← Quay lại trang sách

Phần 4 SIẾT CỔ Chương 1

Máy tiện đang phát ra âm thanh rè rè. Lúc đến xưởng, Takako trông thấy tấm lưng của Sakai Yoshiyuki đứng quay mặt về phía cái máy. Dòng chữ Yajima màu xanh tím than in phía sau bộ quần áo bảo hộ màu be. Chị nghe chồng mình, Tadaki kể, họ đang chế tạo trục của động cơ để giao cho công ty sản xuất xe ô tô. Nhưng cụ thể là động cơ gì thì chị không rõ.

Trong một góc nhà xưởng, chồng chị cùng hai nhân viên nữa đang kiểm tra linh kiện trước khi giao cho khách. Đôi tay xỏ găng cử động chậm chạp. Mặt mày anh ủ rũ héo hon. Nhưng Takako biết lý do không phải vì linh kiện kém chất lượng.

“Trà pha xong rồi ạ.” Takako cất tiếng gọi chồng và mấy nhân viên.

Tadaki khẽ giơ một tay lên, rồi nhìn đồng hồ treo trên tường. Kim đồng hồ chỉ gần ba giờ mười lăm phút chiều.

“Chú Yoshi ơi, nghỉ giải lao đã!” Anh gọi Sakai đang vận hành máy tiện.

Sakai gật đầu, tắt nguồn điện. Động cơ đang kêu rền rĩ tức thì giảm dần tốc độ.

“Gì thế này, không có món nào tươm tất hơn à?” Rửa chân tay sạch sẽ xong, vừa ngồi xuống bàn nghỉ Tadaki đã càu nhàu. Trong chiếc khay đặt trên bàn bày năm cái bánh monaka [6] . “Monaka thừa từ hôm qua phải không?”

Chồng nói đúng nên Takako chỉ biết im lặng cười trừ.

“Cũng được chứ sao. Tôi khoái monaka lắm.” Suzuki Kazuo với tay lấy bánh trước tiên.

“Ăn trong giờ nghỉ thì đồ ngọt là nhất rồi.” Tanaka Jiro nói. Nhưng không động vào bánh.

Sakai không nói năng gì, chỉ nhâm nhi trà Takako pha.

“Chú Yoshi này, trong ngày hôm nay phải giao cuộn dây đó nhỉ?” Tadaki hỏi Sakai.

“Vâng, lát nữa tôi đi giao.”

“Trăm sự nhờ chú. Mà chú chuyển lời giúp là nếu họ thanh toán chỗ tiền hàng đó sớm cho được thì tốt quá.”

“Tôi sẽ lựa lời nói với họ.” Sakai nói trong khi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào tách trà.

Tadaki khẽ gật đầu, rồi nói vu vơ. “Sau đây tôi cũng ra ngoài một chút.”

“Anh định đi đâu?” Takako hỏi.

“Đi thu tiền.”

“Thu tiền ư? Còn chỗ nào chưa thanh toán ạ?”

“Không phải tiền hàng đâu.” Tadaki với lấy bánh monaka, bẻ làm đôi, rồi tống chỗ nhân đậu đỏ trào ra ngoài vào miệng. “Là khoản tiền tôi cho vay từ ngày xưa. Có vẻ họ sẽ trả lại.”

“Em chưa nghe anh kể chuyện này bao giờ nhỉ.”

“Chuyện từ hồi còn làm ăn khấm khá mà. Dù gì đó cũng là con trai của người tôi mang ơn, nên bao lâu nay tôi chưa từng hối thúc. Có vẻ giờ người đó sự nghiệp vững vàng rồi, nên đánh tiếng muốn trả nợ.” Anh nhấp ngụm trà để nuốt trôi miếng bánh monaka xuống cổ.

“Giám đốc ơi, khoản nợ đó ước chừng bao nhiêu ạ?” Suzuki hỏi. Đôi mắt sáng lấp lánh ánh lên vẻ chân thành.

“Ờ đấy, khó mà nói rõ một con số cụ thể.” Tadaki gãi vào phần tóc mai điểm bạc. “Nhưng cũng được một mớ kha khá đấy. Nên là, nói thế nào nhỉ, chắc sẽ đỡ được bao nhiêu việc cho chúng ta.”

“Hì.” Suzuki khẽ mỉm cười.

Ngồi bên cạnh lắng nghe, ánh mắt Tanaka thật yên bình. “Thời buổi này cũng có người trả nợ sòng phẳng à?”

“Có vay có trả là chuyện đương nhiên mà.” Suzuki cười nói.

“Thế mà gần đây lắm kẻ chây ì không chịu trả nợ đấy. Đến cả ngân hàng cũng bị làm cho điêu đứng.”

“Anh nói đúng.

“Đúng là có những kẻ vô ơn bạc nghĩa như vậy, nhưng cuộc đời còn nhiều người tử tế lắm.” Tadaki nói một câu để đúc rút lại, rồi nhìn sang Takako. “Tóm lại chuyện là như vậy, nhờ mình lấy giúp tôi bộ com-lê nhé!”

“Em hiểu rồi,” Takako gật đầu rồi lại mở lời. “Mình này, em cũng muốn ra ngoài một chút.”

“Mình đi đâu?” Đôi mắt Tadaki sắc lẻm.

“Em đi mua sắm. Em muốn tìm quần áo cho Akiho. Con bé bảo chẳng có bộ nào để mặc đi dã ngoại.”

“Nhất định phải là hôm nay à?”

“Nhưng ngày mai và ngày kia em bận nhiều việc lắm.”

“Hôm nay thì thôi đi!” Dứt lời, Tadaki uống cạn tách trà rồi đứng dậy.

Những lúc chồng tỏ thái độ như vậy thì có nói gì cũng vô ích. Takako nín thinh. Ba nhân viên có vẻ ái ngại. Họ nuốt vội nuốt vàng đồ ăn thức uống trong miệng, rồi nhanh nhảu đứng dậy.

Gần 3:30 chiều, Tadaki rời nhà bằng xe ô tô. Anh mặc bộ com-lê màu xám, hiếm hoi lắm mới thắt cà-vạt, và xách theo túi thể thao.

Chồng vừa đi khỏi, Takako cũng sửa soạn ra ngoài. Chị đến ga tàu điện ngầm Tsukushima vừa vặn lúc bốn giờ.

Cứ về nhà trước bảy giờ ba mươi phút là được chứ gì, chị tự nhủ.

Nhưng thực ra gần tám giờ tối Takako mới về nhà. Lúc chị về, bé Akiho học lớp năm và bé Kota học lớp ba đang ngoan ngoãn ngồi xem ti vi. Tadaki vẫn chưa về. Chị lôi chỗ đồ ăn sẵn mua ở bách hóa ra, chuẩn bị cơm nước.

“Bố về muộn mẹ nhỉ.” Vừa ăn thịt cốt lết chiên, Akiho vừa nói.

“Ừ nhỉ,” Takako đồng tình, mắt chị hướng về cái đồng hồ đặt bên cạnh ti vi. Tám rưỡi rồi. Nhưng ngay cả khi kim đồng hồ chỉ đến mười một giờ, Tadaki vẫn chưa về nhà. Chị đã gọi vào máy chồng mấy lần, nhưng anh không nghe máy. Chị cho hai đứa trẻ đi ngủ, rồi một mình ngồi đợi trong phòng khách. Trên ti vi hiện lên gương mặt cô phát thanh viên. Khuôn mặt nghiêm túc ấy đang thao thao bất tuyệt gì đó về vấn đề hạt nhân của Bắc Triều Tiên, nhưng những lời ấy hầu như không lọt vào tai chị.

Có tiếng lạch cạch ở phía sau. Chị giật mình quay đầu lại, thấy Akiho đang đứng đó trong bộ đồ ngủ.

“Sao vậy con? Không đi ngủ sớm thì sáng mai mệt đấy.” Chị dùng giọng điệu của một người mẹ nhắc con.

“Bố vẫn chưa về hả mẹ?”

“Bố bận công việc nên về muộn. Con đừng lo, mau ngủ sớm đi!”

Nhưng cô bé không ngoan ngoãn rời đi. Chỉ cái gằm mặt như đang phân vân điều gì đó.

Hành động đó quả thực khiến Takako băn khoăn. “Có chuyện gì vậy con?” Chị dịu dàng hỏi.

“Bố có ổn không nhỉ?” Akiho lẩm bẩm.

“Hả, ổn ư? Ý con là sao?”

“Đêm qua, con trông thấy một thứ lạ lùng lắm.”

“Thứ lạ lùng ư?” Takako cảm giác nếp nhăn đã hằn lên giữa đôi lông mày mình. “Là thứ gì hả con?”

Akiho ngẩng mặt lên. Má cô bé trắng bệch hơn mọi ngày.

Cô bé mở hé miệng. “Quả cầu lửa.”

“Hả,” Takako buột miệng. “Con nói sao?”

“Quả cầu lửa.” Akiho nói rành mạch hơn ban nãy.

“Quả cầu lửa ư? Ở đâu?”

“Nhà xưởng ạ.” Akiho nói. “Đêm qua lúc con dậy đi vệ sinh, hình như bố vẫn còn trong nhà xưởng. Con ghé mắt nhìn, thấy bố ngồi trong bóng tối. Con chưa kịp hỏi bố đang làm gì, thì một quả cầu lửa sáng rực đã bay lên.”

“Chẳng có nhẽ! Chắc bố con đốt thứ gì đó thôi.”

Nhưng Akiho lắc đầu.

“Con cũng hỏi bố rồi. Rằng bố đang đốt gì thế ạ. Nhưng bố bảo bố chẳng làm gì cả, chỉ xem bản vẽ một chút thôi.”

Takako thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng chị cố sức ngăn nỗi sợ hãi biểu lộ trên mặt.

“Chắc con nhìn nhầm đúng không? Chuyện đó hay xảy ra mà.”

“Con cũng mong thế, nhưng con cứ thấy lo lo. Con có cảm giác bố sẽ gặp chuyện chẳng lành. Mà bố mãi chưa về mẹ nhỉ.” Akiho nhìn cái đồng hồ ở bên cạnh ti vi với vẻ mặt bất an.

“Con đừng nói lung tung. Đó không phải điềm gở đâu.” Takako đanh giọng. “Tóm lại con ngủ sớm đi. Sáng mai không dậy nổi thì phải làm sao? Mai con phải đi học mà.”

“Mẹ ơi, bố mà về thì mẹ bảo con được không?”

“Rồi rồi. Mẹ sẽ bảo con.”

Lời Takako cuối cùng cũng khiến Akiho chịu quay lên tầng hai. Nhưng trước khi đi, cô bé nhìn về cánh cửa nối với nhà xưởng, rồi càu nhàu, “Không thích đi ngủ.”

Lúc còn lại một mình, Takako cầm điều khiển ti vi, chuyển hết kênh này đến kênh khác. Nhưng chị chẳng tìm thấy chương trình nào giúp mình xua đi cảm xúc hiện tại.

Kết cục, chị qua đêm trong căn phòng ấy. Ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ làm chị thức giấc. Chị thấy mình đang nằm gục đầu xuống cái bàn thấp. Chập chờn cả đêm trong giấc ngủ sai tư thế, nên giờ mình mẩy chị ê ẩm, đầu thì nặng trĩu.

Hơn sáu giờ sáng một chút. Chị gọi vào máy chồng lần nữa, nhưng điện thoại không kết nối.

Chị lập tức bật ti vi lên. Trên đó đang phát bản tin sáng. Chị còn lo có khi nào ti vi sẽ đưa tin về chồng mình, nhưng chẳng có vụ nào như thế xảy ra cả. Vả lại, nếu có xảy ra, cảnh sát hẳn sẽ gọi đến đây trước tiên.

Mang tâm trạng nặng nề, chị bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng. Chuyện Akiho kể vẫn mắc lại đâu đó trong tâm trí chị. Quả cầu lửa ư? Làm sao có chuyện đó được. Đến bảy giờ, Akiho thức dậy. Giờ này mọi khi cô bé hẵng còn say ngủ. Đôi mắt cô gái nhỏ đỏ hoe.

“Bố không về mẹ nhỉ.” Cô bé nhìn tấm lưng mẹ đang chiên trứng và hỏi.

“Chắc bố con quá chén ở đâu đó nên không về nổi.” Takako chật vật thốt ra một câu lạc quan. “Trước sau gì bố cũng về thôi.”

“Không cần báo cảnh sát hả mẹ?”

“Không cần đâu con.”

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong thâm tâm Takako đã bắt đầu nghĩ đến việc đó rồi. Chẳng phải đã đến lúc báo cảnh sát rồi hay sao? À không, hay là nên đợi thêm một chút nữa?

Không lâu sau Kota cũng thức dậy. Cậu con trai có vẻ không mấy lo lắng khi bố chưa về nhà. Akiho cũng không kể cho em trai nghe chuyện quả cầu lửa.

Bọn trẻ vừa đi học thì mấy nhân viên rục rịch kéo đến. Biết tin giám đốc cả đêm không về, ai nấy đều có phần sửng sốt.

“Nếu vậy thì cũng lo đấy. Liệu có nên báo cảnh sát không?” Suzuki nói.

“Tôi nghĩ là giám đốc say quắc cần câu ở đâu đó thôi.”

“Giám đốc không phải người như thế đâu.” Tanaka tức tốc phủ nhận.

Takako hỏi ý kiến Sakai xem nên làm thế nào. Ông là nhân viên kỳ cựu nhất ở nhà xưởng này.

“Nếu đến chiều giám đốc vẫn chưa về, thì nên báo cảnh sát.” Sakai đăm chiêu một lát rồi đáp.

Nghe lời khuyên của ông, Takako quyết định đợi thêm chút nữa. Mấy nhân viên bắt tay vào việc, trên mặt vẫn hiện nỗi băn khoăn.

Kim đồng hồ nhích dần đến chín giờ, mười giờ rồi mười một giờ. Đến giờ nghỉ trưa, Tadaki vẫn chưa quay về. Takako pha trà nhưng đầu óc như ở trên mây. Chị liên tục dõi mắt nhìn đồng hồ, định đợi đến một giờ chiều sẽ gọi điện.

Nhưng chị không cần làm thế. Qua giờ nghỉ trưa, vèo cái đã đến một giờ, và điện thoại réo lên inh ỏi.

Là cảnh sát gọi tới.