← Quay lại trang sách

Chương 2

dịch giả: trọng báu - thành châu

Chương 2

òn mươi mét nữa đến rừng, họ không bò trườn mà khom người chạy hết sức, mệt lử, người nọ tiếp người kia chưa tới được bụi cây thấp lưa thưa. Các chiến sĩ nằm trải ra trên tuyết, ngột thở; giây phút im ắng đến sửng sốt, không ai nói được ra tiếng. Trong lúc này ở mỗi người chỉ có một ý nghĩ duy nhất - thế là đã vượt qua, đã thành công, và điều tệ hại nhất đã lùi lại phía sau. Từ trên ngọn đồi bọn Đức bắn như khuấy trộn họ lên. Như mất trí, chúng nã đạn quyết liệt khắp đồng cỏ, dưới ánh sáng của pháo sáng. Quan sát khắp mọi phía, lúc này bọn Đức bắn về phía con suối cạnh nơi Seluđiac nấp. “Phải cám ơn các anh, các chiến sĩ thân yêu!” - Ivanôpxki xúc động nghĩ, anh nằm trong tuyết thở nặng nề như hớp từng ngụm không khí. Những cố gắng đầu tiên của anh đã có kết quả, nhưng kết cục sẽ ra sao? Dù thế nào chăng nữa, đồng chí Seluđiac, mọi người sẽ nhớ

mãi anh - người chiến sĩ đã nhận cái chết chân chính về mình, và cùng lúc trong lòng trung úy thoáng gợn lên sự ghen tị thầm kín muốn được như Seluđiac..., trung úy vẫn mong rằng Seluđiac còn sống...

Chưa kịp lại sức, Ivanôpxki đã nhổm dậy ngồi hẳn trên tuyết. Những đường đạn lửa thưa thớt xuyên qua bóng đêm ở mãi phía xa đằng sau, và có những luồng đạn khác từ rừng thông sau bãi bồi bắn đáp lại - như thế có nghĩa là tiểu đoàn đã bắt đầu trận đánh, ở đây, trước mặt các chiến sĩ, bên cạnh lùm cây yên tĩnh là sườn dốc trần trụi phủ tuyết với những cụm như bờm ngựa của đám cỏ dại chạy dọc theo bò ruộng. Ivanôpxki rút đồng hồ xem giờ - 9 giờ 30 phút.

- Ai đã bắn? - Sau khi đã nén giận, trung úy hỏi với vẻ bình tĩnh. Anh nhớ lại phát súng nổ rủi ro này.

Không xa chỗ anh, giữa những người nằm bất động, có một người nào đang đào bới và ngồi hẳn lên tuyết, trông cái chỏm nhọn nhô cao của chiếc mũ trùm đầu, Ivanôpxki nhận ra chuẩn úy Điubin.

- Xutnhich nhắn đấy!

- Tôi đã bắn, - Xutnhich nói khẽ, giọng khàn khàn vì cảm lạnh, cảm thấy mình có lỗi, anh cố nhổm lên một cách yếu ớt.

- Vì sao bắn?

Xutnhich xê dịch khẩu súng trường bên chân:

- Thưa vì chốt an toàn bị tụt xuống.

Ivanôpxki nhìn kỹ khẩu súng được quấn bằng cuộn băng, anh cau mặt giận dữ. Xutnhich mang khẩu súng trường tự động Tôcarep với mười viên đạn đó là khẩu súng có cấu tạo khá phức tạp và không đáng tin cậy lắm trong chiến đấu. Quả là môt tai họa, chẳng khác nào anh ta để sơ xuất trước lúc lao vào cửa đột phá. Lẽ nào lại có thể tiến vào vùng hậu phương quân Đức với vũ khí như vậy?

- Quỷ tha ma bắt anh đi! - Không ghìm nổi bực tức, trung úy rít lên giận dữ. - Đồng chí đang cầm khẩu gì đấy?

- Súng trường.

- Súng trường nào?

- Súng trường tự động Tôcarep mang số “en em sáu trăm hai mươi tư”

- “en” mói chả “em”! Đồng chí không tìm ra một cái gì tồi hơn thế nữa chứ?

Rõ ràng, chỉ đến lúc này khi đã hiểu rõ điều sơ xuất của mình, Xutnhich mới cúi đầu nhận lỗi. Ivanôpxki bực dọc ngó cái thân hình nặng nề của người chiến sĩ cùng chiếc áo ngụy trang ướt đẫm buông xuống tận đầu gối. Nhưng tất cả cái vẻ xù xì của người chiến sĩ lúc này lại biểu lộ sự biết lỗi và phục thiện, vẻ phục tùng của anh ta và chút thời gian cấp bách lúc này đã làm nguôi cơn giận của người chỉ huy. Ivanôpxki hiểu rằng xử phạt chiến sĩ và tiến hành nhiệm vụ - một nhiệm vụ mà chính chiến sĩ đó chưa hiểu biết - là không nên. Dẫu sao anh không thể xem thường sự kiện này, bởi lẽ chỉ một tí nữa anh ta đã làm cả phân đội bị tiêu diệt.

- Đồng chí hiểu rõ như thế là làm bậy rồi chứ?

- Hắn có hiểu cái quái quỷ! - Lucasôp bỗng lên tiếng. - Một người chúa cẩu thả. Chả biết vì sao lại tiếp nhận một người như thế?

Xutnhich vẫn lặng yên như trước, đầu cúi gục.

- Vì chuyện ấy mà tôi có thể gửi anh xuống hỏa ngục cho hung thần xé xác ra được rồi đấy! - Trung úy thì thầm răn đe. Hiểu chứ?

Đầu của người chiến sĩ càng thấp xuống, nhưng rõ ràng anh ta vẫn chưa hiểu cần phải nói gì để thanh minh cho mình, và như mọi chiến sĩ mắc tội khác, anh ta đã sẵn sàng đón nhận tất cả.

- Thôi. Để rồi chúng ta sẽ nói chuyện với cậu ấy. - Cảm thấy trong giọng nói của người chỉ huy có nhẹ đi đôi chút, Điubin nói vẻ dàn hòa.

- Tôi sẽ còn phải trao đổi với đồng chí. - Ivanôpxki báo trước và anh ra lệnh: - Lồng thanh trượt vào chân!

Các chiến sĩ hành động không chậm trễ, móc bộ kẹp vào đôi ủng đồng thời tháo ván trượt, Ivanôpxki nắm lấy đuôi gậy và nhìn khắp lượt, chờ cả phân đội sửa soạn xong

- Tôi sẽ dạy cho hắn biết! Cái đồ sỉ mũi chưa sạch mà tôi chưa hề gặp thấy này. - Đứng bên cạnh, Lucasôp sốp vừa cằn nhằn vừa xỏ đôi bao tay.

- Thôi được, tất cả chú ý! - Ivanôpxki cắt lời Lucasôp bằng giọng thầm thì nhưng rành rõ. - Xong cả rồi chứ? Xutnhich - theo tôi! Tiến!

Trung úy đột ngột rời vị trí, hướng vào khoảng trống giữa các bụi cây. Dưới lớp tuyết xốp đôi thanh trượt lướt rất khó, thỉnh thoảng lại bị thụt vào những vết bánh xe hằn sâu dưới tuyết, đã thế, đoạn đường theo vết bánh xe này lại uốn cong và gồ ghê. Những cành cây như níu lấy áo khoác ngụy trang, dứt mũ trùm ra khỏi đầu. Mười lăm phút đã trôi qua, trung úy luồn lách qua các bụi cây song vẫn chưa thoát ra được để vào cánh đồng. Đến chỗ này từng trận gió ào tói và trung úy bắt đầu thấy thoáng đãng, anh dùng thanh trượt dò được một bãi phủ tuyết cứng hơn và anh thúc gậy đẩy đi. mải quan sát phía trước, không nhìn xung quanh, nhưng anh vẫn nghe rõ tiếng thanh trượt lạo xạo phía sau và hơi thở đều đều quen thuộc của các chiên sĩ. Nỗi bực bội về Xutnhich đã bớt, tai hoạ lớn nhất đã qua đi và Ivanôpxki bắt đầu quen dần với cái mất mát là giờ đây cả phân đội chỉ còn lại có tám người. Đúng là không thể hoàn toàn cho qua sự việc đã xảy ra, ngày mai đối với anh mọi người sẽ còn rất cần thiết, còn Xutnhich đáng phải trừng phạt một cách nghiêm khắc. Nhưng sẽ thi hành kỷ luật anh ta thế nào?... Ở đây không thể bắt vào nhà giam, tốt hơn là hoãn lại đến lúc trở về. Về việc này, nói chung họ đã gặp may. Cứ cho là sự việc chưa xảy ra như vậy đi, và nếu cứ giả sử là Xutnhich đã không bắn, giả sử bọn Đức cũng không bắn bị thương Cudravet và cũng giả sử là trung úy không phái Seluđiac - Seluđiac, người đã đánh lạc hưóng bọn Đức, thu hút hỏa lực địch về phía mình, thì hoàn toàn có khả năng là đến sáng họ vẫn chưa vượt nổi khoảng cách giáp ranh. Và khi trời đã sáng rõ, pháo cối của bọn Đức sẽ dễ dàng đập nát đội hình của họ. Liệu mười người có quá nhiều hay không? Dù vậy, họ đã lọt được vào bên trong và lúc này chỉ mong sao không chạm trán với những đội tuần tiễu ban đêm của bọn Đức.

Lát sau họ gặp một triền dốc không rộng lắm nổi rõ trên tuyết, thanh trượt lướt dễ dàng về phía trước, cánh tay cử động đã thấy thoải mái hơn. Ivanôpxki nhìn lại, Xutnhich vẫn cố gắng đi theo vết trượt tuyết ngay sau anh, Lucasôp bứt lên nhẹ nhàng và lướt êm trong bóng đêm. Những chiến sĩ khác cũng trượt đi khá đều, trong gió đêm hư ảo nghe rõ tiếng kêu lạo xạo không ngừng của lớp tuyết dưới các thanh trượt. Ivanôpxki tăng thêm tốc độ. Đường còn dài, còn rất xa đối với một đêm đi, và đòi hỏi cần phải đến kịp. Anh vẫn nhớ trên lộ trình đã nghiên cứu hôm trước trên bản đồ, đi không bao lâu nữa sẽ lại gặp một bãi bồi cũng của con suối này. Sau đó cần trụ lại ở bãi bồi một thời gian.

Ra khỏi lùm bụi, các chiến sĩ giữ vững cự ly và phân đội tiếp tục vận động trong đêm mờ xám. Trời vắng sao, không gian bao la của mùa đông chỉ còn là một màu đen bịt bùng, những vết nham nhở của các lùm bụi và hàng cây thẫm lại. Đám cỏ dại và những vật lờ mờ đều mang đầy vẻ bí ẩn. Pháo sáng tiền duyên soi rọi mãi ở phía sau, chỉ nhìn rõ ánh phản chiếu rất nhanh của chúng sau ngọn đồi thoai thoải.

Dần dà, Ivanốpxki thấy yên tâm, mặc dù mọi việc không phải đã hoàn toàn trôi chảy, song bước đầu dường như đã có chiều suôn sẻ: họ đã chọc thủng được tiền duyên địch. Về Seluđiac, suốt thời gian đó Ivanôpxki suy nghĩ mãi điều phi lý đã xảy ra với người chiến sĩ này, và anh thấy ân hận. Dẫu người chiến sĩ công binh đứng tuổi này không có gì tỏ ra sáng ý như anh chàng Xutnhich, nhưng có thể ngày mai anh ta sẽ rất hữu ích. Đúng, so với những chiến sĩ công binh khác, Seluđiac đã rủi ro, mặc dù lý ra những chiến sĩ công binh cần thiết hơn nhiều người khác. Nhưng ở đây đành chịu. Trong lúc toàn phân đội nằm phơi mình dưới ánh pháo sáng, có lẽ Seluđiac đã xoay nửa người lại sau và nửa người đó đã bị đạn xuyên.

Còn bây giờ là sự bực mình và nuối tiếc.

Ivanôpxki hiểu rất rõ rằng, trong cuộc sống không phải mọi điều đều có thể thực hiện được, nhất là trong chiến tranh. Để khỏi rơi vào tình thế hiểm nghèo, có lúc đành phải dốc lực lượng cuối cùng giành cho kỳ được mục tiêu đã định, chiến đấu với khả năng cuối cùng chống trả mọi sức mạnh tàn bạo của tình thế, nếu không thì anh sẽ làm hỏng việc và có thể bị lộ, bản thân anh sẽ bị hy sinh. Nói chung, chiến tranh là tàn bạo với bất kỳ ai, nhưng trước hết đối với kẻ hèn nhát ngoài chiến trường, kẻ quý trọng cuộc sống của mình hơn tất cả mọi người khác. Tuy nhiên, cũng không ít những người dũng cảm đã hy sinh. Không như trong cuộc sống hòa bình, tại đây, trên chiến trường, số mệnh con người được quyết định và thay đổi trong khoảnh khắc, và để sống được thì con người đó không được một phút nào buông rời khả năng tự vệ. Trong bất kỳ điều kiện khó khăn không tưởng tượng nổi nào cũng phải vươn lên điều khiển lấy cái số mệnh đó.

Nỗi đau đớn bởi sự mất mát đầu tiên hoàn toàn vô nghĩa vẫn bám riết lấy Ivanôpxki, có một lúc nào đó, trung úy tự quên đi khi bị cuốn hút vào những công việc sự vụ thường ngày, nhưng rồi nỗi cay đắng ấy lại trở lại với anh như một vết thương nhói buốt rất quen thuộc trong chiến tranh. Nỗi cay đắng đó vẫn cứ giày vò trái tim anh trong suốt năm tháng trời, và tuy đã có chịu đựng nhưng anh vẫn đau đớn cảm thấy không thể nào quen được với nó. Trong thời gian chiến đấu vừa qua, anh đã vĩnh viễn mất đi bao nhiêu đồng đội thân yêu. Anh nghĩ rằng rồi sẽ quen đi với những mất mát này và có thể sẵn sàng đón nhận những điều không tránh khỏi đó. Nhưng dầu có cố quen dần, đôi lúc anh vẫn cảm thấy trong anh một nỗi thất vọng rằng, có lẽ tốt hơn, hãy giơ đầu mình ra hứng lấy một viên đạn bất hạnh - một cái đầu chẳng đáng giá nào sẽ được vĩnh viễn vùi sâu trong nấm mồ như một người thân thiết của anh.

Thậm chí với người bạn tốt nhất của anh là đại úy trinh sát Vôlôc, anh đã không thể chôn kịp. Giản đơn thôi, bởi lẽ họ không tìm đâu ra xẻng cuốc và không có ngay cả mười lăm phút vì từ phía đường nhựa bọn Đức phóng mô tô tới. Vừa bắn trả, họ vừa cùng với Pôgrêpnhiac liệm thi hài đại úy vào tấm vải bạt lều và vội vã liệng cả cuộn vải bạt xuống lấp, cùng với tuyết và lá cây. Người chỉ huy của họ vĩnh viễn nằm lại bên bìa rừng Xmôlenxcơ xa xôi. Sau đại úy là trung sĩ Rucavixun, anh bị trúng đạn ngay trên ngọn gò, đơn vị không thể mang anh đi được, chừng mười phút sau bọn Đức lôi thi thể anh đi.

Nói chung, trong chiến tranh Ivanôpxki may mắn đều gặp được những người tốt, tất nhiên đối với anh, được chiến đấu bên đại úy Vôlôc vẫn là điều may mắn nhất. Bằng sự nhạy bén không thể cắt nghĩa nổi, trung úy nhận ra ngay điều này khi anh trông thấy đại úy trên con đường buổi sớm đầy sương mù trong khu rừng Bôrôp. Quỳ đầu gối, đại úy đang giũ giũ từ trong túi ra vật gì đó đổ vào chiếc mũ lưỡi trai, tấm bản đồ nát đặt ngay bên cạnh, xung quanh đại úy là những chiến sĩ trinh sát kẻ nằm người ngồi. Tất cả đều khoác áo ngụy trang màu lá cây, mũ trùm đầu bỏ ra để lộ mũ ca lô, chỉ có mình đại úy đội mũ lưỡi trai, chính nhờ chiếc mũ này trung úy đã nhận ra ngay người chỉ huy, anh tiến lại và giơ tay chào:

- Đồng chí chỉ huy, cho phép tôi được hỏi.

- Vâng, xin mời cứ hỏi tự nhiên - đại úy mỉm cười bớt yẻ nghiêm nghị của người chỉ huy - Đồng chí hỏi đi, nếu muốn một chút gì. Thật ra chúng tôi còn đủ bằng một hạt bụi đấy.

Rõ ràng đại úy là người chịu đùa và có thể sẵn sàng khoản đãi ngay cả món thuốc lá núi khá nặng, nhưng tất cả thuốc lá của đại úy cũng chẳng hơn gì thuốc lá của trung úy. Lúc này trung úy không muốn hút, anh thích bánh bít cốt hoặc một mẩu bánh mì lớn, đã hai ngày qua anh chưa có gì vào bụng. Sau trận chiến đấu ban đêm gần Crupet bị thất bại, trung úy lạc trung đoàn rồi bị rơi vào vòng vây. Cùng với mười hai chiến sĩ vượt vòng vây, anh bị lạc loanh quanh trong rừng, vừa đi vừa dò tìm đơn vị. Nhưng anh không thấy ở đâu chút dấu tích của trung đoàn, thậm chí dấu tích của sư đoàn. Thỉnh thoảng anh bắt gặp những chiến sĩ của các đơn vị không quen biết, nhưng không ai biết rõ ràng điều gì cả. Trong khu vực tiền duyên tất cả đã bị đảo lộn, bọn Đức vẫn ra sức lùng sục họ. Một ngày nữa trôi qua, chung quanh chỉ toàn là bọn Đức, khắp mọi nơi anh đều đụng phải bọn chúng hoặc thấy những dấu vết bọn chúng vừa đi qua, và suốt cả một tuần anh vẫn luẩn quẩn trong những khu rừng nhỏ, cố tìm ra lối thoát. Tình thế hoàn toàn mờ mịt, bản đồ vùng này không có, những chiến sĩ Hồng quân gặp trên đường đã cung cấp cho anh tin tức trái ngược hẳn nhau. Chỉ có một điều rõ ràng: khi nào bọn Đức tiến về Matxcova, chúng sẽ bỏ lùng sục. Một vài cuộc đụng độ bất ngờ đã cướp đi mất của anh ba chiến sĩ rồi thêm hai người nữa mất tích trong đêm tối, có thể họ bị lạc và giạt vào những đơn vị khác ở đâu đó, và cũng có thể gặp trường hợp xấu hơn. Cuối cùng chỉ còn lại bốn chiến sĩ với anh, họ lạc vào một khoảng rừng hẻo lánh, nơi tưởng như không có một tên Đức, không thể gặp một chiến sĩ Hồng quân nào, song thật bất ngờ, họ bỗng nhiễn chạm trán với nhóm trinh sát này trên đường qua rừng.

Giờ đây, trong lúc trả lời Ivanôpxki, đại úy cố giũ kỳ hết vật gì từ túi ra và quấn thành hình một điếu xì gà mỏng teo, ngắn cũn. Những chiến sĩ khác trong khi lặng yên xem sự có mặt của trung uý diễn biến ra sao, họ âm thầm quan sát người chỉ huy của mình.

- Cái bật lửa ra sao rồi, có còn không? - Đại úy hỏi trung úy, tay anh nắn nắn chiếc quần xanh và lộn trái túi ra.

- Bật lửa nào nhỉ? - Ivanôpxki sửng sốt.

Nhưng chợt anh nhớ ra tất cả.

Vào dịp tháng trước, khi ở gần Caratrốp họ đã ở cùng một tuyến phòng ngự với nhau. Chẳng rõ vào hồi nào trước lúc rạng sáng đồng chí trưởng ban trinh sát trung đoàn dẫn tới đài quan sát tiểu đoàn một cán bộ chỉ huy chưa quen biết đội mũ lưỡi trai, tấm huân chương Cờ Đỏ đính trên áo va rơi gabacdin. Vừa mờ sáng, đại úy - người chỉ huy chưa quen biết đó - cùng Ivanôpxki bắt đầu xem xét trận địa phía quân Đức qua ống ngắm pháo binh, rồi đánh dấu vào bản đồ. Sau đó họ cùng đi ăn sáng. Đại úy còn mời Ivanôpxki một điếu “cadơbêch” và vừa hút đại úy vừa chăm chú xem chiếc bật lửa chiến lợi phẩm có hình ông sư của Ivanôpxki. Chiếc bật lửa đỏ quả là đặc biệt: ấn nhẹ lên lò xo trên người ông sư, một phần đỉnh sọ ông sư toé lửa và xuất hiện ngọn lửa nhỏ.

Cái bật lửa có lẽ vẫn dùng được. Ivanôpxki lúc này nhớ ra, anh móc chiếc bật lửa có hình ông sư nhỏ bé và đen thẫm, ấn ngón tay cái lên lò xo, song lửa không lên, có lẽ hết xăng.

- Hay thật, thú vị thật đấy! - Đại úy nói - Tiếc là không có gì hút.

- Chúng tôi cũng chẳng còn tí thuốc nào, - Ivanôpxki nói.

Nét mặt họ nghiêm trang, đại úy khoác chiếc áo bludông đã rách lên vai. Thực tế chiến trường chẳng vui vẻ gì gây ra một cảm giác không ổn định.

- Các đồng chí thiếu thốn lâu rồi nhỉ? - Đại úy hỏi

- Vâng, từ ngày mười bảy. Khi đó chúng đã dập cho chúng tôi một trận ở gần Caratrôp.

- Rõ cả, nào ta cùng đi. Trên bản đồ của tôi đã đánh dấu đường giáp ranh chỗ này. Thử cùng chúi mũi vào đây xem sao.

Họ lọt qua tiền duyên quân Đức đã bốn ngày đêm, song vẫn chưa phát hiện ra một tuyến giáp ranh nào, hơn nữa, cả tiền duyên chính của bọn Đức họ cũng chưa lần ra. Cuối thu, những chiếc lá vàng rời cành bay lả tả, băng giá ẩm ướt tới sớm sau những trận mưa dai dẳng và buốt lạnh. Những con đường bị tắc nghẽn bởi những đoàn xe ngựa, xe tải, xe kéo của các đơn vị quân Đức ở hậu phương, cả của các đơn vị tiến công. Các chiến sĩ đã thấm mệt vì cuộc hành quân bộ dài ngày theo những con đường lầy lội và còn vì đói và rét nữa. Cảm lạnh và bệnh ho khan bắt đầu tiến công một vài chiến sĩ. Lở loét khắp người làm trung úy bứt rứt. Tiếp theo một chiến sĩ trinh sát nữa bị thương vào chân không đi nổi, mọi người phải lần lượt thay nhau khiêng anh trên một chiếc cáng tự tạo bằng cành cây và áo mưa, vải lều. Vì vậy họ không thể đi nhanh, nhưng đồng chí chỉ huy hoàn toàn không muốn để người chiến sĩ trinh sát lại. Đó là một chiến sĩ trinh sát tài năng, anh ta nói tiếng Đức rất thạo, vốn là một vận động viên thể thao. Anh có cặp mắt xanh và bộ tóc sáng, mang tên họ là Phích. Phích bị thương thật ngẫu nhiên lúc giữa trưa, cả phân đội rẽ vào làng để hỏi dò đường đi và tìm cái gì đó cho bữa ăn, chính ở ngay đầu đường vào làng họ đã đụng phải bọn Đức. Đại úy Vôlốc liền đâm một nhát dao chí mạng vào cổ một tên Đức đầu tiên vừa bước ra khỏi sân. Có lẽ hắn là một tên sĩ quan và theo thói quen của người trinh sát, động tác đầu tiên của Vôlốc là đoạt ngay chiếc cặp dã chiến của tên Đức và cả đội vội rút chạy mang theo người chiến sĩ bị thương không còn khả năng lê nổi một bước, có lẽ phát đạn đã động vào dây thần kinh quan trọng làm chân Phích bị co quắp lại như một cuộn dây xoắn. Thêm vào đó, vết thương bắt đầu biến chứng. Phích lên cơn sốt cao. Con đường phải đi còn dài càng làm cho người thương binh thêm đau đớn. Băng luôn bị tuột ra, vết thương chảy máu, Phích nghiến chặt răng cố tự chủ, anh thấy trời đất tối sầm lại.

Một vài ngày như thế trôi qua.

Một lần họ dừng lại nghỉ lấy sức trên một cái gò nhỏ dưới gốc những cây sồi. Cành cây trần trụi, chỉ còn lưa thưa vài chiếc lá sót lại từ mùa hè chạm vào nhau trong gió loạt xoạt, ở đây tương đối yên tĩnh. Họ được những gốc sồi đáng tin cậy che chở. Vừa dừng lại, các chiến sĩ gieo phịch xuống đất. Phích nằm trên cáng, mặt anh nhợt nhạt, mắt nhìn xa xôi, lặng ngắt. Vôlốc ngồi bên cạnh, im lặng nhấm nhấm cọng rơm. Chẳng còn thứ gì để ăn và thuốc hút cũng hết. Hai chiến sĩ trinh sát rời phân đội để xoay sở xem có chút gì ăn cho thương binh không.

- Phích này, nghe đây! - Bỗng đại úy nói. - Cậu đừng lo: phân đội sẽ không bỏ cậu đâu. Chúng mình sẽ mang cậu đi theo, và mọi việc sẽ trôi chảy cả thôi. Điều chủ yếu là đừng mất tinh thần.

- Đưa cho tôi khẩu súng ngắn, - Phích cất giọng phều phào.

Suốt hai ngày liền anh không ngớt đòi khẩu súng ngắn của mà mà anh ngờ Vôlôc đã lấy khỏi bao súng của anh. Từ đấy, bất cứ ai hỏi chuyện, Phích cũng mở đầu và kết thúc câu chuyện bằng việc phải trả lại khẩu súng ngắn cho anh.

- Cậu cứ đòi bằng được khẩu súng của cậu làm gì! Mình sẽ trả lại khẩu súng cho cậu. Nhưng trước hết, cậu cần hiểu bọn mình hơn.

- Trả lại khẩu súng cho tôi. Các anh cầm để làm gì? Việc gì các anh phải lo? Để thanh minh cho lương tâm của các anh hay sao? Hãy mặc tôi, đại úy ạ...

Không còn thuyết phục được Phích nữa, đại úy hiểu rõ điều đó và chẳng khuyên nhủ thêm. Tình thế của họ không phải đã là ảo tưởng, và họ cũng không cần bất kỳ thứ ảo tưởng nào. Tình trạng của Phích rõ ràng đã trở nên tuyệt vọng, chính bản thân Phích và cả tám chiến sĩ trong đội đều biết rõ, chỉ trừ có người bạn cũ của Phích là trung sĩ Rucavixưn, suốt đường hành quân anh luôn chăm sóc Phích... Nhưng điều rủi ro lại ở chỗ khả năng của chính Rucavixưn cũng rất hạn chế, Phích gày tọp đi trông thấy và Rucavixưn thật ra đã không thể giúp gì được cho Phích hơn. Rucavixưn buồn rầu ngồi sát bên người đồng chí, anh dùng chiếc khăn rây bẩn lau những giọt mồ hôi lạnh giá trên trán đã tái ngắt của Phích.

- Chao ôi! - đại uý thốt lên,- Chúng mình phải làm gì với cậu đây?

Một câu hỏi hầu như có tính khẳng định, không một ai có thể và có ý định trả lời câu hỏi ấy của đại uý. Và chàng đại uý cũng không đợi một sự trả lời, anh ngẫm nghĩ lầm rầm ra tiếng. Lần này đại uý chẳng kịp nghĩ ngợi lâu, hai chiến sĩ trinh sát trở về và báo tin không thấy một xóm làng nào. Có một căn nhà của người gác rừng trống không phía bìa rừng bên cạnh, song chẳng kiếm được một cái gì khả dĩ có thể ăn được ở đây. Nhưng có điều là khi quay về, hai chiến sĩ trinh sát nhìn thấy những chiếc ô tô vận tải Đức tiếp nối nhau chạy dọc theo con đường vào khu rừng bên cạnh, tại đấy những chiếc xe này bốc dỡ hàng xuống và chạy xe không theo con đường cũ trở ra. Chắc trong khu rừng nhỏ có một kho hàng khổng lồ của bọn Đức được chuyển tới từ một căn cứ nào đó.

Dĩ nhiên họ đều hiểu rằng, các kho có thể chứa những thứ khác nhau: mũ lưỡi trai, bom đạn, nhiên liệu, quân trang, hàng hóa, khí tài công binh hoặc cũng có thể là khí tài hóa học. Song có thể đấy là một kho lương thực. Khả năng phỏng đoán này có lẽ do số chiến sĩ quá đói, và đại úy đứng phắt dậy:

- Ở đâu? Có xa không?

- Cách đây chừng hai kilômet.

Thế là họ rời vị trí, nhanh chóng vượt xa khỏi những gốc sồi. Họ đi vòng men theo rìa các khe mòn rồi vượt qua đồng cỏ nhỏ bé ẩm ướt. Và lần nữa họ lại luồn dưới các bụi gai rậm rạp. Theo lệnh của Vôlôc các chiến sĩ lách ra khỏi bụi, cùng lúc tất cả đều lặng người đi. Qua khu rừng trăn, họ nhìn thấy rõ trên con đường gập ghềnh, lở loét chạy vào khu rừng thông thưa thớt, những chiếc xe tải Riutxingơ bảy tấn chất đầy hàng chuyển động nặng nề. Chúng đã bốc dỡ xong hàng xuống một địa điểm nào đấy và lại mau chóng chạy xuống phía dưới, có lẽ chúng vận chuyển một chuyến mới.

Đại úy ngồi xuống ngay chỗ anh vừa đứng, rút ống nhòm ra. Mấy chiến sĩ hạ cáng Phích xuống đất.

- Ui chà! cậu này, cái gì dồn đống ở đấy thế nhỉ! Thôi đúng rồi! - Đại úy ngạc nhiên. - Đấy, đấy, có dây thép gai rào quanh nhé. Nhìn chung các lối vào đều dễ dàng. Kiểu này thì khi nào trời tối sẽ... - Đại úy vừa nói, vừa trao ông nhòm cho Ivanôpxki. - Nào, hãy ước lượng thử xem.

Tìm một khoảng trống giữa các cành trụi, trung úy hướng ốm nhòm về phía rừng. Anh nhìn thấy khá rõ những chiếc xe vận tải đang dỡ hàng xuống. Những người khuân vác có lẽ là tù binh, cách xa họ một chút là bóng những tên lính gác trong những chiếc áo ca pốt dài đen thẫm, súng trường trong tay chúng nhìn thấy lờ mờ. Trên ngọn đồi con dưới những cây thông cao mọc thưa thớt là một dãy dài những chiếc hòm màu xanh, màu vàng to kềnh càng. Những đống xếp trước được phủ vải bạt kín.

- Cái gì đấy mới được, lạ thật? - Đại úy suy nghĩ rồi nói. - Nhưng cũng vậy cả thôi. Chúng ta sẽ tổ chức một trận bắn pháo hoa khắp vùng Xmôlenxcơ. Rucavixưn, cậu có lựu đạn chống tăng không? cháy được chứ? Tốt. Pôgrepnhiac, thuốc nổ cậu vẫn chưa vứt đi đấy chứ? Cũng cần phải chuẩn bị cả pháo sáng. Tất cả sẽ có tác dụng.

Ngay tức khắc trong khu rừng trăn, đại úy vội vã trình bày kế hoạch tiến công vào kho bọn Đức. Giữa một nhóm chiến sĩ đói rét và mỏi mệt, đại úy phân công trách nhiệm. Việc chăm sóc thương binh thoạt đầu anh giao cho hai chiến sĩ, nhưng sau rút bớt chỉ để cho một mình Rucavixưn cáng đáng. Anh chỉ định Ivanôpxki sẽ thay thế anh. Họ quyết định xuất phát lúc trời vừa tối.

- Đêm nay sẽ vui phải biết nhé! - Đại úy sung sướng xoa xoa đôi tay lạnh cóng vào nhau. - Chà, lúc này giá có thuốc mà hút nhỉ.

Đánh máy: hoi_ls
Nguồn: NHÀ XUẤT BẢN VĂN HÓA - THÔNG TIN Hà Nội - 2006
VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 21 tháng 3 năm 2014