là tôi. Không biết bao lâu sau, tôi lại một lần nữa mơ màng cất tiếng hỏi: “Anh là ai?” Lần này, tôi vẫn không nhận được câu trả lời của anh ta nhưng lại nghe thấy một giọng nam phì phà phì phò khiến người ta ghê tởm vang lên: “Tao là ai à, tao là ông nội mày!”

Xung quanh vang lên vô số tiếng cười ngặt nghẽo, thấp thoáng trong đó còn có tiếng khóc yếu ớt của một cô gái.

“Lão Mã.” Giọng nam phì phò kia nói tiếp. “Lại xuất hiện ảo giác rồi. Thời gian đã qua được bốn mươi bảy tiếng, chắc là cũng tạm ổn rồi chứ?”

“Ừm.” Một người khác cất giọng nặng nề. “Không thể để nó chết được, kiếm chút nước giội cho nó tỉnh lại đi.”

Cảm giác mát rượi phủ xuống mặt tôi, khiến đầu óc tôi tỉnh táo lên nhiều. Tôi gắng gượng mở mắt ra, nhìn thấy ánh đèn mờ tối trên trần nhà. Tôi khẽ quay đầu qua một bên, thấy bên ngoài tối tăm mù mịt, hiển nhiên trời đã về đêm. Ý thức càng lúc càng trở nên rõ ràng, tôi nhớ ra rồi, người đàn ông nói giọng phì phò kia tên là Trần Đồng Kính, là một gã đầu trọc béo phệ.

Trần Đồng Kính nói tiếp: “Hay là cho nó uống ít nước tiểu nhé?” Hai giây sau lại nói: “Bây giờ tao không đi được. Tiểu Dũng, Tiểu Hạo, hai chúng mày qua đây giúp tao nào!”

Mấy giây sau, hai dòng nước ấm nóng xối lên mặt tôi, mang theo một mùi khai khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Tôi lờ mờ hiểu được đó chính là nước tiểu, vậy nhưng vẫn há miệng, còn thè lưỡi ra liếm. Mấy giây sau, cơn khát đáng sợ rốt cuộc đã qua đi, ruột và dạ dày của tôi bắt đầu co thắt dữ dội. Tôi nhào người về phía trước, không kìm được nôn thốc nôn tháo. Một bàn chân đạp lên trán tôi, tôi ngã ngửa người ra đất rồi mà vẫn tiếp tục nôn. Cùng lúc đó, ý thức của tôi nhanh chóng khôi phục lại sự tỉnh táo, tôi lại một lần nữa nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của cô gái kia.

Tôi uể oải mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái đang ngồi co quắp trong góc tường ở cách chỗ tôi khoảng hai mét, tay bụm miệng không dám nói gì. Cô ấy mặc một chiếc áo phông màu trắng và một chiếc quần bò màu xanh nhạt, hai mắt đỏ ngầu, bên khóe mắt vẫn còn vương dấu lệ.

Minh Khê.

Tôi lập tức tỉnh táo trở lại, vừa nôn thốc nôn tháo vừa nhìn em. Em run rẩy nhìn lại tôi, ánh mắt ngợp đầy vẻ bất lực và sợ hãi.

Mã Thạch Nguyên trợn trừng đôi mắt dữ dằn lên nhìn chằm chằm vào tôi, cất giọng vừa lạnh lùng vừa hung hãn: “Làm như thế này chưa chắc đã có hiệu quả, chờ sau khi nó tỉnh lại xem thế nào đã rồi tính tiếp. Nếu vẫn không ổn, hai ngày nữa...” Rồi hắn xoay người qua nhìn Minh Khê ở góc tường. “Em gái nó trông cũng không đến nỗi nào, hai ngày nữa hãy xử nó đi.”

Mấy gã đàn ông còn lại cười ầm ĩ, sau đó nói ra đầy những lời lẽ bẩn thỉu đê hèn, tôi nghe mà vô cùng căm hận. Sự run rẩy của Minh Khê lại càng dữ dội hơn, hai tay cùng đưa lên bịt miệng, những tiếng khóc nghẹn ngào do bị kìm nén thỉnh thoảng lại vang lên, nhìn thần sắc thì tinh thần của em chừng như sắp sụp đổ đến nơi rồi. Đúng lúc này, đầu tôi chợt nhói đau, giọng nói quái lạ kia lại vang lên lần nữa: “Hãy liên lạc với Cố Thành Kiệt, nhờ ông ta tìm cách cứu anh, mà quan trọng nhất là cứu Minh Khê.”

Đúng thế, tôi có thế nào cũng chẳng sao, điều mấu chốt là phải cứu được Minh Khê ra ngoài. Sau khi nảy ra chủ ý, tôi nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ hôn mê. Đã hai ngày không được ăn gì, đầu óc tôi mê man đờ đẫn, toàn thân thì đều bầm tím, rớm máu. Tôi cắn chặt răng, rốt cuộc đã giữ được mình không chìm vào giấc ngủ mê mệt. Không biết là bao lâu sau, một cơn gió thổi vào phòng, mang theo cái lạnh rõ rệt. Tôi biết lúc này đã là đêm khuya, vì vậy mới dám dè dặt mở hé mắt ra. Minh Khê lúc này đang nằm co quắp ở góc tường, trông bộ dạng thì đã ngủ say. Tôi nhìn quanh bốn phía, quan sát suốt một hồi lâu, sau khi xác định được là những kẻ giam giữ tôi đều đã ngủ say thì mới dám lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Cố Thành Kiệt.

Cố Thành Kiệt bảo tôi hãy xác định vị trí của mình, sau đó thì tìm một người bạn đáng tin cậy nhờ báo cảnh sát. Sau một phen hồi tưởng và ngấm ngầm quan sát, tôi biết là mình đang ở trong tòa nhà số 8 thuộc khu C của Cẩm Tú Hoa Viên. Nửa đêm ngày 19 tháng 7, tôi giả bộ ngủ say, thừa dịp có kẻ mở cửa chính cho thông gió mà nhìn rõ được số nhà.

2118[31].

Khi đó, Trần Ngọc Long là luật sư được tôi thuê, cũng là một người bạn khá thân của tôi trong cuộc sống. Cho nên sau khi suy đi nghĩ lại một phen, tôi quyết định giao trách nhiệm báo cảnh sát cho anh ta. Một giờ ba mươi phút sáng ngày Hai mươi tháng Bảy, tôi liên lạc được với anh ta qua tin nhắn, anh ta cũng đồng ý là sẽ giúp tôi báo cảnh sát vào khoảng mười giờ sáng ngày Hai mươi. Sau đó, tôi lại gửi cho Cố Thành Kiệt mấy tin nhắn nữa, thế rồi mới thở phào một hơi.

Trong quãng thời gian tôi bị giam giữ, bạn gái tôi mỗi đêm đều không sao ngủ được. Chúng tôi thường xuyên trao đổi qua tin nhắn vào lúc đêm khuya, đêm đó cũng không phải là ngoại lệ. Sau khi gửi tin nhắn cho Cố Thành Kiệt xong, tôi lại gửi tin nhắn cho bạn gái, nói với cô ấy rằng tôi sắp được cứu rồi, còn dặn cô ấy không phải lo gì cho tôi cả. Tôi còn nói cho cô ấy biết kế hoạch chi tiết về việc báo cảnh sát, đồng thời nhờ cô ấy giúp tôi thúc giục Trần Ngọc Long. Sau đó, tôi liếc nhìn Minh Khê ở góc tường, nghĩ đến việc em sắp được cứu, thế là không sao kìm nén được tâm trạng kích động, liền gửi cho bạn gái một tin nhắn như thế này: “Anh có thế nào cũng chẳng sao, quan trọng là Minh Khê. Cứ tiếp tục thế này, anh sợ những người đó sẽ làm bậy với nó.”

Tôi gửi tin nhắn này đi vào lúc hai giờ sáng, nhưng mãi đến ba rưỡi, khi mà tôi đang mơ màng sắp ngủ, bạn gái mới gửi tin nhắn trả lời: “Em biết ngay là anh chỉ lo lắng cho Minh Khê thôi mà. Em ở bên ngoài phải khổ sở lo nghĩ vì anh, tại sao anh lại không thương em chút nào như vậy hả?”

Tôi đáp lại: “Bây giờ đang là thời điểm đặc biệt mà.”

Cô ấy trả lời: “Người mà anh yêu nhất là em gái anh, căn bản không phải là em.”

Tuy khi đó tôi đã xuất hiện tình trạng phân ly, không nhớ được mối quan hệ thực sự giữa mình và Minh Khê, nhưng tôi biết, bạn gái vẫn luôn mang lòng bất mãn về mối quan hệ giữa hai anh em tôi. Sau khi bị giam giữ mấy tuần, tâm trạng của tôi cực kỳ không ổn định, sự ghen tuông không đúng lúc của bạn gái khiến tôi cảm thấy chán ghét. Tôi không an ủi gì thêm nữa, cô ấy cũng giận tôi nên không gửi thêm tin nhắn nào. Không biết qua bao lâu sau, tôi nghe thấy có người gọi tên mình, thế là liền mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện trời đã sáng tự bao giờ.

“Người anh em.” Mã Thạch Nguyên ngồi trước mặt tôi, khẽ vỗ vào má tôi. “Chú mày đúng là giỏi chịu đựng đấy, nhưng bọn anh không có thời gian để cò cưa với mày mãi được. Hôm nay mày mà không thu xếp được tiền, bọn anh sẽ không nhẫn nại thêm nữa đâu.”

Trần Đồng Kính cất giọng phì phò nói: “Tranh thủ buổi sáng này mày hãy cố gắng làm sao thì làm, nếu đến trưa mà còn không có tin tức chuẩn xác thì đừng trách bọn tao độc ác.” Nói rồi hắn đưa mắt nhìn Dương Dũng và Dương Hạo. “Tao, lão Vu, lão Mã đều lớn tuổi rồi, khả năng tự kiềm chế không đến nỗi tệ, nhưng hai đứa bọn nó ấy à, đến bây giờ còn chưa từng được chạm vào thân thể đàn bà, chưa biết chừng trong cơn tức giận sẽ xử em gái mày luôn đấy, đến lúc đó sợ rằng bọn tao có muốn quản cũng chẳng quản được.” Dứt lời, hắn đưa mắt liếc nhìn Minh Khê, vô thức thè lưỡi ra liếm môi một cái.

Mấy gã đàn ông đó lại cười ầm ĩ. Minh Khê sợ hãi đưa mắt nhìn tôi, lại một lần nữa rơi nước mắt. Tôi gửi cho em một ánh nhìn kiên định. Em như hiểu ra điều gì, thế là dần bình tĩnh trở lại, trong mắt ngợp đầy sự tin tưởng đối với tôi.

Sau nháy mắt đã đến mười giờ sáng, trái tim của tôi như treo lửng lơ nơi cổ họng, trong lòng ngợp đầy cảm giác nôn nóng và sợ hãi. Thế nhưng thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, tiếng gõ cửa mà tôi mong chờ mãi vẫn chưa xuất hiện. Lúc ban ngày, mỗi lần tôi muốn gửi tin nhắn những kẻ kia đều sẽ kiểm tra trước nội dung, vậy nên tôi không thể liên lạc với Trần Ngọc Long và Cố Thành Kiệt được, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi mà thôi. Lúc mười rưỡi, tôi đã hơi hoảng loạn, đến mười một giờ, sự hoảng loạn ấy chuyển hóa thành sợ hãi, đến mười một rưỡi, nỗi sợ hãi đã biến thành tuyệt vọng. Lúc mười một giờ bốn mươi phút, tôi thực sự không thể kìm nén nỗi sợ hãi được nữa, liền giả bộ đang thu xếp tiền, gửi cho Trần Ngọc Long một tin nhắn: “Lão Trần, không phải đã nói trước là sẽ có tin tức về khoản tiền đó vào lúc mười giờ ư, sao mãi đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì cả vậy?”

Mã Thạch Nguyên kiểm tra sơ qua tin nhắn một chút, sau đó liền trả điện thoại lại cho tôi, cười lạnh, nói: “Cứ cố mà thu xếp tiền đi, đừng có giở trò gì đấy!”

Tôi run rẩy nhận lại điện thoại và thấp thỏm chờ đợi, vậy nhưng mãi đến mười hai giờ, ngoài cửa vẫn chẳng hề có chút động tĩnh nào cả.

Vu Khang nhìn đồng hồ một chút, thế rồi liền nói với Mã Thạch Nguyên: “Lão Mã, đến giờ rồi, nên xử lý thế nào đây?”

Mã Thạch Nguyên đưa mắt ra hiệu cho Trần Đồng Kính, Trần Đồng Kính lại đưa mắt ra hiệu cho Dương Dũng và Dương Hạo. Dương Dũng và Dương Hạo liền đi tới bên cạnh Minh Khê, đột nhiên chụp lấy đôi tay có đầy những vết sẹo của em. Minh Khê kinh hãi hét to một tiếng, vừa giãy giụa vừa đá hai gã đó ra, nước mắt không kìm được tuôn rơi thành dòng. Tôi một mặt tiếp tục cầu khấn cảnh sát mau đến, mặt khác lại nghĩ đủ mọi biện pháp để kéo dài thời gian. Cục diện rơi vào cảnh giằng co đến khoảng mười hai giờ mười phút, thế rồi Trần Đồng Kính đột nhiên túm lấy tóc Minh Khê, đưa tay vỗ vào cổ em mấy cái. Minh Khê ra sức gào thét, đồng thời đưa chân đạp vào vùng kín của hắn. Hắn thẹn quá hóa giận, dùng sức tát Minh Khê một cái thật mạnh. Minh Khê ngã gục xuống đất, yếu ớt phát ra những tiếng nghẹn ngào. Trần Đồng Kính dùng giọng phì phò mắng chửi, đồng thời nắm lấy cổ áo của Minh Khê kéo mạnh, sau mấy lượt, áo của Minh Khê đã bị xé toạc một mảng lớn. Minh Khê ôm chặt lấy thân thể mình mà kêu ré lên. Mã Thạch Nguyên hơi cau mày lại, nói với Trần Đồng Kính: “Anh Kính, thôi đi mà!”

Vu Khang và anh em nhà họ Dương vội vàng chạy tới kéo Trần Đồng Kính, nhưng Trần Đồng Kính không hề có ý dừng tay lại. Hắn khẽ bóp má Minh Khê, sau đó không ngờ lại luồn tay vào trong áo của em. Minh Khê liều mạng gào thét, mấy gã đàn ông còn lại thì đều cố gắng ngăn Trần Đồng Kính lại. Trần Đồng Kính gằn giọng mắng chửi: “Con bà nó, ông mày đã phải ở đây chịu khổ với chúng mày cả tháng trời rồi, không thể nhịn được nữa. Lão Mã, mày đừng cản tao, hôm nay tao nhất định phải vui vẻ một phen ra trò mới được!”

Dứt lời, hắn tiếp tục sàm sỡ Minh Khê, chỉ mấy giây sau áo của Minh Khê đã bị xé toạc và vứt qua một bên. Anh em nhà họ Dương vốn còn ngăn cản, nhưng sau khi thấy tấm thân lõa lồ của Minh Khê thì thú tính đột nhiên nổi lên, bắt đầu kéo quần của Minh Khê. Sự căm hận hoàn toàn bùng phát, tôi nhặt một cây gậy gỗ dưới đất lên, nhắm thẳng đầu Trần Đồng Kính mà đập tới, nhưng lại bị Mã Thạch Nguyên vung tay cản lại. Tôi dốc hết toàn lực lao vào đánh nhau với bọn chúng, vậy nhưng căn bản không phải là đối thủ. Chỉ sau một thoáng, chẳng rõ là bị kẻ nào đấm mạnh một cái vào sau gáy, tôi lập tức ngã gục xuống đất, không thể động đậy, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Ánh dương từ bên ngoài rọi vào qua ô cửa sổ phủ đầy bụi, chẳng khác nào những mũi tên nhọn hoắt mang theo lửa nóng, khiến cho hai mắt của tôi đau nhói. Khung cảnh trước mắt nhanh chóng trở nên mờ mịt, nhưng tôi thì lại chẳng thể quay đầu đi hướng khác. Trong tiếng cười thô bỉ của mấy gã đàn ông, Minh Khê gào lên những tiếng khản đặc và thê lương, chói tai vô cùng, khi lọt vào tai tôi thì dần dần biến thành một tiếng rít hết sức kỳ dị. Tôi nghe những âm thanh ấy trong sự ngẩn ngơ và tuyệt vọng, mãi đến khi đã hoàn toàn hôn mê mới thôi.

Nhớ đến đây, tiếng rít quái dị và chói tai kia lại một lần nữa vang lên bên tai tôi, cảm giác choáng váng mãnh liệt theo đó mà đột nhiên ập tới. Tôi toàn thân đờ đẫn, yếu ớt ngã ngửa về phía sau, đầu đập mạnh vào chân ghế, thế là mới tỉnh táo trở lại từ trong cơn ác mộng mười năm trước. Phía bên kia của bức tường thủy tinh, Diệp Thu Vi vẫn đang lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt sắc bén vô cùng, dường như có thể nhìn thấu tất thảy tâm tư của tôi.

“Tình yêu và dục vọng đối với Minh Khê chỉ là nền tảng cho sự phân ly trong nhân cách của anh mà thôi.” Cô ta nói. “Sở dĩ anh có thể trở thành X, xét cho cùng vẫn là vì cái chết của Minh Khê.”

Cái chết của Minh Khê... Đầu tôi đau như búa bổ, thân thể thì đột ngột run lẩy bẩy không ngừng. Tôi sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, bên tai lại một lần nữa vang lên tiếng rít khàn khàn đầy vẻ thê lương kia. Hai giây sau, tôi mở bừng mắt ra, nhìn thấy Minh Khê đang nằm trên mặt đất, đầu tóc rối bời, chân tay co quắp, hai mắt đỏ ngầu.

* * *

Ngày 20 tháng 7 năm 2002, khi tôi tỉnh lại thì đã là buổi chiều. Ánh dương vẫn chói chang như cũ, thời tiết vô cùng khô hanh, mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng. Tôi ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, cổ họng bỏng rát như bị lửa thiêu. Tôi khẽ ho lên mấy tiếng theo bản năng, sau đó vô thức đưa tay sờ gáy, cảm giác đau đớn lập tức hồi phục, kéo theo đó là cả ý thức. Tôi ngẩn ngơ chống tay ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, thấy những kẻ giam giữ tôi đã biến mất. Trên sàn nhà cách chỗ tôi một mét có một cô gái quần áo tả tơi đang nằm, mãi mười mấy giây sau tôi mới nhớ ra cô gái ấy chính là Minh Khê.

Tôi nhanh chóng bò đến bên cạnh em, nâng cổ của em lên, hai hàng nước mắt bất giác chảy dài, miệng không ngừng run lên lẩy bẩy, vậy nhưng lại chẳng thể nói được bất cứ tiếng nào. Em nằm im ở đó không động đậy, chân tay vẫn nguyên bộ dạng co quắp, hai mắt thì đỏ ngầu, giống hệt như một ao nước chứa toàn máu là máu. Tôi ôm chặt lấy em, đầu bỗng đau như búa bổ, thế rồi đột nhiên nhớ ra mối quan hệ thật giữa hai chúng tôi, trong lòng trào dâng những cảm xúc buồn thương và căm hận mãnh liệt đến nỗi khó mà miêu tả bằng lời.

“Minh Khê...” Tôi nhỏ giọng gọi tên em, dán sát mặt vào khuôn mặt của em.

Thân thể em bắt đầu run lên lẩy bẩy, giống hệt như một con ếch đang bị điện giật. Tôi buông em ra, thấy em đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, miệng há to như một con cá, từ trong cổ họng phát ra những tiếng rít yếu ớt, khàn khàn và đơn điệu.

Không biết qua bao lâu sau, thân thể em thôi không còn run rẩy nữa, tiếng rít kia cũng dần biến mất. Tôi ngẩn ngơ ôm em trong lòng, có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể em từ ấm nóng chuyển thành lạnh giá. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, mãi đến khi cảm giác đau đớn nơi bờ môi từ mơ hồ trở nên rõ ràng, tôi mới đột ngột tỉnh táo trở lại, phát hiện mình đã cắn rách môi từ lúc nào không hay.

“Minh Khê...” Tôi gọi tên của em, vậy nhưng em đã chẳng thể nào trả lời được nữa rồi.

Thân thể của em càng lúc càng lạnh hơn, nhưng miệng thì vẫn há rộng, cặp mắt trợn trừng cũng vẫn đỏ ngầu. Tôi ý thức được là em đã chết, vậy nhưng nội tâm thì lại không thể chấp nhận điều này. Tôi ngẩn ngơ ép tim cho em, lại hô hấp nhân tạo cho em nữa nhưng chẳng có chút hiệu quả nào. Tôi quỳ trên mặt đất và nhìn em, từ nơi lồng ngực truyền đến những cơn đau quặn thắt, cứ như thể trái tim đang bị một thứ gì đó hết sức nặng nề đè lên.

Đột nhiên, từ trong cổ họng em lại một lần nữa phát ra một tiếng rít khàn khàn. Tôi mừng rỡ điên cuồng, vội vàng nâng đầu em lên, ra sức hôn lên má em. Nhưng hai giây sau, tôi phát hiện em kỳ thực không hề sống lại. Tôi nhanh chóng ý thức được tiếng rít đột ngột vang lên ấy chỉ là chút không khí còn sót lại trong lồng ngực em được đẩy ra ngoài mà thôi, còn em thì thực sự đã chết rồi, không thể nào sống lại được nữa.

Sau nháy mắt, sự mừng rỡ điên cuồng biến thành nỗi buồn đau vô tận, đầu tôi như muốn nứt ra làm đôi, giữa những ánh dương chói mắt, đại não của tôi rơi vào sự hỗn loạn hoàn toàn. Tôi uể oải buông tay, ngã ngửa về phía sau, toàn thân không ngừng run rẩy. Những nỗi đau buồn, tuyệt vọng và căm hận khó lòng chịu đựng cuồn cuộn dâng lên, tựa như một dòng nước lũ ngợp trời, chỉ sau nháy mắt đã đập tan bộ khung tâm lý vốn đã mỏng manh của tôi, khiến ký ức và tư duy của tôi vỡ vụn thành nhiều phần riêng biệt.

Trong thời gian chưa đầy một giây, tôi đã nảy sinh vô số ảo giác cực kỳ chân thực: Tôi cảm thấy mình đang ở giữa một nơi ngột ngạt và đỏ tươi, không ngừng bị một thứ sức mạnh nào đó chậm rãi đẩy ra ngoài, sau đó thì nghe thấy tiếng cổ vũ và an ủi của bác sĩ cũng như y tá với mẹ tôi; tôi nhìn thấy dáng vẻ lo âu của cha tôi khi lần đầu tiên thất bại trong làm ăn, còn nghe thấy những lời oán hận và trách cứ thẳng thừng của mẹ, đồng thời cảm nhận được tâm trạng thấp thỏm của mình khi đó; tôi nhìn thấy mình đang bế Minh Khê vừa mới đầy tháng chưa lâu, khẽ ngâm nga một khúc hát nhẹ nhàng ru em ngủ, trên người em vẫn còn vương đầy mùi sữa của trẻ sơ sinh; tôi ngửi thấy mùi khét khi lần đầu tiên học nấu ăn trong nhà bếp, ngoài ra còn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Minh Khê bé bỏng khi đang ăn cơm một cách ngon lành; tôi nhớ đến sự xao động trong nội tâm của mình khi lần đầu nhìn thấy cô gái học cùng trường thời trung học cơ sở, trong mũi vẫn còn vảng vất mùi cơ thể của nàng; tôi nhìn thấy Minh Khê mặc váy ngồi bên mép giường, tôi đặt tay lên vai em; tôi nhớ tới nỗi đau khổ mà mình phải chịu khi bị giày vò bằng cách không cho ăn uống, nhớ tới những tiếng kêu thảm thiết của Minh Khê khi bị giày vò, bên tai vẫn còn vang vọng những tiếng rít khiến người ta tuyệt vọng của em...

Vô số những ký ức tương tự như vậy ùn ùn xuất hiện, hoàn toàn vượt khỏi khả năng chịu đựng của tôi. Dưới sự tác động kéo dài và liên tục ấy, bộ khung tâm lý của tôi tiếp tục sụp đổ, và rồi tôi đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ diệu vô cùng. Tôi cảm thấy mình đang hòa làm một thể với thế giới xung quanh, sự nhạy bén của các giác quan đạt tới một mức độ không thể tưởng tượng nổi.

Tôi có thể “nhìn thấy” một cách trực quan việc nhiệt độ cơ thể của Minh Khê không ngừng giảm xuống, có thể “nhìn thấy” sự vùng vẫy cuối cùng trước lúc suy tàn của mỗi một tế bào trên cơ thể em; tôi có thể nghe thấy tiếng người và tiếng xe cộ ở cách đó mấy trăm mét, có thể nghe thấy sự vận hành của mỗi cơ quan nội tạng trong cơ thể, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng rung rinh khe khẽ của gạch, cát, sỏi, đá bên trong bức tường; tôi có thể phân biệt được mấy nghìn loại mùi khác nhau trong không khí, đồng thời dựa vào khứu giác để “nhìn thấy” bên ngoài phòng đang xảy ra chuyện gì; ngón tay hơi động đậy một chút, tôi lập tức cảm nhận được rõ ràng trên mặt đất có những chỗ nhấp nhô nhỏ bé mà mắt thường không thể nhận ra được, dường như trên ngón tay tôi đã mọc ra vô số con mắt... Tóm lại, năng lực cảm nhận của tôi đã tăng vọt, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù của một người bình thường.

Trải nghiệm này khi?