← Quay lại trang sách

Những cuộc phiêu lưu tình ái của Hắc công tử và Bạch công tử

Cuộc tranh giành người đẹp của cậu Ba Qui

Lúc mới đặt chân lên đất Sài Gòn vào năm 1938 Trần Trinh Qui đã có ngay cái “hỗn danh” Tám Bò thay vì Ba Qui theo đúng thứ của cậu ta trong gia đình về cái hỗn danh này, có người kể lại rằng, vào thờ đó, người nông dân nào làm ruộng mà có được một đôi bò để kéo cày, thì được gọi là trung nông, được bốn đôi được gọi là phú nông. Bốn đôi bò (tám con) trị giá bằng 4.000 giạ lúa, một tài sản khá lớn đối với mọi người; nhưng đối với Ba Qui (Trần Trinh Qui, con trai thứ của ông Hội đồng hàm, Trần Trinh Trạch, đại nghiệp chủ ở Bạc Liêu) thì chỉ là con số lẻ. Khi ấy Ba Qui mới 18 tuổi, vừa chân uớt chân ráo tới “Hòn ngọc Viễn Đông”, thường bị các vương tôn công tử thành phố coi là “công tử vườn”. Có lẽ do vậy, nên trong một canh bạc với các đại phú thương, Ba Qui thay vì đặt tiền, đã đặt mỗi canh bạc bằng đơn vị “bốn đôi bò”! Kết quả, hôm đó cậu Ba Qui đã thua đến mười lần bốn đôi như thế và cũng từ ấy, cậu ta nổi tiếng, thành danh luôn là cậu “Tám Bò” (để bạn dễ hình dung, chúng tôi xin đưa ra con số để so sánh: Hiện nay ở nông thôn miền Tây Nam Bộ, nông dân bán 1.000 giạ lúa thì mua được một chiếc xe Dream. Có nghĩa là, ngày xưa, mỗi lần Ba Qui thua bốn đôi bò, là vừa nướng vào sòng bạc khoảng 20 cây vàng!)

Nổi danh ở chiếu bạc, nhưng ở các địa hạt khác, chàng công tử Bạc Liêu này vẫn chưa được nể trọng lắm... Bởi vậy, trước ngày lên đường đi Pháp du học theo lệnh của gia đình, Ba Qui đã “thề” trước bạn bè rằng, cậu ta sẽ trở thành trùm, dù cho phải bán hết ruộng muối và lúa của ông thân sinh ở Bạc Liêu!

Sau năm năm “du học” ở trời Tây, Ba Qui trở lại Sài Gòn với cái bằng... đăng-xê (danser, khiêu vũ, hay còn gọi là nhảy đầm, theo cách nói ở Nam Bộ). Và đúng như “lời nguyện”, Ba Qui đã chơi... “mát trời” và lập tức khẳng định thế đứng của chàng công tử Bạc Liêu lắm của, chơi ngông và đào hoa số một! Mục tiêu đầu tiên là khi vừa qui cố hương của cậu Ba là một người đẹp đang nổi tiếng như cồn trong giới vương tôn lúc đó, hoa khôi Tuyết Lan!

Đúng ra, Nguyễn thị Tuyết Lan chưa từng dự thi hoa hậu, cũng chẳng đạt được chức danh bà hoàng sắc đẹp, song bởi sắc đẹp của cô nghiêng nước đổ thành nên được người ta tặng cho mỹ danh “hoa khôi”. Vào năm 1943 ở Sài Gòn, Tuyết Lan là số một, là bà hoàng của mọi cuộc yến tiệc, vui chơi. Nhân tình của cô toàn là những tay cỡ bự, vừa giàu sụ lại vừa nhiều thế lực, nhưng chưa một ai độc chiếm được nàng. Thời đó, một đối thủ đáng gờm khác của Ba Qui là Phước George, tức Bạch công tử, hay còn được gọi là công tử Mỹ Tho, người cũng đang ngắm nghé Tuyết Lan. Ba Qui biết mình phải làm gì để chiếm thượng phong. Để được là kẻ chiến thắng trên tình trường! Cậu ta tuyên bố với bạn bè: “Moa sẽ chiếm cho bằng được Tuyết Lan, dù phải đổi cả sản nhiệp của ông già moa!” Nói là làm. Chỉ hai tuần sau khi về nước, Ba Qui đã tổ chức một buổi dạ tiệc lớn chưa từng có ở ngôi biệt thự mới, tọa lạc tại đường Chasseloup Laubat. Khách mời hầu như không thiếu một ai và dĩ nhiên là phải có Bạch công tử Phước George!

Và thật bất ngờ, đóa hoa tuyệt sắc xuất hiện bên cạnh Hắc công tử Ba Qui, không ai khác hơn là nàng Tuyết Lan! Khi đến bắt tay Bạch công tử, Ba Qui cố lình trêu chọc: “Vợ chồng moa rất hân hạnh được Monsieur Phước George đến tệ xá!” Điều này có nghĩa là, hoa khôi Tuyết Lan đã chấp nhận làm “Hắc phu nhân”.

Sau đó, mọi người đều biết chuyện, để chiếm được người đẹp, Hắc công tử đã mua tặng cho nàng ngôi biệt thự dùng làm nơi tổ chức dạ tiệc hôm ấy và có lẽ còn có cả ngàn đôi bò theo kiểu trị giá bò để đánh bạc! Bạch công tử tạm thua keo đầu. Tất nhiên là chàng Bạch ấm ức lắm. Nhưng vốn là người hào hoa, lại tính toán thâm hơn, nên Phước George giả bộ như chẳng có gì xảy ra để âm thầm toan tính một cuộc phục thù, rửa hận.

Cuộc rửa hận còn “lưu danh muôn thuở” như chúng ta đều nghe kể, đó là vụ Bạch công tử đốt tờ giấy bạc 100 đồng (cent piastres) để soi sáng cho Hắc công tử tìm tờ giấy 20 đồng (giấy “hoảnh”, tức vingt piastres, hai mươi đồng) trong một bữa tiệc do Bạch công tử mời, có mặt cả người đẹp Tuyết Lan!

Bạch công tử và cuộc tình từ Đông sang Tây

Bạch công tử tên thật lạ Lê Công Phước, con của đại chủ Lê Công Xuân, người gốc Chợ Gạo, Gò Công, thuộc tỉnh Mỹ Tho, cho nên thường được gọi là công tử Mỹ Tho, để phân biệt với công tử Bạc Liêu (Hắc công tử). Nhờ cha làm Đốc phủ sứ cho chính phủ bảo hộ Pháp, nên Phước được nhập Pháp tịch, được mang tên Tây là George, gọi Phước George.

Nói về tiền của, thì có thể Phước George không bằng Ba Qui, nhưng được cái bạo gan, nên lúc nào Bạch công tử cũng tỏ ra có số đào hoa hơn đối thủ của mình.

Bị thua vố người đẹp Tuyết Lan, Bạch công tử đã rửa hận bằng trận đốt tiền như nói ở trên. Song Phước George vẫn chưa hả dạ. Thời đó, trong giới “thuyền quyên” còn có những “đại mỹ nhân” như cô Ba Trà, Sáu Hương, Tư Nhị, Hai Thời... là những người mà cả hai vị công tử từng say mê, đeo đuổi. Khi bị phỗng tay trên Tuyết Lan, Bạch công tử quay sang tấn công dữ hơn các người đẹp vừa kể. Những cuộc chè chén, vui chơi, tiêu tiền như nươc của các công tử để “cho các người đẹp lé mắt” đã được cạnh tranh quyết liệt. Hầu hết những cuộc “đua tình” đó, Bạch công tử đều thắng, mà cụ thể là cô Ba Trà đã gần như là sở hữu riêng của chàng công tử Mỹ Tho. Nhưng đặc biệt hơn hết là cái máu mê đào hát của Bạch công tử.

Thuở đó, ở Sài Gòn và các tỉnh Nam Kỳ, hình thức hát bội còn thịnh hành. Các đào hát nổi danh đều nằm trong các đoàn hát bội, như đào Năm Nhỏ ở đoàn hát của Cô Ba Ngoan, đã từng được Bạch công tử say mê một thời. Mê đào hát, Bạch công tử lập gánh hát lấy tên là Huỳnh Kỳ. Người ta kể lại rằng, khi làm chủ gánh hát, Bạch công tử chẳng hề nghĩ là kinh doanh để làm giàu, mà mục đích chính là được gom trong tay những cô đào hát trứ danh nhất, đẹp nhất! Gánh hát Huỳnh Kỳ được tổ chức lạ lùng bậc nhất Nam Kỳ lục tỉnh (đúng ra là độc nhất vô nhị ở Việt Nam), di chuyển đó đây bằng ba chiếc ghe to, chiếc nào cũng trang trí lộng lẫy chẳng khác những người du thuyền sang trọng bên trời Tây. Chiếc thứ nhất là “hành dinh” của Bạch công tử, với nào phòng ngủ đầy đủ tiện nghi, phòng chơi bài, billard, uống rượu, phòng nhảy đầm... Chiếc ghe thứ hai chở đào kép, phông màn... Chiếc ghe thứ ba chở riêng một đội bóng đá, để khi cập bến chỗ nào, thì đoàn hát cứ lo diễn, còn cầu thủ lo đá bóng giao hữu! Thiên hạ đồn rằng vào thời ấy, hầu hết các cô đào danh tiếng đều là bồ ruột của chàng công tử này. Ngoài ra, lúc nào trên “du thuyền” của chàng ta cũng có cả tá những người đẹp Sài thành, đi theo để cho công tử giải sầu.

Những chuyện trên đây cũng chưa bằng cuộc tình lãng mạn hao tốn bạc triệu (tiền thời ấy) mà Bạch công tử đã vướng phải, khi đi du học bên Tây. Lúc đó, tuy danh nghĩa là du học, nhưng thực chất là cuộc du hí vô tiền khoáng hậu của chàng công tử Mỹ Tho tại Pairs. Tuy tạm trú ở Quận 7 của Paris, Bạch công tử chẳng mấy khi ở đó. Chàng ta thường lấy sòng bạc Monter Carlo để “trọ học”... Thuở ấy, Phước George còn rất trẻ, song đã nổi danh là một tay chơi triệu phú, luôn chơi nổi, dám ăn thua một đêm đến cả trăm ngàn franc! Mà nào đã dừng ở đó, Phước George còn năng lui tới những địa điểm nổi tiếng là chốn ăn chơi của các trọc phú, như Saint Tropez, Cannes, Nice... Và một hôm, chàng ta đã gặp phải tiếng sét ái tình, ngay tại Saint Tïopez, của một cô gái tóc xanh mắt vàng. Nàng công chúa Nga lưu vong.

Thời ấy, Nga hoàng Nicolas II và gia đình đang sống lưu vọng ở Pháp và người đẹp làm xiêu lòng chàng công tử Việt Nạm đó là cô con gái út Anastasia. Nàng kiều nữ hoàng gia Nga, chẳng hiểu vô tình hay cố ý, đã gặp gỡ và đeo bám Phước George như đỉa.

Say tình còn hơn say thuốc phiện, Bạch công tử nhà ta đã ngày đêm bám theo người đẹp, cùng nàng đến hầu như không thiếu một nơi chốn ăn chơi nổi tiếng nào. Mà một trong những hành động ngông cuồng nhất của chàng ta là mua tặng nàng... một chiếc thủy phi cơ làm quà sinh nhật!

Hậu quả của các cuộc trác táng nêu trên là những món nọ khổng lồ, mà sau đó ông Đốc phủ sứ Lê Công Xuân ở Việt Nam phải gánh trả cho ngân hàng Pháp. Báo hại họ Lê gần muốn hết sản nghiệp! Riêng nàng công chúa Nga, sau khi biết chàng Phước George không phải là một ông vua dầu hỏa Phương Đông, đã ôm cầm sang thuyền khác.

Vậy mà nào đã sợ, năm năm sau, khi đã nổi danh trùm ăn chơi ở Sài Gòn, khi đã lập đoàn hát Huỳnh Kỳ, Bạch công tử lại có ý định đem cả đoàn hát đi lưu diễn trời Tây. Có lẽ để cho người tình mắt xanh nể mặt! Nể nang đâu chẳng thấy, chỉ biết là hai tháng sau khi “đem chuông đi đánh xứ người” ở Paris, chàng công tử ngông cuồng đã phải khăn gói xuống tàu về nước. Nhưng nào đã yên, lúc tàu đi qua Địa Trung Hải, không may bị chìm, Phước George suýt mất mạng!

Khi chiến tranh thế giới lần thứ hai sắp kết thúc, thì cũng là lúc cả hai chàng công tử Hắc, Bạch gặp long đong. Một số nhóm hắc đạo đã nổi lên và trong một trận đột kích của tướng cướp Bảy Viễn vào nhà riêng của Hắc công tử, vài triệu đồng (một số tiền khổng lồ thời ấy) đã không cánh mà bay. Bạch công tử cũng gặp nhiều chuyện xui xẻo như thế... đến nỗi, vào những năm dứt chiến tranh thế giới, cũng là ngày tàn của hai chàng chơi ngông. Người đẹp Tuyết Lan nghe nói cũng đã cho “de” người tình Bạc Liêu. Còn các đào hát trứ danh cũng đã quay lưng với anh chàng Phước George!

Một kết thúc tất yếu!