CHƯƠNG SÁU Kế hoạch cứu bố
“Dì chắc chắn dì có đem theo một đôi dép trong nhà mà”, dì Claire nói. Đang là chiều Chủ nhật, và Rosalind đang giúp dì gói ghém đồ đạc để về nhà.
“Có phải đôi màu đỏ không ạ”, Rosalind hỏi vọng lên từ dưới sàn. Em lôi từ dưới gậm giường ra một đôi dép đỏ có lông lù xù. Đôi dép bị ướt vài chỗ, và một chiếc thì có một lỗ thủng nham nhở ở chỗ ngón chân. “Thôi chết rồi”.
“Cún hả?”.
“Cháu hi vọng đây không phải đôi dì thích nhất”.
“Chỉ là đôi dì thích thứ nhì thôi”, dì Claire vừa nói vừa vứt đôi dép vào thùng rác. “Dì đoán Cún bực bội với dì vì cuộc xem mặt đó, nhưng dì không nghĩ nó lại bực đến mức chén luôn cả đôi dép của dì”.
Rosalind biết dì đang tìm cách làm em cười, nhưng em vẫn chưa sẵn sàng để cười đùa về cuộc xem mặt tối qua hay kế hoạch hẹn hò hay bất kì cái gì liên quan đến bố em và chuyện hẹn hò. Cố tình không đáp lại, em gấp một cái áo choàng tắm và đặt gọn gàng vào chiếc vali trên giường.
“Và, cháu gái thân yêu ạ, cháu cũng đang bực mình với dì vì cuộc xem mắt đấy. Đây, gặm cái này đi”. Dì Claire lôi một đôi tất ra khỏi ngăn kéo tủ com mốt và đưa cho Rosalind.
Lần này thì ít nhất em cũng nặn ra được một nụ cười. “Cháu có bực mình với dì đâu”.
“Nói dối”.
“Thôi được rồi, có lẽ là chỉ một chút thôi ạ”.
“Thế còn được”, dì Claire nói. “Cưng à, dì biết chuyện bố Martin hẹn hò là hơi kì cục và có lẽ đối với cháu còn hơi đáng sợ nữa. Mẹ Elizabeth đã lo là cháu sẽ cảm thấy như vậy, nhưng chị ấy cũng lo về chuyện bố cháu sẽ cô đơn nữa”.
“Bố cháu chưa bao giờ nói bố cô đơn”. Rosalind ném đôi tất vào vali và đóng sập nắp lại.
“Dì biết thế, nhưng dù sao để cho bố cháu thỉnh thoảng được gặp gỡ những người bạn mới - ý dì là bạn gái ấy - thì có lẽ cũng tốt chứ. Cháu hiểu điều đó, phải không?”.
Không. Hơn nữa, cho đến lúc này thì việc gặp gỡ những người phụ nữ chẳng có gì tốt đẹp cả. Rosalind đã tra từ cruciatus trong cuốn từ điển Latin và nó có nghĩa là tra tấn. Ông bố tội nghiệp của em đã bị tra tấn suốt thời gian ăn tối và xem phim. Tuy nhiên, em mừng vì bố ghét cuộc hẹn ấy, vì như thế có nghĩa là chắc chắn ông sẽ không cưới cô Muntz.
Nhưng em không thể nói những điều đó với dì Claire. “Để cháu đem vali của dì ra ôtô”, em chỉ nói có vậy và ôm dì Claire để giảm bớt vẻ cộc lốc trong câu nói của mình.
Sau khi đặt chiếc vali vào ôtô, Rosalind ngồi xuống bãi cỏ và quay lại với điều em đã làm suốt một ngày rưỡi nay - nghĩ xem có cách nào chấm dứt chuyện hẹn hò kinh khủng này không. Cho đến giờ em chưa nghĩ được gì ngoài một cái tên: Kế-Hoạch-Cứu-Bố. Từ sâu thẳm trái tim, em biết một cái tên trung thực hơn sẽ là Kế-Hoạch-Cứu-Rosalind-và-Các-Em, nhưng em không muốn thừa nhận điều đó ngay cả với bản thân mình. Với lại, em đâu phải người thốt ra những từ như cruciatus.
Một quả bóng bầu dục bỗng dưng từ đâu bay tới và nảy bật lên trước mặt em.
“Tommy!”, Rosalind kêu lên, bởi vì khắp khu phố này, chỉ có duy nhất một người khó chịu đến mức dám ném bóng vào em mà thôi.
Và đó đúng là cậu, trong chiếc mũ và đôi đệm vai, đang lao qua phố đuổi theo quả bóng. “Tớ nghĩ có thể cậu muốn luyện tập một chút”.
“Không”. Em chộp lấy quả bóng và khéo léo ném lại cho cậu ta.
Cậu bắt bóng và ngồi phịch xuống bãi cỏ bên cạnh em. “Hay là để sau vậy”.
“Không”. Em quay lại với Kế-Hoạch-Cứu-Bố. Có Tommy ở đó cũng không làm em sao nhãng. Cậu ta chỉ là một phần của phố Gardam, giống như những cây phong và cái ngõ cụt thôi.
“Jane đã kể cho tớ nghe về vụ xem mặt của bố cậu”, Tommy nói, sau khi tung quả bóng lên không trung mấy lần. “Nó thế nào rồi?”.
“Ổn cả, tớ đoán vậy”.
“Ổn tức là bố cậu thích cô ấy à?”.
“Không, tạ ơn trời đất, ổn tức là bố tớ không thích. Tommy này, tớ không thể không nghĩ đến bố của Anna, và cậu bạn bọn tớ đã gặp hồi hè…”.
Tommy ngắt lời. “Cagney”.
“Cái gì cơ?”. Rosalind không định nói đến Cagney. Và giờ em bỗng nhận ra em chưa kịp nói với dì Claire về anh ấy - và tình yêu - và việc thất tình. Tất cả những chuyện đó dường như đã xảy ra lâu lắm rồi.
“Cái anh chàng Cagney lớn tuổi hơn cậu và rất là đẹp trai, vân vân và vân vân ấy”.
“Cậu nói vân vân và vân vân nghĩa là gì? Tớ có kể gì mấy về anh ấy cho cậu nghe đâu. Với lại, tớ định nói đến Jeffrey, người bằng tuổi Skye cơ mà”.
“Xin lỗi. Tất nhiên là cậu định nói đến nó rồi”.
Rosalind lắc đầu. Đôi khi em chẳng hiểu nổi Tommy nữa. “Ờ, dù sao thì mẹ của Jeffrey…”
“Nhưng cậu phải thừa nhận là cậu đã kể cho tớ nghe rất nhiều về Cagney. Để tớ chứng minh cho cậu nhé. Anh ta là người hâm mộ đội bóng chày Red Sox này. Anh ta chơi bóng rổ khi còn học trung học này. Anh ta muốn trở thành giáo viên sử ở trường trung học này. Anh ta bị ám ảnh bởi cuộc Nội chiến [15] này. Anh ta đã tặng cậu một bụi hồng làm quà chia tay và cậu đã trồng nó dưới cửa sổ phòng ngủ của cậu. Anh ta từng hẹn hò với một cô gái tên là Kath…”.
Rosalind sốt ruột phẩy tay ngăn Tommy lại. “Được rồi, tớ sẽ không nhắc đến anh Cagney trước mặt cậu nữa. Nhưng dù sao thì có phải tớ đang nói về anh ấy đâu. Tớ đang nói đến chuyện mẹ của Jeffrey hẹn hò với cái lão Dexter đáng ghét ấy…”.
“Tất nhiên là tớ chẳng thèm để ý đến việc cậu có thích anh chàng Cagney đó hay không rồi”.
“Cậu biết gì không, Tommy? Tớ không hiểu sao tớ lại đem chuyện này ra nói với cậu làm gì nữa”.
“Tớ cũng không hiểu”. Cậu đứng dậy. “Tớ sẽ đi tập bóng một mình vậy”.
“Được thôi. Mà này, lúc nào cậu đội cái mũ ấy trông cũng ngớ ngẩn lắm”.
“Được thôi, và… và… và…”. Cậu lắp bắp rồi dừng lại, đoạn giậm chân thình thịch bỏ đi.
Tommy không hay nói lắp bắp và giậm chân thình thịch như thế, nên Rosalind băn khoăn một hồi lâu, tự hỏi không biết cái gì đã làm cậu giở chứng vậy. Nhưng chuyện hẹn hò của bố em là vấn đề lớn hơn, và đến khi cả nhà tập hợp để tạm biệt dì Claire thì em đã quên bẵng cả Tommy lẫn những câu nói vớ vẩn của cậu. Đúng là vân vân và vân vân.
Không ai thích khi thấy dì Claire rời đi, nhưng mấy chị em đều thấy nhẹ nhõm khi kì nghỉ cuối tuần này đã gần kết thúc. Từ giờ cho đến hết đời, chúng sẽ gọi nó là Kì Nghỉ Cuối Tuần Xem Mặt Kinh Khủng Đầu Tiên.
“Cảm ơn dì đã tặng quà cho bọn cháu”, Rosalind nói, em là đứa đầu tiên trong hàng ngũ chờ ôm dì.
“Nhưng lần sau dì đừng đem quà đến nữa”, Skye, đứa thứ hai, chêm vào.
Dì Claire bật cười. Dì biết Skye định nói gì.
Jane cũng biết. Khi ôm lấy dì Claire, em thì thào, “Cháu không phản đối chuyện được tặng sách ngay cả khi không có những tin tức kì lạ và khó chịu đâu”.
Batty tự hào đứng thật cao trong chiếc xe đẩy màu đỏ, đợi đến lượt mình được ôm hôn. Cún cố bắt chước, nhưng thay vào đó chỉ xô ngã cả Batty lẫn chiếc xe. Sau khi đỡ Batty dậy và kiểm tra xem bé có bị xây xước gì không - bé không sao cả - ông Penderwick liền giúp dì Claire lên xe. “Khi nào thì em lại đến chơi?”.
“Vài tuần nữa em sẽ kiểm tra lại tình hình với anh. Có khi đến lúc ấy anh đã thu xếp được cuộc hẹn khác rồi cũng nên”.
Ông đóng cửa xe lại hơi mạnh tay một chút. “Anh không biết em nghĩ anh lôi đâu ra những cuộc hẹn hò đó chứ”.
“Ít ra thì anh cũng có thể thử. Và nếu không được thì em sẽ kiếm giúp anh vài người”. Dì Claire vui vẻ vẫy chào, rồi lái xe đi.
“Có thể dì ấy sẽ bị chứng mất trí nhớ tạm thời trước khi quay lại nhà mình”, ông Penderwick nói, “và bố sẽ thoát khỏi tất cả các cuộc hẹn còn lại”.
“Có thể”, Skye nói vẻ hồ nghi.
“Nhưng chúng con thì vẫn nhớ, bố ạ”, Jane nói. “Và bố đã hứa rồi cơ mà. Hơn nữa, cuộc sống bình yên và hạnh phúc của gia đình mình đã bị thay đổi không gì cứu vãn được vì cuộc hẹn đầu tiên của bố… thêm mấy cuộc hẹn nữa thì cũng có gì khác đâu”.
“Tuyệt thật”. Ông nhìn Rosalind cầu cứu, nhưng em không có gì để an ủi ông ngoài Kế-Hoạch-Cứu-Bố, và ngay cả nếu em biết kế hoạch ấy sẽ được thực hiện ra sao thì em cũng không thể tiết lộ với ông được. “Thôi, tốt hơn hết là bố nên đi chấm bài, trừ phi có đứa nào muốn nói chuyện trước. Ví dụ như về chuyện cuộc sống của các con đã bị thay đổi không gì cứu vãn được chẳng hạn”.
“Không ạ, cảm ơn bố”, Rosalind nói thay cho cả mấy chị em.
Ông liền một mình quay vào nhà, vai rũ xuống. Rosalind càng quyết tâm hơn bao giờ hết để cứu bố - và đúng, cứu cả bốn chị em nữa - thoát khỏi cái gánh nặng hẹn hò này.
“Đến lúc phải HMCCEP rồi”, em nói.
Một cuộc HMCCEP - Họp Mặt Các Chị Em Penderwick - có thể được tổ chức ở bất kì đâu, nhưng trừ phi thời tiết quá lạnh hoặc quá ẩm ướt, còn thì mấy chị em thích đến chỗ cây sồi bị bật gốc trong Rừng Quigley. Từ nhiều năm trước, nó đã đổ xuống trong một trận bão lớn, bộ rễ khổng lồ đầy mấu bị đánh bật khỏi mặt đất. Trước kia, những cái rễ này đã bảo vệ các cô bé nhà Penderwick trước những kẻ xâm lăng, cả người thật lẫn tưởng tượng, mà phần lớn kẻ xâm lặng thật chẳng ai khác ngoài Tommy và cậu anh trai Nick. Nhưng giờ đây, khi Rosalind, Skye, và Jane đã quá lớn để chơi trò chiến tranh, còn Batty lại không được phép vào Rừng Quigley một mình, thì cây sồi không còn là một pháo đài, mà đã trở thành một nơi họp mặt riêng tư hoàn hảo.
Khi mấy chị em đến nơi, Rosalind chọn cái rễ của mình trước - quyền của em với vai trò người triệu tập cuộc HMCCEP - và ba cô em ngồi trên các rễ cây thấp hơn ở hai bên. Cún nằm cạnh Batty, quay mặt về lối mòn, phòng trường hợp có kẻ đe dọa nào đến gần. Thấy tất cả đã ngồi đâu vào đấy rồi, Rosalind liền chính thức khai mạc cuộc họp.
“Đề nghị HMCCEP trật tự”.
“Tán thành đề nghị”, Skye nói.
“Xin tán thành”, Jane tiếp.
“Tán thành”, Batty nói. “Và tán thành cho cả Cún nữa”.
“Chị đã bảo em cả triệu lần rồi”, Skye mắng. “Cún không cần phải tán thành gì hết”.
“Nó muốn thế mà, phải không Cún?”.
“Gâu”.
“Trật tự. Cả mày nữa, Cún”. Rosalind ra lệnh trước khi nó kịp gâu thêm tiếng nữa. Rồi em nắm tay phải lại thành nắm đấm và chìa ra cho ba cô em. “Tất cả thề giữ bí mật những điều được nói ra ở đây, kể cả - thực ra, lần này thì đặc biệt phải giữ bí mật - với bố, trừ phi nghi ngờ ai đó có thể làm một chuyện rất, rất xấu”.
Ba đứa kia đặt nắm đấm của mình lên trên nắm đấm của Rosalind, rồi cùng đồng thanh, “Tôi xin thề trên Danh dự Gia đình Penderwick”, rồi buông tay ra.
“Tất cả đều biết vì sao bọn mình có mặt ở đây”, Rosalind nói.
“Không, bọn em không biết”, ba cô em đáp lại.
“Vì bố và chuyện hẹn hò chứ còn gì nữa. Trời ạ, không đứa nào để ý xem chuyện gì đang xảy ra với nhà mình hay sao?”.
“Em có để ý mà”. Batty lôi một cái bánh quy gừng trong túi ra, ăn một nửa, rồi cho Cún nửa còn lại.
“Cảm ơn em, Batty. Vậy là chị đang tìm cách chấm dứt cái vụ hẹn hò vớ vẩn này. Và đừng có đứa nào bảo đây là ý của mẹ đấy nhé. Chị biết thế, nhưng chị không quan tâm”. Rosalind ngang ngạnh trừng mắt nhìn ba cô em gái như thách thức chúng phản đối.
Skye là đứa duy nhất không bị dọa nạt. “Bọn mình chẳng đứa nào thích cái ý tưởng hẹn hò này cả, nhưng bố đã đồng ý rồi, và bố bị ràng buộc bởi lời hứa danh dự là sẽ tiếp tục”.
“Hơn nữa, đàn ông còn có những nhu cầu riêng”. Jane rụt rè thêm vào. “Em đọc được điều này trong một quyển tạp chí”.
“Nhu cầu gì cơ?”, Batty hỏi.
“Tạp chí gì?”, Skye hỏi.
“Trật tự”. Rosalind đập tay lên rễ cây. “Skye nói đúng về chuyện bố đã đồng ý sẽ tiếp tục hẹn hò. Nhưng bọn mình đều biết bố ghét chuyện đó không kem gì chị - không kém gì tất cả bọn mình. Chị đã tra từ điển từ bố nói tối qua, cruciatus. Nó có nghĩa là tra tấn”.
“Cô Muntz tra tấn bố?”, Jane kinh hoàng hỏi. Với em, tra tấn đồng nghĩa với việc bị trói căng chân tay ra trên giàn giáo và bị đánh bằng dây xích.
“Tất nhiên là không. Bố chỉ định nói là bố rất khổ sở thôi”, Rosalind đáp. “Bọn mình phải có cách gì đó để cứu bố mà không làm tổn thương đến danh dự của bố. Chị hi vọng sẽ nghĩ ra được một kế hoạch trước cuộc họp này, và chị đã vắt óc ra rồi, nhưng chẳng nghĩ được gì ngoài cái tên: Kế-Hoạch-Cứu-Bố”.
“Tên hay đấy”, Skye nói. “Ai ủng họ cái tên ấy thì nói ‘được’ nào. Được”.
“Được-được, thưa Thuyền trưởng”, Jane hô theo, bất chợt nhận ra nữ nhân vật chính yêu thích của em chưa có cuộc phiêu lưu nào trên biển khơi cả. “Đúng rồi, tiếp theo Sabrina Starr có thể giải cứu một chú cá voi!”.
“Jane, thôi đi!”, Rosalind đưa tay ôm đầu. Đột nhiên em thấy đau đầu kinh khủng. “Chị có phải là người duy nhất hiểu chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không đây?”.
“Em xin lỗi, chị Rosalind. Em hiểu mà”, Jane đáp. Batty liền trao cho em một cái bánh quy để bộc lộ tình bằng hữu.
“Vậy là chúng mình có tên cho kế hoạch, nhưng không có kế hoạch gì cả”, Skye nói. “Giết người được không? Ngay khi dì Claire làm mối một người cho bố, chúng mình có thể giết quách người đó đi”.
Batty có vẻ thích mê. “Bọn mình sẽ giết người như thế nào?”.
“Mình sẽ không giết ai cả. Các em làm ơn tập trung vào chuyện chính đi, chị xin đấy. Bọn mình phải giúp bố. Và bọn mình phải chắc chắn là cuối cùng bọn mình sẽ không phải chịu đựng một…”, Rosalind, vẫn không thể thốt ra cái từ ấy, ôm đầu chặt hơn.
“Bà mẹ kế”, Skye nói nốt. “Và em đang tập trung vào chuyện chính đấy chứ. Nhưng nếu chị không thích giết người thì làm thế này có được không? Bọn mình không thể ngăn bố hẹn hò được - nào là lời hứa, rồi danh dự, vân vân và vân vân - vậy thì tại sao bọn mình không tìm thêm cho bố ba người mà bố cũng sẽ ghét như cô Muntz ấy? Bố sẽ không hẹn hò với họ thêm một lần nào nữa, và toàn bộ cái kinh nghiệm này sẽ kinh khủng đến nỗi bố không bao giờ hẹn hò nữa, và bọn mình sẽ chẳng bao giờ phải chịu cảnh có một bà mẹ kế. Thật thông minh, phải không?”.
Rosalind thôi không ôm đầu nữa và nhìn cô em gái chằm chằm. “Có lẽ nó thông minh thật đấy”.
“Thật à?”. Skye không quen với việc mọi người gọi ý tưởng của em là thông minh. Nực cười, điên rồ, thậm chí nguy hiểm - em thường được nghe những từ này hơn từ thông minh.
“Đợi chút”, Jane nói, vẫn đang hoang mang. “Bọn mình sẽ chọn những người kinh khủng để bố hẹn hò ấy à? Như thế chẳng phải là đê tiện và hèn hạ lắm hay sao? Và nếu bố biết thì chắc bố sẽ ghét lắm, phải không?”.
“Bố sẽ không biết trừ phi mình nói với bố”. Đầu Rosalind đột nhiên thấy đỡ đau hơn nhiều. “Và hãy nhớ tất cả là vì lợi ích của bố thôi”.
“Em cho là vậy, vì dù có đê tiện và hèn hạ thì xét cho cùng nó cũng là một kế hoạch tử tế hơn cả đấy”.
“Em không biết nữa”, Skye nói, em không muốn được ghi lại trong lịch sử gia đình với tư cách là kẻ đã nghĩ ra một kế hoạch đê tiên và hèn hạ. “Các chị chưa bao giờ dùng đến những ý tưởng của em. Sao lại dùng ý này?”.
“Bởi vì không có ý tưởng nào khá khẩm hơn”, Rosalind trả lời. “Có không nào?”.
Skye cuống cuồng điểm qua vài khả năng khác, tất cả thậm chí còn điên rồ hơn cả cái ý tưởng giết người nữa. “Không có”, cuối cùng em thừa nhận.
“Đúng như chị nghĩ mà. Biểu quyết nhé. Batty, em có ý kiến gì không?”.
Cả bọn nhìn Batty, bé đã chén hết chỗ bánh quy gừng và dang moi vụn bánh trong túi ra cho Cún.
“Em có ý kiến là bố nên hẹn hò với cô hàng xóm, và như thế em có thể chơi với em bé của cô ấy”.
“Cô Iantha ấy à?”, Rosalind không tin nổi. “Cưng à, bọn mình không muốn bố hẹn hò với bất kì người nào trên phố Gardam hết. Hơn nữa, có phải bọn mình đang nói về chuyện đó đâu”.
“Và quan trọng hơn là bọn mình không biết cô Iantha có độc thân không”, Jane nói. “Chồng cô ấy có thể - ờ, có thể đang bị lạc ở Tam giác Bermuda [16] và đêm nào cô ấy cũng ngồi khóc bên cửa sổ, dõi mắt vào bóng tối, lòng hi vọng và cầu mong một ngày kia chú ấy sẽ trở về. Hoặc chú ấy có thể đang ở trong tù vì bị vu oan…”.
Rosalind ngắt lời em. “Chồng cô Iantha mất rồi, nhớ không? Bố đã bảo bọn mình như thế mà. Nhưng ý định của bọn mình là phải biểu quyết cho Kế-Hoạch-Cứu-Bố của Skye, mà mình không thể đưa cô Iantha vào được vì cô ấy không đáng ghét. Giờ thì, Batty, em biểu quyết thế nào, có hay không?”.
“Đây sẽ không phải là phiếu bầu chính thức chứ”, Skye nói, vẫn hi vọng còn đường thoát. “Vì rõ ràng Batty không hiểu bọn mình đang biểu quyết cái gì mà”.
“Em hiểu chứ. Chị Rosalind muốn tìm những người đáng ghét cho bố để bọn mình không phải lo về chuyện mẹ kế nữa”. Batty bỏ mẩu vụn bánh cuối cùng vào miệng. “Em biểu quyết có”.
“Chị biểu quyết có”, Rosalind nói. “Thế là hai phiếu cho kế hoạch của Skye rồi”.
“Và em nữa là ba phiếu”, Jane nói. “Mặc dù chúng ta sẽ mặt dạn mày dày tiến vào cuộc đời dối trá”.
Skye rên lên ầm ĩ, nhưng Rosalind đập tay ra lệnh trật tự cho đến khi em phải im miệng.
“Vậy thì chị, Rosalind, xin tuyên bố”, em nói. “Phiếu bầu đa số. Kế-Hoạch-Cứu-Bố chính thức có hiệu lực kể từ giờ phút này”.
Giờ thì chúng phải tìm một người phụ nữ thật đáng ghét, nhưng hóa ra chuyện ấy không lấy gì làm dễ dàng. Tất cả những người chúng có thể nghĩ đến đều hoặc quá trẻ, hoặc quá già, hoặc đã có gia đình rồi, hoặc lại không đủ đáng ghét. Và một số ít người đủ tiêu chuẩn thì lại có thể gây rắc rối về sau. Ví dụ cô thủ thư ở Thư viện Cameron, người không bao giờ cho chúng mượn quá năm quyển sách một lúc chẳng hạn. Nếu sau một cuộc hẹn hò tệ hại cô ta đâm ra phát điên với chúng và hạ thấp giới hạn xuống còn bốn, hay thậm chí là ba cuốn sách thôi thì sao? Như thế thì thật là thảm họa. Hay cô giáo của Jane, cô Bunda, người Jane nghĩ sẽ mang đến một cuộc hẹn hò kinh khủng nhất trần đời. Vì nếu các bài văn của Jane đã bị điểm kém trước khi cô ấy có cuộc hẹn hò tồi tệ với bố, thế thì sau đó mọi chuyện sẽ ra sao chứ?
Chán nản, cả bọn quyết định là chúng cần sự trợ giúp từ bên ngoài. Nhưng chúng có thể tin tưởng ai đối với vấn đề nhạy cảm và riềng tư như thế này chứ? Vậy là chúng lại vắt óc suy nghĩ, đề nghị và rồi loại bỏ mọi ứng viên. Cuối cùng Rosalind gợi ý chúng nên nhờ Anna.
“Tuyệt”. Skye vẫn không thích cái Kế-Hoạch-Cứu-Bố hơn trước chút nào. “Có khi chị ấy sẽ cho bọn mình mượn các bà vợ cũ của bố chị ấy”.
“Ít nhất thì bọn mình sẽ biết họ đáng ghét đến mức nào”, Rosalind độp lại, cơn đau đầu của em đang quay về. “HMCCEP giải tán”.