- 7 -
Kết quả đã mỹ mãn, bọn nhóc nghe chú Tư Thiệt nhắc đến đói bụng chúng đã thấy bụng sôi nên thật nhanh nhẹn thu dọn đồ nghề chia nhau mang vác, riêng Nó thì cầm chắc chiếc lồng với con Tướng Thần bên trong, chiến lợi phẩm mà chú Tư Thiệt cho Nó vì nói Nó hên. Ngang qua đầu khu ruộng Cánh Buồm chú cháu Nó thấy có một người đàn ông đang lom khom trên ruộng, bên hông đeo một cái túi lùm xùm may bằng bao cát, mà vừa ngước nhìn lên, người đó đã lên tiếng:
- Ah, anh Tư đi đâu trên nầy sớm vậy?
Nó nhận ra ngay anh lực điền đã làm Nó giựt mình tưởng ma ngày mới cùng thằng Út Phệ lên Đồng Ông Cộ, thì chú Tư đã xề xuống ngay anh ta:
- Tòng, thăm bẩy hả, được gì không?
Anh lực điền đó, đúng tên Tòng, như Út Phệ đã nói với Nó là vua bẩy “cò ke” tức một loại bẩy vòng, chuyên dùng để bẩy loài chim ăn đêm, cười với chú Tư:
- Hai em đó anh … và anh ta nhìn Nó với chiếc lồng xách trên tay:
- Sáng nay, tui có nghe con đôi rừng gáy với con nào tợn lắm, có phải con mồi của anh Tư không … và chắc …
Anh ta chưa nói hết câu, thì chú Tư Thiệt đã cười, chỉ vào chú cu cườm trong chiếc lồng của Nó:
- Xong rồi, nó đó …
Nhảy ba bước đến gần hơn để nhìn cho rỏ Tướng Thần khi đã sa cơ, anh lực điền cười lớn:
- Anh Tư hay thiệt nha ha ha … và anh ta chắc nghĩ chú cháu chú Tư sẽ nướng vĩ Tướng Thần hay sao mà lại tiếp:
- Thôi rồi lượm ơi … thời oanh liệt nay còn đâu … và nhìn Nó:
- Ê nhỏ, ở Saigon có ăn thịt Cò lần nào chưa?
Nó ngẩn người ra, chưa biết trả lời sao, thì anh Tòng đã mở chiếc túi bên hông lôi ra một chú Cò trắng còn ngáp ngáp đưa cho Nó:
- Đem về, nói với Dì Út Nhung là chú Tòng gởi cho Dì ăn lấy thảo nha …
Như hiểu ý anh lực điền, chú Tư Thiệt cười lớn:
- Sao chú mầy không tận tay đưa mới tỏ được lòng thành chứ Tòng?
Anh Tòng như cảm thấy tai mình nóng rang, nên lảng tránh ngay:
- Anh Tư về, tui còn bận đi thăm bẩy những chỗ khác, hôm nào có gầy độ nhậu nhớ hú tui một tiếng nha … và anh ta lội ruộng đi ngay, trong khi mấy thằng khỉ kia nhìn theo và nói với Nó:
- Ê Trụi … mầy chửn bị kêu ổng bằng dượng và theo học nghề đánh bẩy cò ke được đó … và chúng nò cười rân, trong lúc chú Tư Thiệt trừng mắt:
- Con nít biết gì, lộn xộn cái miệng tía lia, tía má tụi bây nghe được cho ăn đòn nứt đít không ai can đâu … đi mau lên …
Chú cháu chú Tư Thiệt bước nhanh hơn trên con đường về nhà, mặt trời đã lên cao, tiếng đập lúa chen trong tiếng cười nói hồn nhiên đâu đó xa xa vọng trong làn gió sớm mai mát rượi khiến ai cũng thấy tâm hồn thật thoải mái trước khung cảnh thiên nhiên, ngoài con Tướng Thần đang gục đầu ũ rũ trong chiếc lồng Nó hí hửng xách trên tay.
Mấy ngày tiếp theo, quả đúng như lời thằng Út Phệ đã nói, tuy Nó không cảm thấy cực phù mỏ nhưng quả là Nó không có chút thời gian nào để gầy độ đánh trổng, tắm kinh chọi đất bùn với tụi thằng Rèo và Cống, mà lúc nào cũng cùng thằng Phệ bên chiếc lồng con Tướng Thần, hết phun nước cho mát, đến lội ngoài ruộng tìm mót những bông lúa chắt hạt nhứt đem về treo trong lồng cho con Tướng Thần, nhưng con Tướng Thần vẫn ũ rũ thường đứng nhắm nghiền đôi mắt, dường như không hề để ý đến săn sóc của Nó. Thấy vậy Nó hỏi thằng Phệ:
- Con Tướng Thần không chịu ăn, có khi nào nó chết đói không Phệ?
- Tụi chim rừng, khi mới bị bẩy thường như vậy, nhưng lâu sẽ quen, xì, nhịn được bao lâu chứ, chừng đói thì sẽ ăn thôi, mầy lo gì chứ.
- Trước giờ, có con nào bị bẩy rồi nhịn đói chết luôn không?
Thằng Phệ cười ha hả:
- Tao chưa thấy bao giờ, vì về tới nhà thì tụi nó bị chú Tư thịt nhậu liền rồi, có kịp nhịn đói chết đâu. Tụi cườm nầy là dễ nuôi nhứt đó, chừng tụi nó quen lồng rồi, mầy có mở cửa thả, tụi nó cũng chẳng thèm bay đi nữa á …
- Thiệt vậy …? Nó trợn mắt nhìn thằng Phệ …
- Tao gạt mầy làm gì, kệ nó đi … Ê, Trụi … đám mưa ngày hôm qua đã làm ruộng nổi nước sấp sấp rồi, nếu ổng thêm vài đám nữa, tao sẽ dẩn mầy đi soi ếch, chịu không?
- Nhưng nghe nói đi soi phải đi ban đêm, tao …
- Mầy sợ ma phải không, chời ơi, ma cỏ gì hổng biết nữa …
- Nhưng ban đêm, dù có đèn chông vẫn tối lù mù, ếch nó lại đen sì làm sao thấy được mà soi …? Nó thắc mắc …
- Bởi vậy mới nói … thằng Phệ ra vẽ tài lanh … mầy ở thành phố có khác … tụi ếch chỉ có da trên lưng là mốc đen thôi chứ phần bụng thì trắng hếu … và Phệ ta cười tiếp:
- Ban đêm trời mưa rỉ rả, ruộng nổi nước, anh chị tìm nhau bắt cặp, chị cỏng anh trên lưng, trầm mình trong vũng nước, ló mõm lên trời kêu “huệch … huệch” … mình sẽ lần theo tiếng kêu đi tới, dưới ánh đèn, mầy sẽ thấy phần dưới mõm của anh chị trắng hếu như cái vú cau, chỉ cần úp cái nôm lên mà tóm cả cặp thôi hi hi hi …
- Dễ vậy sao Phệ.. Nó nghe mà phái chí …
- Nhưng cũng chưa chắc …
Thằng Phệ làm Nó cụt hứng:
- Sao vậy?
- Vì lần 10 úp nôm, bắt được chúng 2, 3 lần đã là siêu rồi … và không đợi Nó hỏi, thằng Phệ đã tiếp luôn:
- Lũ ếch coi vậy chứ rất khôn lanh, đất ruộng chưa cày thường nứt nẻ, mưa xuống có nơi cũng chưa mềm hẳn, nôm mầy úp xuống sao cũng còn kẻ hở, mà chỉ cần có chút kẻ hở là chúng cũng vọt ngay chổ đó mà thoát thân …
- Vậy sao bắt chúng được chứ … Nó nghe thằng Phệ nói càng hiếu kỳ …
- Đó là tao nói cho những đứa đi soi tò te như mầy thôi, hãy nhớ khi đã úp nôm rồi, phải mò dọc theo thành nôm bên ngoài coi có chổ nào bị hở phải móc đất mềm xung quanh ém kín lại xong mới thò 1 tay vô mà túm anh chị trong khi tay kia phải che thật kín miệng nôm, hông thôi nó cũng từ đó phóng ra ngoài mầy chỉ còn nước hút gió không kêu thôi nha em hihihiiii …
Thằng Phệ chưa chấm dứt tiếng cười ruồi, đã nghe từ vườn chuối sau hè nhà Ngoại Nó, tiếng ong óng của thằng Rèo vọng lên:
- Trụi ơi, Phệ ơi … tụi mầy có đó không …?
Thằng Phệ không nhìn Nó mà quay ra ngoài đưa hai bàn tay vòng theo miệng làm loa:
- Tụi tao trong nầy nè … tiếng của Phệ chưa dứt thì hai thằng Rèo và Cống đã nhảy bước ba vào nhà Ngoại Nó:
- Suốt ngày hôm qua hai thằng mầy đi đâu, mà tụi tao đi kiếm hụt hơi không thấy vậy? … vừa thấy hai đứa Nó thằng Rèo hỏi ngay …
Nó cười:
- Dì Út tao sai tao đi vô nhà Cô Mười ở cầu Kinh lấy đồ cho bả, nên tao rủ thằng Phệ đi với tao, đến gần chạng vạng tụi tao mới về …
- Hèn chi … thằng Rèo nhìn Nó và tiếp luôn:
- Hôm qua, có xuồng của anh Hai tao về, định rủ tụi mầy ra bờ kinh hái bần, nhưng hổng có tụi mầy nên tao và thằng Cống chèo xuồng ra đó hái ăn đã luôn, ê, mà nè Trụi …
- Gì? … Nó xẳng giọng vì nghĩ thằng Rèo chọc quê Nó …
- Có một ổ Sáo trâu trên cây bần, tao thấy tụi sáo bự tha mồi về đó, chắc tụi sáo con sắp lớn rồi, nếu mầy chưa về Saigon thì bắt nuôi chơi, tụi Sáo nầy dạy nói được đó mầy …
Nghe thằng Rèo nói vậy, Nó phái quá vì quả có nghe người lớn nói là loài Sáo trâu và Cưởng nuôi lúc còn nhỏ, lột lưỡi vài lần sẽ nói được tiếng người:
- Ngày mốt là tao phải về rồi, ngày mai được không?
- Vậy là lúa rồi … thằng Rèo quơ tay … vì anh Hai tao phải coi bè nuôi cá ngoài Kinh Xáng, một tuần mới về một lần, chả về hôm qua, thì tuần tới mới lại về, hổng có xuồng … thua … ai dám lội khơi khơi ra đó chớ …
Thằng Phệ nảy giờ đứng nghe tụi nó nói chuyện, bi giờ mới chen vô:
- Lũ Sáo trâu biết tụi mầy hổng dám lội ra, mới làm ổ ở đó chứ … nhưng mầy an chí đi Trụi, có dịp tao sẽ bắt tụi sáo con về dạy cho kêu một tiếng Trụi rồi tặng cho mầy đem về Saigon nuôi chung với con Tướng Thần nha, chịu không hi hi hiiii …
- Tao nghĩ mầy dạy nó kêu tiếng Phệ thì dễ hơn á … Nó đốp chát lại ngay …
- Tụi mầy ở đó mà cải nhau … thằng Cống bi giờ mới lên tiếng … tụi mầy có thấy chú Tư đâu không, sáng tao lên nhà ổng, thiếm Tư nói trời mới hừng hừng ổng đã đi mất rồi …
Thằng Phệ quay lại:
- Tối hôm qua, tao nghe chú nói, hôm nay Bà Tám Xí nhờ chú qua đóng lại dùm bà ta mấy cái chuồng gà, chắc … í, mà ai như chú Tư ngoài bờ tre kìa tụi bây …
Nhìn theo ngón tay chỉ của thằng Phệ, thằng Cống cười hì hì:
- Phải chi nhắc ông Thần Tài mà ổng hiện ra liền thì ngon cơm hén, đúng là chú Tư rồi, chú đang khệ nệ bưng cái thúng gì kìa, ra phụ chú đi … và thằng Phệ tuy là phệ nhưng giò cẳng thiệt nhanh lẹ phóng đi trước … vừa chạy ra vừa la:
- Chú Tư, chú Tư … để tụi con phụ cho …
Quả đúng, người đang đi ngoài bờ tre là chú Tư Thiệt khi chú nghe tiếng thằng Phệ:
- Lấy ra cho chú thêm cái đụt Phệ ơiiiiiiii …
Thằng Phệ quay nhìn Nó đang chạy theo:
- Trong nhà Ngoại mầy có cái đụt nào hông Trụi, có thì tao khỏi chạy về nhà tao lấy …
Nó nhớ ngay cái đụt Ngoại Nó vừa mới sửa lại hôm nào:
- Có, có … để tao chạy vô lấy ngay … và trong khi Nó quay lại nhà lấy cái đụt thì 3 tên kia đã chạy ra ngoài bờ tre đón chú Tư Thiệt …
- Chú bưng cái thúng gì mà coi nặng vậy chú Tư … thằng Phệ hỏi ngay khi vừa gặp chú Tư …
- Tụi mầy coi nè … chú Tư cười đặt cái thúng đang bưng trên tay xuống đất, mà trên miệng thúng có mấy cành lá cây bẻ nhỏ để che …
Thằng Phệ vừa cúi xuống dở mấy cành cây che miệng thúng thì cả bọn đã nhao nhao khi thấy hơn nửa thúng cá linh còn đang nhảy xoi xói:
- Chà chà, cá linh ở đâu mà nhiều quá vậy chú Tư …
- Đổ thời chứ ở đâu … còn trên đó nửa … và chú Tư nhìn Nó vừa xách cái đụt chạy ra:
- Hai thằng Rèo và Cống khiêng thúng cá nầy về nhà cho thiếm Tư bây đi, tao với hai thằng nầy lên đó kiếm thêm mớ nữa, vì cũng sắp đứng nước rồi … à mà nè, hai đứa nói với thiếm bây sớt một mớ đem về cho má tụi bây kho tiêu, phần còn lại lát về mình hấp cuốn bánh tráng đải thằng Trụi một bửa cho đã, trước khi Nó về Saigon … tụi bây thấy được không?
Thằng Phệ nghe chú Tư hỏi mà cười ha hả:
- Cho nó ăn một bửa nhớ đời hén chú Tư … và hai thằng kia cũng phụ hoạ trong lúc Nó còn chưa liên tưởng được món ăn mà chú Tư sắp đải Nó như thế nào:
- Tụi con sẽ đi kiếm rau ghém luôn trong khi chờ chú về …
- Được rồi, quyết định như vậy đi … và chú Tư cùng thằng Phệ và Nó quày trở lại con đường nước thông lên khu ruộng Cánh Buồm, nơi chú đã đặt chiếc thời đón bầy cá linh hôm nay.
Cá linh còn nhảy xoi xói, xóc nước rửa thật sạch rêu nhớt, bỏ vào một chiếc rổ nhỏ hấp cách thủy, chín, đem ra cuốn bánh tráng rau sống chấm mắm nêm, ăn tới đâu hấp tới đó, quả là một món ăn không bao giờ thấy no, nên chú thiếm Tư và mấy tên nhóc vào trận thật rôm rả theo câu chuyện của họ:
- Chú Tư đã đóng chuồng gà cho Bà Tám xong chưa, mà ra đó đặt thời đón bầy cá linh sớm vậy chứ? … thằng Út Phệ lên tiếng hỏi chú Tư mà miệng nó còn nguồm nguàm cuốn cá …
Chú Tư Thiệt ngừng nhai nhìn thằng Phệ:
- Tao nghĩ chuồng gà của bả hư, bả kêu lên để sửa lại, nhưng đến nơi tao mới biết bả muốn đóng mới hết, mà tao có đem đồ nghề theo đâu, phải hẹn lại ngày khác thôi, sẳn lúc trên đường đi, thấy con nước đang rong, tao nghĩ cũng tới mùa cá linh biết đâu, nên mượn bả cái thúng nầy cầu may hì hì … không ngờ, có thiệt … và chú tiếp luôn:
- À mà còn cái phần trong đụt lúc nãy … như hiểu ý chú Tư định nói gì, thiếm Tư đã ngắt lời chú:
- Ông an chí đi, tui đã lo đâu ra đó rồi, chờ ông nhắc thì sao kịp giờ cơm của Ngoại thằng Trụi và Ba thằng Phệ chứ …
Chú Tư cười hà hà:
- Bởi vậy mới nói, không có bà thì tui … tui …
Ngà ngà vì mới sáng đã vô vài ly đế, chú Tư không biết dùng tiếng gì tiếp theo để nịnh vợ, thì thiếm Tư đã bưng tiếp ra một rổ cá còn đang bốc hơi:
- Thì chú cháu ông cuốn tiếp đi, chứ tui tui gì … thiếm Tư thấy thật vui trong lòng, vì cũng như chú Tư, không biết từ bao giờ thiếm đã thấy thật gắn bó với lũ trẻ và gia đình của chúng, và trong cao hứng, chú Tư nhìn Nó:
- Ê nhỏ, con Tướng Thần của mầy hôm nay sao rồi, chịu ăn chưa?
Nó chưa kịp trả lời chú Tư thì thằng Phệ đã ăn cơm hớt:
- Con biểu cắt ngắn đuôi đi, nuôi mới dễ, nhưng thằng Trụi không chịu nên con Tướng Thần cứ đứng ũ rũ hoài hà chú Tư …
Như được bắt trúng đài, Nó liền hỏi chú Tư:
- Có phải như thằng Phệ nói, cắt ngắn đuôi thì con Tướng Thần mới chịu ăn và gáy không chú Tư?
- Tao không biết, nhưng mấy con cu khi nuôi muốn thuần hóa cho chúng cam tâm ở trong lồng, không còn nghĩ đến bay nhảy nữa, người ta thường cắt ngắn đuôi chúng đi, vì lông đuôi của chúng là bánh lái để chúng chuyển hướng, đậu, đáp khi chúng bay lượn … và tụi mầy cũng biết, cắt ngắn đuôi trong lồng chúng cũng dễ xoay trở nên sẽ cảm thấy thoải mái hơn, mà khi chúng thấy thoải mái rồi, chúng mới gáy hi hi hi … chú Tư chấm dứt câu nói bằng nụ cười hiền, cuốn thêm một cuốn cá trong lúc Nó ngừng nhai:
- Nhưng sao con thấy nếu cắt đuôi thì con Tướng Thần tròn vo xấu hoắc hà chú Tư …
- Thì tùy mầy thôi … chú Từ vừa định nói thêm gì nữa, thì theo làn gió đồng của một ngày nắng đẹp trời vọng lại tiếng gáy nhát gừng ngọng líu, chắc của một anh Cu ra ràng* nào đó mới tập gáy:
- Cù cú cc uu ccc u u u … Cù cú cc uu ccc uuu …
*ra ràng = nhóc tì
Mấy chú cháu chú Tư Thiệt đang nói cười rôm rả cùng nín lặng lắng tai nghe, và khi anh cu ra ràng nào đó ngưng tiếng gáy thì chú Tư Thiệt cười khà:
- Vậy chắc là bầy con Tướng Thần có vua mới rồi, nhưng vua nầy còn tơ quá chắc sẽ bị cướp ngôi thôi …
Trong lúc ba tên kia hình như đã quen với những lời nầy của chú Tư nên bọn chúng vẫn ì xèo cuốn, chấm thì Nó hỏi chú Tư:
- Là sao hở chú Tư, cái gì mà cướp ngôi?
Chú Tư Thiệt hớp một hớp rượu nhìn Nó:
- Thì mầy bắt con Tướng Thần rồi, bầy của nó tôn con khác lên làm đầu đàn, nhưng nếu con lên thay dở quá, gáy yếu quá thì có ngày sẽ bị một con khác mạnh hơn đến đá xuống chiếm chổ thôi …
Thằng Phệ ngừng nhai xen vô:
- Còn nếu đã gáy dở mà ngu nữa sẽ dẩn bầy đi nạp mạng cho bẩy lưới của chú Tư như mầy đã thấy qua với bầy Xanh đó hi hi hiiiii
Hình như Nó hiểu được đại khái những lời nói của chú Tư cũng như thằng Phệ khi Nó liên tưởng đến những bộ phim có cảnh dân chúng lầm than khi vua bị thua trận mất nước, nhưng chú Tư đã cắt ngang dòng cảm nghĩ của Nó:
- Ê, Nhỏ, mốt mầy lên Saigon, mầy đi với ai, rồi chừng nào mầy về nữa?
- Dạ con đi với Út con, hè năm sau con về nữa, chừng đó chú Tư dẩn con đi soi ếch nha, con nghe thằng Phệ nói cũng hấp dẩn lắm mà chưa được đi nên …
- Còn ấm ức phải không … chú Tư Thiệt cười nhìn Nó … được thôi, năm sau mầy nhổ giò thêm được chút, lội ruộng ngon cơm rồi … và ba tên kia cũng lớn tiếng cười phụ họa theo chú Tư:
- Tụi con nghĩ, thằng Trụi mà đi soi ếch, chắc mẽm nó chụp được “ếch bà” bộn á chú Tư hi hi hiiiiiiiiiiii …
Bọn trẻ tản hàng dông ra cầu kinh, khi cùng thiếm Tư dọn dẹp xong và chú Tư đã thiu thiu trên chiếc võng … Trong khi đùa nghịch chọi đất thỏa thê trên dòng nước mát, Nó bỗng nghe tiếng Út Nó gọi sau lủy tre nhà:
- Bình ơi, về Út biểu nè …
-Dạ, con về ngay đây … Nó vòng hai bàn tay lên miệng làm loa trả lời Út Nó và phóng lên bờ, trước khi chạy về nhà còn quay lại nói với ba tên kia:
- Chút tao quay lại ngay …
Phóng qua mấy con mương nhỏ sau vườn nhà Ngoại, chạy vào đến hàng lu đựng nước mưa, thì Nó thấy Út Nó và thiếm Tư Thiệt đang nói cười với nhau, Út Nó lên tiếng ngay khi vừa thấy Nó:
- Thằng lẹ giò dử ha, Út kêu con về định kêu con xuống quán Bà Kim mua cho Út lít nước mắm … và Út Nó cười:
- Nhưng thiếm Tư đã về nhà lấy cho Út mượn rồi … thôi con đi chơi với bạn đi … đừng dọc nước nhiều quá nhen …
Nó “dạ” trả lời Út Nó và định chạy ra bờ kinh chọi đất tiếp với ba thằng kia, thì bỗng thấy chiếc lồng con Tướng Thần Nó treo bên mái hông nhà chao lắc lia lịa với tiếng đập cánh “phành phạch” của con Tướng Thần bên trong vì Nó đã cẩn thận dùng 1 cái áo thun cũ của Nó che kín bên ngoài. Nó đi đến nhìn lên chiếc lồng, còn nghe Út Nó nói vói theo:
- Con có cho con chim đó ăn không mà trưa giờ Út thấy nó bay lung tung trong đó á …
- Dạ có chớ Út … ủa, mà Út nói nó mới bay trong đó hồi trưa nầy thôi à, mấy hôm khác Út có nghe không?
Nó vừa nhìn lên chiếc lồng vừa hỏi Út Nó.
- Ừa, Út mới nghe hồi trưa nầy mà thôi …
Nó nghĩ chắc là con Tướng Thần quạo khi nghe được tiếng gáy ngọng ngịu của tên cu ra ràng hồi trưa nầy mà như lời chú Tư Thiệt nói đã chiếm ngôi của hắn ta … Nó đem chiếc lồng xuống, dở lớp áo thun che lên nhìn con Tướng Thần bên trong, và Nó ngạc nhiên với bộ dáng tả tơi của Tướng Thần, lông vũ rụng bay tung tóe. mỏ trầy xước do lủi vào nan lồng để kiếm đường thoát ra, đầu gục xuống nhưng đôi mắt đã chuyển từ vàng sang ửng đỏ … Nó chưa nghĩ ra tại sao như vậy thì có tiếng thiếm Tư Thiệt đàng sau Nó:
- Con chim nầy sống hoang quen rừng rồi, chắc khó nuôi trong lồng lắm đó nhỏ … và tiếng Út Nó cười:
- Thôi để Út rô ti cho, khỏi mắc công đem về Saigon …
- Tao thấy chú Tư bây bẩy được con nào ổng rô ti nhậu con đó, có nuôi bao giờ đâu …
Nó thắc mắc nhìn thiếm Tư:
- Vậy hai con Thanh Nhã và Thanh Ngọc sao chú Tư nuôi được hở thiếm?
Thiếm Tư Thiệt cười:
- Tao có biết đâu, nhưng lâu lắm rồi, từ lúc tụi nó còn chút xíu á …
- Vậy để con đi hỏi thằng Phệ coi sao đã …
Nó xách chiếc lồng con Tướng Thần đi ra vườn, trong lúc hai người phụ nữ nhìn theo và có tiếng của Út Nó:
- Đem về Saigon, nuôi nuôi không lo hoc. ba nó quánh cho sứt đít … và họ cùng cười với nhau.
Vừa nhảy qua được 2 con mương, con Tướng Thần trong lồng lại đập cánh bay loạn xạ làm chiếc lồng lắc lư trong tay Nó. Nó dừng lại treo chiếc lồng lên một nhánh ổi ve ra bên bờ mương, kéo miếng vải che lên nhìn. Con Tướng Thần đang giương móng bám vào thành chiếc lồng, hai cánh xòe rộng không buồn xếp lại, mệt lả chắc là sau khi cố bay ra khỏi nơi giam giữ không thành, nhìn con Tướng Thần thật thãm hại, mất hẳn phong độ lúc đang “thúc”, “bo” thi đua với con Thanh Nhã trên nhánh mù u hôm nào, tự nhiên Nó cảm thấy tội nghiệp cho con vật và một ý tưởng chợt thoáng qua đầu Nó … Nó kéo cửa chiếc lồng lên, lẩm bẩm nói với con Tướng Thần và bàn tay kia vổ vổ vào thành lồng phía đối diện để thức tỉnh con vật:
- Vọt đi còn chờ gì nữa mậy, về chỉnh đốn đàn của mầy lại, và nhớ né chú Tư Thiệt của tao nha, bị ổng túm nữa thì tiêu đời mầy đó …
Con Tướng Thần đang tưởng như hết pin, bỗng mở to đôi mắt rồi phóng ra cửa lồng bay vù lên ngọn cây ổi đậu lại chắc để thở, rồi xoay mình bay vút lên khoảng trời xanh rộng hướng về phía Mộ Dương … Nhìn theo bóng con Tướng Thần đã khuất hẳn, Nó thật vui trong bụng vì nghĩ con Tướng Thần chắc cũng vui như Nó:
- May mà, tao chưa nghe lời thằng Phệ cắt đuôi mầy … và Nó liên tưởng đến ba tên bạn của Nó, chắc tụi nó không thể nào tin là Nó đã thả con Tướng Thần, mà nghĩ Nó vụng về làm sẩy thì có … nhưng kệ, có sao đâu vì gì thì gì con Tướng Thần cũng đã được tự do.
Và y như Nó đã đoán, ba thằng kia khi nhìn thấy chiếc lồng không của Nó, thằng Phệ đã vổ đùi ong óng cái miệng:
- Tao đã nói với mầy biết bao lần rồi, tụi chim rừng lúc mới bị nhốt vô lồng thường giả bộ như chết rồi, để chờ cơ hội mầy bất cẩn là a lê hi hi hi iiiii, rút kinh nghiệm đi em lần sau đừng mắc mớp nữa …
- Bởi vậy, tao thấy … thằng Cống xen vô … chú Tư bẩy được con nào là rô ti con nấy, khỏe re khỏi chăm sóc...
Thằng Rèo thông cảm hơn:
- Nhưng con Tướng Thần nếu nuôi được, dùng làm con mồi đi gác cũng bá chấy bù chét vì dễ gì tìm được con đôi chứ …
Chỉ có con Thảo Quăn là tin lời Nó:
- Tao thấy con Tướng Thần cũng tội nghiệp, mầy thả là đúng rồi, nhưng chú Tư có biết mầy thả không?
- Tao cũng không biết vì khi tụi kia nói cho ổng nghe, ổng chỉ cười thôi hà, à mà nè, mai tao về Saigon rồi, còn mầy chừng nào xuống Mỹ Tho?
- Gần tựu trường tao mới xuống, mầy muốn coi hình tao vẽ tụi bây năm nay không? Muốn, thì gọi tụi thằng Phệ qua nhà tao luôn đi …
Như mở cờ trong bụng, không chờ con Thảo Quăn nhắc, Nó đã đưa hai bàn tay lên miệng làm loa:
- Phệ ơiiiii, Đức Cống ơiiiiiiii, Hưng Rèo ơiiiiiiiiii … xuống nhà con Thảo Quănnnnnnnnn liền nhaaaaaaaaaaa …
Một buối sáng trời thật đẹp, nắng ban mai trải đều trên con đường đất quen thuộc từ nhà Ngoại Nó vô lộ trong. Nó hịt hạt chia tay tụi thằng Phệ, Đức Cống, Hưng Rèo, và nheo mắt cùng con Thảo Quăn và Hiếu Lùn hẹn tái ngộ vào mùa hè năm tới và ngầm cám ơn con nhỏ trong năm nay đã vẽ hình Nó thật tướng thần (hi hi hi), cổ mang giàn thun, một tay đè con Xanh tay kia nắm chặt hai cánh một trự gà nước lúc đánh bẩy sập cùng chú Tư, mà sau khi xem tụi thằng Phệ phải công nhận là ngầu, khác hẳn với hình năm rồi Nó phải le lưỡi khi cỏng thằng Rèo muốn ná thở khi thua đánh trổng. Ôi, tình bạn tuổi thơ thật đơn thuần chân thật như tiếng cười chia tay của bọn chúng thật hồn nhiên trong sáng, kéo dài không biết đến bao giờ, nếu không có tiếng của Út Nó và Thiếm Tư (gánh dùm đồ cho Út Nó vào lộ trong):
- Bình, thôi đi con, đi trễ nắng lên mệt lắm đó …
- Bọn nhóc nầy cho ở chung một nhà, ai mà chịu nỗi … Thiếm Tư chưa dứt lời, thằng Phệ đã nhảy ngay vào:
- Có chú Tư chịu tụi con á thiếm … và Phệ ta phái chí, nhưng tiếng cười chưa kịp cất lên thì theo làn gió sớm một tiếng gáy ngân dài cao vút đã thay vào:
- Cù cú cu cuuuuuu cuuuuuuu … Cù cú cu cuuuuuu cuuuuuu
Bọn trẻ nhìn về hướng đó đồng thanh:
- Con Tướng Thần gáy chọc quê mầy kìa Trụi … và thằng Cống tài lanh đưa hai bàn tay lên miệng làm loa:
- Về đừng quê nha Trụiiiiiiiii Trụiiiiiiiiii và bọn chúng cùng rũ ra cười với nhau, nhưng tiếng cười của Nó khác hẳn ba thằng kia, tiếng cười thật khoan khoái hả dạ khi Nó biết chắc chắn là con Tướng Thần đã về chiếm lại ngôi vua và Nó càng vui hơn khi thấy con Thảo Quăn nhìn Nó cười giơ lên bàn tay với ngón cái đưa lên:”Trụi, mầy số 1”. Nó bước đi sau Dì Út của Nó mà lòng như mở hội, con đường dài hơn 3 km từ nhà Ngoại Nó vô lộ trong để đón xe đò về Saigon hôm nay Nó không thấy dài chút nào, ngắn nữa là khác khi nụ cười luôn nở trên môi của Nó, làm đôi lúc Dì Út Nó và thiếm Tư Thiệt cũng thấy lạ:
- Cái thằng hôm nay có gì vui mà cười hoài vậy ta …
Nó nghe họ nói với nhau chứ, nhưng không trả lời họ mà lại lầm thầm với một đối tượng nào đó:
- Tao hy vọng năm sau tao về, còn được nghe mầy gáy, chứ không phải nghe tụi nó nói mầy đã vô bụng chú Tư tao đó nha Tướng Thần …
Ngọn gió đồng vẫn rạt rào, nắng mai đã lên cao, một ngày thật dẹp …
Hết