← Quay lại trang sách

Chương 43 (1)

Nước sôi rồi, mẹ Chu rút đầu ổ cắm ra, đổ một ly nước nóng, hơi nước bốc lên bám vào thành ly, giống như một lớp màng mỏng, làm cho bên trong nhìn mông lung không rõ, nhưng mà chỉ một lát sau hơi nước luôn từ từ tản ra.

“Về sau, Cao Trung Quang xin về hưu sớm, chức vị tốt như vậy, không ốm đau gì sao lại xin về sớm, lần đầu mẹ nghe thấy điều đó.” Mẹ Chu nói: “Nhưng không có cách nào cả, dù mẹ không tin thế nào, du nghi ngờ thế nào thì cũng chẳng có cách nào… Còn những điều khác con đều biết rồi.”

Chu Diễm biết, ngày đó cha có hẹn người ta, nhưng mà ngày đó ông ấy không lưu lịch sử cuộc gọi, quanh hiện trường vụ án cũng không có ai cung cấp được manh mối có ích, ông nhảy xuống dập nát mái che, cũng không có dấu vết ẩu đả.

Dù mẹ không tin thì cũng bó chân bó tay.

Bà chỉ có bằng cấp hai, nửa đời người làm công nhân trong xưởng, gả cho thầy giáo trung học đã là môn không đăng hộ không đối, mấy chục năm cũng chỉ biết làm việc và chăm sóc gia đình.

Cho dù bà mạnh mẹ hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người phụ nữ trung niên không có văn hóa.

“… Vì sao mẹ lại gạt con?” Chu Diễm hỏi.

“Nói cho con những thứ này làm gì chứ, không có ích gì cả.”

“Vậy cái gì mới gọi là có ích?”

“Con tự sống cuộc sống của mình, đừng đụng vào những việc linh tinh.”

“Đây là những chuyện linh tinh sao?”

“Phải.” Mẹ cô lạnh lùng nói.

Chu Diễm nhìn bà, trong ánh mắt nổi lên những tơ máu.

Mẹ Chu nói: “Những gì con muốn biết cũng đã biết rồi, con còn muốn hỏi cái gì?”

Chu Diễm nhịn xuống, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Mẹ ở đây bao lâu?”

“Nói sau.”

“…” Cuối cùng Chu Diễm cũng nói: “Mẹ, chúng ta đi đi, đừng ở Khánh Châu nữa.”

Mẹ nhìn cô một lát, không trả lời, chỉ đưa chén nước cho cô, nói: “Uống nước, không xem môi mình đi.”

Chu Diễm nhận chén nước, nghe lời uống một ngụm, cảm giác như bị viêm họng, nuốt xuống cũng khó khăn.

Mẹ hỏi: “Người bên ngoài kia là cháu trai của ông cậu hả?”

“… Vâng.”

“Những ngày này con vẫn ở với cậu ta sao?”

“Vâng.”

Mẹ Chu trầm mặc một lúc: “Chỉ hai đứa?”

“… Ban đầu còn có một chú và một cô bé nữa.”

Mẹ Chu nói dứt khoát: “Có phải là hai đứa đang yêu nhau không?”

Chu Diễm rụt rụt đầu ngón chân, giày xăng-đan quẹt sàn nhà, nói: “Vâng ạ.” Ngẩng đầu nhìn qua mẹ, muốn xem phản ứng của bà.

Mẹ cô lại không nói gì, ngồi nghĩ một lát.

Chu Diễm gọi một tiếng: “Mẹ.”

“Hả?”

Chu Diễm mấp máy môi, đứng dậy đi vài nước rồi ngồi xổm xuống, vịn đầu gối mẹ, gò má cọ cọ lên đùi bà.

Ban đầu mẹ Chu cũng không có phản ứng gì nhưng một lúc sau bà vuốt tóc Chu Diễm.

Chu Diễm thấp giọng nói: “Mẹ mọc tóc bạc rồi.”

“Ừ, có mấy sợi rồi.”

“… Mẹ, hai năm qua mẹ có mệt không?”

“Cũng bình thường, ban đầu mẹ làm ở công xưởng mới là mệt.”

“Con biết mẹ đưa cậu 8000 đồng, vào đại học con sẽ đi làm thêm, không để mẹ mệt mỏi như vậy nữa.”

“… Được.”

“Lần này con tìm công việc ở nhà cũ, có ký túc xá, mẹ ở cùng với con.”

Mẹ vuốt tóc cô, ‘Ừ’ một tiếng rất nhẹ.

Chu Diễm nở nụ cười, giọng nói cũng vui lên: “Nhà cũ rất tiện nghi, chúng ta ăn mặc tiết kiệm chút rồi mua nó lại được không?”

“Được.” Mẹ vỗ vỗ đầu cô: “Mẹ đi vệ sinh, con gọi cậu ta vào đi, bên ngoài gió to mưa lớn, đứng trên hành lang sẽ không tốt.”

Mẹ cô đi vào toilet, Chu Diễm mở cửa ra, mùi thuốc lá phả vào mặt, trên mặt đất đã có hai tàn thuốc.

Trên tay Lý Chính còn kẹp một cây, thấy Chu Diễm cúi đầu thì anh ném lên đất, dùng mũi chân di di, hỏi: “Làm sao thế?”

Chu Diễm nói: “Mẹ em bảo anh đi vào.”

“Nói chuyện xong rồi sao?”

Chu Diễm suy nghĩ, gật đầu, kéo Lý Chính vào nói: “Anh bị ướt rồi.” Cô thuận tay vỗ vỗ lên quần áo anh.

Cửa phòng vệ sinh đúng lúc này mở bật ra, mẹ Chu nhìn Lý Chính.

Lý Chính nắm chặt cổ tay Chu Diễm, kéo tay cô xuống, gọi một tiếng: “Dì ạ.”

Bối phận rối loạn nhưng không ai so đo.

Mẹ Chu hỏi: “Cậu tên là?”

“Cháu là Lý Chính.”

“A, Lý Chính hả, đúng rồi, tôi có nhớ, lúc đó cậu đang học lớp 8 hay lớp 9?”

“Lúc ấy là lớp 8.”

“Vậy bây giờ là 32 hay 33?”

“32.”

“Ồ.” Mẹ Chu chỉ xuống giường: “Ngồi xuống rồi nói.”

“Vâng.”

Mẹ vỗ tay Chu Diễm: “Nhổ tóc trắng giúp mẹ.”

Chu Diễm sững sờ: “… Vâng.”

Mẹ cô cởi dây buộc tóc, ngồi xuống bên cạnh giường. Hai năm trước tóc mẹ đen nhánh, hai năm sau đã trắng nhiều. Bên trên chỉ có mấy sợi trắng nhưng đẩy một vài sợi đen ra thì bên dưới sẽ càng nhiều.

Chu Diễm nhìn những sợi tóc trắng trước mắt, mũi chua xót. Cô chưa từng nhổ tóc bạc bao giờ, không dám giựt mình, nắm một cây giựt nhẹ.

Mẹ cô nói: “Mạnh thêm chút, động tác phải lưu loát hơn mới được, con giựt không nặng không nhẹ như vậy sẽ đau, một lần xong luôn đi!”

Chu Diễm thử dùng sức kéo, cảm giác dưới tay ‘bựt’ một cái, một cọng tóc trắng bị nhổ tận gốc.

Mẹ cô cũng phối hợp nói với Lý Chính: “Trong nhà cậu còn những ai?”

Chu Diễm nhìn Lý Chính.

Lý Chính trả lời: “Ba mẹ mất sớm, trong nhà còn một đứa cháu trai nhưng về cơ bản thì không khác gì có một mình cháu.”

“A, cậu lái thuyền bao lâu rồi?”

“Sắp được hai năm ạ, lúc mười mấy tuổi cũng từng làm trên thuyền.”

“Vậy trước đây cậu làm những việc gì?”

“Từng làm đầu bếp, sau này thì buôn bán.”

Mẹ Chu lại hỏi: “Nghe ông cậu nói, thuyền là do cậu tự mua hả?”

“Vâng.”

“Kiếm được thế nào?”

“… Cũng tạm đủ tiêu.”

“Về sau có tính toán gì không? Cứ chạy thuyền thế à?”

Lý Chính nhìn Chu Diễm nói: “Không nhất định ạ.”

Chu Diễm chuyên tâm nhổ tóc, trên tay đã có mười sợi, cô sợ sẽ nhổ hết tóc của mẹ mất, nhưng mà lại không muốn ngừng.

Cô nhớ rõ mấy năm trước đến đây, cũng ở căn phòng này, một nhà ba người tiết kiệm tiền nên chỉ ở một phòng, cô ngủ ở giường gần cửa sổ. Bây giờ bên ngoài trời mưa to tầm tã, ẩm nóng, trong phòng lại khô ráo mát mẻ, một hỏi một đáp, tĩnh mịch mà bình yên.

Mẹ cô hỏi: “Nhổ được bao nhiêu rồi?”

Chu Diễm nói: “Hơn mười sợi.”

“Con nói tìm được công việc rồi, là cái gì?”

“Nhà máy sản xuất quần áo, tính theo sản phẩm.”

Mẹ Chu nói Lý Chính: “Tiểu Lý, lấy hộ dì một cái khăn.”

“Vâng.”

Mẹ cô nói: “Công việc đầu tiên của con, phải làm cho tốt, đừng sợ chịu khổ, đừng cảm thấy mất mặt khi làm trong nhà xưởng.”

“… Con đâu có.”

“Hai năm qua con xem như cũng nghe lời, cũng có tiến bộ.” Mẹ Chu nhận khăn mà Lý Chính đưa tới, cầm túi sách Chu Diễm lau giúp cô, vừa lau vừa nói: “Có rảnh thì giặt túi sách đi, nhìn xem này, bẩn quá mất thôi… Con tự mình kiếm tiền rồi, muốn học thì đi học, dùng chính tiền mình kiếm được để học, đừng có cố đi lấy cái học bổng gì đó.”

“… Vâng.”

“Đừng có ngừng, nhổ được mấy sợi rồi?”

“Hai mươi mấy ạ.”

Mẹ Chu lau sạch góc túi sách, hỏi cô: “Có thể kiên cường không?”

Chu Diễm lại nhổ thêm một sợi, không nói tiếng nào.

Mẹ cô nói: “Con phải kiên cường, phải học cách độc lập.”

Lý Chính nhìn chằm chằm vào Chu Diễm.

Mẹ lại nói: “Hoạt bát một chút, người hướng nội sẽ thiệt thòi khi ra xã hội. Nhổ xong tóc trắng chưa?”

“… Còn chưa ạ.”

Mẹ kéo khóa nhìn thấy kéo bên trong, nói: “Kẹo sao, mẹ ăn một viên nhé?”

Túi kẹo còn chưa bóc, bà xé mở, cầm một viên màu vàng.

Hương vị dứa ngọt ngào, lan khắp phòng.

Mẹ nói: “Nhổ cũng được rồi, để mẹ xem nào.”

Bà đi vào toilet soi dương, Chu Diễm đi theo bà.

“Được rồi, hôm nay ngủ ở đây một đem đi.”

Chu Diễm giữ chặt áo bà, lắc đầu.

Mẹ Chu nhìn Lý Chính: “Cậu ở cùng con bé, nghỉ ngơi thật tốt, mai lại đi.”

Bà cố gắng giựt tay Chu Diễm ra, Chu Diễm lại cầm chặt lấy không tha.

Trong đêm tối, tiếng còi cảnh sát đột ngột vang lên xen lẫn với tiếng mưa rơi, ban đầu mơ hồ chưa rõ, càng ngày càng gần rồi bây giờ là chói tai.

Nước mắt chu Diễm lã chã rơi xuống, gọi: “Mẹ, vừa rồi mẹ đã đồng ý với con…”

“Học nhiều năm như vậy để cho chó gặm à?” mẹ Chu quát Chu Diễm, giật quần áo mình ra, nói: “Đừng có đi ra, đừng có nhìn, đêm nay ngủ một giấc thật ngon đi, nhớ phải đi học.”

Bà ngừng tạm rồi nói: “Lý Chính.”

Lý Chính nhìn mẹ Chu.

Mẹ Chu chỉ gọi tên của anh, nhìn anh, không nói nhiều xoay người rời đi.

Vừa rồi đi vào toilet báo cảnh sát, đến bây giờ cũng chỉ mới mười mấy phút, dường như còn chưa nói được mấy câu.

Mẹ Chu đi xuyên qua hành lang, đi xuống cầu thang, nghĩ đến thời gian hai năm buồn chán.

Không phải bà không hận, muốn chết cũng rất đơn giản, nhưng bà không thể bỏ lại cục diện rối rắm đó, bàn nhà cửa, ra ngoài mưu sinh, trả lại những món nợ không minh bạch này.

Bà lại hi vọng Chu Diễm có thể hận người làm mẹ như bà, tương lai nó có thể sống dễ dàng hơn một chút.

Hai năm, cuối cùng cũng không thể chịu được, dùng cách của mình, cược một lần, được ăn cả, ngã về không.

Đèn báo hiệu vô cùng chói mắt trong bóng đêm, bà ngồi vào xe cảnh sát.

Vương Lân Sinh đi vào, đóng cửa sau lại, nhìn qua khu nhà. Trang trại Trân Trân, cái tên vô cùng đơn giản mộc mạc, không hề đặc sắc.

Người đồng hành gọi một tiếng: “Tiểu Vương, còn chưa lên xe sao?”

“Đến đây!”

Cửa đóng lại, ngăn tất cả ánh mắt.

Chu Diễm cầm vào nắm đấm trên cửa, nghĩ ‘Đừng đi ra, đừng nhìn, đêm nay hãy ngủ một giấc thật ngon, phải đi học’, nước mắt không thể ngừng rơi.

Cô không đi ra cùng, không nhìn, trái tim đau nhói, cái trán đập lên cánh cửa, đến cái thứ hai thì va vào một thứ mềm mềm.

Lý Chính đỏ mắt, tay ngăn trên cánh cửa, Chu Diễm nắm lấy vạt áo anh, đau tới mức không nói nên lời.

Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng xa, cuối cùng không nghe thấy gì nữa.

Hồi lâu, bóng đêm lại trở về với sự yên lăng vốn có.

Chu Diễm ngồi yên trong phòng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt ngốc trệ.

Một lát sau, cô hỏi Lý Chính: “Mấy giờ rồi?”

Lý Chính nói: “Hai giờ.”

“Xe tới đâu rồi?”

“... Chưa được 1/3 lộ trình.”

Chu Diễm níu lấy quai túi sách, một lát sau lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Vừa mới được mười phút.” Lý Chính nói: “Một lát thôi.”

Chu Diễm nằm xuống, đôi mắt mở to nhìn trần nhà.

Trên chao đèn có mấy con thiêu thân bò qua bò lại, trong mặt của chao đèn có rất nhiều chấm đen, đều là thi thể của thiêu thân, không biết đã chết bao lâu rồi.

Chu Diễm nói: “Còn đang mưa.”

Lý Chính chỉ vén chăn lên, nằm xuống, kéo cô vào trong ngực.

Anh hỏi: “Không ngủ được à?”

“Vâng.”

“Vậy nói chút gì đi.”

“Nói cái gì?”

“Em muốn nói cái gì?”

Chu Diễm nghĩ nghĩ, nói: “Mẹ em bảo em khai giảng phải đi học.”

“Anh biết.”

“Bà ấy để lại cho em 8000 đồng.”

“Nhiều thật đấy.”

“Trước đó bà ấy còn không cho em đi học, em nói là muốn về trường thì mẹ còn đuổi em đi.”

“Là cái lúc em đến thuyền anh phải không?”

“Chính là lúc đó.”

Lý Chính nói: “Mẹ em quá cứng rắn.”

“Bà ấy là người như vậy.” Chu diễm nói: “Bà ấy rất hung ác.”

“Nhưng bà ấy không thể làm thế với em.”

“Không, mẹ nhẫn tâm với em nhất, anh không biết hai năm qua mẹ để em làm những gì đâu, lúc diễn em bị những người đàn ông kia sỗ sàng mà mắt mẹ cũng không chớp.”

Lý Chính hỏi: “Bị sỗ sàng thật sao?”

“... Không.”

Lý Chính búng trán cô.

Chu Diễm tựa vào ngực anh, khẽ nói: “Mẹ em sắp phải ngồi tù...”

Lý Chính siết chặt cánh tay, trước ngực đã ướt.

“Mẹ em sắp phải ngồi tù, Lý Chính...”

Lý Chính ôm đầu cô, nghe tiếng nghẹn nào trong ngực, không ngừng hôn lên đỉnh đầu cô, khẽ nói: “Mẹ em là người trưởng thành, bà ấy biết mình đang làm cái gì, sẽ có hậu quả gì.”

Chu Diễm lắc đầu.

Lý Chính còn hỏi: “Không phải cảnh sát họ Vương kia nói, cân nhắc thì có lẽ mức hình phạt sẽ nhẹ sao?”

Chu Diễm vẫn cúi đầu như trước.

Thật ra dù có nói nhiều hơn nữa thì đều thừa, lý trì hay gì đó đều hóa thành hư không khi đứng trước vấn đề của người thân, cho dù là đạo lý gì đều khiến người ta chán ghét.

Lý Chính chỉ có thể ôm chặt cô, nói: “Em còn có anh mà.”

Sau đó, Chu Diễm buồn ngủ, Lý Chính vẫn không ngủ mà để ý đến thời gian.

Xe đi được ½ quãng đường, nước mắt đã đọng lại từng khối nơi khóe mắt Chu Diễm, Lý Chính nhẹ nhàng lau đi.

Xe đi được 2/3 quãng đường thì Chu Diễm khóc lên trong giấc mơ, sau đó nhíu chặt mày, Lý Chính hôn cô một chút.

Xe đi qua ¾ quãng đường thì lông mày Chu Diễm thả lỏng ra.

Xe đi được hết quãng đưỡng, Lý Chính dựa vào gối, thở dài một tiếng, ngực hơi đau.

Chu Diễm tỉnh dậy rất sớm, phía chân trời đã có ánh sáng nhàn nhạt, còn mưa thì hình như đã ngừng rơi.

Cô giống như trải qua một giấc mộng rất dài, trong mơ, cô hai mươi tuổi, cha qua đời, mẹ ngồi tù, cô ngồi trên boong của một chiếc thuyền lớn đọc sách giáo khoa.

Cô rõ là đang học lớp mười, vừa đến Khánh Châu du lịch cùng cha mẹ, hôm qua vào ở một trang trại, ăn những con cá mà cha câu được.

“Chu Diễm, Chu Diễm?”

Chu Diễm quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh giường, hình như anh ta vừa tắm rửa, nước còn đọng lại trên người.

“Chu Diễm, tỉnh rồi sao?”

Chu Diễm không nói gì.

“Sắp sáu giờ rồi.”

Thật không, sắp sáu giờ rồi hả?

“Em sao thế?”

Cô chỉ là chưa tỉnh ngủ mà thôi.

Lý Chính vỗ vỗ mặt Chu Diễm: “Sao thế? Nói chuyện!”

Ánh mắt Chu Diễm dại ra, không đáp lại lời anh.

Lý Chính ôm cô ra khỏi chăn, nói: “Nói.”

Cô vẫn không có phản ứng.

Lý Chính nắm lấy cằm cô: “Câm hả? Để anh làm cho em nói chuyện!”

Chu Diễm vẫn không động đậy.

Lý Chính dán lên mặt cô, bế cô lên, xoa lưng cô, thấp giọng nói: “Nói một câu, ngoan nào, nói với anh một câu đi.”

“Không sao cả…” Cằm Chu Diễm đặt lên bả vai anh, nhẹ nhàng nói một câu.

Lý Chính nhắm mắt, một lát sau mới mở ra, đẩy cô ra và hỏi: “Em tỉnh rồi à?”

Chu Diễm gật đầu.

Lý Chính nói: “Bây giờ đi?”

“Ừ.”

Chu Diễm dậy, đánh răng rửa mặt qua loa, cả người vô lực, còn hơi chóng mặt. Lý Chính nhìn sắc mặt cô khác thường, đặt tay lên trán xem nhiệt độ, có vẻ như vẫn bình thường.

Anh hỏi: “Em không khỏe à?”

“Khá tốt.”

Hai người xuống lầu, trả phòng rồi lên xe, Lý Chính nghĩ nghĩ và nói: “Đợi một chút.”

Anh lại xuống xe, một lát sau trở về, cầm hai quả trứng luộc với sữa và bánh mì, anh bóc vỏ trứng nói: “Ít nhiều gì cũng phải ăn một chút, không biết đường xá thế nào, có lẽ lại phải đi mấy giờ.”

Chu Diễm nhận quả trứng luộc, máy móc cắn, lòng đỏ trứng rơi trên đùi, cô hơi động chân.

Lý Chính nhặt lòng đỏ trứng lên, đưa tới bên miệng cô, thuận tay phủi mảnh vụn trên chân cô. Chu Diễm lắc đầu, Lý Chính hỏi: “Không ăn hả?”

“Vâng.”

Lý Chính ăn lòng đỏ trứng rồi lại ăn một cái bánh mì, lúc đó mới thắt dây an toàn, nổ xe.

Đường đi giống hôm qua, Lý Chính không mở bản đồ nữa, ra khỏi làng Hoa Mai, trời mưa nữa nên càng khó đi.

Lý Chính nhìn chằm chằm vào đường đi, nói với Chu Diễm: “Em uống chút sữa đi?”

Chu Diễm lắc đầu, một lát sau cô hỏi: “Phải đi bao lâu?”

“Không tắc đường thì khoảng một giờ.” Lý Chính nói: “Anh bảo Lâm Thái đến cục cảnh sát xem trước nhé?”

“Không cần.”

Chu Diễm ôm túi sách, thỉnh thoảng dùng móng tay gảy những chỗ bẩn, Lý Chính nói: “Em lại ngủ thêm một chút.”

“Không buồn ngủ.”

Phía trước có vũng nước, Lý Chính không để ý, xe hơi xóc lên một chút, bùn bắn lên gương, Lý Chính kêu ‘đệch’ một tiếng, ngừng lại bên cạnh, rút một tờ giấy ăn lau giường, lau vài cái thì mở cửa xe đi ra ngoài.

Lý Chính che dù đi về, vịn cửa xe nói: “Xuống hít thở không khí không? Anh hút điếu thuốc.”

Chu Diễm suy nghĩ, đeo túi sách xuống xe.

Ven đường có mấy cái cây, và những bụi cỏ dại, Lý Chính để Chu Diễm cầm dù, châm một điếu thuốc, chỉ trên mặt đất, nói: “Đây là rau sam hả?”

“… Ừ.”

“Cây này ở đâu cũng có, lần trước anh cũng từng thử, không ăn được.”

Lý Chính ngồi xổm xuống, tùy tiện bứt mấy cây, ánh mắt nhìn qua Chu Diễm, Chu Diễm lắc đầu, anh ném đi, nhìn bầu trời nói: “Đúng là mưa mãi không hết.”

Anh ngậm thuốc lá, vỗ vỗ tay đứng lên, nhận cây dù trong tay Chu Diễm nói: “Ngẩng đầu.”

Chu Diễm ngẩng đầu, Lý Chính lấy điếu thuốc ra, hôn lên miệng cô.

Chu Diễm nhìn anh, không nói tiếng nào, Lý Chính xoa đầu cô: “Về thôi.”

Ném mẩu thuốc lá đi, hai người trở về, sắc trời tối sầm, nghe xa xa như tiếng sấm, hoặc là âm thanh từ bên sông, Lý Chính nhíu nhíu mày, nhìn qua con đường nhỏ.

Có một con sóng to như trên trời đổ xuống, rất to cộng thêm vô số âm thanh sóng triều phủ lên tiếng mưa, bùn cát màu vàng cắn nuốt những cái cây ben đường, cuồn cuộn cuốn về trước.

Lý Chính nắm lấy tay Chu Diễm, hét lớn: “Chạy mau!”

Sóng lớn đánh từ trên trời xuống, che khuất cả bầu trời, nuốt hết cả những căn nhà và xe cộ, Chu Diễm không kịp hét lên, lập tức bị sóng cuốn, đầu sóng đẩy cô đi, một sức mạnh muốn hất tung tay Lý Chính.

Lý Chính tới chỗ cô, hô to: “Chu Diễm ——” Vươn tay ra phía trước, chạm vào được quần áo của cô, anh cố gắng kéo lấy, bắt được cánh tay của cô, anh ôm cô thật chặt, mặc cho dòng nước đập vào người anh, nuốt lên cả hô hấp của anh, tất cả sức lực anh dồn trọn vào hai cánh tay.

Nước lũ tới.

Mưa to được báo động đỏ, phòng chống lụt bão khẩn cấp đã thăng lên báo động cấp 1, Khánh Châu vượt quá mực nước là 1,02 mét. Phòng ốc bị đổ, mấy vạn người bị mắc kẹt, cứu viện và cảnh sát tập trung tại hiện trường để cứu viện khẩn cấp.

Tầng một bị chìm, Lâm Thái chỉnh kênh truyền hình, vừa xem tin tức vừa gọi điện thoại cho Lý Chính. Đã thử hai tiếng nhưng vẫn không gọi được điện thoại.

Thẩm Á Bình hỏi: “Sao rồi?”

Lâm Thái nói: “Để anh báo cảnh sát.”