Chương 7 - 8
Người ta có thể thay đổi chỉ trong một ngày, bạn tin không?
Cuộc sống có thể biến thành đầy sức sống chỉ trong chớp mắt, bạn tin không?
Năm tháng có thể trở nên vui vẻ, đẹp đẽ chỉ trong khoảnh khắc, bạn tin không?
Tóm lại, tôi đột nhiên sôi nổi, hoạt bát, vui vẻ, yêu đời. Tôi đem tiếng cười vung vẫy khắp nơi, tôi ca hát, nhảy nhót, tôi ôm chầm cha, me, Lục Bình. Tiếng cười của tôi rộn ràng khắp nhà, niềm vui của tôi tràn ngập không gian, xua tan cả '' mùa đông '' ra khỏi nhà. Nhưng, trừ Sở Liêm, không ai biết vì sao tôi thay đổi. Cha mỉm cười nhìn tôi nói:
--Nếu biết không thi đại học có ma lực như vậy, lần trước đã không cần thi làm chi.
Thi đại học ư? Thi đại học là chuyện xưa lắm rồi.
Vân Phàm bắt đầu đại tôi học đàn. Ôm cây đàn trong lòng mà tôi cứ cười, cứ mơ màng, cứ hay nhìn qua khung cửa sổ. Thế là, đêm nay, Vân Phàm giằng cây ghita ra khỏi tay tôi, nhìn tôi đò xét, hỏi:
--Tử Lăng, cô thật sự muốn học đàn chứ?
--Đương nhiên là thật sự muốn học --Tôi nhìn anh cười mãi -- Tôi thề là không chút giả đối.
Anh chằm chằm nhìn tôi một hồi.
--Thôi được --Anh hỏi --Gần đây đã xảy ra chuyện gì?
Tôi đỏ mặt.
--Không có gì --Tôi đáp.
--Không có? Anh gặng -- Cô có thể gạt người khác, nhưng không gạt được tôi. Mắt cô sáng long lanh, mặt cô ửng hồng, cô thích cười, thích nhăm mày, Tử Lăng, xem ra tên cô không còn là '' thất ý '' nữa rồi.
'' Thất ý '' Đó là gì vậy? tên hả? Tôi biết cô ta à? Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
--Không! Tôi không phải tên '' thất ý ''.
--Nếu vậy, anh nhìn tôi lom lom, tên của cô chắc là '' đắc ý ''?
Tôi cười giòn giã, giật đàn qua, hét:
--Mau đạy tôi đàn đi. Đừng ở đấy nói lung tung với tôi.
--Thế này mà là nói lung tung hả? Anh nhìn đán vào tôi --Cho tôi biết bí mật đó là gi?
Tôi đỏ mặt, cúi đầu nín thinh, khảy bừa lên đây đàn.
Anh dựa vào ghế, đốt một điếu thuốc, khói thuốc bốc lên mù mịt, từ từ lan tỏa trong không gian. Anh nhìn tôi qua làn khói thuốc, ánh mắt mông lung nhưng con ngươi vẫn sắc bén, thâm trầm đến khó lường, đến có thể nhìn thấu tâm hồn tôi. Tôi lén liếc anh, tự cười chúm chím, khảy đàn nhè nhẹ. Đột nhiên anh bỏ vấn đề đang truy hỏi tôi mà nói:
--Cô còn nhớ '' Một giấc ảo mộng '' của cô không?
--Sao lại không nhớ? Tôi đáp, nhớ đến lần đọc thơ và hành vi thất thố đêm say rượu, mặt tôi lại đỏ bừng.
--Tôi đã thử phổ nó thành khúc ca --Anh nói.
--Thế sao? Tôi tròn mắt --Có thể hát cho tôi nghe không?
--Đưa ghita cho tôi --Anh dụi tắt điếu thuốc.
Tôi đưa đàn cho anh, anh đón lấy, thử thử âm thanh, sau đó đàn một khúc nhạc đạo. Điệu nhạc mới lạ, vui tai, mang hơi hướng đân ca phương Tây. Rồi hoà cùng tiếng đàn, anh cất tiếng hát nho nhỏ:
Tôi có rèm châu mộng
Chẳng biết cùng ai sẻ chia
Bao nhiêu bí mật bên trong
Muốn nói ai người hiểu cho!
Đêm qua gió mưa tơi bời
Đêm nay hoa rụng đầy sân
Xuân đến xuân đi lặng lẽ
Còn lại đây rèm chân sầu!
Nỗi sầu riêng ai giải được?
Ai đem tình ái gieo sâu?
Nếu mai gặp tương tri
Cùng nhau chung giấc mộng này!
Hát đứt anh nhìn tôi, ngón tay vẫn còn đạo trên đây đàn, làn điệu tuyệt đẹp không ngừng tuôn ra từ ngón tay anh, như nước đập vào đá, như mưa gõ vào cửa kính, như bọt sóng vỗ vào bờ, lăn tăn lưng tưng rất động lòng. Tôi bị mê mẩn, lần đầu tôi phát hiện, ngoài đàn hay anh còn có giọng hát rất tuyệt. Nhưng, thật sự điều làm tôi mê mẩn chính là tại sao anh có thể nhớ lời thơ đó và có thể hát ra tình cảm đó. Tôi chống cằm ngơ ngẩn nhìn anh.
Anh mỉm cười hỏi:
--Thế nào?
--Tôi gần như không tin -- Tôi thắc mắc --Anh làm sao có thể nhớ được những câu đó?
--Trí nhớ của con người rất kỳ lạ --Anh nói, đốt lại điếu thuốc, phun một ngụm khói đày đặc --Tôi nghĩ, cô đã tìm được '' Nếu mai gặp được tương tri, Cùng nhau chung giấc mộng này!, phải không?
Tôi giật mình.
--Làm sao anh biết? Tôi thắc mắc.
Anh lại phun khói mịt mù.
--Cô hỏi vậy là đã thừa nhận rồi --Anh nói, ánh mắt sâu lắng --là Sở Liêm phải không?
--Ô! Tôi kêu khẽ, cắn cắn môi --Anh là quái nhân, chuyện gì cũng biết.
Anh cười khổ sở, rít thuốc không ngừng, đường như anh đang suy tư chuyện g'i ghê lắm. Thật lâu anh không nói, sau đó, anh đột nhiên tươi tỉnh, ngồi ngay người nhìn thẳng vào tôi.
--Đã công khai chưa hay còn bí mật? Anh hỏi.
--Còn bí mật --Tôi ngần ngừ đáp --Anh không được tiết lộ đó.
--Tại sao phải giữ bí mật?
--Việc gì anh cũng biết, đương nhiên đoán ra được.
Anh nghĩ ngợi.
--Vì Lục Bình hả Anh lại hỏi.
Tôi lại thở dài. Anh ngắm điếu thuốc trên tay, đầu thuốc nhấp nháy, một làn khói xanh từ từ bay lên.
--Tử Lăng! Anh nói khẽ --Các người đang sa vào một chuyện điển hình.
Tôi lại thở dài.
--Vậy anh cho rằng Lục Bình cũng đang yêu Sở Liêm sao? Tôi hỏi.
Anh nhìn tôi, sau đó chuyển ánh mắt vào điếu thuốc của anh.
--Câu chuyện hai chị em cùng yêu một người đàn ông có rất nhiều. Anh nói chầm chậm --Hơn nữa các người đã từ nhỏ cùng lớn lên.
--Ôi chao! Tôi kêu khổ sở --Tôi sợ nhất chuyện này. Tại sao chị không yêu Đào kiếm Ba chứ? Không phải Đào Kiếm Ba cũng rất tuyệt đấy sao? Làm gì cứ phải yêu Sở Liêm?
--Tại sao cô cũng không yêu người khác? Anh hừ khẽ, dụi điếu thuốc -- Cô làm gì cứ phải yêu Sở Liêm? Anh đứng lên, nụ cười méo xệch, không nhìn tôi --Được rồi, Tử Lăng, tôi nghĩ hôm nay cô không có lòng đạ đâu mà học đàn, chúng ta đổi sang ngày khác học vậy! Anh ngừng giây lát, chăm chú nhìn tôi --Tóm lại, tôi xin chúc phúc cô, Tử Lăng! Kẻ có thể tìm được một người '' Cùng nhau chung giấc mộng này '' không có nhiều.
--Ơ! Tôi đứng lên --Anh có thể giữ bí mật giùm tôi không?
--Cô cho rằng tôi là dài phát thanh à? Anh hậm hực hỏi, liền đó anh cười cảnh giác --Tử Lăng, cô có thể hoàn toàn tin tưởng tôi. Tôi không phải người lắm lời.
Anh đi về phía cửa, lại nhìn tôi hồi lâu.
--Tên Sở Liêm đó -- Anh hừ mũi nói -- là một kẻ có vận may.
Đúng Sở Liêm là người có vận may sao? Tôi không biết, nhưng khi chúng tôi ở bên nhau, niềm vui thật vô bờ, Vì sợ Lục Bình biết, chúng tôi không dám gặp nhau ở nhà, dù đang là mùa đông lạnh giá, nhưng chúng tôi thường ở ngoài núi đồi hoang đã. Ngày chủ nhật, anh chở tôi trên xe gắn máy chạy như bay ra vùng ngoại ô, đừng ở một sườn đồi nào đó, hay vào trong một khu rừng không biết tên rồi đuổi bắt, dùa giỡn, tâm tình, ăn uống. Tôi vui lắm, thường buông từng chuỗi tiếng cười giòn tan lan trong rừng cây, núi đồi. Và khi đó anh sẽ bợ gò má tôi, say sưa hét:
--Tử Lăng, Tử Lăng! Tại sao chúng ta phải giữ bí mật? Anh thật muốn hét cho cả thế giới biết '' Anh yêu em ''
--Thế thì, anh hét đi --Tôi cười nói --Hiện giờ anh có thể hét rồi!
Thế là anh đứng lên trong rừng, chụm tay hét như điên.
--Tôi yêu Tử Lăng! Tôi yêu Tử Lăng! Tôi yêu Tử Lăng!
Tôi chạy tới ôm lưng anh, cười nắc nẻ.
--Anh là tên điên! Anh là tên ngốc! Anh là kẻ bệnh tâm thần! Tôi cười hét.
--Điên vì em, ngốc gì em, biến thành tâm thần vì em! Anh đáp, hôn tôi cháy bỏng.
Ai biết tình yêu là như vậy? Ai biết tình yêu dịu ngọt và cuồng điên như vậy? Ai biết tình yêu có nước mắt, có nụ cười, có tình cảm đắm say đữ đội và niềm vui rộn rã tưng bưng khiến người ta như muốn ngừng thở như vậy?
Đêm đông, chúng tôi thưo8'ng chầm chậm bước trong mưa lất phất trên đường phố Dài Bắc, qua làn áo mưa, chúng tôi tay nắm tay nhìn ánh đèn nhấp nháy trên đường, lẫn ánh đèn xe loang loáng. Chúng tôi oán trách khoảng thời gian qua mà chúng tôi đã để lãng phí, kể lể đủ điều rằng đôi bên đã hấp đẫn nhau từ thuở bé, tôi cứ hỏi đi hỏi lại.
--Cho em biết với, từ khi nào anh yêu em?
Anh sẽ mỉm cười, có hơi thẹn đáp.
--Từ rất sớm.
--Sớm là khi nào? Sớm bao nhiêu? Tôi cứ gặng hỏi.
--Khi em là một bé con, khi em vẫn còn đang thắt bím, khi em quấn lấy anh đòi bắn bi, chu miệng gào khóc '' nếu anh không chơi với em, em sẽ khóc lớn đó, em nói khóc là khóc, anh tin không? '' Ôi, em là một cô bé khó đây vào, một cô bé bướng bỉnh, ngang ngược khiến người ta đành cam chịu. Nhưng, em thẳng thắn,nhiệt tình, sôi nổi, nên từ nhỏ anh đã phát hiện, chỉ có khi chơi chung với em anh mới vui vẻ, mới cảm thấy anh là một con người sinh động!
--Nhưng, chẳng phải là Lục Bình tốt hơn em sao?
Tôi lại lôi vấn đề cũ ra.
--Lục Bình hả? Anh trầm ngâm, nhìn con đường loáng nước mưa dưới chân, bóng hai chúng tôi đang bập bềnh trong nước mưa --Đúng, Lục Bình là cô gái tốt, nhưng luôn cho người ta cảm giác cô qúa toàn vẹn. Anh chưa bao giờ nghĩ về cô là con người thật, vì cô qúa tốt, xinh đẹp, tề chỉnh, nghiêm trang, không biết nói cười, mỗi năm thi đều hạng nhất, được lên thẳng phổ thông, được tuyển thẳng vào đại học, cô là hiện thân của sự '' hoàn mỹ '' Thời thơ ấu, khi chúng ta cùng nhau chơi dùa, anh luôn lo lắng, sợ làm đơ quần áo của cô, sợ làm trầy sướt đa cô. Anh có thể cùng em lăn lóc trong bụi đất, nhưng không muốn chạm vào người cô, cô như một con búp bê bằng thuỷ tinh chỉ có thể ngắm nghía. Lớn lên, cô vẫn cho anh cảm giác y như vậy, chỉ giống một món đồ bằng pha lê hoàn mỹ, đẹp đẽ mê người nhưng không thực.
--Nhưng, anh thừa nhận là chị hoàn mỹ, đẹp đẽ mê người? Tôi cay đắng hỏi, nỗi ganh tị không sao kềm giữ được.
--Đúng vậy --Anh thẳng thắn --Anh thừa nhận.
--Điều này chứng tỏ anh rất quan tâm đến chị, rất chú ý đến chị -- Tôi bắt đầu hạch sách bắt đầu gây phiền phức, bắt đầu giận hờn vô cớ --Có lẽ, trong thâm tâm, người anh yêu là chị chứ không phải là em, nhưng vì chị qúa hoàn mỹ nên anh cảm thấy đeo đuổi chị quá khó khăn, vì thế mới rút lui mà tìm loại hai, đi đeo đuổi con vịt xấu xí em đây, phải không?
Anh trố mắt nhìn tôi.
--Em đang nói gì vậy? Anh bực tức hỏi.
--Em đang nói -- Tôi trả lời nặng nề --người anh yêu vốn là Lục Bình, anh chỉ sợ đeo đuổi không được chị....
Anh bóp chặt cánh tay tôi, bóp mạnh đến đỗi khiến tôi đau méo xệch miệng. Anh liền cắt đứt giọng điệu của tôi.
--Em có biết nói lý lẽ không vậy? Anh u ám hỏi.
--Đương nhiên có --Tôi bướng bỉnh nói --Không những nói lý lẽ mà em còn vạch rõ lý lẽ cho anh nghe, căn cứ vào lời anh nói.
--Vạch rõ lý lẽ? Anh hét --Em chẳng những vô lý mà còn biết gây sự nữa! Anh nói em biết, Sở Liêm này không phải là kẻ tuyệt vời gì, nhưng trên mặt tình cảm anh chưa từng chịu thua kém. Nếu em cho rằng anh không đeo đuổi được Lục Bình thì anh sẽ lập tức đeo đuổi Lục Bình cho em xem!
--Anh đám! Tôi hét lên như bị điện giật.
--Vậy làm gì em cứ gán ghép anh yêu Lục Bình? Em làm gì cứ nói năng bậy bạ anh rút lui cầu loại hai chứ?
--Vì anh thừa nhận chị hoàn mỹ, đẹp đẽ mê ngưo8'i!
--Anh cũng thừa nhận '' nụ cười mỉm của Mona Lisa '' hoàn mỹ, mê người, vậy nó cũng chứng tỏ trong thâm tâm anh yêu Mona Lisa à? Anh nhìn tôi lườm lườm.
--Mona Lisa chỉ là bức tranh --Tôi vẫn ngaon cố --còn Lục Bình là con người bằng xương bằng thịt, làm sao sánh ngang để nói?
--Trời ơi! Anh rầu rĩ --Anh làm sao cho em hiểu được, Lục Bình trong lòng anh không khác gì một bức tranh, em hiểu không?
--Không hiểu! Tôi lắc đầu --Dù gì htì chính miệng anh nói, chị vừa hoàn mỹ vừa mê người, dứt khoát anh đã yêu chị ấy rồi!
Anh đứng đừng lại nhìn tôi trân trối.
--Nếu anh đã yêu cô ấy, tại sao giờ anh lại đi chung với em chứ? Anh trầm giọng hỏi.
--Làm sao em biết? Tôi chu miệng, ngước mặt nhìn trời --Nếu anh không yêu chị, tại sao thiên hạ ai ai cũng nói người anh yêu là chị? Cha me, em cho rằng anh yêu chị, cha mẹ anh cũng cho rằng anh yêu chị, ngay cả Lục Bình cũng nghĩ là anh yêu chị. Giờ anh lại thừa nhận chị vừa hàon mỹ vừa mê người, vậy chắc là anh yêu chị rồi!
Anh đứng chết lặng nơi đó thật lâu, chỉ nghe tiếng anh thở nặng nề. Tôi hết cách ngước nhìn trời nữa, mà thu ánh mắt từ trên tầng cao sâu thẳm trở về, tôi chạm phải đôi mắt nảy lửa của anh.
--Đi! Anh bỗng kéo tay tôi chạy đi.
--Đi đâu? Tôi vùng ra, đứng lại bên đường.
--Đi nói rõ với cha mẹ em và cha mẹ anh, để họ thu hết những thứ '' cho rằng '' đó về.
--Em không đi --Tôi nổi giận hỏi --Anh muốn làm gì? Muốn Lục Bình thương tâm hả?
--Nếu cổ có thương tâm thì sớm muộn chúng ta cũng khiến cổ thương tâm, phải không? Anh chăm bẳm nhìn tôi nói.
--Nếu chị yêu người khác thì chị sẽ không thương tâm....
--Nhưng, Tử Lăng! Anh tức tối nói --Vấn đề hiện giờ không phải cô ấy thương ai mà là em không tin anh! Em cứ theo bắt chẹt, kỳ quyết anh yêu cô ấy, anh phải làm sao mới có thể chứng minh anh không yêu chị của em mà chỉ yêu em chứ hả? Em muốn anh làm sao chứng minh, em nói đi! Em ra cho anh hàng mấy trăm điều cấm, không được thân mật với em ở nhà em, không được nói với bất kỳ ai là anh yêu em, không được thế này, không được thế kia,trái lại em cứ luôn miệng nói anh yêu Lục Bình. Tử Lăng, em có nói lý lẽ không?
Tôi á khẩu, không có lời nào để nói lại. Có trời biết, trong thế giới tình yêu, có lý lẽ gì để nói chứ? Ghen tuông, đố kị, hẹp hòi...là anh em song sinh với tình yêu, tôi làm sao chạy khỏi nó? Biết mình gây sự vô lý, nhưng tính quật cường không chịu nhận sai, tôi đành bĩu môi, ngước nhìn làn mưa lất phất bay.
Thái độ của tôi chắc chắn đã chọc giận anh, rất lâu anh không lên tiếng, tôi cũng bướng bỉnh không mở miệng. Im lặng vây phủ hai chúng tôi, không khí thật ngột ngạt. Thình lình anh bóp chặt tay tôi, la lớn:
--Tôi không yêu Lục Bình! Tôi yêu Tử Lăng! Từ trước tới nay, mãi mãi về sau tôi thề đời này kiếp này tôi chỉ yêu Tử Lăng! Tôi xin thề! Tôi xin thề! Tôi xin thề!...
Tôi biếc sắc, kinh hoảng cặp vội tay anh, gấp gáp nói:
--Anh làm trò điên rồ gì vậy? Đây là đại lộ mà.
Anh xem! Anh khuấy rối khiến thiên hạ đầu nhìn chúng ta kìa!
--Vậy thì sao chứ? Ánh mắt đỏ ngầy của anh đang trừng trừng nhìn tôi --Anh vốn muốn gào to cho cả thế giới nghe, hiện giờ chỉ có người đi đường nghe không đủ, anh muốn gào to hơn nữa!
--Ai đa! Tôi quýnh quáng kéo anh đi --Em van anh đấy, đừng có gào nữa, được không?
--Thế em đã tin anh? Anh đứng như mọc rễ trên đường, đôi mắt long lanh chớp ngời ánh sáng --Trừ phi em tin anh, nếu không anh gào nữa --Anh há to miệng như muốn gào tiếp.
--Được rồi! Được rồi! Tôi luôn miệng nói --Em tin anh rồi! Em tin anh rồi! Em tin anh rồi!
--Em không biết lòng anh, anh đau lòng. Em không biết lòng anh, anh điền rồ --Anh lẩm bẩm gì như là đọc thơ.
--Anh nói gì? Tôi không hiểu hỏi, thật sự nghi ngờ anh mắc chứng tâm thần phân liệt hay chứng điên thời kỳ đầu.
--Anh nghĩ --Anh buồn bã, u uất, ấm ức nói --khi em yêu thầm một cô gái suốt mười mấy năm, khó khăn lắm cơ hội mới đến, em biểu thị tình yêu si đại với cổ, trái lại cổ cứ bắt quyết em yêu người khác, em sẽ thế nào? Ngoài đau lòng ra còn làm gì được!
--Ôi! Tôi thở dài, ôm chặc tay anh --Bất kể anh đau lòng hay anh điên khùng, Sở Liêm, anh là người đàn ông đuy nhất mà em quan tâm trong cuộc đời này! Mắt tôi mờ, em đa nghi, dễ giận chỉ vì....chỉ vì....Tôi nghẹn lời khó nói, cuối cùng lời cũng thoát ra khỏi miệng --chỉ vì em quá yêu anh!
Anh đang tay quang vai tôi siết chặt. Tôi cảm giác được người anh run rẩy, đầu anh kề sát vào tôi, thầm thì bên tai tôi:
--Tử Lăng, anh chưa từng nghe câu nói nào xúc động hơn câu này, nó khiến tim anh như vỡ tung. Anh cúi nhìn vào mắt tôi, trịnh trọng, tha thiết nói --Đừng để chúng ta lại gây nhau vì Lục Bình nữa nhé! Vì... vì anh cũng...rất yêu em!
Ô, ai biết tình yêu là như vậy? Ai biết trong tình yêu có gây gổ, hục hặc, lại có nhiều hân hoan, ngọt ngào thế? Chúng tôi sánh vai nhau tiếp tục bước chầm chậm trong sương mưa, mặc cho mưa ướt mặt, mặc cho gió lạnh cắt đa, chúng tôi không cảm thấy lạnh, không cảm thấy mệt, chỉ thấy hai con tim rung động, giao cảm cùng nhau. Nó say người, nó mê người, nó khiến người ta quên cả thế gian, vũ trụ lẫn vạn vật. Ôi, ai có thể nói với tôi, tình yêu là như thế?
Khi mùa xuân đến, gần như ngày nào Đào Kiếm Ba cũng ra vào nhà tôi. Anh thường đến cùng Sở Liêm. Tôi không biết có phải Sở Liêm ra hiệu gì với Đào Kiếm Ba không, nhưng qủa thật Đào Kiếm Ba đã đốc hết công sức cho Lục Bình. Anh thường tặng những bó hoa hồng to, viết thư tình cho chị, đàn hát tình ca cho chị nghe. Còn Lục Bình? Không ai trong chúng tôi biết chị đang nghĩ gì, chị đối với Đào Kiếm Ba thân thiết mà lại như xa lạ, thường đăm đắm nhìn Sở Liêm, như vô tình lại như cố ý ngồi cùng anh, trước lúc tan ca điện thoại cho anh tới đón chị về...chị đới với anh thân mật mà lịch sự. Tôi càng lúc càng hồ đồ, không biết rốt cuộc Đào Kiếm Ba có làm động lòng chị không, càng không biết chị có tình ý với Sở Liêm không? Sự mù tịt khiến tôi buồn bực quá. Còn mẹ, mẹ càng hồ đồ hơn tôi, vì thế mẹ nói với cha:
--Em thấy Sở Liêm và Đào Kiếm ba đều mê Lục Bình nhà ta. Em cứ nghĩ Lục Bình thích Sở Liêm, giờ xem lại, nó đối với Đào Kiếm Ba cũng không tệ. Con bé này trước nay thâm trầm, ngay cả em là mẹ cũng đóan không ra. Sau này không biết Sở Liêm và Đào Kiếm Ba đứa nào có phúc đeo đuổi được Lục Bình!
Gần như không ai đeo đuổi tôi, gần như ai đeo đuổi tôi là không có phúc phận! Tôi cứ '' mắt lấp tai ngơ '' cha tiếp lời:
--Em bớt lo cho Lục Bình đi. Bọn trẻ bây giờ tự có tính toán của riêng chúng. Nhà họ Đào và họ Sở đều là bạn thân của chúng ta, con cái hai nhà cũng đều tuyệt vời, bất luận Lục Bình chọn ai anh cũng không phản đối.
--Em biết Sở Liêm và Đào Kiếm Ba đều là con trai tốt. Mẹ tư lự --Nhưng, không biết tại sao em tương đối thích Sở Liêm hơn. Nó đẹp trai, phóng khoáng, học hành giỏi, với Lục Bình đúng là một đôi trời sinh. Còn Kiếm Ba, nó qúa xốc nổi, hời hợt, chỉ sợ không xứng với Lục Bình.
--Em đừng qúa đề cao giá trị con gái mình --Cha cười, vỗ vai mẹ --Dù sao, bọn chúng đều trẻ, để chúng tự phát triển đi.
--Trẻ? Mẹ vùng vằng hất vai --Mùa xuân này Lục Bình đã 23 tuổi rồi, cũng đã cần phải có quyết định, vậy mà đến nay còn không có biểu thị rõ ràng. Thằng nhỏ Sở Liêm nữa, nó không có ý với Lục Bình sao ngày ngày cứ đến nhà ta? Hơn nữa, nó tốt nghiệp đã lâu vẫn không xuất ngoại, chẳng phải vì chờ Lục Bình sao? Hiện giờ Lục Bình cũng đã tốt nghiệp, hai người đáng lẽ nên đính hôn rồi cùng xuất ngoại, sao cứ kéo dài thất này chứ? Em thật không hiểu ra làm sao.
Trời ạ! Tôi trợn mắt, hít một hơi lạnh, Hay nhỉ! Sở Liêm không xuất ngoại là vì '' chờ Lục Bình '', ngày ngày tới nhà là vì '' đeo đuổi Lục Bình ''! Xem ra, mẹ chỉ nhớ mẹ có một đứa con gái 23 tuổi mà quên là mẹ còn có đứa con gái 21 tuổi rồi!
--Có lẽ --Cha nói --Sở Liêm không muốn xuất ngoại đu học.
-Không muốn xuất ngoại? Mẹ tròn mắt --Vậy tương lai của nó thế nào? Con gái mình phải gả cho tiến sĩ mà.
--Rồi sẽ có ngày tiến sĩ bị chất đống tên xe tống về nước --Cha cười khảy --Hiện giờ kinh tế nước Mỹ đang trên đà sa sút, tội gì chúng ta phải tống con cái ra nước ngoài? Một tấm văn bằng tiến sĩ đáng mấy đồng tiền. Em nhìn xa chút đi, Thuấn Quyên!
Ô hô! Cha tôi! Người cha đáng yêu đáng kính của tôi! Tôi thật muốn nhào tới ôm cha, câu cổ mà hôn lên má cha như ngày còn bé!
--Hả? Mẹ kêu lên như bị thương --Lục Bình muốn đu học, bất luận thế nào cũng phải đu học. Giả như Sở Liêm không chịu tiến thân, tốt nhất nó nên sớm rút lui khỏi Lục Bình đi!
--Làm sao em biết Lục Bình muô'n đu học? Cha hỏi.
--Em đã nói chuyện với nó --mẹ đáp --Lục Bình học giỏi như vậy, nó thật sự có thể đu học được, không chừng còn lấy đượ chọc bổng nữa kia.
--Có thể --Cha trầm ngâm --Nhưng, con gái không thể vừa lo sự nghiệp vừa lo gia dình. Nó muốn sự nghiệp hay là gia dình?
--Nó muốn cả hai --Mẹ nói dứt khoát --Bất luận ra sao, em phải đi nói chuyện với Sở Liêm, hỏi xem ý của nó rốt cuộc là sao?
--Tốt hơn hết em đừng nên hỏi --Cha lạnh nhạt nói --Sở Liêm không đơn giản như em nghĩ đâu. Nó là một đứa có suy nghĩ và hiểu biết, chắc hẳn nó có quyết định và cách làm của nó, nếu em tham dự vào, chỉ e thành ít bại nhiều.
--Nhưng, em không thế đế nó tiếp tục làm lỡ thời gian và tuổi xuân của Lục Bình! Mẹ kêu lên --Sở gia cũng đã nói chuyện với em, Tân Đi cũng hy vọng trong mùa xuân này cho chúng ta nó đính hôn, sang hè thì đưa chúng xuất ngoại.Việc không được trễ, em không muốn Kiếm Ba chen vào làm trở ngại.
Tân Đi là tên của bác Sở gái, nếu thế chính xác Sở gia cũng đã dự tính cho họ đính hôn! Ôi, Sở Liêm, Sở Liêm, ai bảo anh sinh ra đã gắn liền với tên của Lục Bình chứ? Ôi, Sở Liêm, Sở Liêm, rốt cuộc anh thuộc về em hay Lục Bình? Tôi len lén rời khỏi góc '' nghe lén '' của mình mà trở về phòng ngủ. Tôi dựa vào cửa sổ, đứng lặng nhìn màn mưa mờ mịt ngoài rèm châu, trong vườn cây cối đang nhú mầm xanh, đủ loại hoa đang khoe sắc màu xanh, đỏ, tím. Ô, mùa xuân đã đến. Sở gia mong muốn họ đính hôn trong mùa xuân này, giờ đã là mùa xuân rồi!
Mẹ nói đó là '' việc không được chậm trễ '' Thực vậy, việc không được chậm trễ, tôi còn có thể giữ được bí mật của tôi bao lâu? Tôi đi đến bên giường, cầm ghita khảy nhè nhẹ điệu nhạc '' Một giấc ảo mộng '' ánh mắt vẫn đõi nơi rèm châu. Ô, người chị xinh đẹp tuyệt vời đó của tôi, phải chăng chị cũng có một giấc mộng? Chàng trai trong giấc mộng của chị là ai? Cũng là người '' cùng nhau chung giấc mộng này '' với em, phải không? Phải không? Phải không? Phải không
Chương 8
Đêm đã rất khuya, tôi mặc áo ngủ đi vào phòng của Lục Bình.
Lục Bình vẫn chưa ngủ. Chị đang ngồi trước bàn, say sưa đọc sách.Tôi thò đầu qua xem, trời ạ, toàn là tiếng Anh! Tôi ngao ngán hỏi:
--Đây là sách gì thế?
Lục Bình ngẩng đầu nhìn tôi, mỉm cười.
--Chị đang chuẩn bị thi cao học --Chị thủng thỉnh trả lời.
--Thi cao học? Tôi ngớ ra, ngồi xuống cạnh chị --Vậy chị chuẩn bị hè năm nay xuất ngaọi hả?
--Đúng vậy --Chị không hề đo dự đáp, đôi mắt to đen mơ màng của chị phát sáng nhìn tôi --Chị bỗng nhỏ giọng --Nhưng, em không được nói với bất cứ ai đấy!
Tim tôi thót một cái. Đến rồi! Là Sở Liêm, chắc chắn có liên quan tới Sở Liêm! Cổ hộng tôi chợt khô cháy, đầu óc mụ mẫn, giọng yếu hẳn:
--Em hứa không nói với ai!
Chị rời bàn đến ngồi cạnh tôi, thân thiết nhìn tôi thầm thì đầy hân hoan:
--Có thể chị sẽ nhận được học bổng của trường đại học Massachusetts ở Mỹ.
Ôi! Tôi thở phào một hơi dài như trút được gánh nặng, không sao tả hết được nỗi vui mừng, nhẹ nhõm. Tôi cao hứng nắm chặt tay chị, chân tình chúc.
--Thật hả, Lục Bình! Xin chúc mừng chị!
--Đừng chúc mừng qúa sớm --Lục Bình cười ngọt lịm, có pha chút ngần ngại --Còn chưa xác định hoàn toàn mà!
--Làm sao chị biết?
--Trường khao của chị tiến cử chị đi xin. Hôm nay chị đến thăm trưởng khoa, thầy bảo đã nhận được thư phúc đáp của họ, cho biết không có vấn đề gì. Ô, Tử Lăng --Chị hưng phấn mặt mày đỏ bừng --Em không biết đâu, đại học Massachusetts là trường đại học nổi tiếng bao nhiêu năm nay ở Mỹ. Không có được mấy người Dài Loan nhận được học bổng của họ.
Ồ! Tôi kêu lên, nằm ngửa trên giường chị --Thế, chị thật sự muốn xuất ngoại, phải không?
Lục Bình cũng nằm xuống nhìn tôi, thân thiết ôm lưng tôi. Chúng tôi nằm mắt đối mặt, chị nhỏ nhẹ, thân ái an ủi tôi:
--Tử Lăng đừng buồn. Chị bảo đảm, sau khi sang bên ấy, chị nhất định sẽ nghĩ cách đón em đi.
--Nhưng --Tôi thẳng thừng đáp --em không muốn đi.
Chị bối rối nhìn tôi, lắc đầu.
--Chị thật không hiểu em đấy, Tử Lăng. Thanh niên thời nay đều muốn ra nước ngoài, em không đi làm sao biết thế giới bao lớn?
--Thế giới của em đã rất lớn --Tôi cười --lớn đến đỗi em có thể cưỡi ngựa giong ruỗi khắp nơi.
--Em không bao giờ thực tế --Lục Bình mở to mắt --Tử Lăng này, em không thể suốt đời sống trong mơ, trong thần thoại.
--Có lẽ người sống trong mơ là chị chứ không phải em --Tôi cười --Chẳng qua chị sống trong '' thần thoại hiện đại '' mà thôi.
--Chị không hiếu em nói gì --Chị nhăm mày.
Tôi nghĩ Sở Liêm có thể hiểu. Nghĩ đến Sở LIêm tôi bất chợt rùng mình nhớ lại mục đích đến đây đêm nay. Tôi nằm dài, gối đầu lên tay, nhìn trần nhà, trầm ngâm gọi:
--Lục Bình!
--Hả? Chị ứng tiếng.
--Hôm nay, em nghe cha mẹ bàn về chị.
--Về gì? Chị chậm rãi hỏi.
--Cha mẹ nói, không biết thực ra chị thích Kiếm Ba hay Sở Liêm? Tôi nghiêng đầu lén nhìn chị qua rèm mi --Cha mẹ đang bàn chuyện đại sự cả đời của chị.
--Thế à! Chị kêu khẽ, ngồi đậy tựa vào thành giường, hai tay bó gối, đôi mắt đen mơ mộng đõi ra ngoài cửa sổ. Trời ơi! Chị thực là trang mỹ nữ!
--Cho em biết đi, Lục Bình --Tôi lăn đến cạnh chị, nhẹ lắc tay chị --Rốt cuộc là chị thích ai? Kiếm Ba hay Sở Liêm? Nói cho em biết đi, chị! TôI hỏi khẩn thiết, giọng hơi run.
Chị im lặng hồi lâu không nói, chợt phì cười. Chị gập gối lại, gác đầu lên lên gối, mái tóc dài buông xoã che phủ hơn nửa khuôn mặc chị. Chị chúm chím cười, nhìn tôi.
--Nó liên quan gì tới em, hả Tử Lăng?
--Em chỉ muốn biết --Tôi càng nôn nóng, hồi hộp --Cho em biết đi!
--Mẹ phái em tới làm trinh thám hả? Chị hỏi.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
--Không! Không phải! Chỉ đo em hiếu kỳ thôi. Chị đối với hai người đều tốt, em thực không biết chị thích người nào.
Lục Bình lại trầm mặc, nhưng chị đang mỉm cười mơ màng, nụ cười chỉ có ở người con gái dang yêu.Tim tôi cứ thấp thỏm từng cơn, người căng thẳng, thật muốn tránh khỏi đây để không nghe câu trả lời, nhưng Lục Bình đã lên tiếng:
--Nếu em là chị, em thích ai?
Tôi tròn mắt há miệng, quỷ quái thật, nếu em là chị đương nhiên em thích Kiếm Ba rồi, để Sở Liêm cho đứa em si tình của chị! Chuyện này đâu cần chị hỏi chứ? Nhưng, tôi không thể thốt ra lời, và thế là tôi cứ giương mắt như con ngốc nhìn chị, trông bộ dạng chắc đáng tức cười, vì Lục Bình nhìn tôi bật cười. Chị vò rối mái tóc củn cởn của tôi, lẩm bẩm như tự nói:
--Hỏi em cũng bằng thừa. Em nhỏ qúa, còn không hiểu tình yêu là gì mà!
--Vậy sao? Mắt tôi càng mở to hơn, tôi tin bộ dạng càng ngốc nghếch hơn. Lục Bình tựa má lân đầu gối mình, nhìn tôi. Mắt chị sáng long lanh, nụ cười rạng ngời, tóc dài che phủ một bên, hai má ửng hồng như say rượu.
--Em thật sự muốn biết hả? Chị hỏi nhỏ.
--Phải --Tôi lạc giọng đáp.
Mặt chị tràn ngập ánh sáng.
--Chị có thể cho em biết --Chị nói mơ màng --Nhưng, đây là lời tâm sự giữa chị em mình, em không được tiết lộ đó.
Tôi lo lắng gật đầu.
Chị cười lặng lẽ.
Tay tôi bất giác nắm chắt chiếc mền. Ánh mắt chị xa xôi.
--Đương nhiên là Sở Liêm! Cuối cùng rồi chị cũng nói ra, ánh mắt vẫn ở nơi xa xôi chốn huyền ảo nào đó --Từ khi còn là một cô bé, chị đã yêu anh rồi. Mẹ bảo chị khi học đại học đừng có bạn trai, thật tình không phải chị không kết bạn, mà chỉ vì trong lòng chị ngoài Sở Liêm ra thì chưa có hình bóng người con trai nào. Sở Liêm....Chị nói mê man như đang mơ, đang tràn trề hạnh phúc --Sở Liêm, chỉ là Sở Liêm!
Đó là lưỡi đao bén nhọn, từ từ rừng chút từng chút đâm vào thân thể tôi, tâm hồn tôi. Tôi đau đớn, xây xẩm, một chốc sau, tôi cố gắng tỉnh táo dần, nhìn ánh mắt si mê, thần sắc mê người của chị tôi, anh đám đem Mona Lisa ra so sánh với chị chứ? Chị tôi đáng yêu hơn Mona Lisa gấp trăm lần! Tôi quay đầu tránh đi, vì mặt tôi chắc là trắng nhợt lắm. Thật lâu, tôi mới mở được miệng:
--Vậy Sở Liêm cũng yêu chị, phải không? Anh ấy có biểu hiện gì với chị không?
Chị im lặng một lát
--Thực sự yêu nhau thì không cần biểu hiện rõ ràng -- Chị đáp --Chí hiểu anh, chị tin anh cũng hiểu chị, vậy là đủ rồi!
Trời ơi! Tôi cắn chặt môi.
--Thế, còn Kiếm Ba thì sao? Tôi cố vớt vát --Chị yêu Sở Liêm, sao không thẳng thắn từ chối Kiếm Ba?
Kiếm Ba à? Chị cười nhẹ --Em không hiểu đâu, Tử Lăng, em còn nhỏ qúa. Kiếm Ba chỉ là món gia vị kích thích thêm cho tình yêu mà thôi. Giống như tiêu ra9'c vào thức ăn vậy.
--Em thật không hiểu --Tôi làu bàu.
--Bất luận tình yêu sâu đậm đến đâu cũng cần chút kích thích. Kiếm Ba đeo đuổi chị sẽ khiến cho Sở Liêm ghen lên. Chẳng lẽ em không chú ý, gần đây vì có Kiếm ba mà Sở Liêm đặc biệt đến nhà ta thường xuyên hơn. Đây chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ để con gái sử dụng trong tình yêu.
Trời ơi! Tôi lại cắn môi đến đau điếng. Đầu tôi ong ong muốn nổ tung, tim tôi vặn xoắn, trán rịn mồ hôi.
--Nhưng, Lục Bình! Tôi gắng gượng suy nghĩ --Chị sắp xuất ngoại rồi mà. Hình như Sở Liêm không có ý định xuất ngoại.
--Không. có đấy!
--Sao? Tôi giật mình --Anh ấy nói với chị?
--Anh không nói, nhưng thanh niên thời nay có mấy người không thích xuất ngoại chứ? Không phải ai cũng suy nghĩ giống em. Mấy năm nay Sở Liêm không xuất ngoại là vì chờ đợi chị. Anh học giỏi, đạo đức tốt, xin học bổng như trở bàn tay. Chị dự tính mai mốt nói với anh, tụi em có thể cùng thi lấy học bổng, cùng xuất ngoại.
Ôi, mẹ bề trên ơi! Tình yêu tự nguyện như thế, tự tin sâu sắc đến thế!'' kiêu ngạo '' và '' tự phụ '' vốn là bảo vật gia truyền của nhà họ Uông chúng tôi!
--Giả như --Tôi hỏi --Anh không muốn xuất ngoại thì sao?
--không thể! Chị nói qủa quyết.
--Lấy em làm thí vụ --Tôi cố chấp --nếu anh không muốn xuất ngoại thì chị làm thế nào? Đi một mình hả?
Chị cười tràn trề lòng tin.
--Nếu thật như vậy thì chị còn thế nào chứ? Không phải chị chỉ là một đứa con gái sao? Anh ở đâu thì chị ở đó!
Đủ rồi, không cần hỏi tiếp! Tôi đang yêu, tôi biết thế nào là tình yêu! Tôi hiểu rõ thứ tình cảm tha thiết, cuồng nhiệt và cố chấp đó! Không cần bàn tiếp. Hai chị em cùng yêu một người là chuyện xưa nay đều có, chỉ không ngờ là nó rơi vào chính tôi! Mà khi khả năng đó xảy ra thì kẻ đi đọ thám, tìm hiểu sẽ thành tên ngốc. Lẽ ra tôi nên nghe theo Sở Liêm mà sớm công khai tình yêu của tôi và anh, không nên lo đến phản ứng tâm lý của Lục Bình, cũng không nên lo xem chị có yêu anh hay không. Giờ đây, sau khi chị đã thổ lộ tiếng lòng của chị với tôi, tôi làm sao có thể nói với chị '' Người chị yêu không yêu chị, mà là yêu em! ''
Trời ơi, tôi làm sao có thể nói chứ? Trời ơi! Tôi đã làm chuyện ngu ngốc hết sức! Nếu như bạn không biết mình làm chuyện gì đó sẽ tổn thương đến người khác, thì chỉ có thể xem như bạn '' giết lầm ''. Còn như bạn biết rõ chuyện này sẽ làm tổn thương người mà bạn cứ làm thì bạn là kẻ '' cố ý mưu sát ''. Hiện giờ tôi biết, nếu đem tuyên bố tình yêu giữa tôi và Sở Liêm sẽ làm tổn thương sâu sắc đến Lục Bình, tôi làm sao có thể công khai nó đây? Trời ơi, tôi phải làm sao? Tôi và Sở Liêm phải làm sao?
Tôi phải làm sao? Sở Liêm phải làm sao? Ngày hôm sau, buổi chiều, tôi và Sở Liêm đang ở trong khu rừng nhỏ mà chúng tôi ưa thích. Tôi cứ ôm đầu, ngồi thừ trên một tảng đá to. Sở Liêm nhảy chồm chồm bên cạnh hét toáng với tôi:
--Em là một con ngốc! Tử Lăng ơi, em chỉ biết làm những chuyện ngốc nhất thôi! Hết tìm Kiếm Ba đến đeo đuổi chị, lại không muốn làm tổn thương lòng chị, giờ có phải em định mang anh đâng tặng cho chị của em không? Em nói đi! Em nói đi!
--Em rất ngu ngốc. Em vốn là một đứa rất ngu ngốc mà!
Anh chợt quỳ xổm trước mặt tôi, dùng sức kéo đôi tay ôm đầu của tôi ra, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói như ra lệnh:
--Nhìn anh nè, Tử Lăng!
Tôi nhìn anh trề môi.
--Anh đừng hung hăng thế --Tôi lầm bầm --Chẳng lẽ anh biết chị em yêu anh như vậy, anh vẫn không chút cảm động sao?
Mắt anh sâu thẳm cứ nhìn hút vào đáy mắt tôi, sắc mặt nặng nề, nghiêm túc.
--Nếu anh có thể bớt yêu em một chút, anh sẽ rất cảm động --Anh âu sầu nói --Nếu anh thích khoe khoang, anh sẽ rất cao hứng. Nếu anh phóng túng một chút, anh đối với chị em sẽ '' nhất tiễn song điêu '' Nếu anh lạnh lùng một chút, anh sẽ mắng chị sao lại yêu đơn phương. Nhưng, hiện giờ anh chỉ có biết buồn phiền, qúa buồn phiền!
Tôi nhìn anh, vuốt nhẹ tóc anh.
--Sở Liêm --Tôi thầm thì --Chỉ trách anh qúa tốt, quá dễ dàng hếp đẫn con gái. Chỉ trách chị em của em si mê khờ khạo thế! Chỉ trách mẹ anh tại sao không song sinh ra anh, có thế chị em của em sẽ mỗi người một người, không còn chút phiền phức gì.
Anh bóp tay tôi.
--Sao em có nhiều ý tưởng quái đị vậy? Anh hỏi, nhìn tôi thở dài --Kể từ bây giờ em nghe theo cách của anh, được không?
--Anh nói trước nghe xem!
--Trước tiên, chúng ta đi gặp cha em. Cha là người sáng suốt nhất, cũng là người hiểu lý lẽ. Chúng mình phải nói với cha, thứ nhất, anh không bỏ công việc hiện nay, không muốn đu học. Thứ hai, chuyện chúng mình yêu nhau, chỉ chờ anh đành dụm đủ tiền thì chúng mình kết hôn....
--Ồ, không, em không muốn kết hôn.
--Em nói vậy là sao?
--Em...Tôi lắp bắp --Em cần phải chờ Lục Bình có chỗ có nơi rồi em mới kết hôn.
Anh thình lình đứng bật đậy.
--Tử Lăng, em thật khiến anh hết cách nhẫn nại. Em nghĩ xem, thời đại này là thời đại gì, lẽ nào còn thứ đạo lý chưa gả chị lớn thì em gái không được xuất giá? Chị của em tham vọng qúa lớn, muốn xuất ngoại, muốn đu học, muốn lấy bằng thạc sĩ, tiến sĩ, muốn lấy cả giải thưởng Nobel. Ai biết đến khi nào thì cô mới kết hôn? Nếu cả đời cô không lấy chồng, có phải suốt đời em sẽ làm gái già?
Tôi gục đầu.
--Anh vốn không hiểu --Tôi khẽ nói --Anh hoàn toàn không hiểu ý của em.
--Hãy giải thích cho anh nghe đi! Anh thét.
--Được, em sẽ giải thích --Tôi bỗng nhiên nổi nóng, nhảy khỏi tảng đá, thét trả --Anh là con người không có tấm lòng, không có tình cảm! Anh không thể hiểu được trái tim si mê của người con gái. Anh không nhìn thấy giọng nói, sắc mặt của Lục Bình khi nhắc tới anh. Chị đã đem cả trái tim cà mạng sống trao cho anh mà anh thì hoàn toàn dửng dưng....
--Em thôi đi, Tử Lăng! Anh quát, bóp cổ tay tôi --em cần phải hiểu, nếu anh lo cho chị em, thì anh sẽ không thể lo được cho em. Có phải em hy vọng như vậy? Hy vọng anh rời xa em đế nhảy vào cô ấy? Đây là ý nguyện của em sao? Em nói rõ đi! Mắt anh ngầu đỏ nhìn tôi trừng trừng --Hay là em không yêu anh, bắt đầu chán ghét anh cho nên muốn đẩy anh cho chị của em? Có phải vậy không, Tử Lăng?
--Anh nói bậy! Anh đổ oan cho người ta! Tôi khóc tức tưởi, giậm chân dùng dùng --Anh biết rõ là em yêu anh đến mức nào, anh cố ý đổ oan cho em! Anh tàn nhẫn, không có lương tâm! Anh hiếp đáp người.....
Anh đang tay ôm siết tôi vào lòng.
--Ôi, Tử Lăng! Tử Lăng! Anh dịu đàng gọi --Chúng mình đừng gây gổ nữa nhé! Đừng để đôi bên hiểu lầm, đôi bên hành hạ nhau! Anh hôn vào tai tôi, vào gò má tôi --Tử Lăng, em là cô bé lương thiện! Thế giới tình yêu vốn hẹp hòi thế đó, em làm sao có thể cắt anh thành hai người được chứ? Cho dù cắt anh thành hai, ba, bốn hay thành vạn người....nếu mỗi con người của anh vẫn yêu em thì làm sao chứ?
Tôi cứ thút thít khóc trong lòng anh.
--Thật vậy ư? Tôi sung sướng --Anh yêu em đến thế sao, Sở Liêm?
--Anh thề...
--Không cần thề --Tôi vội nói --Chỉ cần cho em biết, chúng ta phải làm sao với Lục Bình đây?
--Em có chịu nghe anh nói không, Tử Lăng? Không được cắt ngang.
--Em nghe.
--Anh cho em biết, anh cũng buồn cho Lục Bình giống như em, có lẽ anh còn buồn hơn cả em nữa. Thuở bé, chúng ta cùng nhau vui dùa, cùng nhau ca hát, không ai biết sau này lớn lên sẽ ra sao. Hiện giờ, chúng ta đã trưởng thành, lại sinh ra chuyện tình tay ba bất hạnh này, đây là bi kịch của số mệnh. Nếu phát triển về hướng tốt sẽ chỉ có một người hy sinh trong bi kịch này, bằng đàn xếp không ổn thì cả ba người đều là kẻ hy sinh. Em muốn hy sinh một người, hay hy sinh cả ba người?
Tôi ngẩng nhìn anh rầu rĩ.
--Có phải ý anh nói hy sinh Lục Bình?
--Dù sao thì cô ấy không có được trái tim anh, đúng không? Chúng mình cũng không thể vứt bỏ hạnh phúc của chúng mình để chiều theo ý của cô ấy, đúng không? Em biết đấy, thời gian là liều thuốc trị liệu tốt nhất, sẽ có một ngày, chị của em dần quên tất cả mà tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Với điều kiện của cô ấy, có hàng trăm hàng vạn con trai quỳ dưới chân cô. Anh bảo đảm với em, chị của em sẽ không đau lòng qúa lâu.
--Thật sao? Tôi nghi hoặc hỏi.
--Thật! Anh đáp chắc chắn --Em nghĩ thử xem, nếu chị em gả cho anh thì thật sự có hạnh phúc không? Kết quả là anh bất hạnh, em bất hạnh, và chị em cũng bất hạnh. Hà tất gì phải làm thế chứ, Tử Lăng? Rời xa anh, cô ấy có thể mất điều này mà lại tìm được hạnh phúc. Ở đời, việc gì cũng đều có thể thay đổi hàng ngày hàng giờ, rồi cô sẽ yêu người khác, chắc chắn là thế!
--Vậy anh dự tính nói với cha em ra sao?
Anh trầm ngâm, suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng nhìn tôi.
--Không, anh thay đổi ý định --Anh nói --Anh muốn tự mình nói với Lục Bình.
--Sao?
--Càng ít người biết việc này càng tốt. Nếu không sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô --Anh trấn an tôi --Em yên tâm. Anh sẽ nói thật nhẹ nhàng, uyển chuyển, cố gắng không làm tổn thương cô. Nhưng, chuyện này chỉ có em biết, anh biết, cô ấy biết, không thể để người thứ tư biết. Đẫu sao thì cô ấy cũng sắp xuất ngoại, cô đi rồi, mọi người sẽ nghĩ anh không có triển vọng, không chịu xuất ngoại nên cô bỏ rơi anh.....
--Em hiểu rồi --Tôi gật đầu --chúng mình sẽ điễn màn kịch sao cho sự việc biến thành chị bỏ rời anh và em tiếp nhận anh.
--Đúng vậy. Cho nên, chuyện chúng mình yêu nhau phải chờ sau khi Lục Bình ra nước ngoài rồi chúng mình mới được công khai.
Anh nhìn đán vào tôi, chúng tôi nhìn nhau, cả hai đều phập phòng lo sợ, ảo não nhìn nhau.
Hồi lâu, chúng tôi cứ nhìn nhau không lên tiếng, cuối cùng tôi mở miệng:
--Khi nào anh nói với Lục Bình?
Anh thoáng tư lự.
--Dứt khoát càng nhanh càng tốt --Anh quyết định --Ngày mai, sau khi tan ca, anh sẽ nói với cô ấy!
Tôi chợt rùng mình.
--Anh định nói với chị ở đâu?
--Anh sẽ đưa cô ấy tới rừng cây. Ở đấy nói chuyện tốt nhất, vừa yên tĩnh vừa không có nhiều người.
Tôi lại rùng mình.
Anh cảnh giác nhìn tôi.
--Em sao vậy, Tử Lăng? Anh hỏi --Lạnh hả?
--Ồ, không lạnh --Tôi đáp, trái lại rùng mình lần ba --Em chỉ cảm thấy lo âu, sợ hãi, cảm thấy.....
Anh nắm chặt hai bàn tay tôi, tay anh vừa to vừa ấm áp vừa có lực.
--Hãy trao tâm sự của em cho anh, được không? Anh nói dịu đàng nhưng kiên quyết --Tin anh nhé, Tử Lăng?
Tôi nhìn anh, sắc chiều chợtt phủ xuống rừng cây, bóng tối chập choạng mênh mông in trên mặt anh. Một cơn lạnh buốt từ đáy lòng bỗng trào lên, tôi lại rùng mình. Một dự cảm bất thường vây chặt tôi, tôi ôm ghì anh hỏi:
Anh không thể yêu Lục Bình, phải không?
--Trời ơi! Anh kêu khẽ --Em còn muốn gánh thêm bao tâm sự nữa!
--Em....Tôi lắp bắp, nhẹ thốt mấy tiếng --Em yêu anh!
--Anh cũng yêu em! Anh ôm tôi, rủ rỉ tai tôi --Em nhất định phải tin anh, Tử Lăng --Anh thầm thì hai câu thơ '' Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành ''.
Tôi ngậm nước mắt mỉm cười, dựa vào anh cùng bước ra khỏi rừng cây.