← Quay lại trang sách

Chương 4 Quyết Giành Được Vương Miện Của Người Tổ Chức Tiệc Tùng Bà Mối Của Năm.

Chiều thứ Bảy

- Emma! Ôi lạy Chúa, Emma ơi, nhìn kìa!

Đang bận điều khiển chiếc xe Charade màu đỏ tươi của hãng Daihatsu tiến về phía cửa chính, Emma chỉ cố nặn ra một nụ cười, có phần hơi mệt mỏi trước một chuỗi những lời reo mừng của Harriet. Bạn cô hết 'ô' rồi lại 'a' từ khi được đưa ra khỏi ngôi nhà khá ọp ẹp của Libby ở khu Hollyhill, một trong những nơi xấu xí nhất Brighton. Đầu tiên cô xuýt xoa vì chiếc xe nhỏ 'đáng ngạc nhiên' và 'ưa nhìn' mà bố Tarquin tặng Emma nhân dịp sinh nhật lần thứ mười bảy (khi Emma nổ máy và nói 'Xin chào, chúc vui vẻ' thì Harriet bắt đầu một loạt các biểu hiện của niềm vui sướng bồng bột), sau đó cô đọc đi đọc lại hai mẩu tin nhắn của Rob, và lải nhải rằng ba chữ x cuối mỗi mẩu tin là bằng chứng của tình yêu anh giành cho cô, có phải không? Giờ đây cô lại thốt lên kinh ngạc, mà căn nguyên thì Emma chưa có cơ hội tìm hiểu.

- Cái ông ở đằng kia kìa, - Emma, - đúng là ông ấy rồi!

Emma nhìn sang trái. Một nhân vật bận chiếc quần thùng thình và đội mũ vành rộng đang thả bước trên lối đi cát sỏi về phía vườn cây.

-Sao? Thế thì sao?

-Thế thì sao à? Harriet nhắc lại. Emma, cậu có bị kém mắt không đấy? Đó chính là Tarquin Tee, người dẫn chương trình Hành trình xanh, xuất hiện thường xuyên trên TV, người mà

- Được rồi, được rồi, tớ không cần nghe tiểu sử vắn tắt của bố tớ đâu.

Emma cắt ngang rồi đỗ xịch xe lại.

- Bố cậu? Ý cậu là có thể thế được chăng - Harriet lắp bắp rồi quay sang nhìn Emma chằm chằm vẻ trách móc. Tarquin Tee là bố cậu ư? Sao không bao giờ cậu kể với tớ?

Emma nhún vai.

- Tớ không nghĩ đến điều ấy, - cô thú nhận, tắt máy và tháo dây an toàn. Tất cả bạn bè của tớ đều biết và tớ cho là, ừm, cậu cũng thế.

Mũi của Harriet dính chặt vào cửa kính ôtô.

- Tớ đến nói chuyện với chú ấy được không? Cô thì thào hỏi.

- Ôi không, - Emma châm biếm. Không ai nói tranh được với bố tớ đâu. Tất nhiên là cậu có thể nói chuyện với bố tớ, ngốc ạ. Nhưng liệu ông có gì hay ho để nói hay không thì lại là vấn đề khác đấy nhé.

Dường như nghe thấy hai đứa nói chuyện với nhau, ông Tarquin quay lại, đưa một tay lên che mắt cho khỏi chói và bắt đầu vẫy rối rít.

- Xem ra cơ hội của cậu đến rồi đấy, - Emma trêu đùa rồi mở cửa ôtô. Nhớ là đừng tỏ ra ngưỡng mộ nhé, không tốt cho bố tớ đâu, và hơn nữa bọn mình còn phải đi cất đồ và sau đó sẽ tới nhà George. Tớ có mấy việc cần làm.

- Thú vị thật, tớ không thể tin được. Ôi Chúa ơi! Harriet không ngừng rên rỉ, rõ là bị ấn tượng bởi ông bố hói đầu của Emma hơn là sự kiện xã hội sắp tới.

- Emma yêu quý, thật đúng lúc! Ông Tarquin kêu lên. Và chắc hẳn đây là Harriet. Chào mừng đến với Hartfield!

- Cháu chào chú, cháu rất... ý cháu là chú thật tuyệt vời và chương trình cháu rất thích cháu muốn trò chuyện và...

Thật may mắn, ông Tarquin tỏ ra vô cùng thích thú khi nghe những lời lắp bắp thốt ra từ miệng Harriet.

- Emma, nghe đây, - ông hứng khởi. Bố có ý tưởng này rất hay!

Emma rên lên đau khổ. Một khi cảm hứng của bố cô dâng trào thì sẽ xảy ra một trong hai trường hợp: hoặc là cực kì xấu hổ, khiến cô phải bào chữa cho việc tại sao ai cũng nhận được những chiếc áo phông Fair Trade bằng vải cotton không có hình thù gì hoặc bộ nghề Tự Làm Đồ Gỗ vào dịp Giáng sinh, hoặc là phải đòi hỏi nhiều sức lực mà cô là lao động chính.

- Lúc tắm bố nảy ra ý tưởng, - bố cô nói tiếp. Con biết là George có mấy cái phòng ngủ chưa đưa vào sử dụng chứ? Ừ, cậu bé không phải lo lắng nữa, vì có thể cho vài người khách ở trong nhà chúng ta. Bố càng nổi tiếng và các nhà sản xuất chương trình TV sẽ thích điều đó.

Emma do dự.

- George sẽ nghĩ thế nào về ý tưởng này?

- Hơi đáng ngại một chút thôi, - ông Tarquin thừa nhận. Ai cũng nghĩ là bố đang mời họ ở trong những căn lều bằng bùn.

Emma không hề ngạc nhiên. Bố cô là người đầu tiên ở miền Nam nước Anh xây những ngôi nhà thân thiện với môi trường; đó là những căn nhà nhỏ đắp đất có hai phòng, mái được lợp bằng cây cỏ, tọa lạc bên sườn đồi phía cuối khu vườn. Chúng gợi Emma nhớ lại ngôi nhà của các nhân vật hoạt hình trong phim Teletubby, nhưng đài BBC lại thấy thú vị và dành cả một tập của chương trình Hành Trình Xanh cho chủ đề 'Về với Đất mẹ - Một phong cách sống Mới. Nhưng sau đó không ai muốn trở thành những vị khách sống mà không có vòi hoa sen chạy bằng điện, TV âm thanh nổi và máy pha cà phê mới nhất.

- Có lẽ vậy, - cô gợi ý, - đoàn làm phim cũng có mặt chứ ạ? Hay bố cứ giả vờ là có người ở rồi đi? Để con hỏi họ xem, như vậy sẽ không có ai bu quanh nữa.

- Ý hay đấy! Con quá hoàn hảo, - ông Tarquin thốt lên, - quay sang Harriet. Nó thật thông minh phải không cháu? Tất nhiên rồi, mẹ nó cũng rất sáng tạo đấy. Chúa phù hộ cho linh hồn bà ấy.

Đôi mắt ông nhìn xa xăm mà Emma biết rằng đó là dấu hiệu của một điều tệ hại hơn sắp xảy ra.

- Được rồi, Harriet, đi thôi, - Emma cương quyết chen ngang. Cô không muốn đứng đây để nghe bố tuôn ra những lời ủy mị. Tớ sẽ chỉ chỗ ngủ cho cậu, sau đó chúng mình đi luôn. Tớ đã hứa với anh George đưa cậu tới phục vụ trong phòng trà.

- Lily có thể làm được việc đó, - ông Tarquin xen vào. Nó khiến bà P và cu cậu người Ý này tức giận, đợi mọi chuyện lắng xuống đã.

- Lily ư? Emma ngạc nhiên. Ý bố là anh George đã gọi Lily Bates đến làm việc ở đó à?

Tarquin lắc đầu.

- Không phải George, mà là một ý tưởng sáng suốt khác của bố, - ông tự hào khoe. Vì đang theo học trường Cao đẳng chuyên ngành phục vụ bàn, con bé cần tích lũy kinh nghiệm. Sẽ rất thú vị - có Chúa mới biết, nó xứng đáng được như thế.

Lần thứ hai trong ngày, Emma cảm thấy cắn rứt lương tâm. Mẹ của Lily đã làm quản gia cho nhà cô trong nhiều năm, khi Emma lên mười, bà mắc bệnh xơ cứng xương. Bệnh tình nghiêm trọng đến mức giờ đây bà phải ngồi xe lăn. Ông Tarquin đã sắp xếp cho họ ở một căn nhà gỗ trong làng và trả tiền thuê nhà, Lily là đứa con duy nhất, vừa chăm sóc mẹ vừa đi học và làm việc nhà như đi chợ, nấu ăn. Cô ít tham gia hoạt động xã hội và, theo quan điểm của Emma thì hoàn toàn không có kỹ năng giao tiếp cần thiết để có được một người bạn.

- Cháu tham quan các căn nhà của chú được không? Harriet nài nỉ, cuối cùng cũng đã nói được một câu hoàn chỉnh và liên quan đến nhau. Mái lợp bằng cây trường sinh chứ ạ? Cháu đã đọc một cuốn sách về ngôi nhà làm bằng đất khi ôn tập môn nông nghiệp cho kỳ thi tốt nghiệp cấp hai.

- Thật vậy sao? Tuyệt vời! Emma không bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này. Đi theo chú, chú sẽ chỉ cho cháu thấy, - ông Tarquin nói. Cháu xem, trái ngược với những gì mà người ta nghĩ, các căn nhà này vẫn đầy ánh sáng; chú lắp kính một bên và...

Emma thở phào nhẹ nhõm vì đúng lúc đó điện thoại của bố cô đổ chuông. Ông lấy ra khỏi túi và nhắm mắt, một thói quen khi nói chuyện điện thoại.

- Cái gì? Không ư? Chưa ư? Họ không làm sao? Ngay lập tức khuôn mặt của ông Tarquin đỏ ửng. Đợi mười phút. Tôi sẽ tới đó.

- Có vấn đề gì sao? Emma nghi ngại.

- Ngài Nghị sỹ vừa bay, vừa bay nhé, nhắc lại với con là thế, từ phi trường Shoreham đến Exeter để dự hội thảo. Ông ta chính là người phát biểu về hiệu ứng nhà kính. Bố và Davina sẽ tới tòa báo Evening Argus ngay bây giờ, bố muốn có tiêu đề cho số báo ngày mai, bố muốn

Emma không tài nào luận ra điều bố cô muốn là gì vì ông đã đi tít về phía văn phòng đặt trụ sở trên ga-ra ôtô nơi mà Davina, trợ lý riêng của ông, đang nguệch ngoạc thảo ra những lời công kích cho số báo sắp tới.

-Xin lỗi cậu nhé! Emma nói. Khi bố tớ say sưa diễn thuyết thì không gì ngăn được.

-Bố cậu thật đáng mến, - Harriet thở dài. Cậu thật may mắn khi có được một ông bố như thế.

- Ý cậu là một người lúc nào cũng đi quanh nhà tắt hết bóng điện và mặc những chiếc áo sơmi cáu bẩn vì không cho giặt trên ba mươi độ ư? May mắn là như thế ư?

- Không, - Harriet nghiêm túc nói. Một ông bố không đánh bạc đến mức mất cả nhà cửa. Như thế là hạnh phúc.

Emma không nói gì. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

- Oa, thật ngạc nhiên! Harriet há hốc miệng khi đặt chân đến cửa chính của khách sạn Donwell Abbey. Đôi mắt cô đảo khắp xung quanh, từ bãi cỏ tuyệt đẹp, bao quanh bởi những cây sồi, sung dâu và thông Scốt-len, nổi bật với những tấm bia bắn cung cho tới làn hơi nước mờ ảo của bể nước nóng, thấp thoáng qua ô cửa sổ nơi đã từng là vườn cam.

Emma thừa nhận rằng mặc dù biết nơi này rõ như lòng bàn tay, cô vẫn không thể không choáng ngợp trước những bức tường màu nâu gần như bị che kín bởi giàn cây leo vùng Virginia với những ô cửa sổ có chấn song lấp lánh trong ánh chiều muộn và cánh cửa rộng bằng gỗ sồi với vòng sắt khổng lồ hình đầu sư tử.

- Sốt ruột quá, tớ muốn xem bên trong! Harriet lao phăm phăm lên phía trước. Ngay lúc ấy, cánh cửa bật mở và một dòng thác nào là gậy bóng vỗ và vòng sắt đổ ầm ầm xuống bậc thềm bằng đá.

- Ối!Một anh chàng có bờ vai rộng, mớ tóc sẫm màu bù xù lao về phía Harriet, suýt nữa thì xô ngã cô.

- Ôi, xin lỗi, - anh ta thở hổn hển. Này, em có thể cầm hộ anh những thứ này một lát được không?

Anh ta giúi vào tay Harriet một hộp bóng và bắt đầu nhặt những vòng sắt rơi vương vãi trên bậc thềm. Khi đứng dậy, bất chợt nhìn thấy Emma, anh ta lại làm rơi tất cả.

- Chào Theo! Anh lúc nào cũng hậu đậu! Emma bật cười khanh khách. Em không ngờ lại gặp anh ở đây.

Cô quay sang Harriet.

-Đây là Theo Elton, nổi tiếng vì đã mời tớ nhảy ở vũ hội và làm hỏng cả đôi Manolo Blahniks của tớ. Tệ hơn, sau đó anh ấy còn rơi xuống hồ nước.

Theo ngoác miệng cười rồi lại xụ mặt xuống.

- Cám ơn vì điều đó, Emma! Anh ta nháy mắt. Anh vui vì đã tạo được ấn tượng khó phai. Này, em mới cắt tóc ngắn đấy à?

Con trai như Theo mà lại nhận ra tiểu tiết đó. Điều này khiến Emma ngạc nhiên đến nỗi quên không đáp trả bằng một câu tinh quái. Theo là sinh viên y khoa của trường Cambridge, cô quen biết anh đã nhiều năm. Theo lớn lên tại làng Fyfield ngay bên cạnh, bố anh ta là một giáo sĩ của trường Cao đẳng Fyfield, chỉ kém trường Eton và Harow một chút về mức độ phô trương. Theo cũng từng học chung với anh em nhà Knightley. Anh ta có vẻ lập dị, ngày nhỏ chỉ thích tham gia vào các cuộc thi cờ vua và nuôi tắc kè. Nhưng giờ đây, khi nhìn cặp đùi rám nắng trong chiếc quần soóc bò cũ sờn, và nhìn nếp nhăn ở đuôi mắt màu đen xám mỗi khi cười, Emma nhận thấy anh ta đã biến thành một con người khác, xứng đáng được một vị trí trong danh sách khách mời dự bị.

- Nghe này, anh biết là em vừa mới tới, - Theo đánh bạo nói. Nhưng có thể giúp anh dựng những vòng chơi bóng vồ lên bãi cỏ được không? Có hai khách muốn chơi và họ không phải kiểu người quen với sự chờ đợi.

- Ối, không được, em phải bàn với George một số việc quan trọng, - Emma thủng thẳng đáp.

Theo thở dài, bực tức nhìn đám dụng cụ chơi bóng vồ đàn nằm ngổn ngang.

- Đừng nói với anh về George! Hắn gọi anh tới đây để nâng cấp trang web của khách sạn, nhưng rồi anh phải làm việc quái gì đây? Khác nào một kẻ trông nom sân bóng không công!

- Để em giúp, - Harriet hào hứng nói. Nhưng em không biết phải làm gì.

- Anh sẽ chỉ cho, - Theo trấn an. Em đúng là một ngôi sao, cám ơn nhiều nhé. Anh cầm dụng cụ lên và tiến về phía bãi cỏ mới được cắt tỉa. Hãy theo anh!

Emma đứng quan sát khi họ bắt đầu đóng những vòng sắt xuống sân cỏ. Cánh tay vạm vỡ của Theo vung đi vung lại nhịp nhàng trong khi Harriet rón rén cầm những chiếc gậy bóng vồ như thể chúng sắp nổ tung. Emma mỉm cười một mình vì Theo cố tình đứng sau Harriet, đặt tay lên vai cô rồi chỉ dẫn cách làm. Và khi Harriet quay lại, mỉm cười với Theo thì một hạt mầm ý tưởng nảy chồi trên khu vườn tưởng tượng màu mỡ của Emma.

Bố của George kiên quyết rằng Donwell của ông phải giống một ngôi nhà chứ không 'trang trí lòa loẹt và thương mại hóa'. Vì thế, nó không tầm thường như các khách sạn khác. Mười phòng ngủ được đặt tên thay vì đánh số, trong phòng khách có sự hiện diện thường xuyên của bầy chó, Breeze, Brenna và Brodie, và phòng chơi thể thao vẫn là nơi để bóng bàn và trò đá bóng bằng tay mà Emma và George vẫn hay chơi lúc còn bé, cùng với một đống những đồ chơi cổ lỗ sỉ. Ngay cửa chính là bàn lễ tân làm bằng gỗ thông và đằng sau là một văn phòng nhỏ - đã từng là tủ quần áo rộng rãi nơi mà Emma thường xuyên nghe thấy những lời rên rỉ đại loại như là 'Chết tiệt!' hay 'Ôi, khỉ thật!'. Cô ấn chuông và cảm thấy có phần khó chịu trước tiếng lầm bầm 'Gì thế?' phát ra từ phía cánh cửa văn phòng khép hờ, nhưng sau đó cô cười toe toét khi George nhào ra như một chủ nhà hiếu khách.

- Ôi Emma, đây rồi. Thật là mừng khi gặp em. Anh ôm chầm lấy cô rồi đảo mắt nhìn quanh. Tường sảnh chính treo đầy ảnh chân dung cụ kỵ dòng họ Knightley, mặt mũi ai cũng khó đăm đăm. Cái cô Harriet bạn em đâu? Đừng nói với anh là cô ta cũng bỏ rồi nhé. Anh rên rỉ.

- Cô ấy đang ở trong vườn giúp Theo mấy việc liên quan đến bóng vồ, - Emma trả lời.

- Thế cơ à? Tốt đấy. George gật gù tán thưởng.

- Anh không nói với em là Theo ở đây.

George nhún vai.

- Nói thật đó là phút giây tốt bụng của anh sau khi bọn anh uống vài cốc bia ở câu lạc bộ bóng vồ lần thứ Tư tuần trước. Anh bảo trang web của khách sạn đúng là một mớ lộn xộn như thể anh chưa có đủ mọi rắc rối hay sao ấy, - rồi hỏi liệu cậu ta có giúp được gì, và cậu ta có thích mấy món kĩ thuật ấy không.

- Ý kiến hay đấy!

- Hừ, ban đầu cậu ta cũng không hứng thú với ý tưởng đó đâu, nhưng anh nói rằng có em và Lucy cũng đến Donwell, chưa kể ở đây còn có cơ hội chơi golt và tham gia câu lạc bộ chăm sóc sức khỏe.

- Hối lộ nhé!

- Anh chỉ nghĩ rằng điều đó khiến cậu ta vui vẻ hơn. Verity Price mới đá thằng Theo tháng trước và cậu ta rất rầu rĩ vì việc này. George tủm tỉm cười. Em biết cô nàng là bạn gái đầu tiên của Theo chứ? Thật khó tin phải không? Suốt thời gian qua cậu ta làm cái quái gì nhỉ?

Nhìn thấy sự nghi hoặc hiện trên khuôn mặt của George, Emma thoáng băn khoăn liệu George đã có bao nhiêu cô người yêu rồi. Với làn da ôliu và đôi mắt màu vàng đậm, trông anh khá dễ ưa, những khi vui vẻ, anh có thể làm bất cứ ai siêu lòng. Trong ba năm học đại học, hầu hết các kì nghỉ hè George đều đi thực tế ở Mỹ và Pháp. Vì thế mãi đến mùa hè này, Emma mới có cơ hội gặp lại anh. Chắc hẳn anh đang có một kế hoạch nào đó.

- Thế anh ta không bị bám đuôi à? Lúc nào cũng sẵn sàng hẹn hò chứ? Emma hào hứng hỏi.

Không chút ngần ngừ, George trả lời ngay.

- Ồ,thôi đi, hắn không thuộc tuýp người của em đâu. Theo có trí thông minh nhưng...

- Thế ư? Còn em thì không à?

- Em phải hiểu thế này. Cậu ta không dùng trí óc của mình vào những việc đại loại như mua sắm, đọc tạp chí về thời trang và can dự vào cuộc sống của người khác.

- Em muốn anh biết rằng việc can dự của em, như cách dùng từ không thích hợp của anh, đã làm cho nhiều người hạnh phúc. Còn việc em thích Theo ấy à, hãy thực tế đi! Em còn khối việc hay hơn để làm.

-Tốt! Và việc đầu tiên là hãy đi dọn giường. Hoặc vào bếp cắm hoa. Em chọn việc nào?

- Gượm đã, em sẽ làm công việc của nữ chủ nhà, - cô nhắc George. Không đời nào em lại đi làm cái việc thay ga giường cho người khác đâu.

- Nào, Emma, hãy vì Chúa! George gắt lên. Chúng ta hãy nói thẳng với nhau được không? Anh đã bị dồn đến chân tường, nếu em không chịu bắt tay làm việc một cách nghiêm túc thì về nhà được rồi đấy.

- Anh mà giữ cái giọng đó thì em dám làm thật cho mà xem, - Emma trả đũa. Chúng ta không còn là trẻ con nữa, anh không thể ra lệnh cho em như thế được.

-Trên thực tế, đó là điều anh có thể làm, - George khẳng định. Cho tới tận khi bố mẹ anh về, dù em có muốn hay không thì bố mẹ đã giao trách nhiệm cho anh.

- Hừ, em không...

- Anh cũng không thích việc này. Sự bất đắc dĩ thôi. Anh không hề muốn lãng phí thời gian của mình với đám khách lúc nào cũng đòi được đối xử như VIP và phải lo lắng đến phát ốm cho bố mẹ và những thứ vớ vẩn của họ.

Emma cảm thấy mình hèn mọn và tội lỗi. Bất chợt cô thấy như thể khoảng thời gian hơn bốn năm rưỡi đã ngăn cách họ, dường như khi đi xa, George đã trưởng thành và có trách nhiệm trong khi cô vẫn còn là một đứa trẻ, luôn giận dữ cho đến khi đạt được ý muốn của mình.

- Em xin lỗi, - Emma nói và chạm nhẹ vào tay George. Em không biết cắm hoa vì thế em nghĩ nếu em dọn giường - Mới nghĩ đến thôi mà cô đã rùng mình.

- Cảm ơn em. George cào tay lên mớ tóc quăn bù xù và Emma mỉm cười, chợt nhớ lại kỉ niệm về người bạn thuở thiếu thời này vào năm mười bốn tuổi, anh đã cố gắng trong tuyệt vọng để làm cho tóc thẳng với nửa lọ keo vuốt tóc. Anh không định cáu với em nhưng vì mẹ gọi điện và kêu ca

- Tình trạng của bố anh không xấu đi chứ? Emma hỏi.

- Không, thực ra bố anh đã hoàn toàn tỉnh táo, đã ngồi dậy và yêu cầu một ly Scotch.

- Thật tuyệt vời!

- Hừ, - George nói, - ngoài điều đó ra, khi bị chấn động, bố cứ luôn miệng gọi mẹ là Polly và nói rằng mẹ thật khêu gợi, nóng bỏng. Bác sĩ nói việc bị lẫn sau một cú đánh vào đầu là bình thường nhưng mẹ anh không thích tí nào. George nhăn nhở cười và Emma tưởng đâu đang gặp lại một chàng George hay đùa cợt ngày xưa.

- Hơn nữa, - mỉm cười tiếp, - mẹ anh bảo với bố em là nếu có em giúp nữa thì tốt quá. Rõ là mẹ chứ không phải bố có vấn đề về đầu óc! Nào đi thôi, anh sẽ lấy đồng phục cho em.

- Đồng... - Emma định nhấn mạnh một điều khoản rằng không đời nào cô chịu khoác bên ngoài chiếc quần bò hiệu Armani bằng một tấm áo hai mảnh tồi tàn, nhưng lại nhớ ra rằng cô có nhiều việc quan trọng hơn cần bàn bạc.

- George này, - cô nói với một giọng rất ngọt ngào. Đợi em một phút. Liệu anh có muốn kiếm một số tiền kha khá cho bố mẹ và khiến nơi này lọt vào danh sách Mười điểm hẹn nên đến thăm không?

- Thật vậy sao? Thế bà tiên nào sẽ làm việc đó? George chế nhạo.

- Em, Emma mỉm cười. Giờ anh hãy nghe đây...

o O o

Mất tất cả mười phút nhưng Emma đã lay chuyển được George. Ban đầu anh nói - 'Freddie Churchill ư? Nhà sản xuất sôcôla á? Đừng có lố bịch như thế!', rồi anh lại nói. 'Nhưng mà Emma này, không làm được đâu - việc đó không thuộc lĩnh vực của chúng ta', sau cùng anh chốt lại. 'Anh cho rằng việc tìm hiểu xem anh ta muốn gì cũng chẳng tổn hại đến ai cả.'

- Tất nhiên là không rồi, - Emma quả quyết. Hãy nghĩ đến việc quảng cáo. Em sẽ làm công việc lên kế hoạch còn Harriet và Lily thì...

- Thì có thể làm những việc nặng nhọc, - George lầu bầu. - Em thì lúc nào cũng thế.

- Anh không vừa lòng ư? - Emma đáp lại. - Trong hai tuần mà anh chỉ có vài khách đặt chỗ, em vừa tìm cho anh một mỏ vàng thực sự. Đám khách đó sẽ tiêu hàng đống tiền vào tiệc tùng và anh có thể sử dụng rạp đám cưới, thế mà bây giờ anh lại bêu xấu em.

George nhoẻn miệng cười.

- Rồi rồi, em ghi một điểm, anh thừa nhận. Nhưng anh nghi ngờ việc Freddie muốn tới đây, anh ta hợp với những nơi như lâu đài Arundel hay rạp hát Hoàng gia hơn. - Anh cắn môi. - Dẫu sao anh cũng cần trình bày rõ ràng việc này với hai vị phu huynh đã. Có lẽ trong gia đình, anh là người duy nhất có tầm nhìn xa trông rộng, nhưng họ lại là chủ nhân Donwell. Ở Cape Town bây giờ là mấy giờ nhỉ?

Emma đang định theo George vào văn phòng để trợ giúp anh phòng hờ trường hợp ông bà Knightley ngần ngại thì Theo lao vào sảnh.

- Sân bóng vồ rất thu hút khách, nhà Frobisher đang chơi say sưa, - anh ta vừa cười vừa thông báo.

- Harriet đâu? - Emma hỏi.

- Đang gọi điện thoại, - Theo trả lời, - cô ấy bảo ở trong nhà điện thoại không bắt được sóng và cô ấy đang cần liên lạc với ai đó.

- Đoán được là ai rồi. - Emma thở dài. - Ôi, Harriet.

- Có rắc rối gì à? Xem chừng Harriet hơi lo lắng.

Theo chăm chú nhìn Emma. Nhờ những điều vừa học được ở George, ý nghĩ thoáng qua trong đầu Emma trước đây bây giờ đã có một cách thể hiện mới.

- Cuộc đời của Harriet là một bi kịch, - cô bắt đầu nói. - Và em thực sự lo lắng cho cô ấy. Cô dừng lại, hài lòng khi thấy Theo đang chăm chú lắng nghe. - Em không thể nói nhiều hơn vì điều đó quá kinh khủng. Anh thật là tốt khi đã để cô ấy giúp đỡ bởi vì... - Emma hạ giọng đầy vẻ bí ẩn... - Cô ấy rất cần phải học cách tin tưởng đàn ông một lần nữa. Emma đưa tay lên che miệng một cách đầy biểu cảm. Em đã nói quá nhiều. Em nghĩ là tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là hãy đối xử với cô ấy thật tốt và đảm bảo cô ấy không mắc sai lầm, cô ấy đã kết bạn với một số kẻ ngớ ngẩn, điều đó thật là đáng buồn vì cô ấy là một người đáng yêu và dễ bị tổn thương về mặt tình cảm, anh hiểu ý em chứ? - Cô kết luận bằng cách trích dẫn từng từ từng chữ trong bộ phim "Bóng của tôi" do Kim Clayson thủ vai chính.

Theo gật đầu một cách rất chú tâm. Emma cho rằng những ai chuẩn bị làm bác sĩ hẳn phải có một sự hiểu biết và lòng thương người vô hạn, và với một chút may mắn, cô đã biến điều đó thành một thuận lợii cho Harriet.

- Chính xác là đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy? - Theo hỏi và tiến lại gần Emma, đặt bàn tay lên cánh tay cô. - Anh giúp được gì chăng?

- Không thể tiết lộ bí mật được, nhưng em nghĩ hãy làm cho cô ấy hòa nhập với mọi người. Em sẽ trút được gánh nặng khi biết rằng ngoài em ra, có ai đó chăm sóc cô ấy. Có lẽ anh làm được điều này, ví như trò chuyện với cô ấy chẳng hạn... Thử xem cô ấy có cởi mở không. Nhớ đừng để lộ là em nói nhé. Hứa đi?

- Đừng lo. - Theo gật đầu, nói thật nhỏ khi George xuất hiện. - Em có thể tin ở anh.

- Cảm ơn.

- Vậy, - Theo quay sang George. - Gặp cậu sau nhé. Tớ vào thành phố một lát.

- Không được, - George kêu lên. Cậu phải giải quyết cái máy tính chết tiệt kia trước, nó đã ngốn hết các thực đơn ngày Chủ nhật rồi.

Theo rướn mày và thở dài.

- Máy tính không ăn được cái gì hết, - anh ta trả lời, vươn vai và lấy tay lau mồ hôi trên trán. - Nói thật nhé George, với một người đang học thạc sỹ Quản trị Kinh doanh thì cậu đúng là một con bò khi gặp phải vấn đề về máy tính.

Emma mỉm cười một mình. Điều đó quá đúng: George là một người lạc hậu, nhưng theo một cách tích cực. Anh rất nghiêm khắc (đã có lần nói Emma không ra gì về việc cô chụp ảnh trộm Jasper Greenhill hở cả quần lót trong dịp sinh nhật lần thứ mười tám của cô nàng - cứ như thể tờ Sussex Scene sẽ đăng bức ảnh đó với tiêu đề "Cô con gái nhà Tee chơi khăm bạn") và anh cũng có những sở thích kì lạ (câu cá bằng mồi giả ở chỗ nước đóng băng, hay cùng chó đi săn trong mưa), nhưng anh không bao giờ chạy theo đuôi người khác, anh là một người độc lập và luôn nói ra những điều mình nghĩ. Đó chính là điều mà Emma thích ở anh chàng này.

- Ờ, dù sao, nếu chúng ta tổ chức buổi tiệc này...

- Tiệc nào? - Theo rướn mày lắng nghe, càng lúc càng thích thú khi George kể về Freddie và khẳng định bà Knightley cũng thấy đây là một ý kiến hay và bà sẽ bắt bằng được ông Max từ giờ trở đi chỉ phục vụ đám thanh niên.

- Tất cả đều ổn, trừ việc mẹ không có mặt ở đây. Nhưng nếu mọi việc đổ bể, chúng ta sẽ bị những người sành sỏi liệt vào danh sách đêm...

- Ý anh là những người sành điệu ư? - Emma cắt ngang.

- Gì cũng được, - George cáu kỉnh. - Nhưng có thể Freddie không muốn tới.

- Nghe hay đấy, - Theo nói. - Nhưng tớ không được mời. Thậm chí tớ còn không biết anh chàng này, mặc dù tớ quen một người mà...

- Dĩ nhiên là anh sẽ được mời, Emma vội vàng cắt ngang trước khi Theo có dịp than khóc về Verity. - Em xin đảm bảo.

- Tuyệt. - Theo nhăn nhở. - Bây giờ nếu cậu không phiền thì tớ sẽ khôi phục lại những thực đơn bị mất.

- Sau khi giải quyết xong vụ đó, cậu sẽ lo vụ cắm hoa chứ? - George nói đùa khi Theo lao về phía văn phòng.

- Một ý quá hay đến nỗi tớ không thể nhận lời được. - Theo trả miếng. - Tớ sẽ đi khỏi đây trước khi cậu lại có thêm một ý tưởng ngớ ngẩn nào nữa!

- Có phải anh nói về việc cắm hoa không? - Harriet, mặt đỏ bừng và cười ngoác miệng đến tận mang tai, chạy vào phòng hỏi. - Để em làm cho, em thích những việc như thế.

- Em thích à? Xin lỗi, chắc hẳn em là Harriet. Anh là George.

Harriet hồi hộp cười với George, ngón tay vê vê lọn tóc màu hạt dẻ.

- Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cho em làm việc ở đây, - cô hào hứng. - Em rất thích. Thế em phải đi đâu?

- Anh sẽ đưa em đi thăm nơi này và sau đó là tới phòng cắm hoa, - George nói. - Emma này, em biết chỗ lấy đồ trải giường sạch ở đâu rồi chứ? Trong tủ vải chỗ cầu thang ấy?

Việc này, Emma nghĩ bụng khi đang nện chân trên bậc cầu thang, không nên xảy ra một chút nào. Harriet lẽ ra phải đang lột vỏ ga và mình lẽ ra phải đang đứng ở tiền sảnh, trò chuyện với khách, hay đi đi lại lại trong phòng khách với khay bánh trên tay.

- A, cuối cùng thì cũng gặp cô. Tôi đã gọi cho phòng lễ tân suốt mười phút. Đơn giản là tôi thấy chất lượng phục vụ ở đây chưa tốt! - Một ông hói đầu, vai bè đứng ở cầu thang, tay chống hông. - Nửa tiếng trước tôi gọi trà buổi chiều, thế đồ uống tôi yêu cầu đang ở chỗ chết dẫm nào rồi?

Cứ như là việc gì tôi cũng biết ấy, Emma tự nhủ.

- Cháu xin lỗi, - cô trả lời và nở một nụ cười mà cô hi vọng rằng đó là một nụ cười cảm thông, có phần gợi cảm và hết sức cung kính. Chúng cháu có một chút rắc rối về nhân viên. - Chính vì vậy mà cháu được mời đến đây để giải quyết mọi việc. Bây giờ bác hãy nói cho cháu chính xác bác gọi đồ gì, cháu sẽ yêu cầu mang tới ngay.

- Hừm, nghe có vẻ khả quan hơn đấy, - ông ta càu nhàu, đá cho cửa phòng mở toang rồi ra hiệu cho Emma bước vào. - Hãy xem vợ tôi gọi đồ gì! Bọn đàn bà thay đổi như chong chóng.

Năm phút trôi qua, sau khi khen chiếc áo len casơmia bà Dalrymple đang mặc và tỏ ý tán đồng rằng vào buổi chiều không có gì hay bằng một tách trà Earl Grey và bánh nướng phủ kem, Emma nhận thấy mình hơn hẳn những người trẻ tuổi khác, và cô có thế mạnh trong ngành dịch vụ quan hệ khách hàng.

- Một cô gái thú vị, - Đại tá Dalrymple lẩm bẩm khi Emma bước ra khỏi phòng. - Cháu gái, cháu tên là gì?

- Cháu tên là Emma Woodhouse, Giám đốc Quan hệ Khách hàng, - Emma tự tin trả lời. - Khi ở đây, nếu cô chú cần bất cứ thứ gì, xin cứ gọi cháu.

o O o

Tối hôm đó, vào lúc chín rưỡi, Emma bắt đầu nhận ra rằng, hơn hẳn công việc nặng nhọc trong các văn phòng quảng cáo ở Luân Đôn, công việc thực sự dành cho cô là một người tổ chức các buổi tiệc cho các ngôi sao. Hoặc có thể là người dạy cách sống cho tầng lớp thượng lưu. Hoặc cả hai. Giải quyết những vấn đề của người khác quả là một công việc vô cùng thú vị.

Chỉ trong có ba tiếng đồng hồ, cô đã giới thiệu nhà Frobisher cho gia đình Mulligan, những người rất muốn học cách chơi bóng vồ, trong khi nhà Frobisher đang giảng giải ầm ĩ về môn bóng vồ cho bất cứ ai muốn nghe; cô đã nói với George rằng anh nên bắt đầu phục vụ bữa ăn tối sớm cho bọn trẻ con dưới tám tuổi để tránh lập lại việc đứa trẻ Phoebe Pilkington bò dưới gầm bàn và ném đôi giày hiệu Crockett&Jones của ngài Đại tá Dalrymple đi. Emma không những cung cấp cho chị em sinh đôi tuổi teen nhà Mapperley một danh sách những câu lạc bộ hàng đầu ở Brighton mà còn gọi tắcxi cho họ, sau đó lại phải mất năm phút để trấn an bà mẹ quá lo lắng của hai chị em rằng Brighton không phải là nơi làm ăn của bọn buôn bán phụ nữ và lưu manh, và rằng Fiona và Hamish rất an toàn.

- Em giỏi xoa dịu người khác thật đấy! - Theo nhận xét khi nghe lỏm được những câu cuối Emma và bà mẹ trao đổi với nhau lúc anh ta nhón vài cái bánh kem trái cây còn thừa trong nhà bếp. - Em biết không, những vấn đề của tuổi teen, phải đưa lên trang web của chúng ta mới được. Em không biết trang web tẻ ngắt thế nào đâu, toàn những bảng giá, thực đơn và những thứ buồn chán về lịch sử nhà Knightley. Khó mà hấp dẫn được người nào dưới năm mươi tuổi.

- Thế anh hãy bắt tay vào việc đi, - Emma khích lệ, luôn tay dọn những tách cà phê vào trong xe đẩy. - Hãy đưa những thứ đó về thế kỷ hai mốt đi.

- Chúng ta phải làm gì đó. - Theo vừa cười vừa nói. - Nếu các vị khách của Freddie kiểm tra nơi này trên mạng thì họ sẽ không thích tổ chức tiệc tùng ở đây nữa!

- Anh có ý tưởng gì à? - Emma nhíu mày.

- Anh không biết, - Theo trầm ngâm. - Một cái gì đó phải sôi động và thu hút. Chúng ta không thể đưa ảnh của những người khách thật lên trang web được vì lý do bảo mật thông tin, nhưng anh nghĩ có thể dùng ngay chính chúng ta để thay thế. Em sẵn sàng chứ?

- Tất nhiên, - Emma nói. - Với điều kiện em sẽ đóng vai người nếm sâm-panh!

- Chúng ta sẽ có George, tất nhiên rồi, và Lily... - Theo bắt đầu viết nguệch ngoạc vào một tờ giấy. - Và anh nghĩ rằng hai chúng mình sẽ tới các câu lạc bộ trong thành phố chụp vài kiểu ảnh.

- Rủ Harriet đi, cô ấy rất ăn ảnh, - Emma nói.

- Ồ, ý hay đấy, - Theo đồng tình. Như lời em nói, hãy làm cho cô ấy cảm thấy hòa nhập.

Sáng suốt. Emma thầm mỉm cười đầy thỏa mãn. - Tại sao anh không đi rủ luôn bây giờ? Cô ấy đang ở nhà kính với mấy quả linh sam đấy.

o O o

- Emma, cậu đây rồi. Ôi xin lỗi, cậu chuẩn bị đi à?

Emma gật đầu, mỉm cười đầy đau khổ với Lily Bates rồi liếc nhanh chiếc đồng hồ.

- Tớ sẽ giữ cậu không quá một phút đâu. Ý tớ là, lẽ ra tớ nên hỏi cậu sớm hơn về các bữa ăn nhẹ, rồi Luigi để tớ tự làm nước sốt bơ trứng, và tớ chạy về nhà mang theo một chút đồ ăn. Hôm nay mẹ tớ cảm thấy mệt, vì vậy tớ làm món cá hồi xông khói và trứng cuộn, mẹ tớ thích những món đó, hơi xa xỉ một chút nhưng chỉ một lần thôi...

- Thế cậu muốn gì? - Emma cắt ngang, cố nặn ra một nụ cười.

Ngay phút giây thốt ra những lời đó, cô cảm thấy hối tiếc. Nhìn Lily với thân hình gầy gò, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt màu xám với một quầng thâm xung quanh, ai cũng có thể nghĩ rằng cô đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo. Thực ra, cô tràn đầy sức khỏe và năng lượng. Căn bệnh trầm trọng duy nhất mà cô đang mang đó là bệnh nói quá nhiều.

- Ờ, cậu biết đấy, vấn đề là Jake. Cậu còn nhớ Jake chứ? Jake Fairfax? Anh họ của tớ? Người mà...

-... người mà rất yêu âm nhạc, thành viên của một ban nhạc, - Emma kết thúc, cố nén một tiếng thở dài khi nhớ lại những bài tường thuật dài lê thê xuất hiện cứ vài tháng một lần về chủ đề ban nhạc Split Bamboo thú vị như thế nào. - Ừ, tớ nhớ. Có chuyện gì với anh ta vậy?

- Cậu không đoán được đâu, hàng triệu năm nữa cũng không...

- Vậy có lẽ nếu cậu nói với tớ...

- Cái gì? À ừ, xin lỗi! Chà, anh ấy sẽ tới Brighton. Trong bốn tuần! Cậu có đoán được vì sao không?

- Chịu. - Emma thở dài.

- Ban nhạc sẽ chơi ở câu lạc bộ Jacaranda Tree. Và một chỗ nữa nhưng tớ không nhớ tên. Họ vừa được mời chơi nhạc trong vòng một tháng, mỗi tuần hai buổi. Không thú vị sao?

- Ừ, thú vị, - Emma thừa nhận. Cô luôn cho rằng những thành công của ban nhạc qua lời Lily chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng phong phú của cô ấy, nhưng câu lạc bộ Jacaranda Tree chuyên mời các ban nhạc sắp đứng đầu bảng xếp hạng về để quảng cáo, và dĩ nhiên là họ không mời những ban nhạc không có tương lai.

- Mẹ con tớ muốn anh ấy ở cùng, mẹ thích có khách mà, nhưng anh ấy từ chối vì những người khác trong ban nhạc cũng đang đi tìm chỗ ở. Vì thế nên tớ bảo họ là có nhà nghỉ B&B của bà Butler trong làng, anh ấy bảo sẽ cân nhắc, nhưng nói thật là lúc đó anh ấy rất lo lắng...

- Ừ, ờ...

- Cậu biết không, anh ấy vừa chia tay Caroline. Ồ, cậu không biết Caroline nhỉ, cô ta là bồ của Jake. Tớ và Caroline rất quý nhau. Cô ấy cực kỳ thông minh, đang theo học ở trường Cambridge, ngành Chính trị hay sao ấy. Đột nhiên cô ấy bỏ rơi Jake. Tớ không thể hiểu được bởi vì Jake thật đáng yêu, nếu không phải anh em họ, tớ đã phải lòng anh ấy rồi. Tớ định nói gì nhỉ? - Lily nhăn mặt và cắn môi. À, ừ, dĩ nhiên rồi, tớ ngớ ngẩn quá đi mất! Có một việc nhé, cậu đưa cái này cho bố cậu được không? Đúng ra tớ có thể đưa, nhưng nếu cậu đưa thì tớ sẽ không bị coi là khoe khoang. - Lily dúi một phong bì dày cộp vào tay Emma và lấy mu bàn tay quệt ngang mũi. - Ái chà, phải đi rồi, tớ hứa sẽ gội đầu cho mẹ. Mẹ con tớ thấy màu tóc này hay hay, màu vàng ngả sang đỏ, người ta ghi trên vỏ đây này và...

- Đẹp đấy, tớ phải đi đây. - Emma nói một cách dứt khoát.

- Chắc chắn rồi. Hẹn gặp lại cậu ngày mai nhé. Tớ rất vui khi ở đây, bố cậu thật là tử tế, luôn quan tâm đến tớ. Chú ấy bảo là hãy tâm sự với chú mọi việc, tớ bảo là vâng, cháu sẽ làm như thế và...

Đến đó thì Emma vơ lấy cái túi và lao ra cửa, để lại Lily vẫn đang mở máy.

o O o

Sau khi đã vứt cái phong bì lên bàn làm việc của bố, nói chuyện với Harriet trong phòng khách (và khẳng định với cô ấy là "ừ, cái áo choàng tắm để đó cho cô ấy mặc" và "không, không phải cô đã làm gãy vòi nước mà nó tự ngắt" bởi vì bố cô là một người rất có ý thức về sự lãng phí), Emma về đến phòng rồi ngồi phịch xuống giường, với tay lấy máy tính, đọc những tin nhắn gửi đến cho tới khi thấy một bức thư mà cô biết chắc sẽ nhận được.

Người nhận: Emma WH

Người gửi: Lucy

Chào! Mọi chuyện thế nào? Tớ đã nhận được tin nhắn của cậu về bạn trai của Harriet. Tớ cười đến chảy nước mắt về vụ mấy con chim cánh cụt: không thể tin được. Mọi thứ ở đây đều ổn; căn nhà cũng tạm được, hoặc ít nhất là tạm được sau khi tớ dọn xong. Rõ ràng trước đây có hai gã trai ở phòng này và cậu phải xem phòng tắm mới tưởng tượng được: bẩn thỉu kinh khủng! Và rồi tớ đã đi chợ mua mấy cái chăn phủ, cây cảnh cùng một đống gối ngồi trên sàn để che đi tấm thảm cáu bẩn và bây giờ thì rất tuyệt. Adam sống ngay gần đây. Anh ấy ở chung nhà với một người tên là Aussie, hi vọng là anh ấy dành hầu hết thời gian cho tớ. Cậu đoán được không? Angus - nhóm trưởng - vừa nói là tớ có thể tham gia tổ chức các buổi thi đấu bơi lội hàng tuần và có thể dạy lặn - thật tuyệt phải không?

Emma thở dài và lắc đầu nghi ngại. Một vài người cho rằng việc rời xa trung tâm thành phố là một điều tuyệt vời.

Thế George nói gì về bữa tiệc? Anh ấy nên đồng ý vì Adam đã chuẩn bị tinh thần rồi. Tớ đoán anh ấy nghĩ rằng đây là dịp để chứng tỏ với anh trai mình rằng anh ấy cũng rất được mọi người yêu quý. Nhưng phải thu xếp nhiều thứ quá, nào là ban nhạc, đồ ăn, rồi trang trí... Freddie nói thì đao to búa lớn lắm nhưng khi làm việc thực tế thì anh ta chỉ là đồ vô dụng. Bọn tớ tin tưởng ở cậu, được chứ?

Đừng quên sinh nhật tớ vào thứ Tư đấy, hôm đó tớ được nghỉ. Bọn mình gặp nhau ăn trưa nhé? Mẹ tớ vừa gửi một tấm séc kha khá và bọn mình sẽ được tiêu tiền thoải mái.

Tớ phải đi đây. Adam tham gia vào đội bóng của nhân viên và đang chuẩn bị thi đấu với bọn trẻ con. Tớ nhận nhiệm vụ làm đội trưởng đội cổ vũ. Ở đây có một anh chàng dáng chuẩn tên là Luke, tớ không thích anh ta đâu và tớ sẽ cố thu xếp cho cậu gặp anh ta khi cậu tới đây. Cậu sẽ không thể cưỡng lại anh ta được!

Hãy viết thư cho tớ và kể chuyện về mọi người nhé!

Chào, Lucy.

Tại sao, Emma nhủ thầm khi kích chuột vào ô Trả lời, mọi người đều nghĩ rằng cô cần một người đàn ông để khỏa lấp nhỉ? Cô đã lên kế hoạch cho cuộc sống của mình và không dành chỗ trống cho một mối quan hệ nghiêm túc nào trong vòng năm năm tới, cô sẽ nghĩ tới điều đó sau khi lấy bằng đại học và thu xếp được một công việc kinh doanh của riêng mình. Chỉ khi đó, khoảng năm hai mươi tám tuổi, cô mới nghĩ đến việc có quan hệ nghiêm túc với một người xuất thân từ thành phố, với quan điểm tiến tới hôn nhân (và có một bản hợp đồng về việc phân chia tài sản trong trường hợp ly dị). Lúc ấy, cô mới dành cho các chàng trai những nụ hôn nồng thắm. Freddie là một ví dụ - nhưng ngoài điều đó ra, thì quên đi.

Người nhận: Lucy

Người gửi: Emma WH

Chào! Rất vui vì cậu đã có laptop, tớ không còn chỗ để nhắn tin mà lại có rất nhiều điều muốn kể với cậu. Đầu tiên, BỮA TIỆC VẪN ĐANG ĐƯỢC TIẾN HÀNH! Nhà Knightley rất phấn khởi vì sự kiện này, nên cậu có thể nói với Freddie rằng bữa tiệc đang được chuẩn bị. Thứ Tư này sẽ rất thú vị - tớ sẽ đón cậu lúc 11 giờ - và xin hãy nhớ cho là tớ KHÔNG THÍCH bọn con trai, được chứ? Tất nhiên là trừ phi bọn họ dành cho một người nào khác. Tớ phải kể cho cậu nghe kế hoạch thiên tài gần đây nhất của tớ mới được. Cậu còn nhớ Theodor Elton không? Anh ta đến ở nhà George một thời gian và tớ biết rằng anh ta rất hợp với Harriet. Hãy thử nghĩ xem: anh ta rất tinh tế và Harriet cần một người như vậy, với người mẹ như thế...

Emma dừng lại rồi xóa đi năm từ cuối. Cô nghĩ rằng Harriet không cần cả thế giới phải biết đến câu chuyện của mẹ mình.

... và cô ấy cần một người có tiền để lắp đầy cái túi trống rỗng của mình. Theo có thân hình khá chuẩn và có phong thái, chứ không lúi xúi như Rob. Tất cả đều hoàn hảo. Trước khi cậu chế giễu rằng tớ đang ba hoa - hãy nghe đây: Tối nay, lúc đang dọn bàn để phục vụ bữa sáng ngày mai, Harriet hỏi George liệu rằng cô ấy có thể đi nhà thờ vào các buổi sáng được không. Tớ không thốt nên lời. Tớ không bao giờ nghĩ cô ấy lại là một người ngoan đạo như vậy. Tuy nhiên, George nói là không được, rất tiếc, anh ấy không thể cho Harriet đi trừ phí tớ đảm nhận công việc của cô ấy. Cứ như là sắp xảy ra việc đó đến nơi rồi ấy. Tớ suy nghĩ rất nhanh và nói rằng tớ phải giúp bố thu xếp cho đoàn làm phim và George chấp nhận lý do đó. Tuy nhiên, đúng lúc ấy, Theo bước vào (buổi tối anh ta đã đi Brighton). Harriet trông rất khổ sở, anh ta hỏi có chuyện gì. Harriet kể về chuyện đi nhà thờ và cậu đoán được kết quả không? Anh ta chạy theo George và hai phút sau, George đồng ý, Harriet có thể đến nhà thờ vì Theo đã xung phong làm thay ca phục vụ bữa sáng cho Harriet. Thế đấy! Chắc chắn là Theo thích Harriet - tớ muốn nói là, cậu đã nghe nói có anh chàng nào mà lại dậy sớm vào ngày Chủ nhật chưa? Dĩ nhiên, bố của Theo là một cha xứ nên có thể anh ấy có gen dậy sớm, nhưng dù sao...

Tiếng gõ cửa dồn dập làm gián đoạn bức thư của cô.

- Bố ạ?

- Không, tớ Harriet đây.

- Đợi chút

Emma đọc lướt lại đoạn cuối của bức thư.

Tớ phải đi rồi, mai sẽ viết nhiều hơn. Hẹn gặp lại vào thứ Tư. Chào. Emma.

Cô kích chuột vào ô Gửi rồi tắt máy tính.

- Được rồi! Vào đi! - Cô gọi, liếc nhìn đồng hồ khi Harriet bước vào phòng. - Tớ tưởng cậu ngủ rồi, trông cậu xộc xệch đấy.

- Tớ chỉ... - Harriet ngập ngừng, cắn môi và thở dài.

- Gì thế? Cậu cần gì à? Thêm gối chăng?

- Không, mọi thứ đều ổn cả, - Harriet khẳng định và ngồi xuống phía cuối giường Emma. - Vấn đề có liên quan đến... Rob.

- Ồ!

- Xem này, tớ gọi điện cho anh ấy lúc tối và nghe giọng anh ấy rất khó chịu...

- Chắc là ghen tị vì cậu có một công việc không liên quan đến các loài giáp xác và bọn trẻ con lúc nào cũng la hét, - Emma nhận xét, bất chợt cô cảm thấy thương người cũng thật quá mệt.

- Không phải đâu, bởi vì anh ấy nhớ tớ, - Harriet nói tiếp, rõ ràng là không để ý tới lời chế nhạo của Emma. - Dù sao, anh ấy cũng vừa gọi lại xin lỗi vì đã cáu gắt. Cậu biết không? Anh ấy nghĩ là có thể kiếm cho tớ một công việc ở TrungtâmSea Life bởi vì Rachel bên khu quán cà phê vừa nộp đơn xin nghỉ việc.

- Không thể nào! - Emma đùng đùng nổi giận. Cậu không định nói với tớ là cậu muốn đi sau mọi nỗ lực tớ bỏ ra để tìm cho cậu một công việc tử tế bên những người cực kì dễ chịu đấy chứ...

- Ồ, không, tớ trả lời anh ấy rằng tớ không thể làm cậu thất vọng nhưng...

- Tốt!

- Sau đấy anh ấy hỏi tớ là cái nào quan trọng hơn: công việc này hay cơ hội bên nhau.

Harriet thở dài và nhìn Emma cầu cứu.

- Thật là khó xử! Anh ấy rất dễ thương và anh ấy nói... à, điều đó chứng tỏ anh ấy thích tớ phải không?

- Điều đó có nghĩa là, - Emma nói một cách quyết liệt, - anh ta đang hăm dọa về mặt tình cảm. Tất nhiên là tùy cậu thôi. Nếu cậu muốn vứt bỏ một cơ hội lớn trong đời, tớ chẳng thể làm gì được.

Cô nhìn Harriet một cách nghiêm nghị.

- Buổi tiệc của Freddie sẽ là một sự kiện xã hội của mùa hè, - Emma nói. - Ngày quyên góp từ thiện, tớ có thể thu xếp để bọn mình trở thành thành viên nếu đồng ý bán xổ số.

Hài lòng khi thấy Harriet há hốc miệng, cô bồi thêm.

- Chưa kể cậu có rất nhiều cơ hội để tiếp xúc với những người nổi tiếng như đám bạn hữu của Churchill. Cậu có nói với Rob điều đó không?

- Có, nhưng anh ấy bảo tất cả chỉ là bề ngoài, hợm hĩnh và hãnh tiến, - Harriet thật thà trả lời.

- Tớ là một kẻ hợm hĩnh ư? Tớ là một kẻ hãnh tiến ư? - Emma cật vấn.

- Không, tất nhiên là không...

- Chính xác, bạn bè của tớ cũng không nốt, - Emma nhấn mạnh. - Điều đó chỉ chứng tỏ rằng Rob không biết tí gì về việc đang diễn ra. Nếu cậu muốn ở bên anh ta hơn ở bên tớ...

- Tất nhiên là không! Tối nay tớ vui hơn bao giờ hết trong suốt năm năm qua!

Emma mỉm cười thân mật với bạn và nghĩ đó là một dấu hiệu cho thấy đến tận bây giờ, Harriet Smith có một cuộc sống không mấy vui vẻ.

- Và khách sạn thật là ấn tượng, - Harriet lẩm bẩm, đột ngột chuyển chủ đề. - Cậu có biết rằng các phòng được đặt theo tên của người trong gia đình không? Còn những chỏm lông mũ treo trên tường phòng ăn là do ngài Casper Knightley treo, ông ấy là người...

- Harriet, tớ đã đến sống ở đây từ khi còn học mẫu giáo, - Emma ngắt lời một cách mệt mỏi. - Không có gì mà cậu định nói mà tớ lại không biết cả. Và nếu cậu nghĩ rằng tối nay là một tối vui vẻ thì, ờ, tớ hứa là nó sẽ còn thú vị hơn nữa. - Cô ngừng lời và nghiêm trang nhìn Harriet. - Tất nhiên, nếu cậu nhận việc ở Trung tâm Sea Life thì tớ sẽ chẳng thể làm gì để ngăn cậu được, và tớ cũng chẳng cố làm gì nếu cậu thực sự muốn thế...

- Cám ơn cậu.

- Nhưng nếu quyết định vứt bỏ hết những thứ ở đây, cậu sẽ không thể đến nhà thờ. Sẽ không có Theo luôn ở bên để bảo vệ cậu.

- Theo thật đáng yêu phải không? - Harriet mỉm cười. - Cậu nói đúng, anh ấy thật tuyệt vì đã nhận làm thay ca của tớ.

- Chính xác, - Emma gật đầu, thở phào vì cuối cùng cũng đã đạt được mục đích. - Lần cuối cùng gã Rob này đi chơi với cậu là khi nào? Anh ta thậm chí còn không thèm đến câu lạc bộ nữa. Thử nghĩ xem, cũng chẳng buồn thông báo là sẽ vắng mặt. Anh ta coi công việc quan trọng hơn cả buổi tiệc. Trong khi Theo... - Cô bỏ lửng câu nói đủ lâu để Harriet dần dần đỏ bừng cả mặt.

- Hình như Theo rất quan tâm đến cậu. - Cô kết luận.

- Đừng ngớ ngẩn thế! Theo... thích... không, anh ấy mới chỉ gặp tớ ngày hôm nay thôi mà.

- Sự hấp dẫn giới tính, - Emma nhớ lại lời của Lucy và nhắc lại với vẻ hiểu biết. - Tin tớ đi, anh ta thích cậu đấy.

Harriet mắt tròn mắt dẹt.

- Cậu nghĩ thế thật sao? Thật không? Một người như thế ư?

- Tớ biết, - Emma khẳng định. - Hỏi bất kì một người bạn nào của tớ mà xem, tớ rất giỏi đọc vị lũ con trai, chưa sai bao giờ cả. Cậu có nhớ Theo đã đứng gần cậu như thế nào trên sân bóng vồ không? Anh ấy còn nói với tớ là... à thôi, đừng để ý những gì anh ta nói.

- Anh ấy nói về tớ à?

- Đúng thế, - Emma gật đầu. - Tất cả những điều Theo cần là một chút khích lệ... nhưng dù sao đi chăng nữa, đó không phải là chuyện của tớ. Nếu cậu thích Rob thì chạy đi mà tìm anh ta. - Cô nhíu mày trầm tư. - Tất nhiên, có thể tớ không công bằng. Nhưng đó là vì tớ không ưa lũ con trai... có thể cậu và Rob là bạn tri kỷ. Tớ muốn hỏi là anh ta cũng thích âm nhạc như cậu chứ?

- Không. - Harriet cười khúc khích. - Cậu biết không, anh ấy không biết Berlioz và Bizet khác nhau như thế nào! Tớ muốn anh ấy đi cùng tớ tới buổi hòa nhạc ngoài trời ở Preston Abbey, vào cửa miễn phí, vì vậy tớ có thể đi...

- Hay đấy, - Emma thích nhạc R&B hơn nhạc cổ điển. - Rob nói gì?

- Rob không đi được, Harriet kể. - Tối hôm ấy Rob có buổi huấn luyện dọn dẹp bể cá.

- Hiểu rồi, - Emma bình tĩnh nói. - Trong khi đó, ngày mai Theo có hàng ngàn việc hay ho để làm hơn là phục vụ bữa sáng. Như tới nói đấy, tùy cậu thôi. - Cô ngáp ngắn ngáp dài. Bây giờ, nếu cậu không phiền, tớ đi ngủ đây. Tớ sẽ để cậu suy nghĩ xem phải làm gì. Cuộc sống là phải biết lựa chọn đúng đắn.

- Vậy tớ sẽ từ chối Rob nhé?

- Đó là sự lựa chọn của cậu. Tạm biệt, Harriet. Chúc ngủ ngon.

- Bố! Bố đang làm gì đấy?

Bị đánh thức lúc bảy rưỡi sáng Chủ nhật bởi thứ âm thanh giống như tiếng nắp thùng rác cọ vào tường gạch, Emma lao bổ vào phòng làm việc của bố, tóc tai rối bù và cảm thấy như bị tước đoạt giấc ngủ.

- Bố! - Cô đấm vào nút tắt của bộ loa cũ hiệu Bang và Olufsen, đồng thời hét lên ầm ĩ đầy vẻ trách móc, - Bố làm con không ngủ được!

Tarquin liếc nhìn chiếc đồng hồ chạy bằng pin mặt trời.

- Còn sớm sủa gì nữa, - ông nhận xét. - Bố nghĩ con nên ra ngoài giúp bố vài việc. Với lại bố thích ban nhạc này. - Ông trỏ tay xuống sàn nhà. - Cái gói đó là do Lily gửi, thấy có đĩa CD chạy demo. Một ban nhạc tuyệt vời, tên là Split Bamboo và tay ghita chính là...

- Jake Fairfax, - Emme rên lên. - Lily là em họ của anh ta. - Cô nhìn bố chòng chọc. - Bố không định nói với con là ban nhạc đó chơi hay đấy chứ?

- Còn hơn cả hay, ban nhạc rất thành công. Tarquin nói. - Bố có đọc vài dòng về họ trên tạp chí âm nhạc. Một trong những bài hát của họ, bài Hành tinh nổi loạn đang rất nổi...

- Bố thích là vì họ vẫy một lá cờ xanh, - Emma giễu cợt. - Với bố nhạc nhẽo thế nào chả xong, chỉ cần có thông điệp là được, phải không ạ?

- Không mất mát gì nếu con để ý một chút. Tarquin lẩm bẩm, lôi từ ngăn kéo ra một đống hóa đơn mua hàng gần đây nhất của Emma rồi huơ huơ trước mặt cô. - Nhìn đống này xem, cửa hiệu High Wire, Stella Stein rồi Rock on Robin! Sao con lại có thể tiêu phí một trăm linh năm bảng cho một cái túi xách? Thật đáng xấu hổ.

- Bố, đó không chỉ là một cái túi xách đâu ạ, đó là một cái túi hiệu Valentine Rockport...

- Túi thì vẫn chỉ là túi, - ông nhấn mạnh. - Bố cược rằng quần áo của con không có cái nào là Fair Trade1. Con có biết những thứ con mua được sản xuất tại những xưởng bóc lột sức lao động ở Bangladesh với...

- Vâng, vâng, được rồi, con xin lỗi, - Emme nói để bố yên tâm. - Bố nghe này, dù sao con đã giải quyết xong vấn đề của nhà Knightley rồi. Khó khăn đã được tháo gỡ.

Cô kể cho bố nghe về bữa tiệc, về việc cô điều khiển mọi việc ra sao, và cô đã tính toán để thu lợi nhuận gấp đôi cho Donwell trong chốc lát thế nào.

- Tuyệt! - Bố Emma ôm lấy cô. - Thật là một cơ hội tốt dành cho họ. Con khá lắm!

Emma hí hửng ra mặt trước sự khen ngợi nồng nhiệt của bố.

- Chúng ta có thể làm cho nó trở nên thân thiện với môi trường, - Tarquin hào hứng. - Bố sẽ nói điều này với người đầu bếp mới, với bà P và...

- Chúng ta có thể làm gì cơ ạ? - Emma hỏi, giọng nghi hoặc.

- Con không nghe thấy bố nói gì à? - Tarquin cau mày. - Thân thiện với môi trường tức là sử dụng những sản vật của địa phương, an toàn, thân thiện với động vật và gắn mác Fair Trade. Ôi, bố có thể tưởng tượng ra cảnh cánh nhà báo bu quanh chúng ta - cái tên Churchill sẽ đảm bảo điều đó - chúng ta sẽ uống loại rượu an toàn, các thực phẩm và hoa quả trồng tại địa phương, ta còn có thể...

- Bố, bố thôi đi! - Emma kêu lên. Bố nói "chúng ta" nghĩa là sao?

- Mẹ của George vừa gọi điện cho bố, giọng bà ấy rất lo lắng, bà ấy kể rằng ông Coles, người quản lý bất động sản, không muốn hợp tác nữa và bà ấy sợ George không đủ kinh nghiệm để giải quyết mọi chuyện. Vì vậy, bố hứa với bà ấy là bố sẽ đảm nhận mọi việc cho đến khi vợ chồng họ quay trở về. Theo con, ở đâu chúng ta có thể tìm thấy...

- Bố, hãy làm rõ một chuyện thôi, được không ạ? Bố đừng khiến con xấu hổ bằng cách đứng lên rao giảng về đạo đức nữa. Vả lại, đây không phải là một bữa tiệc đặc biệt.

- Emma, đó là kiểu thái độ khiến cho hành tinh chúng ta dần dần suy kiệt, - Tarquin khăng khăng. - Bố sẽ nói chuyện với George.

- Bố định làm thế ư? - Emma càu nhàu. - Bố muốn con tìm được một công việc, đúng không? Giờ thì có rồi đó. Cô hôn lên trán bố như bước đầu tiên để thuyết phục ông.

- Ừ, bố rất vui, - Tarquin bắt đầu.

- Vật bố hãy để con làm việc này, được không? - Emma khẩn khoản. - Bố nên tập trung vào các chương trình TV.

- Thật may quá! - Tarquin kêu to và nhảy dựng lên. - Bố có một cuộc nói chuyện với Giám đốc sản xuất lúc tám rưỡi. Cảm ơn Chúa và con đã nhắc. - À, nhắn với George là bố đã nhờ mấy cậu làm vườn sang giúp nếu cần, ông nói thêm.

- Vâng. À bố ơi!

- Sao?

- Bố cho con tiền tiêu vặt tháng Tám được không?

- Emma, hôm nay mới là mùng ba tháng Bảy, - Tarquin nói, - và câu trả lời là không.

Ôi trời, Emma nghĩ, cảm ơn Chúa vì trên đời có thẻ tín dụng.

- Chào Emma! Dạo này thế nào? Tớ đang làm bánh kếp đấy, đây là loại bánh mà bọn trẻ con bên Mỹ hay đòi ăn.

Lily vừa nhào bột vừa huyên thuyên đủ điều khi Emma thò cổ vào nhà bếp của khách sạn.

- Tớ biết là món này không có trong thực đơn nhưng tớ lỡ nói với Luigi, không có vấn đề gì vì tớ thích nấu ăn, và dù sao thì chúng ta vẫn phải đáp ứng mọi nhu cầu của khách. Người Mỹ rất thích bánh kếp và hôm nay họ sẽ trả phòng nên đây là dịp cuối cùng, chỉ có điều là không có si-rô nên tớ thử làm với mật ong xem sao...

- Theo đâu? - Emma cắt ngang. Sau nhiều năm