Chương 18
Hugo hỏi, “Alan. Wallace, Alan đâu rồi?”
Wallace nhìn lên trần nhà. “Cậu ta siêu thoát rồi.”
Hugo ngỡ ngàng. “Sao cơ? Tự siêu thoát rồi ư? Như thế nào?”
Wallace lắc đầu. “Tôi không biết. Nhưng cậu ta đi rồi. Cậu ta đã tìm ra cách siêu thoát, và đã đi rồi.”
Hugo nhìn hắn chằm chằm. “Tôi không... anh ổn chứ?”
Wallace mỉm cười, nhưng nụ cười trĩu nặng trên môi hắn. “Dĩ nhiên rồi.”
✽Trở lại tầng dưới, Harvey nói, “Tôi nghĩ là tôi vừa bất tỉnh một lát. Xin phép mọi người nhé? Tôi phải về nhà đã. Tôi đang đau đầu khủng khiếp đây.” Trông gã tái nhợt khi đi ra cửa. “Hãy giữ cho nơi này tuân thủ đúng luật nhé, Hugo. Nếu không thì anh sẽ không thích những chuyện xảy ra sau đó đâu.”
Gã ra khỏi cửa, nhẹ tay đóng nó lại sau lưng.
“Cái quái gì vậy?” Mei lầm bầm. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Ta không biết,” Nelson nói, tay xoa xoa trán. “Ta có cảm giác như vừa mới ngủ dậy vậy. Lạ thật ấy nhỉ?”
Hugo không nói gì. Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi Wallace.
Còn Wallace nhìn đi nơi khác.
✽Bảy ngày.
Anh sẽ làm gì với khoảng thời gian còn lại?
Wallace cân nhắc việc này khi mặt trời lên vào ngày đầu tiên.
Hắn không biết.
Hắn chưa từng thấy lạc lối hơn trong đời.
✽Wallace vẫn biết, rằng đau thương có khả năng cắn nuốt, ăn mòn người ta tới khi chẳng còn lại gì ngoài khung xương trống rỗng. Hỡi ôi, hình hài của một con người vẫn còn đó như trước, ngay cả khi hai gò má trở nên xanh xao, và quầng thâm hiện ra dưới mắt. Trống rỗng và bị bỏ lại trong xót xa, nhưng vẫn nhìn ra được họ là con người. Đau thương bao gồm nhiều giai đoạn, có khi thoáng qua có khi đậm sâu, nhưng chẳng thể phủ nhận được.
Các giai đoạn đau thương của Wallace Price như sau:
Vào ngày đầu tiên trong bảy ngày còn lại, hắn đang trong giai đoạn chối bỏ.
Tiệm trà mở cửa như thường lệ, vào sáng sớm. Bánh scone và muffin được bày vào trong tủ, hương bánh ấm ấp và nồng nàn. Trà được pha và ủ, rót vào cốc và chậm rãi thưởng thức. Người ta bật cười. Người ta mỉm cưới. Người ta ôm nhau như đã nhiều năm không gặp, vỗ lưng rồi siết vai.
Từ trong bếp hắn quan sát tất cả mọi người qua ô kính, lòng trĩu nặng khi biết rằng họ có thể rời khỏi nơi này bất cứ khi nào họ muốn. Hắn kinh ngạc trước nỗi chua xót mình đang cảm nhận, giằng giật ở sâu trong tâm trí hắn. Hắn kìm nó lại, không cho phép nó xông lên dù bản thân vô cùng muốn vậy.
“Là giả,” hắn lẩm bẩm một mình. “Tất cả đều là giả?”
“Anh nói gì đấy?”
Hắn ngoái đầu qua vai. Mei đang đứng bên bồn rửa, trên mặt là vẻ lo lắng. Hắn lắc đầu. “Không có gì đâu.”
Cô nàng không tin hắn. “Có chuyện gì thế?”
Hắn bật cười như điên. “Không có gì hết. Tôi chết rồi. Có thể có chuyện gì được kia chứ?”
Cô ngập ngừng. “Đã có việc gì xảy ra à? Với Alan, hay...?”
“Tôi vừa bảo cô rồi mà. Cậu ta qua cửa rồi. Tôi không biết như thế nào. Tôi không biết tại sao lại vậy. Tôi còn không biết cậu ta lên đó bằng cách nào. Nhưng cậu ta đi rồi.”
“Ừ thì anh nói vậy. Chỉ là tôi...” Cô lắc đầu. “Anh biết là anh có thể nói với chúng tôi mà, phải không? Cần gì anh cứ nói.”
Hắn bỏ cô nàng lại trong bếp, ra ngoài theo cửa hậu.
Hắn bước đi giữa những cây trà, ngón tay lướt trên những phiến lá.
✽Vào đêm đầu tiên là giai đoạn giận dữ.
Ôi, hắn mới giận dữ làm sao.
Hắn cáu kỉnh với Nelson. Với Apollo. Họ cứ lượn lờ quanh hắn. Nelson giơ hai tay lên trong khi Apollo cụp đuôi vào giữa hai chân. “Cậu bị làm sao vậy?” Nelson hỏi.
“Không phải việc của cụ,” Wallace gắt lên. “Để tôi yên một giây xem nào.”
Nelson cảm thấy bị tổn thương, vai ông cụ cứng đờ khi kéo Apollo đi. “Cậu nên đi khám đi.”
Wallace chớp mắt. “Hả? Tại sao?”
“Để chữa lại cái nết kia chứ gì.”
Trước khi hắn kịp bật lại, Hugo đã chắn trước mặt hắn, cau mày. “Ra ngoài.”
Wallace lườm anh. “Tôi không muốn ra ngoài.”
“Ngay bây giờ.” Anh quay lưng đi xuống hành lang, không hề ngoái đầu lại xem Wallace có đi theo hay không.
Hắn định đứng yên tại chỗ.
Cuối cùng, hắn không làm vậy.
Hugo đứng ngoài thềm, ngửa mặt lên trời.
“Anh muốn gì?” Wallace càu nhàu, đứng ở gần cửa.
“Hét lên,” Hugo nói. “Tôi muốn anh hét lên.”
Lời này khiến Wallace giật mình. “Sao cơ?”
Hugo không hề nhìn hắn. “Quát lên. Hét lên. Gào rú. To hết cỡ lên. Trút hết tâm sự ra ngoài. Làm vậy sẽ đỡ hơn. Tin tôi đi. Càng ở lâu trong lòng, nó càng độc hại với anh. Tốt nhất là xả hết ra khi có thể.”
“Tôi sẽ không hét—”
Hugo hít một hơi thật sâu và thét lên. Tiếng thét trầm thấp, âm thanh vang vọng qua cánh rừng quanh họ. Nghe như thể cây rừng cũng đang hét lên. Giọng anh lạc đi về cuối, và khi tiếng thét tắt hẳn, ngực anh phập phồng. Anh đưa mu bàn tay quệt nước bọt trên môi. “Đến lượt anh đấy.”
“Việc này thật ngu xuẩn.”
“Anh có tin tôi không?”
Wallace xìu xuống. “Anh biết là có mà.”
“Vậy hét đi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra để khiến anh tiến bộ giật lùi thế này, nhưng tôi không thích tình trạng này đâu.”
“Và anh nghĩ hét vào không trung sẽ khiến tôi nhẹ lòng hơn à.”
Hugo nhún vai. “Có mất gì đâu?”
Wallace thở dài rồi đến đứng cạnh Hugo bên lan can. Hắn cảm thấy ánh mắt của Hugo rơi trên người mình khi hắn ngẩng đầu về phía sao trời. Hắn chưa bao giờ thấy mình bé nhỏ hơn lúc này. Điều ấy đau lòng hơn là hắn muốn thú nhận.
“Hét đi,” Hugo khẽ nói. “Hãy để tôi lắng nghe anh.”
Hắn tự hỏi từ khi nào họ đã vượt qua cái ngưỡng kia để rồi hắn không thể từ chối Hugo bất cứ điều gì.
Vậy nên hắn hét to hết mức có thể.
Hắn dồn hết những gì mình đã trải qua vào đó. Cha mẹ hắn nói rằng hắn là một nỗi ô nhục. Mẹ hắn, hổn hển lấy hơi, cha hắn đứng cạnh hắn, dù hắn thấy ông như người lạ. Khi ông mất hai năm sau đó, Wallace đã không nhỏ một giọt nước mắt nào. Hắn tự nhủ mình đã khóc quá đủ vì họ rồi.
Và Naomi. Hắn từng yêu cô. Hắn thật sự đã từng yêu cô. Tình yêu ấy đã không đủ, và cô không đáng phải chịu đựng con người hắn trở thành. Hắn nghĩ về những ngày tốt đẹp cuối cùng của họ, khi hắn gần như thuyết phục được bản thân rằng họ có thể hòa hợp. Hắn thật ngu ngốc khi nghĩ như vậy. Kèn báo tang đã thổi lên rồi, họ chẳng qua chỉ lờ sự thật ấy đi lâu hết mức có thể với hy vọng rằng đó chưa phải là hết. Họ ra bờ biển, chỉ hai người họ, rời xa tất cả trong vài ngày. Họ nắm tay nhau trên đường lái xe tới đó, và mọi chuyện đã gần như trở lại như xưa. Họ cười. Họ hát theo đài. Hắn đã thuê một chiếc mui trần, gió lùa qua tóc họ, nắng vàng chiếu rọi. Họ không nhắc tới công việc hay con cái hay tiền nong hay những cuộc cãi vã trước đây nữa. Sâu thẳm bên trong, hắn đã biết à đây rồi, cơ hội cuối cùng đây.
Nhưng không đủ.
Họ yên ổn được duy nhất một ngày trước khi lại xung đột. Những vết thương hắn tưởng đã lên sẹo từ lâu giờ lại toác ra và chảy máu.
Trên đường về trong xe im lặng, hai tay cô khoanh lại đầy phòng vệ. Hắn lờ đi những giọt nước mắt lăn xuống má cô từ dưới kính râm.
Một tuần sau, cô đưa giấy tờ ly hôn ra trước mặt hắn. Hắn không phản đối gì. Thế này sẽ dễ dàng hơn. Cô ấy tốt nhất nên đi đi. Đó là điều cả hai người mong muốn.
Hắn chết đuối, mà không hay biết rằng mình đã chìm xuống nước.
Vậy nên tại đây, ngay bây giờ, hắn hét to hết mức có thể. Nước mắt châm chích trong mắt hắn, và hắn gần như thuyết phục được bản thân rằng mình nhọc đến phát khóc. Nước bọt bay ra từ miệng hắn. Họng hắn đau nhức.
Khi không thể hét tiếp nữa, hắn vùi mặt vào bàn tay, vai run rẩy.
Hugo nói, “Đời là vậy, Wallace ạ. Cả khi anh đã chết, đây vẫn là đời. Anh vẫn tồn tại. Anh vẫn có thực. Anh mạnh mẽ và dũng cảm, và tôi vô cùng hạnh phúc vì đã quen biết anh. Giờ thì, hãy kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra với Alan đi. Toàn bộ việc ấy. Đừng giấu giếm gì hết.”
Wallace kể cho anh nghe mọi chuyện.
✽Giai đoạn thứ ba của đau buồn là thương lượng, và nó bắt đầu vào đêm đầu tiên.
Nhưng Wallace không phải là người thương lượng.
Là Hugo.
Anh thương lượng bằng cách quát tháo, yêu cầu Quản Lý ra mặt để giải thích ý ông ta là thế quái nào. Mei đứng lặng thinh. Cô chưa hề nói lời nào từ khi Hugo kể với cô và Nelson sự thực. Miệng Nelson vẫn há hốc, hai tay siết chặt quanh cây gậy.
“Tôi đang gọi ông đấy,” Hugo vừa cáu kỉnh vừa đi qua đi lại phòng chính trong tiệm trà, ngẩng đầu lườm trần nhà. “Tôi cần nói chuyện với ông. Tôi biết ông đang ở đây. Lúc nào ông chẳng ở đây. Ông nợ tôi việc này. Tôi chưa bao giờ đỏi hỏi cái gì, nhưng giờ tôi yêu câu ông phải ra đây. Tôi sẽ lắng nghe. Tôi thề là tôi sẽ lắng nghe mà.”
Apollo bám gót anh, đi tới đi lui, đi tới đi lui, tai dựng lên nghe giọng chủ mình khi anh mỗi lúc một tức giận hơn.
Wallace cố ngăn Hugo lại, cố nói với anh rằng ổn mà, không sao đâu, hắn đã biết ngày này sẽ luôn tới. “Tôi không ở đây mãi mãi được,” hắn nói. “Anh biết mà. Chính anh nói với tôi. Đây là một điểm dừng, Hugo ạ. Một trạm dừng trên hành trình.”
Nhưng Hugo không nghe hắn.
“Quản Lý!” Anh thét lên. “Hiện hình đi!”
Nhưng Quản Lý không tới.
Khi kim đồng hồ dịch chuyến tới nửa đêm, Mei thuyết phục Hugo rằng anh cần phải ngủ. Anh chua chát cự cãi, nhưng cuối cùng, anh đồng ý. “Mai chúng ta sẽ tìm ra cách,” anh nói với Wallace. “Tôi sẽ nghĩ ra cái gì đấy. Tôi không biết là gì, nhưng tôi sẽ tìm ra thôi. Nếu không muốn thì anh sẽ không đi đâu hết.”
Wallace gật đầu. “Đi ngủ đi. Mai phải dậy sớm đấy.”
Hugo lắc đầu. Vừa lẩm bẩm càu nhàu, anh vừa lên cầu thang, Apollo theo sau.
Mei đợi tới khi cửa đóng sập lại trên đầu họ rồi quay sang Wallace. “Anh ấy sẽ làm mọi việc có thể làm,” cô khẽ nói.
“Tôi biết,” Wallace nói. “Nhưng tôi không biết liệu có nên không nữa.”
Cô nheo mắt. “Gì cơ?”
Hắn vừa thở dài vừa quay mặt đi. “Anh ấy có việc để làm. Không có gì quan trọng hơn công việc ấy. Anh ấy không thể vứt bỏ nó vì tôi được.”
“Anh ấy không vứt bỏ gì cá.” Cô xẵng giọng. “Anh ấy đang đấu tranh để cho anh thời gian anh xứng đáng nhận được, để tự quyết định khi nào thì mình sẵn sàng. Anh không nhìn ra à?”
“Có quan trọng gì đâu?”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
“Tôi chết rồi,” hắn nói. “Không thể sống lại được nữa. Dòng đời chỉ chảy xuôi mà thôi.”
“Nhưng—”
“Sự thực là vậy đó. Mọi người đã dạy tôi điều ấy. Ban đầu tôi không nghe, nhưng tôi đã học được rồi. Và nhờ đó mà tôi trở nên tốt đẹp hơn. Không phải mục đích là vậy ư?”
Cô sụt sịt. “Ôi, Wallace à. Bây giờ không chỉ có vậy nữa rồi.”
“Có lẽ,” hắn nói. “Có lẽ nếu ở trong tình huống khác, chúng ta...” Hắn không thể nói tiếp. “Vẫn còn thời gian mà. Điều tốt nhất tôi có thể làm là tận dụng tối đa thời gian này.”
Không bao lâu sau, cô đi ngủ.
Đồng hồ tích tăc, tích tắc, tích tắc tiễn đưa từng giây từng phút từng giờ.
Nelson nói, “Ta mừng vì cậu đã đến đây.”
Wallace ngẩng phắt đầu dậy. “Sao cơ ạ?”
Nelson mĩm cười buồn bã. “Khi cậu mới đến ta tưởng cậu chỉ là một vị khách khác. Cậu sẽ ở lại đây một lát, rồi sẽ giác ngộ.” Ông cụ bật cười. “Đừng để bụng cách nói ấy nhé. Toàn sáo rỗng, ta biết mà. Hugo sẽ làm việc nó vẫn làm, và cậu sẽ đi tiếp ngon ơ, ngay cả khi cậu quả quyết rằng mình sẽ không đi. Cậu sẽ như tất cả những người đến đây trước cậu.”
“Tôi cũng như họ mà.”
“Có lẽ vậy,” Nelson công nhận. “Nhưng việc ấy không phủi đi được tất cả những gì cậu đã làm trong thời gian ở đây. Công sức cậu bỏ ra để khiến bản thân trở thành một người tốt đẹp hơn.” Ông cụ lệt xệt đi về phía Wallace, gác cây gậy lên cạnh bàn mà Wallace đang tựa lên. Wallace không hề rụt người lại khi Nelson vươn tay lên ôm má hắn. Hai tay ông cụ ấm nóng. “Hãy tự hào về những gì mình đã đạt được, Wallace ạ. Cậu xứng đáng có quyền tự hào mà.”
“Tôi sợ lắm,” Wallace thì thào. “Tôi không muốn sợ nhưng lại sợ.”
“Ta biết là cậu sợ,” Nelson nói. “Ta cũng vậy. Nhưng miễn là chúng ta đoàn kết, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau tới cuối cùng. Sức mạnh của chúng ta sẽ là sức mạnh của cậu. Chúng ta không gồng gánh cậu vì cậu không cần được gồng gánh. Nhưng chúng ta sẽ ở bên cậu.” Rồi, “Ta hỏi cậu một việc được không?”
Wallace gật đầu khi Nelson buông tay.
“Nếu câu chuyện khác đi, và cậu vẫn... đến đây. Ta không biết bằng cách nào nữa. Cứ cho là cậu tự đi du lịch, và cuối cùng đến thị trấn nhỏ của chúng ta. Cậu tìm được đường tới tiệm trà này, và Hugo vẫn là Hugo, và cậu vẫn là cậu. Cậu sẽ làm gì?”
Wallace cười khùng khục. “Có lẽ tôi sẽ làm mọi thứ rối mù lên mất.”
“Dĩ nhiên là vậy rồi. Nhưng đó là cái đẹp của nó, cậu thấy vậy không? Cuộc đời rối rắm, khủng khiếp và tuyệt vời, cùng lúc là tất cả những điều ấy. Cậu sẽ làm gì nếu Hugo đứng trước mặt mình và chẳng có gì ngăn cản cậu? Sự sống hay cái chết hay bất kỳ thứ gì khác. Cậu sẽ làm gì?”
Wallace nhắm mắt. “Cái gì cũng làm.”
✽Muộn sầu gõ cửa vào buổi sáng ngày thứ hai, dù chỉ trong chốc lát. Wallace cho phép bản thân cảm nhận nỗi buồn cuồn cuộn trong lòng, vì hắn nhớ Hugo đã bảo hắn rằng đau buồn không chỉ dành cho người sông. Hắn đứng trên thềm sau nhà, ngắm bình minh. Hắn có thể nghe thấy tiếng Hugo và Mei di chuyển trong bếp. Hugo đã muốn đóng cửa tiệm trà hôm nay, nhưng Wallace bảo anh cứ tiếp tục làm việc như mọi khi. Mei về phe hắn, và cuối cùng Hugo nghe theo họ, dù anh không mấy vui vẻ trước việc này.
Ánh nắng xuyên qua những tán cây, nung chảy lớp sương giá mỏng tang trên sàn. Hắn nắm chặt lan can khi nắng vươn mình về phía hắn. Đầu tiên nó chiếu lên tay hắn. Rồi đến cổ tay hắn, rồi cánh tay và cuối cùng là khuôn mặt. Nắng sưởi ấm hắn. Nắng khiến hắn bình tâm lại. Hắn hy vọng dù mình sắp tới chỗ nào đi nữa, nơi ấy vẫn sẽ có mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao. Hắn đã sống phần lớn đời mình với cái đầu cúi gằm. Xem ra cũng chỉ công bằng khi cõi vĩnh hằng cho phép hắn ngẩng mặt lên trời mà thôi.
Nỗi buồn dần nguôi ngoai, dù không hoàn toàn biến mất. Dưới vẻ bề ngoài nó vẫn sủi bọt, nhưng giờ hắn đã nổi lên trên nó. Đây là một kiểu đau buồn khác, hắn biết chứ, nhưng dù sao cũng vẫn là nỗi đau của hắn.
Hắn chấp nhận cảm xúc ấy.
Anh sẽ làm gì với khoảng thời gian còn lại?
Và đó là lúc hắn nhận ra.
✽“Anh mất trí rồi hả?” Mei gắt lên với hắn. Cô nàng đang đứng trong bếp, lườm Wallace như thể hắn là kẻ ngu ngốc nhất mình từng thấy. Hugo đang đứng quầy thu ngân ở phòng ngoài, tiệm đang đông khách.
Hắn nhún vai. “Có lẽ vậy? Nhưng tôi nghĩ đó là việc nên làm.”
Cô giơ hai tay lên. “Không một việc nào liên quan tới Desdemona Tripplethorne là việc nên làm cả. Ả là một con người tệ hại, và khi cuối cùng ả cũng tạch, tôi sẽ—”
“Giúp cô ta như đã giúp tất cả những người khác cả khi người ta giao cô ta cho cô?”
Mei xìu xuống. “Dĩ nhiên là vậy. Nhưng trời ơi, tôi sẽ không thích việc ấy đâu. Và anh không thể bắt tôi thích được.”
“Tôi nào dám. Tôi biết cô không quan tâm tới cô ta, Mei ạ. Và cô có những lý do vô cùng chính đáng để thấy vậy. Nhưng cô đã nói Nancy tin tưởng cô ta, dù vì lý do gì đi nữa. Nếu là cô hay Hugo lên tiếng, bà ấy sẽ không nghe đâu. Ít ra với Desdemona, chúng ta sẽ có cơ hội. Và nếu việc tôi đang trù tính thành công, cô ta sẽ không ở đây lâu đâu.” Hắn lắc đầu. “Dẫu vậy, tôi sẽ không làm việc này, nếu cô không duyệt.”
“Tại sao?”
Cô nàng thật sự cứ bắt hắn nói ra, phải không? “Vì cô quan trọng mà.”
Mei giật mình, một nụ cười chậm rãi nở ra trên môi, “Tôi quan trọng ấy à?”
Hắn rên rỉ. “Thôi im đi.”
Cô quay mặt đi, dù hắn nhìn ra được rằng cô rất hài lòng. “Hugo sẽ không mấy vui vẻ về chuyện này đâu.”
“Tôi biết. Nhưng mục đích của toàn bộ công việc này là giúp nhiều người hết mức có thể, đúng không? Và Nancy cần được giúp đỡ, Mei ạ. Bà ấy đang mắc kẹt, và tình trạng này đang giết chết bà ấy. Có lẽ kế hoạch này không thành công, và sẽ không cải thiện được gì cả. Nhưng nhỡ đâu thành công thì sao? Không phải chúng ta nợ bà ấy một lần thử sao?”
Mei lau mắt. “Tôi nghĩ tôi ưng anh khi còn là thằng khốn hơn.”
Hắn bật cười. “Tôi cũng quý cô, Mei ạ.”
Hắn vòng tay quanh cô nàng khi cô nàng nhào vào lòng hắn, ôm cô thật chặt.
✽
“Không được,” Hugo nói.
“Nhưng—”
“Không.”
“Đã bảo rồi mà,” Mei vừa càu nhàu vừa đẩy cửa bếp ra ngoài. “Em sẽ trông quầy thu ngân.”
“Bà ấy cần điều này, Hugo ạ,” Wallace nói khi cửa đóng lại. “Một điều gì đó, bất kỳ điều gì cho bà ấy thấy rằng không phải bà ấy đã mất đi tất cả, dù trông thì có vẻ như vậy.”
“Bà ấy mong manh lắm,” Hugo nói. “Dễ vỡ lắm. Nếu việc này thất bại, tôi không muốn nghĩ đến hậu quả nó sẽ gây ra cho bà ấy.”
“Chúng ta nợ bà ấy một lần thử,” Wallace nói. Hắn giơ tay lên khi Hugo định phản bác. “Không chỉ có anh, Hugo ạ. Tất cả chúng ta kìa. Những gì xảy ra với bà ấy và Lea không phải là lỗi của anh. Tôi biết anh nghĩ vậy, và tôi biết anh nghĩ lẽ ra mình nên làm nhiều hơn, nhưng những gì tên Thần Chết kia làm là lỗi của hắn, không phải của anh. Vậy nhưng chuyện này vẫn khá nặng nề. Đau buồn ấy mà. Anh biết rõ hơn ai khác mà. Nó sẽ nghiền nát anh nếu anh mặc cho nó làm vậy. Và bà ấy đang bị nghiền nát. Nếu tôi ở vào vị trí của bà ấy hiện nay, tôi sẽ hy vọng rằng có ai đó làm điều tương tự cho tôi. Anh không thấy thế à?”
“Có khi bà ấy còn chẳng đồng ý ấy chứ,” Hugo lầm bầm, không chịu nhìn Wallace. Anh đang cau có, nhíu chặt chân mày, gù vai lên. “Chẳng có chuyện gì xảy ra vào lần đầu tiên cả.”
“Tôi biết chứ,” Wallace nói. “Nhưng lần này sẽ khác. Anh đã quen biết Lea, ít ra là trong một khoảng thời gian ngắn. Anh đã nói chuyện với cô bé. Anh quan tâm tới cô bé?”
Wallace tưởng Hugo vẫn sẽ từ chối. Thay vào đó, anh nói, “Chúng ta sẽ làm gì?”
✽Vào tối ngày thứ ba, Hugo lật tấm biển trên cửa số thành ĐÓNG CỬA ĐỂ PHỤC VỤ SỰ KIỆN RIÊNG TƯ.
“Câu có chắc không đấy?” Nelson thì thầm, nhìn cháu mình di chuyển qua lại trong tiệm trà, chuẩn bị đón khách.
“Chắc hết mức có thể,” Wallace thì thầm trả lời.
“Vấn đề tế nhị cần phải được xử lý tế nhị.”
“Cụ nghĩ chúng ta không xử lý được à?”
“Ý ta không phải như vậy. Cậu thẳng thừng và sắc sảo, nhưng cậu đã học được cách uyển chuyển đôi chút, Wallace ạ. Uyển chuyển và tử tế.”
“Là nhờ mọi người đấy,” Wallace nói. “Cụ, Mei và Hugo.” Nelson cười toe toét với hắn. “Cậu nghĩ vậy hả?”
Đúng vậy. “Ước gì—”
Nhưng điều ước của Wallace đã ở yên trong lòng hắn khi ánh sáng soi rọi khung cửa sổ.
“Họ tới rồi,” Mei nói trong khi Hugo quay lại vào bếp. “Anh nghiêm túc đấy chứ hả?”
“Đến mức đau tim luôn,” Wallace nói, và Nelson cười khúc khích cạnh hắn.
Hắn nghe thấy tiếng cửa xe mở ra rồi đóng lại, và tiếng Desdemona oang oang dù không nghe ra được cô ả đang nói gì. Hắn biết ả đang nói chuyện với ai. Nếu làm theo đúng yêu cầu của Hugo, họ sẽ đi riêng xe. Phải hành động ngay.
Mập Lùn mở cửa. Desdemona bước vào đầu tiên, đâu ngẩng cao, ăn mặc vẫn lố bịch như hôm trước. Cái mũ cao ngất của ả màu đen và bọc ren, mái tóc đỏ xù mì bện lại thành một bím tóc dày cộm vắt xuống một bên vai. Ả mặc váy sọc đen trắng, gấu váy dài quá đầu gối một chút. Chân ả bọc trong quần tất đỏ, và đôi bốt trông như mới được đánh xi gần đây.
“Phải rồi,” ả thì thào khi gần như ưỡn ẹo bước vào trong tiệm, cởi găng ra. “Ta cảm nhận được rồi. Giống như lần trước vậy. Các linh hồn đang sống dậy.” Ả chậm rãi quay đầu, quan sát quanh tiệm. Ánh mắt ả lướt qua Nelson và Wallace mà không dừng lại. “Ta tin là chúng ta sẽ gặt hái được gì đó đây. Mei, thật vui khi thấy rằng cô vẫn còn... sống.”
Mei lườm ả. “Trộm mộ là phạm pháp đấy nhé.”
Desdemona chớp mắt. “Cô nói gì cơ?”
“Bất cứ ngôi mộ nào cô quật lên để trộm cái váy kia sẽ—”
Nancy xuất hiện ở ngưỡng cửa. Béo Lùn và Cao Gầy túm tụm lại sau lưng bà, trông như thà ở bất kỳ nơi nào khác ngoài nơi này. Nancy siết chặt quai túi, vẻ mặt căng thẳng, nhịp thở nông và nhanh. Trông bà kiệt quệ, nhưng lại kiên định theo nhiều kiểu mà Wallace chưa từng thấy trước đây. Bà chậm rãi bước vào tiệm trà, cắn môi như thể đang hồi hộp.
Hugo đẩy cửa bếp bước ra, trong tay là một khay trà.
“Hugo,” Desdemona nói, nhìn anh từ đầu đến chân. “Ta đã kinh ngạc khi nhận được lời mời của anh, đặc biệt là sau khi anh trả bàn cầu cơ lại cho ta mà không có dù chỉ là một lời nhắn đi kèm bưu kiện. Anh bắt đầu trân trọng công việc của ta đi là vừa. Thế gian này còn nhiều điều hơn là những gì chúng ta thấy được đấy. Thật ấm lòng khi biết rằng anh đang bắt đầu hiểu ra điều ấy.”
“Desdemona,” Hugo chào ả, đặt khay xuống bàn. “Về việc ấy tôi sẽ tin lời cô vậy.” Anh quay sang Nancy. “Cảm ơn bà vì đã đến. Tôi biết bây giờ có hơi muộn hơn so với khung giờ bà thường tới đây, nhưng tôi chỉ muốn giúp bà mà thôi.”
Nancy nhìn khay trà rồi quay lại nhìn Hugo. “Đấy là anh nói vậy thôi.” Giọng bà khàn khàn và lạo xạo, như thể không quen lên tiếng. Wallace thấy nhói lòng trước thanh âm ấy. “Desdemona nói anh mời chúng tôi đến đây?”
“Đúng vậy,” Hugo công nhận. “Tôi không hứa trước được là sẽ có kết quả gì từ việc này. Và cả khi không có kết quả, tôi muốn bà biết rằng bà luôn được chào đón ở đây. Dù bà cần gì đi nữa.”
Bà gật đầu cụt lủn nhưng không trả lời.
Béo Lùn và Cao Gầy bắt đâu sắp xếp đồ đạc. Cao Gầy lấy máy ảnh ra, một mẫu đời mới hơn vì cái trước đã bị vỡ. Gã đặt nó lên giá ba chân, chĩa nó về phía Desdemona sẽ ngồi. Béo Lùn cầm cùng một cái máy như hôm trước, bật nó lên. Thứ ấy gần như lập tức rít lên, những bóng đèn bừng sáng chói lóa. Gã cau mày nhìn nó, đập đập nó lên tay rồi lắc đầu. “Tôi còn không biết tại sao tôi dùng cái máy ngu ngốc này nữa,” gã lẩm bẩm rồi quơ nó quanh phòng.
Cao Gầy lấy bàn cầu cơ ra từ trong túi, đặt nó lên bàn cùng mẩu gỗ mới. Mẩu gỗ cũ đã cháy rụi trong lò sưởi, biến thành tro bụi và khói đen nhờ có Wallace. Bên cạnh bàn cầu cơ, gã đặt cây bút lông cùng tập giấy rời xuống.
Desdemona kéo ghế ra cho Nancy. “Ngồi xuống đây nào, chị yêu ơi. Như thế này thì chị vẫn ở trong khung hình nhưng không chắn mất ta.”
“Ôi trời,” Nelson lẩm bẩm trong khi Mei cười khẩy.
Nancy làm theo lời ả, siết chặt cái túi đặt trên đùi. Bà không nhìn bất kỳ ai trong số họ, lặng lẽ từ chối trách trà Hugo mời khi Desdemona ngồi vào bên cạnh bà.
Desdemona mỉm cười với bà. “Ta biết chúng ta không kết nối được với ai vào lần cuối cùng chị và ta đến đây. Nhưng như vậy không có nghĩa là việc ấy sẽ không xảy ra bây giờ. Khi chúng ta tới đây vài tuần trước, các linh hồn đã... ra tay. Ta không nghĩ có ai trong đó là Lea, nhưng khi ấy chị không ở cùng chúng ta. Có chị ở đây sẽ giúp ta tập trung. Ta có linh cảm rằng ngày hôm nay sẽ mang tới câu trả lời chị đang tìm kiếm.” Ả vươn sang chạm lên khuỷu tay Nancy. “Nếu chị cần dừng nghỉ, hoặc muốn ngừng hẳn, hãy nói ra nhé.”
Nancy gật đầu. Bà nhìn xuống bàn câu cơ. “Cô nghĩ lần này chúng ta sẽ thu được điều gì đó ư?”
“Ta hy vọng là vậy,” Desdemona nói. “Hoặc là qua bàn cầu cơ, hoặc qua bút ký tự động. Nhưng nếu không có gì, chúng ta sẽ thử lại. Chị nhớ mình phải làm gì rồi, phải không? Đặt ra những câu hỏi dành cho ta, giới hạn trong câu hỏi có hoặc không nếu có thể. Ta sẽ hỏi bất kỳ điều gì chị muốn, và nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp, năng lượng tâm linh sẽ chảy qua người ta. Hãy kiên nhẫn, đặc biệt là khi một linh hồn khác cố lên tiếng trước.”
“Được,” Nancy vừa thì thầm vừa sụt sịt.
Desdemona nhìn Cao Gầy. “Tất cả sẵn sàng chưa?’
“Sẵn sàng hết mức có thể rồi,” Cao Gầy lúng búng nói rồi nhấn nút trên máy ảnh. Máy kêu bíp bíp, và đốm đèn đỏ bắt đầu nhấp nháy. Gã lôi ra một tập giấy và bút từ trong túi. Gã bồn chồn nhìn quanh, như thể nhớ lại lần cuối cùng chúng tới đây, và mớ hỗn độn xảy ra sau đó.
“Và như chúng ta đã thảo luận,” Desdemona nói với Nancy, “theo yêu cầu của chị chúng ta sẽ không phát sóng trực tiếp. Chúng ta sẽ đăng tải đoạn phim sau, nhưng chỉ sau khi chị đã thấy bản chỉnh sửa và chấp thuận bản đó. Bất kỳ thứ gì chị không muốn được công bố, chúng tôi sẽ giữ kín.”
Nancy càng siết chặt cái túi.
“Chị có câu hỏi nào trước khi chúng ta bắt đầu không? Nếu có cũng không sao cả. Chị có thể hỏi ta bất cứ điều gì chị muốn. Ta sẽ không bắt đầu khi chị chưa sẵn sàng.”
Bà lắc đầu.
Desdemona đong đưa vai, hít vào bằng mũi và thở ra qua miệng. Cô ả bẻ khớp tay rồi đặt hai tay lên mẩu gỗ nằm giữa bàn cầu cơ. “Hỡi các linh hồn! Ta ra lệnh cho các ngươi trò chuyện với ta! Ta biết các ngươi đang ở đó. Thứ này sẽ cho phép chúng ta giao tiếp với nhau. Các ngươi có hiểu không? Không việc gì phải sợ. Chúng ta không ở đây để làm hại các ngươi. Nếu các ngươi muốn dùng bút, hãy ra hiệu cho ta.”
Mẩu gỗ không di chuyển. Cái bút cũng vậy.
“Không sao đâu,” Desdemona nói với Nancy. “Cần chút thời gian ấy mà.” Ả lại cao giọng. “Ta đang ở đây cùng Nancy Donovan. Chị ta tin rằng linh hồn của con gái mình, Lea Donovan, đang cư ngụ ở nơi này, vì những lý do ta vẫn chưa hiểu rõ, nhưng không sao. Nếu Lea Donovan ở đây, chúng ta cần tin tức của cô bé. Nếu có bất kỳ linh hồn nào khác, chúng ta yêu cầu các ngươi tránh qua một bên và cho Lea thời gian để nói những điều cô bé cần nói.”
“Cậu có chắc về chuyện này không?” Nelson khẽ hỏi.
“Có,” Wallace nói. “Chúng ta đợi đi.”
Suốt một tiếng sau, Desdemona thử đủ loại câu hỏi, một số câu ngọt ngào và dụ dỗ, số khác cưỡng bách và hạch sách hơn. Chẳng có gì thay đổi cả. Mẩu gỗ vẫn đứng im.
Desdemona dần trở nên sốt ruột, Cao Gầy đưa mu bàn tay che đi cái ngáp trong khi Béo Lùn cầm hộp linh hồn đi quanh phòng, cái máy vẫn im re.
Cuối cùng, Desdemona ngả người ra sau cùng tiếng thở dài. “Ta xin lỗi,” cô ả càu nhàu, lườm bàn cầu cơ. “Ta thực sự đã nghĩ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.” Ả nặn ra một nụ cười. “Không phải lúc nào việc này cũng thành công. Linh hồn ấy mà, họ có thể tùy hứng lắm. Họ chỉ làm những gì họ muốn vào lúc họ muốn thôi.”
Nancy gật đầu, dù Wallace thấy được bà ấy tổn thương đến thế nào vì kết quả này. Hắn thấy đau nhức trước nỗi đau tỏa ra từ bà, lòng thầm cầu xin bà kiên trì thêm một chút nữa thôi.
Nancy không động đậy khi Cao Gầy và Béo Lùn cất bàn cầu cơ cùng máy quay đi. Desdemona khẽ khàng chuyện trò với Nancy, cầm tay bà, nói với bà rằng bà không thể bỏ cuộc, rằng họ sẽ thử lại ngay khi có thể. “Hãy kiên nhẫn,” ả khẽ nói. “Ta biết có gì đó ở đây mà. Chúng ta sẽ tìm ra thôi.”
Nancy gật đầu, vẻ mặt uể oải và trống rỗng.
Bà đứng dậy khỏi ghế khi những người khác ra cửa, ôm túi trước ngực như một tấm khiên. Cao Gầy và Béo Lùn ra về mà không hề nhìn lại. Desdemona dừng bước ở ngưỡng cửa, nhìn Hugo. “Anh biết là có thứ gì đó ở đây mà.”
Hugo không trả lời.
“Đi thôi nào, chị yêu,” Desdemona nói với Nancy. “Chị có thể theo chúng ta về lại thị trấn, để chúng ta biết rằng chị được an toàn.”
Mei nghiêng đầu như thấy bối rối, nhìn qua nhìn lại giữa Desdemona và Nancy.
Hugo hắng giọng. “Tôi muốn nói riêng đôi lời với Nancy, nếu bà ấy cho phép.”
Desdemona nheo mắt. “Bất kỳ điều gì anh muốn nói với chị ta, anh đều có thể nói khi có mặt tôi.”
“Nếu bà ấy muốn vậy,” Hugo nói. “Nếu không phải vậy, nhưng bà ấy muốn chia sẻ những gì tôi nói, thì cũng không sao cả.”
“Nancy?” Desdemona hỏi.
Nancy săm sơi Hugo rồi gật đầu. “Không... không sao đâu. Đi đi. Tôi sẽ về ngay.”
Desdemona lưỡng lự, trông như chuẩn bị cự cãi. Thay vào đó, cô ả thở dài. “Được thôi. Nếu chị chắc chắn.”
“Tôi chắc mà,” Nancy nói.
Desdemona siết vai bà rồi ra khỏi tiệm trà.
Nỗi im lặng phủ xuống, tất cả mọi người đều đợi tới khi tiếng nổ máy vang lên, động cơ rì rầm. Âm thanh ấy tắt dần, còn đồng hồ cứ tích tắc, tích tắc.
“Sao nào?” Nancy hỏi, giọng run rẩy. “Cậu muốn gì?”
Hugo hít một hơi thật sâu, thở ra thật chậm. “Con gái bà không có ở đây đâu.”
Nancy rúm người lại như vừa bị tát. Nước mắt giận dữ dâng lên trong mắt bà. “Cái gì cơ?”
“Cô bé không ở đây đâu,” Hugo dịu dàng nói. “Con bà đã tới một nơi tốt đẹp hơn rồi. Nơi không gì có thể làm hại cháu nữa.”
“Sao cậu dám,” Nancy thì thào. “Cậu bị cái quái gì vậy?” Bà lùi một bước về phía cửa. “Tôi tưởng cậu sẽ...” Bà điên cuồng lắc đầu. “Tôi sẽ không đứng đây và mặc cho cậu giở trò ác độc đến vậy đâu. Tôi không thể làm vậy.” Ngực bà giật lên. “Sẽ không làm vậy?” Lườm anh một cái cuối cùng xong, bà quay ra cửa.
Bà nắm lấy nắm đấm cửa và Wallace biết thời cơ đã đến. Alan - Alan số khổ, lòng đầy sợ hãi - đã chỉ lối cho hắn. Nancy rực cháy, như một ngọn lửa, nỗi đau buồn vô tận như dầu đổ vào đó. Dù bà là dạng người gì - giống Mei hay giống thứ gì khác - bà đã nghe thấy khi Alan hét gọi tên mình.
Chính vì thế Wallace thét lên, “Nancy!” Bà khựng lại, lưng cứng đờ, hai vai so lên gần đến tai.
“Nancy!”
Bà chậm rãi quay lại, nước mắt chảy xuống má. “Các người... các người nghe thấy không?”
“Có,” Hugo nói. Anh giơ hai tay lên như đang trấn an một con thú hoảng sợ. “Và tôi hứa là bà không phải sợ gì cả.”
Bà bật ra một tiếng cười, nghẹn ngào và khàn khàn. “Không đến lượt cậu bảo tôi cái gì, tôi—”
Bà thảng thốt khi Wallace túm lấy một cái ghế, nâng nó lên khỏi sàn. Mặt bà tái mét, đưa tay ôm cổ. Wallace không mang ghế tới chỗ bà, vì không muốn dọa cho bà sợ hơn cả lúc này.
Thay vào đó hắn mang cái ghế ra sau quầy, về phía bảng đen. “Cẩn thận đấy, Wallace,” Nelson cảnh cáo. “Đừng cho bà ấy thấy nhiều hơn những việc bà ấy sẵn sàng đón nhận.”
“Biết rồi mà,” Wallace nói qua kẽ răng nghiến chặt, gạt Apollo khỏi đường đi khi chú chó nhảy nhót quanh hắn, cố gắng tìm hiểu tại sao Wallace lại đang bê ghế. Có vẻ như nó muốn giúp, đã cắn một chân ghế rồi lại bị cái đuôi của mình làm cho sao lãng.
Wallace đặt ghế lên sàn rồi ngoái lại nhìn. Nancy chưa hề động đậy, miệng há hốc khi thấy một cái ghế lơ lửng giữa không trung. Hắn vừa càu nhàu vừa trèo lên ghế. “Xin lỗi nhé,” hắn lầm bầm rồi xoa tay ngang tấm bảng. Những dòng chữ - món đặc biệt, giá cả, khắp xung quanh trích dẫn về trà và gia đình - nhòe thành một mảng trắng.
“Ôi trời ơi,” Nancy thì thào. “Cái gì đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Wallace cầm một mẩu phấn từ chân bảng lên. Hắn viết một từ.
CHIM SẺ.
Nancy kêu lên một tiếng thút thít nghẹn ngào rồi lao tới. “Lea? Trời ơi, Lea phải không?”
Dưới chữ CHIM SẺ, Wallace viết KHÔNG. KHÔNG PHẢI CON BÀ. KHÔNG PHẢI Ở ĐÂY. ƯỚC GÌ CÔ BÉ Ở ĐÂY. CÔ BÉ ĐÃ ĐI TIẾP TỚI MỘT NƠI TỐT ĐẸP HƠN RỒI.
“Đây là một trò đùa phải không?” Nancy hạch hỏi, giọng khản đặc, mắt ướt nhòe. “Thế quái nào mà cậu biết về chim sẻ? Nó... ngoài phòng bệnh của con bé. Nó đã luôn... Cậu là ai?”
Wallace xóa dòng chữ đi rồi lại viết, phấn kén két cọ lên bảng.
TÔI LÀ AI KHÔNG QUAN TRỌNG. CHÚNG TÔI CHỈ MUỐN GIÚP BÀ.
“Vậy thì sao cậu còn nói chuyện với tôi?” Nancy hỏi, giận dữ chùi mặt. “Cậu không phải là người tôi muốn tìm.”
TÔI BIẾT. NHƯNG TÔI HY VỌNG SAU KHI NGHE TỪ TÔI, BÀ SẼ HIỂU RẰNG CÓ NHỮNG THỨ VƯỢT QUÁ TẦM HIỂU BIẾT CỦA BÀ.
“Làm sao tôi tin cậu được?” Nancy kêu lên. “Dừng lại đi. Đừng trêu đùa tôi nữa. Đau lòng lắm. Cậu không thấy được à? Đau lòng muốn chết.” Giọng bà lạc đi.
CÁI CÂY BIẾT CHO ĐI.
Nancy co rúm lại. “Cái gì cơ?”
“Hugo,” Wallace thều thào. “Tôi... không được nữa. Quá sức rồi. Giờ trăm sự nhờ anh.” Hắn thả rơi viên phấn xuống sàn. Nó vỡ tan tành. Suýt nữa thì hắn ngã khỏi ghế, nhưng Nelson đã có mặt, túm lấy chân hắn, giữ cho hắn khỏi đổ xuống. Hắn ngồi thụp xuống, sức lực cạn dần.
“Không,” Nancy thì thầm, run rẩy bước một bước tới trước. “Không, không, quay lại đi. Quay lại đi!”
“Nancy,” Hugo lên tiếng.
Nancy quay lại, trắng bệch như tờ giấy.
“Đó là cuốn sách ưa thích của cô bé,” Hugo khẽ nói, và Wallace ngồi thẳng dậy, Nelson siết chặt tay hắn. Apollo ngồi cạnh họ, đuôi quét qua quét lại. Trông Mei tái nhợt, tay đang ôm cổ. “Cháu rất thích những giọng mà bà bắt chước khi đọc sách cho cháu nghe. Dù đã biết đọc sách một mình, cháu luôn muốn bà đọc cuốn sách ấy cho mình. Có gì đó trong giọng bà, ấm áp và xinh đẹp, mà cháu luôn muốn lắng nghe.”
“Cậu không thể biết điều ấy được,” bà khản giọng. “Chỉ có tôi và nó biết. Là bí mật giữa chúng tôi.” Giọng bà nghe như đang mắc nghẹn.
“Cô bé đã kể cho tôi việc ấy,” Hugo nói. “Khi ấy cô bé đã rất hạnh phúc. Cháu kể về việc hái táo vào mùa thu, và cách bà bật cười khi cháu hái thì ít mà ăn thì nhiều.”
Nancy đưa tay che miệng.
Hugo bước một bước về phía bà, chậm rãi và thận trọng. “Cô bé cũng buồn nữa, vì nhớ bà.” Giọng anh vỡ òa, nhưng anh cố nói tiếp. “Cơ thể cháu đã mệt mỏi rồi. Cháu đã chiến đấu hết sức mình, nhưng căn bệnh quá nặng nề với cháu. Cháu đã rất dũng cảm nhờ có bà. Vì bà. Bà đã cho Lea biết tới niềm vui và tình yêu và đam mê. Bà tới sở thú vì cháu muốn nhìn thấy gấu bắc cực. Bà đưa cháu đi bảo tàng vì cháu muốn chạm vào xương khủng long. Hai mẹ con nhảy trong phòng khách. Bật nhạc ầm ĩ, và nhảy nhót. Có lần, cô bé gạt đổ một lọ hoa. Bà đã nói với cháu rằng đó chỉ là một thứ đồ cỏn con mà thôi, và không cần phải buồn bực khi chúng ta có thể thay thế nó.”
Nancy bắt đầu thút thít. Bò lên từ ngực bà là con quái vật buồn đau, đang gắng sức kéo bà xuống vực sâu.
“Chiến đấu đi,” Wallace thì thầm. “Ôi, xin bà đấy, hãy chiến đấu đi.”
“Cô bé đã rất yêu bà,” Hugo tiếp tục, “và vẫn rất yêu bà. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, điều ấy sẽ không bao giờ thay đổi. Một ngày nào đó, bà sẽ gặp lại con mình. Một ngày nào đó, bà sẽ nhìn mặt cô bé. Sẽ không còn đau đớn. Sẽ không còn buồn bã. Lòng bà sẽ thanh thản vì hai người sẽ bên nhau. Nhưng ngày đó không phải là hôm nay.”
“Tại sao chứ?” Nancy nói, và lời ấy tuyệt vọng đến nỗi Wallace phải cúi đầu. “Tại sao tôi không được gặp con bé? Tại sao tôi phải đau đớn đến vậy? Tại sao tôi không thở được?”
Hugo dừng lại trước mặt bà. Anh phân vân rồi thoáng chạm lên mu bàn tay bà. Nancy không định giằng ra. “Chuyện đã xảy ra không phải là lỗi của bà. Giờ bà chưa thấy được điều ấy, nhưng tôi hứa là vậy. Cô bé không biến mất đâu. Không hẳn là vậy. Chỉ là... đi tiếp thôi, tới một nơi tốt đẹp hơn. Và cháu sẽ đợi bà bao lâu cũng được. Ngày nào bà cũng sẽ nhớ con. Nhưng bà không được để cảm xúc ấy nuốt lấy mình. Cô bé không muốn chuyện ấy xảy ra với bà đâu.”
“Cậu là ai?” Bà thều thào.
“Một người quan tâm tới chuyện này,” Hugo trả lời, “hơn những gì bà có thể tưởng tượng được. Tôi... đã nói dối bà. Trước kia. Khi bà tới đây lần đầu tiên. Và về chuyện ấy, tôi thấy hối lỗi vô cùng. Tôi không có ý khiến bà tổn thương. Tôi không có ý khiến bà thấy khổ sở hơn.”
Bà lảo đảo bước lùi lại, ánh mắt rực cháy. “Vậy tại sao anh lại nói dối tôi?”
“Vì công việc của tôi,” Hugo nói. “Lea, cô bé... cần phải tới đây. Cô bé cần những gì mình tìm được ở đây nhờ những việc tôi làm. Tôi giúp mọi người. Những người giống con bà. Tôi giúp họ siêu thoát. Và chúng tôi...” Anh nuốt khan. “Và tôi— chúng tôi đã làm vậy. Chúng tôi cho cô bé thấy con đường phía trước. Cuộc đời không chấm dứt. Mà nó vẫn tiếp tục tiến lên. Ngọn lửa sinh mệnh của chúng ta sẽ không bao giờ lụi tàn. Một ngày nào đó, bà sẽ tự mình chứng kiến điều ấy. Nhưng chưa đến lúc. Cô bé cần bà tự chăm sóc bản thân. Hãy đau buồn đi, Nancy ạ. Đau buồn vì tất cả những gì mình đã mất đi. Nỗi đau không khiến chúng ta yếu mềm đi. Mà cho chúng ta làm người.” Anh ngừng lại. “Bà có nhớ điều cuối cùng bà nói với con mình không?”
Nancy xìu xuống, co cụm lại. “Có chứ.”
“Bà nói đi đi. Tới bất kỳ đâu con cần phải tới. Vào trung tâm Trái đất. Đến với những vì sao. Lên—”
“Lên cung trăng xem xem có phải nơi ấy làm từ phô mai không,” bà thì thầm.
Hugo mỉm cười. “Bệnh tật đã qua rồi. Hãy sống đi, Nancy ạ. Sống vì cô bé, vì cháu cần bà phải sống.”
Nancy nhìn bảng đen, nhìn những dòng chữ nhòe nhoẹt, rồi quay lại nhìn Hugo. “Cậu đã làm việc ấy ư?”
Anh lắc đầu. “Không phải tôi. Nhưng đó là người rất đỗi quan trọng với tôi. Và bà có thể tin từng câu từng chữ anh ấy viết ra.”
Bà nhìn anh một lúc thật lâu. “Tôi sẽ ở đây. Bất kỳ khi nào bà sẵn sàng, tôi sẽ ở đây. Đó là lời cậu liên tục nói với tôi.”
Anh gật đầu.
“Tại sao?” Bà vừa hỏi vừa run run. “Tại sao cậu quan tâm nhiều đến vậy?”
“Vì tôi không biết sống như thế nào khác.”
Trong giây lát, Wallace tưởng như vậy là quá sức chịu đựng của bà. Rằng họ đã dồn ép quá đà. Hắn kinh ngạc khi bà vươn thẳng vai. Bà nhìn Mei, cô nàng vẫy tay chào bà cùng nụ cười mỉm khe khẽ. Rồi, quay sang Hugo, “Nếu được, thì tôi muốn dùng một tách trà.”
“Được thôi,” Hugo nói. “Tôi vẫn luôn nghĩ rằng dùng trà là một khởi đầu tốt đẹp. Và bất cứ khi nào bà sẵn sàng, nếu bà sẵn sàng, bà biết tìm tôi ở đâu rồi đấy.” Anh gật đầu về phía cái bàn trên có đặt khay trà. “Sữa hay đường?”
“Không. Chỉ uống không vậy thôi.”
Wallace nhìn Hugo rót trà vào hai tách, một cho bà, một cho anh. Anh đưa Nancy phần của bà rồi cầm tách của mình lên. Anh nhìn bà nâng tách lên mũi, hít thật sâu. Tay bà bắt đầu run rẩy, dù không có chút trà nào trào ra ngoài. “Đây có phải...”
“Mùi bánh gừng,” Hugo nói. “Là món bánh yêu thích của cháu.”
Lại một giọt nước mắt trượt xuống má Nancy. Bà uống một hơi dài, yết hầu chuyển động khi bà nuốt xuống. Bà nhấp thêm một ngụm rồi đặt tách xuống khay. Bà lùi một bước ra xa khỏi Hugo. “Giờ tôi muốn ra về. Tôi đã thấy đủ chuyện cho một ngày rồi.”
Mei lao tới, đỡ khuỷu tay Nancy và dìu bà ra cửa. Nancy dừng lại trước khi Mei kịp mở cửa cho bà. Bà quay lại nhìn Hugo, huyết sắc dần trở lại trên mặt. “Cậu là nhân vật nào vậy?”
“Tôi là Hugo,” anh nói. “Tôi kinh doanh tiệm trà.”
“Có vậy thôi à?”
“Không đâu,” anh nói.
Nancy trông như chuẩn bị nói tiếp, nhưng lại lắc đầu khi Mei mở cửa cho bà. Bà vội vã ra ngoài hiên, chỉ ngoái lại đúng một lần. Lát sau, đèn pha xe của bà soi rọi tiệm trà khi nó chậm rãi lùi lại, quay đầu, rồi bà lái nó rời đi.
Mei đóng cửa lại, quay lưng tựa lên đó. Cô nàng vừa quệt mắt vừa sụt sịt.
Hugo chạy vội tới bên Wallace. “Anh không sao chứ?” Anh hỏi. Anh vươn tay về phía Wallace và trông thật khổ sở khi tay mình xuyên qua hắn. Wallace cũng cảm thấy điều tương tự. “Anh—”
Wallace yếu ớt mỉm cười. “Tôi không sao. Việc này... tôi ổn mà. Thật đấy. Việc này tốn nhiều sức lực hơn tôi tưởng. Nhưng anh đã thành công rồi. Tôi biết anh làm được mà. Anh có nghĩ làm vậy giúp được bà ấy không?”
Hugo há hốc miệng. “Tôi có nghĩ làm vậy giúp được bà ấy không ấy ư?”
“Đó... là cái tôi đang hỏi, đúng vậy.”
Hugo lắc đầu. “Wallace ạ, chúng ta đã cho bà ấy hi vọng. Bà ấy... có lẽ giờ bà ấy đã có cơ hội.” Wallace điếng người khi thấy mắt của chính Hugo đang ướt nhèm. “Mei. Anh cần em—”
“Không,” Wallace nói trước khi Mei kịp nhúc nhích. “Việc này không phải là nhờ tôi. Đây là khoảnh khắc vinh quang của anh, Hugo ạ. Anh đã thực hiện việc ấy.” Hắn nhìn Mei. “Cô giúp tôi một việc được không?”
“Được,” Cô nàng nói. “Được chứ.”
“Tôi cần cô thay tôi ôm Hugo. Vì tôi không làm được, và tôi muốn ôm anh ấy hơn bất kỳ điều gì khác.”
Mắt Hugo trợn trừng đến là buồn cười khi Mei nhào người lên anh, hai chân quấn quanh hông anh, hai tay vòng quanh cổ anh. Mất một lát, nhưng rồi Hugo giơ tay lên ôm chặt cô, mặt cô vùi vào cổ anh, mặt anh vùi vào tóc cô. Apollo sủa anh ách đầy phấn khích, nhảy nhót quanh họ, lưỡi thè lè ra khỏi miệng. “Chúng ta làm được rồi, sếp ơi,” Mei thì thầm. “Ôi trời ơi, chúng ta làm được rồi.”
Wallace nhìn họ với niềm tự hào mãnh liệt trong khi Nelson đi về phía họ, dù không chạm được vào họ, ông cụ thực hiện việc tuyệt vời thứ hai sau đó. Ông đứng bên cháu mình và Mei, như một cây trà, đứng yên một chỗ.
Wallace mỉm cười và nhắm mắt lại.