Chương 17
Còn có niềm vui nào xa hơn là về đến nhà? Còn có niềm vui nào mãnh liệt hơn là lại nhìn thấy cha mẹ? Vì cố ý để cha mẹ bất ngờ nên tôi không báo tin cũng không đánh điện báo, cho nên mãi đến khi chúng tôi nhấn chuông, A Tú mới hết toáng lên như vừa tìm ra châu lục mới.
--Cô hai về rồi! Cô hai về rồi!
Cha mẹ từ trên lầu hấp tấp chạy xuống. Họ đứng ngẩn ra trong phòng khách không dám tin, trợn mắt nhìn chúng tôi. Tôi nhào tới ôm cổ mẹ vừa khóc vừa cười, hôn tới tấp, ríu rít kêu:
--Là con đây mẹ! Con về rồi! Là con đây! --Tôi lại quay sang nhào vào lòng cha --Cha! Con về rồi! Con về rồi!
Trời ơi! mẹ dụi mắt, khóc sụt sịt --Thật là con sao, Tử Lăng? Mẹ không nằm mơ chứ?
Tôi lại từ trong lòng cha nhào qua lòng mẹ.
--Mẹ, thật sự là con! Thật mà! Tôi ôm mẹ, hôn mẹ chùn chụt --Mẹ, con nhớ mẹ qúa! Con nhớ mẹ qúa!
--Ôi chao --Cha thở phào --Tại sao hai con trở về âm thầm vậy?
Tôi lại từ lòng mẹ quay qua cha, ôm cổ cha, nũng nịu áp sát vào gò má cha, nói lộn xộn --Cha không già đi chút nào. Cha vẫn đẹp trai, trẻ trung như cũ! Cha gạt con, cha không có bạc tóc. Cha vẫn là người đàn ông đẹp trai.
--Ai đa! --Cha kêu lên, ráng giữ bình tĩnh nhưng khóe mắt đã ướt --Con khùng này! Vân Phàm, tại sao hai con kết hôn hơn hai năm rồi mà nó vẫn cứ khùng khùng điên điên vậy?
Vân Phàm đứng trong phòng, mỉm cười cảm động nhìn gia dình chúng tôi '' đoàn tụ '' Nghe cha hỏi, anh nhún vai cười.
--Giang sơn dễ đổi, bản tính khó đời. Chỉ sợ mười năm nữa thì cô ấy vẫn vậy.
Mẹ chen tới '' giật '' tôi từ trong lòng cha. Mẹ bắt đầu có cảm giác là thật sự tôi về rồi, mẹ nắm cánh tay tôi, ngắm tôi từ trên xuống dưới, vừa khóc vừa cười nói:
--Để mẹ xem con nào, Tử Lăng! Xem con mập hay ốm. Ô! Tử Lăng, con trưởng thành rồi. Con xinh đẹp hẳn lên, lại rất đáng yêu!
--Đó là vì đã lâu mẹ không nhìn thấy con. Con vẫn là con nhóc xấu xí.
--Nói bậy! --mẹ la --Con bao giờ cũng là đứa bé xinh đẹp.
--Được rồi, Thuấn Quyên! --Cha ngậm nước mắt cười --Bà cũng phải để tụi nó ngồi xuống chứ. Chúng nó bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ rồi.
--À! Mẹ quay qua Vân Phàm --Tại sao các con đột nhiên về đây? Về ở lâu hay mau? Vì nhà hàng của con hả? Các con sẽ ở Dài Loan bao lâu?.....
Mẹ hỏi liền một hơi không kịp trả lời. Vân Phàm cười, nhìn tôi, nói:
--Con nghỉ --Anh thong thả đáp --chúng con sẽ ở lại đây lâu, phải không Tử Lăng? Có lẽ mỗi năm đi châu Âu một, hai tháng, còn thì lấy Dài Loan làm nhà, phải không Tử Lăng?
Ồ! Vân Phàm thật hiểu rõ lòng người, anh quả là thiên tài! Tôi gật đầu lia lịa.
--Ai đa! --Mẹ reo --Tốt quá! Tốt quá! Nếu vậy các con hãy ở tại đây trước đã. Tử Lăng, phòng ngủ của con vẫn được giữ nguyên. Rèm châu trên cửa sổ của con, cha mẹ cũng không đời đâu cả. Ngay mấy tranh ảnh lung tung con đán trên tường cũng không.
Mẹ lúc nào cũng gọi '' báo nghệ thuật '' của tôi là '' tranh ảnh lung tung '' Tôi mừng rỡ kêu:
--Thật sao mẹ?
Tôi chạy một mạch lên lầu, nhảy phóc vào trong phòng của tôi.
Ôi, lại vào phòng ngủ này là niềm vui lớn biết bao! Ấm áp, gần gũi biết bao! Tôi bước đến trước cửa sổ, xốc xốc mấy hạt châu, vuốt ve bàn sách của tôi, rồi tôi ngồi lên giường, chống cằm nhìn ngọn đèn bàn có chụp màu hồng.
Mẹ cùng theo vào, ngồi bên cạnh tôi. Hai mẹ con lại ôm lấy nhau, hôn nhau một hồi, sau đó mẹ chăm chú quan sát tôi, nắm tay tôi, thân thiết hỏi:
--Tất cả đều tốt, phải không Tử Lăng? Vân Phàm có ăn hiếp con không? Nhìn con ăn mặc thế này chắc chắn là nó rất cưng chiều con, phải không?
--Vâng ạ --Tôi chân thành đáp --Anh ấy thật là một người chồng tốt, rất tốt đến không còn chỗ chê trách. Anh cưng chiều con lắm, lúc nào cũng thuận theo con, cũng....Tôi cười --cũng không còn bạn gái lăng nhăng nữa.
--Ồ! Mẹ thở phào đầy an ủi. Mẹ nhìn tôi một cái đường như đang mang tâm sự trùng trùng, mẹ vuốt mái tóc khá dài của tôi, mẹ nói --Tử Lăng, mẹ thật không biết giữa chúng xảy ra chuyện gì mà chúng cư xử với nhau rất tệ hại. Gần đây chúng gây nhau đến đỗi đòi ly hôn. Mẹ không hiểu Sớ Liêm cũng không hiểi Lục Bình. Giờ con về rồi, có lẽ mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt. Có cơ hội hãy đi nói chuyện với chúng, khuyên chúng nó. Tụi con cùng trẻ tuổi có lẽ dễ thông hiếu nhau, hơn nữa, từ nhỏ chúng con cùng lớn lên mà.
Những lời mẹ nói khiến tôi sững sờ. Sở Liêm và Lục Bình sống không có hạnh phúc! Họ cư xử với nhau rất tệ! Họ muốn ly hôn! Có thể vậy sao? Tôi lặng thinh rất lâu, sau đó tôi hỏi:
--Tại sao họ đối xử với nhau không tốt?
--Mẹ cũng không rõ --mẹ lại thở than --Dù sao thì Lục Bình đã không còn như Lục Bình trước kia, nó thay đổi nhiều. Từ sau khi mất một chân, tính tình nó nóng nảy, cô độc. Đầu tiên nó bất mãn với bác Sở gái, đành đọn ra ngoài ở, giờ lại gây đữ đội với Sở Liêm. Ôi.....--Đột nhiên mẹ giật mình làm thinh --Xem mẹ kìa, gặp con mẹ qúa vui rồi, còn nói với con những chuyện không vui gì chứ. Hay là nói chuyện của con nhé --Mẹ ra vẻ bí ẩn nhìn tôi, hỏi --Không có chút tin gì sao?
--Tin gì ạ? Tôi ngơ ngác.
--Con....Mẹ cười bí ẩn với tôi --có không?
--Có không? Tôi càng hồ đồ.
--Con ơi là con! Mẹ cuối cùng nói ra --Vân phàm không còn trẻ nữa, con cũng nên sinh con rồi. Đừng học theo chúng nó mà tránh thai.
--Học ai hả mẹ? Tôi đỏ mặt hỏi.
--Lục Bình đó. Nó không muốn có con! Thực ra, nếu chúng có đứa con thì đâu đến nỗi phải ngày ngày gây gổ.
--Ồ, mẹ --Tôi cười kanh khách --Không có đâu, tụi con không có tránh thai, chỉ tại không có thôi. Con nghĩ, chuyện này phải thuận theo tự nhiên.
--Về Dài Loan rồi nhất định sẽ có --Mẹ cười --Khí hậu nhiệt đới dễ có thai lắm, con an tâm.
Đề tài này làm tôi thẹn đỏ mặt. Thực tình, tôi vốn không nghĩ tới chuyện sinh con, nhưng tin tức về Lục Bình và Sở Liêm khiến đầu óc tôi rối loạn. Họ không muốn có con ư? Họ ngày nào cũng gây nhau ư? Mẹ còn đang nói gì đó nhưng tôi không nghe vào nữa. Cha và Vân Phàm bước vào cắt ngang lời kế lể của mẹ cùng suy nghĩ của tôi. Cha cười cười vỗ vai mẹ.
--Mẹ con bà trốn vào đây nói lén gì đó. Thuấn Quyên, bà còn không lo sắp xếp, gọi điện thoại cho bọn Lục Bình đến ăn cơm tối! Còn phải báo cho Vân Chu nữa. Với lại, phải để cho Vân Phàm và Tử Lăng nghỉ ngơi một chút. Chúng nó đi máy bay đường dài mà.
--Ô, phải, phải.--Mẹ sực tỉnh, bật đậy --Tôi sẽ gọi điện thoại cho Lục Bình. Nếu nó biết Tử Lăng trở về chắc nó vui mừng lắm.
--Ồ! Tôi vội nói --Gọi Lục Bình đến đây không thỏa đáng. Chân chị đi không tiện, chi bằng để con đi thăm chị.
--Nó đã gắn chân giả rồi --Cha nói --Nó chống gậy đi rất vững. Cũng đã hai năm rồi, thời gian không phải ngắn, nó cũng nên quen với tàn phế của mình. Con đi thăm nó trái lại không tiện.
--Tại sao thế cha? --Tôi lúng túng hỏi.
Trong nhà, nó thường không nấu nướng, làm sao có thể đãi tụi con chứ?
--Ô....Tôi kéo dài giọng --họ không thuê người làm sao?
--Chúng có thuê nhưng cứ thay đổi luôn. Hiện giờ không có ai làm --Cha nhìn sâu vào tôi --Lục Bình là chủ nhà rất khó phục địch.
Tôi càng lúng túng hơn, Lục Bình, chị luôn là cô gái dịu đàng ôn nhu mà. Nhưng....mọi người đang ám chỉ gì thế? Tôi càng lúc càng hồ đồ, càng bất an. Cha lại nhìn chúng tôi một cái.
--Hai con nghỉ ngơi đi! Cha cười thân thiết. Lui ra ngoài cha còn chu đáo đóng cửa cho chúng tôi.
Trong phòng con lại tôi và Vân Phàm. Anh đang lẳng lặng nhìn tôi cười như mếu. Bước tới gần tôi, anh nói khẽ:
--Tốt qúa rồi, vậy là em có thể gặp lại người tình cũ của em rồi.
Tôi ngẩng phắt đầu, gằn giọng:
--Vân Phàm!
Anh quì xổm xuống, nắm bàn tay tôi, mặt trịnh trọng, nghiêm túc, sâu sắc nhìn tôi, nói rõ ràng:
--Nghe anh nói này, Tử Lăng.
Tôi nhìn anh.
Đo anh nhờ cha em gọi Sở Liêm đến --Anh nói --Anh muốn hôm nay em gặp được họ, vì sớm muộn gì em cũng phải gặp họ. Vợ chồng họ đường như sống không hạnh phúc, họ đang tính chuyện ly hôn. Anh không biết chuyện này có ảnh hưởng gì tới em không, nhưng anh đã đưa em về rồi! Anh nhìn tôi thật lâu --Anh chỉ xin em một chuyện. Em phải bình tĩnh suy xét. Anh cũng cần nói với em, anh luôn ở bên cạnh em.
Tôi đăm đăm nhìn anh, sau đó tôi dựa đầu vào ngực anh.
--Tại sao anh phải đưa em về? --Tôi hỏi.
--Anh muốn giải một câu đố.
--Em không hiểu.
--Em không cần hiểu. Đó là chuyện của anh --Anh nói --Nguyên nhân chính yếu là vì em nhớ nhà.
Tôi ngẩng đầu lại chăm chú nhìn anh.
--Vân Phàm! Tôi gọi khẽ.
--Hả? Anh tha thiết nhìn tôi.
--Anh nói là vĩnh viễn ở cạnh em?
--Đúng vậy.
--Em cũng muốn nói với anh một câu --Tôi chân thành nói.
--Nói gì?
--Em là vợ anh!
Chúng tôi lặng nhìn nhau, rồi anh hôn tôi.
--Đủ rồi --Anh nói --Chúng ta không cần phải nói những lời đư thừa --Anh vuốt má tôi --Hiện giờ em thử ngủ một giấc đi.
--Em không muốn ngủ --Tôi nói --Em đoán là bọn Lục Bình sẽ tới ngay thôi. Hơn nữa, em muốn vào bếp nói chuyện với mẹ...Em không mệt, thật mà.
Anh gật đầu, mỉm cười.
--Nhưng ít nhất em nên thay quần áo. Anh rất thích được nghe người ta khen ngợi cô vợ bé bỏng của anh xinh đẹp.
Tôi cười, hôn đầu mũi của anh.
--Được rồi, anh là ông chủ của em, xếp đặt tất cả cho em! Em phải mặc đồ nào đây?
Va li của chúng tôi đã được A Tú mang vào phòng từ trước.
Nửa tiếng sau, tôi mặc áo sơmi lụa dài tay màu vàng tơ, thoa phớt chút phấn, tóc dài chấm vai, eo thon nhỏ. Nhìn bóng người thanh thoát trong gương, Vân Phàm huýt sáo, ôm choàng lấy tôi.
--Em là một thứ quyến rũ mê người.
Tự soi gương tôi cảm thấy có hơi huyễn hoặc.
--Mẹ nói đúng --Tôi nói --anh đã thay đổi em rồi.
--Em đã trưởng thành --Vân Phàm nói --trong ngây thơ có thêm mấy phần chững chạc. Cả người em tỏa ra ánh sáng rất thu hút.
Mặt tôi nóng bừng, bẹo má anh.
--Anh đừng có mà '' trong mắt chỉ có người yêu mình đẹp ''
--Em biết anh '' trong mắt chỉ có người yêu mình đẹp '' là đủ rồi --Anh lại nói với ngầm ý.
Tôi liếc anh, không hơi đâu đoán ý tứ của anh. Mở rương tôi lấy ra quà tặng cha mẹ. Đo trở về gấp gáp, mọi thứ chúng tôi đều mua trên đường đi. Cũng may Vân Phàm là người chồng rộng rãi, khi tôi cần chưa từng bị thiếu thốn tiền bạc, nhờ thế cũng tránh đuợc nhiều phiền phức. Tôi tặng cha bộ đồ veston, có cả cà vạt và khăn tay, màu sắc hài hoà. Tôi biếu mẹ một chiếc khăn choàng bằng đa chồn. Cầm đồ, tôi vọt xuống lầu, cao giọng gọi cha mẹ. Mẹ từ trong nhà bếp chạy ra, mẹ ôm đống lông mềm mại đó không hiểu sao mẹ bật khóc rưng rức. Vừa chùi nước mắt mẹ vừa nói:
--Mẹ luôn ao ước có tấm khăn choàng này.
--Con biết --Tôi đáp.
--Làm sao con biết? Mẹ ngậm nước mắt nhìn tôi.
--Không phải con là con gái của mẹ sao?
Thế là mẹ ôm siết tôi.
Biểu lộ của cha khi nhận quà khác với mẹ, cha nhìn đò bộ đồ veston, cà vạt, khăn tay rồi thú vị hỏi:
--Ai chọn màu đây?
--Vân Phàm --Tôi mau mắn đáp.
Cha lại ngắm nghía tôi từ trên xuống dưới.
--Còn y phục của con thì sao?
--Cũng đo anh ấy chọn lựa. Anh ấy rất thích ăn điện cho con.
Cha quay nhìn Vân Phàm, ánh mắt bừng sáng vẻ tán thưởng lẫn yêu thương. Đặt tay lên vai Vân Phàm cha nói:
--Chúng ta cùng uống rượu, được chứ?
Tôi nhìn họ thật chắng giống cha vợ và con rể mà giống đôi bạn tri kỉ lâu năm. Tôi biết rõ họ tán thưởng và hiếu biết nhau.
Quà được mang lên lầu. Tôi chọn cây cài tóc tặng cho A Tú. A Tú mừng rỡ hoan hô. Tôi cũng chuẩn bị quà cho Lục Bình và Sở Liêm, của Lục Bình là một lọ nước hoa, còn Sở Liêm là bộ cài khuy và cà vạt rất đẹp. Vừa chuẩn bị xong, chuông cửa đã réo liên hồi, mà tim tôi đập còn gấp hơn cả chuông cửa. Lục Bình! Lục Bình đừng đến có phải hay hơn không? Sở Liêm! Sở Liêm đừng đến có phải hay hơn không?
Người đầu tiên bước vào phòng khách là Lục Bình. Chị chống nạng, mặt quần đen dài, ống quần che kín chiếc chân giả của chị nhưng không giấu được vẻ tàn tật của chị, chị bước đi khập khiểng. Chị vừa vào cửa, ấn tượng đầu tiên tôi thấy là chị có hơi đẫy đà. Nét thanh mảnh trước kia giờ chỉ là qúa khứ, chị mập mạp và chậm chạp. Tôi chạy tới nắm tay chị, kêu rối rít:
--Lục Bình, Lục Bình! Chị khỏe không? Em nhớ hai người muốn chết.
--vậy sao? --Lục Bình cười chua chát nhìn tôi tỉ mỉ, thờ ơ hỏi --Em nhớ chị hay nhớ Sở Liêm?
Không ngờ câu đầu tiên đón tiếp tôi là như vậy, tôi sững người, tay chân luống cuống. Sau đó, tôi nhìn thấy Sở Liêm, anh đứng sau lưng Lục Bình, khác với Lục Bình, anh gầy nhom, tiều tụy! Nhưng, đôi mắt anh vẫn sáng quắc, có thần, vẫn mang sức nóng thiêu đốt đang nhìn tôi không chớp.
--Tử Lăng! Em sống ở nước ngoài chắc chắn rất tốt, trông em như thiên nga vừa ra khỏi hồ nước! Anh ca ngợi, không che giấu tình cảm sâu nặng và kích động trong ánh mắt.
--A ha! --Lục Bình nói cay độc --Vịt con xấu xí đã biến thành thiên nga, trái lại thiên nga thì biến thành vịt con xấu xí. Cha mẹ thật khéo được trời định cho hai đứa con gái phân đóng vai thiên nga và vịt con xấu xí!
Vân Phàm sải bước tới, quàng vai tôi.
--Tử Lăng! Anh nói --Đừng để chị em phải đứng mãi thế này. Chị cần phải ngồi xuống nghỉ ngơi chứ.
--Vâng --Tôi ứng tiếng, vội cùng Vân Phàm lui ra.
--Vân Phàm! --Lục Bình nói qua hai kẽ răng, cười giễu cợt --Tôi tuy tàn phế cũng không cần anh nhắc nhở. Trái lại anh mới thật hàm hồ, tại sao lại đem con thiên nga bé nhỏ xinh đẹp này trở về Dài Loan! Anh không sợ ở đây đâu đâu cũng có lưới giăng sao? Anh thông minh thì hãy giữ chặt con thiên nga của anh đi! Nếu không, chỉ sợ nó sẽ cất cánh bay mất biệt đó.
--Lục Bình! --Sở Liêm nhăm mày, không nhịn được la lớn --Tử Lăng vừa mới về, em đừng nói nặng nề như búa bổ vậy, được không?
--Cái gì? --Lục Bình lập tức quay mắt phắt qua Sở Liêm, nụ cười trở thành lạnh lẽo, nghiệt ngã --Tôi đang khuyên em rể tôi coi giữ em gái tôi, chẳng lẽ những lời này dụng chạm tới anh sao?
--Lục Bình! --Sở Liêm giận đữ hét. Mặt anh tái xanh, hơi thở đồn đập, nhưng anh gắng khống chế mình.
--Ái chà! --Vân Phàm liền lên tiếng, ôm chặt tôi, cười cười nói --Cảm ơn chị đã nhắc nhở! Thực ra, không phải chỉ ở Dài Loan tôi mới giữ cô ấy, mà ở nước ngoài tôi vẫn cứ nơm nớp lo sợ đám người Ý đó. Có trời biết họ nhiệt tình cỡ nào. Tôi không an tâm mới đưa cô ấy về Dài Loan đó.
--Vân Phàm, --Tôi cười gượng --anh xem em là một kẻ phong lưu chắc.
--Khà khà! --Anh cười lớn --Tử Lăng anh đang dùa mà. Em là người vợ chung thuỷ nhất!
Không biết tại sao những lời Vân Phàm nói làm tôi sượng sùng. Hiện tại, không khí trong phòng khách đè nặng khiến tôi thở không muốn nổi. Tôi nhìn lén Lục Bình, chị đang nhìn đán vào tôi, thế là tôi hiểu, chị đã biết tất cả! Chắc hẳn Sở Liêm là một anh chàng ngớ ngẩn, đã đem đoạn tình yêu của chúng tôi kể cho chị nghe. Nhưng, có thể Sở Liêm không nói gì cả mà đo chị tự hiểu. Tôi bắt đầu cảm thấy việc tôi về nước là một quyết định sai lầm.
Cha bước qua. Đối với quan hệ tay tư rất tinh tế giữa chúng tôi đường như cha rất thấu hiểu. Cha đặt tay lên vai Lục Bình, yêu thương nói:
--Lục Bình, con ngồi xuống đi!
Lục Bình ngoan ngoãn ngồi xuống. Hiển nhiên đứng lâu cũng khiến chị mất sức. A Tú rót trà ra. Nó đang cài cái cài tôi tặng nó khiến tôi sực nhớ đến quà mình muốn tặng Lục Bình và Sở Liêm, thế là tôi chạy lên lầu cầm quà xuống. Đưa quà cho Lục Bình và Sở Liêm, tôi cười nói:
--Chút quà nhỏ. Trở về gấp qúa nên em không có thời gian mua.
Lục Bình dựa vào salông, lật tới lật lui xem lọ nước hoa. Đó là lọ nước hoa hiệu '' Chanel No 5 '' chị ngước nhìn tôi mỉm cười đầy châm chọc.
--Tử Lăng, em rất biết chọn quà! Chanel No 5 là nước hoa nổi tiếng! Trước kia, Marylin Monroe được ký giahỏi buổi tối cô mặc gì để ngủ, cô ta trả lời là Chanel No 5! Vì thế, nước hoa này nổi tiếng một thời. Đáng tiếc chị không thể chỉ mặc nước hoa này để ngủ! Tử Lăng, em có tưởng tượng nổi một người què quặt lại mặc Chanel No 5 để ngủ không?
Tôi líu lưỡi. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ Lục Bình có thể nói ra những lời như vậy. Sở Liêm đã không còn chịu dựng nổi, anh quát:
--Lục Bình! Tử Lăng tặng quà cho em không phải có ác ý.
Lục Bình tức khắc quay quắt nhìn Sở Liêm.
--Không cần anh bất bình thay. Sở Liêm! giữa chị em tôi có sự hiểu nhau, không cần anh khiêu khích ly gián.
--Tôi khiêu khích ly gián? --Sở Liêm giận hét, trán nổi gân xanh --Lục Bình! Em thật khiến người ta không cách nào chịu dựng.
--Không ai cần anh chịu dựng tôi. --Lục Bình quát trả --Anh không muốn chịu dựng thì cứ đi lỵ! Anh không bị gãy chân thì ai níu giữ được anh? Ai bảo anh đến chịu dựng tôi?
--Lục Bình! --mẹ cũng không nhịn được chen vào --Hôm nay Tử Lăng vừa về, khó khăn lắm người trong nhà mới đoàn tụ cùng nhau. Vợ chồng con có gây gổ cũng chờ về nhà mình hãy gây, làm gì to tiếng ở đây, phá hoại vui vẻ của mọi người.
--Mẹ, mẹ không biết --Lục Bình nghiến răng --Sở Liêm cố ý gây cho mọi người nghe đấy thôi, đặc biệt là trong trường hợp này. Giờ mà không gây thì còn chờ tới lúc nào, phải không Sở Liêm? Có phải anh cố ý gây với tôi, phải không Sở Liêm?
Mặt Sở Liêm lát xanh lát đỏ, tay anh bóp chặt chỗ tựa của salông, ngón tay ghim vào trong salông, lồng ngực của anh hô hấp đữ đội. Anh khàn giọng nói:
--Lục Bình, tôi thấy chi bằng chúng ta trở về hay hơn.
--A ha! --Lục Bình nghiến răng --Anh đành lòng sao? Vừa mới đến đã về à?
--Thôi được rồi --Cha đột ngột hét, nghiêm khắc nhìn Lục Bình và Sở Liêm --Không ai được về cả. Tụi con ăn cơm tối xong hãy về. Muốn gây về nhà cứ gây. Hai đứa bây giữ thể điện một chút được không?
--Thể điện? --Lục Bình cười sằng sặc --Cha, cha có biết chỗ của chúng ta chính là thế giới của thể điện. Ai cũng cần mặt ngoài chứ không chú trọng bên trong. Bên trong nát bét rồi thì còn cần giữ thể điện làm gì chứ?
--Lục Bình, con nói ít chút có được không? --Cha gắt.
--Từ sau khi mất một chân --Lục Bình nói --con chỉ còn dùng được cái miệng, lẽ nào các người hiềm khích tôi làm một con què còn chưa đủ lại muốn tôi làm một con câm nữa sao?
--Con què! --Sở Liêm kêu lên, mặt anh đã xám xịt --Tôi vì cái chân này của cô mà phải trả một giá quá lớn rồi!
--Anh hối hận sao? --Lục Bình rít lên --Anh còn cứu chữa kịp mà. Hiện giờ Tử Lăng đã về rồi, có cần.....
Sở Liêm giơ tay bụm miệng Lục Bình. Tôi trố mắt nhìn họ, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt Sở Liêm, đôi mắt anh cháy bỏng đau khổ và van nài. Mọi chuyện đánh gục tôi, tôi kêu nhỏ:
--Trời ơi!
Tôi quay lưng chạy lên lầu, Vân Phàm đuổi theo. Chúng tôi chạy vào phòng ngủ, đóng cửa phòng. Tôi ngồi phịch xuống giường, gục đầu vào lòng bàn tay khóc thảm thiết.
Vân Phàm quỳ trước mặt tôi, nắm đôi bàn tay tôi.
--Tử Lăng! Anh gọi khẽ --Anh không nên đưa em về!
--Không! không! --Tôi nấc nghẹn --Em khóc là vì Lục Bình. Làm cách nào em cũng không ngờ chị biến thành như vậy.-- Tôi ngước nhìn anh --Vân Phàm, bi kịch của con người chính là chỗ không biết mình làm gì.
--Em thì sao? --Anh chăm chăm nhìn tôi --Em biết mình đang làm gì không?
Tôi đưa tay nâng đầu anh, nhìn thẳng mắt anh.
--Em biết đấy, Vân Phàm. Chúng ta cần ở lại, định cư ở Dài Loan. Đồng thời phải giúp Sở Liêm và Lục Bình.
Anh nhìn tôi chăm chú hồi lâu.
--Em đang mạo hiểm. Chỉ sợ chữa lửa không xong lại tự thiêu cháy mình --Anh thầm thì --Nhưng, có lẽ anh là một tên ngu xuẩn, anh muốn ở lại --Anh cắn cắn răng --để xem em chữa đám lửa này như thế nào!