Chương 15
Tôi ngủ một giấc thật say, khi thức đậy thì ánh sáng trong phòng đã tối mờ mờ và ánh đèn đường đang phản chiếu trên rèm châu. Tôi trở mình, chợt ngửi được mùi thơm ngào ngạt, tôi mở bừng mắt, bắt gặp Vân Phàm đang ngồi dựa vào thành giường, vừa hút thuốc vừa lẳng lặng nhìn tôi âu yếm.
--Ồ! Tôi ngạc nhiên kêu --Đã mấy giờ rồi anh?
Anh nhìn đồng hồ tay.
--Sắp 7 giờ.
--7 giờ tối ư? Tôi kêu.
--Đương nhiên là 7 giờ tối. Em không thấy trời tối sao? Anh nói --Em ngủ có hơn mười tiếng rồi đấy.
--Sao anh không mở đèn? Tôi hỏi.
--Anh sợ ánh sáng làm em thức giấc --Anh đưa tay vặn đèn bàn. Nhìn tôi, anh cười với tôi --Em ngủ trông cứ như một đứa trẻ.
--Cái gì? Tôi hỏi --Anh không ngủ sao?
--Ngủ một lát thì thức --Anh nói --Thấy em ngủ ngon thế, anh liền ngồi đây ngắm em ngủ.
Mặt tôi đỏ bừng.
--Tướng ngủ của em rất xấu, phải không --Tôi ngại ngùng hỏi.
--Đẹp lắm --Anh cúi hôn lên mũi tôi, sau đó anh phát mạnh lên người tôi một cái --Đậu mau, nhóc lười! Nếu em thật sự muốn xem La Mã.
--Buổi tối cũng có thể xem La Mã sao?
--Buổi tối, buổi sáng, ban ngày, ban đêm đều được.
La Mã là một cổ thành không ngã! Anh lẩm bẩm. Tôi nhảy bật lên.
--Nhìn sang chỗ khác đi --Tôi nói --em muốn thay quần áo.
Anh đăm đăm nhìn tôi một lúc, cười mếu.
--Tử Lăng --Anh buồn buồn nói --em đừng quên em là vợ của anh.
--Nhưng --Tôi chu miệng, mặt đỏ rần --người ta không quên mà.
Anh cười khổ sở. Thở dài anh nhẫn nại nói:
--Thôi được, anh đành làm quen với '' người ta ''. Anh quay đầu nhìn ra cửa sổ. Tôi bắt đầu thay đồ, nhưng vừa mới thay được nửa anh bất ngờ quay lại ôm choàng lấy tôi. Tôi hốt hoảng hét lên, lấy áo che ngực. Anh bật cười, nhìn vào mắt tôi, sau đó anh buông tôi ra, nói --Em cũng phải học quen với anh.
Tôi vừa giận vừa cười vừa mắng, anh chỉ có cười cười. Thay quần áo xong, tôi nghe trong phòng khách có tiếng chén đĩa lanh canh, tôi hỏi:
--Anh nghe kìa, có ăn trộm.
--Không phải ăn trộm --Anh cười nói --mà là Trân Na.
--Trân Na? Tôi sửng sốt.
--Đó là một người đàn bà Ý.
Tôi trợn mắt nhìn anh.
--Hay qúa nhỉ! Tôi hậm hực nói --Em vừa mới ngủ một giấc anh đã mang người đàn bà Ý của anh về rồi.
--Hừm! Anh tức tối --Đừng có vô lương tâm như vậy. Em có biết nấu cơm, giặt đồ, đọn đẹp nhà cửa không?
--Em đã sớm nói rồi mà --Tôi bị chạm tự ái --em không phải là người vợ tốt.
Anh kéo tôi vào lòng.
--Anh không phải có ý đó --Anh vỗ về --Anh cũng không muốn em làm việc nhà. Trân Na là một người làm rất giỏi --Anh nhìn đán vào tôi --Chúng ta quy định ba việc nhé?
--Việc gì?
--Sau này em đừng nhắc tới người đàn bà Ý đó nữa. Anh nói nghiêm túc --Em khiến anh có cảm giác phạm tội.
--Nếu anh không làm sai sao anh có cảm giác phạm tội chứ?
--Anh không cảm thấy mình làm sai --Anh điềm đạm nói --Chẳng qua trước mặt em anh cảm thấy xấu hổ vì em qúa thuần khiết, qúa trong sạch, qúa trẻ trung.
Tôi sừng sờ, nhất thời không hiểu hết ý của anh, nhưng khi nhìn vao ánh mắt trịnh trọng, chân thành của anh, tôi không tự chủ mà gật đầu, thầm hứa sẽ không nhắc tới người đàn bà đó nữa. Anh tươi cười ôm vai tôi, chúng tôi đến phòng khách.
Trân Na là người phụ nữ cao to, mập mạp. Bà mỉm cười, gật đầu chào tôi rất tôn kính, gọi tôi là '' phu nhân '' Bà đã làm xong cơm tối cho tôi. Vừa bước ra khỏi phòng ngủ tôi đã ngửi thấy mùi pho-mát thơm nồng. Giờ tôi mới phát hiện cả ngày mình chưa ăn món gì.
--Tử Lăng, em có thể nếm thử xem. Đây là ngón nghề của Trân Na, mì ống của Ý đấy! Em đã đến Ý thì cũng nên nhập gia tuỳ tục mà học ăn một số thức ăn Ý.
--Vân Phàm nói.
--Đang lúc em đói mèo thế này --Tôi nói --mặc cho là thức ăn của Ý, Tây Ban Nha, Pháp hay Nhật gì em cũng có thể ăn sạch.
Tôi nói được là làm được, vét sạch đĩa mì ống. cách ăn uống ngon lành của tôi khiến Vân Phàm bật cười, Trân Na cũng mừng vui đến đỗi cười không khép miệng. Tôi cấp tốc học Vân Phàm hai câu ca ngợi Trân Na. Giọng nói ngọng nghịu, quái lạ của tôi chọc bà cười nghiêng ngả. Sau khi vất vả lắm bà mới hiểu được ý của tôi thì Trân Na cảm động ôm chặt tôi. Qủa là cái ôm thật đích đáng, suýt bóp nát xương đầu của tôi. Ăn xong bữa tối, tôi và Vân Phàm đến đại lộ của La Mã. Gió đêm đầu xuân thổi phả vào mặt. Thành phố cổ xưa này đang nằm dưới chân tôi, mỗi ngọn đèn như soi sáng một khoảng lịch sử dài lâu. Giáo đường cổ trên ngàn năm chọc thẳng trên bầu trời cao vợi, lầu chuông, tượng khắc, suối phun, cung điện, đống đổ nát....cùng với những kiến trúc hiện đại hình thành nên thành phố lạ lùng này. Vân Phàm không lái xe hơi, anh dìu tôi đi một đoạn đường dài. Từ trước mặt bất chợt có tiếng vó ngựa lọc cọc, một chiếc xe đo hai con ngựa to trắng muốt, trên đầu chúng có gắn lông vũ kéo đang chạy ngược lại với chúng tôi.
Tôi không khỏi xuýt xoa.
Vân Phàm vẫy gọi chiếc xe, nói tiếng Ý với người đánh xe, sau đó anh kéo tôi lên xe. Anh ngồi sánh vai cùng tôi, còn người đánh xe thì giật cương ngựa, xe chầm chậm chạy.
--Ô! Tôi kêu --Em không tin đây là sự thật.
--Anh muốn đế em đi xe ngựa đạo quanh thành phố La Mã --Vân Phàm nói. Anh ôm chặt lưng tôi.
Vó ngựa cứ gõ lọc cọc đều đều trên đường lát đá miếng, đi hết đường lớn, vòng qua đường nhỏ. Đêm tuyệt đẹp và trong lành. Trên bầu trời, trăng sáng làm lu mờ ánh sao khuya Trăng vàng nhuộm trên lưng ngựa, trên xe ngựa, trên những kiến trúc cổ, trên những tượng khắc xa xưa, tất cả nhuộm đầy màu sắc huyền ảo khiến tôi ngẩn ngơ. Tôi tựa sát vào Vân Phàm, hỏi nhỏ:
--Chúng ta đang ở trong mộng sao?
--Đúng vậy --Anh thầm thì --đang trong giấc mộng ảo của em.
Trong giấc ảo mộng của em chưa từng có La Mã! Nhưng, nó càng đẹp hơn giấc mộng của tôi. Xe đi một đoạn đột ngột ngừng lại. Tôi tròn xoe mắt nhìn, chúng tôi đừng trước một suối phun, quanh đấy đầy khách tham quan, xe ngựa đậu san sát. Vân Phàm kéo tôi.
--Xuống xe xem đi! Đây là suối Xử nữ nổi tiếng của La Mã. Có một bài hát cũ tên '' Ba miếng đồng trong suối '' là khúc nhạc nói về '' tình yêu La Mã '' chính là chỉ xuối phun này. Theo truyền thuyết, nếu em ước nguyện gì thì rất linh nghiệm. Em có muốn ước nguyện không?
--Em muốn --Tôi liền reo lên, chạy tới bên suối, nhìn tượng người điêu khắc sinh động như sống, nhìn nước bắn tung tóe khắp phía, nhìn làn nước trong veo dưới ánh trăng, lại nhìn hàng ngàn hàng vạn đồng tiền chìm trong nước suối, tôi trầm tư, sao ước vọng của con người nhiều thế? Nữ thần tình yêu là tương đối bận rộn nhất. Tôi ngẩng nhìn lên, chạm phải ánh mắt của Vân Phàm.
--Em phải ước cách nào? Tôi hỏi.
--Em hãy quay lưng lại suối, ném hai đồng tiền qua vai em vào trong nước, em có thể ước hai điều.
Tôi làm theo lời anh, quay lưng khấn thầm khoảnh khắc, thành tâm ném hai đồng tiền.
Vân Phàm đến gần tôi.
--Em ước gì? Anh hỏi, ánh mắt chớp sáng dưới ánh trăng.
--Ồ --Tôi mắc cỡ nói --Không nói cho anh biết.
Anh cười cười, nhún vai không hỏi nữa.
Chúng tôi lại lên xe ngựa, vó ngựa lại lọc cọc vang lên, gió lạnh từng cơn thổi tung tóc tôi. Vân Phàm lấy áo khoác khoác cho tôi. Chúng tôi đi trong gió, đi trong đêm, đi trong lịch sử mấy ngàn năm trước. Lần này xe ngựa đừng trước một vòng tường. Chúng tôi xuống xe, đi đến bên tường. Giờ tôi mới phát hiện bên trong tường là '' đống đổ nát của La Mã '' nổi tiếng.Từ trên cao nhìn xuống, vị trí của chúng tôi đứng đường như có thể trông thấy toàn cảnh của phế tích. Ba trụ đá màu trắng đại biểu chp La Mã đang đứng sững trong màn đêm. Dưới ánh trăng, thánh điện, cửa điện, trụ đá nghiêng ngả, xiêu vẹo nhan nhản khắp nơi cùng vô số tượng khắc, có thể phần nào nhận ra được một thời hưng thịnh, phồn hoa, khó tưởng nổi cảnh thanh bình hoan lạc đến mức nào! Tôi trầm ngâm, vương vấn khanh tướng, mỹ nữ anh hùng giờ ở nơi đâu? Huy hoàng ngày trước nay chỉ còn lại tường đổ gạch xiêu mà thôi! Tôi lẩm bẩm:
--Chẳng thấy lầu cao, yến tiệc linh dình đâu, chỉ thấy đền dài hoang phế, điêu tàn!
Vân Phàm ôm lưng tôi, nhìn xuống đống đổ nát bên dưới, cũng lẩm nhẩm mấy câu:
--Đáng thương cho lầu cao, yến tiệc linh dình, đáng thương cho đền dài hoang phế, điêu tàn!
Tôi quay đầu nhìn sâu vào anh, chúng tôi tựa càng sát vào nhau. Trong giây phút này, tôi cảm thấy chúng tôi hiểu nhau thế, gần gũi nhau thế. Lịch sử đang dưới chân chúng tôi, chúng tôi vui mừng vì mình không sống ở qúa khứ xa xăm đó, chúng tôi là hiện đại, chúng tôi đan gsinh tồn, đó mới là tất cả!
Lên xe ngựa, chúng tôi đi đến quảng trường Vignis, lại đến đấu trường Colosseum. Nhìn từng vòm cống hình tròn, nhìn '' hầm ác thú '' vẫn còn đầy vẻ khủng bố, tôi không tưởng tượng nổi cảnh người và ác thú đấu nhau. Đấu trường rộng lớn đó khiến tôi sợ hãi, tôi hỏi:
--Đấu trường này có thể chứa bao nhiêu người?
--Khoảng 50.000 người.
Tôi lại tưởng hình ảnh 50.000 người trong đấu trường đang hò hét, gào la, vỗ tay....nhìn võ sĩ đổ mồ hôi, đổ máu để giác đấu với thú đữ mà giành giật sự sống......giờ đây, khán giả đâu? Ác thú đâu? Võ sĩ đâu? Tất cả chỉ còn là một đấu trường đã đổ nát, ngả nghiêng!
Tôi rùng mình, tựa vào vai Vân Phàm. Anh ôm chặt tôi,lo lắng hỏi:
--Sao thế em?
--Em vui mừng vì chúng ta đang sống trong hiện tại.--Tôi nói --Nhưng, hiện tại hôm nay đến mấy ngàn năm sau lại trở thành qúa khứ. Cho nên, chỉ khoảng khắc đang sống mới là điều thực, mới là tồn tại! Tôi chăm chú nhìn anh --Chúng ta cần phải qúi trọng mạng sống của chúng ta, đúng không anh?
Anh nhìn tôi thân thiết, đột nhiên anh ôm chầm tôi, hôn tôi.
--Anh yêu em, Tử Lăng --Anh nói.
Tôi lặng thinh giây lát.
--Đướí ánh trăng này, trong đống đổ nát này, trong không khí say người này, em có hơi tin là anh yêu em --Tôi nói.
--Thế em luôn cho rằng anh không yêu em ư? Anh hỏi.
--Đúng thế! Tôi thẳng thắn đáp.
--Sao anh lại phải cưới em?
--Vì mới mẻ.
--Mới mẻ
--Vì em thuần khiết, trong sạch, trẻ trung,đây là lời anh nói. Em nghĩ, em khác với những phụ nữ mà anh quen biết.
Anh nhìn tôi lom lom.
--Hãy cứ quan sát anh nhé --Anh nhỏ nhẹ --Hy vọng một ngày nào đó em sẽ nhận ra con người thật của anh.
Chúng tôi lại ngồi trên xe ngựa tiếp tục cuộc su ngoạn trong đêm trăng. Xe chạy chầm chậm, chúng tôi tiếp tục mộng đu trong đế quốc La Mã cổ. Hết con đường này lại đến con đường khác, hết giờ này lại sang giờ khác, chúng tôi mặc cho xe ngựa chạy bất kể lộ trình, bất kể thời gian, bất kể đêm khuya lắc khuya lơ, bất kể trăng sáng đã dần lặn.....cuối cùng, chúng tôi đã mệt mỏi, ngựa cũng mệt mỏi, phu xe cũng mệt. Chúng tôi trở về nhà khoảng 4 giờ sáng.
Về đến nhà, trong tôi vẫn còn tràn đầy tình cảm dịu đàng của đêm trăng đó, của không khí và nhạc điệu của La Mã cổ. Tận đáy lòng tôi tràn ngập nỗi phấn khích, ấm áp, và một chút uể oải, lười nhác. Lần này tôi thay đồ ngủ trước mặt Vân Phàm chứ không bảo anh '' Nhìn sang chỗ khác ''.
Thế là, khi tôi chui vào mền, anh nhè nhẹ ôm tôi, nhẹ nhàng cởi đây cột áo ngủ của tôi, áo ngủ bật mở. Tôi rút vào lòng anh, có chút thẹn thùng lẫn sợ sệt, có chút say sưa, lại thêm phần thi tình ý họa mông lung......
--Vân Phàm --Tôi gọi khẽ.
--Gì thế em? Anh đáp nho nhỏ.
--Có muốn biết ước nguyện của em không? Tôi thì thầm.
--Đương nhiên là muốn --Anh nói --nhưng, anh không ép em.
--Em muốn nói với anh --Đầu tôi tựa sát vào cằm anh, tay tôi len lén đặt trên ngực anh --Ước nguyện thứ nhất là nguyện cho hôn nhân của Lục Bình và Sở Liêm được hạnh phúc. Ước nguyện thứ hai là nguyện cầu cho em và anh mãi mãi không chia lìa.
Anh đường như nín thở trong giây lát, sau đó anh cúi xuống hôn môi tôi, hôn má tôi, hôn cổ tôi.....áo ngủ tôi tuột khỏi vai, tôi gần như lại thấy hai con ngựa trắng đó chạy lọc cọc trên đường phố La Mã cổ....ngựa trắng như mộng ảo, tôi lắc mình, chúng tôi cùng biến thành đôi ngựa trắng cất vó bay trong sương, trong mây, trong khói, trong mộng.....a ha, tung vó bay về phía ngọt ngào vĩnh hằng! Và rồi, tôi từ một thiếu nữ đã trở thành phụ nữ, giờ mới chính thức thành vợ của Vân Phàm.
Những ngày tiếp theo chúng tôi kh'a bận rộn. Tôi chưa từng biết thế giới rộng lớn đến thế, cũng không biết có nhiều thứ để thưởng thức đến thế. Chỉ riêng một La Mã đã có bao nhiêu thứ để xem không hết, từ bảo tàng viện Saint Petro đến Michelang Buonarroti, Bellini, nào tranh tường ở Vatican, những vật của lịch sử được trân trọng giữ gìn. Mất ba tháng tôi mới có thể thu thập hết '' ấn tượng '' của La Mã. Sau đó, Vân Phàm lái chiếc xe thể thao màu đỏ của anh đưa tôi đi đu lịch khắp châu Âu. Chúng tôi đi Pháp, Tây Đức, Hy Lạp, Thuỵ Sĩ, Anh......mười mấy quốc gia. Ban ngày chúng tôi tham quan các đi tích lịch sử, buổi tối vào các hộp đê, ca vũ, chúng tôi sống rất phóng khoáng. Nhưng, đến cuối năm, tôi bắt đầu cảm thấy chán ngán. Thăm qúa nhiều bảo tàng, đi tích khiến tôi uể oải, lại thêm mùa đông ở châu Âu với khí hậu lạnh cóng, tuyết đày đầy trời.....mà tôi không quên làm cho tôi gầy ốm, nhợt nhạt. Vân Phàm liền kết thúc hành trình của chúng tôi, đưa tôi trở về nhà ở La Mã.
Vừa về đến nhà đã có hàng đống thư chờ đón. Tôi ngồi trước lò sưởi lửa cháy phừng phừng mà xem thư. Phần lớn thư là của cha, cha thường hỏi về nhà cửa, cuộc sống, báo cho tôi biết bên nhà mọi việc đều tốt, Lục Bình và Sở Liêm cũng bình an vô sự....Lục Bình và Sở Liêm, lòng tôi lại nhói đau, thời gian qua họ có tồn tại trong lòng tôi không, tôi không biết, nhưng khi hai cái tên này đập vào mắt tôi, chúng cứ làm lòng tôi nhức buốt, vậy là tôi hiểu tôi chưa từng quên họ!
Tôi tiếp tục đọc thư, thình lình tim thắt lại khi tôi nhìn thấy như thư của Sở Liêm! Nét chữ cửa Sở Liêm! Tôi thở gấp gáp, tay run rẩy, giống như tên trộm tôi sẽ lén nhìn Vân Phàm, anh đang pha rượu không chú ý đến tôi, tôi liền xé thư, hối hả đọc. Thư viết tháo nhưng vẫn không khó đọc được những lời đâm nhói lòng tôi.
.....nghĩ chắc em và vân Phàm đã đu lịch khắp châu Âu rồi, phải không? Khi em đang uống sâm-banh ở Paris, không biết em có nhớ về nơi bờ biển xa xôi này có người đang âm thầm nhớ thương em? Không biết em có còn nhớ đến khu rừng nhỏ ở Dài Loan và những đêm mưa liên miên của mùa đông? Anh nghĩ, những kỷ niệm đó đã sớm bị xóa nhoà trong văn minh vật chất của phương Tây rồi!
.....Lục Bình và anh cũng tốt thôi. Bọn anh đã dần ổn định cuộc sống vợ chồng. Buổi sáng anh đi làm, tối về nhà. Những khó chịu mà Lục Bình tích tụ trong ngày, buổi tối có thể đồn hết cho anh......Bọn anh thường nhắc đến em, những gàn dở của em, những suy nghĩ của em, rèm châu của em và giấc mộng đó của em! Giờ em có còn giấc ảo mộng đó không?......
Thư tuột khỏi tay tôi, tôi ngồi thừ ra rồi chậm chạp nhặt thư lên, ném nó vào trong lò sưởi. Tôi ngồi bó gối trân trân nhìn thư bùng cháy trong lửa. Thoáng chốc bức thư đã cháy thành tro. Tôi cầm bì thư lên lại ném vào trong lửa. Chờ bì thư đó cũng hóa thành tro tôi mới từ từ ngẩng đầu lên. Giờ tôi mới phát hiện Vân Phàm đang lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi mở miệng định giải thích với anh, nhưng Vân Phàm lắc đầu, đưa tôi ly rượu đã pha rồi.
--Anh pha cho em đó --Anh nói --nhạt lắm, uống xem có ngon không.
Tôi nhận ly rượu, nhấp một ngụm, hương vị thơm ngon.
--Anh đạy cho em hư rồi --Tôi nói --Em vốn không biết uống rượu.
Anh ngồi xuống cạnh tôi. Ánh lửa làm hồng má anh.
--Uống một chút sẽ không hư --Anh thong thả nói --Thỉnh thoảng say khướt cũng là chuyện vui trong đời --Anh nhìn tôi đăm đăm --Ngày mai em có muốn đi đâu chơi không?
--Không. Không phải chúng ta mới về nhà sao? Em thích ở nhà.
--Em thật sự thích '' nhà '' này, phải không? Anh bỗng hỏi.
Tôi thoáng giật mình, câu hỏi này đường như có chút gì khúc mắc.
--Anh hỏi vậy là có ý gì? Tôi hỏi.
--Ồ, không có gì --Anh vội đáp, hôn lên gò má tôi --Anh chỉ hy vọng có thể mang lại cho em một mái nhà ấm áp.
--Anh đã cho em rồi --Tôi nói, nhìn vào ánh lửa cháy --Anh xem, lửa cháy mạnh thế làm sao không ấm áp chứ.
Anh nhìn tôi một lúc lâu.
--Mong rằng em nói là thật lòng! Anh đứng lên, đi pha cho mình một ly rượu.
Tôi vẫn ngồi bên lò sưởi, uống cạn ly rượu của mình.
Đêm nay tôi ngủ không được ngon, luôn thấy ác mộng. Tôi mơ thấy rừng cây nhỏ, thấy mưa rơi, tôi ngồi trên xe gắn máy của Sở Liêm, ôm lấy lưng anh, chạy vùn vụt trên quốc lộ Bắc Tân, gió thổi ào ào, anh lạng lách như đang biểu điễn, vừa chạy anh vừa gào to:
--Tôi yêu Tử Lăng! Tôi yêu Tử Lăng! Tôi yêu Tử Lăng! Tôi thề! Tôi thề!
Rồi một chiếc xe tải chạy ngược chiều, tôi thét điên cuồng, xe lật, máu loang đầy đất, xe gắn máy bể nát....Tôi không ngừng kêu la:
--Sở Liêm! Sở Liêm! Sở Liêm!
Có người ôm chặt tôi, lay tôi, bên tai tôi vang lên tiếng nói lo lắng của Vân Phàm.
--Tử Lăng! Tỉnh đậy đi em! Tử Lăng! Em đang thấy ác mộng hả Tử Lăng?
Tôi liền tỉnh giấc, người đẫm mồ hôi, toàn thân run rẩy. Vân Phàm ôm tôi trong lòng, cánh tay mạnh mẽ, ấm áp của anh ôm chặt tôi, luôn miệng nói:
--Tử Lăng, anh ở đây! Tử Lăng, đừng sợ! Đó là ác mộng!
Tôi dần bình tĩnh lại, thế là tôi nhớ đến cái tên tôi đang gọi trong mơ, anh đã nghe thấy rồi sao? Tôi nhìn anh. Anh đặt tôi trở vào gối, kéo mền đắp cho tôi, dịu đàng nói:
--Em ngủ đi! Ngủ tiếp đi!
Tôi nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Nhưng, chốc lát sau tôi lại lần nữa thức đậy. Nhìn thấy anh đứng một mình trước cửa sổ, lặng lẽ hút thuốc, tôi giả vờ ngủ ngon, len lén nhìn anh, anh hút thuốc mãi đến khi trời sáng.