← Quay lại trang sách

Chương XIII & XIV

Cái huyệt đào đã xong. Bố cu Khải ném xẻng xuống đất, nhìn quanh một cách tuyệt vọng. Bọn giặc đứng im phăng phắc. Dưới ánh đuốc tàn, bố cu Khải thấy hàng nghìn cặp mắt chăm chăm nhìn thẳng vào mình, sáng quắc những vẻ hung tàn, đắc ý. Thằng Tào, con mẹ Chánh ú cười khúc khích hỏi lão Khải:

- Thế nào? Sẵn sàng rồi chứ?

Bố cu Khải điềm nhiên gật đầu.

- Thế thì nằm xuống cho người ta lấp đất đi thôi!

- Tao có sợ gì chết! Thằng khốn nạn kia, mày hại được tao, mày đắc ý lắm đấy! Nhưng khi sống tao không băm vằm mổ xả được mày, lúc chết tao sẽ thu hồn bắt vía mày...

- À, thằng già chết đến gáy rồi còn cứng cổ? Tao thử đập chết mày xem rồi có làm sao không nào?

Nói đoạn hắn giơ cuốc định bổ xuống đầu lão Khải.

- Hãy khoan!

Một tiếng quát thốt nhiên làm cho bọn giặc giật mình quay lại. Hoàng Lang từ trên yên ngựa nhảy xuống. Bọn giặc vội cúi đầu làm lễ. Hoàng Lang hỏi:

- Người này là ai mà chúng bay định chôn sống người ta?

Thằng Tào vội đáp:

- Bẩm công tử, thằng này là người nhà lão Điều hộ...

- Người nhà ông Điều hộ ở Tuyên Quang?

- Dạ!

- Thế người ta tội gì? Có phải bay nhân lúc chủ tướng vắng mặt, định ăn hiếp kẻ cô thế chăng?

Thằng Tào sợ hãi thất sắc, nhưng cũng gượng kêu:

- Bẩm công tử, chúng con giết tên này là vì hôm trước đây hắn định ám sát Lày Sập Trưởng.

- Câu chuyện đầu đuôi thế nào?

- Bẩm công tử, lúc đó Lày Sập Trưởng đem quân vây bắt nhà Điều hộ, và đang tra khảo bọn gian thì tên này một mình dám lẻn vào trung quân, phóng dao đâm Lày Sập Trưởng bị thương.

Hoàng Lang giật mình, nhìn bố cu Khải một cách ngạc nhiên và cảm phục.

- À!... Thật vậy sao?

- Bẩm công tử, lão này táo gan lắm, ai cũng biết tiếng lão là một tay không vừa! Nay lão lặn lội lên đây, con chắc lão định thi hành một mưu gian gì nên muốn cho khỏi lo về sau, chúng con định giết lão cho xong!

Hoàng Lang bảo bố cu Khải rằng:

- Cứ lời quân chúng nói thì lão là người có thủ đoạn khá đấy. Nhưng giờ lão tính sao?

- Chỉ còn chết là hết!

- Thế ngộ ta chưa cho lão chết?

- Cái sống của ta vô ích cho các người, mà có khi lại nguy hiểm cho các người nữa!

- Lão chết có ân hận gì không?

- Chẳng ân hận gì cả! Chỉ thương thay chút hy vọng cuối cùng của chủ tôi cũng bị vùi theo tôi xuống hố đất này.

- Ông cụ Điều còn sống à? Lão có thể bảo rõ ta biết chỗ ẩn náu của ông cụ Điều không?

- Điều ấy, các ngươi chớ hỏi ta mà phí công vô ích. Dù có tra khảo nữa ta cũng chẳng hé răng.

- Được, để ta xem. Còn chúng bay, những tên nào giỏi nghề bắn, cưỡi thì sắp sửa theo ta có việc. Độ bốn chục tên thôi, còn bao nhiêu ở lại giữ đồn.

Bọn giặc dạ ran, tản ra tứ phía.

Hoàng Lang lại hỏi một tên Cờ Đen già đứng cạnh đấy:

- Lày Sập Trưởng chưa về à?

- Bẩm chưa.

- Ông quản đốc ở đây?

- Vâng.

- Thế lúc nào Sập Trưởng về thì ông bảo hắn phải xuống tỉnh ngay nhé!

Tên Cờ Đen cúi đầu vâng mệnh.

- Giờ thì ông để ta đứng đây với người này.

Tên Cờ Đen tức khắc chạy vào trại.

Hoàng Lang rút dao cắt dây trói cho bố cu Khải, đoạn ngọt ngào nói rằng:

- Ông già đừng sợ, ta đây là bạn chứ không phải thù.

Trong cặp mắt của bố cu Khải bỗng lóe một tia sáng vui mừng.

- Việc xảy ra ở nhà cụ Điều, tôi vẫn lấy làm hối hận lắm! Giờ may gặp già đây, tôi muốn già cùng theo tôi về tỉnh để tìm cụ Điều.

Bố cu Khải hơi cau lông mày, vì câu nói của Hoàng Lang khiến lão ngờ vực.

- Nếu cụ Điều còn thì tôi sẽ tìm cách đưa cụ bà và Thục Nương về tỉnh, để lại được đoàn viên như cũ.

Lão Khải vẫn dán mắt nhìn Hoàng Lang.

- Nhưng tôi chỉ e là ta về chậm mất...

Hoàng Lang nói câu ấy nét mặt có vẻ buồn rầu chân thật đến nỗi lão Khải cảm động:

- Công tử thực tình thương cụ Điều tôi thế ư?

Hoàng Lang cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng.

Bố cu Khải nhìn chàng, chợt nghĩ đến Thục Nương, hai giọt nước mắt từ từ chảy.

CHƯƠNG XIV

Đêm đã khuya. Mảnh trăng khuyết nửa, mờ soi cảnh vật âm thầm...

Bõ cu Khải tay cầm dao sắc, hăm hở đi về phía gò Chùa. Bốn bề lặng ngắt. Dưới ánh sáng nhạt nhẽo, những chòm cây to, những búi lau rậm lù lù hiện thành một cảnh tượng kỳ quái. Lão già có cái cảm giác như người vào sâu một cõi huyền bí để tìm những bước phiêu lưu ghê gớm. Lão đi đến đâu, lá khô phủ đất bị giày xéo, sột soạt như những tiếng rùng mình bí mật. Trong cảnh vô cùng tịch mịch, trái tim lão đập dồn. Lão nghĩ đến ông cụ Điều, trong ba ngày trời xa vắng chủ, ba ngày giữa buổi nhiễu nhương, sinh mệnh con người cheo leo như trứng để đầu đẳng, lão không biết số phận của chủ mình ra thế nào? Câu hỏi ấy làm cho lão lo ngại lắm.

Lão đi nhanh. Qua bãi tha ma, lão bắt đầu trèo dốc. Trên con đường chìm khuất dưới gai góc, mỗi bước có thể đưa người ta tới hang hùm tổ rắn nọ, người nghĩa bộc đã tỏ biết khinh thường tính mệnh mình vì chủ. Lão, phần mệt, phần cảm xúc quá, thấy mồ hôi toát ra đầy mình, giá ngắt và dính như hồ.

Nhưng, mò mẫm mãi, lão Khải cũng lần được tới cổng chùa, vô sự.

Cảnh chùa ấy to lắm, lâu ngày bỏ hoang phế, đổ nát đã gần hết. Những gai góc, cỏ hoang mọc lấn cả lên thềm. Mái tam quan sụt mất từng mảng lớn. Cột, kèo, bị dầm mưa dãi nắng, đã mục ruỗng mốc meo. Hai bức tường đầu hồi chơ vơ, nứt nẻ, chỉ chờ một cơn gió to nữa là xuống nốt.

Lão già lẳng lặng bước vào chùa. Trời tối sập xuống. Mảnh trăng vừa bị mây che. Lão Khải vội đập đá lấy lửa, châm vào cây nến đem theo để soi đường. Lần tới hậu cung, lão cũng chẳng thấy động tĩnh gì cả. Quanh mình, lặng lẽ, tối tăm. Lão giơ cao ngọn nến nhìn. Trên bệ gạch long lở, mấy pho bụt mốc ngồi trông cảnh tiêu diệt, vẻ mặt thản nhiên hoặc điểm một nụ cười thâm trầm. Không khí lạnh lẽo, ẩm ướt, tỏ ra rằng nơi đó đã lâu thưa vắng bóng người. Có chăng những con dơi thấy ánh lửa bay tán loạn, in lên tường mốc những bóng đen thấp thoáng. Nhưng, sự hoạt động ấy càng như chứng thực vẻ tiêu điều kia.

Lão Khải ngẩn ngơ thất vọng, đang phân vân thì bỗng giật nảy mình... Ngọn nến lão cầm nơi tay rơi mạnh xuống đất. Lửa tắt. Bức thành hắc ám tiến sát đến quanh mình lão. Trái tim lão ngừng hẳn lại, người như bị điếng đi...

Dưới chân lão, tận đâu trong tim đất, thoáng có tiếng đưa lên. Một tiếng rền rĩ, trước còn văng vẳng, sau thành kêu gào, thảm đạm, sặc sụa, nghẹn ngào rồi im bặt...

Lão Khải sởn tóc gáy, tự hỏi có phải mình mơ hoảng không? Lão cố lần mò nhặt được cây nến. Ánh lửa lại leo lét sáng, sự kinh sợ dịu dần. Không, thế thì không phải lão già đã mơ hoảng. Cái tiếng kêu huyền bí vừa rồi, quả nhiên lão đã nghe rõ ràng. Hẳn có ai bị chôn vùi ở dưới đất. Nhưng, đã bị chôn, sao còn sống, còn kêu được. Mà sao lại chỉ kêu có mấy tiếng rồi thôi? Lão Khải ngờ. Cái tiếng vừa rồi biết đâu chẳng phải là tiếng thổn thức của tim đất, lão ngẫu nhiên nghe lỏm thấy? Biết đâu dưới chân lão, cái khối lì lì kia lại chẳng cũng có sinh hoạt, có đau khổ, có giãy giụa, thở than?...

Lão Khải giương hai mắt khủng khiếp nhìn quanh như một anh chàng sắp hóa dại. Bốn bề lúc đó lại yên lặng. Sau, đứng mãi chỉ thêm sợ, lão quả quyết hỏi to lên rằng:

- Ai đấy? Ai kêu ở chỗ nào?

Nhà không, tường kín, tiếng nói của lão vang lên oang oang như có kẻ nào bắt nhai. Tuy vậy cái tiếng vang đó hình như có thấm xuống dưới tầng đất sâu. Vì cái tiếng rền rĩ vừa rồi lại thấy bắt đầu, mà lần này thì đích xác là tiếng người.

Lão Khải sợ quá. Sự can đảm của lão đã đến cùng rồi. Lão định vùng chạy trốn.

Nhưng, cũng như người bị bóng đè, lão định vùng vẫy mà nào chân tay có theo ý muốn!

Giữa lúc tinh thần lão bị khủng hoảng ấy, một tuệ quang lòe ra như một làn chớp trong giông tố:

- Ông cụ Điều!

Ừ, biết đâu tiếng kêu ấy lại chẳng là tiếng kêu hấp hối của người chủ nhân từ bị hại! Biết đâu, trong lúc lão đi vắng, ông cụ Điều không bị có đứa nó hành hạ dập vùi?

Nghĩ thế thì tấm lòng thương chủ bừng bừng sôi nổi, át cả sự nhát sợ mà bấy giờ lão Khải coi là một sự đê hèn. Lão không tin ở sự phi thường nữa, chú ý nhìn những viên gạch lát, rồi lấy chuôi dao gõ mạnh xuống đất để tìm. Gõ đến chỗ cửa võng, một tiếng vang khác thường khiến lão phải để ý. Lão ngồi xổm xuống, xem xét kỹ thì thấy một viên gạch vữa xây không có, lão thò lưỡi dao bẩy mạnh viên gạch bật ngay lên. Một cái cửa hầm mở ra.

Tiếng rên từ dưới hầm đưa lên.

Lão Khải không rụt rè gì nữa, tụt ngay xuống hầm, giơ nến soi. Dưới ánh sáng lung lay, lão nhận thấy một nơi khá rộng, bốn bề vách đất kín bưng và ẩm ướt nhớp nháp. Không khí nặng nề. Giữa hầm, trên cái bàn thấp, để vào trong một cái hòm gỗ, thành cao độ bốn tấc ta, một người đàn ông quần áo rách rưới, chân tay trói gò, đang giãy giụa.

Lão Khải lại gần, một mùi tanh sặc sụa làm cho lão suýt lộn mửa.

Đựng trong hòm gỗ, hàng trăm con rết đang bò lúc nhúc như giòi. Mỗi lần người bị trói cựa quậy, nhỡ thò gót chân hay khuỷu tay xuống là chúng nhâu ngay lại để cắn. Thực là một hình phạt thê thảm. Thê thảm vì nó kéo dài sự đau khổ, nó để sự chết đến rất chậm chạp. Lão già vội cầm dao băm vằm bọn rết ra như cám, toan cởi trói cho người bị nạn. Vừa nhìn lên nét mặt đau khổ, lão buột miệng kêu:

- Trời ơi, cụ Điều!

Lão Khải lật đật ôm cụ Điều xuống đất, cắt đứt dây trói, lay gọi hồi lâu. Ông cụ bị rết cắn đau quá, chân tay đã sưng đẫn lên và tím ngắt lại, mặt xanh xám, mắt nhắm nghiền. Lão Khải lay gọi đến ngót nửa giờ, ông cụ Điều mới dần dần hồi tỉnh, mở mắt nhìn người nghĩa bộc một cách lạ lùng. Trong cổ họng thì thào nhiều tiếng, nhưng chẳng rõ là nói gì.

- Trời ơi!... Cụ Điều!... Cụ Điều!... Con đây mà!... Cụ đừng sợ gì nữa!... Con đã giết chết hết đàn quái vật rồi!

Lão Khải nhắc đi nhắc lại hàng trăm lượt câu nói đó. Mãi sau, cụ Điều mới nhận ra, hổn hển kêu:

- Chết!... Chết mất... thôi... ôi!...

- A cụ đã tỉnh! Cụ đã khá lắm rồi!... ừ, nọc rết chỉ làm cho đau đớn chứ mấy khi hại đến mạng người!...

- Nó... Nó... Giết chú... mất thôi...

- Nó là ai?

Ngọn nến tàn. Mẩu bấc cuối cùng chìm trong đống sáp lỏng cháy bùng lên rồi tắt ngấm. Trong hầm thành ra một cõi âm ty. Hai người giáp mặt nhau mà chẳng nhìn thấy nhau. Tiếng nói đứt khúc âm thầm như tận cõi chết đưa lại, cụ Điều cố gượng kể lể nỗi thống khổ của mình:

- Chú... đi rồi... nó bắt được tôi, tra khảo... nhốt xuống đây... ngót một ngày... chết... Chú đi đi... nếu nó đến... trốn xa đi... nếu nó đến...

- Nhưng nó là ai?... Thằng Tào?

- Không!... Anh nó.

- Thằng cai tổng Cục?

- Ừ... cai Cục!