← Quay lại trang sách

Chương 47 Đính Hôn.

Chung Nguyên: “Bây giờ, em có thể ép anh một lần nữa được không?”

Tôi: “…”

Không đợi tôi trả lời, Chung Nguyên đột nhiên cúi xuống hôn lên môi tôi. Môi anh khe khẽ chạm vào bờ môi tôi, sau đó chuyển dần sang tai, cứ thế dịch xuống, dịch xuống và dừng lại ở cổ.

Mặt tôi nóng ran. Nhưng tôi vẫn chưa mất hết lý trí, gắng sức đẩy Chung Nguyên ra: “Dừng… dừng lại, không được làm thế trước khi kết hôn…”

Chung Nguyên hậm hực ngẩng lên. Một tay anh đỡ lấy cơ thể tôi, tay kia vén những lọn tóc phất phơ trên trán tôi, rồi hôn lên đó. Sau đó, anh giận dỗi nói: “Vậy bao giờ chúng ta mới kết hôn?”

Tôi chớp chớp mắt, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Nói thật, tôi chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Tôi lưỡng lự một lúc trước ánh mắt vặn hỏi của Chung Nguyên, sau đó ngập ngừng nói: “Chuyện này… đợi đến sau khi tốt nghiệp đã nhé!”

“Được, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, em không được nuốt lời đâu đấy.” Vừa dứt lời, Chung Nguyên liền đứng dậy khỏi giường, cầm lấy áo khoác đang vắt trên ghế, lục tìm thứ gì đó.

Tôi kinh ngạc nhìn anh, chuyện này là gì thế?

Một lúc sau, Chung Nguyên lôi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, rồi quay trở lại giường. Anh mỉm cười mở hộp, lấy ra một chiếc nhẫn, dịu dàng đeo vào ngón giữa của tôi. Tôi ngẩn ngơ nhìn những ngón tay thon dài, trắng trẻo của Chung Nguyên.

“Vừa vặn.” Chung Nguyên vừa nói vừa nâng tay tôi lên, nhẹ nhàng hôn vào ngón tay đeo nhẫn.

Bờ môi dịu dàng đó chạm vào tay tôi khiến trái tim tôi tưởng như tan chảy.

Chung Nguyên ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt đen huyền của anh ánh lên nụ cười ấm áp. Anh lại lấy ra một chiếc nhẫn khác, đưa cho tôi, nói: “Giờ đến lượt em.”

Mặt tôi đỏ bừng, tay mân mê chiếc nhẫn, rồi run rẩy đeo nó lên ngón tay anh. Chiếc nhẫn đó rất đẹp, nó được nạm pha lê long lanh, rực rỡ giống hệt kim cương.

Đeo nhẫn cho anh xong, tôi học cách của Chung Nguyên, hôn lên ngón tay đeo nhẫn của anh.

Chung Nguyên kéo tôi vào lòng, ôm thật chặt. Anh vừa dịu dàng vuốt tóc tôi vừa nói: “Đầu Gỗ, em có biết vừa rồi chúng ta làm vậy… có nghĩa là gì không?”

“Sao?” Tôi thực sự không biết Chung Nguyên muốn nói điều gì, chỉ biết nhẫn cưới phải đeo vào ngón áp út.

Cánh tay Chung Nguyên siết chặt hơn, anh khẽ cười rồi thì thầm nói: “Có nghĩa là chúng ta đã đính hôn.”

Tôi: “…”

Tôi tựa vào lòng Chung Nguyên, nắm lấy tay anh nghịch chiếc nhẫn xinh đẹp kia, nói với vẻ không hài lòng: “Anh vẫn chưa cầu hôn mà.”

Chung Nguyên nắm tay tôi, nói: “Em không đồng ý sao?”

Tôi xoa xoa đầu, lưỡng lự nói: “Chuyện này… Chúng ta… liệu có nhanh quá không?”

Chung Nguyên: “Nhanh ư? Anh chỉ tiếc không thể tìm được một chiếc xích để xích em lại bên mình ấy chứ.”

Tôi: “…”

Chung Nguyên, anh đúng là lắm trò thật đấy… (>_<)

Thấy tôi không đáp lại, Chung Nguyên đột nhiên nâng cằm tôi lên, bắt tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Anh nhìn tôi chằm chằm: “Nói, cuối cùng em có đồng ý cưới anh hay không?”

“Em… Hức, đồng ý, em đồng ý…”

Chung Nguyên không chịu buông tha: “Em đồng ý cái gì?”

Tôi đành đáp lại: “Đồng ý gả cho anh.”

Cứ nghĩ rằng làm vậy, Chung Nguyên sẽ tha cho tôi. Ai dè, anh lại ép môi lên môi tôi, ra sức hôn.

Tôi khóc dở mếu dở. Chung Nguyên này, anh cầu hôn em thế này sao? Nghĩ đến đây, tôi bỗng thấy hơi ấm ức, liền cắn anh một cái. Kết quả, Chung Nguyên càng bị kích động, hôn đến mức lưỡi tôi như tê liệt, không còn có cảm giác gì nữa.

Sau khi thỏa cơn thèm khát, Chung Nguyên buông tôi ra, nhưng miệng anh vẫn mơn trớn trên tai tôi, thì thầm: “Xin lỗi em nhưng anh không chờ thêm được nữa… Sau này anh sẽ đền cho em bằng một màn cầu hôn thật lãng mạn.”

Hu hu... Đính hôn trước rồi mới cầu hôn, Chung Nguyên à, chỉ có anh mới làm chuyện ngược đời như thế này.

Vì tối qua chơi nhiều nên khá mệt, tôi và Chung Nguyên quyết định về ký túc xá nghỉ ngơi một ngày.

Cứ nghĩ Chung Nguyên không gây ra chuyện gì đêm qua, song khi quay trở về ký túc xá, tôi mới phát hiện ra chuyện anh đã làm với mình.

Hôm nay là ngày nghỉ Tết Nguyên Đán đầu tiên. Lão Đại và Tứ cô nương đã về nhà, trong phòng chỉ còn có tôi và Tiểu Nhị. Vừa vào phòng, Tiểu Nhị đã nhìn tôi cười mờ ám, khiến tôi nổi hết cả da gà.

Nhớ đến chiếc nhẫn đính hôn đeo trên tay, tôi chột dạ hỏi: “Sao… sao thế?”

Tiểu Nhị vuốt vuốt cằm nhìn tôi: “Tam Đầu Gỗ, nói thật đi, tối qua, cậu và Chung Nguyên đã chơi môn thể thao gì vậy?”

Trời ạ, tại sao chuyện gì phát ra từ miệng cô ấy cũng trở nên đen tối như vậy nhỉ? Tôi lắc đầu quầy quậy, nói: “Chỉ là đánh bi-a, hát hò, sau đó, hức…”

Tiểu Nhị cười: “Sau đó thì sao?”

Tôi trợn mắt lườm: “Sau đó thì về nghỉ.”

Tiểu Nhị gõ gõ lên mặt bàn, lim dim mắt cười nham hiểm: “Nghỉ như thế nào? Có thuê phòng không? Hai người làm chuyện đó mấy lần? Có đeo bao không? Chung Nguyên giữ được bao lâu?...”

Tôi hết nhẫn nại, vò đầu bứt tai: “Tối qua tớ uống say nên bọn tớ chẳng làm gì cả. Mà nếu tớ không say thì bọn tớ cũng không làm gì cả, cậu cho rằng ai cũng đen tối như cậu sao?”

Mắt Tiểu Nhị sáng lên: “Thật sao? Sau khi say không làm chuyện bậy bạ gì sao?”

Tôi cốc đầu Tiểu Nhị: “Đừng nghĩ lung tung, thực sự không có gì cả.”

Tiểu Nhị bắt đầu gieo rắc vào đầu tôi những suy nghĩ mờ ám: “Tớ không nhận ra đấy, Chung Nguyên mà quân tử thế sao… Tớ nói cho cậu biết, liệu có phải vì anh ấy, hức, không thích chuyện tình một đêm không? Khà khà…”

Câu nói của cô ấy khiến tôi bối rối: “Cậu có thể nghĩ đến thứ khác được không?”

Tiểu Nhị lắc lắc ngón tay, ra vẻ hiểu biết nói: “Đừng nghĩ chỉ tớ nghĩ lung tung, bây giờ có rất nhiều người nghĩ lung tung như thế đấy.”

“Ý gì vậy?”

“Nhìn vào đây đi.” Tiểu Nhị vừa nói vừa mở một trang web.

Trên trang đầu tiên của diễn đàn nổi lên một chữ “HOT”, bên cạnh là hàng chữ: “Một lần nữa người này khẳng định quyền sở hữu Chung Nguyên của mình.”

ID của topic này có tên “Mộc Nhĩ”. Tôi bỗng có dự cảm chẳng lành…

Tiểu Nhị cười khì khì kích vào topic, nội dung bên trong topic chỉ có hai chữ: “Như trên”.

Phong cách đơn giản như vậy, rất giống cái tên biến thái trước đây. Tôi lau mồ hôi, sau đó nhìn xuống dưới topic. Người comment đầu tiên có ID là “Tôi là Chung Nguyên”. Tôi biết đó chính là Chung Nguyên. Anh cũng comment rất đơn giản: “Không giải thích.”

Tôi suýt ngất, anh định làm gì thế?

Topic này truyền đi nhanh thật, người ra kẻ vào không ngớt, hỏi hết cái nọ đến cái kia, nhưng Chung Nguyên đều không trả lời. Cuối cùng, một người hỏi: “Hai người giờ đang ở bên nhau?”

Chung Nguyên trả lời rất nhanh: “Đúng.”

Vậy là topic này như nổ tung. Chuyện “ở bên nhau” bình thường thì chẳng sao, quan trọng là thời gian trả lời câu hỏi này của Chung Nguyên là lúc một rưỡi đêm. Nếu gặp phải chuyện này, tôi cũng sẽ nghĩ linh tinh, huống chi là kẻ vô cùng đen tối như Tiểu Nhị.

Quả nhiên, tiếp theo đó một đám người nữa lại xuất hiện, nhất loạt comment: “Ở bên nhau, ha ha.”

Sau đó, lại có một số người nói chúng tôi không đứng đắn, than thở thời đại bây giờ mỗi ngày một khác, lại còn nói tôi không xứng với Chung Nguyên. Bó tay với đám người này, lúc đó tôi đang ngủ mê mệt, làm sao có thể dụ dỗ ai được chứ.

Một người có ID là “Lộ Nhân Giáp” đứng ra nói: “Bạn cùng phòng của Chung Nguyên làm chứng, hôm qua tên này không về ký túc xá.”

ID “Lộ Nhân Ất” cũng comment: “Như trên.”

Tiếp đến, ID “Bá vương không nhân từ” cũng lên tiếng: “Bạn cùng phòng Mộc Nhĩ thừa nhận, hôm qua cô ấy không về ký túc xá.”

ID “Ta là Lão Đại, ta sợ ai”: “Như trên.”

Ngoài những phần tử gây rối kia, vài thành phần khác cũng muốn thêm mắm thêm muối, ví dụ như:

ID “Lục Tử Kiện”: “Khà khà.”

359

Em không vào địa ngục thì ai vào?

ID “Tứ cô nương”: “Ha ha.”

Tôi vặn tay, nhìn chòng chọc vào những ID quen thuộc kia, thật là những kẻ xấu xa!

Chung Nguyên trả lời rất ít, nhưng lại cứ nhằm đúng lúc quan trọng để phát ngôn những câu khiến khối kẻ phải khóc như mưa.

Có người hỏi: “Chung Nguyên à, hai cậu đang làm gì thế?”

Chung Nguyên: “Chơi thể thao.”

Kẻ khác lại hỏi: “Ha ha, vậy hai cậu chơi trò gì đêm nay?”

Chung Nguyên: “Trò hay chơi.”

Lại có người hỏi: “Chơi thể thao à, có mệt không?”

Chung Nguyên: “Cũng được, cô ấy hơi mệt.”

“Vậy giờ cô ấy ở đâu?”

Chung Nguyên: “Có cần phải hỏi vậy không, đương nhiên ở trên giường.”

Có người gào thét: “Nói thì không tin được, chụp ảnh xem nào.”

Chung Nguyên bình thản trả lời: “Kích cỡ to quá, không tiện công khai.”

Vậy là câu chuyện của topic đã được đẩy lên cao trào…

Nhìn đám lang sói đang xâu xé topic này, tôi muốn khóc mà không khóc nổi. Những gì Chung Nguyên nói đều không sai, nhưng nếu liên kết chúng với nhau thì rất dễ khiến người ta hiểu lầm… Ông trời ơi, tại sao tôi lại rơi vào tay cái tên biến thái đó kia chứ?…