Chương 2.
Buổi chiều, Lệ Vy lang thang quanh vườn hoa hồng trắng. Tuy Lệ Vy là cô gái bướng bỉnh nhưng cô có một sở thích rất dễ thương đó là ngắm hoa. Lệ Vy thường hay nhìn ngắm những bông hoa hồng trắng này mỗi khi cô buồn hay có chuyện bực bội.
Lệ Vy đang mơ màng ngắm hoa thì có tiếng nói:
- Sao Vy đến sớm vậy?
Lệ Vy ngước nhìn. Cô ngạc nhiên:
- Sao anh Hào lại ở đây?
Vĩ Hào mỉm cười:
- Chẳng phải Vy đã hẹn anh ở chỗ này sao?
Lệ Vy há hốc mồm:
- Chẳng lẽ anh chàng trên mạng là anh Hào sao?
Vĩ Hào gật đầu:
- Đúng vậy! Vy có bất ngờ không?
- Đúng là bất ngờ rồi nhưng sao lại có chuyện này xảy ra vậy nhỉ?
- Đây chỉ là một sự trùng hợp thôi. Anh cũng mới biết đây thôi.
Lệ Vy chợt reo lên:
- Ôi! Sao lại có chuyện lạ như vậy chứ.
Vĩ Hào vui vẻ:
- Vy có thích khi người đó là anh không?
- Vy vui lắm!
Vĩ Hào chợt nắm lấy tay Lệ Vy. Anh nói thật nhỏ:
- Vy có biết anh còn vui hơn Vy gấp bội không?
Lệ Vy rút vội tay lại. Cô bối rói:
- Anh... anh đừng làm như vậy.
Vĩ Hào càng siết chặt tay Vy hơn, giọng anh thật ấm:
- Vy đừng từ chối anh. Anh có chuyện muốn nói với Vy.
- Có chuyện gì thì anh nói đi?
Vĩ Hào kề sát tai Vy, anh nói:
- Anh yêu em!
Lệ Vy bối rối. Cô lắp bắp:
- Anh... anh... đừng nói như thế.
Vĩ Hào nhìn sâu vào mắt Vy:
- Sao em lại từ chối anh? Em không tin tưởng anh sao?
Lệ Vy lắc đầu:
- Không phải vậy!
- Vậy thì vì chuyện gì hả em?
Lệ Vy khó xử:
- Em không thể. Em xin lỗi!
Vĩ Hào khoát tay:
- Em không có lỗi. Em hãy trả lời anh đi Vy, em có yêu anh không?
Lệ Vy nhắm nghiền hai mắt. Cô không biết phải nói sao với anh đây. Thật ra lúc ở bên Hào. Lệ Vy rất vui và khi chat cùng anh Lệ Vy cũng rất thích và có cảm giác thân thiện với anh nhưng Vy không thể nói tiếng yêu anh, Vy không thể làm Lệ Hoa đau khổ được. Lệ Hoa cần anh hơn Vy. Lệ Vy cố làm ra vẻ nghiêm nghị:
- Vy mong anh đừng đề cập đến việc này nữa.
- Nhưng tại sao?
Lệ Vy lắc đầu:
- Anh đừng hỏi tại sao. Anh chỉ cần biết Vy không xứng với anh và người anh nên yêu là Lệ Hoa.
Vĩ Hào nhíu mày:
- Em đang nói gì vậy? Sao em lại bảo anh phải yêu Lệ Hoa?
Lệ Vy cứng rắn:
- Chẳng lẽ anh không biết là Lệ Hoa đã yêu anh rồi sao? Mấy hôm trước mẹ anh đã qua nhà em bàn việc cưới cho hai người rồi. Sao anh lại giả vờ không biết vậy.
Vĩ Hào ngạc nhiên. Anh mở to mắt nhìn Lệ Vy:
- Sao có chuyện đó xảy ra được. Người anh yêu là em cơ mà. Anh nghĩ mẹ anh đã nhầm lẫn rồi.
Lệ Vy xua tay:
- Anh đừng nói nữa. Em nghĩ anh cần khẳng định lại tình cảm của mình đi.
Anh đã đặt nó sai chỗ rồi.
Vĩ Hào lắc đầu:
- Không! Anh biết mình đã đặt rất đúng chỗ và anh sẽ không thay đổi chỗ đó đâu.
Lệ Vy hét nhỏ:
- Em không muốn nghe anh nói nữa.
- Em phải hiểu tình yêu không phải muốn cho ai là cho. Người anh yêu là em và chỉ một em thôi.
Lệ Vy nghe xao xuyến lòng nhưng cô không thể làm khác được. Lệ Vy không thể nhìn em mình đau khổ vì tình được. Lệ Vy làm ra vẻ bất cần:
- Xin lỗi! Em không chấp nhận được tình cảm đó. Em chưa hề yêu anh.
Vĩ Hào hơi lớn tiếng:
- Em nói dối. Em yêu mà không dám nhận ư?
Lệ Vy cười khan:
- Anh đừng nói gì thêm nữa. Nếu anh muốn em còn xem anh là bạn thì anh đừng nói đến chuyện này nữa.
Vĩ Hào cau có:
- Em đừng có như vậy mà Vy. Em làm anh đau lòng lắm.
Lệ Vy cố nén bao cảm xúc:
- Anh có nói gì cũng vậy thôi. Em không thể làm khác được.
Vĩ Hào nhăn trán:
- Em có quyền không chấp nhận tình cảm của anh. Nhưng anh có quyền yêu em.
Lệ Vy đau xót:
- Anh cứ như vậy thì người đau khổ sẽ là anh. Em không muốn điều đó xảy ra đâu.
- Em nghĩ nếu không yêu em thì anh sẽ sung sướng, vui vẻ sao? Em đã lầm rồi. Nếu anh làm vậy anh sẽ càng đau khổ hơn thôi.
Lệ Vy nhắm nghiền hai mắt:
- Anh hãy để cho mọi chuyện trở lại như cũ. Em thấy như vậy sẽ hay hơn.
- Cho dù mọi chuyện có trở lại như cũ thì anh vẫn yêu em.
- Anh đừng nói đến hai chữ yêu em nữa. Em không muốn nghe nữa.
- Em phải nghe. Em càng không muốn nghe thì anh càng nói nhiều hơn.
Lệ Vy ngồi phịch xuống thảm cỏ. Cô thấy trong lòng rối rắm lắm cô phải làm sao cho trọn nghĩa tình đây?
Vĩ Hào ngồi xuống cạnh Lệ Vy. Anh nhỏ nhẹ:
- Anh biết em rất yêu thương Lệ Hoa. Em sẵn sàng nhường tất cả cho Hoa nhưng đây là tình yêu em biết không? Nếu em cứ buộc anh phải cưới Lệ Hoa em mới vui thì anh xin em hãy nghĩ lại đi. Đó là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc và cả ba sẽ đau khổ. Lúc đó người đau khổ nhiều nhất vẫn là Lệ Hoa.
Lệ Vy ngấn lệ:
- Nhưng Lệ Hoa rất yêu anh.
- Anh biết điều đó. Anh sẽ nói chuyện với Lệ Hoa. Anh tin cô ấy sẽ hiểu.
Lệ Vy buồn bã:
- Nhưng dù sao đi nữa em vẫn không thể yêu anh được. Lệ Hoa làm sao chịu nổi khi người nó yêu lại yêu chị Hai nó chứ. Anh đừng làm em khó xử.
Vĩ Hào cố nói:
- Em hãy để anh giải thích với Lệ Hoa đã. Anh tin Lệ Hoa sẽ vui vẻ chấp nhận một anh rể là anh.
Lệ Vy biết mình có nói gì thì Vĩ Hào cũng không từ bỏ tình yêu một cách dễ dàng như vậy. Lệ Vy cố làm ra vẻ lạnh lùng:
- Em không muốn nhắc đến chuyện này nữa và cũng không muốn gặp anh nữa. Em về đây.
Lệ Vy định bước đi thì Vĩ Hào đã ngăn lại. Anh ôm chầm lấy Lệ Vy và siết chặt. Lệ Vy giãy giụa nhưng Vĩ Hào càng siết chặt.
Vĩ Hào bất chợt cúi xuống tìm môi của Lệ Vy. Cô cố tránh né nhưng nụ hôn gượng ép kia như càng quyện chặt lấy Vy. Lệ Vy dần dần bị lôi cuốn vào nụ hôn đầu đời đó. Lát sau, Vĩ Hào buông Vy ra. Anh nói thật khẽ:
- Đừng từ chối anh nữa. Anh không thể mất em.
Lệ Vy dâng trào cảm xúc, cô như quên đi tất cả mọi chuyện. Lệ Vy tựa đầu vào lòng Vĩ Hào. Cô nức nở:
- Em biết làm sao cho trọn vẹn đôi đường đây. Em rối rắm quá.
Vĩ Hào vuốt nhẹ bờ tóc của Lệ Vy. Anh nói:
- Anh hiểu nhưng em hãy nghĩ lại đi, người anh yêu là em chứ không phải Lệ Hoa. Nếu anh cưới Hoa về anh nghĩ mình không thể đem đến hạnh phúc cho cô ấy.
Lệ Vy hít mũi:
- Sao anh lại yêu em mà không phải là một ai khác chứ?
- Tình yêu là như vậy. Nó đến rất bất ngờ và không ai ngăn cản được.
Lệ Vy thở dài:
- Sao tình yêu đầu đời đến với em đầy chông gai thế này?
- Em đừng sợ. Anh sẽ cố dẹp bỏ những chông gai đó.
Lệ Vy lại nép vào lòng Vĩ Hào. Lát sau, cô nói:
- Em nghĩ chúng ta cần giữ kín chuyện này một thời gian. Em cần an ủi Lệ Hoa.
Vĩ Hào can ngăn:
- Em đừng làm vậy. Lệ Hoa sẽ giận em hơn đấy. Em hãy để anh nói chuyện với Lệ Hoa.
Lệ Vy gật đầu:
- Mọi chuyện em sẽ để anh quyết định hết.
Vĩ Hào nhìn Vy đầy yêu thương, anh yêu Vy hơn bao giờ hết.
Từ buổi gặp Vĩ Hào lần đó, Lệ Vy trở nên ít nói và lúc nào vẻ mặt cũng buồn rười rượi.
Trưa cô cùng Thúy Lan và Thủy Tiên ngồi ở băng đá dưới gốc bàng nằm giữa sân trường.
Thúy Lan nói:
- Sao mi buồn vậy Vy? Hôm qua đến nay ta thấy mi làm sao ấy.
Thủy Tiên cũng nói:
- Phải đó! Mi nói cho tụi ta biết đi. Mi đang có chuyện gì buồn vậy?
Lệ Vy lắc đầu:
- Ta đâu có gì. Ta vẫn bình thường mà.
Thúy Lan nhăn nhó:
- Mi có xem tụi này là bạn nữa không vậy? Rõ ràng mi có chuyện buồn mà không chịu chia sẻ với bạn bè.
Lệ Vy gượng cười:
- Nhưng ta đâu có gì để tâm sự.
Thủy Tiên giận dỗi:
- Mi mà không nói thì tụi ta sẽ bỏ mặc mi đấy nhé. Bộ mi không tin tưởng ta và nhỏ Lan hả?
Lệ Vy chép miệng:
- Thôi được ta nói nhưng chuyện này là tuyệt đối bí mật đấy nhé.
Thủy Tiên nhún vai:
- Mi đừng có lo. Từ xưa giờ chơi chung với nhau chẳng lẽ mi không biết tính của tụi tao?
Lệ Vy thở dài. Cô từ từ kể lại cho bạn nghe. Cô kể bắt đầu từ khi Net với chàng trai thiên niên kỷ.
Nghe xong, Thủy Tiên reo lên:
- Ôi! Một tình yêu tuyệt vời. Một tình yêu trên mạng.
Thúy Lan nhìn bạn đầy ngưỡng mộ:
- Sao mi may mắn vậy Vy? Có được một anh chàng vừa tốt vừa dễ thương như vậy yêu mi.
Lệ Vy liếc mắt:
- Hai mi lúc nào cũng vậy cả chỉ toàn nhắm đến chuyện vui còn chuyện buồn thì bỏ mặc.
Thủy Tiên cười mỉm chi:
- Thì mi cũng phải cho tụi ta vui một tí rồi mới phụ mi tìm hướng giải quyết được.
Lệ Vy thở dài:
- Ta kể cho hai mi nghe để vơi buồn thôi. Ta nghĩ chuyện này còn một cách giải quyết là ta phải rút lui thôi.
Thủy Tiên la lớn:
- Mi điên hả? Mi tưởng làm vậy là hay sao? Mi lầm rồi?
Lệ Vy nhăn nhó:
- Nhưng đâu còn cách nào nữa.
Thúy Lan chen vào:
- Mi cứ im lặng hãy để chuyện này cho anh Vĩ Hào gì đó tự giải quyết. Anh ấy cần nói rõ tình cảm của mình với Lệ Hoa. Như vậy mới tốt cả đôi đường.
Thủy Tiên tiếp:
- Mi đừng có khờ dại mà đi nhường cho Lệ Hoa. Mi làm như vậy là đau khổ tất cả.
- Nhưng người lớn hai nhà đã bàn việc cưới với nhau rồi. Ta đâu thể làm mẹ ta mất mặt.
Thủy Tiên xoa tay:
- Mi lo xa quá đi. Ta nghĩ nếu anh Vĩ Hào làm cho Lệ Hoa quên chuyện này thì tự động mẹ mi cũng rút lại lời nói thôi.
Lệ Vy định nói tiếp nhưng Huệ Chi đi tới. Cô hất hàm hỏi:
- Tụi bây tụm ba tụm bảy ở đây để tìm cách chơi người khác đấy hả?
Thủy Tiên nghiến răng:
- Con mụ kia! Ăn nói cho đàng hoàng một chút coi chừng tao cắt cái mỏ xuống cho cá sấu ăn bây giờ.
Huệ Chi quắc mắt:
- Con nhỏ đó mày hay lắm, dám bắt nạt tao. Chuyện hôm trước tụi bây làm tao mất mặt tao chưa tính sổ. Hôm nay mày còn dám vênh váo hả?
Thúy Lan không vừa. Cô kênh mặt:
- Hôm nay mày rủ con Kim Hương và con Như lại đây là có ý gì hả?
Kim Hương hất mặt:
- Mày nghĩ tao sẽ làm gì?
Lệ Vy chen vào:
- Các người làm ơn đi. Sao cứ gặp nhau là cãi lộn. Tụi mình không phải là bạn sao?
Thủy Tiên trợn mắt nhìn Lệ Vy:
- Hôm nay mi sao vậy Vy? Mi nhận kẻ thù là bạn hả Vy?
Huệ Chi mai mỉa:
- Ai thèm làm bạn với bọn bây chứ. Bọn bây toàn là những đứa ranh con.
Thúy Lan nổi nóng. Cô tát mạnh vào mặt Huệ Chi. Cô quát lớn:
- Mày dám chửi hả?
Huệ Chi nổi nóng. Cô hét lên:
- Hương, Như! Tụi bây còn đứng đó nữa sao? Dạy cho chúng một bài học đi!
Hương và Như nhào vô đánh nhưng Thúy Lan và Thủy Tiên đã nhanh tay túm lấy hai cô ả Thủy Tiên đắc ý:
- Chỉ là hai con tép riu mà cũng đòi đánh tụi này ư? Tụi bây khinh địch rồi đó.
Thúy Lan kênh mặt:
- Mày có biết là tụi tao đều là đai đen nhất đẳng môn Karatedo không?
Lệ Vy bực tức:
- Tụi bây làm cái trò gì vậy? Chẳng ra làm sao cả.
Cô nhìn chằm chặp Huệ Chi rồi nói:
- Mày đừng có tối ngày đi kiếm chuyện với tao được không? Mày càng làm dữ tao càng coi khinh mày hơn.
Huệ Chi lườm mắt:
- Tao không cần mày nhìn tao như thế nào. Tao chỉ cần mày tránh xa Khôi Minh thôi.
Lệ Vy thật lòng:
- Nếu mày muốn Khôi Minh yêu mày thì mày bớt đanh đá. Tự mày làm khoảng cách lớn với anh ấy thôi.
Huệ Chi trợn mắt:
- Mày dám dạy đời tao hả? Mày cũng đanh đá có thua gì tao chỉ tại mày dụ dỗ anh Minh, mày tỏ ra ngoan hiền trước mặt anh ấy nên Khôi Minh mới yêu mày thôi.
Lệ Vy lắc đầu:
- Mày lúc nào cũng nghĩ ngợi người khác xấu xa. Sao mày không nghĩ tại sao Khôi Minh không yêu mày?
- Vì có sự hiện diện của mày.
Lệ Vy xua tay:
- Mày đừng bao giờ nghĩ như vậy. Nói thật, tao chưa hề yêu Khôi Minh và cũng chưa hề muốn giành anh ấy với mày. Tao mong mày đừng có kiếm chuyện với tao nữa.
Kim Hương lên tiếng:
- Chi! Mày đừng có để nó lừa. Con nhỏ này rất xảo quyệt. Mày phải dùng biện pháp mạnh với nó mới được.
Thủy Tiên nổi cáu:
- Mày có im đi không! Lệ Vy nó đã nhường tụi bây đến vậy rồi mà còn muốn chống nữa hả?
Như vênh mặt:
- Hứ! Ai biết trong đầu tụi bây nghĩ gì chứ? Huệ Chi nó tin tụi bây chứ tao thì đừng hòng.
Thủy Tiên nóng mũi:
- Mày muốn lãnh cái tát như Huệ Chi lúc nãy không?
Như hơi lùi lại nhưng vẫn rướn cổ lên cãi:
- Tụi bây đừng ỷ biết mấy chiêu rồi làm tới nha. Tao không chịu thua đâu.
Lệ Vy cáu gắt:
- Tụi bây có im đi không! Chuyện này là của tao và Huệ Chi, tao muốn tụi bây đừng chen vào.
Thủy Tiên khoát tay:
- Tao thì tùy mày thôi.
Kim Hương bĩu môi:
- Mày sợ thì có.
Lệ Vy trừng mắt:
- Mày có nghe tao nói không hả?
Huệ Chi lên tiếng:
- Hai tụi bây đừng làm ồn nữa. Tao cũng muốn nghe xem nó sẽ nói gì đây.
Lệ Vy chậm rãi:
- Tao nghĩ mày đã hiểu lầm tao rồi. Tao chưa hề yêu Khôi Minh dù chỉ là một lần rung động.
Huệ Chi cười khẩy:
- Mày bảo là chưa yêu vậy mà anh ta lại cứ nhớ thương mày à?
Lệ Vy nhún vai:
- Đó là quyền riêng tư của anh ta, tao không có quyền cấm đoán.
- Mày nói nghe hay nhỉ. Nếu mày không cho anh ấy cơ hội thì làm sao anh ấy lại yêu mày đến thế.
- Chính vì điều đó mà mày đã hiểu lầm tao, làm tao thấy bực bội nên tìm cách chọc tức mày.
Huệ Chi nghiến lăng:
- Tao không thể nào tin vào lời nói của mày được. Mày phải tránh xa anh Minh ngay.
Lệ Vy chép miệng:
- Mày yêu quá hóa khờ rồi. Mày không phân biệt được đâu là lời nói thật và đâu là lời nói giả. Tao thật sự thất vọng về mày.
Huệ Chi nhíu mày:
- Mày có nói gì cũng vô ích. Tao không bao giờ nghe đâu. Tao nhắc lại là mày phải tránh xa Khôi Minh nếu không thì đừng trách.
Huệ Chi quay đi rồi ra lệnh:
- Về tụi bây!
Lệ Vy thở dài:
- Tình yêu có sức mạnh ghê gớm vậy sao?
Lệ Vy chợt nghĩ thầm:
- Nếu Lệ Hoa biết chuyện mình và Vĩ Hào yêu nhau không biết nó có như Huệ Chi không?
Buổi tối Vĩ Hào cố thuyết phục mẹ mình về việc hủy bỏ lời hôn ước. Bà Mai tức giận:
- Con có nói gì cũng vậy thôi. Mẹ đã quyết định rồi.
Vĩ Hào nhăn nhó:
- Mẹ ơi! Con không hề yêu Lệ Hoa thì làm sao con cưới đây. Mẹ nỡ nhìn con sống không hạnh phúc sao?
Bà Mai nạt lớn:
- Con dám nói nữa hả? Lúc đầu mẹ hỏi ý con đàng hoàng kia mà. Con đã đồng ý sao bây giờ lại cãi chứ?
- Mẹ ơi! Lần đó con cứ ngỡ người mẹ nói là Lệ Vy nên con mới gật đầu mà.
Bà Mai bực dọc:
- Con đừng kiếm cớ nữa. Mẹ đã nói chuyện với dì Châu rồi, mẹ không làm khác được. Hơn nữa, con bé Lệ Vy đó không hạp với mẹ.
Vĩ Hào nhăn trán:
- Sao vậy chứ? Lệ Vy rất dễ mến mà mẹ.
Bà Mai cau mày:
- Con bé ấy rất xốc nổi và bướng bỉnh mà con cho là dễ mến à?
Vĩ Cầm chen vào:
- Chị Lệ Vy dễ mến thật đó mẹ. Chị ấy rất có cá tính.
Bà Mai lớn tiếng:
- Các con đừng hùa nhau nói tốt cho con bé đó. Mẹ không bao giờ chấp nhận nó là dâu nhà này đâu.
Ông Tân nãy giờ im lặng. Giờ ông mới lên tiếng:
- Bà đừng có nổi nóng với các con như vậy. Tụi nó đã lớn, chúng nó có quyền lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình mà.
Bà Mai cau mày:
- Tôi làm vậy cũng là vì Vĩ Hào thôi. Con bé Lệ Hoa rất tốt nó vừa đẹp người lại vừa đẹp nết rất xứng với Vĩ Hảo.
Vĩ Hào nhăn nhó:
- Nhưng người con yêu là Lệ Vy.
Bà Mai nổi nóng:
- Con bé đó thì có gì tốt đâu. Suốt ngày cứ mãi gây ra chuyện. Mẹ đã nghe Lệ Hoa kể rất nhiều về cô bé ấy rồi. Mẹ không chấp nhận được.
Vĩ Hào nhăn trán:
- Mẹ đừng xem vẻ bề ngoài mà đánh giá con người. Mẹ không biết đó thôi, Lệ Hoa rất ghét Lệ Vy nên cô ấy đã nói chị mình trước mặt mẹ.
Bà Mai gạt phăng:
- Con im đi. Sao con lại nói Lệ Hoa như vậy. Con bé nó rất trong sáng hiền lành. Con đừng vu oan cho nó.
Vĩ Hào khổ sở:
- Mẹ hãy tin con đi mà.
Vĩ Cầm cũng nói:
- Anh Hai nói đúng đó mẹ. Con học chung với Lệ Hoa nên con biết, nó chỉ làm ra vẻ hiền lành vậy thôi, trong lòng nó rất nham hiểm.
Bà Mai trừng mắt:
- Con có im đi không. Chỗ này không đến lượt con lên tiếng.
Vĩ cầm phụng phịu:
- Con chỉ nói đúng sự thật thôi mà.
Bà Mai khoát tay:
- Các con không cần nói gì thêm nữa. Ý của mẹ đã rõ rồi, không bàn cãi nữa.
Vĩ Hào khó chịu:
- Đây là hạnh phúc cả đời con sao mẹ lại quyết định như vậy? Lệ Hoa là người con không yêu, mẹ cưới cô ấy cho con chỉ là làm khổ cho cô ấy thôi.
- Nhưng Lệ Hoa nó rất yêu con và rất biết chiều ý mẹ.
- Con hiểu nhưng tình yêu xuất phát từ hai phía mẹ à. Miễn cưỡng sẽ không có hạnh phúc.
- Con cứ cưới đi. Mẹ tin từ từ rồi tụi con sẽ có tình cảm với nhau.
Vĩ Hào hơi bực:
- Mẹ ơi! Bây giờ là thời hiện đại, không có chuyện tình yêu đến sau hôn nhân đâu. Mẹ đừng ép buộc con mà.
Ông Tân hắng giọng:
- Tôi nghĩ bà đừng ép buộc con nữa. Bà đâu muốn nhìn tụi nó đau khổ chứ.
Bà Mai nhăn nhó:
- Ông đừng có bênh vực tụi nó. Chuyện này ông hãy để tôi quyết định. Ông chỉ cần ngồi đợi uống chén trà con dâu thôi.
- Đây là chuyện trăm năm của con tôi không thể không chen vào được.
Bà Mai nổi nóng:
- Ông cũng cho là tôi sai ư? Tôi làm như vậy là cũng vì gia đình thôi. Tôi chỉ muốn có một đứa dâu hiền lành thôi mà.
Ông Tân vẫn nhẹ giọng:
- Tôi hiểu bà làm vậy là vì con nhưng bà cũng phải nghĩ tới cảm nhận của nó chứ. Nó phải lấy người mà nó chọn thì mới mang lại hạnh phúc được.
- Nhưng nó không biết nhìn người. Nó quá yêu nên không còn biết gì nữa.
Lệ Vy là cô gái chẳng tốt lành gì cả. Nếu nó là cô gái tốt thì em gái nó đã không ghét nó đến vậy.
Vĩ Hào đau xót:
- Mẹ ơi. Mẹ đã bị Lệ Hoa lừa rồi. Mẹ thử tiếp xúc với Lệ Vy đi mẹ.
Vĩ Cầm cũng van xin:
- Mẹ ơi! Mẹ hãy mở lòng với chị ấy một lần đi. Chị Vy cũng rất hiền dịu chứ không như Lệ Hoa đã nói đâu.
Bà Mai khoát tay:
- Đừng nói nhiều vô ích. Mẹ đã bàn việc cưới với Lệ Châu rồi, mẹ không thể bỏ được.
Vĩ Hào nói giọng chắc nịch:
- Nếu mẹ cứ giữ y ý mình thì mẹ cứ cưới Lệ Hoa đi, cô ấy sẽ làm dâu cho riêng mẹ. Còn con, con chẳng bao giờ chấp nhận cô ấy là vợ.
Ông Tân nghiêm giọng:
- Sao bà lại cố chấp vậy? Bà đã làm đau lòng Vĩ Hào rồi.
Bà Mai giận lẫy:
- Các người cùng một giuộc với nhau mà. Thôi được rồi, tôi sẽ không xen vào chuyện này nữa.
Vĩ Hào mừng rỡ:
- Mẹ nói thật hả mẹ. Con cám ơn mẹ đã đồng ý.
Bà Mai xua tay:
- Con không cần cám ơn mẹ. Mẹ sẽ để con lựa chọn nhưng mẹ nói trước là trong ngày cưới sẽ không có mặt mẹ.
Vĩ Hào biến sắc:
- Mẹ ơi! Mẹ đừng làm con phải khó xử mà.
- Con không cần nói. Mẹ không muốn nghe.
Ông Tân thở dài:
- Bà cứ mãi làm khó con. Bà có vui không khi nhìn con đau khổ. Bà hãy tiếp xúc với cô bé Lệ Vy đó thử xem. Bà hãy lấy sự công bằng ra mà đánh giá chứ đừng cứ nghe mãi một phía.
Bà Mai cương quyết:
- Không thử gì hết, tôi chỉ chọn Lệ Hoa thôi.
Vĩ Cầm cố nói:
- Mẹ ơi! Hoa nó rất xấu tính. Mẹ đừng quá tin tưởng nó mà.
Bà Mai trợn mắt:
- Con thì biết cái gì. Hãy im miệng đi!
Vĩ Cầm uất ức:
- Những lời nói của con là chân thật mà mẹ không nghe. Mẹ lại đi nghe lời dối trá của người ngoài.
Bà Mai nạt lớn:
- Mẹ cấm con không được nói xấu Lệ Hoa như vậy. Con lên phòng đi!
Ông Tân chép miệng:
- Gia đình đang vui vẻ bà lại làm nó xáo trộn lên. Bà có thấy vui không?
Bà Mai hờn dỗi:
- Sao ông trách tôi hoài vậy?
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở bà vậy thôi.
Bà Mai nhíu mày:
- Hôm nay các người cùng phe nên tôi nói không lại. Nhưng tôi tin quyết định của mình là đúng.
Vĩ Hào không nói gì thêm. Anh lầm lũi bỏ ra ngoài. Ông Tân tức giận:
- Bà đã vừa lòng rồi chứ. Tôi nói trước, tôi sẽ không chấp nhận bất cứ một đứa con dâu nào nếu Vĩ Hào nó không yêu. Hơn nữa, tôi cần phải tìm hiểu kỹ.
Nói xong ông bỏ lên lầu. Vĩ Cầm uất ức giùm anh:
- Mẹ làm anh Hai đau lòng lắm mẹ biết không? Mẹ hãy tìm hiểu về chị Vy đi rồi hãy quyết định nha mẹ.
Bà Mai ngồi xuống ghế. Bà bực tức lắm. Tại sao mọi người lại đứng về phía Vĩ Hào. Bà làm vậy là cũng vì Vĩ Hào thôi mà.
Lệ Vy ngồi thẫn thờ bên máy vi tính. Tối nay tự nhiên Vy thấy cô đơn, trống vắng vô cùng. Vy chợt nhớ đến ánh mắt nồng nàn của Vĩ Hào, nhớ đến nụ cười và từng câu nói của anh. Lệ Vy chợt thở dài:
- Liệu mình và anh ấy có đi đến được con đường hạnh phúc hay không? Còn Lệ Hoa, mình sẽ đối mặt với nó như thế nào đây?
Lệ Vy như sực nhớ ra. Cô mở nhanh máy vi tính rồi tìm cái tên quen thuộc nhưng không thấy. Lệ Vy đành gõ vào hộp Email:
"Anh Hào!
Sao hôm nay anh không lên mạng? Em đang buồn lắm nên rất cần có người tâm sự.
Anh đã giải quyết chuyện chúng mình đến đầu rồi. Hai bác nghĩ thế nào khi biết chuyện hả anh?
Nếu hai bác không đồng ý thì anh đừng nên làm lớn chuyện nha. Em không muốn vì em mà anh phải đối đầu với gia đình.
Vĩ Hào! Chưa bao giờ em lại muốn gặp anh như lúc này. Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh và cần anh chia sẻ.
Hoa hồng trắng".
Lệ Vy tắt máy. Cô bước lại giường rồi nằm ngả lưng xuống giường, thở dài:
- Liệu mẹ có ủng hộ cho mình không nhỉ? Còn ba nữa. Cầu trời cho mọi chuyện được êm xuôi.
Lệ Vy đang nghĩ ngợi thì tín hiệu điện thoại kêu lên. Lệ Vy bật nắp chiếc Nokia xinh xắn, cô nhẹ giọng khi nhận ra số của Vĩ Hào?
- Là em đây.
- Em đang ở đâu vậy?
- Em ở nhà, còn anh?
- Anh vừa ra ngoài về, nhận được Email của em là anh gọi điện liền đấy. Em đang buồn à?
Lệ Vy thở dài:
- Làm sao em vui cho nổi. Em đang tránh mặt Lệ Hoa nên cứ nằm mãi trong phòng.
- Em đừng vậy. Em hãy xem như chẳng có chuyện gì, em sẽ thấy dễ chịu hơn.
- Nhưng em không làm được.
- Em phải cố gắng Vy à. Con đường tình yêu của chúng ta sẽ có nhiều chông gai đấy.
Lệ Vy lo lắng:
- Sao vậy anh? Hai bác không đồng ý chuyện này sao?
- Chỉ có mẹ anh là không chấp nhận thôi nhưng anh sẽ cố thuyết phục. Hơn nữa anh còn có ba và Vĩ Cầm ủng hộ mà.
- Vậy sao?
- Ba và Vĩ Cầm rất mến em đấy.
Lệ Vy ngạc nhiên:
- Sao bác trai lại biết em.
- Là Vĩ Cầm nói tốt cho em trước mặt ba và ông luôn tin tưởng sự lựa chọn của con trai mình.
- Anh đang khen em hay tự nâng cao mình đấy.
Vĩ Hào cười trong máy:
- Em nghĩ sao?
Lệ Vy như quên đi buồn phiền. Cô tự nhiên mỉm cười:
- Chắc là khen em thôi.
- Em nghĩ vậy à? Có quá tự tin không bé?
- Em đang học sự tự tin nơi anh đấy.
- Vậy em định trả công cho anh thế nào hả?
- Anh muốn thế nào?
- Một ngàn nụ hôn được chứ?
Lệ Vy vờ nghiến răng trong máy:
- Anh khôn nhỉ.
- Anh đáng được trả ơn mà.
- Xí! Anh đừng có mơ.
Vĩ Hào chợt nghiêm giọng:
- Em đã hết buồn chưa Vy?
Lệ Vy đang vui chợt buồn trở lại:
- Sao đang vui mà anh lại nhắc chuyện buồn?
- Em đừng nên buồn mà cứ hãy vui lên nhé. Anh sẽ làm tất cả để em được vui mãi.
- Em cũng mong là sớm ngày thấy được hạnh phúc và niềm vui của tất cả.
Ngưng một chút, Lệ Vy chợt nói:
- Em cúp máy nha. Anh nghĩ sớm đi. Mai gặp lại.
- Mai gặp, chào em!
Trước khi cúp máy, Vĩ Hào còn tặng cho Lệ Vy một nụ hôn. Lệ Vy cảm nhận được tất cả tình cảm mà anh dành cho cô.
Lệ Vy vừa tắt máy thì điện thoại lại reo lên. Lệ Vy nghe máy:
- Alô!
- Vy hả? Khôi Minh đây.
Lệ Vy ngạc nhiên:
- Anh tìm Vy có việc gì vậy?
- Anh muốn mời Vy đi uống nước.
Lệ Vy trợn mắt:
- Bây giờ ư?
- Không phải! Là ngày mai, vào buổi trưa lúc Vy tan học.
- Ngày mai mà anh Minh nói làm Vy tưởng bây giờ nên hết hồn. Nhưng gặp nhau ở đâu?
- Ở quán giải khát gần trường được chứ?
- Dĩ nhiên được rồi nhưng có chuyện gì quan trọng không?
Khôi Minh cười trong máy:
- Em làm gì mà khẩn trương vậy? Anh sắp đi Mỹ nên muốn hẹn bạn bè thân ra họp mặt đấy mà.
Lệ Vy ngạc nhiên:
- Anh đi Mỹ làm gì?
- Ngày mai gặp nhau anh nói cho nghe. Vy nhớ đến nhé.
- Vy đã hứa thì nhất định sẽ đến mà.
- Cám ơn Vy trước nha. Thôi anh cúp máy đây, không phiền Vy nghỉ ngơi nữa.
- Dạ chào anh.
Lệ Vy tắt máy. Cô chợt nghĩ:
- Anh ấy đi Mỹ làm gì nhỉ?
Lệ Vy thở dài:
- Gặp mặt nhau cũng tốt, mình sẽ nói rõ chuyện Huệ Chi với anh ấy.
Lệ Vy bước ra cửa sổ, cô nhìn xuống dòng đường đang tấp nập mà sao trong lòng trống vắng. Cơn gió Đà Lạt kéo đến làm cô rùng mình. Cô càng nhớ Vĩ Hào da diết.
Buổi trưa Lệ Vy đến quán giải khát như lời đã hẹn. Khôi Minh đã ngồi chờ sẵn ở đó. Lệ Vy tỏ ra vui vẻ:
- Anh đến lâu chưa?
Khôi Minh mỉm cười:
- Anh cũng mới đến.
Lệ Vy tròn mắt:
- Sao chỉ có Vy với anh Minh vậy? Các bạn anh Minh đâu?
- Sắp đến rồi.
Khôi Minh gọi nước cho Vy. Anh chợt thở dài:
- Chuyện đêm qua anh nói với Vy đã thất bại rồi. Anh không thể đi Mỹ.
Lệ Vy ngạc nhiên:
- Sao vậy?
Khôi Minh nhún vai:
- Anh định qua Mỹ để quản lý công việc bên đó nhưng mẹ anh đã phát bệnh.
Anh đành phải ở lại.
Lệ Vy lo lắng:
- Dì Thiên có sao không anh?
- Mẹ anh mắc bệnh tim, cứ phát đi phát lại vậy đó.
Lệ Vy thở dài:
- Khổ cho dì ấy thật.
Hai người đang trò chuyện thì Vĩ Hào đến. Anh ngạc nhiên:
- Lệ Vy! Sao em lại ở đây?
Lệ Vy cũng ngạc nhiên không kém:
- Em đến gặp anh Minh, anh cũng thế à?
Khôi Minh chớp mắt:
- Hai người quen nhau sao?
Vĩ Hào mỉm cười:
- Lệ Vy là bạn gái của tao.
Khôi Minh đổi sắc mặt:
- Sao lại có chuyện trùng hợp như vầy?
Vĩ Hào chợt nhớ ra. Anh nhìn Minh rồi nói:
- Có phải cô gái mày hay nói là Vy không Minh?
Khôi Minh gật đầu:
- Phải!
Lệ Vy chau mày:
- Hai anh đang nói gì vậy? Em chẳng hiểu gì hết.
Khôi Minh cười buồn:
- Vy không biết sẽ hay hơn đấy.
Vĩ Hào mỉm cười nhìn Vy:
- Em đúng là đặc biệt.
Lệ Vy liếc mắt:
- Anh dám chọc em hả?
- Anh nói thật mà.
Lệ Vy chu môi:
- Anh mà còn trêu em kiểu đó là em không nói chuyện với anh đấy nhé.
Vĩ Hào nhướng mắt:
- Em không nói chuyện với anh vậy em nói chuyện với ai hả bé?
Lệ Vy vênh mặt:
- Không có anh thì em nói chuyện với anh Minh cũng được vậy.
Nhìn Vĩ Hào và Lệ Vy vui vẻ mà lòng Khôi Minh dâng lên bao cảm xúc.
Và anh biết rằng cả đời này anh sẽ không có Vy. Anh chỉ còn cách mỉm cười nhìn họ hạnh phúc.
Thấy bạn đột nhiên im lặng Vĩ Hào hiểu bạn đang nghĩ gì. Anh vỗ mạnh vào vai bạn rồi nói:
- Mày phải mừng cho tao chứ. Có lẽ đây là ý trời và chúng ta phải chấp nhận. Mày đừng buồn làm tao thấy áy náy lắm.
Khôi Minh gượng cười:
- Mày cũng phải cho tao buồn đôi chút chứ. Dù gì tao cũng đã không có được vật quý mà.
Vĩ Hào nhìn bạn cảm thông:
- Tao hiểu nhưng mày cũng đừng vì vậy mà buồn hoài nhé. Tao sống không an đâu.
Khôi Minh lừ mắt:
- Mày đừng nói như vậy chứ. Tao sẽ cầu chúc cho hai người được hạnh phúc dài lâu.
Lệ Vy hắng giọng:
- Hai anh có thấy sự tồn tại của em không vậy? Nếu hai anh cần nói chuyện riêng thì em xin phép về trước nhé.
Vĩ Hào và Khôi Minh cùng cười. Vĩ Hào nháy mắt:
- Cô ấy giận rồi.
Lệ Vy liếc mắt:
- Ai thèm giận chứ.
Vĩ Hào ngồi xuống cạnh Lệ Vy. Anh nói nhỏ:
- Lúc em giận trông đẹp lạ lùng, em biết không?
Lệ Vy đỏ mặt e thẹn:
- Anh khéo miệng lắm.
Khôi Minh mỉm cười:
- Hai người làm tôi ganh tỵ quá.
Lệ Vy chớp mắt:
- Anh ganh tỵ làm gì. Chẳng phải Huệ Chi cũng yêu anh lắm sao?
Khôi Minh cười buồn:
- Lại là Huệ Chi? Ở nhà thì có mẹ anh, ra đây lại gặp em. Anh xin Vy đấy, đừng nhắc đến Huệ Chi nữa!
- Anh ghét tôi đến vậy sao?
Huệ Chi bước vào Vĩ Hào và Lệ Vy giật mình Lệ Vy lắp bắp:
- Anh... anh Minh đâu có ý đó.
Huệ Chi trừng mắt nhìn Lệ Vy:
- Mày im đi. Cũng tại mày mà anh Minh mới ghét tao. Tao căm thù mày.
Khôi Minh lớn tiếng:
- Huệ Chi! Cô đang nói bậy gì vậy hả?
Huệ Chi kênh mặt:
- Tôi nói không đúng sao? Anh vì yêu nó mà dám cãi lời mẹ anh. Anh đã làm dì ấy phải phát bệnh. Anh đúng là nhẫn tâm.
Khôi Minh nổi nóng:
- Cô đang nói bậy bạ gì vậy hả?
Lệ Vy chen vào:
- Sao mày lại gieo tiếng cho anh ấy và tao như vậy? Tao đã làm gì đắc tội với mày chứ?
Huệ Chi trợn mắt:
- Mày đừng có giả nai. Chính vì mày mà hai mẹ con anh ấy đã trở mặt. Anh ta định đi Mỹ để tránh né nhưng anh ta không đi được vì dì Thiên đã phát bệnh vì tức.
Lệ Vy tròn mắt:
- Sao chuyện này lại ra đến nông nỗi này?
Khôi Minh quát lớn:
- Cô có im đi không? Nếu cô còn nói nữa thì đừng trách tôi.
Huệ Chi kênh mặt:
- Anh có giỏi thì đánh tôi đi. Tôi thách anh cũng không dám.
Vĩ Hào chen vào. Anh nghiêm nghị:
- Huệ Chi! Cô hãy dẹp cái cách nói chuyện đó đi. Nó chẳng xứng với một cô gái chút nào.
Huệ Chi giận dữ:
- Anh lấy quyền gì chê trách tôi chứ? Tôi thế nào mặc kệ tôi.
Lệ Vy cũng nói:
- Mày đừng có cãi nữa mà Chi. Anh Hào nói vậy là cũng muốn tốt cho mày thôi.
Huệ Chi xía vô:
- Mày im đi. Tội của mày là lớn lắm đấy. Lẽ ra Khôi Minh sẽ cưới tao nhưng vì mày mà anh ấy đã phụ tao. Mày đúng là đồ gian ác.
Vĩ Hào nổi nóng:
- Cô im ngay. Tôi không cho phép cô xỉ vả Lệ Vy. Cô ấy là bạn gái của tôi.
Cô đừng có nói bậy bạ nữa.
Huệ Chi ngạc nhiên. Cô cười khẩy:
- Thế là có một tên mắc bẫy nữa rồi. Lệ Vy! Tao khâm phục mày lắm. Mày đúng là có tài dụ dỗ đấy.
Vĩ Hào trừng mắt đỏ ngầu:
- Huệ Chi! Cô có nghe tôi nói không hả? Cô mà còn nói cái giọng điệu đó thì đừng có trách tôi.
Huệ Chi vênh mặt:
- Anh dám đánh tôi không mà hù hả? Tôi chẳng sợ anh đâu.
Lệ Vy can ngăn:
- Mọi người đừng cãi nhau nữa. Mọi chuyện đều do tôi mà ra. Tôi chấp nhận chịu lỗi.
Vĩ Hào nắm lấy tay Lệ Vy, nói lớn:
- Em không có lỗi gì hết. Em không được nghĩ như vậy.
Khôi Minh bực tức:
- Cô định gây chuyện đến bao giờ hả Huệ Chi? Cô có biết cô càng làm như vậy tôi càng ghét cô không?
Huệ Chi long mắt lên giận dữ:
- Tôi không cần biết gì hết. Tôi chỉ cần biết vì con nhỏ đó mà tôi phải mất anh.
Lệ Vy tỏ ra cứng rắn:
- Chi đừng cố làm dữ nữa. Tôi đã có tình yêu của tôi. Người tôi yêu là Vĩ Hào chứ không phải Khôi Minh. Tôi mong từ nay Chi đừng dùng lời lẽ khó nghe đó để nói với tôi.
Vĩ Hào lừ mắt:
- Cô nghe rõ rồi chứ?
Khôi Minh cố nén giận. Anh nhìn Lệ Vy với vẻ hối lỗi.
- Vy! Anh xin lỗi. Vì anh mà em lại phải bị xỉ vả như vậy.
Lệ Vy lắc đầu:
- Em không trách gì anh hết. Em chỉ mong anh hãy giải quyết chuyện của anh và Huệ Chi cho rõ ràng thôi.
Huệ Chi cười mai mỉa:
- Mày cao thượng quá hả. Họ bị lừa chứ tao thì không. Tao quá rành mày mà.
Vĩ Hào như hết chịu được. Anh quát lớn:
- Cô đúng là hết thuốc chữa. Cũng may mắn là Khôi Minh không yêu cô chứ nếu không nó đã khổ dài dài rồi.
Khôi Minh chen vào:
- Hào à! Mày đưa Lệ Vy về đi. Tao không muốn để cô ấy nghe những lời thiếu văn hóa nữa.
Vĩ Hào gật đầu:
- Được rồi. Tao sẽ đưa Lệ Vy về. Mày tự giải quyết chuyện này đi.
Vĩ Hào đưa Lệ Vy ra xe. Anh đưa Vy lên ngọn đồi mà họ đã từng đến.
Lệ Vy thả hồn mình lang thang đến những hàng thông. Cô đang mang một tâm trạng buồn bã. Vĩ Hào biết rõ điều đó, anh nhích lại gần Lệ Vy hơn, anh cất giọng thật ấm:
- Em đừng buồn nữa.
Lệ Vy mỉm cười:
- Em vui được sao anh? Khôi Minh và Huệ Chi vì em mà phải cãi nhau dữ dội như thế. Lệ Hoa nói đúng, em luôn đem phiền phức đến cho người khác.
Vĩ Hào nghiêm nghị:
- Em không được nghĩ như vậy. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến em cả. Từ đầu Khôi Minh đã không yêu Huệ Chi rồi, người nó yêu là em.
Lệ Vy tròn mắt:
- Anh cũng biết chuyện này sao?
Vĩ Hào gật đầu:
- Nó đã tâm sự với anh, người nó yêu là em nhưng em không đáp lại tình cảm của nó. Nó đã tìm cách sang Mỹ để tránh né cái đám cưới với Huệ Chi do dì Thiên sắp đặt. Nhưng nó không thành công vì Khôi Minh là đứa rất nặng chữ hiếu.
- Tội nghiệp anh ấy thật. Nhưng sao dì Thiên lại nỡ ép buộc anh ấy như vậy.
Vĩ Hào nhún vai:
- Đơn giản là vì Huệ Chi luôn tỏ ra ngoan hiền, dịu dàng trước mặt dì ấy cũng như Lệ Hoa đã từng làm với anh.
Lệ Vy chớp mắt:
- Sao anh lại nói Lệ Hoa như vậy? Dù gì nó cũng là em gái của em mà.
- Em đừng giận anh. Anh đang nói sự thật về Lệ Hoa.
- Nhưng nó làm vậy cũng chỉ vì quá yêu anh.
Vĩ Hào nhìn Vy thật nồng nàn:
- Tình yêu không phải là để tranh giành em à. Tình yêu phải do hai người thật sự yêu nhau mới có kết quả tốt.
Lệ Vy thở dài:
- Em không biết Lệ Hoa sẽ chấp nhận chuyện này thế nào nữa.
- Em đừng vì chuyện này mà buồn nữa. Mọi chuyện, sẽ êm xuôi thôi mà.
Lệ Vy tựa đầu vào ngực Vĩ Hào cô tin tưởng tuyệt đối vào anh. Nhưng không hiểu sao Lệ Vy cứ mãi nghĩ ngợi về Lệ Hoa. Cô luôn thấy mình là người có lỗi. Cô là chị nên không nỡ nhìn em gái mình đau khổ.
Nơi phòng khách, Lệ Hoa tái mặt khi nghe Vĩ Hào thú nhận việc anh yêu Lệ Vy và từ hôn với cô.
Lệ Hoa nhìn Lệ Vy, cô cay đắng:
- Chị vui rồi chứ? Chị hạnh phúc rồi. Chị đã chiến thắng rồi đó.
Lệ Vy khổ sở:
- Lệ Hoa! Em nghe chị nói đi.
Lệ Hoa nạt lớn:
- Chị còn muốn nói gì chứ? Tôi không muốn nghe!
Bà Châu chen vào:
- Thật ra chuyện này là thế nào đây? Các con làm mẹ rối cả lên.
Vĩ Hào giải thích:
- Thưa dì! Lúc đầu con cứ ngỡ mẹ con đến đây là để bàn việc cưới cho con và Lệ Vy nên con mới đồng ý. Nhưng mẹ con lại hỏi cưới Lệ Hoa, con không thể chấp nhận được.
Bà Châu nhăn trán:
- Sao lại có chuyện này chứ? Các con làm ta điên mất.
Lệ Vy ôm lấy cánh tay của bà Châu. Cô lay nhẹ:
- Mẹ ơi! Đây là lỗi của con. Con xin lỗi.
Lệ Hoa trừng mắt nhìn chị mình:
- Chị có biết chị làm ra chuyện động trời rồi không? Lúc đầu tôi đã nói là yêu Vĩ Hào kia mà. Chị cũng biết rõ điều đó sao còn dụ dỗ anh ấy chứ?
Vĩ Hào nghiêm giọng:
- Sao em lại nói với chị mình như thế hả Hoa? Trong chuyện này Lệ Vy không có lỗi. Em muốn trách thì cứ trách anh.
Lệ Hoa giận dữ:
- Anh bênh chị ấy à? Anh có nghĩ đến nỗi khổ của tôi không hả? Làm sao tôi chấp nhận chuyện này đây?
Vĩ Hào nhướng mắt:
- Anh biết là anh đã làm cho em đau khổ nhưng người anh yêu là Lệ Vy.
Anh không thể đến với em được.
Lệ Hoa ứa lệ:
- Các người tàn nhẫn với tôi lắm. Chị Vy! Rồi chị sẽ hối hận cho việc làm của mình.
Lệ Vy đau khổ:
- Hoa ơi! Chị hoàn toàn không muốn tranh giành với em, nhưng chuyện tình cảm khó nói lắm em à. Vĩ Hào đã không thể yêu em nếu em cứ cương quyết buộc anh phải cưới em thì làm sao em có hạnh phúc đây?
Lệ Hoa cười chua chát:
- Chính vì thế mà chị ngang nhiên cướp lấy Vĩ Hào. Chị cam tâm nhìn tôi đau khổ. Chị có đúng là chị của tôi không?
Vĩ Hào trầm giọng:
- Hoa! Em đừng đay nghiến Lệ Vy nữa. Vì thấy mình có lỗi với em nên cô ấy đã đau khổ rất nhiều rồi.
Lệ Hoa cười khan:
- Chị ấy mà đau khổ vì tôi à? Chị ấy đang cười thầm trong bụng thì có.
Vĩ Hào chau mày:
- Em đừng có nghĩ xấu cho Lệ Vy nữa. Chuyện này do lỗi của anh. Em muốn anh làm sao em mới vừa lòng đây?
Lệ Hoa cay đắng:
- Anh cũng biết tôi yêu anh, vậy mà anh lại đem lòng yêu chị ấy. Anh quá đáng lắm.
- Anh yêu Vy từ lần đầu gặp gỡ Hoa à. Anh không nghĩ mọi chuyện lại diễn biến xấu như thế này.
Bà Châu chua xót:
- Sao lại vì chuyện tình cảm mà các con phải chịu đau khổ thế này?
Bà nhìn qua Lệ Hoa mà đau xót lòng:
- Hoa à! Con hãy tha thứ cho chị đi. Trong chuyện này chị con không có lỗi.
Vĩ Hào cũng đã nói là không thể yêu con. Con hãy cố quên tình cảm này đi.
Lệ Hoa nhìn mẹ. Cô đau đớn:
- Cả mẹ cũng bênh chị ấy nữa sao? Các người bỏ mặc tôi à?
Lệ Vy cố nói:
- Em đừng nghĩ vậy mà Hoa.
Lệ Hoa nạt lớn:
- Chị im đi! Tôi không muốn nghe chị nói nữa!
Lệ Vy chua xót:
- Em đừng giận chị nữa mà Hoa. Em làm chị đau lòng lắm.
Lệ Hoa kênh mắt:
- Hừm! Chị đừng nói đau khổ trước mặt tôi. Tôi không tin đâu.
Lệ Vy sướt mướt:
- Em muốn chị nói sao em mới tin chị hả?
- Vậy chị muốn tôi phải làm gì để chứng kiến cảnh hai người hạnh phúc đây.
Vĩ Hào nhíu mày:
- Sao em cứ làm Lệ Vy khó xử hoài vậy? Cô ấy yêu anh có tội sao?
Lệ Hoa nảy lửa:
- Tôi nói cho anh biết. Nếu anh yêu chị ta thì hãy giữ chị ta cho cẩn thận đấy.
Tôi không để yên chuyện này đâu. Tôi đã đau khổ thì chị ấy cũng đừng mong yên ổn.
Bà Châu quát lớn:
- Con im đi. Sao con lại có thể thốt ra những lời cay đắng đó với Lệ Vy hả?
Con đừng quên đó là chị con. Vì con mắc chứng bệnh tim nên cha mẹ luôn nuông chiều con, nhưng không vì vậy mà con cứ mãi nhục mạ chị con được. Mẹ không cho phép con làm điều đó.
Lệ Hoa uất ức. Cô trợn mắt lên:
- Mẹ bênh chị ta mà bỏ mặc con, con ghét cả mẹ.
Nói xong, Lệ Hoa ôm ngực, vẻ mặt nhăn nhó vì đau. Cô cố gắng nói:
- Các người sẽ hối hận cho việc làm của mình.
Nhìn Lệ Hoa phát bệnh, bà Châu, Lệ Vy lẫn Vĩ Hào đều hốt hoảng. Lệ Vy lo sợ:
- Em sao vậy Hoa?
Lệ Hoa gượng đẩy tay Lệ Vy ra. Cô nói trong mệt mỏi:
- Tôi không cần chị quan tâm.
Lệ Vy khóc lóc:
- Em đừng giận. Chị hứa sẽ không yêu Vĩ Hào nữa đâu. Em hãy cố gắng lên.
Vĩ Hào đã gọi cấp cứu rồi.
Lệ Hoa cười trong cơn đau:
- Chị đã chịu bỏ cuộc rồi à?
Lệ Vy gật đầu:
- Chị chấp nhận xa Vĩ Hào.
- Làm sao để tôi tin chị đây?
- Em, ráng khỏe lại đi. Nếu em khỏe lại chị sẽ làm tất cả điều gì mà em muốn.
Vĩ Hào thấy khó chịu trước quyết định của Lệ Vy nhưng anh không thể làm gì được. Vĩ Hào đành im lặng.
Lệ Hoa mặc dù rất đau nhưng vẫn cố nói:
- Tôi muốn chị hứa với tội một chuyện.
Lệ Vy nhanh nhảu:
- Là chuyện gì em nói đi chị sẽ làm. Tôi muốn sau khi khỏe lại sẽ không thấy mặt chị nữa. Chị hãy đến ở nhờ nhà cậu mợ đi.
Bà Châu cáu gắt:
- Con lấy quyền gì mà sai khiến chị mình hả? Mẹ sẽ không để Lệ Vy đi đâu hết.
Lệ Vy can ngăn:
- Mẹ đừng làm Lệ Hoa giận mà mẹ. Con ở nhà cậu mợ cũng được mà mẹ.
Bà Châu bực bội:
- Con đừng nói nữa. Mẹ không thể để nó muốn làm gì thì làm được.
Lệ Hoa tức giận. Cô trợn mắt lên nhưng không nói được gì. Cô lịm đi, Lệ Vy hết hoảng:
- Mẹ ơi! Lệ Hoa ngất rồi.
Vĩ Hào nhanh nhẹn, anh bế xốc Lệ Hoa lên. Nghe tiếng xe dừng trước cổng, Vĩ Hào bế Lệ Hoa trên tay rồi chạy nhanh ra xe.
Lệ Hoa được đưa vào phòng cấp cứu. Lệ Vy lo lắng:
- Cầu trời cho Lệ Hoa được bình an chứ nếu không con có làm gì cũng không hết tội.
Vĩ Hào nắm lấy tay Lệ Vy. Anh an ủi:
- Em đừng lo. Lệ Hoa không sao đâu.
- Tất cả đều tại em. Em có lỗi với Lệ Hoa nhiều lắm.
- Em đừng tự trách mình nữa. Chuyện này không liên quan đến em.
Lệ Vy chợt nhìn Vĩ Hào. Cô nói trong đau xót:
- Anh Hào! Nếu Lệ Hoa tỉnh lại thì em xin anh hãy kết hôn với nó. Anh đừng làm nó đau khổ nữa.
Vĩ Hào chau mày:
- Sao em lại nói ra những lời này. Em xem tình yêu của anh là gì hả? Muốn cho ai thì cho sao?
Lệ Vy khổ sở:
- Anh đừng giận. Anh hãy coi như là vì em đi. Em xin anh đấy.
Vĩ Hào khoát tay:
- Em đừng vô lý nữa! Người anh yêu là em chứ không phải Lệ Hoa.
- Nhưng Lệ Hoa cần anh hơn em. Nếu mất anh trong tay Lệ Hoa thì em có thể chịu đựng được. Nhưng nếu Lệ Hoa mất anh nó sẽ không sống nổi đâu.
Vĩ Hào nghiêm nghị:
- Anh không thể làm theo lời em được. Anh không bao giờ chấp nhận chuyện đó đâu.
Bà châu xen vào:
- Vy à! Mẹ biết con rất thương Lệ Hoa nhưng con đừng làm vậy. Mẹ không tán thành việc này.
Lệ Vy đau đớn:
- Mẹ ơi! Lệ Hoa sẽ không chịu đựng được đâu.
- Mẹ biết nhưng mẹ sẽ khuyên nó.
- Nhưng Lệ Hoa nó có chứng bệnh tim. Con không thể làm nó kích động như vầy hoài được.
Bà Châu thở dài:
- Thật ra mẹ cũng đang rất lo lắng cho nó nhưng cứ nghĩ đến việc nó dám đuổi con là mẹ thấy giận nó lắm.
Lệ Vy van nài:
- Mẹ đừng giận em mà. Nó chỉ vì một lúc nhất thời nên mới nói vậy thôi.
Con tin Lệ Hoa nó cũng rất thương con.
Vĩ Hào chép miệng:
- Em phải nghe lời mẹ nói đi Vy. Em đừng bàn ra nữa.
Bà Châu nhìn Vĩ Hào rồi nói một cách cương quyết:
- Vĩ Hào! Dì chấp nhận bỏ cuộc hôn ước giữa con và Lệ Hoa. Con đừng áy náy về việc này nữa.
Nói xong, bà Châu cố nuốt nghẹn. Bà đâu vui sướng gì khi nhìn Lệ Hoa như thế. Nhưng từ nhỏ bà đã giành tất cả tình cảm cho Lệ Hoa mà bỏ rơi Lệ Vy. Lần này là hạnh phúc cả đời người, bà không thể làm theo ý Lệ Hoa được.
Lệ Vy rên rỉ:
- Mẹ! Mẹ đừng làm vậy mà. Lệ Hoa sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu.
Bà Châu khoát tay:
- Mẹ đã quyết định rồi. Con không cần nói nhiều!
Lệ Vy lặng lẽ khóc. Cô biết làm gì để Lệ Hoa được vui đây? Lệ Vy cứ mãi tự trách bản thân minh. Cô cứ cho rằng mình là người có lỗi.
Buổi sáng, Lệ Vy ra ngoài mua thức ăn sáng cho Lệ Hoa. Lệ Hoa vẫn còn giận lệ Vy nên không thèm ăn những thứ do Lệ Vy mua.
Bà Châu bực bội:
- Con đang nằm viện con biết không? Chị con đã thức đêm canh cho con ngủ. Vậy mà con lại đối xử với chị con như vậy hả?
Lệ Hoa nổi giận:
- Con không cần chị ta quan tâm. Mẹ bảo chị đi đi!
Lệ Vy lay tay mẹ:
- Mẹ đừng làm Lệ Hoa giận mà mẹ. Con không trách em đâu. Con sẽ ra ngoài chờ.
Lệ Vy bước ra ngoài. Bà Châu bước theo mà đau xót. Nhưng bà cũng không thể làm dữ với Lệ Hoa được. Bà Châu thấy khó chịu lắm.
Lát sau, Lệ Hoa chợt nói:
- Mẹ gọi chị Vy vào đây giùm con đi, con có chuyện muốn nói.
- Con định trách móc nó nữa hả? Mẹ không cho phép con làm vậy.
- Mẹ yên tâm. Con chỉ muốn nói chuyện riêng với chị ấy thôi.
Bà Châu gật đầu:
- Mẹ tin con đấy.
Bà Châu ra ngoài rồi gọi Lệ Vy vào. Cô mừng lắm. Lệ Vy bước nhanh đến giường bệnh giọng quan tâm:
- Em sao rồi, đã khỏe chưa?
Lệ Hoa liếc mắt:
- Chị thật sự quan tâm đến tôi đó chứ?
- Sao em lại nói vậy? Chị là chị của em mà.
- Hừm! Chị còn biết chị là chị của tôi sao? Chị có đủ tư cách không hả? Làm chị mà lại để em mình phải đau đớn vầy à.
- Chị xin lỗi.
Lệ Hoa khoát tay:
- Tôi không cần chị xin lỗi. Tôi chỉ cần chị chia tay với Vĩ Hào là tôi vui rồi.
Lệ Vy nhìn em đầy thất vọng:
- Em vẫn còn nghĩ đến chuyện đó à? Sao em lại cố chấp đến vậy?
Lệ Hoa ôm ngực vờ đau đớn:
- Chị muốn nhìn tôi đau khổ chị mới an lòng hả?
Lệ Vy lắc đầu:
- Ý chị không phải vậy. Em đừng giận sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. Nếu em đã muốn vậy thì chị sẽ làm theo ý em.
- Tôi tin là chị sẽ nói thật.
- Chị sẽ làm tất cả những gì mà em muốn.
- Được. Tôi tin chị. Bây giờ tôi cần nghỉ ngơi. Chị hãy ra ngoài đi.
Lệ Vy lặng lẽ đi ra. Cô rối cả lên. Cô biết làm thế nào để Vĩ Hào chấp nhận Lệ Hoa đây?
Lệ Vy lấy trong túi xách ra chiếc điện thoại. Cô bấm số của Vĩ Hào:
- Alô!
- Là em đây, em có chuyện muốn nói với anh.
- Em đang ở đâu vậy?
- Anh cứ đến ngọn đồi cũ trước đi. Em sẽ đến.
- Được rồi. Anh sẽ đến.
- Lát nữa gặp lại.
Lệ Vy cúp máy. Cô thẫn thờ đến chỗ hẹn. Vĩ Hào đã đến trước thấy cô anh lo lắng:
- Sao em buồn vậy? Vẫn là chuyện của Lệ Hoa à?
Lệ Vy gật đầu. Vĩ Hào lại hỏi:
- Lệ Hoa thế nào rồi? Cô ấy đã khỏe chưa?
Lệ Vy lắc đầu:
- Nó vẫn còn mệt lắm. Em nghĩ chỉ có sự chăm sóc của anh nó mới mau khỏe lại.
Vĩ Hào chau mày:
- Sao em lại nói vậy chứ? Em biết rõ anh không thể mà.
Lệ Vy chớp mắt:
- Anh Hào! Anh hãy nghe em nói đi. Chúng ta đến với nhau là không có kết quả tốt đâu.
Vĩ Hào bực bội:
- Anh không cho phép em nói những lời này nữa em rõ chưa?
- Anh không cho nhưng em vẫn cứ nói. Anh có biết Lệ Hoa rất cần anh không?
- Anh biết điều đó nhưng anh không phải là thánh. Anh không thể đem tình yêu cho cô ấy được.
Lệ Vy đau khổ:
- Em xin anh đấy. Anh xem như là vì em một lần đi.
Vĩ Hào khoát tay, anh nổi nóng:
- Em đừng nói chuyện hoang đường đó nữa. Em có nói gì anh cũng mặc.
Lệ Vy rơi lệ:
- Chúng ta chia tay đi!
Vĩ Hào nhìn chằm chặp vào Lệ Vy. Anh đau xót:
- Em đòi chia tay à? Em suy nghĩ kỹ chưa Vy? Sao em lại có thể hy sinh tình yêu của chúng ta chứ?
Lệ Vy cố nén cảm xúc:
- Em không còn cách nào khác nữa. Nếu anh thật sự thương em thì em xin anh hãy đặt tất cả tình cảm đó cho Lệ Hoa đi anh.
Vĩ Hào nghiêm giọng:
- Em đừng nghĩ nếu chia tay với anh thì anh sẽ đến với Lệ Hoa. Anh khẳng định với em rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu.
Lệ Vy rên rỉ:
- Em xin anh mà. Anh hãy cho Lệ Hoa một cơ hội đi mà.
Vĩ Hào dứt khoát:
- Em có nói gì cũng vô ích. Anh không làm những chuyện như vậy đâu.
Lệ Vy biết muốn làm anh yêu Lệ Hoa là rất khó. Cô phải tìm cách để Vĩ Hào hận cô thì mới mong anh ấy nghĩ đến Lệ Hoa.
Lệ Vy lau nhanh dòng nước mắt, cô tỏ ra lạnh lùng:
- Anh không muốn thì tôi cũng không ép, nhưng tôi nói cho anh biết trước giờ tôi chỉ đùa giỡn với tình cảm của anh thôi. Tôi chưa hề yêu anh.
Vĩ Hào nhướng mày:
- Em đang gạt anh à? Em định làm anh hận em sao? Em đừng phí công nữa.
Lệ Vy cười khẩy:
- Tôi gạt anh làm gì. Nếu tôi yêu anh thì đã không chấp nhận nhường anh cho Lệ Hoa rồi. Tôi chỉ muốn đùa với sự chung thủy của anh thôi mà.
Vĩ Hào trừng mắt:
- Em nói đủ chưa? Cho dù em có nói gì thì anh vẫn yêu em, một mình em thôi.
Lệ Vy vẫn nói:
- Chính vì tôi biết anh yêu tôi nên tôi mới đùa. Anh không nhớ là lúc đầu tôi chấp nhận tình cảm của anh một cách dễ dàng sao? Có ai mà lại yêu nhanh như thế chứ? Nói cho anh biết, lúc đó tôi đang giận Lệ Hoa nên muốn trả thù nó. Và anh chính là con cờ để tôi trả thù.
Vĩ Hào căm phẫn:
- Em im đi! Anh không ngờ những lời này xuất phát từ miệng của em. Em làm tôi bất ngờ thiệt đấy. Nhưng rất tiếc tôi chẳng tủi đâu.
Lệ Vy cười khan:
- Tôi chỉ làm ra vẻ đáng thương một chút mà anh đã yêu tôi đến thế à? Xem ra tôi cũng có sức hút lắm chứ.
Vĩ Hào lườm mắt đỏ ngầu:
- Em làm tôi thất vọng lắm em biết không? Dù em không yêu em cũng đâu cần chà đạp lên tình yêu của tôi như vậy. Tôi đã lầm em rồi.
Lệ Vy nghe tê tái trong lòng nhưng vẫn cố làm ra vẻ lạnh lùng.
- Bây giờ anh biết vẫn còn kịp đấy. Tôi mong từ đây về sau sẽ không gặp mặt anh nữa.
Vĩ Hào cười chua chát:
- Em yên tâm đi. Em đã cho tôi một bài học quý. Tôi sẽ không bao giờ tìm em để vào bẫy đâu.
Lệ Vy gượng cười:
- Anh biết vậy thì tốt. Tôi mong sau nầy anh hãy cẩn thận hơn trong chuyện tình cảm.
Vĩ Hào cay đắng:
- Tôi sẽ không để mình lầm lỡ một lần nữa đâu. Cám ơn em đã nhắc nhở.
Lệ Vy chợt nói:
- Sau này tôi sẽ không còn ở nhà nữa. Nếu anh muốn đến thăm Lệ Hoa thì cứ tự nhiên. Anh sẽ không gặp tôi đâu.
Vĩ Hào nhếch môi:
- Nói đến cùng thì mục đích của em vẫn là hy sinh tình yêu cho Lệ Hoa. Sao em khờ vậy Vy? Em tự hạ mình để nhường lấy tình yêu cho em gái mình ư?
Lệ Vy nhắm nghiền hai mắt. Cô biết mình đã lỡ lời để Vì Hào nắm được điểm yếu. Lệ Vy vẫn cố làm vẻ lạnh lùng:
- Sao anh lại cố chấp như thế? Tôi đã bảo là chưa hề yêu anh thì làm sao có chuyện hy sinh đó được.
- Em có nói gì anh cũng không nghe đâu. Anh có đủ khả năng để cảm nhận được tình yêu của em đối với anh là sự chân thật.
Lệ Vy cười khẩy:
- Tôi đã nói ra hết sự thật. Nếu anh không tin thì tùy anh vậy. Bây giờ tôi phải về để chăm sóc em tôi. Chào anh.
Lệ Vy bước đi nhưng Vĩ Hào đã kịp nắm tay cô lại. Anh ôm chầm lấy lệ Vy rồi hôn cô tới tấp Lệ Vy phản kháng. Cô đẩy mạnh anh ra và vung tay tát