Chương 29 Sự Phản Công Của Chung Nguyên.
Tôi ngồi trong phòng khách, vừa ăn dưa hấu vừa suy nghĩ làm thế nào để chế nhạo “cậu bé” của Chung Nguyên.
Nói thật, ngoài vài lần nhìn liếc qua GV4 của Tiểu Nhị, thực tế tôi chưa nhìn thấy cái ấy của một đứa con trai trưởng thành. Thế nên, tôi chẳng biết phải chế giễu như thế nào. Nhưng cái ấy của mấy người trong GV đó… đều xấu kinh khủng.
Tôi đang nghĩ ngợi lung tung thì cha tôi về, tay xách hai quả mướp đắng. Ông vừa bước vào, liền nói với tôi: “Hôm nay chúng ta sẽ ăn nộm mướp đắng để giải nhiệt cho Tiểu Nguyên, hôm qua cha thấy nó bị chảy máu cam.”
Tôi nghiến răng nói: “Chảy máu là tốt, máu chảy thành sông thì càng tốt.”
Cha tôi lắc đầu than: “Con có thù hằn gì với nó sao? Cha thấy thằng bé đó rất được đó.”
Tôi không nói gì, đến cha cũng bị tên khốn đó mê hoặc rồi. Quen Chung Nguyên lâu như vậy, tôi phát hiện hắn có một sở trường, đó chính là rất biết cách khiến người khác đối xử tốt với mình, thậm chí còn cam tâm tình nguyện làm thế. Đây quả thực còn đáng sợ hơn cả yêu pháp.
Buổi tối, khi Chung Nguyên đang tắm…
Mặc dù hắn đã khóa cửa phòng tắm, nhưng vẫn mở cửa sổ cho thoáng. Cửa sổ phòng tắm mở, tất nhiên hắn phải kéo rèm cửa.
Tôi lén lút mò đến trước cửa sổ phòng tắm, sau đó sột soạt… từ từ kéo rèm ra. Chung Nguyên đang đứng đối diện với cửa sổ, giội nước, khi nhìn thấy rèm cửa sổ bị kéo ra, hắn giật mình.
Tôi nhỏm dậy khỏi cửa sổ, liếc thật nhanh phần phía dưới của Chung Nguyên, sau đó thu lại ánh mắt. Vì nhìn quá nhanh nên tôi không thể nhìn rõ. Đừng hỏi vì sao tôi lại không nhìn thật kỹ, tôi sợ… Tôi là một người con gái dè dặt, trong sáng. Lần này đi nhìn trộm kẻ khác tắm là vì bất đắc dĩ. Tôi thực sự không có gan nhìn chằm chằm vào vùng kín của hắn, mặc dù thực sự rất rất muốn nhìn. (>_<)
Chung Nguyên sững sờ một lúc, sau đó hỏi: “Cô làm cái
gì thế?”
Tôi nhìn lơ đãng, lấy hết dũng khí cười nói: “Đúng là xấu chết đi được!” Nói xong, tôi chờ đợi phản ứng của Chung Nguyên.
Song hắn không nổi giận đùng đùng hay bực bội, khó chịu như tôi nghĩ. Hắn chỉ hơi nghiêng nghiêng đầu, ngờ vực hỏi: “Cái gì?”
Tôi thấy có gì đó không đúng lắm, vội vàng chạy mất hút.
Khi về phòng, tôi nhắn tin cho Tiểu Nhị: “Tớ nói rồi, sao hắn chẳng có phản ứng gì cả?”
Rất nhanh, Tiểu Nhị hồi âm: “Cậu nói gì?”
Tôi: “Xấu chết đi được.”
Tiểu Nhị: “Đồ ngốc, nói biết bao nhiêu lần rồi, cái thứ đó quan trọng ở kích cỡ chứ không phải xấu hay đẹp.”
Tôi: “Vậy phải làm sao?”
Tiểu Nhị: “Cậu phải nói với anh ta, ối dào, sao của anh nhỏ thế, còn nhỏ hơn cả cục pin, nếu không nhìn kỹ thì còn không nhìn ra, anh đúng là thái giám bẩm sinh.”
Tôi: “Thế à, để tớ thử xem.”
Tôi đang định đi sát phạt lần nữa thì bỗng có tiếng gõ cửa.
Tôi ra mở cửa, Chung Nguyên đang đứng bên ngoài. Đầu hắn vẫn còn ướt, người lấm tấm nước, dáng vẻ hơi lười nhác. Tên đó thấy tôi ra mở cửa, liền tự nhiên bước vào trong, lại còn giúp tôi đóng cửa nữa chứ. Hắn đan hai cánh tay, chau mày nhìn tôi, nói: “Vừa nãy, cô nói tôi xấu ư? Cái gì của tôi xấu vậy?”
Tôi bỗng thấy chột dạ một cách khó hiểu: “Tôi nói nhầm, anh không xấu.”
“Ừm!” Chung Nguyên gật gù vẻ hài lòng. “Vậy tại sao cô lại nhìn trộm tôi tắm? Cô muốn nhìn lắm hả?”
Tôi lùi lại một bước, lấy hết dũng khí nói: “Thực ra tôi muốn nói, muốn nói… Chung Nguyên, cậu bé của anh nhỏ quá!”
Mặt Chung Nguyên sa sầm. Hắn tiến lên phía trước, áp sát vào tôi: “Cô nói cái gì?”
Tôi lùi lại: “Tôi nói cái của anh quá nhỏ, còn nhỏ hơn cả cục pin tiểu, nếu không nhìn kỹ thì còn không nhìn ra.”
Chung Nguyên lại tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai đứa càng thu hẹp lại. Mắt hắn hơi sáng lên. Một lúc sau, hắn bỗng nhăn mày, miệng hơi nhếch lên: “Cô nhìn kỹ chưa? Cô chắc là đã nhìn rõ chứ?”
Không hiểu sao tôi lại thấy căng thẳng, lắp ba lắp bắp: “Đương... đương... đương... đương nhiên là nhìn rõ, anh... đúng là thái giám bẩm sinh đấy!”
Chung Nguyên càng áp sát người tôi. Tôi chỉ còn biết lùi ra sau, cuối cùng lùi đến góc tường. Chung Nguyên giơ một tay lên, chống vào tường, dồn tôi vào một khoảng nhỏ chật hẹp. Hắn cúi đầu, mặt gí sát vào mặt tôi. Tôi bỗng cảm thấy có một sức mạnh vô hình đang đè lên người mình khiến tôi ngột thở. Tôi cúi đầu, căng thẳng nói: “Anh định làm sao…”
Chung Nguyên hơi nghiêng người, ghé vào tai tôi nói: “Rốt cuộc lớn bao nhiêu, có cần lấy thước để đo không?”
Tôi cứng đờ người, không ngờ tên này lại mặt dày, vô liêm sỉ đến mức dùng chiêu này: “Không... không... không cần đâu.”
“Sao lại không cần? Cái đầu cô có thể thông minh chút được không?” Chung Nguyên vừa nói vừa thu tay lại, sau đó cúi đầu, vén áo thun lên, hai tay đặt lên phần đai của chiếc quần đùi.
Tôi giật mình hoảng sợ: “Anh làm gì thế?”
Chung Nguyên cười đáp: “Còn có thể làm gì được nữa, đương nhiên là đo lại rồi. Thôi được, tôi sẽ để cô đo bằng mắt trước.” Hắn miệng nói, nhưng tay đã cởi cúc quần ra từ lúc nào, lại còn định sẽ kéo khóa quần xuống.
Tôi lo lắng nắm chặt tay hắn, cố sống cố chết không chịu buông ra: “Thực sự không cần mà…”
Chung Nguyên không vùng vẫy. Hắn cúi đầu, mắt sáng lên nhìn tôi: “Đầu Gỗ, tôi không phải là chính nhân quân tử, cô cứ năm lần bảy lượt ép tôi, tôi đành phải nghe theo mà làm chuyện hạ lưu để đáp ứng cô.”
Này, kẻ nói mình là chính nhân quân tử chính là anh, kẻ nói mình không phải chính nhân quân tử cũng chính là anh. Đương nhiên, lúc này tôi không còn lòng dạ nào để lý luận với hắn, chỉ có thể nắm chặt lấy tay hắn, cười gượng: “Chung Nguyên, tôi sai rồi, thế đã được chưa?”
Chung Nguyên hơi nhếch mép, nói: “Cô sai ở chỗ nào thế?”
Tôi miễn cưỡng đáp: “Tôi không nên nhìn trộm anh.”
Chung Nguyên rõ ràng vẫn chưa chịu hài lòng: “Còn gì nữa không?”
Tôi: “Hức, còn…”
Chung Nguyên nhíu mày nhìn tôi: “Của tôi rất nhỏ
đúng không?”
Tôi đỏ mặt, vội vàng lắc đầu: “Không nhỏ, không nhỏ chút nào.”
Chung Nguyên: “Không nhỏ sao?”
Tôi gật đầu: “Rất to, rất rất to.”
Chung Nguyên rút tay ra khỏi tay tôi. Hắn lại chống tay lên tường, nghiêng người về phía trước, gần như dán chặt vào người tôi. Tôi thấy mình đến thở cũng khó. Tay kia của hắn lại giơ lên, nhẹ nhàng đặt lên cằm tôi, sau đó mỉm cười, nói: “Đầu Gỗ, cô xấu thật đấy!”
Tôi: “…”
Tôi muốn cắn chết hắn. (>_<)
Sau đó, Chung Nguyên trêu chọc tôi thêm một lúc nữa. Sau khi đã đùa giỡn đủ rồi, hắn vò vò đầu tôi, rồi buông một câu: “Không nhìn rõ được thì không có quyền phát ngôn, huống hố vấn đề này đợi đến lúc cô thành thân, trải qua rồi sẽ hiểu thôi.”
Sau đó, hắn biến khỏi mắt tôi. Chỉ còn lại mình tôi ngồi co ro ở góc tường. Tôi thầm hỏi ông trời tại sao lại ban cho con người hai hàng lệ. Những lời vô liêm sỉ đó có lẽ chỉ Chung Nguyên mới mở miệng nói ra được, vậy mà hắn đã từng nhận mình là chính nhân quân tử cơ đấy.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Nhị. Cô ấy nói: “Quên mất không nói với cậu, sau khi nói những câu đó, có thể sẽ phải lãnh một số hậu quả.”
Tôi lại có cảm giác muốn cắn chết ai đó.
Chuyện này đã dạy tôi một bài học, không nên đùa giỡn với những kẻ lưu manh, nếu không bạn sẽ chết rất thê thảm.
Chuyện này còn khiến cho tôi hiểu ra, những sáng kiến của Tiểu Nhị thực sự không đáng tin cậy.