Chương 38
Nói xong, Đào Túy lại cảm thấy không tốt, cô lại đổi ý: “Giỏi.”
Lý Dịch không lên tiếng, dưới sự chỉ dẫn của phục vụ đi đến phòng đã đặt trước, thật ra thì cảnh vật xung quanh có chút không hợp với Lý Dịch.
Sau khi Đào Túy ngồi xuống mới phát hiện, cô liếc trộm Lý Dịch mấy lần.
Đào Túy lập tức giới thiệu: “Món mì lạnh gà xé phay ở đây không tệ, còn mì lạnh này cũng ngon lắm, anh với em, mỗi người một phần nhé?”
Trong đây không thể hút thuốc, đầu ngón tay anh quay điện thoại. Trông anh có vẻ tùy ý, Đào Túy nhìn anh như vậy, cảm thấy có chút cảnh đẹp ý vui.
Không bao lâu, món ăn đã được đưa lên.
Trừ món chính, còn có đồ ăn vặt. Đào Túy ăn một miếng vị cay kia, cảm thấy sảng khoái ngây người, cô ghé lên bàn hỏi: “Anh, ăn ngon không?”
Lý Dịch gắp một miếng thịt gà, đút cho cô.
Đào Túy dừng một chút, há miệng cắn: “Anh thấy ăn không ngon hả?”
“Ăn ngon.” Lý Dịch nói.
Đào Túy gật đầu: “Sở trường của mẹ em là mì lạnh, ăn từ nhỏ tới lớn, em vẫn chưa thấy ngán.”
“Thế à?” Lý Dịch bưng cà phê lên, uống một hớp.
Trái lại cà phê pha khá ngon, chắc được làm thủ công. Đào Túy gật đầu, cô cằn nhằn một chút chuyện trước kia, Lý Dịch tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn.
Anh lắng nghe cô gái có vẻ mặt tươi như hoa nói chuyện.
Lần trước đi tới nhà hàng đó, quá đắt tiền, hình như cô có chút không thích ứng được, cho nên vẫn luôn trong trạng thái cứng nhắc, lần này, cô lại thoải mái hơn rất nhiều.
Lý Dịch nhìn thoáng qua hoàn cảnh và người ở xung quanh, ung dung, thong thả mà thu hồi ánh nhìn.
Thì ra, cô thích kiểu hoàn cảnh thế này.
“Anh ơi, hồi đó anh ở trong bộ đội cực lắm đúng không?” Đào Túy bưng ly trà sữa, hỏi.
Cách gần quá.
“Lạnh quá rồi.” Lý Dịch cau mày.
Đào Túy ồ một tiếng, cắn ống hút, nói: “Em… em thích mà.”
Lý Dịch nhướng mày, không đáp.
Quay đầu, anh kêu người đưa nước ấm đến, nhìn Đào Túy uống xong trà sữa, ăn xong mì lạnh và đồ ăn kèm, bụng no căng. Anh đẩy ly nước kia qua, nói: “Uống chút đi.”
Đào Túy à một tiếng, tiến tới, cắn ống hút, uống một ngụm.
Nước ở nhiệt độ ổn định, không có cảm nhận được độ nóng, mà rất dễ chịu, cảm giác trướng trướng cũng không còn. Hai người ăn xong đi ra tính tiền.
Lý Dịch cầm lấy biên lai.
Đào Túy bắt cánh tay anh lại: “Anh, để em trả.”
Mắt Lý Dịch nhìn cô, sau đó nắm lấy tay cô, kéo cô ra sau mình, anh đưa điện thoại cho nhân viên thu ngân.
Khi nhân viên thu ngân chuẩn bị quẹt thẻ Đào Túy còn nói: “Em có voucher, em có voucher.”
Nhân viên thu ngân dừng lại, Lý Dịch nhìn Đào Túy mở trang web ra, bên trong là hết sáu trăm giảm ba mươi.
Ba mươi được giảm kia, còn không bằng không giảm.
Đào Túy lườm anh: “Có voucher tại sao lại không dùng?”
Tuy giọng nói lạnh nhạt.
Nhưng lại mang theo sự cưng chiều.
Lý Dịch cúi đầu đốt điếu thuốc, nhìn cô, sau đó, giữa chân mày anh hiện lên ý cười nhẹ, lái xe đưa cô đi, ăn một bữa cơm tốn khá nhiều thời gian.
Lái đi ra ngoài không bao lâu, đột nhiên Lý Dịch dừng lại ở một cửa tiệm rất tinh xảo, sau đó, anh xuống xe và đi vào.
Chỉ chốc lát sau đã đi ra, trong tay anh còn cầm theo chùm bóng bay, có mấy hộp sô cô la được buộc dưới chùm bóng bay, anh đi đến bên ghế phó lái, đưa cho Đào Túy.
Thích hơn hoa hồng nhỉ.
Đào Túy ôm hộp sô cô la, rồi lại nhìn bóng bay trên nóc xe, cảm giác tràn đầy màu hồng, cô đỏ mặt: “Thích lắm…”
Đào Túy chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa xe, người đàn ông trưởng thành cao lớn, đột nhiên cô có chút luống cuống, cô nói: “Anh, cho em về suy nghĩ hai người được không?”
Đào Túy thở phào một hơi.
Xe lại chạy lần nữa, thật ra cũng cách đại học Lê Thành không xa. Xe lái vào trong trường đại học, bóng cây dày đặc, xa xa, có thể thấy được lầu dưới của ký túc xá nữ.
Một mảng màu vàng cam lấp lánh.
Lái tới gần một chút nữa, những ngọn nến đầy đắt, xếp thành hình trái tim.
Mà ở giữa.
Bất ngờ là tên của Đào Túy.
Đào Túy, tôi thích em.
Cực kỳ nổi bật, một sinh viên nam đứng ở cầu thang, trong tay là một chùm bóng bay.
Đào Túy sửng sốt một chút.
Lý Dịch trầm mặc nhìn sinh viên nam kia, sau đó, anh cầm điếu thuốc trong miệng, lại liếc nhìn Đào Túy đang cầm sô cô la trong tay, còn có chùm bóng bay kia.
Đào Túy nhìn theo hướng anh nhìn, run rẩy mà nói: “Bóng bay… có phải bán sỉ không vậy ta?”
Bóng bay mà sinh viên nam kia cầm và bóng bay trong tay của Đào Túy giống nhau như đúc.
Sau đó, so với mấy ngọn nến được xếp trước cửa, thì cái bóng bay này của Lý Dịch trong phút chốc không đáng để mà nhìn.
Anh liếc mắt nhìn Đào Túy.
Đôi mắt sâu thẳm, trầm lắng, Đào Túy cũng không dám nhìn tới mấy ngọn nến trên đất, sợ động đến anh.
Người ta quá phô trương mà.