- 3 -
Giật mình quay lại, nó thấy một anh lực điền da sạm đen, mặc quần đùi, áo bà ba đen bạc thếch chẳng gài nút để trần bộ ngực nở nang nhễ nhại mồ hôi, đứng sau bờ ruộng đang cắm cây đòn sóc* xuống đất và kéo chiếc nón tộ* lau những giọt mồ hôi trên mặt, nhìn nó cười thật hiền...
- Dạ, con... nó cũng không biết trả lời sao với người đối diện lạ quắc nầy...
- Mầy con ai nhỏ, ở đâu...?... vừa hỏi anh lực điền vừa đưa tay kéo chiếc bầu khô đựng nước sau lưng đưa lên miệng tu ừng ực... Nó chưa biết phải trả lời như thế nào thì vừa lúc thằng Út Phệ ló đầu ra:
- A, chú Tòng, chú gánh rơm hả...? Nó mừng rơn khi được thằng Phệ cứu bồ kịp lúc, trong lúc anh lực điền ngồi phệt xuống bờ đất:
- Ủa Út Phệ, mầy đi đâu trên nầy vậy, còn thằng nhỏ nầy...?
- Nó là Bình Trụi, bạn của con, cháu của Dì Út Nhung đó chú... nó ở Saigon, mới vìa đây ngày hôm qua... tụi con đi tìm con đôi...
Chưa nghe thằng Út Phệ nói hết câu, anh lực điền đã cướp lời:
- A, đúng đó Phệ, hôm qua hình như tao cũng có nghe nó gáy đâu chổ nầy đó... và anh đứng dậy:
- Tụi bây có chơi gì, cũng đừng phá phách kéo gở chà cá của người ta nha... họ bắt được là đòn nứt đít đó... lát về dưới cho tao gởi lời thăm anh Tư Thiệt nha, nói ảnh hôm nào rảnh lên tao nhậu... Nói xong, anh lực điền vác cây đòn sóc lên vai đi thẳng về hướng nhóm người đang đập lúa... Nhìn theo bóng anh lực điền nó càm ràm:
- Ông nầy tự nhiên đứng sau tao, rồi lên tiếng bất tử, làm tao giựt mình sợ muốn chết luôn...
- Mầy sợ gì chứ... rồi không để nó kịp trả lời thằng Út Phệ tiếp luôn:
- Mầy sợ ma phải không... và nó bật lên cười ha hả:
- Đưa tao rờ mầy coi nó còn hay thụt mất rồi...? Vừa mắc cở vừa đổ quạo nó ưởn ngực:
- Nè, đố mầy dám...
- Tao giởn thôi, ma cỏ gì chứ...Nè, làm vài hớp cho mát bụng đi, rồi... a lê hấp... thằng Út Phệ tay tháo bi-đông nước đưa cho nó, tay kia tháo chiếc ná thun trên cổ xuống, chân vòng qua bụi trăm bầu đi thẳng vào bên trong:
- Mầy biết không, chú Tòng khi nảy là tay tổ đánh bẩy "cò ke" đó, tao nghe chú Tư Thiệt nói, đánh bẩy cò ke cũng vui lắm, tao chưa đi lần nào, nhưng thằng Hưng Rèo có lần theo Cậu nó đi, không biết nó lội nước thế nào, mà lúc về tuột mất luôn cái quần xà lỏn... Thằng Út Phệ ngừng nói quay lại nhìn nó cười hi hí...Mấy ngụm "hột é lười ươi" mát rượi, ngọt lịm trong bi-đông nước của thằng Phệ đã làm nó thật sảng khoái nên cũng cười theo:
- Mầy nói thiệt...
- Gạt mầy làm gì, nhà nó gần bên nhà tao nên tao nhìn nó nguyên con hihihii... Cũng vừa lúc có mấy con trao-trảo đáp xuống cây trăm trước mặt chúng nó. Hai tên nhóc ngồi thụp ngay xuống, rồi rón rén tiến lại gần cây trăm... mỗi tên tìm một chổ núp... nhìn lên nó xuýt xoa khi thấy những chùm trái chi chít trên cành đang đong đưa trong gió nhẹ, có chùm đã chín đen với dấu chim ăn loang lổ, có chùm vẫn còn hườm, còn sống... chờn vờn như trêu nó khi nó nhớ cái vị ngọt ngọt chát chát của trái trăm, mà nó chắc là con Thảo Quăn sẽ thích lắm. Thằng Út Phệ bổng giương ná nhắm lên cây trăm... rẹttttt... nó mở to mắt ngó lên chờ... hai, ba con trao-trảo chắc hết hồn bay ngang đầu nó tấp vào tàng cây me. Nó tiến lại gần gốc me nhìn lên tìm kiếm, và cái ức trắng bạc mập tròn của con trao-trảo hiện ra trước mắt nó. Lấp viên sỏi vào ná, nó nín thở nheo mắt nhắm thật thẳng và buông tay... rẹttttt... con trao-trảo lại một phen hết hồn nên vọt lên bay mất cùng một vài chú chim khác chắc đang ngủ trưa, giựt mình bay theo. Không nghe tiếng thằng Út Phệ cười nhạo nó như mọi khi, nhìn lại thì ra thằng kia cũng đang hì hục giương ná rượt theo lũ chim rừng khôn ngoan chuyền cành, đến khi nó không còn viên sỏi nào trong túi thì thằng kia cũng đang nhe răng cười ruồi nhìn nó để rồi hai đứa cùng nói thay cho lũ chim... "xí hụttttttttttt"... và thằng Út Phệ cười hi hỉ:
- Thui tha cho tụi nó lần nầy đi, mình no cái bụng trước đã... Và không để nó hỏi, thằng Út Phệ mở chiếc mo cau... Một cục cơm vắt thật nhuyển như đòn bánh tét còn thơm hương cau mới rụng, và 1 túi nhỏ bằng lá bạc hà cột túm đầu, mở ra luôn, là những con tép muổi được ram mặn. Nhìn vắt cơm và tép ram nó đã chảy nước miếng... thằng Út Phệ tước một sợi nhỏ từ bụng chiếc mo cau cắt vắt cơm thành từng khoanh như người ta dùng chỉ cắt bánh tét, và hai đứa nó chơi đủa cũ* đã thanh toán thật nhanh, thật gọn... Lúc chuyền tay chiếc bi-đông "hột é lười ươi", nó vừa hớp vừa hỏi thằng Út Phệ:
- Ê, Phệ... người ta cắm chà xuống đìa chi vậy...?... khi nó nhìn xuống mặt đìa, nước hình như sâu lắm, cắm chằng chịt chà gai và tiếng cá ăn mống giữa buổi trưa hè nghe thật rỏ ràng đâu đó.
- Để mầy khỏi lưới và nôm trộm cá của người ta chớ chi... Út Phệ cười lớn nói thêm... chà đó tòan gai độc, đạp nhằm là thúi thịt đó...
- Vậy mầy cắm câu...
- Sụyt, nói nhỏ chớ mậy... tao khác... tao đâu có lội xuống đó hihiiiii
- Mà con đôi có thật ở đây không...?
- Tao cũng có biết đâu, nhưng chú Tư đoán, nó chỉ quanh quẩn đâu đây mà thôi... nếu đứng bóng không thấy nó thì tụi mình về...
- Ở quanh đây cũng có nhiều khu vườn lắm mà, sao chú Tư lại nghĩ nó ở Đồng Ông Cộ chứ...?
- Mầy không biết đâu, chú Tư nói, lòai cu gáy mỗi con là một lảnh chúa hùng cứ một khu, thường là nơi có cây tàng cao nhứt.... Lâu rồi không có con đôi nào dưới chổ nhà mình, nên chú Tư nghĩ chắc là nó ở đây...
- Sao chỉ chờ nó tới đứng bóng thôi...?
- Ờ, tao nghe chú Tư nói, tụi nầy thường kéo bầy đi ăn lúc hừng đông, nắng lên cao thì về chổ ở rỉa lông tò tí... chứ hôm qua mầy không nghe tụi nó gáy rân đó sao...?
Nó không trả lời thằng Út Phệ mà hỏi lại:
- Ê, Phệ... leo hái trăm được không mậy...?
Chợt nhớ ra, thằng Út Phệ cười ha hả:
- Mầy giỏi leo đi, tao hổng dám...
Thấy cây trăm không cao gì mấy lại cành, nhánh um sùm, leo cũng dễ, sao một thằng trèo cây như khỉ lại nói không dám, nó ngạc nhiên:
- Mầy mà hổng dám thì ai dám, sao vậy chứ...?
- Leo lên đó, cho kiến vàng cắn sứt d... mầy à... mầy không thấy cả đống ổ kiến bự chảng đó sao mà đòi leo... Theo ngón tay chỉ của Út Phệ, quả nhiên nó nhìn thấy ít nhứt cũng 4 ổ kiến vàng lớn xộn kết trên cây trăm mà nảy giờ lo canh me mấy con trao trảo nó không để ý:
- Vậy sao mầy khoe tao là có cây trăm chín tới chứ...
- Dễ ợt, có cho mầy ăn thôi... thằng Út Phệ trề môi... nè, chửn bị lụm đi...
Thằng Út Phệ nói xong, vòng ra phía sau lùm cây đủng-đỉnh kéo ra ba khúc lồ-ô không biết ai đã giấu trong đó và nhanh chóng cột chúng lại với nhau thành một cây sào dài, mà một trong 3 cây đã có làm sẳn cái cù móc trên đầu. Út Phệ dùng cây sào móc giựt những chùm trái trăm xuống đất từ thấp đến cao dần, đến khi không còn với tới những chùm cao hơn nữa thì nó đã ăn đen cả lưỡi và gom cả một đống nhỏ dưới đất...
- Đủ chưa mậy... thằng Út Phệ hỏi nó... Nhưng nó chưa kịp trả lời thằng Út Phệ, thì trước mắt của hai đứa nhóc đang ngước nhìn lên cây trăm, khỏang chừng chục con chim đang nghiêng cánh đáp xuống ngọn cây mù-u cao ngất. Thằng Út Phệ thật nhẹ nhàng gát cây sào vào cây trăm ngồi thụp xuống...
- Tụi nó hả mậy...? Trả lời nó mà mắt thằng Út Phệ vẫn không rời bầy chim vừa đáp:
- Tao nghĩ vậy...?
- Sao mầy biết...?
- Nhìn chóp cánh khi đáp của tụi nó là biết ngay thôi... chắc là nó rồi... mầy nhìn kìa... Theo ngón tay chỉ của thằng Út Phệ, nó nhìn con đậu cao nhứt trong cả bầy đang nghênh ngang xòe cánh rỉa lông như khẳng định địa vị chúa đàn mà hình dáng lớn hơn hẳn những con khác... Nó thì thầm:
- Bây giờ thì mình làm gì?
- Chờ nghe nó gáy, xem nó có phải là con đôi gáy ngày hôm qua không...
- Nếu nó không gáy thì sao...?
- Thì mầy gáy thế nó đi... chớ tao biết sao... thằng Út Phệ bấm bụng cười nhìn khuôn mặt thộn ra của nó:
- Giởn với mầy thôi, chớ tao đóan, chắc là nó rồi, vì theo quy luật lảnh thổ, nơi đây đã có bọn nầy rồi thì không có con nào khác dám bén mảng đến đâu, tụi mình... ê, mầy chờ tao chút nha... Thằng Út Phệ đổi ngang câu nói, đứng phắt dậy, lao về phía sòng tát* của chiếc đìa. Trên cao bầy chim thóang thấy bóng thằng Út Phệ cũng giật mình vổ cánh. Nó cũng đứng dậy nhìn theo bầy chim đến khi chúng chỉ còn là những chấm nhỏ trên nền trời, nó cũng chưa hiễu thằng Út Phệ chạy đi đâu, thì bất ngờ có một con chim Phướng* khá lớn, sắc lông sặc sở đáp xuống chòm bông đủng đỉnh ngay trước mặt nó. Không còn một viên sỏi nào trong túi, nó lượm một viên đất nhỏ tra vào ná và nhắm... rẹtttttt... lần nầy nó may mắn, vì con chim phướng đậu cũng hơi thấp, nhưng viên đất trúng vào cánh đã vở vụn không đủ sức giết con chim phướng, chỉ làm nó bị thương không bay được mà nhảy chuyền hết từ cây nầy sang cây khác, khi những viên đất tiếp theo của nó đều hụt mục tiêu. Đến khi con chim và nó đều mệt đừ, thì thằng Út Phệ cũng vừa quay lại:
- Ê, Trụi... tụi mình vô mánh hihihiii... Đang tức tối nhìn con chim Phướng lúc nầy đang trốn hơi cao trên một nhánh me rậm rạp, và xung quanh nó không còn một viên đất nào khả dĩ tạm xữ dụng, nó không buồn hỏi thằng Út Phệ vô mánh gì, lại làu bàu:
- Con chim quỷ nầy khôn thiệt...
- Con chim gì vậy mậy...? Nó chỉ cho thằng Út Phệ con chim bị thương đang trốn trong tàn cây:
- Tao bắn trúng cánh nó, rồi rượt nó từ nảy giờ mệt quá...
- Chà, con phướng nầy bự quá hén... mầy dang ra đi, để tao... Thằng Út Phệ lấp một viên đạn đất sét vào ná... con chim đã bị thương không còn linh họat đưa nguyên cái ức xám ra trước mắt... Rẹtttttt... Phát đạn đất sét của thằng Út Phệ trúng mục tiêu, và con chim rớt ngay xuống đất... Nó reo lên, chạy đến lượm con chim:
- Mầy hay đó nha Phệ, sao lúc nãy với mấy con trao trão thì mầy dở ẹt vậy...
- Tụi trao trão nhảy lung tung chứ chịu đứng yên một chổ cho mầy nhắm à... thằng Út Phệ cười... còn con phướng nầy vừa bự, vừa đứng yên một chổ là cho cơm tao hihihiii, chiều nay chú Tư có đồ nhậu lai rai rồi... Nó sực nhớ lại:
- Ê, Phệ... hồi nãy mầy nói trúng mánh, mà mánh gì vậy...? Thằng Phệ bí mật:
- Từ từ hihiihi, mầy lo lựa một mớ trái trăm chín mùi về cho em Thảo Quăn của mầy đi, tụi mình dông được rồi...
* sòng tát: chổ dùng để tát bằng gàu hoặc bơm nước ra khỏi đìa, mương... cho cạn để bắt cá.
* chim Phướng (xem hình).
Nói xong thằng Út Phệ tháo rời cây sào dài đem giấu vào chổ cũ, rồi nhìn nó lui cui lượm những trái trăm chín mùi đen mượt cẩn thận bỏ vào trong chiếc túi đựng sỏi, mà con chim phướng vẫn còn cầm bên tay kia:
- Ê, đưa nó đây tao nhổ lông cho... lát về nhà khỏi làm... Nó đưa con chim phướng cho thằng Phệ, rồi nhìn chiếc túi đựng trái trăm đã căng phồng, liên tưởng đến vẽ mặt vui mừng của con Thảo Quăn để chắc chắn yêu sách của nó sẽ được con nhỏ đồng ý nên bất giác nó tự mĩm cười:
- Ê, cười gì đó mậy, Trụi... xong rồi nè... Thằng Phệ đưa lại con chim đã nhổ sạch lông cho nó. Không trả lời thằng Phệ, mà nó hỏi lại:
- Hồi nảy mầy nói trúng mánh, mà mánh gì vậy...?
- Đi theo tao...
Hai thằng nhỏ nhảy qua mấy lùm cây đủng đỉnh, chạy nhanh ra khỏi khu Đồng Ông Cộ... vừa tới rặng trăm bầu um tùm bên ngoài, thằng Phệ đứng lại, và theo ánh mắt của thằng Phệ, nó giật nẩy mình, khi nhìn thấy một con rắn thật lớn, dài hơn cả sải tay đang bị cột ngay cổ treo tòn ten trên nhánh cây:
- Con Rằn Ri Cá nầy, bằm lá cách, xúc bánh tráng, ngon hết biết nha mậy Trụi... Thằng Phệ vừa nói vừa tháo dây cột con rắn xuống, con rắn chưa chết nên vặn mình cong queo... nó dám xơi con cá lóc dính câu của tao, nên tới số rồi hihihiii...
- Mầy... mầy... hỏng sợ nó cắn mầy sao Phệ...? Nó ngập ngừng nhìn thằng Phệ và con rắn lom lom...
- Ối, thứ rắn nầy có cắn cũng nhằm nhò gì... Rồi làm ra vẽ hiểu biết, thằng Phệ nhìn nó:
- Tụi rắn ở dưới nước, như Rằn Ri Cá, Rằn Ri Cóc, Rằn Ri Voi... vv... đầu chúng có hình như hột mít, như con nầy nè... không có độc, có cắn cũng không sao, chứ tụi trên khô có đầu hình tam giác thì đừng chọc nó, vì nếu bị nó độp cho một phát là đi chầu tổ sớm nha mậy hihihiii...
- Còn hai cây cần câu của mầy đâu rồi Phệ... Nó hỏi và nhìn thằng Út Phệ đang siết chặt thêm sợi dây dừa cột cổ con rắn và dồn nó vào chiếc túi may bằng bao cát mà đi đâu thằng Út Phệ cũng lận trong lưng, với ánh mắt thán phục:
- Bẻ liệng rồi, cầm theo để người ta nói mầy cắm câu trộm đìa người ta à... ê, xong rồi... dzọt mầy Trụi...
Hai tên nhóc với chiến lợi phẩm, tót lên bờ ruộng và phóng nhanh về hướng có lủy tre đang lả mình trong cái nắng gay gắt của buổi xế trưa hè im gió. Về đến nơi chưa kịp đi qua cây cầu cau vào nhà chú Tư Thiệt, nó và thằng Phệ đã thấy chú Tư đang ngồi vót tre và tụi thằng Hưng Rèo, Đức Cống, cả chị em Thảo Quăn, Hiếu Lùn đang ngồi vây quanh chú, nói cười ỏm tỏi...:
- A, tụi nó dìa gồi kìa, chú Tư... thằng Hưng Rèo la to khi thấy hai đứa nó... Bọn con nít đứng hẳn dậy, trong lúc thằng Út Phệ nhảy bước ba qua cây cầu cau:
- Chú Tư, chiều nay có đồ nhậu cho chú nè hihihiii...
Thằng Hưng Rèo đón chiếc túi từ tay thằng Út Phệ, trong lúc chú Tư Thiệt quay lại tươi cười:
- Có gì nhậu đó mậy...?... Thằng Phệ chưa kịp trả lời chú Tư, thì có tiếng la lớn của con Thảo Quăn trong đám con nít đang bu vào thằng Rèo:
- Á, có con rắn, chú Tư ơi... và con nhỏ lui ngay vào nó, nên nó đưa tay vịn con nhỏ lại:
- Rắn Rằn Ri Cá mà mầy sợ nỗi gì chứ... và nó làm ra vẽ thành thạo lắm:
- Lọai rắn ở dưới nước như mấy con nầy có cắn cũng như gải ngứa thui, ăn thua gì chứ... Con Thảo Quăn nhìn nó:
- Mầy nói thiệt chứ, mà sao mầy biết...?
Nó không trả lời con nhỏ mà vênh mặt:
- Không tin tao, mầy hỏi chú Tư hay tụi nó đi... Thiệt tình thì con Thảo cũng đã tin lời nó nói khi nhìn tụi thằng Rèo cầm con rắn trên tay chẳng chút e dè gì dù con rắn chỉ còn yếu ớt cựa quậy, và chú Tư Thiệt cũng đã để chiếc mác vót xuống, đứng lên nhìn nó trước khi bước lại chổ tụi thằng Hưng Rèo:
- Ai nói với mầy rắn dưới nước cắn hổng chết vậy?... và nhìn khuôn mặt thộn ra của nó, khi con Thảo Quăn cũng nhìn ngay nó, chú Tư Thiệt cười:
- Mầy nói đúng là loại rắn Nước và Rằn Ri cắn thì không sao, nhưng bị rắn Trun cũng sống dưới nước cắn thì bà hú đó... chú Tư Thiệt chưa dứt lời, bọn nhóc đã nhao nhao:
- Phải rắn Trun là lọai có 2 đầu, đầu sanh đầu tử hông chú Tư?
- Ừ, đúng vậy... tụi bây đi dọc sình là coi chừng gặp nó đó, vì rắn Trun thường chui trong bùn để săn bắt những loài cá chúi trong đó như cá chạch chẳng hạn... và chú nhìn con rắn Rằn Ri Cá đang trong tay thằng Út Phệ:
- Tụi mầy thịt nó đải thằng Bình cũng được đó...
- Chú Tư, con nầy bằm lá cách xúc bánh tráng, chú nhậu, tụi con phá mồi cũng đã lắm đó, à hồi nảy con có bắn thêm được 1 con phướng mập ú nữa nè chú Tư hihiiii... Chú Tư Thiệt cười lớn:
- Được rồi, để đó cho tao... còn tụi mầy, thằng Phệ với thằng Bình đi hái mớ lá cách, thằng Rèo và Cống... tụi mầy vô bắt thêm mấy con Ngói trong cái lồng ngòai sau, chừa lại 2 con thôi... làm lông sạch sẽ đi... chiều nay thím Tư tụi bây qua chơi bên nhà Dì Út Nhung của thằng Bình rồi, chú cháu mình quậy hà hà... Chú Tư Thiệt cười khà khà quay sang chị em con Thảo Quăn, nảy giờ đang đứng im re:
- Tao thấy giờ cũng đã gần chiều rồi, còn vó mái gì nữa, mấy cái gọng vó thì tao đã vót xong, chỉ còn cột vào thôi, để chút nữa mấy thằng khỉ kia cột cho tụi bây...
- Hay thằng Phệ đi hái lá cách, để con cột vó cho chị em nó nha chú Tư...? Nó nhìn chú Tư Thiệt đề nghị... chú Tư Thiệt cười ha hả:
- Cũng được... mấy tấm màn vó tao để kia kìa, mầy cột cho tụi nó đi... Theo ngón tay chỉ của chú Tư, nó chạy lại góc chiếc giường tre lấy mấy cái màn vó, trong lúc chú Tư Thiệt cầm con rắn Rằn Ri Cá đi ra nhà sau, và chị em con Thảo Quăn cũng hớn hở chạy theo nó... Biết chắc chỉ cần cột 4 chiếc vó cho chị em con Thảo Quăn khi cầm trong tay 8 chiếc gọng vó chú Tư Thiệt đã vót sẳn, nó sai con Hiếu Lùn:
- Ê, Lùn... trong lúc tao đi cắt dây chuối ngâm nước, mầy kiếm cho tao 4 miếng vỏ dừa thật khô nha... trước sân nhà Ngọai tao có đó... Con Thảo Quăn đã hiễu ngay là nó muốn làm gì rồi:
- Mầy khỏi lo, mấy thứ đó Chú Tư đã làm cho tao xong trước rồi... cả dây dừa, chú cũng đang ngâm dưới mương kìa...dây chuối sao dai bằng dây dừa chứ... Và không nhìn vẽ mặt tiu nghỉu của nó, con Thảo Quăn chạy lại cây cầu cau, nắm sợi dây chuối buộc ngay đầu cầu kéo lên... lấy bó dây dừa ngâm dưới nước lên đi lại đưa cho nó:
- Tao nghĩ nó đủ dẽo rồi, mầy chỉ cần se lại thôi... Đón bó dây dừa từ tay con Thảo Quăn, nó cười mếu:
- Cũng được, tao khỏi cắt dây chuối... khỏe... và lại nhìn con Hiếu Lùn:
- Mầy vô sau bếp chú Tư lấy cho tao con dao nhọn đi, dễ dùi cái phao hơn con dao con chó* của tao... và nó ngồi phệt ngay xuống viên gạch ong kề bên lu đựng nước mưa trước nhà chú Tư, lấy từng cặp dây dừa, vừa se chúng lại với nhau, vừa hỏi mà không nhìn con Thảo Quăn:
- Mầy ăn trái trăm không...?
- Ở đâu có...? Nó ngước nhìn lên:
- Lúc nảy trên Đồng Ông Cộ, tao và thằng Phệ hái, và tao có để dành cho mầy nè... Nó tháo chiếc túi đựng đầy trái trăm chín đang đeo tòng teng trên cổ xuống trước ánh mắt sáng lên của con Thảo Quăn, đưa cho con nhỏ:
- Thiệt cho tao chứ...?
- Ừ, nhưng có một điều kiện... Con Thảo Quăn đã mở chiếc túi nhón lấy một trái trăm chín muồi ngọt lịm bỏ vào miêng:
- Nói đi...
- Cho tao coi cuốn tập vẽ, mầy vẽ tụi tao năm rồi đó... Con Thảo Quăn ngưng nhai trái trăm thứ ba, nhìn nó:
- Ủa, sao mầy biết...?
- Tao nghe thằng Phệ nói... và nó ngập ngừng... mầy vẽ tao xấu hoắc phải không...?
Con Thảo Quăn quay mặt đi để giấu nụ cười:
- Làm gì có, tại tao mới học...
- Vậy cho tao coi đi...
- Được thôi... chừng nào mầy về Saigon...?
- Cuối tháng...
- Tao sẽ cho mầy coi, trước khi mầy về...
- Chứ bây giờ không được sao...? Con Thảo Quăn chưa kịp trả lời nó thì Hiếu Lùn đã chạy ra đưa con dao nhọn và 4 cái phao dừa* cho nó:
- Chú Tư nói mầy se dây dừa xong, thắt gút lại rồi xỏ vào phao thôi, chú đã xuyên lổ trên phao rồi...
- Vậy à... nó nhìn con Hiếu Lùn... hên quá... chứ không thôi, dùi xuyên được mấy cái lổ nầy cũng trần ai khoai củ hihiii... ê, dây dài cở nầy tụi bây thấy được chưa?
Nó căng sợi dây dừa vừa se xong dài chừng sải tay nó cho hai con nhỏ xem... Con Thảo Quăn gật gù:
- Tao thấy được rồi đó Trụi...
- Ừ, tao cũng thấy mấy cái mương vòng vòng đây sâu cở nầy là cùng... và nó se xong 4 sợi dây dừa thật nhanh, những sợi còn lại nó tướt chúng nhỏ ra như sợi cước để cột 4 đầu gọng vó vào 4 góc của chiếc vó và thật chặt nơi giao điểm của 2 chiếc gọng... thành 1 chiếc vó có hình vuông vức trước khi buộc sợi dây dừa vừa se một đầu vào chổ giao điểm nầy, đầu kia được xuyên qua cái phao dừa từ một cái lổ nhỏ ( lổ nầy thường được người ta dùng que sắt nung đỏ đốt xuyên qua) và thắt gút lại để không bị vuột ra. Dìm vó xuống đáy mương hay kéo lên, người ta dùng cây cán vó tức một thanh tre đực (tiếng địa phương - chổ quê TH) dài khỏang 3 mét, lớn chừng bằng ngón chân cái, dày mắc nên rất nhẹ khi đã khô mà rất dai chắc, khó gảy... một đầu trơn, một đầu có cái móc... dùng đầu trơn để dìm vó chìm xuống, dùng đầu có móc để móc vào cái phao dừa kéo vó lên. Khi dìm vó xuống, bỏ vào vó một viên đất bùn dẽo được lăn trước vào cám rang - bùn dẽo để xuống nước không bị rã, cám rang để bốc mùi thơm dụ tép từ xa cũng đánh được mùi men tới bám vào viên đất để ăn - móc vó lên bắt thui hihihi. Nếu lười biếng trở đầu cán, dùng luôn đầu có móc để dìm vó, rất dễ bị cái móc, móc vào vải vó làm vó bị nghiêng khi rút cái cán lên, cục đất dẽo lăn cám làm mồi sẽ rớt ra khỏi vó... trường hợp nầy chắc mẽm khi kéo lên sẽ là cái vó KHÔNG gùi hihihihi.
* dao con chó: lọai dao xếp bình dân, dài chừng gang tay, lưỡi xếp vào được, nhà dưới quê nào cũng có.
* phao dừa: lọai phao vó làm bằng vỏ ngòai của trái dừa khô, lớn chừng bằng tấm thẻ credit card, dầy chừng 2cm.
Nó cột vừa xong 4 chiếc vó cho con Thảo Quăn, thì đã thấy Dì Út Nhung của nó cùng thím Tư bước qua cầy cầu cau:
- Ủa Bình, sao trưa con không về ăn cơm... cột vó cho con Thảo đó hả...? và tiếng của Thím Tư tiếp theo:
- Chà, con trai thành phố cột vó cũng khéo tay qua ha... và thím quay sang hai đứa con gái:
- Hỏng chừng nhờ nó mát tay, tụi bây sẽ vó được bộn tép đó nha... thím cười thật hiền, và tiếp luôn:
- Chú Tư bây, ổng làm gì trong nhà vậy...? Nó chưa kịp trả lời thì con Thảo Quăn đã nói:
- Chú Tư cùng tụi thằng Phệ đang làm con rắn bự lắm, để nhậu đó thím... và nó tiếp lời con nhỏ luôn:
- Con rắn dính câu của thằng Phệ, trên Đồng Ông Cộ đó thím Tư... và quay sang Út nó:
- Út, con ăn cơm vắt với thằng Phệ rồi... và chú Tư nói chiều nay ở đây ăn rắn bằm lá cách với chú hiihhii... Nó cười, trong lúc Út nó nói với thím Tư:
- Vậy chắc ảnh thịt luôn mấy con ngói còn lại trong lồng quá...
- Vô coi... và thím Tư kéo tay Út nó đi vào nhà... Nó nhìn chị em con Thảo Quăn đang xếp gọn 4 chiếc vó lại:
- Bộ tụi mầy về sao, hổng ở lại chơi à... Con Thảo Quăn nhìn nó lắc đầu:
- Tao thấy con rắn là sợ muốn chết, sao dám ăn chứ... thôi tao về, để mai đi vó có được con tép nào không, coi mầy mát tay hay xúi quẩy đây... và con nhỏ quay lưng nói lớn vào trong nhà:
- Chú Tư ơi, con về nha... Có tiếng cười ha hả của chú Tư:
- Ừ, chị em bây về đi... Chú đi ra, hai tay còn ướt nước đang chùi chùi vào bên hông cho khô, Út nó và thím Tư theo sau, và có tiếng của Út nó:
- Em gởi nó cho anh, chiều nay chú cháu quậy đã đi, để chị Tư qua nhà em... nhớ gì đã hứa đó...
- Cô Út an chí... chị Năm còn ở chơi lâu mà... Và trong lúc Út nó, thím Tư và chị em con Thảo Quăn đi qua cây cầu cau thì chú Tư quay sang nó:
- Nhỏ, xong rồi, mình vô xê là vừa hahahaaaaa...
Tiếng cười thỏai mái, an bình, tiếng xì xào trò chuyện, tiếng dao bằm trên thớt, tiếng chí chóe cải nhau của đám nhóc hòa chan trong mùi thơm của thịt chim rô ti, thịt rắn bằm xào lá cách... lan tõa trong cơn gió nhẹ đang xua dần đi tia nắng nhạt buổi chiều... Chú Tư Thiệt gật gù bên chung rượu đế Gò Đen sủi bọt nghe thằng Út Phệ thuật tường tận cảnh sinh họat của đàn cu trên Đồng Ông Cộ mà nó chắc chắn là đàn con đôi... và không biết có phải muốn chọc quê thằng Phệ hay sao đó, mà con Thanh Nhã trong lồng bỗng... Cù cú cu... cuuu... cuuuuuuuu... liên tục... làm thằng Hưng Rèo đang bẻ miếng bánh tráng nướng, xúc thịt rắn chưa kịp bỏ vào miệng cũng phải bật cười:
- Nó nói mầy xạooooooo đó Phệ... bọn nhóc lại được một trận cười thỏa thích, trong lúc chú Tư Thiệt nhìn vào chiếc lồng nhốt con Thanh Nhã:
- Gáy buổi chiều, mầy sung ha... an chí, chí dịp cho mầy trổ tài mà... Và lần nầy, thì đúng là để khiêu khích chú Tư Thiệt, tiếng con đôi chú cố ý muốn tìm thật dồn dập xa xa... Cù cú cu... cu... cuuuuuuuu... Cù cú cu... cu... cuuuuuu.... Cú cu cu... cú cu cu... cú cu cu...
- Được rồi, mầy ngon... ở đó chờ tao đi... Chú Tư lẩm bẩm...
Chú thích:
* đòn sóc: thường được làm bằng thân cây cau, rất cứng, dài cở đòn gánh hai đầu chuốt nhọn, chuyên dùng để gánh rơm, và đôi khi có thể dùng làm khí giới để tự vệ.
* nón tộ: may bằng vải kaki hình dáng như cái tô đựng cơm, thanh niên thích dùng vừa che nắng vừa lau mồ hôi khi cần.
* dùng đủa cũ: ý nói dùng tay bóc.